Si Hạ
Một năm sau, Tạ Viễn Đằng ra nước ngoài bồi dưỡng năng lực, Si Hạ đến sân bay tiễn cô.
Đứng trong sảnh ga quốc nội nườm nượp người qua lại, Tạ Viễn Đằng mỉm cười, “Là để đặt dấu chấm hết cho mối tình đầu không có kết quả sao?“.
Yêu thầm và mối tình đầu sao có thể đặt dấu chấm hết được? Thế nhưng, thấy cô bình thản như vậy, Si Hạ cũng không hề cảm thấy thắc mắc, “Dù thế nào thì cũng coi như đã đổ chút tâm huyết, nên là có đầu có cuối thì hơn“.
Tạ Viễn Đằng không biết nên trêu chọc anh, hay nên tự giễu bản thân, “Thời đại bây giờ, quả thực không thích hợp để yêu thầm“.
Đúng vậy, yêu thầm cho ai xem cơ chứ? Si Hạ cũng hiểu ra một chân lý, “Thà làm nhân vật chính trong câu chuyên của riêng mình, còn hơn làm diễn viên phụ trong câu chuyện của người khác“.
Tạ Viễn Đằng đưa tay về phía anh, “Cảm ơn anh, Si Hạ, tạm biệt“.
Hà tất phải nói lời cảm ơn?
Bắt lấy tay cô, Si Hạ khẽ nắm lấy, “Lên đường bình an“.
Cuối cùng, giữa họ chỉ còn lại tình bạn.
Không có bắt đầu, nhưng lại có kết thúc.
Khi Tạ Viễn Đằng bước vào cửa kiểm tra, Si Hạ quay người rời khỏi sân bay.
Trên đường đến bãi đỗ xe, một bóng người đập vào tầm mắt Si Hạ. Để tránh đụng phải người ta, anh theo bản năng tránh sang một bên. Kết quả, cô gái kia lại tránh cùng hướng với anh.
Theo phản xạ, Si Hạ đưa tay ra đỡ. Trong tiếng kêu kinh hãi của cô gái, anh lại bị người ta đánh một cái. Điện thoại của hai người cùng lúc rơi xuống đất.
Cô gái luôn miệng nói, “Thành thực xin lỗi”, sau đó vội vàng nhặt điện thoại lên, quay người cúi chào, “Tôi đang vội, mong ngài thông cảm, tạm biệt“. Vừa dứt lời, chẳng đợi Si Hạ đáp lại, cô đã đi thằng đến quay check-in.
Si Hạ là người đàn ông vô cùng nho nhã, phong độ, đương nhiên sẽ không so đo với cô gái gọi anh là “ngài”. Thế nhưng, khi anh cúi người nhặt chiếc điện thoại cùng kiểu dáng trên mặt đất, để ý thấy mặt sau có đính đá, quả thực anh không thể thông cảm nổi.
Anh định dùng điện thoại của cô gái để gọi vào số của mình, thế nhưng màn hình lại hiển thị yêu cầu nhập mật khẩu.
Thôi bỏ đi.
Sau đó mười tiếng đồng hồ, điện thoại đính đá đổ chuông, nhìn số điện thoại của mình nhảy trên màn hình, Si Hạ bắt máy, “Alo”.
Một giây sau, từ ống nghe truyền đến giọng nói trong trẻo của cô gái,
‘Chú ơi, điện thoại của cháu có phải đang ở chỗ chú không ạ?”
Si Hạ nín thinh.
Sau đó, khi hai người đã thân quen tới một mức độ nhất định, anh hỏi cô, “Anh già như vậy sao, không ngờ lại bị em gọi là “chú”?”
Cô gái chớp đôi mắt to đen láy, cười tinh nghịch, “Không xưng hô như thế, sao có thể để lại ấn tượng sâu sắc cho anh chứ?”
Si Hạ nhéo khuôn mặt trắng hồng của cô, “Cô nàng tinh quái, hiểu cả đạo lý vờ tha để bắt cơ đấy!”.
Cô gái vui sướng nhào vào lòng anh, làm nũng, “Người ta rõ ràng là đang cứu vớt tình yêu cùng đường bí lối của anh.”
Nhìn cô gái cười tươi như hoa nở trước mặt, Si Hạ cong môi cười.
Rốt cuộc là cùng đường bí lối, hay là liễu ám hoa minh? Đáp án quả thực đã rõ ràng.
Một năm sau, Tạ Viễn Đằng ra nước ngoài bồi dưỡng năng lực, Si Hạ đến sân bay tiễn cô.
Đứng trong sảnh ga quốc nội nườm nượp người qua lại, Tạ Viễn Đằng mỉm cười, “Là để đặt dấu chấm hết cho mối tình đầu không có kết quả sao?“.
Yêu thầm và mối tình đầu sao có thể đặt dấu chấm hết được? Thế nhưng, thấy cô bình thản như vậy, Si Hạ cũng không hề cảm thấy thắc mắc, “Dù thế nào thì cũng coi như đã đổ chút tâm huyết, nên là có đầu có cuối thì hơn“.
Tạ Viễn Đằng không biết nên trêu chọc anh, hay nên tự giễu bản thân, “Thời đại bây giờ, quả thực không thích hợp để yêu thầm“.
Đúng vậy, yêu thầm cho ai xem cơ chứ? Si Hạ cũng hiểu ra một chân lý, “Thà làm nhân vật chính trong câu chuyên của riêng mình, còn hơn làm diễn viên phụ trong câu chuyện của người khác“.
Tạ Viễn Đằng đưa tay về phía anh, “Cảm ơn anh, Si Hạ, tạm biệt“.
Hà tất phải nói lời cảm ơn?
Bắt lấy tay cô, Si Hạ khẽ nắm lấy, “Lên đường bình an“.
Cuối cùng, giữa họ chỉ còn lại tình bạn.
Không có bắt đầu, nhưng lại có kết thúc.
Khi Tạ Viễn Đằng bước vào cửa kiểm tra, Si Hạ quay người rời khỏi sân bay.
Trên đường đến bãi đỗ xe, một bóng người đập vào tầm mắt Si Hạ. Để tránh đụng phải người ta, anh theo bản năng tránh sang một bên. Kết quả, cô gái kia lại tránh cùng hướng với anh.
Theo phản xạ, Si Hạ đưa tay ra đỡ. Trong tiếng kêu kinh hãi của cô gái, anh lại bị người ta đánh một cái. Điện thoại của hai người cùng lúc rơi xuống đất.
Cô gái luôn miệng nói, “Thành thực xin lỗi”, sau đó vội vàng nhặt điện thoại lên, quay người cúi chào, “Tôi đang vội, mong ngài thông cảm, tạm biệt“. Vừa dứt lời, chẳng đợi Si Hạ đáp lại, cô đã đi thằng đến quay check-in.
Si Hạ là người đàn ông vô cùng nho nhã, phong độ, đương nhiên sẽ không so đo với cô gái gọi anh là “ngài”. Thế nhưng, khi anh cúi người nhặt chiếc điện thoại cùng kiểu dáng trên mặt đất, để ý thấy mặt sau có đính đá, quả thực anh không thể thông cảm nổi.
Anh định dùng điện thoại của cô gái để gọi vào số của mình, thế nhưng màn hình lại hiển thị yêu cầu nhập mật khẩu.
Thôi bỏ đi.
Sau đó mười tiếng đồng hồ, điện thoại đính đá đổ chuông, nhìn số điện thoại của mình nhảy trên màn hình, Si Hạ bắt máy, “Alo”.
Một giây sau, từ ống nghe truyền đến giọng nói trong trẻo của cô gái,
‘Chú ơi, điện thoại của cháu có phải đang ở chỗ chú không ạ?”
Si Hạ nín thinh.
Sau đó, khi hai người đã thân quen tới một mức độ nhất định, anh hỏi cô, “Anh già như vậy sao, không ngờ lại bị em gọi là “chú”?”
Cô gái chớp đôi mắt to đen láy, cười tinh nghịch, “Không xưng hô như thế, sao có thể để lại ấn tượng sâu sắc cho anh chứ?”
Si Hạ nhéo khuôn mặt trắng hồng của cô, “Cô nàng tinh quái, hiểu cả đạo lý vờ tha để bắt cơ đấy!”.
Cô gái vui sướng nhào vào lòng anh, làm nũng, “Người ta rõ ràng là đang cứu vớt tình yêu cùng đường bí lối của anh.”
Nhìn cô gái cười tươi như hoa nở trước mặt, Si Hạ cong môi cười.
Rốt cuộc là cùng đường bí lối, hay là liễu ám hoa minh? Đáp án quả thực đã rõ ràng.
Danh sách chương