Trần Miễn nghẹn giọng lại, chau mày nhìn cô.
Vẻ mặt Tô Lê từ đầu tới cuối vẫn làm như không có gì, cô mỉm cười, hít sâu một hơi nói: “Em không dễ gì mới có được cơ hội đi tới đây, em hy sinh nhiều thứ như vậy, thực ra tới cuối cùng vẫn chỉ dựa vào một câu nói của anh ta thôi, không phải sao? Chúng ta đều phải đối diện với hiện thực, không đúng sao? Bất luận thế nào, bất luận là hiện giờ em có tiếp xúc cơ thể gì với anh ta hay không thì em cũng phải thừa nhận, anh ta chính là kim chủ của em, em muốn đóng phim thì phải nghe theo anh ta.”
Trần Miễn nhìn cô, nhắm mắt lại, anh đau lòng nhìn cô, trầm giọng nói: “Tô Lê, bao nhiêu năm nay, em vì đóng phim mà từ bỏ tất cả, em làm như vậy có cảm thấy xứng đáng không? Có đáng để em hy sinh tất cả hay không?”
“Trần Miễn, nó không khó khan như anh nghĩ, cũng không nghiêm trọng như anh nghĩ.” Tô Lê động viên anh.
Trần Miễn nhìn cô, ánh mắt trầm xuống một lúc rồi mới cười nhẹ một tiếng nói: “Anh biết rồi. Được rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, em nghỉ ngơi sớm chút đi nhé?” Dứt lời, anh liền xoay người rời đi.
“Trần Miễn.” Tô Lê xoay người đuổi theo, cô muốn giải thích với anh một chút, mặc dù không biết cô còn cần phải giải thích điều gì, nhưng cô biết rằng Trần Miễn thực sự rất thất vọng.
Nhưng cô đi giày cao gót, bước đi có chút khó khăn, vừa mới bước đi liền suýt chút nữa ngã xuống đất.
Hoa Hoa cũng ra ngoài, đỡ cô dậy, nhìn cánh cửa thang máy của Trần Miễn từ từ khép lại.
Rồi cô lại nhìn Tô Lê nói: “Bên ngoài lạnh lắm, chị Tô Lê chúng ta vào nhà trước rồi nói.”
Tô Lê đành phải nhìn cô gật đầu, bước tập tễnh vào trong.
Hoa Hoa hỏi: “Chị có phải là bị trẹo chân rồi không?”
Tô Lê cử động một chút rồi khẽ lắc đầu nói: “Không sao” Cô hít sâu một hơi.
Hoa Hoa nhìn Tô Lê, cẩn thận hỏi: “Chị Tô Lê, người đó…thích chị sao?”
Tô Lê nhìn cô rồi mỉm cười lắc đầu nói: “Bọn chị là người nhà, anh ấy là người thân duy nhất của chị.”
“Người thân? Anh ấy là anh trai chị sao?” Hoa Hoa có chút không hiểu.
Tô Lê gật đầu rồi ngồi lên sô pha, vuốt vuốt chân, cười nói: “Chị là một cô nhi, từ nhỏ đã lớn lên ở trong cô nhi viện. Mẹ anh ấy vẫn luôn làm công việc giáo dục trẻ ở đó, phụ trách việc chăm lo những đứa nhỏ như bọn chị. Lâu dần, bọn chị liền trở thành bạn bè, sau đó mẹ anh ấy mất, anh ấy liền giống như chị, trở thành cô nhi, trong mắt chị, anh ấy cũng giống như một người anh trai, anh ấy lớn hơn chị rất nhiều, cũng rất chăm lo cho chị, từ nhỏ là anh ấy luôn gánh vác những hậu quả do chị gây ra, anh ấy đối với chị còn thân thiết hơn là người nhà, trên thế giới này, không có ai hiểu chị hơn anh ấy.”
Hoa Hoa gật đầu, nói: “Thì ra là như vậy, em còn tưởng rằng anh ấy thích chị, với lại khi em nói chị cùng ông chủ tới Giang gia ăn cơm, vẻ mặt anh ấy liền trầm xuống, thực sự là làm cho người ta phải sợ.”
Tô Lê nhìn cô, bất lực thở dài, dựa người vào sô pha, rồi mở to mắt nhìn lên trần nhà hắng giọng nói: “Chị đã lừa anh ấy, chị không muốn anh ấy lo lắng cho chị, nên liền nói là đã li hôn rồi.”
Hoa Hoa nhìn cô nói: “Chị Tô Lê, em không hiểu vì sao chị phải li hôn với ông chủ, em cảm thấy hai người bọn chị rất xứng đôi.”
“Xứng đôi?” Tô Lê nhìn Hoa Hoa, sau đó không nhịn được mà bật cười.
Hoa Hoa quả thực không biết mối quan hệ thực sự giữa cô và Giang Thần Hy, cũng không biết tại sao mà Tô Lê rất ngưỡng mộ Hoa Hoa, cô ấy đơn thuần như vậy, dường như tất cả mọi chuyên trong mắt cô đều không phải là chuyện xấu xa gì.
Cô cười rồi nói: “Được rồi, em mau đi ngủ đi, ngày mai còn phải dạy sớm tới đoàn làm phim đấy.”
Hoa Hoa nhìn cô nói: “Vậy em không nói nữa, chị Tô Lê, chị cũng nghỉ ngơi sớm đi nhé.”
Tô Lê nhìn Hoa Hoa ôm lấy con thú nhồi bông của mình rồi đi vào phòng.
Hoa Hoa nhỏ hơn cô hai tuổi, nhưng lại vẫn giống như một đứa trẻ, ít nhất thì khi cô ở độ tuổi này, cô đã không còn ngây thơ như vậy nữa rồi, hiện thực quá tàn khốc, vì vậy cô không thể không cúi đầu trước hiện thực.”
Nhưng Tô Lê hoàn toàn không biết, tất cả những chuyện đó mới chỉ bắt đầu.
Tô Lê trước giờ chưa từng nghĩ tới tương lai sau này, tất cả mọi chuyện đều phát triển theo một hướng khác, thậm chí trở thành chuyện cuối cùng mà cô hối hận trong đời, thậm chí là cả đời này cô đều không thể tha thứ cho bản thân……
Ngày hôm sau tới đoàn phim, đúng lúc gặp phải phóng viên đang tác nghiệp.
Hiện nay có rất nhiều đoàn phim khi phim đã quay được tới một mức độ nào đó liền cho phóng viên tới ghi hình, để cho phóng viên ghi hình lại phim trường……
Tô Lê không phải là diễn viên chính, vả lại cũng chẳng có độ nổi tiếng cao, ngoại trừ những scandal đó, thì hình như cũng chẳng có chút tin tức thú vị nào. Cho nên phóng viên cũng chẳng có chút hứng thú gì với cô.
Đoàn làm phim cũng để tránh những phiền phức đó, nên nói với Tô Lê là đừng xuất hiện,
Tô Lê cũng cảm thấy thoải mái, dù sao vai diễn nhỏ như vậy, cũng không có gì để phỏng vấn cả, so với việc làm nền cho người khác thì chi bằng tranh thủ học thuộc lời thoại.
Thiệu Phương bước vào phòng nghỉ của cô, cười cười, rồi chỉ vào tin tức đầu trang trên weibo nói: “Xem ra chị đã lo lắng vô ích rồi, chị còn tưởng rằng hai người sẽ bung bét hết cả ra.”
Tô Lê xem tin tức, nội dung cũng không phải cái gì khác, nói là Giang thiếu đêm hôm hẹn hò với người phụ nữ bí ẩn, có dấu hiệu của việc đã li hôn.
Sau đó ngay bên dưới liền có một bài viết thanh minh nói người phụ nữ bí ẩn đó chính là vợ của anh Tô Lê……
Thiệu Phương nói: “Hiện giờ chị chỉ có thể giúp hai người đưa ra lời giải thích hợp tình hợp lí, em phải đóng phim, cho nên mới sống ở một căn hộ có giao thông thuận tiện, cũng chỉ là vì công việc, Tình cảm vợ chồng của hai người rất tốt.”
Tô Lê hít sâu một hơi cười nói: “Chị Thiệu Phương, có một ông chủ như vậy, đúng là khó cho chị rồi.”
Thiệu Phương cười nói: “Không có cách nào mà, ai bắt chị làm việc cho Giang Thần Hy chứ.”
Tô Lê cũng không phủ nhận, Giang Thần Hy nếu nói về thủ đoạn thì đúng là không ai sánh kịp.
Thiệu Phương nhìn giờ nói: “Được rồi, cũng sắp đến giờ rồi, em chuẩn bị một chút đi cũng sắp tới cảnh quay của em rồi.”
Tô Lê ừ một tiếng.
Cảnh phim này là cảnh quay dưới mưa, là cảnh đóng chung với Cao Mĩ.
Các máy phun nước cũng đã bắt đầu hoạt động, chỉ cần đạo diễn hô bắt đầu, thì tất cả các diễn viên sẽ bắt đầu nhập vai.
Nhưng cũng không biết là do Cao Mĩ cố ý hay là do tâm trạng cô thực sự không tốt, hại Tô Lê đứng trong nước lạnh khá lâu, chỉ một cảnh phim mà quay tới 30 phút.
Tất cả chuyện này đều được phóng viên ghi hình lại.
Không dễ gì mới qua được cảnh này, cả người Tô Lê đều tê liệt lại.
Hoa Hoa lấy áo khoác chùm lên người cô rồi lấy khan lau tóc cho cô, tức giận nói: “Cái người Cao Mĩ đó có phải là cố tình muốn bắt nạt chị không vậy, vị trí đơn giản như vậy mà sai biết bao nhiêu lần, lời thoại cũng không chịu học thuộc hay sao? Tức chết mất.”
Tô Lê cầm một cốc nước nóng rồi co người lại không ngừng hắt xì hơi.
Lúc này Cao Mĩ đẩy cửa bước vào, Vương Nhã Tịnh bưng cho cô ta một cốc nước nóng, cô ta uống một ngụm, rồi nhìn Tô Lê ngồi ở phía trước quạt sưởi, cười khỉnh một tiếng.
Hoa Hoa không kìm nén được cơn giận liền bước lên phía trước nói: “Này, cô không biết đóng phim thì mau biến đi, hại người ta như vậy, chị Tô Lê bị cô hại phải ngâm nước lạnh lâu như vậy, mấy người có biết, như vậy sẽ bị bệnh không?”
Vương Nhã Tịnh cười khỉnh một tiếng nói: “Được rồi, kim chủ nhà cô cũng đâu phải cành vàng lá ngọc gì, cô cần phải căng thẳng như vậy sao? Vả lại chị Cao Mĩ của chúng tôi là người cầu tiến, đâu phải cứ không chịu nổi thì liền không tới đóng phim nữa.”
Cao Mĩ nhìn Tô Lê cười nói: “Tô Lê, tôi nghe nói cô li hôn với Giang thiếu rồi? Còn cả vai diễn này của cô cũng chuẩn bị đưa cho người khác?”
Tô Lê híp mắt lại cười nói: “Chị Cao, chị là đang quan tâm tôi sao? Điều này làm cho tôi rất cảm động đó. Có điều phiền chị lúc đóng phim thì nên nhập tâm một chút, cầu tiến cái gì chứ, chỉ có những tên ngốc nghếch mới nghĩ như vậy, chị cho rằng những phóng viên kia đều là lũ ngốc sao? Cảnh phim tiếp theo của chị, lời thoại của chị tôi đều có thể đọc được ra hết, là một diễn viên mà ngay cả lời thoại cũng không thuộc thì chị còn làm diễn viên làm gì?”
Cao Mĩ sầm mặt xuống nói: “Cô, cô có tư cách gì mà nói với tôi những lời này.”
Tô Lê co người lại, toàn thân đều cảm thấy rét run lên, xem ra không thể tránh khỏi trận ốm lần này rồi.
Đúng lúc này, Hoa Hoa ở bên cạnh cứ như nhìn thấy vị cứu tinh, vội vàng hét lên: “Giang thiếu, sao anh lại tới đây?”
Tầm mắt của Giang Thần Hy hướng về phía Tô Lê đang co người lại, mặc dù trông rất khổ sở nhưng cô vẫn không đánh mất đi dáng vẻ ương bướng của mình.
Có điều cả người cô đều ướt nhẹp, cũng có chút làm cho người ta đau lòng.
Anh bước thẳng tới trước mặt Tô Lê, Tô Lê ngẩng đầu cười với anh hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
Giang Thần Hy đưa ta ra xoa nhẹ tóc cô, hơi chau mày lại nói: “Tự mình chuốc khổ vào người.”
Sau đó Giang Thần Hy ôm cô vào lòng nói: “Quay xong chưa?”
Tô Lê híp mắt lại cười nói: “GIang thiếu không phải là đặc biệt tới đón em tan làm đấy chứ?”
Giang Thần Hy nói: “Đã lâu không ăn cơm cùng em rồi.”
Tô Lê tỏ ra ấm ức nói: “Lát nữa còn phải quay them một ít, chị Cao Mĩ nói muốn quay tốt hơn, đều trách em không tốt, không theo kịp diễn xuất của chị ấy. Khi nãy còn chọc chị ấy tức giận, chị ấy vừa dạy em cách đóng phim.”
Trong mắt Giang Thần Hy là dáng vẻ đắc ý của cô hồ li nhỏ trước mặt, trong lòng không kìm được mà bật cười, rồi xoa nhẹ tóc cô nói: “Đáng đời. Không chịu ngoan ngoãn ở nhà làm thiếu phu nhân lại còn đi ra ngoài đắc tội người khác.”
Tô Lê không nói gì, chỉ dựa người vào lòng anh, không phải vì điều gì khác mà chỉ là vì cơ thể anh rất ấm áp.
GIang Thần Hy ngồi trong phòng chờ đợi Tô Lê quay nốt phim, sau đó anh không nói tiếng nào liền bế cô lên xe.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, Tô Lê sốt cao một đêm, Giang Thần Hy gọi bác sĩ tới truyền nước cho cô.
Nhìn thấy dáng vẻ hôn mê của Tô Lê, Giang Thần Hy ngồi bên cạnh đợi cô tỉnh lại.
Anh cũng không nhớ bản thân bắt đầu quan tâm tới cô từ khi nào.
Anh vẫn luôn bị cô hấp dẫn. Biết rằng cô vẫn luôn trêu đùa anh, nhưng anh vẫn thích dáng vẻ này của cô.
Tô Lê mơ hồ mở mắt ra nhìn anh, hắng giọng hỏi: “Có nước không?”
Giang Thần Hy đưa tay ra sờ trán cô, vẫn rất nóng, anh ừ một tiếng rồi lấy li nước ở đầu giường rồi nhìn người phụ nữ ở phía sau, anh liền tự mình uống một ngụm nước, một tay giữ lấy Tô Lê, tiến lại gần cẩn thận mớm nước trong miệng cho cô.
Tô Lê mơ hồ uống từng chút nước một, từ từ đánh thức dục vọng của Giang Thần Hy.
Vẻ mặt Tô Lê từ đầu tới cuối vẫn làm như không có gì, cô mỉm cười, hít sâu một hơi nói: “Em không dễ gì mới có được cơ hội đi tới đây, em hy sinh nhiều thứ như vậy, thực ra tới cuối cùng vẫn chỉ dựa vào một câu nói của anh ta thôi, không phải sao? Chúng ta đều phải đối diện với hiện thực, không đúng sao? Bất luận thế nào, bất luận là hiện giờ em có tiếp xúc cơ thể gì với anh ta hay không thì em cũng phải thừa nhận, anh ta chính là kim chủ của em, em muốn đóng phim thì phải nghe theo anh ta.”
Trần Miễn nhìn cô, nhắm mắt lại, anh đau lòng nhìn cô, trầm giọng nói: “Tô Lê, bao nhiêu năm nay, em vì đóng phim mà từ bỏ tất cả, em làm như vậy có cảm thấy xứng đáng không? Có đáng để em hy sinh tất cả hay không?”
“Trần Miễn, nó không khó khan như anh nghĩ, cũng không nghiêm trọng như anh nghĩ.” Tô Lê động viên anh.
Trần Miễn nhìn cô, ánh mắt trầm xuống một lúc rồi mới cười nhẹ một tiếng nói: “Anh biết rồi. Được rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, em nghỉ ngơi sớm chút đi nhé?” Dứt lời, anh liền xoay người rời đi.
“Trần Miễn.” Tô Lê xoay người đuổi theo, cô muốn giải thích với anh một chút, mặc dù không biết cô còn cần phải giải thích điều gì, nhưng cô biết rằng Trần Miễn thực sự rất thất vọng.
Nhưng cô đi giày cao gót, bước đi có chút khó khăn, vừa mới bước đi liền suýt chút nữa ngã xuống đất.
Hoa Hoa cũng ra ngoài, đỡ cô dậy, nhìn cánh cửa thang máy của Trần Miễn từ từ khép lại.
Rồi cô lại nhìn Tô Lê nói: “Bên ngoài lạnh lắm, chị Tô Lê chúng ta vào nhà trước rồi nói.”
Tô Lê đành phải nhìn cô gật đầu, bước tập tễnh vào trong.
Hoa Hoa hỏi: “Chị có phải là bị trẹo chân rồi không?”
Tô Lê cử động một chút rồi khẽ lắc đầu nói: “Không sao” Cô hít sâu một hơi.
Hoa Hoa nhìn Tô Lê, cẩn thận hỏi: “Chị Tô Lê, người đó…thích chị sao?”
Tô Lê nhìn cô rồi mỉm cười lắc đầu nói: “Bọn chị là người nhà, anh ấy là người thân duy nhất của chị.”
“Người thân? Anh ấy là anh trai chị sao?” Hoa Hoa có chút không hiểu.
Tô Lê gật đầu rồi ngồi lên sô pha, vuốt vuốt chân, cười nói: “Chị là một cô nhi, từ nhỏ đã lớn lên ở trong cô nhi viện. Mẹ anh ấy vẫn luôn làm công việc giáo dục trẻ ở đó, phụ trách việc chăm lo những đứa nhỏ như bọn chị. Lâu dần, bọn chị liền trở thành bạn bè, sau đó mẹ anh ấy mất, anh ấy liền giống như chị, trở thành cô nhi, trong mắt chị, anh ấy cũng giống như một người anh trai, anh ấy lớn hơn chị rất nhiều, cũng rất chăm lo cho chị, từ nhỏ là anh ấy luôn gánh vác những hậu quả do chị gây ra, anh ấy đối với chị còn thân thiết hơn là người nhà, trên thế giới này, không có ai hiểu chị hơn anh ấy.”
Hoa Hoa gật đầu, nói: “Thì ra là như vậy, em còn tưởng rằng anh ấy thích chị, với lại khi em nói chị cùng ông chủ tới Giang gia ăn cơm, vẻ mặt anh ấy liền trầm xuống, thực sự là làm cho người ta phải sợ.”
Tô Lê nhìn cô, bất lực thở dài, dựa người vào sô pha, rồi mở to mắt nhìn lên trần nhà hắng giọng nói: “Chị đã lừa anh ấy, chị không muốn anh ấy lo lắng cho chị, nên liền nói là đã li hôn rồi.”
Hoa Hoa nhìn cô nói: “Chị Tô Lê, em không hiểu vì sao chị phải li hôn với ông chủ, em cảm thấy hai người bọn chị rất xứng đôi.”
“Xứng đôi?” Tô Lê nhìn Hoa Hoa, sau đó không nhịn được mà bật cười.
Hoa Hoa quả thực không biết mối quan hệ thực sự giữa cô và Giang Thần Hy, cũng không biết tại sao mà Tô Lê rất ngưỡng mộ Hoa Hoa, cô ấy đơn thuần như vậy, dường như tất cả mọi chuyên trong mắt cô đều không phải là chuyện xấu xa gì.
Cô cười rồi nói: “Được rồi, em mau đi ngủ đi, ngày mai còn phải dạy sớm tới đoàn làm phim đấy.”
Hoa Hoa nhìn cô nói: “Vậy em không nói nữa, chị Tô Lê, chị cũng nghỉ ngơi sớm đi nhé.”
Tô Lê nhìn Hoa Hoa ôm lấy con thú nhồi bông của mình rồi đi vào phòng.
Hoa Hoa nhỏ hơn cô hai tuổi, nhưng lại vẫn giống như một đứa trẻ, ít nhất thì khi cô ở độ tuổi này, cô đã không còn ngây thơ như vậy nữa rồi, hiện thực quá tàn khốc, vì vậy cô không thể không cúi đầu trước hiện thực.”
Nhưng Tô Lê hoàn toàn không biết, tất cả những chuyện đó mới chỉ bắt đầu.
Tô Lê trước giờ chưa từng nghĩ tới tương lai sau này, tất cả mọi chuyện đều phát triển theo một hướng khác, thậm chí trở thành chuyện cuối cùng mà cô hối hận trong đời, thậm chí là cả đời này cô đều không thể tha thứ cho bản thân……
Ngày hôm sau tới đoàn phim, đúng lúc gặp phải phóng viên đang tác nghiệp.
Hiện nay có rất nhiều đoàn phim khi phim đã quay được tới một mức độ nào đó liền cho phóng viên tới ghi hình, để cho phóng viên ghi hình lại phim trường……
Tô Lê không phải là diễn viên chính, vả lại cũng chẳng có độ nổi tiếng cao, ngoại trừ những scandal đó, thì hình như cũng chẳng có chút tin tức thú vị nào. Cho nên phóng viên cũng chẳng có chút hứng thú gì với cô.
Đoàn làm phim cũng để tránh những phiền phức đó, nên nói với Tô Lê là đừng xuất hiện,
Tô Lê cũng cảm thấy thoải mái, dù sao vai diễn nhỏ như vậy, cũng không có gì để phỏng vấn cả, so với việc làm nền cho người khác thì chi bằng tranh thủ học thuộc lời thoại.
Thiệu Phương bước vào phòng nghỉ của cô, cười cười, rồi chỉ vào tin tức đầu trang trên weibo nói: “Xem ra chị đã lo lắng vô ích rồi, chị còn tưởng rằng hai người sẽ bung bét hết cả ra.”
Tô Lê xem tin tức, nội dung cũng không phải cái gì khác, nói là Giang thiếu đêm hôm hẹn hò với người phụ nữ bí ẩn, có dấu hiệu của việc đã li hôn.
Sau đó ngay bên dưới liền có một bài viết thanh minh nói người phụ nữ bí ẩn đó chính là vợ của anh Tô Lê……
Thiệu Phương nói: “Hiện giờ chị chỉ có thể giúp hai người đưa ra lời giải thích hợp tình hợp lí, em phải đóng phim, cho nên mới sống ở một căn hộ có giao thông thuận tiện, cũng chỉ là vì công việc, Tình cảm vợ chồng của hai người rất tốt.”
Tô Lê hít sâu một hơi cười nói: “Chị Thiệu Phương, có một ông chủ như vậy, đúng là khó cho chị rồi.”
Thiệu Phương cười nói: “Không có cách nào mà, ai bắt chị làm việc cho Giang Thần Hy chứ.”
Tô Lê cũng không phủ nhận, Giang Thần Hy nếu nói về thủ đoạn thì đúng là không ai sánh kịp.
Thiệu Phương nhìn giờ nói: “Được rồi, cũng sắp đến giờ rồi, em chuẩn bị một chút đi cũng sắp tới cảnh quay của em rồi.”
Tô Lê ừ một tiếng.
Cảnh phim này là cảnh quay dưới mưa, là cảnh đóng chung với Cao Mĩ.
Các máy phun nước cũng đã bắt đầu hoạt động, chỉ cần đạo diễn hô bắt đầu, thì tất cả các diễn viên sẽ bắt đầu nhập vai.
Nhưng cũng không biết là do Cao Mĩ cố ý hay là do tâm trạng cô thực sự không tốt, hại Tô Lê đứng trong nước lạnh khá lâu, chỉ một cảnh phim mà quay tới 30 phút.
Tất cả chuyện này đều được phóng viên ghi hình lại.
Không dễ gì mới qua được cảnh này, cả người Tô Lê đều tê liệt lại.
Hoa Hoa lấy áo khoác chùm lên người cô rồi lấy khan lau tóc cho cô, tức giận nói: “Cái người Cao Mĩ đó có phải là cố tình muốn bắt nạt chị không vậy, vị trí đơn giản như vậy mà sai biết bao nhiêu lần, lời thoại cũng không chịu học thuộc hay sao? Tức chết mất.”
Tô Lê cầm một cốc nước nóng rồi co người lại không ngừng hắt xì hơi.
Lúc này Cao Mĩ đẩy cửa bước vào, Vương Nhã Tịnh bưng cho cô ta một cốc nước nóng, cô ta uống một ngụm, rồi nhìn Tô Lê ngồi ở phía trước quạt sưởi, cười khỉnh một tiếng.
Hoa Hoa không kìm nén được cơn giận liền bước lên phía trước nói: “Này, cô không biết đóng phim thì mau biến đi, hại người ta như vậy, chị Tô Lê bị cô hại phải ngâm nước lạnh lâu như vậy, mấy người có biết, như vậy sẽ bị bệnh không?”
Vương Nhã Tịnh cười khỉnh một tiếng nói: “Được rồi, kim chủ nhà cô cũng đâu phải cành vàng lá ngọc gì, cô cần phải căng thẳng như vậy sao? Vả lại chị Cao Mĩ của chúng tôi là người cầu tiến, đâu phải cứ không chịu nổi thì liền không tới đóng phim nữa.”
Cao Mĩ nhìn Tô Lê cười nói: “Tô Lê, tôi nghe nói cô li hôn với Giang thiếu rồi? Còn cả vai diễn này của cô cũng chuẩn bị đưa cho người khác?”
Tô Lê híp mắt lại cười nói: “Chị Cao, chị là đang quan tâm tôi sao? Điều này làm cho tôi rất cảm động đó. Có điều phiền chị lúc đóng phim thì nên nhập tâm một chút, cầu tiến cái gì chứ, chỉ có những tên ngốc nghếch mới nghĩ như vậy, chị cho rằng những phóng viên kia đều là lũ ngốc sao? Cảnh phim tiếp theo của chị, lời thoại của chị tôi đều có thể đọc được ra hết, là một diễn viên mà ngay cả lời thoại cũng không thuộc thì chị còn làm diễn viên làm gì?”
Cao Mĩ sầm mặt xuống nói: “Cô, cô có tư cách gì mà nói với tôi những lời này.”
Tô Lê co người lại, toàn thân đều cảm thấy rét run lên, xem ra không thể tránh khỏi trận ốm lần này rồi.
Đúng lúc này, Hoa Hoa ở bên cạnh cứ như nhìn thấy vị cứu tinh, vội vàng hét lên: “Giang thiếu, sao anh lại tới đây?”
Tầm mắt của Giang Thần Hy hướng về phía Tô Lê đang co người lại, mặc dù trông rất khổ sở nhưng cô vẫn không đánh mất đi dáng vẻ ương bướng của mình.
Có điều cả người cô đều ướt nhẹp, cũng có chút làm cho người ta đau lòng.
Anh bước thẳng tới trước mặt Tô Lê, Tô Lê ngẩng đầu cười với anh hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
Giang Thần Hy đưa ta ra xoa nhẹ tóc cô, hơi chau mày lại nói: “Tự mình chuốc khổ vào người.”
Sau đó Giang Thần Hy ôm cô vào lòng nói: “Quay xong chưa?”
Tô Lê híp mắt lại cười nói: “GIang thiếu không phải là đặc biệt tới đón em tan làm đấy chứ?”
Giang Thần Hy nói: “Đã lâu không ăn cơm cùng em rồi.”
Tô Lê tỏ ra ấm ức nói: “Lát nữa còn phải quay them một ít, chị Cao Mĩ nói muốn quay tốt hơn, đều trách em không tốt, không theo kịp diễn xuất của chị ấy. Khi nãy còn chọc chị ấy tức giận, chị ấy vừa dạy em cách đóng phim.”
Trong mắt Giang Thần Hy là dáng vẻ đắc ý của cô hồ li nhỏ trước mặt, trong lòng không kìm được mà bật cười, rồi xoa nhẹ tóc cô nói: “Đáng đời. Không chịu ngoan ngoãn ở nhà làm thiếu phu nhân lại còn đi ra ngoài đắc tội người khác.”
Tô Lê không nói gì, chỉ dựa người vào lòng anh, không phải vì điều gì khác mà chỉ là vì cơ thể anh rất ấm áp.
GIang Thần Hy ngồi trong phòng chờ đợi Tô Lê quay nốt phim, sau đó anh không nói tiếng nào liền bế cô lên xe.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, Tô Lê sốt cao một đêm, Giang Thần Hy gọi bác sĩ tới truyền nước cho cô.
Nhìn thấy dáng vẻ hôn mê của Tô Lê, Giang Thần Hy ngồi bên cạnh đợi cô tỉnh lại.
Anh cũng không nhớ bản thân bắt đầu quan tâm tới cô từ khi nào.
Anh vẫn luôn bị cô hấp dẫn. Biết rằng cô vẫn luôn trêu đùa anh, nhưng anh vẫn thích dáng vẻ này của cô.
Tô Lê mơ hồ mở mắt ra nhìn anh, hắng giọng hỏi: “Có nước không?”
Giang Thần Hy đưa tay ra sờ trán cô, vẫn rất nóng, anh ừ một tiếng rồi lấy li nước ở đầu giường rồi nhìn người phụ nữ ở phía sau, anh liền tự mình uống một ngụm nước, một tay giữ lấy Tô Lê, tiến lại gần cẩn thận mớm nước trong miệng cho cô.
Tô Lê mơ hồ uống từng chút nước một, từ từ đánh thức dục vọng của Giang Thần Hy.
Danh sách chương