Giang Thần Hy nói xong, sau đó bèn đứng lên, ngước xuống nhìn cô, nói: “ nếu như là say sóng thì uống thuốc say rồi nghỉ ngơi sớm đi, yên phận một chút đừng đi làm loạn lung tung.”
Sau đó bèn quay người bước đi ra ngoài…
Tô Lê nhìn cánh cửa bị đóng rầm lại một cái, cô thở dài, cô nhìn miếng ngọc bội bị vứt xó một bên, mím mím môi, cô ngước nhìn, sau cùng cô cười nhẹ một tiếng, sau đó đóng nắp lại chiếc hộp.
Cô biết, như thế này, Trần Miễn chắc chắn là không cần nữa,thực ra cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi.
Cô vốn dĩ nghĩ hỏi Diệp Minh mượn tiền để mua nó, nhưng cô đã đánh giá thấp Giang Thần Hy.
Cô đánh giá thấp năng lực nhìn thấu tất cả của anh, và cái nhìn sâu sắc tâm tư tất cả.
Cô dường như trước mặt anh giống như một người trong suốt, tất cả đều bị anh nhìn rõ tường tận.
Tô Lê cầm viên thuốc chống say tàu lên, do dự một lúc vẫn không uống, loại thuốc này giống như là thuốc an thần vậy, uống vào rồi sẽ khiến người ta ngủ li bì, căn bản là chẳng có tác dụng gì cả.
Với lại hiện tại cô không muốn động gì tới Giang Thần Hy, đầu óc cũng đang bối rối, không nghĩ ra cách gì để làm cho anh vui.
Cô chỉ hy vọng chiếc thuyền này có thể sớm cập bờ chút, cô thực sự chịu không nổi những đợt sóng bập bềnh trên biển, nhưng mà, chuyến tàu du lịch này nghe nói mất hai ngày nữa mới tới bờ.
Trong lòng Tô Lê đã chào hỏi gia đình nhà tổ chức rồi, rõ ràng đây là sự dày vò đối với cô, ngay cả năm trên giường cũng cảm thấy trời đất chuyển động…
Quầy bar đúng là nơi mà những kẻ sống về đêm thích nhất.
Lục Cảnh Niên cười nhìn sau đó tham gia đội Happy của Giang Thần Hym hai tay một bên là một cô gái, dáng vẻ đại thiếu gia một mặt hai thế hệ, cười nói: “Tôi nói này Giang đại thiếu gia, anh định cả buổi tối đều dùng cái bộ mặt lạnh tanh này ngồi đây sao?”
Giang Thần Hy nhìn anh, nhưng cũng không nói gì cả.
Nhưng mà Lục Cảnh Niên sớm cũng đã biết cái tính cách này của Giang Thần Hy, không để ý gì, anh tiếp tục chơi đoán cùng đám co gái bên cạnh, không nghĩ ngợi gì cả.
Tô Lê căn bản không có ý định đi ra, trời đất xoay chuyển, chân đi không vững, tắm rửa sớm chút rồi đi ngủ.
Nhưng mà lúc này, nghe thấy có người gõ cửa.
Tô Lê nhìn ra cửa, cảm thấy có chút phiền phức, giờ này rồi, còn có ai tới chứ.
Đi ra mở cửa, cô vốn dĩ nghĩ có phải Giang Thần Hy về không, không mang theo chìa khóa, cô không thể để cho chồng mình ở ngoài cửa được.
Trên thuyền ngày hôm nay, cũng có không ít người của giới truyền thông tới, lại làm ra những tin đồn không thể giải thích được, lại là những phiền phức không nhỏ không to.
Nhưng mà khi mở cửa, liền nhìn thấy Phương Nghiên đang đứng ở cửa.
Cô nhìn đối phương một lượt, nhẹ nhàng nói: “ muộn thế này rồi, Phương đại tiểu thư nếu như còn muốn tôi nói chuyện thì để ngày mai đi.”
Phương Nghiên đưa tay ngăn Tô Lê đang định đóng cửa lại, nhẹ nhàng nói: “Tôi tìm chị nói chuyện chút, uống một ly, thế nào?”
Tô Lê nhìn nói: “giờ cũng đã là 11 giờ rồi, Phương đại tiểu thư, cô không muốn ngủ thì cũng đừng lôi kéo người khác thức cùng cô chứ?”
Phương Nghiên cười nhẹ, nhìn cô nói: “Tô Lê, cô bớt bớt giả thanh cao trước mặt tôi, loại phụ nữ mặt dày như cô, chẳng lẽ còn sợ tôi tìm tới cô tính nợ hay sao?”
Tô Lê dựa vào cửa nhìn dáng vẻ kích động của cô ta, nói: “ dáng vẻ này của Phương tiểu thư, liệu có đơn giản giống như tìm tôi nói chuyện hay không? Tôi sao mà cảm giác như cô tìm tôi để đánh nhau vậy?”
Lúc này, có hai người nữ phóng viên bước ra từ phòng bên cạnh, Tô Lê nghe nói bên đó là chỗ của một cô nữ minh tinh nổi tiếng ở.
Ánh nhìn của Tô Lê chuyển sang bọn họ, sau đó trong lúc Phương Nghiên còn chưa kịp phản ứng lại, bèn cười nói: “ vậy cô chờ tôi, tôi phải thay đồ chút.”
Lúc này, hai cô phóng viên kia đi tới, cười và chào hỏi với Tô Lê và Phương Nghiên.
Dù sao thì một vị cũng là thiên kim của Phương gia, một vị lại là Giang thiếu phu nhân người mà đêm nay vì Giang Thần Hy mà không ngần ngại đổi lấy một nụ cười, cơ hội hiếm có để phỏng vấn như thế này, là phóng viên thì không thể bỏ qua được.
Tô Lê cười mời bọn họ cùng vào phòng ngồi một lúc, cô nói cô muốn thay đồ rồi cùng với Phương tiểu thư xuống lầu ăn điểm tâm đêm.
“Quan hệ giữa Giang thiếu phu nhân và Phương tiểu thư xem ra rất tốt nhỉ.” Một trong hai người họ cười hỏi.
Phương Nghiên lộ ra chút gì đó bối rối, nhưng mà Tô Lê lại rất tự nhiên, cười, cầm một bộ đồ, nói: “ đương nhiên rồi, Nghiên Nghiên, tôi nói phải chứ?”
Phương Nghiên trong hoàn cảnh này cũng không thể không nói gì cả, cười đáp không nhiệt tình lắm.
Tô Lê đương nhiên nói nói cười cười với hai người phóng viên này, cười ha ha nói chuyện với họ rất nhiều, còn nói mời họ cùng ăn điểm tâm đêm.
Nhưng mà họ nói phải về để chỉnh sửa bài viết, nên không làm phiền hai người nữa.
Tô Lê đương nhiên là đang cầu chẳng được, cười rồi đi cùng họ tới hành lang một đoạn rồi chia tay.
Tô Lê nhìn Phương Nghiên luôn im lặng bên cạnh, cười nói: “Phương đại tiểu thư, sao phải bày bộ mặt này ra? Cô sợ người khác không biết mối thâm thù đại hận giữa chúng ta hay sao, cô định làm cho tất cả mọi người đều biết à?”
“Cô…” Phương Nghiên nghiến răng.
Tô Lê lại tỏ vẻ như không có chuyện gì cả, quay người nhẹ nhàng nói: “Đi thôi, Phương đại tiểu thư, đã đi ra ngoài rồi, cô nói muốn uống một ly thì uống một ly đi, có chuyện gì thì mau nói đi, tôi không muốn cô đứng ở cửa phòng tôi la hét ầm ĩ đâu.”
Phong cảnh quầy bar trên thuyền cũng không tồi, không khí cũng được, Tô Lê ngồi trước quầy, gõ gõ mặt bàn kính, gọi một cốc Margaret.
Cô nhìn Phương Nghiên ngồi cạnh một lượt, cười nói: “ Nói đi, có chuyện gì thì nói luôn, tôi nghĩ tôi và cô vẫn chưa thân thiết tới mức có thể ngồi xuống với nhau uống rượu mà không có chuyện gì.”
Phương Nghiên nhìn cô, tức tối nói: “Tô Lê, tôi cảnh cáo cô, đừng có tới bám lấy Diệp Minh nữa, cô đã kết hôn rồi sao mà còn mặt dày bám riết lấy anh ấy nữa.”
Tô Lê xoay xoay cốc rượu trong tay, nhẹ nhàng ngước lên nhìn cô, cười nói: “ Phương Nghiên, cô không cảm thấy nực cười sao? Chuyện chồng chưa cưới của cô, cô lại tới tìm tôi nói là có ý gì?”
Phương Nghiên bặm môi nói: “Cô nghĩ rằng tôi không biết sao, hôm nay trên buổi đấu giá, là cô để anh ấy mua miếng ngọc bội đó, cô rốt cuộc là có ý gì! Chồng cô không phải rất giàu có hay sao? Sao, đường đường là Giang thiếu phu nhân, tổng tài của Tập đoàn Giang Thị mà vẫn không đáp ứng được lòng tham vô độ của người đàn bà như cô sao?”
Đối mặt với Phương Nghiên, Tô Lê cười nói: “ không sai, tôi quả thực tìm Diệp Minh nhờ mua đồ hộ tôi, nhưng mà không phải tôi lấy không, tôi đã nói rõ với anh ta rồi, tiền tôi sẽ đưa cho anh ta, tôi với Diệp Minh không có gì cả, cô nếu như vì chuyện này mà bám riết lấy tôi, thì tôi cũng hết cách rồi.”
Phương Nghiên nhìn cô, muốn nói gì đó nhưng ứ họng không nói được.
Tô Lê ngước đầu uống một ngụm rượu, đặt trên mặt bàn, cô nhìn Phương Nghiên, nhẹ nhàng nói: “ nếu như không phải vì cô chột dạ, thì cô sao phải căng thẳng chứ? Còn nữa Phương Nghiên, tốt nhất cô đừng quên, tôi không làm gì có lỗi với hai người cả, nhưng mà cô, cô còn nợ tôi, tôi còn nhớ như in đó, đừng có chọc giận tôi, nếu không để tôi xem xem hôn lễ của cô Phương đại tiểu thư năm sau có tổ chức nổi hay không!”
Nói xong, Tô Lê bèn cười nhẹ một tiếng, bước đi…
Tô Lê rời khỏi quán rượu, hít một hơi dài, cô không quan tâm gì Diệp Minh, nhưng mà quả thực cô phải nghĩ cách nịnh Giang Thần Hy, chuyện khác không nói, cô cũng không hy vọng sau này vì chuyện này, mà bản thân khó sống, không cần thiết.
Cô vuốt nhẹ tóc mình, chuẩn bị đi tìm Giang Thần Hy, nhận lỗi, hy vọng anh không so đo với cô.
Thực ra không thể không thừa nhận, dáng vẻ vừa rồi của Giang Thần Hy, quả thực khiến cô phải sợ.
Nhưng mà khi đi qua song bài, phát hiện có rất nhiều người đang tụ tập ở dó, mọi người đều đến đây để xem cái gì thế? Nếu như là cược đánh bạc thắng thua, thì đối với những người trên thuyền này, chắc không tới mức phấn khích như thế.
Tô Lê bám vào lan can thuyền, cảm thấy dưới chân bồng bềnh bồng bềnh đứng không vững.
“Mau đi xem thôi, tin hot mới!” hai người phóng viên chạy qua, “Giang thiếu và Lục thiếu “showhand”, hàng nghìn đô la, đặc sắc quá!”
Giang Thần Hy với ai? Lục thiếu?
Tô Lê nghĩ, khẳng định không thể nào là Lục Cảnh Niên, sao lại gọi là Lục thiếu được, sợ rằng là Lục Tử Thần rồi.
Bọn họ “Showhand?”
Tô Lê cười, hai người họ dù có đánh nhau, thì đối với cô mà nói cũng không cảm thấy có chuyện gì đó khiến ta phải bất ngờ cả.
Cô đi tới, trong sòng bạc trên thuyền, có một chiếc bàn, hai người Giang Thần Hy và Lục Tử Thần mỗi người ngồi một bên.
Tô Lê nhìn dáng vẻ của hai người hojcuxng không giống như dáng vẻ tùy ý cược chơi một hai ván.
Tô Lê nhìn Lục Cảnh Niên đang đứng bên cạnh xem cược hỏi: “Họ đang làm gì vậy?”
Lục Cảnh Niên nhìn cô, cười nói: “ không có gì vui cả, họ tạo chút kích thích thôi.”
Tô Lê nhìn ông, Lục Cảnh Niên nhìn cô cười nói: “Hôm nay tôi thấy sắc mặt của Giang đại thiếu gia không được tốt, sao vậy, cô chọc giận anh ta à?”
Tô Lê cười, nói: “ đúng vậy, chằng phải tôi đến để chọc anh ta vui hay sao.”
Nói rồi, cô bước thẳng tới, một tay bám lên vai của Giang Thần Hy, đi đến ngồi bên cạnh anh.
Giang Thần Hy nhìn cô, Tô Lê đặt cằm lên vai anh, cười nói: “Hóa ra Giang thiếu ở đây, hại em tìm anh khắp nơi.”
Giang Thần Hy nhìn cô, hơi chùng xuống một chút, nói: “Tìm anh?”
Tô Lê dụi mắt, cúi xuống mỉm cười và nói: “đương nhiên rồi, anh tức hừng hực rồi bỏ đi, ngộ nhỡ anh bị con hồ ly nào bắt cóc mất, em không muốn tới tận giường của chúng nó tìm người đâu.”
Giang Thần Hy hơi mím môi, nhưng không nói gì cả, thực ra có thể nhìn ra được, anh không hề vì cô tới nói mấy câu mà nguôi giận coi như không có chuyện gì xảy ra cả, đương nhiên Tô Lê cũng không hy vọng rằng anh sẽ không nhắc gì tới chuyện cũ nữa.
Tô Lê quay lại nhìn Lục Tử Thần đang ngồi ở đối diện, Lục Tử Thần ngồi tựa ở bên đó, tầm nhìn đổ hết về phía cô, Tô Lê nhìn anh cười một tiếng, sau đó thì thầm hỏi: “Giang thiếu, hôm nay cược cái gì đó?”
“Showhand” Giang Thần Hy nói, anh khẽ liếc nhìn Tô Lê, cười nhẹ một tiếng, nói: “ biết chứ?”
Tô Lê nhìn anh, lắc đầu một cách thành thật, nói: “Không biết, Giang thiếu dạy em nhé?”
Sau đó bèn quay người bước đi ra ngoài…
Tô Lê nhìn cánh cửa bị đóng rầm lại một cái, cô thở dài, cô nhìn miếng ngọc bội bị vứt xó một bên, mím mím môi, cô ngước nhìn, sau cùng cô cười nhẹ một tiếng, sau đó đóng nắp lại chiếc hộp.
Cô biết, như thế này, Trần Miễn chắc chắn là không cần nữa,thực ra cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi.
Cô vốn dĩ nghĩ hỏi Diệp Minh mượn tiền để mua nó, nhưng cô đã đánh giá thấp Giang Thần Hy.
Cô đánh giá thấp năng lực nhìn thấu tất cả của anh, và cái nhìn sâu sắc tâm tư tất cả.
Cô dường như trước mặt anh giống như một người trong suốt, tất cả đều bị anh nhìn rõ tường tận.
Tô Lê cầm viên thuốc chống say tàu lên, do dự một lúc vẫn không uống, loại thuốc này giống như là thuốc an thần vậy, uống vào rồi sẽ khiến người ta ngủ li bì, căn bản là chẳng có tác dụng gì cả.
Với lại hiện tại cô không muốn động gì tới Giang Thần Hy, đầu óc cũng đang bối rối, không nghĩ ra cách gì để làm cho anh vui.
Cô chỉ hy vọng chiếc thuyền này có thể sớm cập bờ chút, cô thực sự chịu không nổi những đợt sóng bập bềnh trên biển, nhưng mà, chuyến tàu du lịch này nghe nói mất hai ngày nữa mới tới bờ.
Trong lòng Tô Lê đã chào hỏi gia đình nhà tổ chức rồi, rõ ràng đây là sự dày vò đối với cô, ngay cả năm trên giường cũng cảm thấy trời đất chuyển động…
Quầy bar đúng là nơi mà những kẻ sống về đêm thích nhất.
Lục Cảnh Niên cười nhìn sau đó tham gia đội Happy của Giang Thần Hym hai tay một bên là một cô gái, dáng vẻ đại thiếu gia một mặt hai thế hệ, cười nói: “Tôi nói này Giang đại thiếu gia, anh định cả buổi tối đều dùng cái bộ mặt lạnh tanh này ngồi đây sao?”
Giang Thần Hy nhìn anh, nhưng cũng không nói gì cả.
Nhưng mà Lục Cảnh Niên sớm cũng đã biết cái tính cách này của Giang Thần Hy, không để ý gì, anh tiếp tục chơi đoán cùng đám co gái bên cạnh, không nghĩ ngợi gì cả.
Tô Lê căn bản không có ý định đi ra, trời đất xoay chuyển, chân đi không vững, tắm rửa sớm chút rồi đi ngủ.
Nhưng mà lúc này, nghe thấy có người gõ cửa.
Tô Lê nhìn ra cửa, cảm thấy có chút phiền phức, giờ này rồi, còn có ai tới chứ.
Đi ra mở cửa, cô vốn dĩ nghĩ có phải Giang Thần Hy về không, không mang theo chìa khóa, cô không thể để cho chồng mình ở ngoài cửa được.
Trên thuyền ngày hôm nay, cũng có không ít người của giới truyền thông tới, lại làm ra những tin đồn không thể giải thích được, lại là những phiền phức không nhỏ không to.
Nhưng mà khi mở cửa, liền nhìn thấy Phương Nghiên đang đứng ở cửa.
Cô nhìn đối phương một lượt, nhẹ nhàng nói: “ muộn thế này rồi, Phương đại tiểu thư nếu như còn muốn tôi nói chuyện thì để ngày mai đi.”
Phương Nghiên đưa tay ngăn Tô Lê đang định đóng cửa lại, nhẹ nhàng nói: “Tôi tìm chị nói chuyện chút, uống một ly, thế nào?”
Tô Lê nhìn nói: “giờ cũng đã là 11 giờ rồi, Phương đại tiểu thư, cô không muốn ngủ thì cũng đừng lôi kéo người khác thức cùng cô chứ?”
Phương Nghiên cười nhẹ, nhìn cô nói: “Tô Lê, cô bớt bớt giả thanh cao trước mặt tôi, loại phụ nữ mặt dày như cô, chẳng lẽ còn sợ tôi tìm tới cô tính nợ hay sao?”
Tô Lê dựa vào cửa nhìn dáng vẻ kích động của cô ta, nói: “ dáng vẻ này của Phương tiểu thư, liệu có đơn giản giống như tìm tôi nói chuyện hay không? Tôi sao mà cảm giác như cô tìm tôi để đánh nhau vậy?”
Lúc này, có hai người nữ phóng viên bước ra từ phòng bên cạnh, Tô Lê nghe nói bên đó là chỗ của một cô nữ minh tinh nổi tiếng ở.
Ánh nhìn của Tô Lê chuyển sang bọn họ, sau đó trong lúc Phương Nghiên còn chưa kịp phản ứng lại, bèn cười nói: “ vậy cô chờ tôi, tôi phải thay đồ chút.”
Lúc này, hai cô phóng viên kia đi tới, cười và chào hỏi với Tô Lê và Phương Nghiên.
Dù sao thì một vị cũng là thiên kim của Phương gia, một vị lại là Giang thiếu phu nhân người mà đêm nay vì Giang Thần Hy mà không ngần ngại đổi lấy một nụ cười, cơ hội hiếm có để phỏng vấn như thế này, là phóng viên thì không thể bỏ qua được.
Tô Lê cười mời bọn họ cùng vào phòng ngồi một lúc, cô nói cô muốn thay đồ rồi cùng với Phương tiểu thư xuống lầu ăn điểm tâm đêm.
“Quan hệ giữa Giang thiếu phu nhân và Phương tiểu thư xem ra rất tốt nhỉ.” Một trong hai người họ cười hỏi.
Phương Nghiên lộ ra chút gì đó bối rối, nhưng mà Tô Lê lại rất tự nhiên, cười, cầm một bộ đồ, nói: “ đương nhiên rồi, Nghiên Nghiên, tôi nói phải chứ?”
Phương Nghiên trong hoàn cảnh này cũng không thể không nói gì cả, cười đáp không nhiệt tình lắm.
Tô Lê đương nhiên nói nói cười cười với hai người phóng viên này, cười ha ha nói chuyện với họ rất nhiều, còn nói mời họ cùng ăn điểm tâm đêm.
Nhưng mà họ nói phải về để chỉnh sửa bài viết, nên không làm phiền hai người nữa.
Tô Lê đương nhiên là đang cầu chẳng được, cười rồi đi cùng họ tới hành lang một đoạn rồi chia tay.
Tô Lê nhìn Phương Nghiên luôn im lặng bên cạnh, cười nói: “Phương đại tiểu thư, sao phải bày bộ mặt này ra? Cô sợ người khác không biết mối thâm thù đại hận giữa chúng ta hay sao, cô định làm cho tất cả mọi người đều biết à?”
“Cô…” Phương Nghiên nghiến răng.
Tô Lê lại tỏ vẻ như không có chuyện gì cả, quay người nhẹ nhàng nói: “Đi thôi, Phương đại tiểu thư, đã đi ra ngoài rồi, cô nói muốn uống một ly thì uống một ly đi, có chuyện gì thì mau nói đi, tôi không muốn cô đứng ở cửa phòng tôi la hét ầm ĩ đâu.”
Phong cảnh quầy bar trên thuyền cũng không tồi, không khí cũng được, Tô Lê ngồi trước quầy, gõ gõ mặt bàn kính, gọi một cốc Margaret.
Cô nhìn Phương Nghiên ngồi cạnh một lượt, cười nói: “ Nói đi, có chuyện gì thì nói luôn, tôi nghĩ tôi và cô vẫn chưa thân thiết tới mức có thể ngồi xuống với nhau uống rượu mà không có chuyện gì.”
Phương Nghiên nhìn cô, tức tối nói: “Tô Lê, tôi cảnh cáo cô, đừng có tới bám lấy Diệp Minh nữa, cô đã kết hôn rồi sao mà còn mặt dày bám riết lấy anh ấy nữa.”
Tô Lê xoay xoay cốc rượu trong tay, nhẹ nhàng ngước lên nhìn cô, cười nói: “ Phương Nghiên, cô không cảm thấy nực cười sao? Chuyện chồng chưa cưới của cô, cô lại tới tìm tôi nói là có ý gì?”
Phương Nghiên bặm môi nói: “Cô nghĩ rằng tôi không biết sao, hôm nay trên buổi đấu giá, là cô để anh ấy mua miếng ngọc bội đó, cô rốt cuộc là có ý gì! Chồng cô không phải rất giàu có hay sao? Sao, đường đường là Giang thiếu phu nhân, tổng tài của Tập đoàn Giang Thị mà vẫn không đáp ứng được lòng tham vô độ của người đàn bà như cô sao?”
Đối mặt với Phương Nghiên, Tô Lê cười nói: “ không sai, tôi quả thực tìm Diệp Minh nhờ mua đồ hộ tôi, nhưng mà không phải tôi lấy không, tôi đã nói rõ với anh ta rồi, tiền tôi sẽ đưa cho anh ta, tôi với Diệp Minh không có gì cả, cô nếu như vì chuyện này mà bám riết lấy tôi, thì tôi cũng hết cách rồi.”
Phương Nghiên nhìn cô, muốn nói gì đó nhưng ứ họng không nói được.
Tô Lê ngước đầu uống một ngụm rượu, đặt trên mặt bàn, cô nhìn Phương Nghiên, nhẹ nhàng nói: “ nếu như không phải vì cô chột dạ, thì cô sao phải căng thẳng chứ? Còn nữa Phương Nghiên, tốt nhất cô đừng quên, tôi không làm gì có lỗi với hai người cả, nhưng mà cô, cô còn nợ tôi, tôi còn nhớ như in đó, đừng có chọc giận tôi, nếu không để tôi xem xem hôn lễ của cô Phương đại tiểu thư năm sau có tổ chức nổi hay không!”
Nói xong, Tô Lê bèn cười nhẹ một tiếng, bước đi…
Tô Lê rời khỏi quán rượu, hít một hơi dài, cô không quan tâm gì Diệp Minh, nhưng mà quả thực cô phải nghĩ cách nịnh Giang Thần Hy, chuyện khác không nói, cô cũng không hy vọng sau này vì chuyện này, mà bản thân khó sống, không cần thiết.
Cô vuốt nhẹ tóc mình, chuẩn bị đi tìm Giang Thần Hy, nhận lỗi, hy vọng anh không so đo với cô.
Thực ra không thể không thừa nhận, dáng vẻ vừa rồi của Giang Thần Hy, quả thực khiến cô phải sợ.
Nhưng mà khi đi qua song bài, phát hiện có rất nhiều người đang tụ tập ở dó, mọi người đều đến đây để xem cái gì thế? Nếu như là cược đánh bạc thắng thua, thì đối với những người trên thuyền này, chắc không tới mức phấn khích như thế.
Tô Lê bám vào lan can thuyền, cảm thấy dưới chân bồng bềnh bồng bềnh đứng không vững.
“Mau đi xem thôi, tin hot mới!” hai người phóng viên chạy qua, “Giang thiếu và Lục thiếu “showhand”, hàng nghìn đô la, đặc sắc quá!”
Giang Thần Hy với ai? Lục thiếu?
Tô Lê nghĩ, khẳng định không thể nào là Lục Cảnh Niên, sao lại gọi là Lục thiếu được, sợ rằng là Lục Tử Thần rồi.
Bọn họ “Showhand?”
Tô Lê cười, hai người họ dù có đánh nhau, thì đối với cô mà nói cũng không cảm thấy có chuyện gì đó khiến ta phải bất ngờ cả.
Cô đi tới, trong sòng bạc trên thuyền, có một chiếc bàn, hai người Giang Thần Hy và Lục Tử Thần mỗi người ngồi một bên.
Tô Lê nhìn dáng vẻ của hai người hojcuxng không giống như dáng vẻ tùy ý cược chơi một hai ván.
Tô Lê nhìn Lục Cảnh Niên đang đứng bên cạnh xem cược hỏi: “Họ đang làm gì vậy?”
Lục Cảnh Niên nhìn cô, cười nói: “ không có gì vui cả, họ tạo chút kích thích thôi.”
Tô Lê nhìn ông, Lục Cảnh Niên nhìn cô cười nói: “Hôm nay tôi thấy sắc mặt của Giang đại thiếu gia không được tốt, sao vậy, cô chọc giận anh ta à?”
Tô Lê cười, nói: “ đúng vậy, chằng phải tôi đến để chọc anh ta vui hay sao.”
Nói rồi, cô bước thẳng tới, một tay bám lên vai của Giang Thần Hy, đi đến ngồi bên cạnh anh.
Giang Thần Hy nhìn cô, Tô Lê đặt cằm lên vai anh, cười nói: “Hóa ra Giang thiếu ở đây, hại em tìm anh khắp nơi.”
Giang Thần Hy nhìn cô, hơi chùng xuống một chút, nói: “Tìm anh?”
Tô Lê dụi mắt, cúi xuống mỉm cười và nói: “đương nhiên rồi, anh tức hừng hực rồi bỏ đi, ngộ nhỡ anh bị con hồ ly nào bắt cóc mất, em không muốn tới tận giường của chúng nó tìm người đâu.”
Giang Thần Hy hơi mím môi, nhưng không nói gì cả, thực ra có thể nhìn ra được, anh không hề vì cô tới nói mấy câu mà nguôi giận coi như không có chuyện gì xảy ra cả, đương nhiên Tô Lê cũng không hy vọng rằng anh sẽ không nhắc gì tới chuyện cũ nữa.
Tô Lê quay lại nhìn Lục Tử Thần đang ngồi ở đối diện, Lục Tử Thần ngồi tựa ở bên đó, tầm nhìn đổ hết về phía cô, Tô Lê nhìn anh cười một tiếng, sau đó thì thầm hỏi: “Giang thiếu, hôm nay cược cái gì đó?”
“Showhand” Giang Thần Hy nói, anh khẽ liếc nhìn Tô Lê, cười nhẹ một tiếng, nói: “ biết chứ?”
Tô Lê nhìn anh, lắc đầu một cách thành thật, nói: “Không biết, Giang thiếu dạy em nhé?”
Danh sách chương