Tô Lê cũng chẳng muốn bản thân sống quá khiêm tốn, tính cách của cô vốn chẳng phải là người khiêm tốn gì, bản thân ham hư vinh đều thể hiện rõ.

Tô Lê đi thẳng về phía cô ta, trong tay cô ta cầm hai túi lớn bằng giấy, túi giấy và cô va vào nhau, Vương Nhã Tịnh mới quay đầu nhìn cô.

Tô Lê chỉ liếc nhìn, trong mắt cô thì Vương Nhã Tịnh rất dễ dàng bị người khác xem thường.

Sau đó cô thu lại ánh nhìn, đạp vào đôi giày cao gót xinh đẹp của cô ta rồi đi vào thang máy………..

Sau đó, cửa thang máy từ từ đóng lại, Tô Lê đi thẳng lên tầng cao nhất, hôm nay cô ta không mời mà đến …….cô đi ra khỏi thang máy, đúng lúc gặp phải thư ký của văn phòng chủ tịch hội đồng, cô không nhớ ra là cô ta tên gì, nhưng cô biết cô thư ký này dường như chẳng muốn chạm mặt cô chút nào.

Nhưng mà vừa đưa canh vừa chuẩn bị cả bữa sáng, dùng đầu ngón chân cũng thấy được cô ta có ý với Giang Thần Hy.

Nhưng cô chẳng hề lo lắng chút nào, bởi vì ít nhiều cô ta cũng biết được sở thích của Giang Thần Hy, thậm chí những cô gái như vậy anh sẽ không bao giờ bận tâm.

“Này cô ơi….” Lúc đi lướt qua cô,Tô Lê điềm đạm gọi.

Cô thư ký nhỏ mặc dù không cam tâm, nhưng vẫn phải nhìn về hướng cô, “Sao vậy ạ?”

Tô Lê chỉ vào ly cà phê trong tay cô, nói: “Gần đây Giang thiếu gia bị nóng trong người, đừng cho anh ấy uống cà phê.”

Cô thư ký ngây người ra, vừa định nói gì đó nhưng cửa thang máy mở ra, Giang Thần Hy từ bên trong bước ra. Anh đang nói chuyện điện thoại, dường như không ngờ rằng hôm nay Tô Lê sẽ đến.

Cô nhìn anh, nghiêng nghiêng đầu, giống như muốn dành cho anh sự bất ngờ, nói: “Giang thiếu gia, trưa nay có thời gian rảnh cùng ăn cơm với nhau không?”

Giang Thần Hy nhìn cô cười cong môi rồi nói: “Thật hiếm khi Tô Lê tiểu thư lại chủ động tìm tôi cùng ăn cơm.”

Cô chỉ cười rồi đi về phía anh, níu cánh tay anh, thân mật ghé sát vào anh nói: “Em cũng chẳng phải là lần đầu tiên tìm Giang thiếu ăn cơm trưa, chỉ là có lúc anh bận. Em là vợ anh, cũng nên thông cảm cho nỗi vất vả của anh mà. Anh xem em nói có đúng không? Nếu không thì chẳng phải là người vợ tốt.”

Giang Thần Hy nheo mắt nhìn cô, người phụ nữ này có ý nghĩ gì thì thật là không biết rốt cuộc cô muốn làm gì nữa.

Giang Thần Hy đưa tay sờ khuôn mặt của cô điềm đạm nói: “Nhưng mà buổi trưa 12 giờ tôi có cuộc họp, không thể ra ngoài ăn cơm được.”

“Anh không phải lo, em đã đặt buổi trưa ở Hoàng Đình rồi, bảo bọn họ mang đến đây là được.” Tô Lê láu cá nhìn anh cười nói: “Đều là những món mà Giang thiếu gia thích.”

Nói rồi, cô rút điện thoại ra gọi điện.

Cô dặn dò vài câu qua điện thoại, sau đó ngắt máy, nói: “Trong vòng 10 phút thức ăn sẽ được mang đến. May mà em đặt nhà hàng này cách công ty chúng ta rất là gần.”

Giang Thần Hy bất giác cười lên, cùng cô đi thẳng vào văn phòng, anh điềm đạm nói: “Em có thể chọn đóng hộp cơm dì Trương nấu ở nhà. Dì ấy nấu thức ăn tương đối dinh dưỡng hơn.”

Tô Lê chớp chớp mắt, nghiêng đầu vẻ mặt vô tội nhìn anh nói: “Em không biết.”

Giang Thần Hy cười rồi ngồi xuống, cô thư ký kia ngược lại chẳng quan tâm đến Tô Lê, cô ta trực tiếp mang cà phê vào, còn vui vẻ chờ lập công nói: “Chủ tịch, đây là cà phê em pha cho anh.”

Giang Thần Hy cười nhíu mày nhưng chẳng nói gì cả, nhưng cũng chẳng với tay bưng cà phê uống.

Tô Lê cười, đưa tay bưng cốc cà phê, đưa lại cho cô thư ký nói: “Giang thiếu gia bây giờ thích hợp với uống sữa nóng chứ không phải là cà phê. Mang đi đi.”

Sắc mặt cô thư ký vô cùng khó xử, nhìn Tô Lê rồi nhìn Giang Thần Hy, anh vốn dĩ chẳng thèm để tâm đến cô ta, cầm lấy văn kiện trong tay vừa xem vừa gọi điện thoại bằng tiếng Anh. Nhưng tiếng Anh của Tô Lê không tốt cho nên cô chẳng hiểu anh đang nói gì.

Tô Lê nhìn cô thư ký mắt đỏ hoe đi ra ngoài, không nhịn được cười phá lên.

Giang Thần Hy ngắt điện thoại rồi nhìn cô từ tốn nói: “Em cười cái gì vậy?”

Tô Lê trả lời: “Không có gì, thật sự thì cảm thấy rằng Giang thiếu gia thật là vô tình.”

Giang Thần Hy nheo mắt cười nói: “Tôi cũng chẳng là phải là động vật máu lạnh, nếu như tôi có tình có nghĩa thì đã không có ngày hôm nay.”

Cô nhìn anh, im lặng hồi lâu rồi tủm tỉm cười.

Giang Thần Hy đưa tay vuốt ve gương mặt cô, cười nói: “Tôi nói rồi, chỉ cần em ngoan ngoãn một chút, tôi sẽ đối xử tốt với em.”

Tô Lê chỉ cười nói: “không đúng”

Giang Thần Hy có chút sựng người ra, có chút không hiểu rõ ý của cô, chau chau mày.

Cô cười nói: “Anh chỉ cần có tình có nghĩa với một người.”

Giang Thần Hy nghe cô nói xong cũng biết được cô đang nói cái gì, anh khẽ nở nụ cười.

Sau đó cô đi đến gần anh, một tay đặt trên vai anh, chớp mắt, cười nhẹ nói: “Cho nên những gì bọn họ nói đều không đúng, chồng của em vẫn là có tình có nghĩa.”

Sau đó Giang Thần Hy bất giác cười lớn.

Lúc này, quầy lễ tân báo là người đưa cơm của nhà hàng Hoàng Đình đã mang cơm đến rồi.

Giang Thần Hy ngắt máy điện thoại bàn, nghiêng đầu nhìn cô nói: “Thức ăn nhanh em gọi mang đến rồi.”

Cô bất giác cười phá lên nói: “Cái gì mà thức ăn nhanh? Chẳng hay tí nào?”

Cô suy nghĩ rồi nói: “Bữa trưa tình yêu.”

Giang Thần Hy gật gù, “Ừ” một tiếng rồi nói: “ Được, Bữa trưa tình yêu.”

Ăn cơm trưa xong, Tô Lê lấy từ trong túi giấy ra một chiếc hộp, đưa cho anh nói: “Này, sau này anh ít uống cà phê lại đi.”

Giang Thần Hy nhìn chiếc hộp hỏi: “ Cái gì vậy?”

Cô bất giác cười, nói: Hôm nay em đi nhà thuốc Đông Y nhân tiện mua thuốc luôn cho anh.”

“Em đi khám Đông Y?” Giang Thần Hy cau mày hỏi.

Cô chỉ “Ừ” một tiếng, rồi nói: “ Dì Trương giới thiệu cho em, dì ấy nói sức khỏe em không tốt, khí huyết kém. Nếu sau này chúng ta có con sẽ không tốt, nên em cứ đi khám vậy.”

Giang Thần Hy cầm túi đồ trong tay cô xem, quả nhiên là nhân sâm.

“Em chuẩn bị cho tôi đấy à?” Giang Thần Hy hỏi.

Cô chỉ gật đầu, “Ừ” một tiếng, sau đó lấy ra một chiếc ví tiền kiểu của nam, ngoài ra còn có một cái cà vạt.

Cô giơ lên rồi nói: “Ví tiền.” Giang Thần Hy nhìn cô cảm thấy bùn cười, nhưng cũng rất là phối hợp với cô lấy ví tiền trong túi quần ra.

Cô nhìn chiếc ví của anh, không ngờ chiếc ví của anh lại cũ như vậy. Bởi vì cầm trên tay cô cũng có thể cảm nhận được rằng lớp ví da ấy không chỉ dùng một hai năm.

Cô nhìn lớp da bên ngoài, liền trầm ngâm.

Thú thật nếu không phải là lớp da trâu loại thượng hạng, Giang Thần Hy không giữ gìn cẩn thận thì e là đã hư từ lâu rồi.

Ít nhất thì người như Giang Thần Hy, không nhất thiết phải tiết kiệm đến mức dùng một chiếc ví nhiều năm như vậy.

Cô đưa mắt nhìn anh, ngay khoảnh khắc đó cô nhìn thấy hai con ngươi sắt bén của anh đượm chút buồn. Chỉ chốc lát thôi thì ánh mắt anh bình thường trở lại, Nhưng Tô Lê cũng xem như mình chẳng thấy gì cả, rồi cười nói: “Giang thiếu gia, chiếc ví này e là dùng cũng hơn năm năm rồi đấy nhỉ? Chẳng giống với phong cách của Giang thiếu chút nào.”

Giang Thần Hy bất giác cười lớn, rồi nói: “Vậy em nói xem tôi như thế nào?”

Cô nhìn anh, sau đó cô sắp xếp lại tiền và thẻ vào ví của anh, sau đó cười nói: “Thay cái mới đi”

Nói xong, cô gấp ví lại rồi đưa cho anh, sau đó đem chiếc ví cũ vứt vào túi giấy, nói: “Không cần nữa, Giang thiếu gia có lẽ không thích hợp với chiếc ví cũ này đâu?”

Nhưng mà Giang Thần Hy chẳng biểu lộ chút vui vẻ nào, ngược lại chỉ gật đầu “Ừ” một tiếng.

Cô cũng đoán được đại khái là chiếc ví ấy là của ai tặng cho anh rồi.

Cô lấy chiếc cà vạt mới mua ra rồi nói: “Ngày mốt là buổi trao giải, anh mang cái cà vạt này đi? Lúc nãy em đi dạo rồi mua đấy, có cần đeo thử không?”

Giang Thần Hy “Ừ” một tiếng, “Không có đồ tây sao?”

Cô giúp anh thắt cà vạt, cười nói: “Đồ tây của anh nhiều như vậy, em thấy cũng được rồi.”

Giang Thần Hy cười, “Vậy giày cao gót của em cũng nhiều vậy sao? Tôi thấy cũng được rồi đấy.”

“Sao lại giống nhau được, màu sắc, kiểu dáng, còn có đế cao đế thấp, đều không giống nhau, quan trọng hơn là mẫu mới và mẫu cũ không giống nhau.” Cô cười nói.

Giang Thần Hy gật đầu: “Ừ, em nói cũng có lý.”

Cô tự tay pha cho anh một ly trà nhân sâm, đưa cho anh cười nói: “Anh uống trà đi.”

Vừa nói xong, Lục Cảnh Niên đẩy cửa bước vào, nhìn thấy hai người mới nói: “Mùi vị thế nào?” Anh ta khịt mũi, nheo mày nói.

Tô Lê quay đầu lại nhìn anh ta, cười cười nói: “Thận của Lục thiếu gia cũng chẳng khỏe mạnh là bao, tôi pha cho anh một ly nhé?”

Lục Cảnh Niên nhìn cô, chẳng mấy vui vẻ nói: “Xin lỗi, bên cạnh tôi không có hồ ly tinh.”

Tô Lê chẳng chút kiêng dè, cười nói: “Yên tâm, sớm muộn gì cũng sẽ gặp thôi.”

“ Cô …..” Lục Cảnh Niên trợn mắt nhìn cô………

……..

Quả thật là cô chuẩn bị cho anh hết rồi: đồ tây. Buổi tiệc đêm đó, cô mặc lễ phục lộng lẫy cùng đôi giày cao gót tuyệt đẹp khoác tay cùng anh đi dự thảm đỏ.

Tô Lê đi bên cạnh anh, từ đầu đến cuối giống như chú chim nhỏ, xinh đẹp thu hút ánh nhìn của mọi người.

Giang Thần Hy đứng bên bảng ký tên, một tay anh vòng qua eo cô, ôm cô vào lòng.

Vì váy của Cô bị gió thổi tốc cả lên nên không thể đi được, Giang Thần Hy nhìn cô, cô nhìn về anh với dáng vẻ khổ sở.

Giang Thần Hy cong môi cười, anh ở phía sau giúp cô chỉnh lại váy, giúp cô nhấc chân váy rồi cùng cô đi vào hội trường…….

Những hành động ấy đương nhiên bị những ánh đèn flash chụp lại hết.

Cô đi vào hội trường, Giang Thần Hy nhìn cô nói: “Nhìn em bây giờ rõ ràng rất mê hoặc lòng người.”

Cô trực tiếp nép vào lòng anh, “Nhưng ở trong lòng anh mới là ấm áp nhất.”

Giang Thần Hy nheo mắt cười nhìn cô, vuốt mũi cô thân mật đến mức khiến cho người bên cạnh cũng phải ngưỡng mộ.

Lục Cảnh Niên ngồi bên cạnh đằng hằng một tiếng, nhẹ giọng thì thầm với Giang Thần Hy, “Giang đại thiếu gia à, các người ân ái như vậy thật sự phù hợp sao? Weibo của đại minh tinh người ta cũng chẳng giống hai người nhất cử nhất động là lên trang đầu của tin tức, sao nào, bây giờ là diễn vở kịch nào?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện