Có người nói, lòng trung thành của một con người tồn tại khi mà cám dỗ vẫn chưa đủ. Nếu không bàn đến tính xác thực của lời này thì hầu hết mọi người đều đồng tình với quan điểm này và họ cũng chưa cảm nhận hết được cái đẹp của tình yêu.
Vì sợ bị phản bội, cho nên có đôi chút e dè.
Cho nên, có người khi làm mọi việc đều sẽ chừa lại cho bản thân một lối thoát, đương nhiên, người có tư duy như vậy cũng không sai, một khi đã dốc lòng dốc sức cuối cùng nhận lại sự phản bội, cái tổn thương này cũng đủ để tình cách của họ thay đổi lớn, không còn là chính mình nữa. Thậm chí, có người còn trả giá đắt cho việc này, ví dụ như tính mạng.
Nhưng vẫn có một số lượng lớn người dồn hết tâm huyết vào đó, không phải cố ý mà do bản chất. Thử nghĩ xem, khi một người sống đến 30 tuổi, gặp được người khiến họ yêu từ cái nhìn đầu tiên, cho nên sẽ tạo nên tâm lý muốn đối xử hết lòng hết dạ với người đó. Thẩm Giáng Niên đối với Thẩm Thanh Hòa chính là như vậy, cô ước gì có thể cho người này tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời, nhưng cô không dám, sợ sẽ tạo gánh nặng cho Thẩm Thanh Hoà.
Thẩm Giáng Niên cũng nghĩ đến, việc Thẩm Thanh Hoà nhiều lần từ chối cô có thể là do biết tính chiếm hữu của cô. Vì vậy, Thẩm Thanh Hoà biết rất rõ rằng một khi cô ấy thừa nhận mối quan hệ giữa hai người họ, thì bản thân sẽ phải trả giá tương đương với người kia, thậm chí còn nhiều hơn thế nữa.
Tính chiếm hữu không thể tách rời tình yêu, nếu một người không có ham muốn, vậy thì tình yêu đó có lẽ sẽ như cát mịn, sẽ tan nhanh trong gió. Thẩm Giáng Niên nghĩ đến điều đó cảm thấy đau lòng, Thẩm Thanh Hoà muốn đẩy cô ra xa như vậy, chẳng phải điều đó đã giải thích rõ ràng rằng Thẩm Thanh Hoà hoàn toàn không có ham muốn chiếm hữu cô sao? Không yêu, không để tâm, cho nên không quan trọng.
Nhưng dù vậy, tình yêu của Thẩm Giáng Niên dành cho Thẩm Thanh Hoà không thể thu hồi lại ngay lập tức.
Yêu một người sâu sắc có lẽ cũng giống như bị bệnh nan y.
Tình đến như núi, tình đi như sợi chỉ.
Nhìn thấy đôi mắt của Thẩm Thanh Hoà rũ xuống và trông yếu ớt, trái tim của Thẩm Giáng Niên mềm đi, Tưởng Duy Nhĩ nói với cô ấy: Hãy kiên nhẫn hơn chút nữa. Không phải Thẩm Giáng Niên không muốn, mà cô sợ, sợ kiên nhẫn một chút sẽ lại chậm thêm một chút, và như thế Thẩm Thanh Hoà sẽ trở thành của người khác.
Dù cho có sợ, vậy thì đã sao? Thẩm Giáng Niên cười buồn, có phải cô nghiêm túc quá rồi không? Nếu cứ tuỳ ý đi, biết đâu sẽ tốt hơn cho cả hai. Bản tính cô đã như thế, bây giờ bắt cô phải làm gì đó trái với bản tình của mình, vì Thẩm Thanh Hòa, cô sẵn sàng thử.
Để có được Thẩm Thanh Hòa, cô sẽ thử mọi cách mà cô có thể nghĩ ra. Nếu vẫn không có được, cô sẽ ép bản thân rời đi, nếu rời đi không được, vậy thì giống như lời cô nói vậy, để Thẩm Thanh Hoà tổn thương cô, có lẽ nếu vết thương không đủ đau thì cô vẫn sẽ chưa buông tay.
"Thẩm Thanh Hòa ~" Thẩm Giáng Niên điều chỉnh giọng điệu, nhẹ nhàng nói: "Mới vừa rồi trêu người thôi~" Thẩm Thanh Hoà ngước mắt lên, Thẩm Giáng Niên khẽ mỉm cười: "Em thích người là chuyện của em, người mặc kệ em đi, người quyến rũ mê người như vậy, thích người đâu chỉ có một, mà có lẽ em chỉ là một trong số đó mà thôi."
Nói ra lời này thật sự làm cho cô đau lòng, nhưng cô vẫn là cười nói: "Người không có khả năng đáp lại mỗi người, em cũng không nghĩ người sẽ đáp lại, chỉ là, lúc em đối tốt với người, xin người đừng từ chối em, nếu...." Tim Thẩm Giáng Niên đau đớn: "Nếu có một ngày, người tìm được người thích hợp, xác định mối quan hệ, em sẽ lùi trở lại khởi điểm, cùng người làm bạn bè." Thẩm Giáng Niên chỉ có thể nói như vậy, cô biết, cô không thể làm bạn với Thẩm Thanh Hoà được.
Thẩm Giáng Niên có chết cũng sẽ không nói ra, bởi vì đó chính là lối thoát của cô. Đối với Thẩm Thanh Hoà mà nói, không liên lạc với cô thì chẳng ảnh hưởng gì, nhưng mà Thẩm Giáng Niên không biết bản thân cô có làm được không, bây giờ nghĩ thôi, mà trái tim cô như muốn vỡ tung.
Thẩm Thanh Hoà nhìn cô không chớp mắt, Thẩm Giáng Niên tiếp tục cười nói, "Tốt xấu gì thì chúng ta vẫn còn duy trì quan hệ thể xác, nếu như người có bạn tình mới thì nhất định phải nói cho em biết, em sẽ không làm người thứ ba." Tim đau như cắt, Thẩm Giáng Niên không nói tiếp được nữa, cô ôm người kia vào lòng, hơi ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, để giảm bớt cơn đau thấu tim, nhẹ giọng nói: "Thẩm Thanh Hoà, người phải nhớ kỹ, ngoại trừ quan hệ thể xác ra, em không có bất cứ yêu cầu gì với người, người muốn làm thế nào thì làm, sao cũng được hết. Bao gồm cả việc ai đến nhà người ở, tối nay em bảo Thích Tử Quân không đến đây, bắt đầu từ ngày mai trở đi, người muốn ai đến đều có thể hết."
Thẩm Giáng Niên đau đến mức hơi thở ngưng trệ, cô nhẹ nhàng thở ra: "Trước khi, em tìm được nơi ở thích hợp, tạm thời đành ở nhờ nhà người, tiền thuê bao nhiêu thì người quyết định." Giữa chúng ta, cuối cùng thì cũng phải nhắc đến chuyện tiền, hốc mắt Thẩm Giáng Niên cay cay. Vậy cũng tốt, coi như em không nợ người cái gì, đỡ cho người cảm thấy có gánh nặng.
"Đừng tìm, cứ ở lại chỗ tôi đi." Thẩm Thanh Hoà nhẹ nhàng nói. Ngoài miệng, Thẩm Giáng Niên trả lời: "Chuyện này để nói sau đi." Nhưng cô đã hạ quyết tâm sẽ trả tiền thuê, "Được rồi, cũng đã muộn rồi, người nhắm mắt nghỉ ngơi đi."
Thẩm Thanh Hoà, không phải người muốn được tự do sao? Em cho người, trước khi thân thể em mất đi lực hấp dẫn, em sẽ dùng thân thể để tạo kết nối giữa chúng ta, nếu có một ngày lực hấp dẫn thân thể mất đi, em sẽ cho người tất cả tự do.
Đêm nay Thẩm Giáng Niên không ngủ, cô cũng cảm nhận được Thẩm Thanh Hoà cả đêm không ngủ, mặc dù người này nhắm mắt nép vào trong lòng mình.
Sáng sớm, khi tia nắng đầu tiên chiếu vào, Thẩm Giáng Niên giả vờ ngủ ngon, vươn eo, sau khi thức dậy hôn lên mặt Thẩm Thanh Hoà: "Em đi nấu cháo cho người."
Sau một đêm nghỉ ngơi, sắc mặt của Thẩm Thanh Hoà khá lên rất nhiều, "Có thể để đầu bếp làm." Thẩm Giáng Niên ngồi ở đầu giường, nửa đùa nửa thật, "Sao thế~ Chê cháo em nấu khó ăn à?" Vừa nói còn vừa cười, "Ngoại trừ nấu cháo ra, em còn làm thứ khác nữa, coi như người là chuột bạch nếm thử nha~"
Thẩm Giáng Niên đứng dậy đi ra ngoài, Thẩm Thanh Hoà cũng nhanh chóng đứng dậy. Sau khi Thẩm Thanh Hoà tắm xong, cô lặng lẽ vào phòng làm việc của mình, nơi có thể xem camera khắp mọi nơi trong nhà. Thẩm Thanh Hoà chuyển đến camera trong bếp, cháo đã nấu xong, Thẩm Giáng Niên đang nghịch điện thoại di động, như thể đang tra cứu công thức. Chẳng mấy chốc, Thẩm Giáng Niên bắt đầu thái rau, từ đầu đến cuối, Thẩm Giáng Niên gần như không có biểu cảm gì.
Hóa ra những người này không ở trước mặt cô cũng lạnh nhạt như vậy, sự lạnh lùng và nhiệt tình của Thẩm Giáng Niên cũng giống như cô, toát ra từ bên trong. Sau khi thái thịt bò xong, Thẩm Giáng Niên đi rửa hành tây, rồi lại đi khuấy cháo, giống như cháo hơi đặc, thế là lại thêm nước vào trong nồi. Đến khi đậy nắp lại, Thẩm Giáng Niên thẫn thờ nhìn nồi cháo một hồi, Thẩm Thanh Hoà chỉ có thể nhìn bóng lưng của cô ấy.
Trong ảnh, Thẩm Giáng Niên chống tay trên mặt bếp, một lúc lâu sau, cô ấy đưa tay lên như dụi mắt rồi cúi đầu tiếp tục rửa hành. Vết cắt này nối tiếp vết cắt khác, những khoanh hành tây tròn trịa lăn xuống, vết cắt thứ tư, Thẩm Giáng Niên giơ tay lên và dùng mu bàn tay dụi mắt. Đến vết cắt thứ sáu, Thẩm Giáng Niên đặt con dao xuống, sau khi rửa tay bằng nước, cô ấy dùng mu bàn tay dụi mắt.
Thẩm Thanh Hoà điều chỉnh tiêu cự, Thẩm Giáng Niên độ nét cao dường như ở ngay trước mắt cô, khi cô ấy quay lại, Thẩm Thanh Hòa nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe, cô không biết là người này đã khóc hay là thái hành. Thẩm Thanh Hoà ngồi đó, yên lặng quan sát, điện thoại di động của Thẩm Giáng Niên hình như đổ chuông.
Thẩm Thanh Hoà nhấn nút phát âm thanh và nghe Thẩm Giáng Niên nói,
"Mẹ~"
"Con ở Thượng Hải."
"Tạm thời, con sẽ làm việc ở đây một thời gian."
"Không phải cho Thẩm Thanh Hoà."
"Thực sự không phải."
"Nếu mẹ đã không tin, sao còn hỏi con."
"Khi nào xong à, con cũng không biết nữa."
"Không cần cố ý giữ khoảng cách. Thẩm Thanh Hoà không thích nói chuyện với con." Khi Thẩm Giáng Niên nói đến đây, cô cười khổ.
"Thực sự, cô ấy rất quyến rũ. Có rất nhiều người thích cô ấy, làm gì đến lượt con chứ."
"Con muốn lên giường với người ta, đoán chừng còn phải xếp hàng dài, ha ha."
"Mẹ yên tâm đi, trong khoảng thời gian ngắn, không có khả năng sẽ phát sinh quan hệ gì với Thẩm Thanh Hoà đâu."
"Chuyện sau này, ai mà biết được ạ, biết đâu không bao lâu nữa con với Thẩm Thanh Hoà sẽ chẳng còn liên quan gì tới nhau, lúc đó mẹ vui rồi."
"Lại xem mắt nữa, con mệt lắm rồi, mẹ à, công việc con rất bận, mẹ cho con khoảng thở được không?" Giọng nói của Thẩm Giáng Niên lộ ra vẻ bất lực.
"Con không ở Bắc Kinh, mẹ muốn con về Bắc Kinh xem mắt? Mẹ thật sự là mẹ ruột của con sao?"
"....." Thẩm Giáng Niên rõ ràng không nói nên lời, "Mối quan hệ của mẹ thật sự đáng gờm, con phục rồi đó, giáo sư Lục à, mẹ cũng được hối nữa, mẹ đưa WeChat của con cho anh ta đi, bảo anh ta kết bạn với con, nói chuyện đến khi nào gặp mặt, như vậy đã được chưa?"
"Ôi chao, nhất định sẽ gặp mà, nếu không phù hợp thì ít ra cũng gặp mặt nói một tiếng với người ta."
"Con cũng có kén cá chọn canh gì đâu, lớn tuổi rồi thì sao đâu? Nếu có người giống như Thẩm Thanh Hoà thì con sẽ gả cho người ta."
"Tiền chỉ là thứ yếu, con người mới là quan trọng. Nếu mẹ có thể tìm cho con một người trông giống Thẩm Thanh Hoà, con sẽ rất vui được gặp người ta."
"Thật ra, không chỉ là vẻ bề ngoài, mà là cảm giác. Con thích cảm giác đó."
"Đó là một cảm giác không thể diễn tả được. Nếu con biết con thích gì ở cô ấy, con nghĩ, con sẽ cố gắng không thích."
"Chỉ bởi vì con thích cô ấy, thích Thẩm Thanh Hòa, thích cô ấy..." Giọng Thẩm Giáng Niên nghẹn ngào, "Là bởi vì thích mà không biết tại sao lại thích, chỉ thích vậy thôi." Thẩm Giáng Niên lau nước mắt, hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại giọng nói: "Mẹ cho rằng con muốn chống lại mẹ sao, thích người không có khả năng thích con, người đau nhất không phải là con sao, thế nên, mẹ đừng ép con nữa, Thẩm Thanh Hoà không thích con, đã làm con đau lắm rồi, chờ đến khi con không thể đau được nữa, con nghĩ con sẽ buông tay."
Thẩm Giáng Niên dụi mắt, cười nói: "Đúng vậy, giáo sư Lục nói có lý, nếu như là nước sôi đổ lên tay, thì làm sao không buông tay được chứ?"
"Giáo sư Lục, mẹ không cần thiết phải lo lắng, con nói rồi, Thẩm Thanh Hoà không có khả năng thích con, bây giờ chỉ là con đang đơn phương, cho nên con cũng không sợ come out với mẹ, mẹ có thời gian nấu cháo điện thoại với con, không bằng đi tìm một người đàn ông tương tự Thẩm Thanh Hoà đi, nếu anh ta thực sự cho con được cảm giác như con đối với Thẩm Thanh Hoà, chắc có lẽ có sẽ gả cho người ta, thực hiện ước nguyện ôm cháu của mẹ."
"Được, được, con biết rồi, con giữ khoảng cách với cô ấy."
"Được, được, con sẽ không tùy tiện ngủ với cô ấy."
"Vâng, vâng, vâng, con biết rồi, con sẽ mau chóng xử lý."
"Mẹ đi du lịch, không phải đi cùng với ba con là được rồi sao?"
"Hai người nhất định là đồng hành cùng nhau, còn gọi con đi theo, định ngược đãi cẩu độc thân này à!"
"Mẹ muốn đi du lịch ở đâu~"
"Vào đông rồi, đến Hàn Quốc có gì chơi..."
"Vâng vâng vâng, mẹ là lớn nhất, mẹ muốn đi vậy thì con đi cùng mẹ, mẹ xác định lại thời gian, để con xem thử có thời gian hay không."
".... Dạ, con xác định thời gian được chưa, không biết là ai muốn đi du lịch nữa!"
"Giáo sư Lục, mẹ cũng chưa có già lắm, mà sao bắt đầu cằn nhằn nhiều thế, con còn đang nấu ăn, cúp điện thoại đây."
"Cái này gọi là gì? Nấu cho Thẩm Thanh Hoà làm gì, con không cần ăn sao?"
".... Mẹ thật nguỵ biện, không thèm che chở cho con!"
"Dạ, giáo sư Lục à, lúc nào hai ta nói chuyện cũng cãi nhau hết, con cúp máy đây~ chờ con xác định thời gian, sẽ nói với mẹ."
".... Mẹ đúng thật ra đem hết tâm huyết quản mấy học sinh đổ lên đầu con, trước đêm nay, con sẽ trả lời."
"Vâng vâng vâng~" Rốt cuộc Thẩm Giáng Niên cũng đã thành công cúp điện thoại.
Thẩm Giáng Niên đứng dậy, đột nhiên cảm thấy chóng mặt, liên tục lùi lại dựa vào tường rồi mới đứng vững. Thẩm Giáng Niên đưa tay lên lau những giọt nước mắt còn sót lại trên khóe mắt, nhìn xuống điện thoại, cất nó đi và bắt đầu nấu ăn.
Thẩm Giáng Niên đi đến đâu, Thẩm Thanh Hoà sẽ chuyển camera đến nơi đó, cho đến khi Thẩm Giáng Niên đi ra khỏi bếp, Thẩm Thanh Hoà mới từ phòng làm việc đi ra.
Căn nhà quá lớn, từ phòng bếp đến phòng khách cũng xa xa, khi Thẩm Giáng Niên đến nơi, cô nhìn thấy Thẩm Thanh Hoà đang ngồi trên chiếc ghế sofa cạnh cửa sổ, quay lưng về phía cô. Thẩm Giáng Niên dừng lại, soi gương, xác định đôi mắt còn ổn, mới đi đến, nhẹ nhàng hỏi: "A, người dậy khi nào vậy?"
Thẩm Thanh Hoà ngồi đó không nhúc nhích, "Mới được một lúc." Thẩm Giáng Niên đi đến sau lưng cô ấy, "Hôm nay nắng đẹp, người không đi làm à?" Thẩm Giáng Niên là người tự do, không bị áp buộc mấy quy tắc cứng nhắc ở Nhã Nại.
"Vốn dĩ, tháng 10 và tháng 11, tôi được nghỉ phép, đi công tác hay làm việc đều gọi là tăng ca." Thẩm Thanh Hoà nhìn những đám mây bồng bềnh trên bầu trời, như thế chúng nằm trong tầm tay, nhưng mà lại không thể nắm bắt được.
"Vậy vừa lúc, hôm nay em cũng không có việc gì, vậy cũng không đi." Thẩm Giáng Niên ngáp một cái, dụi dụi mắt, cảm thấy hơi đau.
"Ừa, em ở nhà nghỉ ngơi đi, ngủ một giấc thật ngon." Thẩm Thanh Hoà nói.
"Không cần, hôm nay người ở đâu em liền đi theo đó." Thẩm Giáng Niên vô lại nói, "Hôm nay, em sẽ con trùng đi theo đuôi người."
"Ừa, vậy đợi lát nữa, cùng nhau ngủ." Thẩm Thanh Hoà biết, Thẩm Giáng Niên cũng cả đêm không ngủ.
Sau khi ăn xong, hai người cùng nhau đi ngủ, mọi việc rất tự nhiên. Thẩm Giáng Niên chạm vào gối, và cuối cùng không thể chống lại cơn buồn ngủ ngủ thiếp đi. Thẩm Thanh Hòa quay sang một bên, luôn nhìn người nằm bên cạnh, Thẩm Giáng Niên ngủ bao lâu thì Thẩm Thanh Hoà nhìn bấy lâu. Chờ đến khi Thẩm Giáng Niên mê mang mở mắt thì Thẩm Thanh Hoà lại nhắm mắt lại.
Thẩm Giang còn nhỏ nhẹ nhàng xuống giường, một lúc sau lại trở lại. Thẩm Thanh Hoà cảm thấy trán mình được hôn, sau đó là mặt, chóp mũi, cuối cùng là môi. Thẩm Giáng Niên hôn lén như một đứa trẻ làm chuyện xấu.
Cái loại hôn lướt qua rồi dừng, Thẩm Giáng Niên căn bản không làm được, cái hôn này, như thể trả qua ngàn năm, khiến cô mê luyến không thôi. Thế nên, hôn xong lại bắt đầu liếm, đầu lưỡi linh hoạt giống tên nhóc nghịch ngợm, khẽ chạm vào cánh môi Thẩm Thanh Hoà, liếm láp khiến thân thể Thẩm Thanh Hoà tê dại.
Đối với Thẩm Giáng Niên mà nói, kỹ năng hôn thì thôi khỏi bàn, nhưng bởi vì người này là Thẩm Giáng Niên, thế nên đối với Thẩm Thanh Hoà mà nói, một cái hôn vụng về cũng đã đủ. Cánh môi bị liếm tê dại, hơi thở nóng bóng và run rẩy của Thẩm Giáng Niên, khiến Thẩm Thanh Hoà không có cách nào giả vờ thêm được nữa.
Đầu lưỡi của Thẩm Giáng Niên đang dùng sức liếm, miệng Thẩm Thanh Hoà vừa mở ra, lưỡi Thẩm Giáng Niên lập tức chui vào bên trong, muốn làm loạn trong đó, đột nhiên đầu lưỡi bị cắn, "A~" Thẩm Giáng Niên mở mắt ra, đột nhiên rụt người lại, đầu lưỡi bị cắn khá đau, Thẩm Giáng Niên suýt nữa bật khóc.
Mở mắt ra, Thẩm Thanh Hoà vẫn nhắm nghiền mắt, Thẩm Giáng Niên dùng đầu ngón tay chọc chọc vào mặt cô ấy, "Người tỉnh rồi, phải không?" Thẩm Thanh Hoà không trả lời, Thẩm Giáng Niên uy hiếp, "Người mà không nói lời nào, em sẽ khi dễ người đó nha~" Thẩm Thanh Hoà vẫn không nhúc nhích, thế là Thẩm Giáng Niên làm càn hôn lên, người cùng đè lên trên người của người ta, Thẩm Thanh Hoà đáp lại cô, dùng nhiệt tình bao trùm lấy Thẩm Giáng Niên.
Khi cả người choáng váng, Thẩm Giáng Niên chỉ cảm thấy cơ thể mình bị lừa, phải không? Khi cô mở mắt ra, cô đã bị Thẩm Thanh Hoà đè ở dưới. Thẩm Thanh Hoà hôn xuống dưới, tay cũng với vào trong áo, bắt lấy nơi đầy đặn kia, ngón trỏ còn xoa xoa chỗ nhấp nhô. Cả cơ thể Thẩm Giáng Niên tê dại, cố gắng kiềm chế, nghiêng đầu né tránh nụ hôn cuồng nhiệt của Thẩm Thanh Hoà, đè cái tay của Thẩm Thanh Hoà mà hô lên, "Thẩm Thanh Hoà~"
"Sao~" Mũi của Thẩm Thanh Hoà cọ vào má cô, môi hôn lên mặt cô, Thẩm Giáng Niên rung động, khó khăn nói một câu: "Bây giờ, em... không muốn làm." Cô muốn nhưng mà giờ không cần thiết phải làm.
Nếu yêu Thẩm Thanh Hoà là một căn bệnh, thì Thẩm Thanh Hòa chính là liều thuốc của cô ấy, thuốc giải duy nhất có thể mất đi bất cứ lúc nào, Thẩm Giáng Niên không dám chìm đắm, cô sợ một ngày mình mắc bệnh nan y, và rồi cái chết sẽ chờ đợi cô. Cô không sợ chết, nhưng mà cô không thể làm người vô trách nhiệm, cô còn có ba mẹ, cô yêu Thẩm Thanh Hoà, nhưng mà ba mẹ lại yêu cô.
Cho nên, chỉ cần có thể kiềm chế, thì cô sẽ không cần. Hình như Thẩm Thanh Hoà cảm thấy hơi ngạc nhiên, hơi thẳng người dậy, hai mắt nhìn chằm chằm Thẩm Giáng Niên, Thẩm Giáng Niên chỉ dám nhìn một cái, rồi cụp mắt, giải thích: "Xin lỗi, bây giờ em không muốn lắm làm." Thẩm Thanh Hoà nhớ tới lời nói của Thẩm Giáng Niên ở trong bếp, cô rút tay lại, xuống khỏi người Thẩm Giáng Niên rồi đi thẳng ra ngoài.
"Người đi đâu?" Thẩm Giáng Niên có cảm giác sắp mất đi, cho dù Thẩm Thanh Hoà chỉ đi ra ngoài mà thôi."
"Tắm." Thẩm Thanh Hòa đã đi ra ngoài.
Thẩm Giáng Niên cũng không đi theo sau, đúng là cô từ chối, nhưng mà cô cũng buồn chứ, giống như người bị từ chối là cô vậy. Cô nói đừng, thì Thẩm Thanh Hòa sẽ dừng lại, nghĩ chiều hướng tốt thì là Thẩm Thanh Hoà tôn trọng cô, nghĩ chiều hướng xấu, thì Thẩm Thanh Hoà không thèm để tâm đến cô.
Ham muốn của Thẩm Thanh Hoà có thể tự do rút lại, Thẩm Giáng Niên kẹp chặt hai chân, nhưng mà cô thì không được như thế, cô rất muốn, vùi mặt vào gối của Thẩm Thanh Hoà, có mùi hương thoang thoảng. Rất khó chịu, Thẩm Giáng Niên ôm gối đầu của Thẩm Thanh Hoà, nằm nghiêng, chân kẹp chặt lại hơn nữa, cảm giác trống rỗng càng rõ ràng, chiếc gối cọ qua cọ lại, cọ vào giữa chân cô, cô nhấc chân kẹp lại, ah ~ thật sự có cảm giác~ Thẩm Giáng Niên nhắm mắt lại, hình ảnh trong đầu hiện lên, Thẩm Thanh Hòa đã từng vùi giữa hai chân cô, dùng môi và lưỡi lấy lòng cô.
Trong thế giới của dâm mỹ, suy nghĩ giống như những con ngựa hoang chạy lung tung, bị dục vọng cuốn lấy, Thẩm Giáng Niên đã quên mất bản thân mà ái tình với Thẩm Thanh Hòa, cô nheo mắt, thế là thấy được Thẩm Thanh Hoà, không biết đứng ở cửa từ lúc nào.
Con mẹ nó, cuộc sống có thể khó khăn hơn nữa được không? Thẩm Giáng Niên thật sự muốn đập đầu vào tường.
Vì sợ bị phản bội, cho nên có đôi chút e dè.
Cho nên, có người khi làm mọi việc đều sẽ chừa lại cho bản thân một lối thoát, đương nhiên, người có tư duy như vậy cũng không sai, một khi đã dốc lòng dốc sức cuối cùng nhận lại sự phản bội, cái tổn thương này cũng đủ để tình cách của họ thay đổi lớn, không còn là chính mình nữa. Thậm chí, có người còn trả giá đắt cho việc này, ví dụ như tính mạng.
Nhưng vẫn có một số lượng lớn người dồn hết tâm huyết vào đó, không phải cố ý mà do bản chất. Thử nghĩ xem, khi một người sống đến 30 tuổi, gặp được người khiến họ yêu từ cái nhìn đầu tiên, cho nên sẽ tạo nên tâm lý muốn đối xử hết lòng hết dạ với người đó. Thẩm Giáng Niên đối với Thẩm Thanh Hòa chính là như vậy, cô ước gì có thể cho người này tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời, nhưng cô không dám, sợ sẽ tạo gánh nặng cho Thẩm Thanh Hoà.
Thẩm Giáng Niên cũng nghĩ đến, việc Thẩm Thanh Hoà nhiều lần từ chối cô có thể là do biết tính chiếm hữu của cô. Vì vậy, Thẩm Thanh Hoà biết rất rõ rằng một khi cô ấy thừa nhận mối quan hệ giữa hai người họ, thì bản thân sẽ phải trả giá tương đương với người kia, thậm chí còn nhiều hơn thế nữa.
Tính chiếm hữu không thể tách rời tình yêu, nếu một người không có ham muốn, vậy thì tình yêu đó có lẽ sẽ như cát mịn, sẽ tan nhanh trong gió. Thẩm Giáng Niên nghĩ đến điều đó cảm thấy đau lòng, Thẩm Thanh Hoà muốn đẩy cô ra xa như vậy, chẳng phải điều đó đã giải thích rõ ràng rằng Thẩm Thanh Hoà hoàn toàn không có ham muốn chiếm hữu cô sao? Không yêu, không để tâm, cho nên không quan trọng.
Nhưng dù vậy, tình yêu của Thẩm Giáng Niên dành cho Thẩm Thanh Hoà không thể thu hồi lại ngay lập tức.
Yêu một người sâu sắc có lẽ cũng giống như bị bệnh nan y.
Tình đến như núi, tình đi như sợi chỉ.
Nhìn thấy đôi mắt của Thẩm Thanh Hoà rũ xuống và trông yếu ớt, trái tim của Thẩm Giáng Niên mềm đi, Tưởng Duy Nhĩ nói với cô ấy: Hãy kiên nhẫn hơn chút nữa. Không phải Thẩm Giáng Niên không muốn, mà cô sợ, sợ kiên nhẫn một chút sẽ lại chậm thêm một chút, và như thế Thẩm Thanh Hoà sẽ trở thành của người khác.
Dù cho có sợ, vậy thì đã sao? Thẩm Giáng Niên cười buồn, có phải cô nghiêm túc quá rồi không? Nếu cứ tuỳ ý đi, biết đâu sẽ tốt hơn cho cả hai. Bản tính cô đã như thế, bây giờ bắt cô phải làm gì đó trái với bản tình của mình, vì Thẩm Thanh Hòa, cô sẵn sàng thử.
Để có được Thẩm Thanh Hòa, cô sẽ thử mọi cách mà cô có thể nghĩ ra. Nếu vẫn không có được, cô sẽ ép bản thân rời đi, nếu rời đi không được, vậy thì giống như lời cô nói vậy, để Thẩm Thanh Hoà tổn thương cô, có lẽ nếu vết thương không đủ đau thì cô vẫn sẽ chưa buông tay.
"Thẩm Thanh Hòa ~" Thẩm Giáng Niên điều chỉnh giọng điệu, nhẹ nhàng nói: "Mới vừa rồi trêu người thôi~" Thẩm Thanh Hoà ngước mắt lên, Thẩm Giáng Niên khẽ mỉm cười: "Em thích người là chuyện của em, người mặc kệ em đi, người quyến rũ mê người như vậy, thích người đâu chỉ có một, mà có lẽ em chỉ là một trong số đó mà thôi."
Nói ra lời này thật sự làm cho cô đau lòng, nhưng cô vẫn là cười nói: "Người không có khả năng đáp lại mỗi người, em cũng không nghĩ người sẽ đáp lại, chỉ là, lúc em đối tốt với người, xin người đừng từ chối em, nếu...." Tim Thẩm Giáng Niên đau đớn: "Nếu có một ngày, người tìm được người thích hợp, xác định mối quan hệ, em sẽ lùi trở lại khởi điểm, cùng người làm bạn bè." Thẩm Giáng Niên chỉ có thể nói như vậy, cô biết, cô không thể làm bạn với Thẩm Thanh Hoà được.
Thẩm Giáng Niên có chết cũng sẽ không nói ra, bởi vì đó chính là lối thoát của cô. Đối với Thẩm Thanh Hoà mà nói, không liên lạc với cô thì chẳng ảnh hưởng gì, nhưng mà Thẩm Giáng Niên không biết bản thân cô có làm được không, bây giờ nghĩ thôi, mà trái tim cô như muốn vỡ tung.
Thẩm Thanh Hoà nhìn cô không chớp mắt, Thẩm Giáng Niên tiếp tục cười nói, "Tốt xấu gì thì chúng ta vẫn còn duy trì quan hệ thể xác, nếu như người có bạn tình mới thì nhất định phải nói cho em biết, em sẽ không làm người thứ ba." Tim đau như cắt, Thẩm Giáng Niên không nói tiếp được nữa, cô ôm người kia vào lòng, hơi ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, để giảm bớt cơn đau thấu tim, nhẹ giọng nói: "Thẩm Thanh Hoà, người phải nhớ kỹ, ngoại trừ quan hệ thể xác ra, em không có bất cứ yêu cầu gì với người, người muốn làm thế nào thì làm, sao cũng được hết. Bao gồm cả việc ai đến nhà người ở, tối nay em bảo Thích Tử Quân không đến đây, bắt đầu từ ngày mai trở đi, người muốn ai đến đều có thể hết."
Thẩm Giáng Niên đau đến mức hơi thở ngưng trệ, cô nhẹ nhàng thở ra: "Trước khi, em tìm được nơi ở thích hợp, tạm thời đành ở nhờ nhà người, tiền thuê bao nhiêu thì người quyết định." Giữa chúng ta, cuối cùng thì cũng phải nhắc đến chuyện tiền, hốc mắt Thẩm Giáng Niên cay cay. Vậy cũng tốt, coi như em không nợ người cái gì, đỡ cho người cảm thấy có gánh nặng.
"Đừng tìm, cứ ở lại chỗ tôi đi." Thẩm Thanh Hoà nhẹ nhàng nói. Ngoài miệng, Thẩm Giáng Niên trả lời: "Chuyện này để nói sau đi." Nhưng cô đã hạ quyết tâm sẽ trả tiền thuê, "Được rồi, cũng đã muộn rồi, người nhắm mắt nghỉ ngơi đi."
Thẩm Thanh Hoà, không phải người muốn được tự do sao? Em cho người, trước khi thân thể em mất đi lực hấp dẫn, em sẽ dùng thân thể để tạo kết nối giữa chúng ta, nếu có một ngày lực hấp dẫn thân thể mất đi, em sẽ cho người tất cả tự do.
Đêm nay Thẩm Giáng Niên không ngủ, cô cũng cảm nhận được Thẩm Thanh Hoà cả đêm không ngủ, mặc dù người này nhắm mắt nép vào trong lòng mình.
Sáng sớm, khi tia nắng đầu tiên chiếu vào, Thẩm Giáng Niên giả vờ ngủ ngon, vươn eo, sau khi thức dậy hôn lên mặt Thẩm Thanh Hoà: "Em đi nấu cháo cho người."
Sau một đêm nghỉ ngơi, sắc mặt của Thẩm Thanh Hoà khá lên rất nhiều, "Có thể để đầu bếp làm." Thẩm Giáng Niên ngồi ở đầu giường, nửa đùa nửa thật, "Sao thế~ Chê cháo em nấu khó ăn à?" Vừa nói còn vừa cười, "Ngoại trừ nấu cháo ra, em còn làm thứ khác nữa, coi như người là chuột bạch nếm thử nha~"
Thẩm Giáng Niên đứng dậy đi ra ngoài, Thẩm Thanh Hoà cũng nhanh chóng đứng dậy. Sau khi Thẩm Thanh Hoà tắm xong, cô lặng lẽ vào phòng làm việc của mình, nơi có thể xem camera khắp mọi nơi trong nhà. Thẩm Thanh Hoà chuyển đến camera trong bếp, cháo đã nấu xong, Thẩm Giáng Niên đang nghịch điện thoại di động, như thể đang tra cứu công thức. Chẳng mấy chốc, Thẩm Giáng Niên bắt đầu thái rau, từ đầu đến cuối, Thẩm Giáng Niên gần như không có biểu cảm gì.
Hóa ra những người này không ở trước mặt cô cũng lạnh nhạt như vậy, sự lạnh lùng và nhiệt tình của Thẩm Giáng Niên cũng giống như cô, toát ra từ bên trong. Sau khi thái thịt bò xong, Thẩm Giáng Niên đi rửa hành tây, rồi lại đi khuấy cháo, giống như cháo hơi đặc, thế là lại thêm nước vào trong nồi. Đến khi đậy nắp lại, Thẩm Giáng Niên thẫn thờ nhìn nồi cháo một hồi, Thẩm Thanh Hoà chỉ có thể nhìn bóng lưng của cô ấy.
Trong ảnh, Thẩm Giáng Niên chống tay trên mặt bếp, một lúc lâu sau, cô ấy đưa tay lên như dụi mắt rồi cúi đầu tiếp tục rửa hành. Vết cắt này nối tiếp vết cắt khác, những khoanh hành tây tròn trịa lăn xuống, vết cắt thứ tư, Thẩm Giáng Niên giơ tay lên và dùng mu bàn tay dụi mắt. Đến vết cắt thứ sáu, Thẩm Giáng Niên đặt con dao xuống, sau khi rửa tay bằng nước, cô ấy dùng mu bàn tay dụi mắt.
Thẩm Thanh Hoà điều chỉnh tiêu cự, Thẩm Giáng Niên độ nét cao dường như ở ngay trước mắt cô, khi cô ấy quay lại, Thẩm Thanh Hòa nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe, cô không biết là người này đã khóc hay là thái hành. Thẩm Thanh Hoà ngồi đó, yên lặng quan sát, điện thoại di động của Thẩm Giáng Niên hình như đổ chuông.
Thẩm Thanh Hoà nhấn nút phát âm thanh và nghe Thẩm Giáng Niên nói,
"Mẹ~"
"Con ở Thượng Hải."
"Tạm thời, con sẽ làm việc ở đây một thời gian."
"Không phải cho Thẩm Thanh Hoà."
"Thực sự không phải."
"Nếu mẹ đã không tin, sao còn hỏi con."
"Khi nào xong à, con cũng không biết nữa."
"Không cần cố ý giữ khoảng cách. Thẩm Thanh Hoà không thích nói chuyện với con." Khi Thẩm Giáng Niên nói đến đây, cô cười khổ.
"Thực sự, cô ấy rất quyến rũ. Có rất nhiều người thích cô ấy, làm gì đến lượt con chứ."
"Con muốn lên giường với người ta, đoán chừng còn phải xếp hàng dài, ha ha."
"Mẹ yên tâm đi, trong khoảng thời gian ngắn, không có khả năng sẽ phát sinh quan hệ gì với Thẩm Thanh Hoà đâu."
"Chuyện sau này, ai mà biết được ạ, biết đâu không bao lâu nữa con với Thẩm Thanh Hoà sẽ chẳng còn liên quan gì tới nhau, lúc đó mẹ vui rồi."
"Lại xem mắt nữa, con mệt lắm rồi, mẹ à, công việc con rất bận, mẹ cho con khoảng thở được không?" Giọng nói của Thẩm Giáng Niên lộ ra vẻ bất lực.
"Con không ở Bắc Kinh, mẹ muốn con về Bắc Kinh xem mắt? Mẹ thật sự là mẹ ruột của con sao?"
"....." Thẩm Giáng Niên rõ ràng không nói nên lời, "Mối quan hệ của mẹ thật sự đáng gờm, con phục rồi đó, giáo sư Lục à, mẹ cũng được hối nữa, mẹ đưa WeChat của con cho anh ta đi, bảo anh ta kết bạn với con, nói chuyện đến khi nào gặp mặt, như vậy đã được chưa?"
"Ôi chao, nhất định sẽ gặp mà, nếu không phù hợp thì ít ra cũng gặp mặt nói một tiếng với người ta."
"Con cũng có kén cá chọn canh gì đâu, lớn tuổi rồi thì sao đâu? Nếu có người giống như Thẩm Thanh Hoà thì con sẽ gả cho người ta."
"Tiền chỉ là thứ yếu, con người mới là quan trọng. Nếu mẹ có thể tìm cho con một người trông giống Thẩm Thanh Hoà, con sẽ rất vui được gặp người ta."
"Thật ra, không chỉ là vẻ bề ngoài, mà là cảm giác. Con thích cảm giác đó."
"Đó là một cảm giác không thể diễn tả được. Nếu con biết con thích gì ở cô ấy, con nghĩ, con sẽ cố gắng không thích."
"Chỉ bởi vì con thích cô ấy, thích Thẩm Thanh Hòa, thích cô ấy..." Giọng Thẩm Giáng Niên nghẹn ngào, "Là bởi vì thích mà không biết tại sao lại thích, chỉ thích vậy thôi." Thẩm Giáng Niên lau nước mắt, hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại giọng nói: "Mẹ cho rằng con muốn chống lại mẹ sao, thích người không có khả năng thích con, người đau nhất không phải là con sao, thế nên, mẹ đừng ép con nữa, Thẩm Thanh Hoà không thích con, đã làm con đau lắm rồi, chờ đến khi con không thể đau được nữa, con nghĩ con sẽ buông tay."
Thẩm Giáng Niên dụi mắt, cười nói: "Đúng vậy, giáo sư Lục nói có lý, nếu như là nước sôi đổ lên tay, thì làm sao không buông tay được chứ?"
"Giáo sư Lục, mẹ không cần thiết phải lo lắng, con nói rồi, Thẩm Thanh Hoà không có khả năng thích con, bây giờ chỉ là con đang đơn phương, cho nên con cũng không sợ come out với mẹ, mẹ có thời gian nấu cháo điện thoại với con, không bằng đi tìm một người đàn ông tương tự Thẩm Thanh Hoà đi, nếu anh ta thực sự cho con được cảm giác như con đối với Thẩm Thanh Hoà, chắc có lẽ có sẽ gả cho người ta, thực hiện ước nguyện ôm cháu của mẹ."
"Được, được, con biết rồi, con giữ khoảng cách với cô ấy."
"Được, được, con sẽ không tùy tiện ngủ với cô ấy."
"Vâng, vâng, vâng, con biết rồi, con sẽ mau chóng xử lý."
"Mẹ đi du lịch, không phải đi cùng với ba con là được rồi sao?"
"Hai người nhất định là đồng hành cùng nhau, còn gọi con đi theo, định ngược đãi cẩu độc thân này à!"
"Mẹ muốn đi du lịch ở đâu~"
"Vào đông rồi, đến Hàn Quốc có gì chơi..."
"Vâng vâng vâng, mẹ là lớn nhất, mẹ muốn đi vậy thì con đi cùng mẹ, mẹ xác định lại thời gian, để con xem thử có thời gian hay không."
".... Dạ, con xác định thời gian được chưa, không biết là ai muốn đi du lịch nữa!"
"Giáo sư Lục, mẹ cũng chưa có già lắm, mà sao bắt đầu cằn nhằn nhiều thế, con còn đang nấu ăn, cúp điện thoại đây."
"Cái này gọi là gì? Nấu cho Thẩm Thanh Hoà làm gì, con không cần ăn sao?"
".... Mẹ thật nguỵ biện, không thèm che chở cho con!"
"Dạ, giáo sư Lục à, lúc nào hai ta nói chuyện cũng cãi nhau hết, con cúp máy đây~ chờ con xác định thời gian, sẽ nói với mẹ."
".... Mẹ đúng thật ra đem hết tâm huyết quản mấy học sinh đổ lên đầu con, trước đêm nay, con sẽ trả lời."
"Vâng vâng vâng~" Rốt cuộc Thẩm Giáng Niên cũng đã thành công cúp điện thoại.
Thẩm Giáng Niên đứng dậy, đột nhiên cảm thấy chóng mặt, liên tục lùi lại dựa vào tường rồi mới đứng vững. Thẩm Giáng Niên đưa tay lên lau những giọt nước mắt còn sót lại trên khóe mắt, nhìn xuống điện thoại, cất nó đi và bắt đầu nấu ăn.
Thẩm Giáng Niên đi đến đâu, Thẩm Thanh Hoà sẽ chuyển camera đến nơi đó, cho đến khi Thẩm Giáng Niên đi ra khỏi bếp, Thẩm Thanh Hoà mới từ phòng làm việc đi ra.
Căn nhà quá lớn, từ phòng bếp đến phòng khách cũng xa xa, khi Thẩm Giáng Niên đến nơi, cô nhìn thấy Thẩm Thanh Hoà đang ngồi trên chiếc ghế sofa cạnh cửa sổ, quay lưng về phía cô. Thẩm Giáng Niên dừng lại, soi gương, xác định đôi mắt còn ổn, mới đi đến, nhẹ nhàng hỏi: "A, người dậy khi nào vậy?"
Thẩm Thanh Hoà ngồi đó không nhúc nhích, "Mới được một lúc." Thẩm Giáng Niên đi đến sau lưng cô ấy, "Hôm nay nắng đẹp, người không đi làm à?" Thẩm Giáng Niên là người tự do, không bị áp buộc mấy quy tắc cứng nhắc ở Nhã Nại.
"Vốn dĩ, tháng 10 và tháng 11, tôi được nghỉ phép, đi công tác hay làm việc đều gọi là tăng ca." Thẩm Thanh Hoà nhìn những đám mây bồng bềnh trên bầu trời, như thế chúng nằm trong tầm tay, nhưng mà lại không thể nắm bắt được.
"Vậy vừa lúc, hôm nay em cũng không có việc gì, vậy cũng không đi." Thẩm Giáng Niên ngáp một cái, dụi dụi mắt, cảm thấy hơi đau.
"Ừa, em ở nhà nghỉ ngơi đi, ngủ một giấc thật ngon." Thẩm Thanh Hoà nói.
"Không cần, hôm nay người ở đâu em liền đi theo đó." Thẩm Giáng Niên vô lại nói, "Hôm nay, em sẽ con trùng đi theo đuôi người."
"Ừa, vậy đợi lát nữa, cùng nhau ngủ." Thẩm Thanh Hoà biết, Thẩm Giáng Niên cũng cả đêm không ngủ.
Sau khi ăn xong, hai người cùng nhau đi ngủ, mọi việc rất tự nhiên. Thẩm Giáng Niên chạm vào gối, và cuối cùng không thể chống lại cơn buồn ngủ ngủ thiếp đi. Thẩm Thanh Hòa quay sang một bên, luôn nhìn người nằm bên cạnh, Thẩm Giáng Niên ngủ bao lâu thì Thẩm Thanh Hoà nhìn bấy lâu. Chờ đến khi Thẩm Giáng Niên mê mang mở mắt thì Thẩm Thanh Hoà lại nhắm mắt lại.
Thẩm Giang còn nhỏ nhẹ nhàng xuống giường, một lúc sau lại trở lại. Thẩm Thanh Hoà cảm thấy trán mình được hôn, sau đó là mặt, chóp mũi, cuối cùng là môi. Thẩm Giáng Niên hôn lén như một đứa trẻ làm chuyện xấu.
Cái loại hôn lướt qua rồi dừng, Thẩm Giáng Niên căn bản không làm được, cái hôn này, như thể trả qua ngàn năm, khiến cô mê luyến không thôi. Thế nên, hôn xong lại bắt đầu liếm, đầu lưỡi linh hoạt giống tên nhóc nghịch ngợm, khẽ chạm vào cánh môi Thẩm Thanh Hoà, liếm láp khiến thân thể Thẩm Thanh Hoà tê dại.
Đối với Thẩm Giáng Niên mà nói, kỹ năng hôn thì thôi khỏi bàn, nhưng bởi vì người này là Thẩm Giáng Niên, thế nên đối với Thẩm Thanh Hoà mà nói, một cái hôn vụng về cũng đã đủ. Cánh môi bị liếm tê dại, hơi thở nóng bóng và run rẩy của Thẩm Giáng Niên, khiến Thẩm Thanh Hoà không có cách nào giả vờ thêm được nữa.
Đầu lưỡi của Thẩm Giáng Niên đang dùng sức liếm, miệng Thẩm Thanh Hoà vừa mở ra, lưỡi Thẩm Giáng Niên lập tức chui vào bên trong, muốn làm loạn trong đó, đột nhiên đầu lưỡi bị cắn, "A~" Thẩm Giáng Niên mở mắt ra, đột nhiên rụt người lại, đầu lưỡi bị cắn khá đau, Thẩm Giáng Niên suýt nữa bật khóc.
Mở mắt ra, Thẩm Thanh Hoà vẫn nhắm nghiền mắt, Thẩm Giáng Niên dùng đầu ngón tay chọc chọc vào mặt cô ấy, "Người tỉnh rồi, phải không?" Thẩm Thanh Hoà không trả lời, Thẩm Giáng Niên uy hiếp, "Người mà không nói lời nào, em sẽ khi dễ người đó nha~" Thẩm Thanh Hoà vẫn không nhúc nhích, thế là Thẩm Giáng Niên làm càn hôn lên, người cùng đè lên trên người của người ta, Thẩm Thanh Hoà đáp lại cô, dùng nhiệt tình bao trùm lấy Thẩm Giáng Niên.
Khi cả người choáng váng, Thẩm Giáng Niên chỉ cảm thấy cơ thể mình bị lừa, phải không? Khi cô mở mắt ra, cô đã bị Thẩm Thanh Hoà đè ở dưới. Thẩm Thanh Hoà hôn xuống dưới, tay cũng với vào trong áo, bắt lấy nơi đầy đặn kia, ngón trỏ còn xoa xoa chỗ nhấp nhô. Cả cơ thể Thẩm Giáng Niên tê dại, cố gắng kiềm chế, nghiêng đầu né tránh nụ hôn cuồng nhiệt của Thẩm Thanh Hoà, đè cái tay của Thẩm Thanh Hoà mà hô lên, "Thẩm Thanh Hoà~"
"Sao~" Mũi của Thẩm Thanh Hoà cọ vào má cô, môi hôn lên mặt cô, Thẩm Giáng Niên rung động, khó khăn nói một câu: "Bây giờ, em... không muốn làm." Cô muốn nhưng mà giờ không cần thiết phải làm.
Nếu yêu Thẩm Thanh Hoà là một căn bệnh, thì Thẩm Thanh Hòa chính là liều thuốc của cô ấy, thuốc giải duy nhất có thể mất đi bất cứ lúc nào, Thẩm Giáng Niên không dám chìm đắm, cô sợ một ngày mình mắc bệnh nan y, và rồi cái chết sẽ chờ đợi cô. Cô không sợ chết, nhưng mà cô không thể làm người vô trách nhiệm, cô còn có ba mẹ, cô yêu Thẩm Thanh Hoà, nhưng mà ba mẹ lại yêu cô.
Cho nên, chỉ cần có thể kiềm chế, thì cô sẽ không cần. Hình như Thẩm Thanh Hoà cảm thấy hơi ngạc nhiên, hơi thẳng người dậy, hai mắt nhìn chằm chằm Thẩm Giáng Niên, Thẩm Giáng Niên chỉ dám nhìn một cái, rồi cụp mắt, giải thích: "Xin lỗi, bây giờ em không muốn lắm làm." Thẩm Thanh Hoà nhớ tới lời nói của Thẩm Giáng Niên ở trong bếp, cô rút tay lại, xuống khỏi người Thẩm Giáng Niên rồi đi thẳng ra ngoài.
"Người đi đâu?" Thẩm Giáng Niên có cảm giác sắp mất đi, cho dù Thẩm Thanh Hoà chỉ đi ra ngoài mà thôi."
"Tắm." Thẩm Thanh Hòa đã đi ra ngoài.
Thẩm Giáng Niên cũng không đi theo sau, đúng là cô từ chối, nhưng mà cô cũng buồn chứ, giống như người bị từ chối là cô vậy. Cô nói đừng, thì Thẩm Thanh Hòa sẽ dừng lại, nghĩ chiều hướng tốt thì là Thẩm Thanh Hoà tôn trọng cô, nghĩ chiều hướng xấu, thì Thẩm Thanh Hoà không thèm để tâm đến cô.
Ham muốn của Thẩm Thanh Hoà có thể tự do rút lại, Thẩm Giáng Niên kẹp chặt hai chân, nhưng mà cô thì không được như thế, cô rất muốn, vùi mặt vào gối của Thẩm Thanh Hoà, có mùi hương thoang thoảng. Rất khó chịu, Thẩm Giáng Niên ôm gối đầu của Thẩm Thanh Hoà, nằm nghiêng, chân kẹp chặt lại hơn nữa, cảm giác trống rỗng càng rõ ràng, chiếc gối cọ qua cọ lại, cọ vào giữa chân cô, cô nhấc chân kẹp lại, ah ~ thật sự có cảm giác~ Thẩm Giáng Niên nhắm mắt lại, hình ảnh trong đầu hiện lên, Thẩm Thanh Hòa đã từng vùi giữa hai chân cô, dùng môi và lưỡi lấy lòng cô.
Trong thế giới của dâm mỹ, suy nghĩ giống như những con ngựa hoang chạy lung tung, bị dục vọng cuốn lấy, Thẩm Giáng Niên đã quên mất bản thân mà ái tình với Thẩm Thanh Hòa, cô nheo mắt, thế là thấy được Thẩm Thanh Hoà, không biết đứng ở cửa từ lúc nào.
Con mẹ nó, cuộc sống có thể khó khăn hơn nữa được không? Thẩm Giáng Niên thật sự muốn đập đầu vào tường.
Danh sách chương