Trong cơn say, mục tiêu của Thẩm Giáng Niên rất nhỏ, cũng vì thế mà mục tiêu trở nên rất chính xác. Trước đây, khi tỉnh táo, cô có những mục tiêu lớn, chẳng hạn như có được cả linh hồn và thể xác của Thẩm Thanh Hoà, nhưng bây giờ Thẩm Giáng Niên, người hơi say, chỉ có một mục tiêu, đó là vẽ cơ thể khỏa thân của Thẩm Thanh Hoà.

Thẩm Giáng Niên hôn say đắm đến nỗi quên cởi quần áo, Thẩm Thanh Hoà sợ hôn nữa sẽ ra lửa, sợ sẽ trừng phạt Thẩm Giáng Niên ngay tại chỗ. Thẩm Thanh Hoà né tránh, Thẩm Giáng Niên lại tiến lên, hôn say đắm như không thể tách rời. Thẩm Thanh Hoà ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, dùng sức kéo ra, Thẩm Giáng Niên không thể hôn được nữa, tiếp tục dùng sức kéo quần áo trên người Thẩm Thanh Hoà.

"Đừng vội cởi quần áo của tôi." Thẩm Thanh Hoà đè tay cô lại, Thẩm Giáng Niên nắm chặt cúc áo không chịu bỏ, Thẩm Thanh Hoà nói: "Mỗi lần chỉ có thể vẽ một người, em vẽ tôi, tôi không có cách nào vẽ em, người mẫu không thể động."

Thẩm Giáng Niên nghiêng đầu suy nghĩ một chút, thất vọng nói: "Đúng vậy, phải làm sao bây giờ?" Thẩm Thanh Hoà giơ tay ôm cô vào lòng, "Nếu em đã cởi hết rồi, vậy tôi vẽ em trước."

"Nhưng em muốn vẽ người." Đầu ngón tay Thẩm Giáng Niên nghịch cúc áo, có vẻ không muốn rời đi.

"Vậy tôi sẽ vẽ nhanh." Thẩm Thanh Hoà giữ bàn tay đang lộn xộn của cô xuống.

"Vậy được rồi, người phải vẽ nhanh lên." Thẩm Giáng Niên lại dùng đầu ngón tay móc cúc áo, cố gắng cởi nó ra.

"Được rồi, em ngoan ngoãn tạo dáng đi." Thẩm Thanh Hoà dỗ dành, Thẩm Giáng Niên vò đầu bứt tai tạo dáng trên chiếc giường Kingsize hồi lâu cũng không tìm được tư thế ưng ý, mệt đến nỗi nằm bãi trên giường, bất mãn rên lên hai tiếng. Thẩm Thanh Hoà liếm đôi môi khô ráo của mình, lại nhìn cái dáng kia, cô sợ sẽ không nhịn được... cho nên nói: "Dáng này đẹp rồi." Người say, chắc không chống đỡ được bao lâu.

"Là như vậy sao?" Thẩm Giáng Niên mịt mờ hỏi, cô chỉ đang nằm thôi mà, "Thật sự đẹp sao? Đến cả mặt em người có thấy đâu!" Thẩm Giáng Niên phản đối.

"Cơ thể em rất đẹp." Thẩm Thanh Hoà nhìn không chớp mắt, Thẩm Giáng Niên à một tiếng, lại nói: "Sao người nhìn em mãi thế, không vẽ sao?" Thẩm Thanh Hoà lúc này mới thu hồi tầm mắt, cũng không biết người này có say hay không, sao linh hoạt y chang người thường vậy.

Thẩm Thanh Hòa nhìn từ trên xuống dưới trong vài phút, và khi Thẩm Giáng Niên phản đối lần nữa, Thẩm Thanh Hoà cúi đầu và bắt đầu vẽ. Sau khi cúi đầu xuống, cô không hề ngẩng đầu lên nữa, Thẩm Giáng Niên lại bỏ cuộc, "Người không vẽ em sao?" Thẩm Giáng Niên không thể di chuyển để giữ nguyên tư thế.

"Đang vẽ em nè."

"Nhưng mà người đâu cho nhìn em." Thẩm Giáng Niên bực bội nói.

"Đều ở trong lòng tôi."

"Vậy em có thể đứng dậy được chưa?" Thẩm Giáng Niên cảm giác nằm không được nữa, khoảng cách của cô và trưởng qua xa quá, muốn nằm bên cạnh.

"Không thể nha."

"Ồ~" Thẩm Giáng Niên không mấy tình nguyện, nhưng mà vẫn ngoan ngoãn nằm ở đó. Cái nằm này dần dần mệt, cô ngáp vài lần hỏi Thẩm Thanh Hoà vẽ xong chưa, Thẩm Thanh Hoà nói chưa, cuối cùng, Thẩm Giáng Niên mê man buồn ngủ, nằm mãi một tư thế rất mệt, rồi tự nhiên trở mình, cuộn tròn ngủ thiếp đi.

Khóe mắt của Thẩm Thanh Hoà không rời khỏi Thẩm Giáng Niên, nghe thấy tiếng thở sâu và nông của cô, Thẩm Thanh Hoà đặt bút xuống, đến trước giường nhẹ nhàng gọi "Thẩm Giáng Niên" Nhưng Thẩm Giáng Niên không đáp lại. Thẩm Thanh Hoà đưa tay lên vuốt ve mặt Thẩm Giáng Niên, Thẩm Giáng Niên như một con mèo cọ cọ vào tay Thẩm Thanh Hoà, thoải mái ưm một tiếng.

Thẩm Thanh Hoà cúi người, bế Thẩm Giáng Niên lên, đứng giữa phòng ngủ của Thẩm Giáng Niên và phòng của cô, dừng lại vài giây, cuối cùng quyết định ôm người vào phòng của mình. Đắp chăn đàng hoàng cho Thẩm Giáng Niên, Thẩm Thanh Hoà đem bức tranh còn chưa vẽ xong, vẽ lại cho hoàn chỉnh, chi tiết sẽ được vẽ vào ngày mai.

Nửa đêm, khi Thẩm Thanh Hoà nằm xuống, Thẩm Giáng Niên tự nhiên nép sát vào cô, Thẩm Thanh Hoà ôm người vào lòng, Thẩm Giáng Niên thoải mái quay trái rồi quay phải, tìm một tư thế thoải mái, eo áp vào bụng Thẩm Thanh Hoà, lưng áp vào cơ thể mềm mại của Thẩm Thanh Hoà, ngủ rất say.

Đêm hôm đó, Thẩm Thanh Hoà nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng hít thở đều đều, trái tim bất an của cô cũng bình ổn hơn.

Rạng sáng, Thẩm Giáng Niên mở mắt ra, phản ứng đầu tiên của cô là nhìn xung quanh, thấy chỉ có một mình mình. Đây là phòng ngủ của Thẩm Thanh Hoà, liên quan đến chuyện tối hôm qua, ký ức rời rạc, mơ hồ không cách nào liên kết lại với nhau. Thẩm Giáng Niên lười suy nghĩ, nghĩ đến tối hôm qua cũng không có gì đặc biệt, nếu không sao có thể không nhớ? Thẩm Giáng Niên nằm đó, thật ra cô lại nhớ rõ ràng khi đi ra ngoài cô gặp được ai, ngoài ý muốn gặp được học trưởng ở trường Đại Học – Viên Tu Minh.

Thẩm Giáng Niên có khá nhiều bạn ở trường đại học, nhưng trong số những người bạn khác giới, thì có mối quan hệ tốt nhất với Viên Ty Minh. Viên Tu Minh khi còn học đại học cao 1,8 mét, phù hợp với hình mẫu lý tưởng bạch mã hoàng tử của các cô gái, vừa đẹp trai lại vừa học giỏi, đặc biệt là đối xử với Thẩm Giáng Niên rất tốt. Trong buổi tiếp tân sinh viên năm nhất, Thẩm Giáng Niên đã được Viên Tu Minh tiếp đón. Vì ngoại hình của anh ta, Thẩm Giáng Niên có ấn tượng tốt đầu tiên về anh ta, và sau đó, trong quá trình sinh viên cũ hướng dẫn sinh viên mới, hành vi ứng xử của Viên Tu Minh làm Thẩm Giáng Niên cảm thấy người này không tồi.

Không tồi thì là không tồi, chỉ vậy thôi, khi đó Thẩm Giáng Niên cũng bị người ta hiểu lầm, là yêu đương với Viên Tu Minh, lúc đó Thẩm Giáng Niên cảm thấy cái tin đồn này thật nực cười, thậm chí còn đi kể lại với Viên Tu Minh, thái độ của Viên Tu Minh khi đó nghe xong cũng có kiểu phản ứng như Thẩm Giáng Niên, hai người cùng nhau cười như kẻ khùng.

Đáng tiếc là sau khi tốt nghiệp, với tình cách không thích chủ động của Thẩm Giáng Niên, mà Viên Tu Minh cũng có tính cách như vậy, cho nên mối quan hệ của hai người bị gián đoạn. Ngày hôm qua, tình cờ gặp lại nhau ở Thượng Hải, Viên Tu Minh mới chủ động xin số điện thoại của Thẩm Giáng Niên. Nhiều năm không gặp, Viên Tu Minh vẫn đẹp trai như ngày nào, phong thái và sức quyến rũ của một người đàn ông càng thêm mặn mà, nhưng mà trong lòng Thẩm Giáng Niên biết rõ, cô đối với người này, giống như thời đại học, chỉ là bạn của nhau.

Nếu không gặp được Thẩm Thanh Hoà, chắc cô sẽ nghĩ đến chuyện kia, đi trêu ghẹo người ta, nhưng mà giờ đã có Thẩm Thanh Hoà, cho nên không ai thể lọt vào mắt xanh của cô, bất kể giới tính.

"Tỉnh rồi à?" Lúc này cửa mở ra, Thẩm Thanh Hoà đứng ở cửa. Chút hồi ức của Thẩm Giáng Niên tạm dừng lại, cô theo bản năng muốn ngồi dậy, lại cảm giác có gì đó không ổn. Thẩm Giáng Niên vén chăn lên nhìn, sau đó không thể tin được liếc nhìn Thẩm Thanh Hoà, sau đó nhìn xuống mình dưới chăn, trần như nhộng!

"Em, Em..." Thẩm Giáng Niên muốn hỏi lại không hỏi ra được.

"Là em tự cởi." Thẩm Thanh Hoà nói rõ ràng.

Thẩm Giáng Niên có nỗi khổ không nói ra được, theo sự hiểu biết của cô đối với Thẩm Thanh Hoà thì khả năng cô chủ động cởi quần áo là cao. "Vậy tối hôm qua, người cũng cởi hết sao?" Thẩm Giáng Niên chưa từ bỏ ý định hỏi. Nếu Thẩm Thanh Hoà cũng cởi, thì cũng không phải là vấn đề lớn.... Hôm qua bản thân ngoài miệng nói không muốn thế mà lại kẹp gối đầu của người ta làm này làm nọ, bây giờ bản thân lại chủ động cởi đồ câu dẫn người ta....

"Ờm...." Thẩm Thanh Hoà trầm tư, Thẩm Giáng Niên nóng lòng hỏi: "Tối hôm qua, chúng ta không có cái kia chứ...."

"Không...."

"Vậy tối hôm qua người...."

"Tôi cũng cởi hết." Nhìn vẻ mặt lo lắng của cô, Thẩm Thanh Hoà chắc chắn biết cô đang nghĩ gì, Thẩm Giáng Niên nói với giọng điệu khó tin: "Chúng ta cởi sạch, thế mà không làm gì hết hả?"

"Ờm...." Thẩm Thanh Hoà còn có thể nói gì nữa đây. Thẩm Giáng Niên thật sự khó mà tin được, nhưng mà đúng là sau khi tỉnh dậy thì eo không đâu, chân cũng không mềm, phía dưới cũng không có vết tích gì, xem ra tối hôm qua thực sự không có làm. Thẩm Giáng Niên vẫn không thể tin được, bỗng nhiên cơ thể cô có nghị lực đến vậy sao? Không động tình với Thẩm Thanh Hoà nữa à? Nỗi sợ hãi còn sót lại trong lòng, vừa mới được thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng lại bản thân vẫn còn chưa vượt qua được, giữa các cô không phát sinh chuyện gì hết, chẳng lẽ Thẩm Thanh Hoà không thích cơ thể cô nữa sao? Bữa cơm hôm nay rõ ràng là được chuẩn bị cẩn thận, trên bàn nhỏ có bát đĩa, Thẩm Giáng Niên có chút kinh ngạc: "Đều là do người nấu hết à?"

"Đầu bếp nấu."

Thẩm Giáng Niên ồ một tiếng, ngồi xuống, nhìn kỹ chén dĩa đều là đồ Sứ Thanh Hoa, sạch sẽ và trang nhã, tạo cho người ta cảm giác tao nhã. Đĩa và chén không lớn, màu sắc và đồ ăn được trang trí rất tỉ mỉ, thiếu điều muốn trang trí ra thành mấy bông hoa. Mặc dù Thẩm Giáng Niên đã ăn rất nhiều món ngon nhưng cô cũng không thuộc dạng kén chọn, cô cũng chẳng phân biệt ra được đồ đắt tiền hay đồ rẻ tiền, chỉ cần hợp khẩu vị là được, cũng thích ăn lẩu cay nữa, không hợp khẩu vị của cô mới cho là uổng phí.

Liếc mắt nhìn khắp bàn, cái loại người không biết nấu ăn như cô, nhìn mấy cũng không thể đoán ra được tên món ăn là gì, để tránh xấu hổ, cô chỉ biết cúi đầu ăn. Không thể phủ nhận, tay nghề của đầu bếp rất tốt, cá cho vào miệng là tan ngay, còn đó là cá gì thì cô cũng chẳng biết, coi như là hàng cao cấp đi, vừa mới ngẩng đầu, thấy Thẩm Thanh Hoà đang nhìn cô, Thẩm Giáng Niên hỏi: "Người không ăn à?"

"Ừa."

"Người ăn sáng rồi sao?"

"Có uống canh dưỡng."

Thẩm Giáng Niên dừng đũa, đột nhiên nhớ tới một chuyện, liền hỏi: "Tối qua, người có ăn tối không?" Thẩm Thanh Hoà mím môi im lặng, Thẩm Giáng Niên nói như đúng rồi, "Có phải không ăn đúng không?" Thẩm Thanh Hoà cũng không giấu diếm, "Ừa, không có thèm ăn, cho nên không ăn."

Thẩm Giáng Niên khó chịu: "Nếu biết vậy, em đã về ăn cùng người rồi." Ngay lập tức, khẩu vị của Thẩm Giáng Niên đột nhiên giảm xuống, Thẩm Thanh Hoà cười cười, "Hôm qua, em đi ra ngoài đi dạo vui không?" Hiếm khi được Thẩm Thanh Hoà quan tâm hỏi, Thẩm Giáng Niên gật đầu: "Cũng được, với lại còn gặp người quen nữa." Thẩm Giáng Niên cũng không che giấu làm gì, vốn dĩ thì chuyện chẳng có gì mà không nói được, rất tự nhiên mà kể lể: "Lâu lắm rồi không gặp, không ngờ lại gặp nhau ở Thượng Hải."

A~ Hoá ra, không phải đi xem mắt, Thẩm Thanh Hoà nghĩ.

"Thoáng một cái đã mấy năm không gặp, thời đại học cũng khá hợp nhau, cho nên cùng nhau đi ăn." Thẩm Giáng Niên lượt qua khúc đi xem phim, nói chung cũng không phải có ý định muốn giấu, chỉ là cảm thấy không đáng để nhắc đến, "Uống chút rượu, không ngờ rượu khá nồng, mới uống một chút đã say." Thẩm Giáng Niên không cố ý nhớ lại chuyện tối hôm qua.

Thẩm Thanh Hòa ừa một tiếng, Thẩm Giáng Niên còn muốn nói chuyện nữa thì điện thoại reo lên, Thẩm Giáng Niên cầm lên: "Alo, học trưởng."

Thẩm Thanh Hoà không phải cố ý nghe lén, Thẩm Giáng Niên cũng không có tránh mặt cô, ở ngay trước mặt mà nghe điện thoại: "Gần đây, em không bận lắm, buổi chiều có thể gặp nhau." Cúp điện thoại, Thẩm Giáng Niên liền nói: "Gần đây, ở Nhã Nại có việc cần em không?" Thẩm Thanh Hoà suy tư rồi nói: "Chỗ tôi không có việc gì, nhưng mà nếu em muốn nhận công việc bên ngoài, có thể hỏi Tưởng tổng."

"Ừa." Thẩm Giáng Niên đứng dậy, "Em ăn xong rồi, đi gọi điện thoại đây, để đồ ở đó đi, lát em quay lại thu dọn."

"Em muốn đi làm thêm, thì báo cho Thẩm tổng đi, cô ấy đồng ý thì tôi không có ý kiến." Tính tình Tưởng Duy Nhĩ khá tốt. Thẩm Giáng Niên nói cảm ơn định cúp điện thoại thì Tưởng Duy Nhĩ lại hỏi: "Gần đây, hai người đều ở nhà sao?"

.... Thái độ nhiều chuyện của Tưởng Duy Nhĩ không đáng yêu chút nào, Thẩm Giáng Niên không muốn đáp lại, nhưng mà ngẫm lại biết đầu sau này còn có chuyện đến cầu xin người ta, cho nên cô nói qua loa: "Tôi ở tạm nhà Thẩm tổng, vẫn còn đang tìm chỗ ở, bây giờ có việc cần làm, có lẽ thời gian sau khá bận." Thẩm Giáng Niên không nhắc đến Thẩm Thanh Hoà.

"Này, em đi ra ngoài làm việc, vậy bỏ lại Thẩm tổng ở một mình, thật cô đơn." Tưởng Duy Nhĩ đầy đau lòng nói.

..... Thẩm Giáng Niên thật sự không muốn nói chuyện với người này, Trưởng quan của tôi, để tôi đau lòng được rồi, ai mượn cô đau lòng dùm, "Biết đâu Thẩm tổng sắp tới cũng có việc bận thì sao."

"Cô ấy à, gần đây trừ cô ra, có lẽ không có tâm tư làm chuyện khác."

"Tưởng tổng...." Giọng điệu của Thẩm Giáng Niên hơi lạnh lùng, cô không thích ai đó trêu chọc Thẩm Thanh Hoà bằng giọng điệu giễu cợt. Thông minh như Tưởng Duy Nhĩ, đương nhiên biết nên làm thế nào, cười nói: "Thôi nào, tôi cúp điện thoại đây." Sau đó, điện thoại thật sự bị cúp.

Người này chẳng đáng yêu chút nào, sau khi Thẩm Giáng Niên trở lại bàn ăn, thì nơi đó đã được thu dọn sạch sẽ, Thẩm Thanh Hoà không còn ở đó nữa. Nhà của Thẩm Thanh Hoà thật sự quá lớn, nếu không gọi điện thoại, Thẩm Giáng Niên cũng không biết đi đâu mới có thể tìm thấy Thẩm Thanh Hoà, "Em muốn đi ra ngoài, muốn nói lời chào với người, người ở đâu thế?" Thẩm Giáng Niên đứng ở cửa, muốn giáp mặt nói chuyện với Thẩm Thanh Hoà trước khi đi ra ngoài, nếu có thể ôm một cái thì càng tốt hơn.

"Như thế này cũng có thể chào một tiếng." Là giọng nói của Thẩm Thanh Hoà, nếu không nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của người này, sẽ cảm thấy giọng nói này quá lạnh lùng.

"Nói lời chào cũng chỉ là tạm thời, tối nay em sẽ về." Thẩm Giáng Niên cứ cảm giác, giống như Thẩm Thanh Hoà đang muốn chào tạm biệt cô hẳn vậy, "Nhưng mà, em về có thể sẽ hơi trễ, nếu như em về sớm thì sẽ ăn tối cùng người, nếu về trễ người ăn trước, có được không?"

"Đến lúc đó rồi tính." Thẩm Thanh Hoà trả lời.

"Người nhất định phải ăn, em sẽ gọi điện thoại kiểm tra." Thẩm Giáng Niên kiên trì, "Em đi đây." Thẩm Giáng Niên vừa nói vừa nhìn khắp nơi, hy vọng xa vời có thể nhìn thấy Thẩm Thanh Hoà đột nhiên từ chỗ nào đó xuất hiện, nhưng mà hy vọng cũng chỉ là hy vọng mà thôi. Thẩm Giáng Niên cúp điện thoại, tự sờ sờ lên đầu tóc, lẩm bẩm một câu: "Nếu có thể ôm một cái, nói em đi về sớm nha, thì tốt biết mấy." Chắc là cảm thấy quá xa xỉ nên đổi miệng, "Thôi sờ đầu thôi cũng được rồi." Trước khi đi ra ngoài, không được chạm vào Thẩm Thanh Hoà, trong lòng Thẩm Giáng Niên cảm thấy trống rỗng, cô hy vọng Thẩm Thanh Hoà chờ mong cô trở lại.

Thẩm Giáng Niên đứng ở cửa thay giày, Thẩm Thanh Hoà tay trái chống cằm, đầu ngón tay phải chạm vào người trên màn hình, gõ nhẹ, nhẹ giọng nói: "Về sớm một chút."

Thẩm Giáng Niên rời đi, ngôi nhà lại chìm vào sự im lặng chết chóc. Từ khi nào thì ở một mình lại khó khăn đến vậy? Nơi này là nơi khiến cô có cảm giác an toàn nhất, nhưng mà bây giờ, cô lại cảm thấy ngột ngạt khó tả, nhưng thể nơi này là thành phố chết.

Ngay khi Thẩm Giáng Niên ra ngoài, cả buổi chiều không có tin tức gì. Thẩm Thanh Hoà ở trong studio, tô bức tranh người đẹp mà cô đang vẽ dang dở, nhìn hồi lâu, lắc lắc đầu, so với người thật, vẫn kém phần sinh động.

Tối nay, Thẩm Giáng Niên sẽ về sao? Thẩm Thanh Hoà cứ lặp đi lặp lại câu hỏi này trong đầu, bất chợt cô nhận ra, thế mà bản thân lại để tâm đến việc này. Không có tin tức gì của Thẩm Giáng Niên, Thẩm Thanh Hoà cũng không chủ động đi hỏi, thấy ngoài trời bắt đầu tối. Chẳng lẽ không về sao? Thẩm Thanh Hoà vẫn không muốn ăn gì, lúc định bỏ bữa tối, thì Thẩm Giáng Niên gọi điện thoại đến.

"Trưởng Quan, người ăn chưa?" Phía bên Thẩm Giáng Niên hình như hơi ồn ào, cho nên giọng điệu bất giác cao hơn.

"Vẫn chưa."

"Người nói gì thế? Trưởng quan à, giọng của người hơi nhỏ." Thẩm Giáng Niên vẫn gào lên, tiếng cười đùa của người xung quanh truyền đến tai Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Thanh Hoà nhíu mày.

Thẩm Thanh Hoà mím môi, lớn tiếng hỏi: "Em đang ở đâu?"

"Em với bạn đang nói chuyện làm ăn. Ở quán bar 1943, bên kia nhất quyết muốn đến nơi này, em đành phải đi theo." Thẩm Giáng Niên buồn rầu, "Chỗ này ồn quá, em không nghe được giọng của người."

"Tôi không sao hết, em bận đi." Thẩm Thanh Hoà nói.

"Đừng có ồn nữa!" Thẩm Giáng Niên tức giận hét lên, xung quanh nhất thời yên tĩnh, Thẩm Giáng Niên tức giận nói: "Tôi đang nói chuyện điện thoại, đừng có là khó tôi!" Thẩm Thanh Hoà đều nghe thấy hết, một lúc sau, bên kia Thẩm Giáng Niên yên tĩnh hơn chút, giọng nói cũng dịu dàng hơn nhiều: "Bây giờ đỡ hơn rồi, trưởng quan, trễ chút nữa em mới về, người ăn trước đi, được không?"

"Tôi không sao, em uống ít lại chút, có cần tôi cho người đến đón em không?" Thẩm Thanh Hoà hỏi.

"Cho người đến đón à?" Thẩm Giáng Niên tựa hồ có chút do dự, "Người muốn bảo ai đến?"

"Nguyễn Duyệt."

"Không cần." Thẩm Giáng Niên cười cười, "Nếu người tới đón em, thì cũng có thể, người muốn đến sao?"

Tay Thẩm Thanh Hoà nắm chặt điện thoại, mím môi không trả lời, Thẩm Giáng Niên ngầm hiểu: "Em trêu người thôi, không cần người đến đón em, người chỉ cần ăn uống là được rồi." Sau đó, không đợi Thẩm Thanh Hoà nói gì, đã nói tiếp, "Em cúp điện thoại đây, Trưởng quan." Thẩm Thanh Hoà còn chưa mở miệng nói thì bên kia đã có tiếng tít tít.

"Thẩm tổng, tôi đi đón Giáng Niên." Nguyễn Duyệt khuyên nhủ, "Ngài ở nhà chờ đi."

"Tôi sẽ không đi vào trong, ở cửa chờ cô ấy." Thẩm Thanh Hoà đương nhiên biết được lời ẩn ý trong câu nói của Nguyễn Duyệt.

"Vậy Thẩm tổng, ngài xem thế này được không? Nếu đến đó, cần phải sắp xếp thêm mấy vệ sĩ."

Thẩm Thanh Hoà nhìn đồng hồ, "Lúc này, người vẫn còn khá nhiều, không sao hết."

"Thẩm tổng...."

"Được rồi." Thẩm Thanh Hoà cắt ngang lời của Nguyễn Duyệt.

Thượng Hải cuối thu vẫn còn nóng ẩm, quán bar 1943 nằm ở khu sầm uất, chiếm diện tích lớn nhưng ngày nào cũng nườm nượp khách, lúc này ngay cả khu vực giải trí ngoài trời bên ngoài quán cũng chật kín.

"Thẩm tổng, ngài đừng đi vào," Nguyễn Duyệt thành khẩn nói, "Tôi đi vào xem, ngài ở trong xe chờ."

"Đi đi."

Nguyễn Duyệt bước xuống xe, đồng thời hệ thống liên lạc Bluetooth vang lên: "Tôi xuống xe, bảo vệ Thẩm tổng." Nguyễn Duyệt đi vào bên trong, đột nhiên quay đầu lại nhìn thấy chiếc siêu xe bản giới hạn, dừng ở ven đường, thật đáng ngờ, cô mau chóng đi đến.

Thẩm Thanh Hoà lâu lắm rồi không đến nơi này, nhưng mà nơi này hình như cũng không có nhiều thay đổi cho mấy, vẫn náo nhiệt, đông nghẹt người. Thẩm Thanh Hoà nhìn cửa quán bar 1943, đột nhiên, cửa sổ xe bị gõ, Thẩm Thanh Hoà quay đầu nhìn, sau đó cau mày.

Cửa sổ xe trượt xuống, người gõ cửa sổ nghiêng người nhìn vào. Gió đêm thổi qua, mùi thơm nồng nặc khiến Thẩm Thanh Hoà khó chịu, lông mày càng cau chặt hơn.

"Khách quý đến a?" Người ngoài cửa sổ xe cười nhiệt tình nhưng cũng lạnh lùng, giễu cợt nói: "Hôm nay cơn gió nào thổi vậy, thôi cô đến đây?"

Ánh mắt Thẩm Thanh Hoà nhàn nhạt, nhìn lướt qua cảnh xuân bên ngoài, nhíu mày nói: "Đoạn Ngọc, tránh sang một bên." Thật là chẳng biết điều, cản trở tầm mắt của cô tìm kiếm Thẩm Giáng Niên.

"A~" Đoạn Ngọc cười hừ một tiếng, "Cô ở địa bàn của tôi, còn bảo tôi tránh đi?" Cô ta cúi người tới gần, nụ cười nhạt đi, "Thẩm Thanh Hoà, tôi còn nhớ rõ lời cô nói."

"Tôi không đi vào."

"Cô tốt nhất nên như thế, làm được cả đời, nếu không tôi sẽ không khách sáo đâu."

"Tránh sang một bên."

Đoạn Ngọc cười khẽ, hơi xoay người, Thẩm Giáng Niên đi ra ngoài cùng với Nguyễn Duyệt, Thẩm Thanh Hoà nhìn thấy, Đoạn Ngọc đương nhiên cũng thấy, giọng nói suy tư:

"Vận khí của cô cũng thật ghê gớm, đây là người mà cô chơi qua tốt nhất đó." Đoạn Ngọc dùng đầu lưỡi liếm cánh môi, sau đó mím môi, giọng nói ngả ngớn: "Bên ngoài thì nhìn như cao lãnh cấm dục, nhưng bên trong nhất định cuồng nhiệt, lên giường chắc chắn sẽ rất dâm đãng ~ tôi không thể chờ nổi rồi~"

"Câm miệng lại." Thẩm Thanh Hoà lạnh lùng nói.

"A." Đoạn Ngọc cười nhìn Thẩm Giáng Niên đi đến ngày càng gần hơn, thấp giọng nói: "Đừng keo kiệt như thế chứ~ những người mà cô từng chơi qua, tôi đều chơi hết rồi, người này khi nào cô chơi chán rồi, thì để tôi chơi nhé~"

Thẩm Thanh Hoà chưa kịp phản bác, Thẩm Giáng Niên đã đi đến nơi, Đoạn Ngọc đứng thẳng người, trở lại trạng thái bình thường, cố ý ra vẻ ngạc nhiên nói: "Giáng Niên à, nhanh như vậy đã đi rồi sao?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện