Thẩm Giáng Niên thực sự đã xây dựng tâm lý cho mình đầy đủ, mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ chờ gió đông, bất kể nó lớn như thế nào, cô có thể đứng yên.
Nhưng... trên thực tế, đầu bếp Lê nắm chặt cái vá, múc thìa canh, đưa qua, "Nếm thử đi."
Thẩm Giáng Niên chép chép miệng, mắt sáng lên, cô đã nhiều lần nếm thử tài nấu nướng của Lê Thiển, nhưng hương vị này... Chà, tạm thời không thể diễn tả được. Cô định tâng bốc Lê Thiển, dù sao thì bạn thân của cô vừa rồi cũng tỏ ra không hài lòng, Thẩm Giáng Niên cũng không ngốc, nếu bạn thân tốt nhất đột nhiên tìm được người yêu, cô sẽ cảm thấy bị bỏ rơi đúng không? Vì vậy, Thẩm Giáng Niên đã thu thập những bài thơ trong bụng đầy những bài thơ, "nhưng yêu vẻ đẹp của cá rô" hay "Hoa đào nước chảy cá quế" gì đó, lý do cô không đưa ra lựa chọn được, là vì cô không biết Lê Thiển mua cá gì... Lê Thiển nhìn cô chằm chằm, nhưng Thẩm Giáng Niên vẫn không chắc chắn, định nói một cái gì đó đầu tiên, "Nó ngon lạ lùng, mình nhớ một câu thơ..."
"Không hỏi cậu ăn ngon không." Đầu bếp Lê không nể mặt, trực tiếp dỗi.
".... Thế cậu muốn gì?" Thẩm Giáng Niên oán giận trừng mắt nhìn cô ấy, là cậu cho mình nếm canh, không hỏi ngon không thì là gì, "Nói cho cậu biết, mình miệng vụng, ăn không biết được cá gì." Cô chỉ đơn giản là thành thật nói lên.
"Mùi vị này, mùi vị mới mẻ phải không?" Lê Thiển hỏi.
"Ừ." Thẩm Giáng Niên phối hợp.
"Lần đầu tiên ăn, thích lắm phải không?"
"Ừ, ừ."
"Nếu ăn cả đời thì sao?"
"Cả đời...." Thẩm Giáng Niên có chút khó có thể tưởng tượng, vì vậy lặp lại từ cả đời, nhưng Lê Thiển lại nghe ra được trong lời nói của có chút do dự, "Cả đời chỉ ăn canh cá vị này, nghĩ lại xem có ngán lắm không?"
Thẩm Giáng Niên có lẽ biết ý nghĩa trong lời nói của Lê Thiển, nhưng cô không nói thẳng ra, chỉ giả vờ không biết, "Ừ, thế cậu muốn nói gì?" Muốn nói trưởng quan của mình là con cá sao? Nếu là thế, thì Thẩm Giáng Niên có rất nhiều lời để nói, dù cho trưởng quan của mình là cá, thì cũng là mỹ nhân ngư, có đủ loại biến hóa, cũng đủ là mình mê muội của đời.... Thẩm Giáng Niên suy nghĩ đủ kiểu, Lể Thiển đột nhiên nói: "Cậu nói đi, nếu có một ngày, Thẩm Thanh Hòa chán cậu, thì làm sao đây?"
Phù... Thẩm Giáng Niên suýt chút nữa khuỵu xuống, đù mé, hóa ra cá kia là nói cô? Tại sao chứ? Thẩm Giáng Niên không phục, tức giận nói: "Tại sao mình lại là cá?"
"Cậu nhìn cái dáng vẻ như chim nhỏ nép vào người ta đi, chẳng lẽ, công thụ chưa đủ rõ sao?" Lê Thiển đại khái cũng đã nghiên cứu, liếc nhìn ngón tay của Thẩm Giáng Niên, "Còn làm móng tay, hừ."
Thẩm Giáng Niên sửng sốt không nói thành lời, không cam lòng, "Không phải, này mình nói cho cậu biết cậu là thẳng nữ, trong đầu nghĩ cái gì đâu không thế hả?" Lê Thiển nhướng mày, xoay người tiếp tục khuấy cá trong nồi, "Cậu đừng lo mình nghĩ cái gì, cậu nói cho mình biết, cậu xác định là Thẩm Thanh Hòa rồi sao?"
"Ừ." Cô sẽ không cố ý đề cập đến vấn đề này. Nhưng, nếu có ai hỏi, câu trả lời của cô sẽ là khẳng định.
"Thẩm Thanh Hoà cũng nghĩ như vậy sao?" Câu hỏi mà Lê Thiển hỏi không hề thừa chút nào, nhưng lại là một vấn đề khó đối với Thẩm Giáng Niên, "Vậy thì mình cũng không biết." Một lúc sau, Thẩm Giáng Niên mới nói.
"Cậu có phải điên rồi không?" Lê Thiển ném cái vá, "Không biết rõ người ta nghĩ thế nào, thì toàn tâm toàn ý theo người ta, lỡ đâu ngày nào đó người ta không còn cảm giác mới lạ với cậu, bỏ rơi cậu, cậu sẽ thế nào đây?"
"Thì cố gắng tạo cảm giác mới mẻ là được mà." Thẩm Giáng Niên tựa hồ không thèm để ý, thật ra vấn đề của Lê Thiển, cô đâu phải chưa từng nghĩ đến chứ? Đã nghĩ đi nghĩ lại n lần mà không nghĩ ra được, cho nên từ bỏ suy nghĩ, cứ buông thả để bản thân đi theo Thẩm Thanh Hòa, nếu một ngày đó, cô chỉ còn lại một mình thì làm sao đây? Cô không biết.
"Cậu nói đơn giản thật đó, hai vợ chồng trước khi kết hôn cũng mặn nồng như thế đó, nhưng đến khi ly hôn là ly hôn, hai người các cậu còn không có tời giấy kết hôn trói buộc...."
"Cậu nói là trói buộc."
"Sao? Nếu có một ngày nào đó, Thẩm Thanh Hòa nói cậu là trói buộc của cô ấy, cậu có thể để người ta được tự do hoàn toàn không?"
Thẩm Giáng Niên thực sự phiền khi nghe những chủ đề này, cau mày, "Này, đang yên đang lành, cậu đột nhiên nói cái này làm gì?" Giọng điệu có chút cứng nhắc, Lê Thiển cũng không trả lời ngay. Thẩm Giáng Niên liếc trộm một cái, Lê Thiển quay lưng về phía cô, nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.
Trong một lúc lâu, cả hai đều không nói nên lời.
Trong phòng khách, "Không sao." Thẩm Thanh Hoà đột nhiên nói.
TV đang bật, hai người ngồi cách xa nhau, một bên trái một bên phải. Chương trình truyền hình nói về thị trường chứng khoán, Tần Thư hoàn toàn không để ý tới, nghe không hiểu, hơn nữa còn lo lắng cho hai người trong đó, trong lòng có chút bất an. Nhưng nhìn Thẩm Thanh Hoà rất ung dung tự tại, như không có chuyện gì xảy ra, Tần Thư thầm thở dài, xem ra mình tu luyện vẫn chưa tốt. Theo quan sát của cô, từ khi hai người đóng cửa lại, Thẩm Thanh Hoà cũng không quay đầu lại, toàn bộ sự chú ý của người này đều tập trung vào TV, chẳng lẽ đã hiểu rõ? Ngược lại, cô thường xuyên nhìn vào bếp, Thẩm Thanh Hoà dường như không chú ý, nhưng thực ra cũng đang chú ý.
Tần Thư thật sự nể phục Thẩm Thanh Hòa, không phải vì những thành tựu trong sự nghiệp mà vì khả năng giải quyết các vấn đề tình cảm của cô ấy. Phải biết rằng, người ở bên Thẩm Thanh Hoà là Thẩm Giáng Niên, người này không phải là người không thể xử lý qua loa cho qua chuyện được, Thẩm Giáng Niên rất khó để đối phó. Nhưng bây giờ, tiểu sư tử đó lại cam tâm thuần phục, biến thành một con mèo nhỏ, này cũng là năng lực vi diệu đến cỡ nào, Tần Thư rất muốn có được năng lực đặc biệt này, cô đã đọc rất nhiều sách, nhưng chưa từng có cuốn sách nào có thể dạy cho cô biết làm sao để một người phụ nữ trao trọn con tim cho mình. Còn không thì dạy bản thân làm sao dâng cho người khác cũng được.
Tần Thư thực sự không biết cách theo đuổi người ta, thế nhưng mà rất dõi dỗi người ta, thường xuyên khiến Thẩm Giáng Niên câm như hến. Bây giờ, ở trước mặt cô, có một quyển sách sống, chỉ cần cô tìm được phương pháp thích hợp để mở nó ra...
"Thẩm tổng..."
"Cô có thể gọi tôi bằng tên của tôi."
"Thẩm Thanh Hoà."
"Ừm."
"Cô... " Tần Thư mở miệng, lại do dự. Thẩm Thanh Hoà vẫn nhìn chằm chằm vào TV, Tần Thư đang lựa lời để nói, cắn răng một cái hỏi, "Cô và Thẩm Giáng Niên ổn chứ?" Mẹ ơi, này mở đầu gì thế này, cô không muốn nói chuyện này.
"Ừ." Chỉ một từ mà Thẩm Thanh Hòa đã khiến mọi bắt đầu kết thúc. Tần Thư ngồi không yên nữa, trực tiếp muốn hỏi, cô làm sao theo đuổi Thẩm Giáng Niên, hỏi vậy hình như không ổn lắm? Hay là khéo léo hơn chút, "Cô thấy Thẩm Giáng Niên như thế nào? Ý tôi là..." Tần Thư còn đang do dự không biết nên hỏi cái gì, Thẩm Thanh Hoà đột nhiên nói: "Nếu nói về Thẩm Giáng Niên thì tôi không muốn nhắc đến nhiều." Thẩm Thanh Hòa hẹp hòi hơn bất cứ ai, Thẩm Giáng Niên là của cô, chỉ được là của một mình cô, cô không muốn chia sẻ với bất cứ ai.
"Ừm...." Cách dỗi người của Thẩm Thanh Hòa cũng rất khác, khiến cô có chút buồn bực, nhưng thật sự không thể tức giận, sao cô lại có cảm giác như người này đang che chở Thẩm Giáng Niên vậy? Tần Thư thậm chí còn có chút an tâm cho Thẩm Giáng Niên, thấy vẻ mặt Thẩm Thanh Hoà khá bình tĩnh, cô giải thích: "Tôi không muốn buôn chuyện về Giáng Niên, cô ấy là bạn của tôi, thực ra nói thế nào nhỉ, tôi hy vọng hai người sẽ bên nhau dài lâu."
"Ừ." Vẫn là một chữ, Tần Thư có chút choáng ngợp, cô tự nhận bản thân đã nói ít rồi, nhưng mà tôn thần lần này, tích chữ như vàng.
"Cảm ơn." Thẩm Thanh Hoà nói thêm, ừm, cô lại lấy thêm hai khối vàng, Tần Thư trong lòng không nói nên lời, Thẩm Thanh Hoà cảm ơn xong, nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái, có cảm giác như bị nhìn thấu, "Thẩm Thanh Hòa, tôi nói thẳng nha."
"Ừ."
"Tôi muốn hỏi... cái đó..." Cuối cùng Tần Thư cũng ý thức được nói ra lời này khó như thế nào, Thẩm Thanh Hoà cũng không vội, chương trình tài chính bị quảng cáo cắt ngang, cô ấy còn chuyển kênh, "Ừ thì, cô có thể nói nghe thử, làm sao để theo đuổi người khác?" Cô đành thoải hiệp lựa chọn, không nói ai theo đuổi ai, đến giới tính cũng không nói rõ, cho nên.....
"Cô muốn theo đuổi Lê Thiển à, chỗ tôi có cách đó." Thẩm Thanh Hoà không thèm nhìn Tần Thư, Tần Thư cảm thấy may mắn khi người này không nhìn cô, bởi vì mặt cô đỏ hồng hết cỡ rồi, nóng đến mức nổ tung, "Ai nói tôi muốn theo đuổi cậu ấy?" Tần Thư vội vàng phủ nhận, "Tôi chỉ đơn giản muốn tham vấn chuyện này thôi."
"Vậy thứ lỗi tôi không giúp được." Giọng điệu của Thẩm Thanh Hoà không thay đổi.
"..." Trò chuyện với Thẩm Thanh Hoà thật mệt mỏi, Thẩm Giáng Niên làm sao có thể thích Thẩm Thanh Hoà chứ? Có mưu mẹo gì thì cũng không chơi lại, ngược lại còn bị chơi.
"Chuyện tình cảm, cũng tùy từng người mà khác nhau, người khác nhau sẽ có cách theo đuổi khác." Lần này Thẩm Thanh Hoà chủ động nói: "Lê Thiển, tôi có hiểu đôi chút, cô chỉ đơn thuần nói theo đuổi thì cũng chung chung quá rồi." Nói lời như thế, cũng không làm Tần Thư đến mức không có đường lùi, "Đúng vậy." Tần Thư phải thừa nhận, nhưng cô cảm thấy không thoải mái, từ lúc bắt đầu trò chuyện với Thẩm Thanh Hoà, cô luôn ở thế bất lợi, "Hay là, cô đổi người để nói đi, nói làm sao cô theo đuổi được Thẩm Giáng Niên." Tần Thư muốn hòa nhau một ván.
"Tôi không có theo đuổi."
"Vậy là Thẩm Giáng Niên theo đuổi cô sao?"
"Không có."
"Vậy hai người...."
"Những người hấp dẫn lẫn nhau, sẽ tự tìm đến nhau." Tần Thư có chút không hiểu, ý này là sao chứ? Thẩm Thanh Hòa dừng lại một chút, rồi nói: "Chuyện của tôi và Thẩm Giáng Niên là ngoại lệ, không phổ biến lắm." Cũng không phải ai cũng có thể bắt đầu một đoạn tình cảm từ tình một đêm được.
"..." Tần Thư vẫn là không hiểu lắm, đầu mù mịt, "Vậy, nếu như, ý của tôi là, lấy ví dụ tôi theo đuổi Lê Thiển, cô nói thử xem, ừm, làm sao để theo đuổi, tôi...." Tần Thư vẫn còn đang rối rắm nên dùng từ thế nào, Thẩm Thanh Hoà đột nhiên đứng dậy, đi thẳng vào bếp.
Hả? Đây là muốn làm gì đây? Không phải muốn đi nói cho Lê Thiển biết đấy chứ? Trời ơi! Tần Thư sải bước đi theo. Thẩm Thanh Hoà đi tới cửa, vội vàng gõ ba cái, đẩy cửa đi vào, Tần Thư gần như cùng lúc đi tới, nhìn cảnh tượng trong bếp giật mình hoảng sợ, Thẩm Giáng Niên túm lấy cổ áo Lê Thiển, Lê Thiển thì gào lên, "Cậu điên rồi hả! Cậu muốn đánh mình đúng không? Hôm nay, nếu cậu không đánh mình, thì cậu theo họ mình đi!"
Nhưng... trên thực tế, đầu bếp Lê nắm chặt cái vá, múc thìa canh, đưa qua, "Nếm thử đi."
Thẩm Giáng Niên chép chép miệng, mắt sáng lên, cô đã nhiều lần nếm thử tài nấu nướng của Lê Thiển, nhưng hương vị này... Chà, tạm thời không thể diễn tả được. Cô định tâng bốc Lê Thiển, dù sao thì bạn thân của cô vừa rồi cũng tỏ ra không hài lòng, Thẩm Giáng Niên cũng không ngốc, nếu bạn thân tốt nhất đột nhiên tìm được người yêu, cô sẽ cảm thấy bị bỏ rơi đúng không? Vì vậy, Thẩm Giáng Niên đã thu thập những bài thơ trong bụng đầy những bài thơ, "nhưng yêu vẻ đẹp của cá rô" hay "Hoa đào nước chảy cá quế" gì đó, lý do cô không đưa ra lựa chọn được, là vì cô không biết Lê Thiển mua cá gì... Lê Thiển nhìn cô chằm chằm, nhưng Thẩm Giáng Niên vẫn không chắc chắn, định nói một cái gì đó đầu tiên, "Nó ngon lạ lùng, mình nhớ một câu thơ..."
"Không hỏi cậu ăn ngon không." Đầu bếp Lê không nể mặt, trực tiếp dỗi.
".... Thế cậu muốn gì?" Thẩm Giáng Niên oán giận trừng mắt nhìn cô ấy, là cậu cho mình nếm canh, không hỏi ngon không thì là gì, "Nói cho cậu biết, mình miệng vụng, ăn không biết được cá gì." Cô chỉ đơn giản là thành thật nói lên.
"Mùi vị này, mùi vị mới mẻ phải không?" Lê Thiển hỏi.
"Ừ." Thẩm Giáng Niên phối hợp.
"Lần đầu tiên ăn, thích lắm phải không?"
"Ừ, ừ."
"Nếu ăn cả đời thì sao?"
"Cả đời...." Thẩm Giáng Niên có chút khó có thể tưởng tượng, vì vậy lặp lại từ cả đời, nhưng Lê Thiển lại nghe ra được trong lời nói của có chút do dự, "Cả đời chỉ ăn canh cá vị này, nghĩ lại xem có ngán lắm không?"
Thẩm Giáng Niên có lẽ biết ý nghĩa trong lời nói của Lê Thiển, nhưng cô không nói thẳng ra, chỉ giả vờ không biết, "Ừ, thế cậu muốn nói gì?" Muốn nói trưởng quan của mình là con cá sao? Nếu là thế, thì Thẩm Giáng Niên có rất nhiều lời để nói, dù cho trưởng quan của mình là cá, thì cũng là mỹ nhân ngư, có đủ loại biến hóa, cũng đủ là mình mê muội của đời.... Thẩm Giáng Niên suy nghĩ đủ kiểu, Lể Thiển đột nhiên nói: "Cậu nói đi, nếu có một ngày, Thẩm Thanh Hòa chán cậu, thì làm sao đây?"
Phù... Thẩm Giáng Niên suýt chút nữa khuỵu xuống, đù mé, hóa ra cá kia là nói cô? Tại sao chứ? Thẩm Giáng Niên không phục, tức giận nói: "Tại sao mình lại là cá?"
"Cậu nhìn cái dáng vẻ như chim nhỏ nép vào người ta đi, chẳng lẽ, công thụ chưa đủ rõ sao?" Lê Thiển đại khái cũng đã nghiên cứu, liếc nhìn ngón tay của Thẩm Giáng Niên, "Còn làm móng tay, hừ."
Thẩm Giáng Niên sửng sốt không nói thành lời, không cam lòng, "Không phải, này mình nói cho cậu biết cậu là thẳng nữ, trong đầu nghĩ cái gì đâu không thế hả?" Lê Thiển nhướng mày, xoay người tiếp tục khuấy cá trong nồi, "Cậu đừng lo mình nghĩ cái gì, cậu nói cho mình biết, cậu xác định là Thẩm Thanh Hòa rồi sao?"
"Ừ." Cô sẽ không cố ý đề cập đến vấn đề này. Nhưng, nếu có ai hỏi, câu trả lời của cô sẽ là khẳng định.
"Thẩm Thanh Hoà cũng nghĩ như vậy sao?" Câu hỏi mà Lê Thiển hỏi không hề thừa chút nào, nhưng lại là một vấn đề khó đối với Thẩm Giáng Niên, "Vậy thì mình cũng không biết." Một lúc sau, Thẩm Giáng Niên mới nói.
"Cậu có phải điên rồi không?" Lê Thiển ném cái vá, "Không biết rõ người ta nghĩ thế nào, thì toàn tâm toàn ý theo người ta, lỡ đâu ngày nào đó người ta không còn cảm giác mới lạ với cậu, bỏ rơi cậu, cậu sẽ thế nào đây?"
"Thì cố gắng tạo cảm giác mới mẻ là được mà." Thẩm Giáng Niên tựa hồ không thèm để ý, thật ra vấn đề của Lê Thiển, cô đâu phải chưa từng nghĩ đến chứ? Đã nghĩ đi nghĩ lại n lần mà không nghĩ ra được, cho nên từ bỏ suy nghĩ, cứ buông thả để bản thân đi theo Thẩm Thanh Hòa, nếu một ngày đó, cô chỉ còn lại một mình thì làm sao đây? Cô không biết.
"Cậu nói đơn giản thật đó, hai vợ chồng trước khi kết hôn cũng mặn nồng như thế đó, nhưng đến khi ly hôn là ly hôn, hai người các cậu còn không có tời giấy kết hôn trói buộc...."
"Cậu nói là trói buộc."
"Sao? Nếu có một ngày nào đó, Thẩm Thanh Hòa nói cậu là trói buộc của cô ấy, cậu có thể để người ta được tự do hoàn toàn không?"
Thẩm Giáng Niên thực sự phiền khi nghe những chủ đề này, cau mày, "Này, đang yên đang lành, cậu đột nhiên nói cái này làm gì?" Giọng điệu có chút cứng nhắc, Lê Thiển cũng không trả lời ngay. Thẩm Giáng Niên liếc trộm một cái, Lê Thiển quay lưng về phía cô, nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.
Trong một lúc lâu, cả hai đều không nói nên lời.
Trong phòng khách, "Không sao." Thẩm Thanh Hoà đột nhiên nói.
TV đang bật, hai người ngồi cách xa nhau, một bên trái một bên phải. Chương trình truyền hình nói về thị trường chứng khoán, Tần Thư hoàn toàn không để ý tới, nghe không hiểu, hơn nữa còn lo lắng cho hai người trong đó, trong lòng có chút bất an. Nhưng nhìn Thẩm Thanh Hoà rất ung dung tự tại, như không có chuyện gì xảy ra, Tần Thư thầm thở dài, xem ra mình tu luyện vẫn chưa tốt. Theo quan sát của cô, từ khi hai người đóng cửa lại, Thẩm Thanh Hoà cũng không quay đầu lại, toàn bộ sự chú ý của người này đều tập trung vào TV, chẳng lẽ đã hiểu rõ? Ngược lại, cô thường xuyên nhìn vào bếp, Thẩm Thanh Hoà dường như không chú ý, nhưng thực ra cũng đang chú ý.
Tần Thư thật sự nể phục Thẩm Thanh Hòa, không phải vì những thành tựu trong sự nghiệp mà vì khả năng giải quyết các vấn đề tình cảm của cô ấy. Phải biết rằng, người ở bên Thẩm Thanh Hoà là Thẩm Giáng Niên, người này không phải là người không thể xử lý qua loa cho qua chuyện được, Thẩm Giáng Niên rất khó để đối phó. Nhưng bây giờ, tiểu sư tử đó lại cam tâm thuần phục, biến thành một con mèo nhỏ, này cũng là năng lực vi diệu đến cỡ nào, Tần Thư rất muốn có được năng lực đặc biệt này, cô đã đọc rất nhiều sách, nhưng chưa từng có cuốn sách nào có thể dạy cho cô biết làm sao để một người phụ nữ trao trọn con tim cho mình. Còn không thì dạy bản thân làm sao dâng cho người khác cũng được.
Tần Thư thực sự không biết cách theo đuổi người ta, thế nhưng mà rất dõi dỗi người ta, thường xuyên khiến Thẩm Giáng Niên câm như hến. Bây giờ, ở trước mặt cô, có một quyển sách sống, chỉ cần cô tìm được phương pháp thích hợp để mở nó ra...
"Thẩm tổng..."
"Cô có thể gọi tôi bằng tên của tôi."
"Thẩm Thanh Hoà."
"Ừm."
"Cô... " Tần Thư mở miệng, lại do dự. Thẩm Thanh Hoà vẫn nhìn chằm chằm vào TV, Tần Thư đang lựa lời để nói, cắn răng một cái hỏi, "Cô và Thẩm Giáng Niên ổn chứ?" Mẹ ơi, này mở đầu gì thế này, cô không muốn nói chuyện này.
"Ừ." Chỉ một từ mà Thẩm Thanh Hòa đã khiến mọi bắt đầu kết thúc. Tần Thư ngồi không yên nữa, trực tiếp muốn hỏi, cô làm sao theo đuổi Thẩm Giáng Niên, hỏi vậy hình như không ổn lắm? Hay là khéo léo hơn chút, "Cô thấy Thẩm Giáng Niên như thế nào? Ý tôi là..." Tần Thư còn đang do dự không biết nên hỏi cái gì, Thẩm Thanh Hoà đột nhiên nói: "Nếu nói về Thẩm Giáng Niên thì tôi không muốn nhắc đến nhiều." Thẩm Thanh Hòa hẹp hòi hơn bất cứ ai, Thẩm Giáng Niên là của cô, chỉ được là của một mình cô, cô không muốn chia sẻ với bất cứ ai.
"Ừm...." Cách dỗi người của Thẩm Thanh Hòa cũng rất khác, khiến cô có chút buồn bực, nhưng thật sự không thể tức giận, sao cô lại có cảm giác như người này đang che chở Thẩm Giáng Niên vậy? Tần Thư thậm chí còn có chút an tâm cho Thẩm Giáng Niên, thấy vẻ mặt Thẩm Thanh Hoà khá bình tĩnh, cô giải thích: "Tôi không muốn buôn chuyện về Giáng Niên, cô ấy là bạn của tôi, thực ra nói thế nào nhỉ, tôi hy vọng hai người sẽ bên nhau dài lâu."
"Ừ." Vẫn là một chữ, Tần Thư có chút choáng ngợp, cô tự nhận bản thân đã nói ít rồi, nhưng mà tôn thần lần này, tích chữ như vàng.
"Cảm ơn." Thẩm Thanh Hoà nói thêm, ừm, cô lại lấy thêm hai khối vàng, Tần Thư trong lòng không nói nên lời, Thẩm Thanh Hoà cảm ơn xong, nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái, có cảm giác như bị nhìn thấu, "Thẩm Thanh Hòa, tôi nói thẳng nha."
"Ừ."
"Tôi muốn hỏi... cái đó..." Cuối cùng Tần Thư cũng ý thức được nói ra lời này khó như thế nào, Thẩm Thanh Hoà cũng không vội, chương trình tài chính bị quảng cáo cắt ngang, cô ấy còn chuyển kênh, "Ừ thì, cô có thể nói nghe thử, làm sao để theo đuổi người khác?" Cô đành thoải hiệp lựa chọn, không nói ai theo đuổi ai, đến giới tính cũng không nói rõ, cho nên.....
"Cô muốn theo đuổi Lê Thiển à, chỗ tôi có cách đó." Thẩm Thanh Hoà không thèm nhìn Tần Thư, Tần Thư cảm thấy may mắn khi người này không nhìn cô, bởi vì mặt cô đỏ hồng hết cỡ rồi, nóng đến mức nổ tung, "Ai nói tôi muốn theo đuổi cậu ấy?" Tần Thư vội vàng phủ nhận, "Tôi chỉ đơn giản muốn tham vấn chuyện này thôi."
"Vậy thứ lỗi tôi không giúp được." Giọng điệu của Thẩm Thanh Hoà không thay đổi.
"..." Trò chuyện với Thẩm Thanh Hoà thật mệt mỏi, Thẩm Giáng Niên làm sao có thể thích Thẩm Thanh Hoà chứ? Có mưu mẹo gì thì cũng không chơi lại, ngược lại còn bị chơi.
"Chuyện tình cảm, cũng tùy từng người mà khác nhau, người khác nhau sẽ có cách theo đuổi khác." Lần này Thẩm Thanh Hoà chủ động nói: "Lê Thiển, tôi có hiểu đôi chút, cô chỉ đơn thuần nói theo đuổi thì cũng chung chung quá rồi." Nói lời như thế, cũng không làm Tần Thư đến mức không có đường lùi, "Đúng vậy." Tần Thư phải thừa nhận, nhưng cô cảm thấy không thoải mái, từ lúc bắt đầu trò chuyện với Thẩm Thanh Hoà, cô luôn ở thế bất lợi, "Hay là, cô đổi người để nói đi, nói làm sao cô theo đuổi được Thẩm Giáng Niên." Tần Thư muốn hòa nhau một ván.
"Tôi không có theo đuổi."
"Vậy là Thẩm Giáng Niên theo đuổi cô sao?"
"Không có."
"Vậy hai người...."
"Những người hấp dẫn lẫn nhau, sẽ tự tìm đến nhau." Tần Thư có chút không hiểu, ý này là sao chứ? Thẩm Thanh Hòa dừng lại một chút, rồi nói: "Chuyện của tôi và Thẩm Giáng Niên là ngoại lệ, không phổ biến lắm." Cũng không phải ai cũng có thể bắt đầu một đoạn tình cảm từ tình một đêm được.
"..." Tần Thư vẫn là không hiểu lắm, đầu mù mịt, "Vậy, nếu như, ý của tôi là, lấy ví dụ tôi theo đuổi Lê Thiển, cô nói thử xem, ừm, làm sao để theo đuổi, tôi...." Tần Thư vẫn còn đang rối rắm nên dùng từ thế nào, Thẩm Thanh Hoà đột nhiên đứng dậy, đi thẳng vào bếp.
Hả? Đây là muốn làm gì đây? Không phải muốn đi nói cho Lê Thiển biết đấy chứ? Trời ơi! Tần Thư sải bước đi theo. Thẩm Thanh Hoà đi tới cửa, vội vàng gõ ba cái, đẩy cửa đi vào, Tần Thư gần như cùng lúc đi tới, nhìn cảnh tượng trong bếp giật mình hoảng sợ, Thẩm Giáng Niên túm lấy cổ áo Lê Thiển, Lê Thiển thì gào lên, "Cậu điên rồi hả! Cậu muốn đánh mình đúng không? Hôm nay, nếu cậu không đánh mình, thì cậu theo họ mình đi!"
Danh sách chương