Editor: Qing Yun
An An không hỏi sợi dây trường mệnh kia đâu rồi, nhưng Lục Ngang lại nhìn thấy nó trong giấc mơ.
Trong mơ, vẫn là rừng cây rậm rạp không thấy ánh sáng, người anh dính đầy máu, hai nhát dao lúc trước đâm vào rất sâu, máu đỏ tươi chảy ra từ miệng vết thương cũng mang nhiệt độ cơ thể của anh đi mất.

Tinh thần Lục Ngang hơi hoảng hốt.

Ngay sau đó, sợi dây trường mệnh trên cổ tay trái bị Tống Chí chém đứt lìa rơi xuống trước mắt anh.
Sợi dây ấy bị máu của anh nhuộm đỏ phất phơ trong gió.
Lục Ngang nhìn nó chằm chằm.
Tống Chí chọc mũi dao, gã ngẩng đầu nói với La Khôn: “Thằng chó này là công an…”
Nhưng đúng giây phút gã ngẩng đầu lên, Lục Ngang đã tung đòn phản công, anh khóa chặt tay Tống Chí, sau đó bóp chặt cổ họng của gã.

Đã lâu anh chưa luyện cách đấu, lại thêm đang bị thương nặng, bây giờ ra đòn chỉ dựa vào bản năng nguyên thủy.
“Đm!”
Hoàn toàn không kịp đề phòng, Tống Chí bị bóp không thở nổi, hai cánh tay cứng như sắt vội túm lấy Lục Ngang.

Lục Ngang nhanh chóng túm sợi dây trường mệnh bị máu nhuộm đỏ quấn lên cổ Tống Chí, anh dùng sức siết chặt.


Đã rất lâu rồi anh không liều mạng thế này, mọi cơ năng trong người bị điều động đến mức tối đa, Lục Ngang ra tay nhanh chuẩn tàn nhẫn… La Khôn vội vàng nhặt súng trên đất lên nhắm vào anh.

Lục Ngang ném Tống Chí đã mặt mũi xanh tím xuống, anh lạnh lùng không có cảm xúc, anh máu me đầm đìa đứng lên.

Lục Ngang nói, Khôn Tử, nghĩ lại Hồng Thiến…
Thời điểm bị bắt, La Khôn cười lạnh lùng với anh, tao coi mày là anh tao, là anh em tốt nhất đời tao, mày lại đi lợi dụng tao như vậy?
Lục Ngang dần mở mắt ra.
Ngoài cửa đã có ánh mặt trời, đồng hồ ở tủ đầu giường biểu hiện 5 giờ rưỡi.
Tổ chức sắp xếp cho Lục Ngang một bác sĩ tâm lý, bây giờ càng ngày càng nhân tính hóa, thông thường người nằm vùng trở về sẽ được tiến hành một khóa phụ đạo tâm lý, bác sĩ nói tình huống của Lục Ngang rất bình thường.

Nhưng anh lại tỉnh dậy ngày càng sớm.
Lục Ngang bình tĩnh nhìn trần nhà, ánh mắt dần tụ lại.

Nơi này không có mùi máu tươi, cũng không có khói thuốc súng, chỉ có sáng sớm nhu hòa, còn có… Khăng khít thân mật ở bên.
Bả vai nặng nề, Lục Ngang quay đầu nhìn, An An đang dựa vào vai anh ngủ ngon lành.

Cô dán sát vào người anh, một tay ôm eo anh.
Cô đang mặc áo thun của anh, cổ áo hơi mở rộng.
Tia nắng ban mai tiến vào từ cửa sổ, chiếu vào khuôn mặt đã tẩy sạch lớp trang điểm của cô, có một loại đẹp sạch sẽ thánh khiết.
Lẳng lặng quan sát một lát, Lục Ngang cẩn thận dịch tay An An xuống, anh ngồi dậy.
Nhưng anh vừa động là An An cũng mơ màng tỉnh.
Nắm chặt quần áo anh, cô buồn ngủ hỏi: “Mấy giờ ạ?” Mới vừa tỉnh ngủ, tiếng nói của cô kéo dài mềm mại như bọc đường.
“Đang còn sớm, em ngủ thêm một lát đi.” Lục Ngang nói với cô.
“Vậy anh đi đâu?” An An mắt nhắm mắt mở tò mò hỏi.
Lục Ngang nói: “Anh đi rèn luyện.” Anh cần phải mau chóng hồi phục cơ thể lại như cũ.
An An ngồi dậy ôm lấy Lục Ngang từ phía sau, cô vòng quanh eo anh.

Cằm đặt lên vai Lục Ngang, An An mặt dày làm nũng: “Lục Ngang, anh rèn luyện trên người em cũng được mà.”
Dù sao… Đều là vận động…
Có gì khác nhau đâu?
Tay cô cũng không thành thật, ngón tay đỏ rực vuốt ve bụng anh.


Động tác đầy hàm ý.
Lục Ngang bị sự vô sỉ của An An chọc cười, anh nắm tay cô, quay đầu lại nhìn, An An liền tiến lên hôn anh.
Cô hôn mặt anh, hôn những sợi râu mới mọc trên cằm anh.
“Lục Ngang, chúng ta kết hôn đi.” Dưới tia nắng ban mai ít ỏi, An An bỗng nhiên nói như vậy.
Lục Ngang giật mình, An An nghiêm túc bày tỏ: “Lục Ngang, em muốn kết hôn với anh, em muốn sinh con cho anh.” Cô rất thành kính, cô còn rất hùng hổ: “Không được từ chối!” Lục Ngang nhất thời không nói gì.

Ánh sáng sớm nhàn nhạt, anh không có không vui, cũng không có vẻ mặt khác.

Anh chỉ nhìn cô thật chăm chú.
Im lặng như vậy khiến An An hơi lo lắng.

Biết Lục Ngang đang lo cái gì, cô vội vàng nói: “Càng không được do dự!” Cô nhìn anh chằm chằm, trong mắt vẫn bất an như cũ.
Lục Ngang cong khóe miệng cười nhẹ, anh nói: “Em có ngốc không hả?”
“Em chỉ ngốc với anh thôi.” An An ôm anh, đầu đặt lên lưng anh, mỉm cười ngọt ngào.
Có lẽ thế giới này rất thực tế, cũng có thể rất tàn khốc, nhưng bọn họ có nhau, vậy thì tương lai có gì đáng sợ đâu?
Đừng hỏi có thể hối hận hay không, đừng hỏi có đáng giá hay không, cô muốn kết hôn với anh, cô muốn ở bên anh, chỉ đơn giản, thuần túy như vậy.
Tình yêu của cô luôn luôn nhiệt liệt, trái tim cô chân thành nhất, cô cho anh toàn bộ không hề giữ lại.
“Lục Ngang, được không anh?” An An làm nũng với anh.
Đây là nắng ấm của anh, cứu rỗi anh, càng là niềm tin làm anh tồn tại trở về.

Không có ai biết cô quan trọng với anh cỡ nào.
Lục Ngang đồng ý: “Ừ.”

An An lại cười.

Gió nhẹ dịu dàng, đôi mắt cô cong cong, làn da trắng nõn.

Cô dán lên cổ Lục Ngang, cô cọ qua lại như mèo con.
An An nắm tay trái của Lục Ngang đặt lên ngực mình, cô trở lại đề tài “không biết xấu hổ” vừa rồi, mềm nhẹ nói: “Cho anh một nơi để rèn luyện.”
Khoa biểu diễn của bọn họ phải rèn luyện thể hình.

Hơn ba năm chăm chỉ rèn luyện, bây giờ người An An còn mềm hơn lúc trước, muốn bày tư thế nào cũng được, ngực cô cũng to hơn trước đây, vừa căng vừa mềm.
Cầm tay anh chậm rãi xoa nắn chính mình, An An cảm thấy chính mình… Thật sự rất không biết xấu hổ.
Mặt cô thiêu đỏ bừng.
Lục Ngang giơ tay kéo cô lại gần, kéo vào trong lòng ngực.

Dưới màn trời đang dần sáng, Lục Ngang cởi quần áo của cô ra hôn cô.
Móng tay sơn đỏ ôm lấy lưng Lục Ngang, An An cảm thấy mình là người luyện cùng nhưng hình như mình mới là người kiếm lớn…
 
------oOo------


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện