Tống An Nhiên ra đời, là tâm can bảo bối của cả hai ông nội, ngoại. Tống An Nam và Từ Thái Sâm suốt ngày dành chơi với con bé. Thậm chí, người đàn ông nào đó đã hơn sáu mươi tuổi rồi, cứ cách ba ngày phải đến biệt thự “giành lại” tiểu bảo bối đáng yêu một lần.
“Ông có Bảo Bảo rồi thì nhường Tiểu Nhiên cho tôi đi. Suốt ngày ôm lấy con bé không nhường cho ai hết vậy?”
“Chẳng phải còn vợ tôi nữa sao? Tôi một đứa, vợ tôi một đứa. Sao tôi lại phải nhường cho ông để đi tranh giành với vợ?” Từ Thái Sâm trả treo đáp lại.
Bảo Bảo là Phương Thái Bảo, con trai của Phương Thái Khang và Từ Khánh An. Từ Thái Sâm và Đàm Lê Giai đều yêu quý hai đứa cháu ngoại, cả ngày thi nhau chơi cùng hai bé con mũm mĩm.
Tống An Nam cũng muốn được như thế. Mặc dù thỉnh thoảng Từ Khánh Dung vẫn đưa Tống An Nhiên về Tống gia chơi với ông nội, hay thậm chí cuối tuần ở lại luôn ở Tống gia. Nhưng bao nhiêu đó làm sao đủ với một người cuồng cháu như Tống An Nam. Ông thật muốn ngày nào cũng được gặp Tiểu Nhiên để chơi cùng con bé.
“Hai ông bà thì hay rồi. Mỗi người một đứa, tôi lại chẳng có đứa cháu nào ở bên cạnh.” Tống An Nam giở tuyệt chiêu tỏ ra đáng thương để Từ Thái Sâm không giành cháu gái với mình.
“Ông hối Đình Thiên cưới vợ được rồi. Khóc lóc cái gì hả?” Chẳng ngờ bị Từ Thái Sâm châm chọc vì đứa con trai út còn chưa có vợ.
Tống An Nam mặt mày ỉu xìu. Ông từng nghĩ đến chuyện đuổi cổ thằng con trai ruột suốt ngày bận bịu với công việc ra ngoài đường, sau đó nhận Từ Khánh Dung làm con gái. Về sau cô cùng Tiểu Nhiên dọn về Tống gia sống, như thế ông sẽ được gần cháu nội rồi.
“Hai người đừng cãi nhau nữa. Đã bao nhiêu tuổi rồi còn trẻ con như vậy chứ?” Từ Khánh Dung bật cười, giải vây cho hai người đàn ông đầu đã hai thứ tóc.
Bản thân cô mong con gái của mình có thể nhận được cả tình yêu thương của cha và mẹ, cho nên dù hôn nhân giữa cô và Tống Duật đã tan vỡ, cô cũng không ngăn cấm Tiểu Nhiên gặp cha của mình. Tình cảm của hai cha con rất tốt, dạo gần đây Tống Duật thường xuyên đi công tác ở nước ngoài, lần nào về đều mua quà cho con gái.
Hôm nay là sinh nhật ba tuổi của Tống An Nhiên, tiệc sinh nhật sẽ được tổ chức ở Tống gia. Ba giờ chiều, Từ Khánh Dung đã chuẩn bị váy công chúa và làm tóc cho con gái. Bản thân cô cũng mặc một chiếc váy đen cổ yếm khoét lưng gợi cảm.
Tống An Nam cho tài xế sang đón hai mẹ con Từ Khánh Dung đi trước. Một lát nữa Phương Thái Khang sẽ lái xe đưa vợ, con trai cùng vợ chồng Từ Thái Sâm đến. Cô ngồi trên xe ôm con gái, Tiểu Nhiên nhìn ra bên ngoài đường xe cộ tấp nập, tỏ ra vô cùng thích thú.
Bé con ngước lên nhìn Từ Khánh Dung, đôi mắt trong veo, tròn xoe khiến người ta xao xuyến. Tiểu Nhiên hỏi:
“Mẹ à, một lát nữa chúng ta sẽ được gặp ba, ông nội và chú Đình Thiên sao?”
“Ừ! Tối nay chúng ta sẽ tổ chức sinh nhật cho con. Tiểu Nhiên có thích không?”
Bé con gật đầu, nhoẻn miệng cười tươi như hoa.
“Thích lắm ạ.”
Xe vẫn lăn bánh đều đều trên đường. Tống An Nhiên thỉnh thoảng lại ngước mặt lên nhìn Từ Khánh Dung như muốn nói điều gì đó. Cô cẩn thận quan sát con bé, cuối cùng cất lời:
“Tiểu Nhiên, con muốn nói gì với mẹ sao?”
Bé con gật đầu.
Từ Khánh Dung dùng ánh mắt biểu thị Tống An Nhiên cứ nói.
Bé con vẫn do dự, sau đó dùng đôi bàn tay nhỏ nhắn sờ sờ tay mẹ của mình.
“Mẹ à, mẹ có thương ba không?”
Câu hỏi hồn nhiên của một đứa trẻ, nhưng Từ Khánh Dung lại không sao trả lời được.
“Tiểu Nhiên, sao con lại hỏi như vậy?”
“Con muốn sống chung với cả ba lẫn mẹ. Chúng ta… có thể nào đến nhà ông nội sống luôn không?”
Từ Khánh Dung vốn định từ chối, nhưng nhìn vào đôi mắt con của trẻ, cô đành im lặng.
Tiểu Nhiên chu cái môi nhỏ, lại tiếp tục nói:
“Nếu một lát nữa thổi bánh sinh nhật, con ước có thể ở bên cạnh cả ba và mẹ, vậy điều ước có thành hiện thực không?”
Vẫn là sự im lặng không hồi đáp. Bé con hiểu chuyện biết mẹ không muốn trả lời mình nên cũng không nói gì nữa.
Trong bữa tiệc sinh nhật, Tống An Nam nháy mắt với cô cháu nội nhỏ. Tiểu Nhiên gật gật, ra hiệu bé con đã thực hiện kế hoạch mà ông bàn bạc với con bé.
Từ Khánh Dung và Tống Duật thỉnh thoảng sẽ chạm mặt nhau, tối nay cũng vậy, chỉ là hiếm hoi lắm mới nói chuyện với nhau được mấy câu. Tuy vậy, hắn vẫn dành sự quan tâm âm thầm cho cô, dù đôi khi chỉ là điều nhỏ nhặt nhất.
“Cẩn thận!”
“Cảm ơn anh.”
Ngồi xuống lấy thêm bát đũa, suýt chút nữa Từ Khánh Dung đã đụng đầu vào thành bếp, may mà có Tống Duật dùng tay che chắn cho cô.
Lúc thổi bánh sinh nhật, quả nhiên Tống An Nhiên đã ước điều ước mà con bé nói với cô.
Ai nấy nghe được cũng xót xa. Từ Khánh Dung nhìn con gái, thoáng thở dài nhè nhẹ.
Bao năm nay, cô vẫn cảm nhận được sự quan tâm của Tống Duật. Trái tim cô từng nguội lạnh trước cuộc hôn nhân vô nghĩa, từng sợ hãi đau thương sẽ lặp lại, nhưng chưa từng phủ nhận việc mình còn yêu người đàn ông đó.
Yêu âm ỉ, năm này qua tháng nọ…
Bữa tiệc kéo dài đến tận mười giờ tối. Khách khứa đã về, Tiểu Nhiên cũng đã ngủ say. Trên sân thượng, Tống Duật đang đứng bên lan can nhìn lên bầu trời sao sáng.
Hắn cũng ước rằng mong muốn của con gái thành sự thật.
Nhưng hắn không có khả năng thực hiện cho con bé.
Miên man trong đống suy nghĩ, tiếng bước chân từ đằng sau trở nên rõ dần, đến khi Tống Duật quay người lại nhìn đã thấy Từ Khánh Dung đứng trước mặt mình từ lúc nào.
Tóc và váy nương theo gió, gương mặt kiều diễm đối diện với Tống Duật. Đứng trước người con gái hắn yêu nhất, tim đập loạn.
Từ Khánh Dung hít một hơi thật sâu, nụ cười hài hòa đầy an tĩnh.
“Tống Duật, chúng ta quay lại đi.”
Hắn ngây người ra, chỉ vài chữ ngắn gọn nhưng giống như chứa đựng sức nặng của cả vũ trụ.
“Em nói… quay, quay lại?”
Từ Khánh Dung khẽ gật đầu, bước lại gần hơn với hắn.
“Phải! Nếu như anh còn yêu em, vậy chúng ta kết hôn lại đi. Một phần cũng vì Tiểu Nhiên, một mình vì chính bản thân em. Tống Duật, thật ra… em vẫn còn yêu anh.”
Rất sâu đậm.
Tống Duật nghe đến phát ngốc. Hắn sụt sịt một hơi, rồi đột nhiên ập tới, ôm chầm lấy Từ Khánh Dung.
Trao cho người con gái ấy nụ hôn mạnh mẽ, điên cuồng. Nụ hôn chứa đựng nỗi nhớ nhung bao năm chờ, tháng đợi.
“Khánh Dung, cảm ơn em! Cảm ơn em đã cho anh một cơ hội.”
Đời này kiếp này, Tống Duật sẽ ở bên cạnh, thương yêu Từ Khánh Dung, mãi không chia lìa.
“Ông có Bảo Bảo rồi thì nhường Tiểu Nhiên cho tôi đi. Suốt ngày ôm lấy con bé không nhường cho ai hết vậy?”
“Chẳng phải còn vợ tôi nữa sao? Tôi một đứa, vợ tôi một đứa. Sao tôi lại phải nhường cho ông để đi tranh giành với vợ?” Từ Thái Sâm trả treo đáp lại.
Bảo Bảo là Phương Thái Bảo, con trai của Phương Thái Khang và Từ Khánh An. Từ Thái Sâm và Đàm Lê Giai đều yêu quý hai đứa cháu ngoại, cả ngày thi nhau chơi cùng hai bé con mũm mĩm.
Tống An Nam cũng muốn được như thế. Mặc dù thỉnh thoảng Từ Khánh Dung vẫn đưa Tống An Nhiên về Tống gia chơi với ông nội, hay thậm chí cuối tuần ở lại luôn ở Tống gia. Nhưng bao nhiêu đó làm sao đủ với một người cuồng cháu như Tống An Nam. Ông thật muốn ngày nào cũng được gặp Tiểu Nhiên để chơi cùng con bé.
“Hai ông bà thì hay rồi. Mỗi người một đứa, tôi lại chẳng có đứa cháu nào ở bên cạnh.” Tống An Nam giở tuyệt chiêu tỏ ra đáng thương để Từ Thái Sâm không giành cháu gái với mình.
“Ông hối Đình Thiên cưới vợ được rồi. Khóc lóc cái gì hả?” Chẳng ngờ bị Từ Thái Sâm châm chọc vì đứa con trai út còn chưa có vợ.
Tống An Nam mặt mày ỉu xìu. Ông từng nghĩ đến chuyện đuổi cổ thằng con trai ruột suốt ngày bận bịu với công việc ra ngoài đường, sau đó nhận Từ Khánh Dung làm con gái. Về sau cô cùng Tiểu Nhiên dọn về Tống gia sống, như thế ông sẽ được gần cháu nội rồi.
“Hai người đừng cãi nhau nữa. Đã bao nhiêu tuổi rồi còn trẻ con như vậy chứ?” Từ Khánh Dung bật cười, giải vây cho hai người đàn ông đầu đã hai thứ tóc.
Bản thân cô mong con gái của mình có thể nhận được cả tình yêu thương của cha và mẹ, cho nên dù hôn nhân giữa cô và Tống Duật đã tan vỡ, cô cũng không ngăn cấm Tiểu Nhiên gặp cha của mình. Tình cảm của hai cha con rất tốt, dạo gần đây Tống Duật thường xuyên đi công tác ở nước ngoài, lần nào về đều mua quà cho con gái.
Hôm nay là sinh nhật ba tuổi của Tống An Nhiên, tiệc sinh nhật sẽ được tổ chức ở Tống gia. Ba giờ chiều, Từ Khánh Dung đã chuẩn bị váy công chúa và làm tóc cho con gái. Bản thân cô cũng mặc một chiếc váy đen cổ yếm khoét lưng gợi cảm.
Tống An Nam cho tài xế sang đón hai mẹ con Từ Khánh Dung đi trước. Một lát nữa Phương Thái Khang sẽ lái xe đưa vợ, con trai cùng vợ chồng Từ Thái Sâm đến. Cô ngồi trên xe ôm con gái, Tiểu Nhiên nhìn ra bên ngoài đường xe cộ tấp nập, tỏ ra vô cùng thích thú.
Bé con ngước lên nhìn Từ Khánh Dung, đôi mắt trong veo, tròn xoe khiến người ta xao xuyến. Tiểu Nhiên hỏi:
“Mẹ à, một lát nữa chúng ta sẽ được gặp ba, ông nội và chú Đình Thiên sao?”
“Ừ! Tối nay chúng ta sẽ tổ chức sinh nhật cho con. Tiểu Nhiên có thích không?”
Bé con gật đầu, nhoẻn miệng cười tươi như hoa.
“Thích lắm ạ.”
Xe vẫn lăn bánh đều đều trên đường. Tống An Nhiên thỉnh thoảng lại ngước mặt lên nhìn Từ Khánh Dung như muốn nói điều gì đó. Cô cẩn thận quan sát con bé, cuối cùng cất lời:
“Tiểu Nhiên, con muốn nói gì với mẹ sao?”
Bé con gật đầu.
Từ Khánh Dung dùng ánh mắt biểu thị Tống An Nhiên cứ nói.
Bé con vẫn do dự, sau đó dùng đôi bàn tay nhỏ nhắn sờ sờ tay mẹ của mình.
“Mẹ à, mẹ có thương ba không?”
Câu hỏi hồn nhiên của một đứa trẻ, nhưng Từ Khánh Dung lại không sao trả lời được.
“Tiểu Nhiên, sao con lại hỏi như vậy?”
“Con muốn sống chung với cả ba lẫn mẹ. Chúng ta… có thể nào đến nhà ông nội sống luôn không?”
Từ Khánh Dung vốn định từ chối, nhưng nhìn vào đôi mắt con của trẻ, cô đành im lặng.
Tiểu Nhiên chu cái môi nhỏ, lại tiếp tục nói:
“Nếu một lát nữa thổi bánh sinh nhật, con ước có thể ở bên cạnh cả ba và mẹ, vậy điều ước có thành hiện thực không?”
Vẫn là sự im lặng không hồi đáp. Bé con hiểu chuyện biết mẹ không muốn trả lời mình nên cũng không nói gì nữa.
Trong bữa tiệc sinh nhật, Tống An Nam nháy mắt với cô cháu nội nhỏ. Tiểu Nhiên gật gật, ra hiệu bé con đã thực hiện kế hoạch mà ông bàn bạc với con bé.
Từ Khánh Dung và Tống Duật thỉnh thoảng sẽ chạm mặt nhau, tối nay cũng vậy, chỉ là hiếm hoi lắm mới nói chuyện với nhau được mấy câu. Tuy vậy, hắn vẫn dành sự quan tâm âm thầm cho cô, dù đôi khi chỉ là điều nhỏ nhặt nhất.
“Cẩn thận!”
“Cảm ơn anh.”
Ngồi xuống lấy thêm bát đũa, suýt chút nữa Từ Khánh Dung đã đụng đầu vào thành bếp, may mà có Tống Duật dùng tay che chắn cho cô.
Lúc thổi bánh sinh nhật, quả nhiên Tống An Nhiên đã ước điều ước mà con bé nói với cô.
Ai nấy nghe được cũng xót xa. Từ Khánh Dung nhìn con gái, thoáng thở dài nhè nhẹ.
Bao năm nay, cô vẫn cảm nhận được sự quan tâm của Tống Duật. Trái tim cô từng nguội lạnh trước cuộc hôn nhân vô nghĩa, từng sợ hãi đau thương sẽ lặp lại, nhưng chưa từng phủ nhận việc mình còn yêu người đàn ông đó.
Yêu âm ỉ, năm này qua tháng nọ…
Bữa tiệc kéo dài đến tận mười giờ tối. Khách khứa đã về, Tiểu Nhiên cũng đã ngủ say. Trên sân thượng, Tống Duật đang đứng bên lan can nhìn lên bầu trời sao sáng.
Hắn cũng ước rằng mong muốn của con gái thành sự thật.
Nhưng hắn không có khả năng thực hiện cho con bé.
Miên man trong đống suy nghĩ, tiếng bước chân từ đằng sau trở nên rõ dần, đến khi Tống Duật quay người lại nhìn đã thấy Từ Khánh Dung đứng trước mặt mình từ lúc nào.
Tóc và váy nương theo gió, gương mặt kiều diễm đối diện với Tống Duật. Đứng trước người con gái hắn yêu nhất, tim đập loạn.
Từ Khánh Dung hít một hơi thật sâu, nụ cười hài hòa đầy an tĩnh.
“Tống Duật, chúng ta quay lại đi.”
Hắn ngây người ra, chỉ vài chữ ngắn gọn nhưng giống như chứa đựng sức nặng của cả vũ trụ.
“Em nói… quay, quay lại?”
Từ Khánh Dung khẽ gật đầu, bước lại gần hơn với hắn.
“Phải! Nếu như anh còn yêu em, vậy chúng ta kết hôn lại đi. Một phần cũng vì Tiểu Nhiên, một mình vì chính bản thân em. Tống Duật, thật ra… em vẫn còn yêu anh.”
Rất sâu đậm.
Tống Duật nghe đến phát ngốc. Hắn sụt sịt một hơi, rồi đột nhiên ập tới, ôm chầm lấy Từ Khánh Dung.
Trao cho người con gái ấy nụ hôn mạnh mẽ, điên cuồng. Nụ hôn chứa đựng nỗi nhớ nhung bao năm chờ, tháng đợi.
“Khánh Dung, cảm ơn em! Cảm ơn em đã cho anh một cơ hội.”
Đời này kiếp này, Tống Duật sẽ ở bên cạnh, thương yêu Từ Khánh Dung, mãi không chia lìa.
Danh sách chương