Edit/Beta: Bo



Diệp Nam Đình không chút nào hoang mang, ngồi xuống sofa, cậu hiện giờ chỉ muốn sắp xếp lại đống ký ức hỗn loạn trong đầu , sau đó suy nghĩ biện pháp để giải trừ nguyền rủa để trở về thế giới nguyên bản của mình.



Trần Hân nhẹ nhàng thở ra, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nhìn Diệp Nam Đình , nói " Tiểu Diệp vừa rồi cậu muốn làm cái gì a? Vì sao lại nhằm vào Tiểu Thích?"



Diệp Nam Đình chỉ lặng thinh không nói gì.



Trần Hân lại tiếp tục phát cáu " Cậu không phải nói với tôi là hôm nay đến để xin lỗi Tiểu Thích à?. Cậu nói là đến để xin lỗi nên tôi mới mang cậu tới ! . Sớm biết rằng cậu đến để gây chuyện thì tôi đã không mang cậu đi. Cậu nghĩ như vậy là khiến người khác xấu hổ à?. Đó là khiến cho cậu càng thêm khó coi đấy!. Cậu biết vừa rồi lúc cậu hất ly rượu đi có bao nhiêu người chụp không hả!?. Chưa bao lâu mà Weibo đã tràn ngập video của cậu rồi này. Cậu chắc chắn sẽ bị mắng đến chết cho coi!"



Diệp Nam Đình nhờ Trần Hân mắng mà nắm được một tý tin tức, kết hợp cùng với ký ức hỗn loạn trong đại não rốt cuộc thì cậu cũng minh bạch hết thảy.



Vừa rồi người bị " Diệp Nam Đình" hất cả ly rượu vào người gọi là Thích Tĩnh Văn, cũng là diễn viên như khối thân thể này, Nhưng đối nghịch là hiện tại cậu ta đang rất nổi tiếng chứ không phải là dạng " Ảnh Đế hết thời" như nguyên chủ. Lúc trước hai người đã từng xảy ra mâu thuẫn.



Thích Tĩnh Văn trong buổi yến tiệc đóng máy của đoàn phim lần này được thủ vai nam chính, là nam số 1. Diệp Nam Đình liền năn nỉ người đại diện mang cậu đến để xin lỗi Thích Tĩnh Văn. Vì thế người đại diện liền tin tưởng lời cậu nói, nên trong buổi tiệc đóng máy này mới có Diệp Nam Đình.



Chính là không ngờ thế mà trước mặt tất cả mọi người Diệp Nam Đình liền hất cả ly rượu vang đỏ lên người Thích Tĩnh Văn.



Trần Hân hiện tại chỉ cảm thấy đau đầu với Diệp Nam Đình, đối với cậu cũng không giận nổi chỉ thấm thía mà nói: " Tiểu Diệp tôi hiểu được tại sao cậu lại ghét Thích Tĩnh Văn như vậy, tôi điều biết"



" Vì cái gì?" Diệp Nam Đình rốt cuộc cũng chịu hé miệng nói chuyện.



Thật sự Diệp Nam Đình không thể  tìm được trong đầu " chính mình" lý do mà nguyên chủ lại ghét Thích Tĩnh Văn như vậy, cho nên rất chân thành mà hỏi một câu như thế.



Diệp Nam Đình ngữ khí lạnh nhạt lãnh đạm mà hỏi khiến cho Trần Hân thiếu chút nữa bị câu nói của cậu chọc cho tức chết, nói: " Cậu nghĩ lừa được tôi sao. Không phải vì Hạ tiên sinh à?"



Diệp Nam Đình liền nghiêm túc suy nghĩ " Hạ tiên sinh" người này..., thật sự là không thể nào nhớ ra.



Trần Hân lại tiếp tục nói: "Cậu cảm thấy Hạ tiên sinh đối xử với Thích Tĩnh Văn rất tốt, cho nên liền  nhằm vào cậu ta mà đối phó, cậu chính là ghen ghét Thích Tĩnh Văn, đúng hay không? Chính là nếu cậu cứ như vậy chỉ làm Hạ tiên sinh càng chán ghét cậu hơn thôi!"



Diệp Nam Đình không nói gì, Trần Hân cho rằng cô đã chọc tới nỗi đau của cậu, tiếp tục nói: "Hạ tiên sinh đích xác là có tiền,  kỹ thuật diễn trước kia của cậu tốt như vậy , chỉ cần chịu nỗ lực, nói không chừng không cần Hạ tiên sinh trợ giúp, liền có thể một lần nữa sẽ nổi tiếng lại ! Cậu vì cái gì một hai phải để tâm vào chuyện vụn vặt như vậy, cậu lại không phải thật sự thích Hạ tiên sinh, chỉ là  muốn hắn phủng cậu thôi sao?"



Diệp Nam Đình cuối cùng cũng minh bạch một ít, đem sự tình thất thất bát bát mà tiêu hoá.



"Chính mình" cùng Thích Tĩnh Văn kết thù, tất cả đều bởi vì vị gọi là Hạ tiên sinh kia. Trong giới có người nói, Thích Tĩnh Văn là  bạch nguyệt quang trong lòng của Hạ tiên sinh, cậu ta xuất đạo tới nay xuôi gió xuôi nước, tất cả đều nhờ vị Hạ tiên sinh kia trợ giúp.



Mà tiểu gia hoả "Diệp Nam Đình" này, muốn một lần nữa nổi tiếng, nên cảm thấy Hạ tiên sinh là một con đường tắt , cho nên muốn thay thế Thích Tĩnh Văn, trở thành  "Tân sủng" của Hạ tiên sinh.



Kể từ đó, Diệp Nam Đình liền ba lần bốn lượt không ngừng nhằm vào Thích Tĩnh Văn, nháo ra không ít sự tình.



Trần Hân đã sứt đầu mẻ trán, không biết khuyên can Diệp Nam Đình như thế nào.



Diệp Nam Đình đột nhiên đứng lên, thanh âm lãnh đạm mà nói: "Chị yên tâm, tôi sẽ không tiếp tục làm chuyện ngu xuẩn."



Trần Hân nhìn vẻ mặt sảng khoái của đối phương,  mê mang, nói: "Cậu nói cái gì?"



Người đại diện hiện tại không biết, người đứng ở trước mắt nàng. " Diệp Nam Đình" đã thay đổi linh hồn.  Linh hồn Diệp Nam Đình hiện tại, tốt xấu cũng đã từng là đại ma đầu làm lục hợp tam giới nghe tiếng đã sợ vỡ mật , sao có thể nịnh bợ một người nam nhân, dựa vào làm tiểu bạch kiểm, lên giường để kiếm chác .



Trần Hân không chút tín nhiệm nói: "Cậu lại gạt tôi."



Diệp Nam Đình cũng không thèm giải thích, không tin thì không tin, dù sao dĩ vãng cũng không có ai chịu tín nhiệm cậu.



Diệp Nam Đình nói: "Tôi muốn đi nghỉ ngơi."



Trần Hân gật gật đầu, nói: "Phòng của cậu ở trên lầu, ở tạm đi. Hôm nay ở nơi này, ngày mai trợ lý sẽ hỗ trợ cậu rời đi, thời gian này điệu thấp một chút."



Diệp Nam Đình sờ sờ túi tiền, quả nhiên có một thẻ phòng, mặt trên viết phòng 1608.



Diệp Nam Đình gật đầu, nói: "Tôi đi."



Trần Hân tựa hồ còn có chút không yên tâm, đuổi theo hai bước, lại nói: "Chờ một chút."



Diệp Nam Đình quay đầu lại xem nàng, thấy Trần Hân vẻ mặt muốn nói lại thôi, nói: "Chuyện gì, nói thẳng."



Trần Hân nói: "Ta nghe nói, cậu nhờ người khác mua dược......"



Diệp Nam Đình nói: " Dược gì?"



"Ngươi còn hỏi ta dược gì à?" Trần Hân trừng mắt, dứt khoát cắn răng  nói: "Chính là cái loại Xuân dược! Cậu cho rằng tôi không biết sao? Cậu không phải là muốn chuốc thuốc Hạ tiên sinh , muốn gạo nấu thành cơm à? Cậu đừng có mà làm việc ngu ngốc nữa."



Khuôn mặt than của Diệp Nam Đình khó lắm mới  có chút biểu tình, lộ ra một tia khinh thường , nói: " Loại chuyện hạ dược này, tôi không làm."



Diệp Nam Đình tuy rằng là đại ma đầu mà người người đòi giết, nhưng việc trộm cắp , cậu trước nay vô cùng khinh thường . Mặc kệ người khác thấy cậu thế nào,  mắng cậu tàn nhẫn độc ác, tội ác tày trời, nhưng Diệp Nam Đình cũng có điểm mấu chốt, cậu biết việc nào nên làm và việc không nên làm, đây là quy tắc của cậu.



Trần Hân nghe cậu nói như vậy, nhẹ nhàng thở ra, nói: "Vậy là tốt rồi, cậu đi đi, mau trở về nghỉ ngơi , đừng nháo nữa, tôi còn muốn nhanh đem việc hôm nay giúp cậu xử lý ."



Diệp Nam Đình gật gật đầu, thực dứt khoát xoay người rời đi, vào thang máy chuẩn bị về phòng.



Lúc này trên lầu thực an tĩnh, tất cả mọi người  đều tham gia tiệc đóng máy dưới lầu, không có ai sẽ ngốc ở trong phòng.



Diệp Nam Đình một mình trong thang máy, rất nhanh tới tầng mười sáu, sau đó dựa theo số phòng, tìm được phòng 1608.



Diệp Nam Đình duỗi tay vào trong túi, ngón tay  ở trong túi, đụng phải một thứ, lạnh như băng.



Là một cái bình nhỏ.



Diệp Nam Đình đem đồ vật lạnh băng từ trong túi đem ra, lúc này mới thấy rõ ràng, là một cái bình nhỏ, trong suốt như pha lê , nhưng bên trong cái gì cũng không có, rỗng tuếch.



Diệp Nam Đình nhanh chóng ở trong đầu tìm kiếm ký ức ngắn ngủi của nguyên chủ, bình dược, thôi tình, Hạ tiên sinh, chén rượu......



Nguyên chủ thật sự mua đồ vật tạp nham này, hơn nữa hiện tại..... Bình dược trống không.



Diệp Nam Đình nhíu nhíu mày, nhớ tới những lời mà Trần Hân nói lúc nãy.



Hạ dược......



..........

Bo : ừa chỉ nửa chương đã dài như thế đấy.... 😿🔪🔪. Mình vừa edit vừa tự beta lại nên mng cứ cmt chỗ nào sai sót của mình nhé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện