Nếu mẹ ruột và vợ rơi xuống nước, nên cứu ai trước đây? Vấn đề này không xảy ra thường xuyên, nhưng nó là phổ biến.
Tại thời điểm này, Thẩm Giáng Niên đang đối mặt với cùng một vấn đề.
Nhà ở CBD, để cho mẹ yêu vào ở? Hay để người trong lòng vào ở đây? Thẩm Giáng Niên biết rất rõ là không để hai người cùng ở trong CBD.
Người trong lòng là bản thân dùng mọi cách để cầu xin người ta đi về nhà. Nhưng mà, đây mà mẹ yêu, không thể từ chối được, Thẩm Giáng Niên liếc mắt nhìn Thẩm Thanh Hoà một cái, hạ giọng, ".... Sao tự nhiên mẹ lại muốn ở chỗ con?" Có muốn giám sát cô cũng đâu cần sát sao như vậy chứ.
"Gặp mặt rồi nói." Lục Mạn Vân trực tiếp cúp điện thoại, giọng điệu phải nói là rất lạnh lùng. Thẩm Thanh Hoà cũng đoán ra được, đột nhiên lên tiếng: "Dừng xe." Nguyễn Duyệt thắng xe lại đột ngột, Thẩm Giáng Niên nhướng người theo, điện thoại suýt nữa là rơi xuống.
"Đêm nay, tôi không đến chỗ em." Thẩm Thanh Hoà nói rõ, "Em gọi xe về đi, Nguyễn Duyệt, cô xuống bắt chiếc taxi đi."
"Thẩm Thanh Hoà...." Thẩm Giáng Niên khó xử, rốt cuộc, hôm nay giáo sư Lục cũng rất tức giận, nhưng mà bảo cô bỏ rơi Thẩm Thanh Hoà, cô không cam lòng, "Người nghe thấy rồi sao?" Cô có chút ủ rũ, "Nếu không ngại, chúng ta cùng nhau trở về đi, giáo sư Lục không nói gì đâu."
"Có về tôi cũng sẽ tăng ca, giờ cũng đã đi khỏi công ty, tôi định đến khách sạn."
Nguyễn Duyệt đã bắt được một chiếc taxi, Thẩm Thanh Hoà an ủi: "Đi đi, về sớm nghỉ sớm." Thẩm Giáng Niên ngồi bất động trong xe, Thẩm Thanh Hoà đẩy nhẹ cô, "Về đi em, về nhà nhớ báo an toàn cho tôi." Tim Thẩm Giáng Niên thắt lại, ừ một tiếng, "Được rồi, phía bên giáo sư Lục, người cho em chút thời gian, em sẽ từ từ giải quyết."
Thẩm Thanh Hoà không đáp, mà đẩy cửa xe ra, xuống xe, đi vòng qua, mở ô ra, nói: "Em lấy ô đi, trên xe tôi còn một cái." Thẩm Giáng Niên đành phải lên taxi, Nguyễn Duyệt khởi động xe lần nữa, "Thẩm tổng."
"Đi theo xe taxi, nhìn em ấy về tới nhà rồi quay lại công ty." Thẩm Thanh Hoà vẫn ngồi ở phía sau.
Thẩm Giáng Niên một mình về nhà, Lục Mạn Vân ngồi ở cửa chờ, thấy cô về sắc mặt khá hài lòng. Nhưng người không hài lòng lại là Thẩm Giáng Niên. Không hài lòng thì không hài lòng, mẹ cô đội mưa đi đến đây, cô cũng không thể nói gì khác, "Quần đã ướt rồi, mẹ đi tắm đi, con đi lấy quần áo cho mẹ thay." Thẩm Giáng Niên vào cửa, đi đến tủ quần áo tìm.
Nhân lúc Lục Mạn Vân đang tắm, Thẩm Giáng Niên gọi điện thoại cho Thẩm Thanh Hoà, "Em về đến nhà rồi." Thẩm Thanh Hoà ừa một tiếng, cũng không nói thêm.
"Người đến khách sạn chưa?"
"Sắp rồi."
"Sao đi cả buổi rồi vẫn chưa tới vậy?"
"Ừa."
Nói chuyện qua điện thoại luôn thiếu đi một phần tình cảm, Thẩm Thanh Hoà luôn lãnh đạm như thế. Nhưng mà Thẩm Giáng Niên cũng không hỏi nguyên nhân, đêm nay là cô một mực đòi Thẩm Thanh Hoà đến CBD, cuối cùng lại để Thẩm Thanh Hoà rời đi vì mẹ cô. Nếu cô nhất quyết giữ người lại, có lẽ Thẩm Thanh Hoà sẽ ở lại, nhưng mà Thẩm Giáng Niên không muốn như thế, cô không muốn Thẩm Thanh Hoà khó xử.
Thẩm Thanh Hoà dường như chưa bao giờ chủ động với cô, nếu cô không nói thì dường như giữa họ không có chuyện gì để nói, "Người đến khách sạn tiếp tục tăng ca sao?"
"Ừa."
"Nếu em ngủ không được, có thể tìm người không?" Đối với Thẩm Thanh Hoà, Thẩm Giáng Niên sẽ làm nũng, nhưng sẽ không ép buộc người ta.
"Em ngủ cho ngon đi~" Giọng điệu của Thẩm Thanh Hoà sẽ bớt lãnh đạm hơn một chút khi độ dài câu nói dài hơn một chút.
"Nhưng em nhớ người, không ngủ được," Thẩm Giáng Niên đáng thương nói, "Vốn dĩ nghĩ hay lắm, định kéo người lên giường, sau đó nằm trong lòng của người ngủ...."
"Ừa."
"Có phải tối nay người buồn bực lắm không?"
"Không có?"
"Một chút cũng không có sao?"
"Không còn sớm nữa, em chuẩn bị đi ngủ đi."
"Thẩm Thanh Hoà."
"Sao."
"Lát nữa, em video call với người, em nhìn người làm việc, có thể được nhìn người, chắc em sẽ ngủ được." Thẩm Giáng Niên hứa hẹn, "Em chỉ nhìn người làm việc, không quấy rầy, có được không?" Thẩm Thanh Hoà dừng lại một giây, "Ừa, vậy em chuẩn bị đi ngủ đi."
"Em nhất định sẽ video call với người, người không nghe, em sẽ không ngủ được, người chờ em nha~" Tiếng nước chảy trong phòng tắm ngừng lại, giáo sư Lục chắc đã tắm rửa xong, vì vậy Thẩm Giáng Niên cúp điện thoại trước. Ngay khi Lục Mạn Vân bước ra, đã nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm đối diện. Khi Thẩm Giáng Niên đi ra, Lục Mạn Vân đang ngồi trong phòng khách bật TV, vẫn là kênh thời sự
"Mẹ không đi ngủ à?" Thẩm Giáng Niên muốn về phòng sớm, cô muốn có thế giới hai người với Thẩm Thanh Hoà, mặc dù không ở bên nhau, nhưng như thế cũng không tồi.
"Con muốn ngủ à?" Lục Mạn Vân hỏi ngược lại.
"Nếu mẹ có chuyện muốn nói, vậy thì con đợi thêm lát nữa, nếu không có chuyện muốn nói, vậy con đi sấy tóc, chuẩn bị ngủ."
"Tối nay, đột nhiên mẹ đến đây, con không có gì để hỏi à?" Lục Mạn Vân che môi, hắng giọng.
"Nếu mẹ muốn nói, thì con hỏi." Không ai hiểu con gái bằng mẹ, Thẩm Giáng Niên đâu có ngốc mà không biết.
"Ngày mai định làm gì?" Lục Mạn Vân không có tâm tình nhiều lời, ngữ khí thản nhiên, nhưng sắc mặt vẫn đỏ bừng, chẳng lẽ tâm tình không tốt? Thẩm Giáng Niên cho rằng bản thân hôm nay cũng đã ngoan rồi, cũng không biết làm gì đã chọc giận mẹ, nhưng cũng không thể đối nghịch với bà, "Ngày mai còn chưa biết nữa, có thể phải đến tập đoàn Nhã Nại, con phụ trách buổi họp báo của bọn họ, cần thảo luận trước các vấn đề để nắm bắt tình huống." Đây chỉ là cái cớ, để ngày mai, cô có thể thuận lợi gặp Thẩm Thanh Hoà.
"Không phải trước đó con đi Thượng Hải để giải quyết chuyện này à?" Hiển nhiên, Lục Mạn Vân đâu dễ bị lừa thế.
Thẩm Giáng Niên trở nên hơi mất kiên nhẫn, sau khi hít một hơi thật sâu, cô nói: "Mẹ, con nghĩ con không cần phải nhắc đi nhắc lại với mẹ rằng con không còn là một đứa trẻ nữa."
Ah ~ Cuối cùng không thể nhịn được nữa, Lục Mạn Vân chậm rãi nói: "Nói chuyện với mẹ mà con thiếu kiên nhẫn như vậy sao?"
"..." Thẩm Giáng Niên bị nói trúng, ngữ khí dịu đi, "Ai thiếu kiên nhẫn chứ...."
"Lúc con nói chuyện với Thẩm Thanh Hoà cũng vậy sao?" Lục Mạn Vân hỏi lại, "Nếu con không muốn nói chuyện với mẹ vậy thì đừng nói chuyện nữa, chuyện của con và Thẩm Thanh Hoà, là thật hay giả, mẹ nói cho con biết, chỉ cần mẹ còn sống, sẽ không dễ dàng đồng ý." Lục Mạn Vân ho một tiếng rồi nói trong một giọng đè nén: "Nếu con chọc mẹ tức chết, vậy xem ra con có bản lĩnh rồi."
"...." Thẩm Giáng Niên cạn lời, đúng là mẹ ruột của cô đó, cô sợ nói thêm nữa sẽ lại cãi nhau, Thẩm Giáng Niên bên ngoài cười nhưng trong lòng không cười, "Mẹ, con hơi mệt, con đi ngủ trước đây." Thẩm Giáng Niên vừa vào cửa phòng, thở phào nhẹ nhõm một hơi, nếu kia không phải là người nhà của cô thì cô sẽ dỗi lại mấy câu, nhưng dù sao người ngồi ngoài kia là người sinh và nuôi nấng cô, mặc dù cô đã nói với Thẩm Thanh Hoà vì Thẩm Thanh Hoà cô có thể làm tổn thương người nhà, nhưng nếu không phải bước đường cùng, Thẩm Giáng Niên sẽ không làm thế.
Thẩm Giáng Niên đứng ở cửa một hồi, ngây người một lúc, có chút khát nước đang định ra ngoài rót nước, vừa mở cửa liền nghe thấy tiếng ho khan. Thẩm Giáng Niên đứng ở cửa một lúc lâu, tiếng ho vẫn không ngừng, chắc là từ phòng tắm phát ra.
"Sao mẹ ho dữ vậy?" Thẩm Giáng Niên đẩy cửa phòng tắm ra, Lục Mạn Vân che môi, dùng sức hắng giọng không thèm ngoảnh lại, "Không có việc gì thì đi ngủ đi."
Than ôi, Thẩm Giáng Niên thở dài: "Tại sao mẹ lại tức giận như vậy? Con đã làm sai gì thế?" Thẩm Giáng Niên bước đến gần Lục Mạn Vân và nói: "Con đâu phải là trẻ con, mẹ có thể quản con cả đời không?" Lục Mạn Vân lại ho, lúc ngẩng đầu lên, Thẩm Giáng Niên thấy sắc mặt mẹ cô đỏ bừng không được bình thường, cho nên đưa tay chạm vào, "Mẹ, mẹ sốt rồi, rốt cuộc mẹ ở bên ngoài đợi con bao lâu rồi?"
Không để Lục Mạn Vân từ chối, Thẩm Giáng Niên vội vàng gọi điện thoại cho Tần Thư: "Lại làm phiền cậu rồi, ngự y."
"Cậu lại chơi Thẩm Thanh Hoà sốt nữa à?"
"..." Thẩm Giáng Niên đỏ mặt, "Đừng nói bậy, là mẹ mình."
"A..." Tần Thư nghiêm túc nói: "Dì bị bệnh, bên này có người bệnh, xong việc mình sẽ qua."
"Mẹ mình đang ho dữ dội, mình nên làm gì đây?"
"Tay chân dì có lạnh không?"
"Hình như có, chắc là mắc mưa, quần áo cũng ướt, lâu lắm mới thay đồ, chắc lạnh."
"Lát nữa mình tới, giờ cậu đi nấu nước giải cảm cho dì đi, nước đường đỏ gừng với táo tàu."
Thẩm Giáng Niên cúp điện thoại, vội vàng tìm kiếm cách nấu, trước khi nấu, còn lấy một ly nước ấm. Chờ đến khi nấu, độ ấm của nước cũng vừa phải, Thẩm Giáng Niên bưng ly nước vừa quay đầu lại, đã giật mình, "Mẹ, sao mẹ lại không nằm mà đứng đây."
Lục Mạn Vân đang thất thần, tỉnh lại chút, "Nằm sẽ ho nhiều hơn, đứng vẫn ổn."
"Vậy mẹ ngồi đi, uống chút nước ấm, lát nữa Tần Thư sẽ đến." Thẩm Giáng Niên kiên quyết muốn đỡ Lục Mạn Vân, lại sợ bà cảm lạnh, liền đem chăn đắp cho bà, suýt chút nữa quấn cả người, "Nóng." Lục Mạn Vân phàn nàn.
"Mẹ cần phải đổ mồ hôi, chịu đựng chút đi." Thẩm Giáng Niên tiếp tục quấn, quấn Lục Mạn Vân như cái bánh chưng, chắc là lo lắng cho nên thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn. Lục Mạn Vân vẫn còn hoảng hốt, con gái bà lớn thật rồi sao? Một đứa từng chán ghét nhà bếp, lúc còn ở nhà, bảo vào bếp nấu cơm, thà chiu đói cũng nhất quyết không nấu, giờ thì tự vào bếp.
Thẩm Giáng Niên thế này khiến Lục Mạn Vân nhớ đến Thẩm Vạn Thành, một thiếu gia nhà giàu, trước khi gặp được bà, số lần vào bếp đếm trên đầu ngón tay. Nhưng với sức mạnh tình yêu, đó là lần đầu tiên cha mẹ Thẩm Vạn Thành thấy con trai xuống bếp, sau đó thì hầu hạ Lục Mạn Vân, trên mặt họ không có biểu cảm gì... nhưng trong lòng khiếp sợ, mẹ Thẩm Vạn Thành lén nói với bà ngoại Thẩm Giáng Niên là Quan Chi Viện, "Thằng nhóc này ở nhà được người khác hậu hạ, bây giờ trông nó chăm sóc cho Mạn Vân, nói thật chứ tôi không quen cho lắm." Ai rồi cũng sẽ khác.
Tần Thư nói sẽ nhanh đến, nhưng với cái thời tiết này có rất nhiều người bệnh, chờ đến lúc đến nhà Thẩm Giáng Niên thì đã là một tiếng sau. Thẩm Giáng Niên đã nấu nước gừng, bưng chén nhỏ ra đưa cho Lục Mạn Vân uống. Hiếm khi được con gái chăm sóc, trong lòng Lục Mạn Vân cảm động, nhưng mà, Thẩm Giáng Niên nấu không định lượng được nguyên liệu, cho quá nhiều gừng, Lục Mạn Vân cay... cảm xúc lẫn lộn. Đây là cô con gái cưng của bà, chứ không bà cảm thấy người này như đang trả thù.
"Nước gừng này của cậu hình như cho nhiều gừng quá?" Lúc Tần Thư đến, ngửi được mùi gừng nồng.
"Mẹ, nhiều gừng lắm à?" Thẩm Giáng Niên hỏi.
"Không nhiều." Lục Mạn Vân nói.
"Còn hỏi nữa, tự uống thử đi." Tần Thư dỗi lại một câu, sau đó cười nói với Lục Mạn Vân: "Dì, truyền thuốc sẽ mất một hồi lâu, dì đi vệ sinh trước đi ạ, sau đó về phòng nằm." Lục Mạn Vân định động, thì Thẩm Giáng Niên lập tức đi tới, "Để con, để con, mẹ đừng cử động." Thẩm Giáng Niên đỡ Lục Mạn Vân đi, sau đó lại đỡ tới giường, nhìn Tần Thư vỗ vỗ mu bàn tay Lục Mạn Vân, Thẩm Giáng Niên đẩy Tần Thư một cái, "Cậu nhẹ tay chút!" Đau lòng.
"Mạch máu của dì hơi mỏng." Tần Thư có chút ôn hòa nói, nhìn thấy Thẩm Giáng Niên che chở cho mình, Lục Mạn Vân trong lòng tràn đầy cảm khái, "Tiểu Niên, chén trong phòng khách hình như còn chưa dọn?"
"Không gấp, đợi mẹ tiêm xong đã." Thẩm Giáng Niên đứng bên cạnh nhìn, không chớp mắt. Khi mũi kim đi vào, trái tim Thẩm Giáng Niên đột nhiên đau nhói, như thể mũi kim đã đâm vào trái tim cô.
Nước gừng cay thiệt, cho gừng nhiều quá rồi sao? Thẩm Giáng Niên đứng trong bếp có chút thất vọng.
Sau khi tiêm, Tần Thư lập tức rời đi, vì còn phải đi khám cho người khác. Thẩm Giáng Niên tiễn cô đến cửa, nhắc cô giữ gìn sức khoẻ, Tần Thư ừ một tiếng, "Gần đây cậu vẫn ổn chứ?" Tần Thư hỏi.
"Còn được." Thẩm Giáng Niên đại khái đoán được ý tứ sâu xa trong câu hỏi của cô, cũng không muốn nói lung tung, liền chuyển chủ đề, "Cậu dãi nắng dầm mưa, đừng để bị cảm đó."
"Lâu rồi mình không bị bệnh đó, lợi hại chưa?" Tần Thư ít khi làm biểu cảm, trông rất trẻ con, Thẩm Giáng Niên đấm cô một cái, "Coi như cậu lợi hại!" Tần Thư cười ha ha, "Dì truyền thuốc xong sẽ ra mồ hôi, sáng mai có thể sẽ khá hơn, đêm nay cậu trông chừng, sợ lại sốt lần nữa." Thẩm Giáng Niên vốn dĩ định làm thế, Tần Thư tựa hồ nghĩ tới cái gì bổ sung: "Không nên cho nhiều gừng như vậy vào nước gừng, cay sẽ hại dạ dày." Thẩm Giáng Niên cực kỳ xấu hổ, "Biết rồi!"
Lục Mạn Vân không để cô trông chừng mình, "Mẹ có thể tự rút kim, con đi ngủ." Thẩm Giáng Niên đắp chăn cho bà, "Giáo sư Lục, ngủ ngon, nếu đổ mồ hôi thì tốt rồi." Đầu của Lục Mạn Vân có chút nặng nề, nheo mắt lại thở dài nói: "Đừng nói cho ba con biết."
"Em thiếu chút nữa là quên ba rồi, mẹ đi ra ngoài muộn thế này, vậy mà ba cũng không cản mẹ."
"Hôm nay, ông ấy đi công tác."
"A...." Thẩm Giáng Niên trong lòng lại trầm xuống, hôm nay cô có chút bất hiếu.
"Lát nữa, chắc chắn ba con sẽ gọi cho con, mẹ nói với ba con là ở nhà của con, không có gì làm sẽ đi ngủ sớm." Lục Mạn Vân dặn dò con gái, "Ba con gọi điện thoại, con biết nên nói sao rồi đó."
"Dạ...." Thẩm Giáng Niên ngồi ở đầu giường, vỗ nhẹ chăn bông, nhẹ giọng nói: "Mẹ, ngủ ngon, con ở đây." Lục Mạn Vân ậm ừ, đầu óc nặng nề, rất nhanh đã thiếp đi.
Dù sao cũng bị bệnh, Lục Mạn Vân ngủ không yên giấc, trằn trọc. Rất nhanh Thẩm Vạn Thành đã gọi điện thoại đến, Thẩm Giáng Niên nói theo ý Lục Mạn Vân dặn dò, Thẩm Vạn Thành không tin cho lắm, hỏi đi hỏi lại, Thẩm Giáng Niên liền trêu chọc, "Ba a, mẹ không nghe điện thoại của ba, ba lo lắng đến vậy sao?"
"Không phải, hôm nay ba cảm thấy hơi khó chịu. Lúc trước từng xuất hiện trạng thái như thế, khi đó mẹ con sinh bệnh, nhưng mà có con ở đó, ba cũng yên tâm." Thẩm Vạn Thành không thể che giấu sự lo lắng và quan tâm của mình, "Tiểu Niên, mẹ con rất nóng tình, con cũng đừng đối chọi với mẹ con." Thẩm Vạn Thành thở dài, "Mẹ con cũng vì muốn tốt cho con, sợ con sẽ chịu thiệt thòi."
"Dạ." Thẩm Giáng Niên mũi có chút chua xót.
"Con có bản lĩnh chứng minh con có thể hạnh phúc, mẹ con cũng không có gì để nói." Thẩm Vạn Thành ý tứ hàm xúc nói: "Đừng nghĩ nhiều, chỉ cần nỗ lực làm việc, quan trọng nhất chính là chăm sóc bản thân." Thẩm Giáng Niên dạ tiếp, Thẩm Vạn Thành cười, "Được rồi, không lảm nhảm với con nữa, ba con lo lắng tối nay mẹ con ở một mình, có con ở đó, vậy tốt rồi."
"Dạ, ba yên tâm đi, có con đây."
"Lỡ đâu bà ấy sinh bệnh khó chịu, con vuốt nhẹ cơ thể bà ấy, để bà ấy an ổn hơn." Thẩm Vạn Thành dường như đã đoán được điều gì đó, cho dù Thẩm Giáng Niên nói không có, nhưng mà để đề phòng, Thẩm Vạn Thành dặn đi dặn lại, lỡ đâu Lục Mạn Vân thật sự bị bệnh, con gái sẽ biết làm thế nào.
Sau khi cúp điện thoại, trái tim Thẩm Giáng Niên càng nặng trĩu hơn. Giữa mái tóc của Lục Mạn Vân mơ hồ nhìn thấy vài sợi tóc bạc, Thẩm Giáng Niên chợt nhận ra rằng ba mẹ mình không còn trẻ nữa. Lục Mạn Vân thường nói mê, và lúc này, Thẩm Giáng Niên sẽ vuốt ve cánh tay của bà, hoặc nắm bàn tay nóng bỏng, theo lời Thẩm Vạn Thành dặn.
Sau một hồi vất vả, cũng đã nửa đêm. Cũng đã truyền thuốc xong, Lục Mạn Vân thức giấc, Thẩm Giáng Niên dìu bà đi vệ sinh, sau khi trở lại, Lục Mạn Vân nằm xuống, "Tiểu Niên, con nằm xuống với mẹ đi." Thẩm Giáng Niên không nói nhiều cởi áo khoác nằm xuống.
Đêm đó, Thẩm Giáng Niên gần như không ngủ được, Lục Mạn Vân thở không được đều, may mắn thay, cơn sốt cuối cùng cũng hạ xuống vào lúc rạng sáng. Trong lúc mẹ cô đang ngủ, Thẩm Giáng Niên dậy nấu cháo đứng trong bếp, cô ngẩn người hồi lâu, chợt nhớ ra tối qua cô nói sẽ video call cho Thẩm Thanh Hoà!
Ahhh! Thực sự đã quên! Thẩm Giáng Niên ngay lập tức gửi một tin nhắn WeChat cho Thẩm Thanh Hoà, viết: Trưởng quan~ tối hôm qua em video call với người, có phải người vẫn đợi em không?
Thẩm Thanh Hoà cả đêm không ngủ đang ngồi trên ghế sofa, lúc này cô một tay chống cằm, tay kia cầm điện thoại, một lúc sau mới đáp lại hai chữ: Không có.
Thẩm Thanh Hoà đặt điện thoại xuống, đứng dậy đi ra ngoài.
Nguyễn Duyệt ngồi bên cạnh cô, thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng đặt điện thoại xuống. Đêm nay, ngoài công việc, Thẩm tổng nhìn vào điện thoại di động của mình nhiều nhất. Nguyễn Duyệt không biết chuyện gì đang xảy ra với cô ấy, nhưng cô luôn cảm thấy rằng nó có liên quan đến Thẩm Giáng Niên.
Thẩm Giáng Niên cảm thấy bớt tội lỗi hơn nhưng lại thấy bất an hơn, cô luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Thẩm Thanh Hoà đứng trong phòng tắm, mắt hơi đau, cô cúi đầu dụi mắt, lại nhìn mình trong gương, hình như vừa khóc.
Nguyễn Duyệt có chút lo lắng đứng ở bên ngoài, trước đây Thẩm tổng tăng ca cả đêm, luôn ngồi thiền mấy tiếng đồng hồ nghỉ ngơi. Nhưng tối hôm qua cô ấy ngồi thẫn thờ cả đêm, chắc bây giờ mệt mỏi vô cùng. Nguyễn Duyệt thở dài, Thẩm Giáng Niên đã nói gì với Thẩm tổng? Nếu đã nói thì phải làm được chứ.
Tại thời điểm này, Thẩm Giáng Niên đang đối mặt với cùng một vấn đề.
Nhà ở CBD, để cho mẹ yêu vào ở? Hay để người trong lòng vào ở đây? Thẩm Giáng Niên biết rất rõ là không để hai người cùng ở trong CBD.
Người trong lòng là bản thân dùng mọi cách để cầu xin người ta đi về nhà. Nhưng mà, đây mà mẹ yêu, không thể từ chối được, Thẩm Giáng Niên liếc mắt nhìn Thẩm Thanh Hoà một cái, hạ giọng, ".... Sao tự nhiên mẹ lại muốn ở chỗ con?" Có muốn giám sát cô cũng đâu cần sát sao như vậy chứ.
"Gặp mặt rồi nói." Lục Mạn Vân trực tiếp cúp điện thoại, giọng điệu phải nói là rất lạnh lùng. Thẩm Thanh Hoà cũng đoán ra được, đột nhiên lên tiếng: "Dừng xe." Nguyễn Duyệt thắng xe lại đột ngột, Thẩm Giáng Niên nhướng người theo, điện thoại suýt nữa là rơi xuống.
"Đêm nay, tôi không đến chỗ em." Thẩm Thanh Hoà nói rõ, "Em gọi xe về đi, Nguyễn Duyệt, cô xuống bắt chiếc taxi đi."
"Thẩm Thanh Hoà...." Thẩm Giáng Niên khó xử, rốt cuộc, hôm nay giáo sư Lục cũng rất tức giận, nhưng mà bảo cô bỏ rơi Thẩm Thanh Hoà, cô không cam lòng, "Người nghe thấy rồi sao?" Cô có chút ủ rũ, "Nếu không ngại, chúng ta cùng nhau trở về đi, giáo sư Lục không nói gì đâu."
"Có về tôi cũng sẽ tăng ca, giờ cũng đã đi khỏi công ty, tôi định đến khách sạn."
Nguyễn Duyệt đã bắt được một chiếc taxi, Thẩm Thanh Hoà an ủi: "Đi đi, về sớm nghỉ sớm." Thẩm Giáng Niên ngồi bất động trong xe, Thẩm Thanh Hoà đẩy nhẹ cô, "Về đi em, về nhà nhớ báo an toàn cho tôi." Tim Thẩm Giáng Niên thắt lại, ừ một tiếng, "Được rồi, phía bên giáo sư Lục, người cho em chút thời gian, em sẽ từ từ giải quyết."
Thẩm Thanh Hoà không đáp, mà đẩy cửa xe ra, xuống xe, đi vòng qua, mở ô ra, nói: "Em lấy ô đi, trên xe tôi còn một cái." Thẩm Giáng Niên đành phải lên taxi, Nguyễn Duyệt khởi động xe lần nữa, "Thẩm tổng."
"Đi theo xe taxi, nhìn em ấy về tới nhà rồi quay lại công ty." Thẩm Thanh Hoà vẫn ngồi ở phía sau.
Thẩm Giáng Niên một mình về nhà, Lục Mạn Vân ngồi ở cửa chờ, thấy cô về sắc mặt khá hài lòng. Nhưng người không hài lòng lại là Thẩm Giáng Niên. Không hài lòng thì không hài lòng, mẹ cô đội mưa đi đến đây, cô cũng không thể nói gì khác, "Quần đã ướt rồi, mẹ đi tắm đi, con đi lấy quần áo cho mẹ thay." Thẩm Giáng Niên vào cửa, đi đến tủ quần áo tìm.
Nhân lúc Lục Mạn Vân đang tắm, Thẩm Giáng Niên gọi điện thoại cho Thẩm Thanh Hoà, "Em về đến nhà rồi." Thẩm Thanh Hoà ừa một tiếng, cũng không nói thêm.
"Người đến khách sạn chưa?"
"Sắp rồi."
"Sao đi cả buổi rồi vẫn chưa tới vậy?"
"Ừa."
Nói chuyện qua điện thoại luôn thiếu đi một phần tình cảm, Thẩm Thanh Hoà luôn lãnh đạm như thế. Nhưng mà Thẩm Giáng Niên cũng không hỏi nguyên nhân, đêm nay là cô một mực đòi Thẩm Thanh Hoà đến CBD, cuối cùng lại để Thẩm Thanh Hoà rời đi vì mẹ cô. Nếu cô nhất quyết giữ người lại, có lẽ Thẩm Thanh Hoà sẽ ở lại, nhưng mà Thẩm Giáng Niên không muốn như thế, cô không muốn Thẩm Thanh Hoà khó xử.
Thẩm Thanh Hoà dường như chưa bao giờ chủ động với cô, nếu cô không nói thì dường như giữa họ không có chuyện gì để nói, "Người đến khách sạn tiếp tục tăng ca sao?"
"Ừa."
"Nếu em ngủ không được, có thể tìm người không?" Đối với Thẩm Thanh Hoà, Thẩm Giáng Niên sẽ làm nũng, nhưng sẽ không ép buộc người ta.
"Em ngủ cho ngon đi~" Giọng điệu của Thẩm Thanh Hoà sẽ bớt lãnh đạm hơn một chút khi độ dài câu nói dài hơn một chút.
"Nhưng em nhớ người, không ngủ được," Thẩm Giáng Niên đáng thương nói, "Vốn dĩ nghĩ hay lắm, định kéo người lên giường, sau đó nằm trong lòng của người ngủ...."
"Ừa."
"Có phải tối nay người buồn bực lắm không?"
"Không có?"
"Một chút cũng không có sao?"
"Không còn sớm nữa, em chuẩn bị đi ngủ đi."
"Thẩm Thanh Hoà."
"Sao."
"Lát nữa, em video call với người, em nhìn người làm việc, có thể được nhìn người, chắc em sẽ ngủ được." Thẩm Giáng Niên hứa hẹn, "Em chỉ nhìn người làm việc, không quấy rầy, có được không?" Thẩm Thanh Hoà dừng lại một giây, "Ừa, vậy em chuẩn bị đi ngủ đi."
"Em nhất định sẽ video call với người, người không nghe, em sẽ không ngủ được, người chờ em nha~" Tiếng nước chảy trong phòng tắm ngừng lại, giáo sư Lục chắc đã tắm rửa xong, vì vậy Thẩm Giáng Niên cúp điện thoại trước. Ngay khi Lục Mạn Vân bước ra, đã nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm đối diện. Khi Thẩm Giáng Niên đi ra, Lục Mạn Vân đang ngồi trong phòng khách bật TV, vẫn là kênh thời sự
"Mẹ không đi ngủ à?" Thẩm Giáng Niên muốn về phòng sớm, cô muốn có thế giới hai người với Thẩm Thanh Hoà, mặc dù không ở bên nhau, nhưng như thế cũng không tồi.
"Con muốn ngủ à?" Lục Mạn Vân hỏi ngược lại.
"Nếu mẹ có chuyện muốn nói, vậy thì con đợi thêm lát nữa, nếu không có chuyện muốn nói, vậy con đi sấy tóc, chuẩn bị ngủ."
"Tối nay, đột nhiên mẹ đến đây, con không có gì để hỏi à?" Lục Mạn Vân che môi, hắng giọng.
"Nếu mẹ muốn nói, thì con hỏi." Không ai hiểu con gái bằng mẹ, Thẩm Giáng Niên đâu có ngốc mà không biết.
"Ngày mai định làm gì?" Lục Mạn Vân không có tâm tình nhiều lời, ngữ khí thản nhiên, nhưng sắc mặt vẫn đỏ bừng, chẳng lẽ tâm tình không tốt? Thẩm Giáng Niên cho rằng bản thân hôm nay cũng đã ngoan rồi, cũng không biết làm gì đã chọc giận mẹ, nhưng cũng không thể đối nghịch với bà, "Ngày mai còn chưa biết nữa, có thể phải đến tập đoàn Nhã Nại, con phụ trách buổi họp báo của bọn họ, cần thảo luận trước các vấn đề để nắm bắt tình huống." Đây chỉ là cái cớ, để ngày mai, cô có thể thuận lợi gặp Thẩm Thanh Hoà.
"Không phải trước đó con đi Thượng Hải để giải quyết chuyện này à?" Hiển nhiên, Lục Mạn Vân đâu dễ bị lừa thế.
Thẩm Giáng Niên trở nên hơi mất kiên nhẫn, sau khi hít một hơi thật sâu, cô nói: "Mẹ, con nghĩ con không cần phải nhắc đi nhắc lại với mẹ rằng con không còn là một đứa trẻ nữa."
Ah ~ Cuối cùng không thể nhịn được nữa, Lục Mạn Vân chậm rãi nói: "Nói chuyện với mẹ mà con thiếu kiên nhẫn như vậy sao?"
"..." Thẩm Giáng Niên bị nói trúng, ngữ khí dịu đi, "Ai thiếu kiên nhẫn chứ...."
"Lúc con nói chuyện với Thẩm Thanh Hoà cũng vậy sao?" Lục Mạn Vân hỏi lại, "Nếu con không muốn nói chuyện với mẹ vậy thì đừng nói chuyện nữa, chuyện của con và Thẩm Thanh Hoà, là thật hay giả, mẹ nói cho con biết, chỉ cần mẹ còn sống, sẽ không dễ dàng đồng ý." Lục Mạn Vân ho một tiếng rồi nói trong một giọng đè nén: "Nếu con chọc mẹ tức chết, vậy xem ra con có bản lĩnh rồi."
"...." Thẩm Giáng Niên cạn lời, đúng là mẹ ruột của cô đó, cô sợ nói thêm nữa sẽ lại cãi nhau, Thẩm Giáng Niên bên ngoài cười nhưng trong lòng không cười, "Mẹ, con hơi mệt, con đi ngủ trước đây." Thẩm Giáng Niên vừa vào cửa phòng, thở phào nhẹ nhõm một hơi, nếu kia không phải là người nhà của cô thì cô sẽ dỗi lại mấy câu, nhưng dù sao người ngồi ngoài kia là người sinh và nuôi nấng cô, mặc dù cô đã nói với Thẩm Thanh Hoà vì Thẩm Thanh Hoà cô có thể làm tổn thương người nhà, nhưng nếu không phải bước đường cùng, Thẩm Giáng Niên sẽ không làm thế.
Thẩm Giáng Niên đứng ở cửa một hồi, ngây người một lúc, có chút khát nước đang định ra ngoài rót nước, vừa mở cửa liền nghe thấy tiếng ho khan. Thẩm Giáng Niên đứng ở cửa một lúc lâu, tiếng ho vẫn không ngừng, chắc là từ phòng tắm phát ra.
"Sao mẹ ho dữ vậy?" Thẩm Giáng Niên đẩy cửa phòng tắm ra, Lục Mạn Vân che môi, dùng sức hắng giọng không thèm ngoảnh lại, "Không có việc gì thì đi ngủ đi."
Than ôi, Thẩm Giáng Niên thở dài: "Tại sao mẹ lại tức giận như vậy? Con đã làm sai gì thế?" Thẩm Giáng Niên bước đến gần Lục Mạn Vân và nói: "Con đâu phải là trẻ con, mẹ có thể quản con cả đời không?" Lục Mạn Vân lại ho, lúc ngẩng đầu lên, Thẩm Giáng Niên thấy sắc mặt mẹ cô đỏ bừng không được bình thường, cho nên đưa tay chạm vào, "Mẹ, mẹ sốt rồi, rốt cuộc mẹ ở bên ngoài đợi con bao lâu rồi?"
Không để Lục Mạn Vân từ chối, Thẩm Giáng Niên vội vàng gọi điện thoại cho Tần Thư: "Lại làm phiền cậu rồi, ngự y."
"Cậu lại chơi Thẩm Thanh Hoà sốt nữa à?"
"..." Thẩm Giáng Niên đỏ mặt, "Đừng nói bậy, là mẹ mình."
"A..." Tần Thư nghiêm túc nói: "Dì bị bệnh, bên này có người bệnh, xong việc mình sẽ qua."
"Mẹ mình đang ho dữ dội, mình nên làm gì đây?"
"Tay chân dì có lạnh không?"
"Hình như có, chắc là mắc mưa, quần áo cũng ướt, lâu lắm mới thay đồ, chắc lạnh."
"Lát nữa mình tới, giờ cậu đi nấu nước giải cảm cho dì đi, nước đường đỏ gừng với táo tàu."
Thẩm Giáng Niên cúp điện thoại, vội vàng tìm kiếm cách nấu, trước khi nấu, còn lấy một ly nước ấm. Chờ đến khi nấu, độ ấm của nước cũng vừa phải, Thẩm Giáng Niên bưng ly nước vừa quay đầu lại, đã giật mình, "Mẹ, sao mẹ lại không nằm mà đứng đây."
Lục Mạn Vân đang thất thần, tỉnh lại chút, "Nằm sẽ ho nhiều hơn, đứng vẫn ổn."
"Vậy mẹ ngồi đi, uống chút nước ấm, lát nữa Tần Thư sẽ đến." Thẩm Giáng Niên kiên quyết muốn đỡ Lục Mạn Vân, lại sợ bà cảm lạnh, liền đem chăn đắp cho bà, suýt chút nữa quấn cả người, "Nóng." Lục Mạn Vân phàn nàn.
"Mẹ cần phải đổ mồ hôi, chịu đựng chút đi." Thẩm Giáng Niên tiếp tục quấn, quấn Lục Mạn Vân như cái bánh chưng, chắc là lo lắng cho nên thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn. Lục Mạn Vân vẫn còn hoảng hốt, con gái bà lớn thật rồi sao? Một đứa từng chán ghét nhà bếp, lúc còn ở nhà, bảo vào bếp nấu cơm, thà chiu đói cũng nhất quyết không nấu, giờ thì tự vào bếp.
Thẩm Giáng Niên thế này khiến Lục Mạn Vân nhớ đến Thẩm Vạn Thành, một thiếu gia nhà giàu, trước khi gặp được bà, số lần vào bếp đếm trên đầu ngón tay. Nhưng với sức mạnh tình yêu, đó là lần đầu tiên cha mẹ Thẩm Vạn Thành thấy con trai xuống bếp, sau đó thì hầu hạ Lục Mạn Vân, trên mặt họ không có biểu cảm gì... nhưng trong lòng khiếp sợ, mẹ Thẩm Vạn Thành lén nói với bà ngoại Thẩm Giáng Niên là Quan Chi Viện, "Thằng nhóc này ở nhà được người khác hậu hạ, bây giờ trông nó chăm sóc cho Mạn Vân, nói thật chứ tôi không quen cho lắm." Ai rồi cũng sẽ khác.
Tần Thư nói sẽ nhanh đến, nhưng với cái thời tiết này có rất nhiều người bệnh, chờ đến lúc đến nhà Thẩm Giáng Niên thì đã là một tiếng sau. Thẩm Giáng Niên đã nấu nước gừng, bưng chén nhỏ ra đưa cho Lục Mạn Vân uống. Hiếm khi được con gái chăm sóc, trong lòng Lục Mạn Vân cảm động, nhưng mà, Thẩm Giáng Niên nấu không định lượng được nguyên liệu, cho quá nhiều gừng, Lục Mạn Vân cay... cảm xúc lẫn lộn. Đây là cô con gái cưng của bà, chứ không bà cảm thấy người này như đang trả thù.
"Nước gừng này của cậu hình như cho nhiều gừng quá?" Lúc Tần Thư đến, ngửi được mùi gừng nồng.
"Mẹ, nhiều gừng lắm à?" Thẩm Giáng Niên hỏi.
"Không nhiều." Lục Mạn Vân nói.
"Còn hỏi nữa, tự uống thử đi." Tần Thư dỗi lại một câu, sau đó cười nói với Lục Mạn Vân: "Dì, truyền thuốc sẽ mất một hồi lâu, dì đi vệ sinh trước đi ạ, sau đó về phòng nằm." Lục Mạn Vân định động, thì Thẩm Giáng Niên lập tức đi tới, "Để con, để con, mẹ đừng cử động." Thẩm Giáng Niên đỡ Lục Mạn Vân đi, sau đó lại đỡ tới giường, nhìn Tần Thư vỗ vỗ mu bàn tay Lục Mạn Vân, Thẩm Giáng Niên đẩy Tần Thư một cái, "Cậu nhẹ tay chút!" Đau lòng.
"Mạch máu của dì hơi mỏng." Tần Thư có chút ôn hòa nói, nhìn thấy Thẩm Giáng Niên che chở cho mình, Lục Mạn Vân trong lòng tràn đầy cảm khái, "Tiểu Niên, chén trong phòng khách hình như còn chưa dọn?"
"Không gấp, đợi mẹ tiêm xong đã." Thẩm Giáng Niên đứng bên cạnh nhìn, không chớp mắt. Khi mũi kim đi vào, trái tim Thẩm Giáng Niên đột nhiên đau nhói, như thể mũi kim đã đâm vào trái tim cô.
Nước gừng cay thiệt, cho gừng nhiều quá rồi sao? Thẩm Giáng Niên đứng trong bếp có chút thất vọng.
Sau khi tiêm, Tần Thư lập tức rời đi, vì còn phải đi khám cho người khác. Thẩm Giáng Niên tiễn cô đến cửa, nhắc cô giữ gìn sức khoẻ, Tần Thư ừ một tiếng, "Gần đây cậu vẫn ổn chứ?" Tần Thư hỏi.
"Còn được." Thẩm Giáng Niên đại khái đoán được ý tứ sâu xa trong câu hỏi của cô, cũng không muốn nói lung tung, liền chuyển chủ đề, "Cậu dãi nắng dầm mưa, đừng để bị cảm đó."
"Lâu rồi mình không bị bệnh đó, lợi hại chưa?" Tần Thư ít khi làm biểu cảm, trông rất trẻ con, Thẩm Giáng Niên đấm cô một cái, "Coi như cậu lợi hại!" Tần Thư cười ha ha, "Dì truyền thuốc xong sẽ ra mồ hôi, sáng mai có thể sẽ khá hơn, đêm nay cậu trông chừng, sợ lại sốt lần nữa." Thẩm Giáng Niên vốn dĩ định làm thế, Tần Thư tựa hồ nghĩ tới cái gì bổ sung: "Không nên cho nhiều gừng như vậy vào nước gừng, cay sẽ hại dạ dày." Thẩm Giáng Niên cực kỳ xấu hổ, "Biết rồi!"
Lục Mạn Vân không để cô trông chừng mình, "Mẹ có thể tự rút kim, con đi ngủ." Thẩm Giáng Niên đắp chăn cho bà, "Giáo sư Lục, ngủ ngon, nếu đổ mồ hôi thì tốt rồi." Đầu của Lục Mạn Vân có chút nặng nề, nheo mắt lại thở dài nói: "Đừng nói cho ba con biết."
"Em thiếu chút nữa là quên ba rồi, mẹ đi ra ngoài muộn thế này, vậy mà ba cũng không cản mẹ."
"Hôm nay, ông ấy đi công tác."
"A...." Thẩm Giáng Niên trong lòng lại trầm xuống, hôm nay cô có chút bất hiếu.
"Lát nữa, chắc chắn ba con sẽ gọi cho con, mẹ nói với ba con là ở nhà của con, không có gì làm sẽ đi ngủ sớm." Lục Mạn Vân dặn dò con gái, "Ba con gọi điện thoại, con biết nên nói sao rồi đó."
"Dạ...." Thẩm Giáng Niên ngồi ở đầu giường, vỗ nhẹ chăn bông, nhẹ giọng nói: "Mẹ, ngủ ngon, con ở đây." Lục Mạn Vân ậm ừ, đầu óc nặng nề, rất nhanh đã thiếp đi.
Dù sao cũng bị bệnh, Lục Mạn Vân ngủ không yên giấc, trằn trọc. Rất nhanh Thẩm Vạn Thành đã gọi điện thoại đến, Thẩm Giáng Niên nói theo ý Lục Mạn Vân dặn dò, Thẩm Vạn Thành không tin cho lắm, hỏi đi hỏi lại, Thẩm Giáng Niên liền trêu chọc, "Ba a, mẹ không nghe điện thoại của ba, ba lo lắng đến vậy sao?"
"Không phải, hôm nay ba cảm thấy hơi khó chịu. Lúc trước từng xuất hiện trạng thái như thế, khi đó mẹ con sinh bệnh, nhưng mà có con ở đó, ba cũng yên tâm." Thẩm Vạn Thành không thể che giấu sự lo lắng và quan tâm của mình, "Tiểu Niên, mẹ con rất nóng tình, con cũng đừng đối chọi với mẹ con." Thẩm Vạn Thành thở dài, "Mẹ con cũng vì muốn tốt cho con, sợ con sẽ chịu thiệt thòi."
"Dạ." Thẩm Giáng Niên mũi có chút chua xót.
"Con có bản lĩnh chứng minh con có thể hạnh phúc, mẹ con cũng không có gì để nói." Thẩm Vạn Thành ý tứ hàm xúc nói: "Đừng nghĩ nhiều, chỉ cần nỗ lực làm việc, quan trọng nhất chính là chăm sóc bản thân." Thẩm Giáng Niên dạ tiếp, Thẩm Vạn Thành cười, "Được rồi, không lảm nhảm với con nữa, ba con lo lắng tối nay mẹ con ở một mình, có con ở đó, vậy tốt rồi."
"Dạ, ba yên tâm đi, có con đây."
"Lỡ đâu bà ấy sinh bệnh khó chịu, con vuốt nhẹ cơ thể bà ấy, để bà ấy an ổn hơn." Thẩm Vạn Thành dường như đã đoán được điều gì đó, cho dù Thẩm Giáng Niên nói không có, nhưng mà để đề phòng, Thẩm Vạn Thành dặn đi dặn lại, lỡ đâu Lục Mạn Vân thật sự bị bệnh, con gái sẽ biết làm thế nào.
Sau khi cúp điện thoại, trái tim Thẩm Giáng Niên càng nặng trĩu hơn. Giữa mái tóc của Lục Mạn Vân mơ hồ nhìn thấy vài sợi tóc bạc, Thẩm Giáng Niên chợt nhận ra rằng ba mẹ mình không còn trẻ nữa. Lục Mạn Vân thường nói mê, và lúc này, Thẩm Giáng Niên sẽ vuốt ve cánh tay của bà, hoặc nắm bàn tay nóng bỏng, theo lời Thẩm Vạn Thành dặn.
Sau một hồi vất vả, cũng đã nửa đêm. Cũng đã truyền thuốc xong, Lục Mạn Vân thức giấc, Thẩm Giáng Niên dìu bà đi vệ sinh, sau khi trở lại, Lục Mạn Vân nằm xuống, "Tiểu Niên, con nằm xuống với mẹ đi." Thẩm Giáng Niên không nói nhiều cởi áo khoác nằm xuống.
Đêm đó, Thẩm Giáng Niên gần như không ngủ được, Lục Mạn Vân thở không được đều, may mắn thay, cơn sốt cuối cùng cũng hạ xuống vào lúc rạng sáng. Trong lúc mẹ cô đang ngủ, Thẩm Giáng Niên dậy nấu cháo đứng trong bếp, cô ngẩn người hồi lâu, chợt nhớ ra tối qua cô nói sẽ video call cho Thẩm Thanh Hoà!
Ahhh! Thực sự đã quên! Thẩm Giáng Niên ngay lập tức gửi một tin nhắn WeChat cho Thẩm Thanh Hoà, viết: Trưởng quan~ tối hôm qua em video call với người, có phải người vẫn đợi em không?
Thẩm Thanh Hoà cả đêm không ngủ đang ngồi trên ghế sofa, lúc này cô một tay chống cằm, tay kia cầm điện thoại, một lúc sau mới đáp lại hai chữ: Không có.
Thẩm Thanh Hoà đặt điện thoại xuống, đứng dậy đi ra ngoài.
Nguyễn Duyệt ngồi bên cạnh cô, thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng đặt điện thoại xuống. Đêm nay, ngoài công việc, Thẩm tổng nhìn vào điện thoại di động của mình nhiều nhất. Nguyễn Duyệt không biết chuyện gì đang xảy ra với cô ấy, nhưng cô luôn cảm thấy rằng nó có liên quan đến Thẩm Giáng Niên.
Thẩm Giáng Niên cảm thấy bớt tội lỗi hơn nhưng lại thấy bất an hơn, cô luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Thẩm Thanh Hoà đứng trong phòng tắm, mắt hơi đau, cô cúi đầu dụi mắt, lại nhìn mình trong gương, hình như vừa khóc.
Nguyễn Duyệt có chút lo lắng đứng ở bên ngoài, trước đây Thẩm tổng tăng ca cả đêm, luôn ngồi thiền mấy tiếng đồng hồ nghỉ ngơi. Nhưng tối hôm qua cô ấy ngồi thẫn thờ cả đêm, chắc bây giờ mệt mỏi vô cùng. Nguyễn Duyệt thở dài, Thẩm Giáng Niên đã nói gì với Thẩm tổng? Nếu đã nói thì phải làm được chứ.
Danh sách chương