Cửa vừa mở ra, hai người trong phòng cùng lúc nhìn cô.
Thẩm Giáng Niên khựng lại, dưới đôi mắt của Thẩm Thanh Hoà, đi thẳng về phía Lãng Tư Duệ.
Không biết có phải ngồi nghe Lê Thiển bày cách cho hay không, lúc này, Thẩm Giáng Niên đột nhiên cảm thấy, mỗi lần cô gặp Thẩm Thanh Hoà, đều không phải ngẫu nhiên. Hai người đang cùng ở trong một thành phố, tham gia cùng một hội nghị, đến cả khách sạn, ngay cả phòng ở cũng gần như thế, ở trong wc đụng mặt nhau... thế nên chuyện hai người thường gặp nhau, cũng quá đỗi bình thường.
Hôm nay, không biết bản thân đã đi qua ngang bao nhiêu người ở trong hội trường, nhưng vì đó là những người mà cô không quen biết nên cô không để ý, cô đem sự chú tâm của mình đặt trên người Thẩm Thanh Hoà. Ngay cả Tưởng Duy Nhĩ đi, căn bản là ngày nào cũng nhìn thấy, mà cô cũng không có cái cảm giác "ngẫu nhiên".
Phân tích cuối cùng thì tất cả đều là do tâm lý.
"Lãng tổng." Thẩm Giáng Niên nói.
"Ừm, nhanh đấy." Lãng Tư Duệ hơi tựa lưng vào ghế, sắc mặt hồng hào, dù sao cũng là phụ nữ, có mạnh mẽ đến đâu thì khi rượu vào thì thái độ cũng mềm đi.
"Cô uống nhiều thật đó." Thẩm Giáng Niên nói.
Hai má Lãng Tư Duệ ửng hồng, giơ tay xoa xoa giữa lông mày, "Khá nhiều." Lãng Tư Duệ quay sang Thẩm Thanh Hoà nói: "Thẩm tổng, chắc phải đợi trợ lý một hồi nữa, nên tôi bảo Giáng Niên mua hai phần, uống chai giải rượu trước đi."
"Không cần." Giọng nói của Thẩm Thanh Hoà không mềm mại như Lãng Tư Duệ, vẫn lộ ra một tia lý trí.
Lãng Tư Duệ giơ tay vỗ vỗ cánh tay Thẩm Giáng Niên, "Lại đưa cho Thẩm tổng một chai đi."
"...Vâng." Thẩm Giáng Niên do dự một chút rồi đồng ý, sau đó mở nắp một chai ra đưa cho Lãng Tư Duệ, "Lãng tổng, mời chậm rãi." Lãng Tư Duệ cầm lấy, nâng cằm lên, "Cũng mở nắp cho Thẩm tổng đi."
Lãng Tư Duệ lại quay sang Thẩm Thanh Hoà nói: "Tối nay uống trắng đỏ pha lẫn nhau, uống vào khó chịu thật, tôi thấy cô uống còn nhiều hơn tôi đó."
Thẩm Giáng Niên vừa nhìn về phía Thẩm Thanh Hoà, vừa vặn nắp chai giải rượu.
"Còn ổn." Ánh mắt Thẩm Thanh Hoà theo dõi người đang di chuyển, đôi mắt đỏ hồng, cô gái ngốc, lại khóc nữa rồi.
Thẩm Giáng Niên không biết có phải ông trời vẫn luôn giở trò với cô hay không, vừa rồi vặn nắp chai cho Lãng Tư Duệ rất dễ, vậy mà cái chai cô đang cầm trong tay giống như bị đinh ốc đính chặt, không mở ra được.
Mặt Thẩm Giáng Niên đỏ bừng, hít một hơi thật sâu, tự nhủ phải bình tĩnh, hít thở bình tĩnh nào.... Mẹ nó ~ đau tay quá.
Bàn tay thon dài đưa về phía cô, một giọng nói dịu dàng vang lên: "Đưa cho tôi."
"Cô chờ một chút." Sửa miệng nói từ 'ngài' cũng không có gì khó, trong lòng cũng không có đau đến mức chịu không được, Thẩm Giáng Niên mím môi, lại cố gắng vặn lần nữa, vẫn không mở ra được.
"Nào, đưa cho tôi đi." Thẩm Thanh Hoà hơi ngồi dậy, cầm lấy thân chai, Thẩm Giáng Niên đành phải buông ra.
"Sao thế?" Lãng Tư Duệ nhìn nó một lúc lâu hỏi.
Thẩm Giáng Niên xấu hổ giải thích: "Không biết cái chai này bị sao nữa, khá chặt."
Thẩm Thanh Hoà cầm thân chai, tay phải đặt lên nắp chai, hình như vặn rất mạnh nhưng không mở ra được, "Thấy chưa, rất chặt." Thẩm Giáng Giáng Niên như thấy được người này cũng giống mình.
Kỳ thật Thẩm Thanh Hoà cũng không có dùng chút sức lực nào, ừ một tiếng, lần này dùng sức thật, lập tức vặn ra.
Hồi ức về vặn nắp chai trong lần đi lên núi Thái Sơn ập đến, Thẩm Giáng Niên bắt đầu phân tâm không khống chế được, sắp bước vào giai đoạn suy nghĩ lung tung, cô lập tức chọn cách tự nói với bản thân của Lê Thiển.
Thẩm Giáng Niên lý trí: "Thẩm Giáng Niên, đừng nghĩ nhiều, chỉ là một cái nắp chai mà thôi."
Thẩm Giáng Niên cảm xúc chưa nói gì, lý trí nói thêm: "Nếu người khác đưa cho Thẩm Thanh Hoà một chai nước, cô ấy mở ra, mày còn có suy nghĩ lung tung sao?"
"Chai giải rượu này, là Lãng Tư Duệ bảo mày mua, không có yếu tố gì khiến mày đa cảm, tỉnh tỉnh tỉnh."
.... Tim Thẩm Giáng Niên vẫn cứ đau, nhưng bởi vì tự nói với bản thân, nên đã bớt suy nghĩ lung tung.
"Cảm ơn Lãng tổng." Thẩm Thanh Hoà nói lời cảm ơn với Lãng tổng, không phải với cô, điều này chứng tỏ vừa rồi cô thực sự đã suy nghĩ quá nhiều.
Cánh cửa lúc này mở ra, chính là Du Thu. Còn có hai chai giải rượu. Du Thu nhìn chai rỗng trên bàn rồi nhìn Thẩm Giáng Niên: "Trợ lý đặc biệt đã mua rồi."
"Ừm."
"Cảm ơn." Du Thu cảm ơn, "Thẩm tổng, ngài xem hôm nay về khách sạn nghỉ ngơi, hay về nhà."
"Về nhà." "Lãng tổng, tôi đi trước, trên đường đi thong thả."
"Chúng ta cũng đi thôi." Lãng Tư Duệ đưa tay ra, "Giáng Niên, đỡ tôi cái." Lãng Tư Duệ dựa vào Thẩm Giáng Niên, bất đắc dĩ nói: "Lâu rồi không uống nhiều như vậy."
Thẩm Thanh Hoà và Du Thu ở phía trước, còn Thẩm Giáng Niên thì đỡ Lãng Tư Duệ ở phía sau. Du Thu đi rất gần với Thẩm Thanh Hoà, muốn đỡ Thẩm Thanh Hoà, nhưng Thẩm Thanh Hòa đã giơ tay ngăn cản, giống như không cần.
Bước chân của Thẩm Thanh Hoà không vững vàng như biểu hiện, từ nhà hàng ăn tối đến sảnh lớn là một quãng đường dài. Thẩm Giáng Niên đỡ Lãng Tư Duệ đi không nhanh mấy, nhưng khoảng cách giữa cô và Thẩm Thanh Hoà vẫn ngày càng gần hơn.
Thẩm Thanh Hoà vốn luôn đi thẳng, suốt đường đi hơi cúi đầu, khi đến góc đường là sảnh lớn, hai bên chuẩn bị chia làm hai.
"Lãng tổng, tối nay nghỉ ngơi tốt nhé. Tôi đi đây." Thẩm Thanh Hoà quay người lại với vẻ mặt bình tĩnh, lẽ ra phải hồng hào sau khi uống rượu, lúc này lại ngọc trắng.
"Ừm, Thẩm tổng đi thong thả, ngày mai gặp." Lãng tổng duỗi thẳng người, nhưng vẫn là mềm nhũn, dựa vào Thẩm Giáng Niên. Thẩm Giáng Niên không có cách nào nới khoảng cách, mỗi lần nhích ra một chút, thì Lãng Tư Duệ lại dựa, "Tạm biệt, Lãng tổng." Du Thu khom người chào.
"Thẩm tổng đi thong thả." Thẩm Giáng Niên nhanh miệng, không có thời gian tự mình nói chuyện.
Rồi Thẩm Giáng Niên cảm xúc nghĩ: Thẩm Thanh Hoà khó chịu sao?
Thẩm Giáng Niên lý trí nhảy ra: Có khó hay không khó, cũng có liên quan gì đến mày đâu, người muốn quan tâm chăm sóc cô ấy nhiều lắm, không đến lượt mày đâu, đừng đa cảm nữa, mày quên A Dao rồi à? Tim Thẩm Giáng Niên lại đau, cách này có tác dụng, nhưng mà có chút đau.
Khi Thẩm Thanh Hoà quay người lại, đôi mắt sâu thẳm rơi vào Thẩm Giáng Niên, một cái chớp mắt, ánh mắt giống như có ngàn lần không nỡ, một cái chớp mắt nữa thì đã dời mắt đi, giống như bị chậm nhịp.
Khi quay người đi, ánh mắt hoàn toàn thu lại, lông mày Thẩm Thanh Hoà nhíu thật sâu.
Cũng ngay cái chớp mắt kia, Thẩm Giáng Niên nhẹ nhàng thở ra, hai mắt rũ xuống, lông mi run rẩy, hốc mắt cay cay.
"Giáng Niên." Lúc tới phòng, Lãng Tư Duệ được đặt trên ghế sô pha, Thẩm Giáng Niên vâng một tiếng: "Lãng tổng, tôi đi rót nước cho cô."
Lãng Tư Duệ nhìn chằm chằm vào khoảng không, hồi lâu hỏi: "Cô thấy Thẩm tổng có đẹp không?"
"..." Thẩm Giáng Niên run rẩy rót nước, "Rất đẹp." Đây không phải là lời nói thật, nếu là trước kia hỏi, cô sẽ nói đẹp không có giới hạn, đẹp đến mức đến tim cô thổn thức.
"Còn cô thấy tôi thế nào." Lãng Tư Duệ suy tư hỏi.
"Cô cũng đẹp." Thẩm Giáng Niên lần này rất nhanh trả lời.
Thẩm Giáng Niên bưng ly nước đi tới, nhìn thấy đôi mắt sắc bén của Lãng Tư Duệ lúc này tràn ngập một chút cáu kỉnh, sau khi suy nghĩ kỹ, Thẩm Giáng Niên giải thích: "Ý tôi là, cô rất đẹp."
"Vậy vừa rồi cô thêm từ cũng vào, ý là nói tôi không đẹp bằng Thẩm Thanh Hoà à?"
Này cũng cần hỏi nữa à? Trong lòng Thẩm Giáng Niên có một thanh âm trực tiếp bác bỏ. Trên đời này còn ai có thể đẹp hơn Thẩm Thanh Hoà? Không tồn tại.
"Không có ý đó."
"Vậy có ý gì?" Lãng Tư Duệ nghiêm túc nói.
Thẩm Giáng Niên cũng bất lực, cho nên, Lãng Tư Duệ uống sau cũng biến thành cô gái nhỏ à? Thẩm Giáng Niên dùng giọng điệu dỗ dành, "Ý tôi là, hai người đẹp khác nhau, nếu như xét về dịu dàng quyến rũ, thì giờ cô là đẹp nhất." Thẩm Thanh Hoà không có quyến rũ vậy đâu, mỗi lần đều là.... Thẩm Giáng Niên lý trí nhảy ra, "Tỉnh tỉnh tỉnh, Thẩm Giáng Niên, nghĩ gì nữa vậy? Cần dội gáo nước lạnh không?"
"Vậy cô thấy, giữa Tưởng Duy Nhĩ và Thẩm Thanh Hoà, ai đẹp hơn."
"..." Thẩm Giáng Niên đau đầu, cô cũng là phụ nữ mà, sao lại đi hỏi mấy chuyện thế này, Thẩm Giáng Niên cầm ly nước nghiêng người đưa, "Cô uống nước trước đi." Lãng Tư Duệ cơ bản đã bất động, nằm thế kia cũng không uống được, Thẩm Giáng Niên chỉ có thể quỳ một chân trên ghế sô pha, nửa đỡ nửa ôm Lãng Tư Duệ, "Uống từng ngụm nhỏ, đừng làm đổ."
Lãng Tư Duệ yếu ớt đẩy chăn ra, nằm trong ngực Thẩm Giáng Niên, giọng điệu nũng nịu của cô gái nhỏ càng rõ ràng hơn, "Cô nói đi, rốt cuộc là ai đẹp hơn? Không nói là không uống đâu."
"Thẩm Thanh Hoà đẹp."
"Còn Tưởng Duy Nhĩ và tôi thì sao?"
"Cô đẹp."
"Thẩm Thanh Hòa và tôi đâu?"
......
......
......
Thẩm Giáng Niên lý trí: "Nói cô ấy đẹp đi, không nói là còn bị hỏi quài hỏi mãi đó trời."
"Nhưng mà Thẩm Thanh Hoà đẹp hơn mà." Thẩm Giáng Niên cảm xúc nhấn mạnh.
"Đẹp thì có liên quan gì đến mày?" Thẩm Giáng Niên lý trí nhắc nhở: "Đừng có quên ai mới là 'cơm cha áo mẹ, nói Thẩm Thanh Hoà đẹp, không có cái tốt đâu."
......
......
......
"Cô đẹp."
"Cô do dự." Lãng Tư Duệ dùng đầu ngón tay gõ nhẹ vào môi Thẩm Giáng Niên, sự chán ghét và phản cảm trong lòng lập tức dâng lên. "Lãng tổng, cô uống nhiều quá, nên đi ngủ sớm đi." Thẩm Giáng Niên buông Lãng Tư Duệ ra, Lãng Tư Duệ xoay người quay lưng về phía Thẩm Giáng Niên hồi lâu không có động tĩnh, Thẩm Giáng Niên lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, thu dọn đồ đạc bừa bộn trong phòng, cúi đầu nhặt khăn giấy rơi xuống đất, thì nghe thấy Lãng Tư Duệ nói: "Cô nói đúng."
Thẩm Giáng Niên sửng sốt, đứng đó một lát, Lãng Tư Duệ chậm rãi nói: "Thẩm Thanh Hoà quả thực rất xinh đẹp."
"..." Nghe giọng nói này có vẻ kém mềm mại hơn một chút. Chẳng lẽ vừa rồi người này đang giả vờ say sao?
"Không thể trách tôi không xinh đẹp bằng cô ấy. Bộ da này là do ba mẹ tôi tặng nên tôi có lựa chọn khác".
"..." Thẩm Giáng Niên nghi hoặc, Lãng Tư Duệ đang tự lẩm bẩm.
"Ai cũng thích cái đẹp, tôi cũng thế."
......Mẹ kiếp, đừng nói với cô là Lãng Tư Duệ thích Thẩm Thanh Hoà đi!
"Đẹp đến mấy thì đã thế nào, cũng đâu có thể ăn được."
Thẩm Giáng Niên tiếp tục thu dọn đồ đạc, hoàn toàn không có ý định nghe tiếp. Lãng Tư Duệ nhất thời không lên tiếng, khi Thẩm Giáng Niên thật sự tưởng người đã ngủ, không ngờ, Lãng Tư Duệ hừ lạnh một tiếng, bất mãn nói: "Có tiền có quyền, ở trong cái xã hội chỉ có hai dạng này, muốn kiểu gì chả có?"
Lãng Tư Duệ khá phẫn nộ, muốn tìm kiếm sự đồng thuận, đột nhiên hỏi: "Cô có nghĩ vậy không?" Thẩm Giáng Niên vẫn im lặng. Lãng Tư Duệ giơ tay đấm vào lưng ghế sofa, dùng giọng điệu khiêu khích và tức giận hỏi: "Hỏi cô đó."
"Đúng vậy, Lãng tổng." Thẩm Giáng Niên chỉ có thể thấp giọng đáp lại.
"Nói to lên!"
".... Tôi nói đúng vậy, Lãng tổng!" Đây là phong cách gì vậy, tính cách tréo ngoe à? Thẩm Giáng Niên thực sự cảm thấy Lãng Tư Duệ say rượu hoàn toàn khác với lúc tỉnh táo.
Lãng Tư Duệ chậm rãi xoay người, nhìn thật sâu người trước mặt, đột nhiên mỉm cười: "Giáng Niên."
"Lãng tổng."
"Cô về phòng đi."
"Một mình cô không sao chứ?"
"Ừm."
"Vậy nếu cô cần gì, thì gọi tôi."
"Ừm."
Thẩm Giáng Niên ra khỏi phòng, Lãng Tư Duệ lật người nằm ngửa, nhìn chằm chằm vào khoảng không hồi lâu, đôi mắt dần dần đỏ lên.
=====-----====
Thẩm Giáng Niên khựng lại, dưới đôi mắt của Thẩm Thanh Hoà, đi thẳng về phía Lãng Tư Duệ.
Không biết có phải ngồi nghe Lê Thiển bày cách cho hay không, lúc này, Thẩm Giáng Niên đột nhiên cảm thấy, mỗi lần cô gặp Thẩm Thanh Hoà, đều không phải ngẫu nhiên. Hai người đang cùng ở trong một thành phố, tham gia cùng một hội nghị, đến cả khách sạn, ngay cả phòng ở cũng gần như thế, ở trong wc đụng mặt nhau... thế nên chuyện hai người thường gặp nhau, cũng quá đỗi bình thường.
Hôm nay, không biết bản thân đã đi qua ngang bao nhiêu người ở trong hội trường, nhưng vì đó là những người mà cô không quen biết nên cô không để ý, cô đem sự chú tâm của mình đặt trên người Thẩm Thanh Hoà. Ngay cả Tưởng Duy Nhĩ đi, căn bản là ngày nào cũng nhìn thấy, mà cô cũng không có cái cảm giác "ngẫu nhiên".
Phân tích cuối cùng thì tất cả đều là do tâm lý.
"Lãng tổng." Thẩm Giáng Niên nói.
"Ừm, nhanh đấy." Lãng Tư Duệ hơi tựa lưng vào ghế, sắc mặt hồng hào, dù sao cũng là phụ nữ, có mạnh mẽ đến đâu thì khi rượu vào thì thái độ cũng mềm đi.
"Cô uống nhiều thật đó." Thẩm Giáng Niên nói.
Hai má Lãng Tư Duệ ửng hồng, giơ tay xoa xoa giữa lông mày, "Khá nhiều." Lãng Tư Duệ quay sang Thẩm Thanh Hoà nói: "Thẩm tổng, chắc phải đợi trợ lý một hồi nữa, nên tôi bảo Giáng Niên mua hai phần, uống chai giải rượu trước đi."
"Không cần." Giọng nói của Thẩm Thanh Hoà không mềm mại như Lãng Tư Duệ, vẫn lộ ra một tia lý trí.
Lãng Tư Duệ giơ tay vỗ vỗ cánh tay Thẩm Giáng Niên, "Lại đưa cho Thẩm tổng một chai đi."
"...Vâng." Thẩm Giáng Niên do dự một chút rồi đồng ý, sau đó mở nắp một chai ra đưa cho Lãng Tư Duệ, "Lãng tổng, mời chậm rãi." Lãng Tư Duệ cầm lấy, nâng cằm lên, "Cũng mở nắp cho Thẩm tổng đi."
Lãng Tư Duệ lại quay sang Thẩm Thanh Hoà nói: "Tối nay uống trắng đỏ pha lẫn nhau, uống vào khó chịu thật, tôi thấy cô uống còn nhiều hơn tôi đó."
Thẩm Giáng Niên vừa nhìn về phía Thẩm Thanh Hoà, vừa vặn nắp chai giải rượu.
"Còn ổn." Ánh mắt Thẩm Thanh Hoà theo dõi người đang di chuyển, đôi mắt đỏ hồng, cô gái ngốc, lại khóc nữa rồi.
Thẩm Giáng Niên không biết có phải ông trời vẫn luôn giở trò với cô hay không, vừa rồi vặn nắp chai cho Lãng Tư Duệ rất dễ, vậy mà cái chai cô đang cầm trong tay giống như bị đinh ốc đính chặt, không mở ra được.
Mặt Thẩm Giáng Niên đỏ bừng, hít một hơi thật sâu, tự nhủ phải bình tĩnh, hít thở bình tĩnh nào.... Mẹ nó ~ đau tay quá.
Bàn tay thon dài đưa về phía cô, một giọng nói dịu dàng vang lên: "Đưa cho tôi."
"Cô chờ một chút." Sửa miệng nói từ 'ngài' cũng không có gì khó, trong lòng cũng không có đau đến mức chịu không được, Thẩm Giáng Niên mím môi, lại cố gắng vặn lần nữa, vẫn không mở ra được.
"Nào, đưa cho tôi đi." Thẩm Thanh Hoà hơi ngồi dậy, cầm lấy thân chai, Thẩm Giáng Niên đành phải buông ra.
"Sao thế?" Lãng Tư Duệ nhìn nó một lúc lâu hỏi.
Thẩm Giáng Niên xấu hổ giải thích: "Không biết cái chai này bị sao nữa, khá chặt."
Thẩm Thanh Hoà cầm thân chai, tay phải đặt lên nắp chai, hình như vặn rất mạnh nhưng không mở ra được, "Thấy chưa, rất chặt." Thẩm Giáng Giáng Niên như thấy được người này cũng giống mình.
Kỳ thật Thẩm Thanh Hoà cũng không có dùng chút sức lực nào, ừ một tiếng, lần này dùng sức thật, lập tức vặn ra.
Hồi ức về vặn nắp chai trong lần đi lên núi Thái Sơn ập đến, Thẩm Giáng Niên bắt đầu phân tâm không khống chế được, sắp bước vào giai đoạn suy nghĩ lung tung, cô lập tức chọn cách tự nói với bản thân của Lê Thiển.
Thẩm Giáng Niên lý trí: "Thẩm Giáng Niên, đừng nghĩ nhiều, chỉ là một cái nắp chai mà thôi."
Thẩm Giáng Niên cảm xúc chưa nói gì, lý trí nói thêm: "Nếu người khác đưa cho Thẩm Thanh Hoà một chai nước, cô ấy mở ra, mày còn có suy nghĩ lung tung sao?"
"Chai giải rượu này, là Lãng Tư Duệ bảo mày mua, không có yếu tố gì khiến mày đa cảm, tỉnh tỉnh tỉnh."
.... Tim Thẩm Giáng Niên vẫn cứ đau, nhưng bởi vì tự nói với bản thân, nên đã bớt suy nghĩ lung tung.
"Cảm ơn Lãng tổng." Thẩm Thanh Hoà nói lời cảm ơn với Lãng tổng, không phải với cô, điều này chứng tỏ vừa rồi cô thực sự đã suy nghĩ quá nhiều.
Cánh cửa lúc này mở ra, chính là Du Thu. Còn có hai chai giải rượu. Du Thu nhìn chai rỗng trên bàn rồi nhìn Thẩm Giáng Niên: "Trợ lý đặc biệt đã mua rồi."
"Ừm."
"Cảm ơn." Du Thu cảm ơn, "Thẩm tổng, ngài xem hôm nay về khách sạn nghỉ ngơi, hay về nhà."
"Về nhà." "Lãng tổng, tôi đi trước, trên đường đi thong thả."
"Chúng ta cũng đi thôi." Lãng Tư Duệ đưa tay ra, "Giáng Niên, đỡ tôi cái." Lãng Tư Duệ dựa vào Thẩm Giáng Niên, bất đắc dĩ nói: "Lâu rồi không uống nhiều như vậy."
Thẩm Thanh Hoà và Du Thu ở phía trước, còn Thẩm Giáng Niên thì đỡ Lãng Tư Duệ ở phía sau. Du Thu đi rất gần với Thẩm Thanh Hoà, muốn đỡ Thẩm Thanh Hoà, nhưng Thẩm Thanh Hòa đã giơ tay ngăn cản, giống như không cần.
Bước chân của Thẩm Thanh Hoà không vững vàng như biểu hiện, từ nhà hàng ăn tối đến sảnh lớn là một quãng đường dài. Thẩm Giáng Niên đỡ Lãng Tư Duệ đi không nhanh mấy, nhưng khoảng cách giữa cô và Thẩm Thanh Hoà vẫn ngày càng gần hơn.
Thẩm Thanh Hoà vốn luôn đi thẳng, suốt đường đi hơi cúi đầu, khi đến góc đường là sảnh lớn, hai bên chuẩn bị chia làm hai.
"Lãng tổng, tối nay nghỉ ngơi tốt nhé. Tôi đi đây." Thẩm Thanh Hoà quay người lại với vẻ mặt bình tĩnh, lẽ ra phải hồng hào sau khi uống rượu, lúc này lại ngọc trắng.
"Ừm, Thẩm tổng đi thong thả, ngày mai gặp." Lãng tổng duỗi thẳng người, nhưng vẫn là mềm nhũn, dựa vào Thẩm Giáng Niên. Thẩm Giáng Niên không có cách nào nới khoảng cách, mỗi lần nhích ra một chút, thì Lãng Tư Duệ lại dựa, "Tạm biệt, Lãng tổng." Du Thu khom người chào.
"Thẩm tổng đi thong thả." Thẩm Giáng Niên nhanh miệng, không có thời gian tự mình nói chuyện.
Rồi Thẩm Giáng Niên cảm xúc nghĩ: Thẩm Thanh Hoà khó chịu sao?
Thẩm Giáng Niên lý trí nhảy ra: Có khó hay không khó, cũng có liên quan gì đến mày đâu, người muốn quan tâm chăm sóc cô ấy nhiều lắm, không đến lượt mày đâu, đừng đa cảm nữa, mày quên A Dao rồi à? Tim Thẩm Giáng Niên lại đau, cách này có tác dụng, nhưng mà có chút đau.
Khi Thẩm Thanh Hoà quay người lại, đôi mắt sâu thẳm rơi vào Thẩm Giáng Niên, một cái chớp mắt, ánh mắt giống như có ngàn lần không nỡ, một cái chớp mắt nữa thì đã dời mắt đi, giống như bị chậm nhịp.
Khi quay người đi, ánh mắt hoàn toàn thu lại, lông mày Thẩm Thanh Hoà nhíu thật sâu.
Cũng ngay cái chớp mắt kia, Thẩm Giáng Niên nhẹ nhàng thở ra, hai mắt rũ xuống, lông mi run rẩy, hốc mắt cay cay.
"Giáng Niên." Lúc tới phòng, Lãng Tư Duệ được đặt trên ghế sô pha, Thẩm Giáng Niên vâng một tiếng: "Lãng tổng, tôi đi rót nước cho cô."
Lãng Tư Duệ nhìn chằm chằm vào khoảng không, hồi lâu hỏi: "Cô thấy Thẩm tổng có đẹp không?"
"..." Thẩm Giáng Niên run rẩy rót nước, "Rất đẹp." Đây không phải là lời nói thật, nếu là trước kia hỏi, cô sẽ nói đẹp không có giới hạn, đẹp đến mức đến tim cô thổn thức.
"Còn cô thấy tôi thế nào." Lãng Tư Duệ suy tư hỏi.
"Cô cũng đẹp." Thẩm Giáng Niên lần này rất nhanh trả lời.
Thẩm Giáng Niên bưng ly nước đi tới, nhìn thấy đôi mắt sắc bén của Lãng Tư Duệ lúc này tràn ngập một chút cáu kỉnh, sau khi suy nghĩ kỹ, Thẩm Giáng Niên giải thích: "Ý tôi là, cô rất đẹp."
"Vậy vừa rồi cô thêm từ cũng vào, ý là nói tôi không đẹp bằng Thẩm Thanh Hoà à?"
Này cũng cần hỏi nữa à? Trong lòng Thẩm Giáng Niên có một thanh âm trực tiếp bác bỏ. Trên đời này còn ai có thể đẹp hơn Thẩm Thanh Hoà? Không tồn tại.
"Không có ý đó."
"Vậy có ý gì?" Lãng Tư Duệ nghiêm túc nói.
Thẩm Giáng Niên cũng bất lực, cho nên, Lãng Tư Duệ uống sau cũng biến thành cô gái nhỏ à? Thẩm Giáng Niên dùng giọng điệu dỗ dành, "Ý tôi là, hai người đẹp khác nhau, nếu như xét về dịu dàng quyến rũ, thì giờ cô là đẹp nhất." Thẩm Thanh Hoà không có quyến rũ vậy đâu, mỗi lần đều là.... Thẩm Giáng Niên lý trí nhảy ra, "Tỉnh tỉnh tỉnh, Thẩm Giáng Niên, nghĩ gì nữa vậy? Cần dội gáo nước lạnh không?"
"Vậy cô thấy, giữa Tưởng Duy Nhĩ và Thẩm Thanh Hoà, ai đẹp hơn."
"..." Thẩm Giáng Niên đau đầu, cô cũng là phụ nữ mà, sao lại đi hỏi mấy chuyện thế này, Thẩm Giáng Niên cầm ly nước nghiêng người đưa, "Cô uống nước trước đi." Lãng Tư Duệ cơ bản đã bất động, nằm thế kia cũng không uống được, Thẩm Giáng Niên chỉ có thể quỳ một chân trên ghế sô pha, nửa đỡ nửa ôm Lãng Tư Duệ, "Uống từng ngụm nhỏ, đừng làm đổ."
Lãng Tư Duệ yếu ớt đẩy chăn ra, nằm trong ngực Thẩm Giáng Niên, giọng điệu nũng nịu của cô gái nhỏ càng rõ ràng hơn, "Cô nói đi, rốt cuộc là ai đẹp hơn? Không nói là không uống đâu."
"Thẩm Thanh Hoà đẹp."
"Còn Tưởng Duy Nhĩ và tôi thì sao?"
"Cô đẹp."
"Thẩm Thanh Hòa và tôi đâu?"
......
......
......
Thẩm Giáng Niên lý trí: "Nói cô ấy đẹp đi, không nói là còn bị hỏi quài hỏi mãi đó trời."
"Nhưng mà Thẩm Thanh Hoà đẹp hơn mà." Thẩm Giáng Niên cảm xúc nhấn mạnh.
"Đẹp thì có liên quan gì đến mày?" Thẩm Giáng Niên lý trí nhắc nhở: "Đừng có quên ai mới là 'cơm cha áo mẹ, nói Thẩm Thanh Hoà đẹp, không có cái tốt đâu."
......
......
......
"Cô đẹp."
"Cô do dự." Lãng Tư Duệ dùng đầu ngón tay gõ nhẹ vào môi Thẩm Giáng Niên, sự chán ghét và phản cảm trong lòng lập tức dâng lên. "Lãng tổng, cô uống nhiều quá, nên đi ngủ sớm đi." Thẩm Giáng Niên buông Lãng Tư Duệ ra, Lãng Tư Duệ xoay người quay lưng về phía Thẩm Giáng Niên hồi lâu không có động tĩnh, Thẩm Giáng Niên lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, thu dọn đồ đạc bừa bộn trong phòng, cúi đầu nhặt khăn giấy rơi xuống đất, thì nghe thấy Lãng Tư Duệ nói: "Cô nói đúng."
Thẩm Giáng Niên sửng sốt, đứng đó một lát, Lãng Tư Duệ chậm rãi nói: "Thẩm Thanh Hoà quả thực rất xinh đẹp."
"..." Nghe giọng nói này có vẻ kém mềm mại hơn một chút. Chẳng lẽ vừa rồi người này đang giả vờ say sao?
"Không thể trách tôi không xinh đẹp bằng cô ấy. Bộ da này là do ba mẹ tôi tặng nên tôi có lựa chọn khác".
"..." Thẩm Giáng Niên nghi hoặc, Lãng Tư Duệ đang tự lẩm bẩm.
"Ai cũng thích cái đẹp, tôi cũng thế."
......Mẹ kiếp, đừng nói với cô là Lãng Tư Duệ thích Thẩm Thanh Hoà đi!
"Đẹp đến mấy thì đã thế nào, cũng đâu có thể ăn được."
Thẩm Giáng Niên tiếp tục thu dọn đồ đạc, hoàn toàn không có ý định nghe tiếp. Lãng Tư Duệ nhất thời không lên tiếng, khi Thẩm Giáng Niên thật sự tưởng người đã ngủ, không ngờ, Lãng Tư Duệ hừ lạnh một tiếng, bất mãn nói: "Có tiền có quyền, ở trong cái xã hội chỉ có hai dạng này, muốn kiểu gì chả có?"
Lãng Tư Duệ khá phẫn nộ, muốn tìm kiếm sự đồng thuận, đột nhiên hỏi: "Cô có nghĩ vậy không?" Thẩm Giáng Niên vẫn im lặng. Lãng Tư Duệ giơ tay đấm vào lưng ghế sofa, dùng giọng điệu khiêu khích và tức giận hỏi: "Hỏi cô đó."
"Đúng vậy, Lãng tổng." Thẩm Giáng Niên chỉ có thể thấp giọng đáp lại.
"Nói to lên!"
".... Tôi nói đúng vậy, Lãng tổng!" Đây là phong cách gì vậy, tính cách tréo ngoe à? Thẩm Giáng Niên thực sự cảm thấy Lãng Tư Duệ say rượu hoàn toàn khác với lúc tỉnh táo.
Lãng Tư Duệ chậm rãi xoay người, nhìn thật sâu người trước mặt, đột nhiên mỉm cười: "Giáng Niên."
"Lãng tổng."
"Cô về phòng đi."
"Một mình cô không sao chứ?"
"Ừm."
"Vậy nếu cô cần gì, thì gọi tôi."
"Ừm."
Thẩm Giáng Niên ra khỏi phòng, Lãng Tư Duệ lật người nằm ngửa, nhìn chằm chằm vào khoảng không hồi lâu, đôi mắt dần dần đỏ lên.
=====-----====
Danh sách chương