Mạc Y thấy y không thèm chú ý nhiều đến mình, trong lòng dường như khó chịu.
Cô ta vẫn muốn giải thích với Duật Tôn, cô ta chỉ là thấy y rất quen, cũng không phải như những cô gái khác muốn nhân cơ hội nịnh nọt. Nhưng mà người đàn ông này hiển nhiên không quan tâm, sự chú ý của y lúc này cũng không ở trên người Mạc Y.
Hiệu trưởng tặng quà lại còn tiễn ra, Mạch Sanh Tiêu cầm sổ lưu niệm, nụ cười cứng ngắc: “Hiệu trưởng, ngài quay lại đi.”
Cô xoay người đi ra khỏi hội trường, nặng nề thở dài.
Thật mệt.
Mạc Y bất giác rời Duật Tôn một khoảng.
Mạch Sanh Tiêu đi về phía lan can, người đàn ông đón lấy, ôm eo cô: “Sao bây giờ mới đi ra?”
“Vâng, họ tặng em cái này.”
Mạc Y nhìn theo bóng dáng Duật Tôn đã đi xa, lúc này mới bừng tỉnh, thì ra khi cô ta đi dạo trên phố đi bộ, từng gặp y trong một cửa hàng sang trọng, chẳng trách, sao lại quen như vậy.
Mạc Y cũng bước đi vài bước, mắt nhìn thấy người đàn ông lái xe rời khỏi vườn trường, trong lòng cô ta cảm thấy mất mát, bóng dáng cô đơn đổ dài, chạm tới cây trúc xanh biếc trong vườn trường.
Mạch Sanh Tiêu và Duật Tôn kết hôn cũng đến nửa năm, nhưng dường như chưa từng cãi vã, từng ngày trôi qua thật yên bình. Sự băn khoăn lúc đầu của Sanh Tiêu cũng theo thời gian mà trôi đi. Có lẽ, Duật Tôn thật sự khao khát có một gia đình, bọn họ chỉ cần có thể giữ gìn được như thế này, có thể giúp nhau khi hoạn nạn.
Mạch Tương Tư từ sau khi đi làm, con người cũng trở nên bình thản hơn, bầu không khí căng thẳng, hơn nữa khó tránh khỏi có lục đục khiến ả thường xuyên phải chịu thiệt. Đối với tình hình bây giờ, ả vô cùng không thích ứng. Lại không có ai như Mạch Sanh Tiêu luôn che chở cho ả, càng có nhiều lúc, người khác lấy ả ra làm trò cười cho thiên hạ. Tương Tư đành phải cô gắng mà thích ứng, học hỏi, nhưng cả ngày tiếp diễn, thường mệt mỏi cả về thể chất lẫn tinh thần.
Ả muốn sau khi từ chức sẽ mở một cửa hàng, Mạch Tương Tư vẫn chưa nói ý định này cho Sanh Tiêu, ả lên mạng tìm kiếm tin tức về cửa hàng, muốn chứng thực đã rồi nói.
Tương Tư gặp chuyện sẽ không lại như trước tìm Sanh Tiêu đầu tiên nữa, qua nửa năm, khiến suy nghĩ của ả thay đổi không ít.
Vốn nghĩ tranh thủ cuối tuần tới, nhưng cửa hàng chuyển nhượng lại đúng lúc gọi điện bảo ả tới đó xem, bất đắc dĩ, Mạch Tương Tư phải bắt xe đến đó trước.
Ả cầm theo địa chỉ ghi lại trên mạng: “Bác tài, đi tới chỗ này.”
Tài xế taxi nghiêng đầu nhìn: “Ồ, chỗ này à, mạn phép hỏi, cô đến đó làm gì?”
“Tôi muốn xem cửa hàng.”
“Quả nhiên, chỗ đó mới mở một trung tâm mua sắm mới, trước đây không có ai đến, nhưng mà chờ đến lúc làm ăn thịnh vượng chắc là ổn, bây giờ thuê thì được lợi thôi.”
Mạch Tương Tư gật đầu mỉm cười: “Đến đó chắc là không xa?”
“Cũng tạm, khoảng nửa tiếng.”
Tương Tư vừa đến đó xem, quả nhiên người rất thưa thớt, rất nhiều cửa hàng đã bày biện tốt, nhưng chiễm lĩnh bên trong vẫn là khoảng không. Trung tâm mua sắm này rất lớn, xung quanh là khu dân cư, chẳng qua còn chưa bắt đầu giao dịch, đường đi vẫn cát chưa kịp dọn sạch, nếu như không cẩn thận bất cứ lúc nào cũng có thể giẫm phải đinh.
Ả đúng hẹn đến gặp đối phương, giá chuyển nhượng cộng với tiền thuê ban đầu lại không đắt, Tương Tư xem cửa hàng xong, nói rằng ngày mai sẽ có câu trả lời.
Bàn bạc xong đi ra, ả đói đến mức bụng dính vào lưng, ả đi vào cửa hàng mỳ gạo LaoMa ở bên cạnh ăn bữa tối. Khi nhìn vào di động đã là tám giờ.
Ả lo lắng xách túi đứng dậy, cũng không biết chỗ này có thể bắt được xe không.
Trong khu nhà đã sáng ánh đèn, nhưng không có ai đi vào, đối diện không xa là khu đại học, cho nên buổi tối mới có các cặp tình nhân trẻ tuổi đến đây ăn cơm, xem phim, thuận tiện, bí mật yêu đương.
Mạch Tương Tư cầm túi, bước đi càng nhanh, trong lòng càng sợ hãi. Trên con đường vắng vẻ chỉ thấy tiếng gót giày của ả cạch cạch, hai tay ả nắm chặt túi, đầu không dám nhìn ra đằng sau, chỉ cắm cúi cố đi ra ngoài.
Thình lình, từ một hành lang nhỏ trong khu nhà xuất hiện một bóng người, Mạc Tương Tư thét chói tai, người bị va ngã xuống đất.
Nhìn kỹ lại, ả lập tức hồn bay phách tán, hồn vía lên mây.
Người con trai khoảng hai mươi tuổi, tay trái của anh ta đang giữ lấy phần gáy, ở khe hở có máu chảy ra, khiến cả người cũng dính máu. Tương Tư lui lại, đứng lên định chạy.
Túi xách ở tay lại bị người con trai giữ lại, Mạch Tương Tư ngã trở lại: “Cứu với, đừng, đừng, tôi cho anh tiền.”
“Điện thoại, điện thoại…”
“Cứu với…”
Người con trai ngồi lên bãi cỏ bên cạnh, anh ta dùng sức giữ lấy túi xách của Tương Tư: “Tôi bị thương nặng, mau giúp tôi gọi một cuộc điện thoại…”
Mạch Tương Tư ngồi phịch trên mặt đất, sợ tới mức nước mắt không ngừng tuôn ra: “Mau gọi! ”
Ả chỉ có thể luống cuống kéo khóa túi xách, nơm nớp lo sợ lấy điện thoại ra, cậu thanh niên thở dốc, năm ngón tay giữ chặt lấy cổ tay ả: “Giúp tôi gọi đến số này…”
Ngón tay cái của Mạch Tương Tư run rẩy bấm số, cậu thanh niên liền đoạt lấy điện thoại trong tay ả: “Alo, đại ca, đã xảy ra chuyện, không ít anh em đã chết…” Hắn nói địa chỉ cho đầu bên kia, Tương Tư muốn trốn đi, nhưng cậu ta giữ chặt tay ả, sau khi nói điện thoại xong liền trả lại di động cho ả.
“Thả tôi ra, điện thoại anh cũng gọi xong rồi…”
Khuôn mặt cậu ta dường như trắng bệch như tờ giấy, dưới ánh đèn mày cam càng trở nên quỷ dị đến đáng sợ. Anh ta giữ chặt vết thương sau gáy: “Nói thêm một câu nữa, tôi sẽ giết cô.”
“Đừng, đừng…” Mạch Tương Tư sợ tới mức vội vàng lên tiếng. Cách đó không xa, tiếng đánh chém, tiếng kêu thảm thiết truyền đến, cậu thanh niên lảo đảo đứng dậy, lại kéo ả vào trong bông hoa. Tương Tư sợ hãi không thôi, cả người lạnh run, sau lưng mồ hôi chảy ròng ròng khiến áo sơ mi ướt đẫm.
Ả ngồi xổm trong bồn hoa, giữa bóng cây loang lổ có thể nhìn thấy chân của một người đàn ông đang bước tới. Đối phương hiển nhiên là phát hiện chỗ bọn họ nấp. Người con trai bên cạnh Mạch Tương Tư liền trở nên khẩn trương, vừa định chạy, lại bị người vừa đến giữ lấy cổ, một dao cắt vào yết hầu, mất mạng.
“A đừng, tôi chỉ là đi ngang qua.” Tương Tư sợ đến mức hai tay múa may, tiếng khóc thét tê tâm liệt phế.
“Mạch tiểu thư.”
Mạch Tương Tư bình tĩnh lại, hai tay ôm lấy bả vai, ngẩng đầu. “Anh…” ả nhất thời cảm thấy quen quen, giống như đã từng gặp ở đâu.
Người đàn ông tên là A Nguyên, hẳn là lúc trước đến Hoàng Duệ Ấn Tượng, từng gặp qua một lần, cũng biết ả là chị gái Sanh Tiêu.
“Cứu tôi, tôi rất sợ.”
“Không có chuyện gì, tôi đưa cô về.” Người đàn ông cúi người, vừa mới chạm vào bả vai Tương Tư, ả chỉ nghe thấy “Pằng” một tiếng, tiếng súng đinh tai nhức óc xé rạch màn đêm vốn đã thê lương. Ả trơ mắt nhìn người đàn ông trước mặt ngã xuống trước mặt mình, máu tươi chảy ồ ồ trước ngực, hai mắt mở to, chết không nhắm mắt.
Mạch Tương Tư vốn đã kinh sợ chưa hết, lần này, sợ tới mức chết ngất. Ả nghe thấy có vô số bước chân từ xa vọng tới, ả vội khom lưng, chui vào trong lùm hoa rậm rạp.
Một đám người chạy tới, đá đá hai người nằm trên mặt đất: “Đã chết.”
Mạch Tương Tư ra sức cắn mu bàn tay, miệng tràn đầy mùi máu tươi, ả căn bản không kịp nghĩ đến cùng là xảy ra chuyện gì. Ả cũng không quen A Nguyên, cũng không nhớ ra đã từng gặp hắn ở đâu. Xung quanh trở lại vẻ bình yên ban đầu, Tương Tư không dám mở mắt ra, ả ngồi xổm trong lùm hoa ước chừng một tiếng, sau khi xác định không có ai lại đây, lúc này mới lảo đảo nghiêng ngả đứng dậy rời đi. Ả thật vất vả mới gọi được xe, ngồi vào ghế sau, ả sợ đến mức bưng mặt khóc rống lên.
Tài xế cũng không hỏi nhiều, còn tưởng Mạch Tương Tư thất tình. Ả khóc đến hai mắt sưng đỏ, lúc này dường như mới nhớ ra cái gì, hai tay thò vào trong túi xách tìm kiếm.
Trong lúc hoảng loạn, di động nhất định là đã bỏ lại ở chỗ đấy.
Ả không dám quay lại lấy, chỉ đành co rúm người dựa vào cửa xe.
Tại Hoàng Duệ Ấn Tượng.
Sanh Tiêu tắm rửa xong đi ra, Duật Tôn đang ngồi trên sofa trong phòng ngủ, trên đùi đặt chiếc laptop, cô vừa dùng khăn lau tóc, vừa đi đến bên canh người đàn ông, hai tay ôm lấy cổ y: “Làm gì vậy?”
“Lên mạng.”
“Em xem nào.”
Người đàn ông đặt máy tính sang một bên, giữ lấy thặt lưng Sanh Tiêu kéo cô ngồi lên đùi mình: “Có phải là sợ anh đi tìm vợ bé không đấy?”
“Anh cứ đi tìm đi.”
Duật Tôn kéo cô vào lòng, làn da Sanh Tiêu thật mềm mại. Điện thoại bên cạnh liền vang lên, y tùy tiện ấn nghe, động tác trên tay và miệng cũng chưa ngừng lại.
Hai tay Mạch Sanh Tiêu ôm lấy cổ người đàn ông, cô cảm thấy lồng ngực mà cô đang vùi vào đột nhiên cứng đờ, giọng nói của người đàn ông lạnh lẽo: “Cậu nhắc lại một lần nữa xem?”
Sanh Tiêu ngẩng lên, sắc mặt Duật Tôn rất đáng sợ, cô đã quên rằng bao lâu rồi cô không nhìm thấy trên mặt người đàn ông này vẻ hung ác, nham hiểm như vậy. Trong đôi mắt ấy đen như mực, cô một cảm giác tàn nhẫn ẩn giấu trong đó.
Duật Tôn bỏ điện thoại xuống, tay trái ở bên hông Sanh Tiêu cũng thả ra.
“Tôn, đã xảy ra chuyện gì?”
Tầm mắt Duật Tôn dừng ở môt điểm, cặp mắt tựa như một con hổ khát máu nheo lại. Y đẩy Sanh Tiêu ra, cầm lấy chìa khóa xe: “Anh đi ra ngoài một chuyến.”
“Tôn, rốt cục là đã xảy ra chuyện gì?” Mạch Sanh Tiêu nhận ra có gì đó không ổn, liền đứng dậy theo.
“Không cần đợi anh, em ngủ trước đi.” Duật Tôn nói xong, vội vàng đi ra ngoài.
Khi y lái ô tô đến nơi xảy ra chuyện không may, Nam Dạ Tước đã đến trước.
Bởi vì nơi này rất yên lặng, cho nên vẫn chưa có ai phát hiện ra đổ máu ở đây.
Nam Dạ Tước đi đến bên cạnh A Nguyên, những người bên cạnh cúi đầu không dám nói lời nào. Vẻ mặt anh lạnh lùng u ám, trầm mặc hồi lâu, người xung quanh không dám thở mạnh.
“Sao lại như thế này?” Ánh mắt anh quét qua mọi người, giọng nói oán giận, ẩn giấu trong đó là sự đau xót.
“Tước thiếu, vốn là bọn em đuổi theo xe đi vào khu này, hành động cũng vô cùng bí mật, ngay lúc sắp kết thúc, lại nghe thấy một tiếng súng. Khi bọn em chạy đến, A Nguyên đã xảy ra chuyện.”
“Không phải dặn các cậu không được động đến súng, phải giải quyết không để lại dấu vết sao?”
“Bọn em cũng không ngờ, những người đó hình như là đột nhiên biết tin, nhưng trước đó, bọn em thật sự là đã đảm bảo rằng không có sai sót gì nên mới ra tay.”
“A Nguyên làm việc từ trước đến nay đều cẩn thận…” Nam Dạ Tước nhìn sang phía khác, sự tàn ác nơi khóe khiến anh ở trong bóng đêm giống như một tên ma vương. A Nguyên là trợ thủ đắc lực của anh, theo anh nhiều năm như vậy, cũng chưa từng thất thủ lần nào.
Duật Tôn đi qua thảm cỏ mềm mại, chồi non còn chưa kịp nhú đã bị các dấu chân giẫm nát. Y ngồi xổm xuống bên cạnh, trong mắt ẩn giấu sự phẫn nộ vô tận cùng với sự đau xót. Cái loại cảm giác này, giống như bị một vết thương nặng, rất lâu mới hoàn hồn: “Theo như miệng vết thương, là bị người ta bắn trộm từ sau lưng.”
Nhưng A Nguyên làm việc rất cẩn thận, sao lại có thể dễ dàng xảy ra chuyện như thế? Trừ khi, lúc ấy hắn bị phân tâm.
Từ sau khi Duật Tôn tới Bạch Sa, A Nguyên vẫn luôn đi theo y, lần này cũng là làm việc cho y.
“Duật thiếu, đây là di động tìm được bên người cậu ấy.” Người bên cạnh đem chiếc di động mà Tương Tư không cẩn thận làm rơi đưa cho Duật Tôn.
“Điều tra xem là của ai, còn nữa, xem cả nhật ký liên lạc.”
“Vâng.”
Một chân Nam Dạ Tước quỳ xuống thảm cỏ, anh tháo chiếc găng tay trắng ở tay trái phủ lên mặt A Nguyên: “Những người tham gia vào vụ này, ta sẽ khiến bọn nó phải đền mạng, một đứa cũng không tha.”
Mạch Sanh Tiêu ở trong phong ngủ bất an đi đi lại lại. Lúc Duật Tôn đi vẻ mặt cũng không tốt, cô mơ hồ có một loại cảm giác không ổn, nhất định đã xảy ra chuyện.
Di động dặt ở trên tủ đầu giường đột nhiên vang lên, cô hai ba bước vội chạy tới, cũng không thèm nhìn số, liền ấn nghe: “Alo, Tôn…”
“Sanh Tiêu…”
Đầu bên kia truyền tới, là tiếng khóc giống như người mắc bệnh tâm thần của Mach Tương Tư, Sanh Tiêu sợ hãi: “Chị, chị làm sao vậy?”
“Sanh Tiêu, em mau đến đây, chị rất sợ, huhu…”
Mạch Sanh Tiêu vội vàng thay quần áo đi ra ngoài, cô lái xe đến nhà Tương Tư, đã thấy cửa nhà cũng chẳng khóa. Cô đi vào phòng khách, bật đèn lên, Mạch Tương Tư đang cuộn mình trên mặt đất, tóc tai hỗn độn, đôi mắt vô thần.
“Chị, chị, chị không sao chứ?”
Tương Tư nhìn thấy cô, hai tay ra sức ôm lấy Mạch Sanh Tiêu, ghìm chặt tới mức cô gần như không thở nổi: “Chị rất sợ, rất sợ, huhuhu…”
“Chị, chị đừng sợ, có em ở đây.” Sanh Tiêu không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể trước tiên an ủi ả.
“Chị nhìn thấy giết người, huhu… Sanh Tiêu, chị không dám nghĩ đến, thật đáng sợ.”
“Chị, chị nhìn thấy ở đâu?”
“Chính là bên khu đại học, hai người chết ở trước mặt chị, chị trốn ở trong bồn hoa, đến động đậy cũng không dám, nếu bọn họ phát hiện ra, nhất định là đến cả chị cũng bị giết…” Vẻ mặt Mạch Tương Tư hốt hoảng, hai bên má đầy vệt xước do bụi hoa để lại. Trên cánh tay, hai chân, những nói có thể thấy, đều là những vết thương nhỏ.
“Chị, đừng nghĩ đến, không có chuyện gì, đừng sợ…” Mạch Sanh Tiêu ôm chặt Tương Tư, chính mình lại không nén được run rẩy.
Cô đưa Tương Tư vào phòng tắm tắm rửa, lại bật hết đèn trong nhà lên: “Chị, hay chúng ta đi báo án?”
“Không được.” Mạch Tương Tư vô thức lắc đầu: “Bọn họ sẽ không bỏ qua cho chị, nếu báo cảnh sát, chị cũng không sống được, Sanh Tiêu, không cần báo án.”
“Được, không báo án.” Sanh Tiêu ôm Tương Tư nằm lên giường, cô đành phải tạm thời trấn an tâm trạng của Mạch Tương Tư. Di động ở bên cạnh, cả đêm Duật Tôn cũng không gọi điện đến. Mạch Sanh Tiêu trong lòng càng lo lắng, càng sợ hãi. Sáng sớm tiếng chuông cửa vang lên, cô cố gắng không đánh thức Tương Tư, ra mở cửa: “Dì Hà.”
“Sanh Tiêu, sao cháu lại ở đây?” Tối hôm qua khi cô đi ra ngoài, dì Hà đang ngủ.
“Dì Hà, Duật thiếu đã về chưa?”
“Buổi sáng dì không thấy có động tĩnh gì, Duật thiếu đi đâu?”
Mạch Sanh Tiêu vào phòng tắm rửa mặt xong đi ra: “Dì Hà, hôm nay dì ở lại đây với chị gái cháu, không cần trở lại Hoàng Duệ Ấn Tượng, đợi chị ấy tỉnh, dì nói với chị ấy, cháu về nhà một chút, lập tức sẽ trở lại.”
“Được.”
Trong lòng Sanh Tiêu còn vướng bận, khi về đến nhà, đã nhìn thấy giày của Duật Tôn ở cửa.
Sự lo lắng trong lòng cô lúc này mới ổn định lại.
Mạch Sanh Tiêu đi lên lầu hai, cửa phòng ngủ đang mở, Duật Tôn nằm giữa giường lớn, nhìn qua bộ dạng có vẻ mệt mỏi, ngay cả tắm cũng chưa.
“Tôn?” Sanh Tiêu tới gần.
Hai mắt người đàn ông nhắm nghiền, trên mặt tràn đầy u ám, mày kiếm cau lại, ngũ quan tuấn mỹ cũng nhăn nhó. Mạch Sanh Tiêu nằm xuống bên cạnh y, người đàn ông vẫn chưa ngủ, bạc môi khẽ mở, giọng nói không chút kiên nhẫn: “Để tôi yên.”
Mạch Sanh Tiêu nín thở, không dám làm phiền y.
Duật Tôn duy trì tư thế đó ngủ đến trưa. Mạch Sanh Tiêu xuống lầu, gọi điện thoại cho dì Hà, dì Hà nói Tương Tư còn đang ngủ, chỉ là luôn gặp ác mộng, tỉnh lại mấy lần.
Phòng bếp đầy nguyên liệu nấu ăn, bây giờ Sanh Tiêu có thể được coi là một bà nội trợ giỏi. Cô không yên lòng gọt cà chua, mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng không nói không rõ được.
Trong lòng chứa nhiều nghi vấn.
Mạch Tương Tư vì sao lại lại đến khu đại học, vì sao lại thấy được hung án?
Còn Duật Tôn nữa, y vội vàng đi ra ngoài, đến cùng là có chuyện gì?
“A! ” Mạch Sanh Tiêu kêu lên, tay phải vẩy vài cái, bị dao cứa đứt một vệt, cô vội vàng đi tìm băng cá nhân.
Duật Tôn nằm trên giường, từng sợi dây thần kinh đều căng như dây cung, tiếng chuông di động vang lên, mắt y liền mở ra, ngồi dậy nghe điện: “Alo?”
“Duật thiếu, đã điều tra ra, chủ nhân chiếc di động kia là Mạch Tương Tư, lần cuối cô ta gọi điện là trước khi A Nguyên gặp chuyện không may, hơn nữa, cũng chính là chiếc điện thoại đã báo tin đi.”
Ánh sánh trong mắt Duật Tôn lóe lên, y rời chiếc di động ra khỏi tai, đôi mắt sâu không thấy đáy bất cứ lúc nào cũng có thể hút người ta vào trong. Y ngồi ở mép giường, tùy ý để ánh mặt trời sáng chói bên ngoài chiếu vào, dừng lại trên bóng dáng thon dài, cô đơn của y.
Duật Tôn đi vào phòng tắm, tắm nước lạnh, y thay quần áo xong liền đi xuống lầu.
Trong phong khách thoang thoảng mùi đồ ăn, trên bàn ăn đã bày bốn món chỉnh tề. Mạch Sanh Tiêu đeo tạp dề đang ở trong bếp, mái tóc của cô buộc cao thành đuôi ngựa, chiểc cổ xinh đẹp hoàn toàn lộ ra.
Duật Tôn đứng ở trước dương cầm, khuôn mặt thất thần nhìn bóng dáng bận rộn của Sanh Tiêu.
Bầu không khí yên lặng không luôn không duy trì được lâu, ngay cả khi họ như thế. Tay Sanh Tiêu bưng bát súp đi ra từ phòng bếp. Nhìn thấy y đứng gần đấy, trong lòng bỗng giật mình, bát canh thiếu chút nữa đổ mất.
“Anh dậy rồi?”
“Anh đói.”
“Vâng.” Mạch Sanh Tiêu cởi tạp dề ra: “Em nấu toàn những món anh thích ăn, mau lại đây ăn đi.”
Duật Tôn kéo ghế ra ngồi vào, Sanh Tiêu xới cơm đặt bát vào tay y. Người đàn ông quét mắt nhìn trên bàn bốn món một canh, trong thời gian ngắn, Mạch Sanh Tiêu từ một cô gái chỉ biết nấu mỳ ăn liền đã trở thành một cô gái đảm đang.
“Tôn, sao anh vẫn chưa động đũa?”
Duật Tôn gắp vài miếng, đối với những món ăn đủ hương đủ vị, nhưng lại không muốn ăn.
Y không nói lời nào, khuôn mặt tối tắm khiến Sanh Tiêu không khỏi buông đôi đũa trong tay xuống. Sự bất an trong lòng càng tăng thêm, giống như bị người ta tạt cả một gáo nước lạnh vào mặt, khó khăn hít thở đến mức cảm thấy ngực đau đớn, kèm theo sự sợ hãi vô cùng ập đến.
Cô ta vẫn muốn giải thích với Duật Tôn, cô ta chỉ là thấy y rất quen, cũng không phải như những cô gái khác muốn nhân cơ hội nịnh nọt. Nhưng mà người đàn ông này hiển nhiên không quan tâm, sự chú ý của y lúc này cũng không ở trên người Mạc Y.
Hiệu trưởng tặng quà lại còn tiễn ra, Mạch Sanh Tiêu cầm sổ lưu niệm, nụ cười cứng ngắc: “Hiệu trưởng, ngài quay lại đi.”
Cô xoay người đi ra khỏi hội trường, nặng nề thở dài.
Thật mệt.
Mạc Y bất giác rời Duật Tôn một khoảng.
Mạch Sanh Tiêu đi về phía lan can, người đàn ông đón lấy, ôm eo cô: “Sao bây giờ mới đi ra?”
“Vâng, họ tặng em cái này.”
Mạc Y nhìn theo bóng dáng Duật Tôn đã đi xa, lúc này mới bừng tỉnh, thì ra khi cô ta đi dạo trên phố đi bộ, từng gặp y trong một cửa hàng sang trọng, chẳng trách, sao lại quen như vậy.
Mạc Y cũng bước đi vài bước, mắt nhìn thấy người đàn ông lái xe rời khỏi vườn trường, trong lòng cô ta cảm thấy mất mát, bóng dáng cô đơn đổ dài, chạm tới cây trúc xanh biếc trong vườn trường.
Mạch Sanh Tiêu và Duật Tôn kết hôn cũng đến nửa năm, nhưng dường như chưa từng cãi vã, từng ngày trôi qua thật yên bình. Sự băn khoăn lúc đầu của Sanh Tiêu cũng theo thời gian mà trôi đi. Có lẽ, Duật Tôn thật sự khao khát có một gia đình, bọn họ chỉ cần có thể giữ gìn được như thế này, có thể giúp nhau khi hoạn nạn.
Mạch Tương Tư từ sau khi đi làm, con người cũng trở nên bình thản hơn, bầu không khí căng thẳng, hơn nữa khó tránh khỏi có lục đục khiến ả thường xuyên phải chịu thiệt. Đối với tình hình bây giờ, ả vô cùng không thích ứng. Lại không có ai như Mạch Sanh Tiêu luôn che chở cho ả, càng có nhiều lúc, người khác lấy ả ra làm trò cười cho thiên hạ. Tương Tư đành phải cô gắng mà thích ứng, học hỏi, nhưng cả ngày tiếp diễn, thường mệt mỏi cả về thể chất lẫn tinh thần.
Ả muốn sau khi từ chức sẽ mở một cửa hàng, Mạch Tương Tư vẫn chưa nói ý định này cho Sanh Tiêu, ả lên mạng tìm kiếm tin tức về cửa hàng, muốn chứng thực đã rồi nói.
Tương Tư gặp chuyện sẽ không lại như trước tìm Sanh Tiêu đầu tiên nữa, qua nửa năm, khiến suy nghĩ của ả thay đổi không ít.
Vốn nghĩ tranh thủ cuối tuần tới, nhưng cửa hàng chuyển nhượng lại đúng lúc gọi điện bảo ả tới đó xem, bất đắc dĩ, Mạch Tương Tư phải bắt xe đến đó trước.
Ả cầm theo địa chỉ ghi lại trên mạng: “Bác tài, đi tới chỗ này.”
Tài xế taxi nghiêng đầu nhìn: “Ồ, chỗ này à, mạn phép hỏi, cô đến đó làm gì?”
“Tôi muốn xem cửa hàng.”
“Quả nhiên, chỗ đó mới mở một trung tâm mua sắm mới, trước đây không có ai đến, nhưng mà chờ đến lúc làm ăn thịnh vượng chắc là ổn, bây giờ thuê thì được lợi thôi.”
Mạch Tương Tư gật đầu mỉm cười: “Đến đó chắc là không xa?”
“Cũng tạm, khoảng nửa tiếng.”
Tương Tư vừa đến đó xem, quả nhiên người rất thưa thớt, rất nhiều cửa hàng đã bày biện tốt, nhưng chiễm lĩnh bên trong vẫn là khoảng không. Trung tâm mua sắm này rất lớn, xung quanh là khu dân cư, chẳng qua còn chưa bắt đầu giao dịch, đường đi vẫn cát chưa kịp dọn sạch, nếu như không cẩn thận bất cứ lúc nào cũng có thể giẫm phải đinh.
Ả đúng hẹn đến gặp đối phương, giá chuyển nhượng cộng với tiền thuê ban đầu lại không đắt, Tương Tư xem cửa hàng xong, nói rằng ngày mai sẽ có câu trả lời.
Bàn bạc xong đi ra, ả đói đến mức bụng dính vào lưng, ả đi vào cửa hàng mỳ gạo LaoMa ở bên cạnh ăn bữa tối. Khi nhìn vào di động đã là tám giờ.
Ả lo lắng xách túi đứng dậy, cũng không biết chỗ này có thể bắt được xe không.
Trong khu nhà đã sáng ánh đèn, nhưng không có ai đi vào, đối diện không xa là khu đại học, cho nên buổi tối mới có các cặp tình nhân trẻ tuổi đến đây ăn cơm, xem phim, thuận tiện, bí mật yêu đương.
Mạch Tương Tư cầm túi, bước đi càng nhanh, trong lòng càng sợ hãi. Trên con đường vắng vẻ chỉ thấy tiếng gót giày của ả cạch cạch, hai tay ả nắm chặt túi, đầu không dám nhìn ra đằng sau, chỉ cắm cúi cố đi ra ngoài.
Thình lình, từ một hành lang nhỏ trong khu nhà xuất hiện một bóng người, Mạc Tương Tư thét chói tai, người bị va ngã xuống đất.
Nhìn kỹ lại, ả lập tức hồn bay phách tán, hồn vía lên mây.
Người con trai khoảng hai mươi tuổi, tay trái của anh ta đang giữ lấy phần gáy, ở khe hở có máu chảy ra, khiến cả người cũng dính máu. Tương Tư lui lại, đứng lên định chạy.
Túi xách ở tay lại bị người con trai giữ lại, Mạch Tương Tư ngã trở lại: “Cứu với, đừng, đừng, tôi cho anh tiền.”
“Điện thoại, điện thoại…”
“Cứu với…”
Người con trai ngồi lên bãi cỏ bên cạnh, anh ta dùng sức giữ lấy túi xách của Tương Tư: “Tôi bị thương nặng, mau giúp tôi gọi một cuộc điện thoại…”
Mạch Tương Tư ngồi phịch trên mặt đất, sợ tới mức nước mắt không ngừng tuôn ra: “Mau gọi! ”
Ả chỉ có thể luống cuống kéo khóa túi xách, nơm nớp lo sợ lấy điện thoại ra, cậu thanh niên thở dốc, năm ngón tay giữ chặt lấy cổ tay ả: “Giúp tôi gọi đến số này…”
Ngón tay cái của Mạch Tương Tư run rẩy bấm số, cậu thanh niên liền đoạt lấy điện thoại trong tay ả: “Alo, đại ca, đã xảy ra chuyện, không ít anh em đã chết…” Hắn nói địa chỉ cho đầu bên kia, Tương Tư muốn trốn đi, nhưng cậu ta giữ chặt tay ả, sau khi nói điện thoại xong liền trả lại di động cho ả.
“Thả tôi ra, điện thoại anh cũng gọi xong rồi…”
Khuôn mặt cậu ta dường như trắng bệch như tờ giấy, dưới ánh đèn mày cam càng trở nên quỷ dị đến đáng sợ. Anh ta giữ chặt vết thương sau gáy: “Nói thêm một câu nữa, tôi sẽ giết cô.”
“Đừng, đừng…” Mạch Tương Tư sợ tới mức vội vàng lên tiếng. Cách đó không xa, tiếng đánh chém, tiếng kêu thảm thiết truyền đến, cậu thanh niên lảo đảo đứng dậy, lại kéo ả vào trong bông hoa. Tương Tư sợ hãi không thôi, cả người lạnh run, sau lưng mồ hôi chảy ròng ròng khiến áo sơ mi ướt đẫm.
Ả ngồi xổm trong bồn hoa, giữa bóng cây loang lổ có thể nhìn thấy chân của một người đàn ông đang bước tới. Đối phương hiển nhiên là phát hiện chỗ bọn họ nấp. Người con trai bên cạnh Mạch Tương Tư liền trở nên khẩn trương, vừa định chạy, lại bị người vừa đến giữ lấy cổ, một dao cắt vào yết hầu, mất mạng.
“A đừng, tôi chỉ là đi ngang qua.” Tương Tư sợ đến mức hai tay múa may, tiếng khóc thét tê tâm liệt phế.
“Mạch tiểu thư.”
Mạch Tương Tư bình tĩnh lại, hai tay ôm lấy bả vai, ngẩng đầu. “Anh…” ả nhất thời cảm thấy quen quen, giống như đã từng gặp ở đâu.
Người đàn ông tên là A Nguyên, hẳn là lúc trước đến Hoàng Duệ Ấn Tượng, từng gặp qua một lần, cũng biết ả là chị gái Sanh Tiêu.
“Cứu tôi, tôi rất sợ.”
“Không có chuyện gì, tôi đưa cô về.” Người đàn ông cúi người, vừa mới chạm vào bả vai Tương Tư, ả chỉ nghe thấy “Pằng” một tiếng, tiếng súng đinh tai nhức óc xé rạch màn đêm vốn đã thê lương. Ả trơ mắt nhìn người đàn ông trước mặt ngã xuống trước mặt mình, máu tươi chảy ồ ồ trước ngực, hai mắt mở to, chết không nhắm mắt.
Mạch Tương Tư vốn đã kinh sợ chưa hết, lần này, sợ tới mức chết ngất. Ả nghe thấy có vô số bước chân từ xa vọng tới, ả vội khom lưng, chui vào trong lùm hoa rậm rạp.
Một đám người chạy tới, đá đá hai người nằm trên mặt đất: “Đã chết.”
Mạch Tương Tư ra sức cắn mu bàn tay, miệng tràn đầy mùi máu tươi, ả căn bản không kịp nghĩ đến cùng là xảy ra chuyện gì. Ả cũng không quen A Nguyên, cũng không nhớ ra đã từng gặp hắn ở đâu. Xung quanh trở lại vẻ bình yên ban đầu, Tương Tư không dám mở mắt ra, ả ngồi xổm trong lùm hoa ước chừng một tiếng, sau khi xác định không có ai lại đây, lúc này mới lảo đảo nghiêng ngả đứng dậy rời đi. Ả thật vất vả mới gọi được xe, ngồi vào ghế sau, ả sợ đến mức bưng mặt khóc rống lên.
Tài xế cũng không hỏi nhiều, còn tưởng Mạch Tương Tư thất tình. Ả khóc đến hai mắt sưng đỏ, lúc này dường như mới nhớ ra cái gì, hai tay thò vào trong túi xách tìm kiếm.
Trong lúc hoảng loạn, di động nhất định là đã bỏ lại ở chỗ đấy.
Ả không dám quay lại lấy, chỉ đành co rúm người dựa vào cửa xe.
Tại Hoàng Duệ Ấn Tượng.
Sanh Tiêu tắm rửa xong đi ra, Duật Tôn đang ngồi trên sofa trong phòng ngủ, trên đùi đặt chiếc laptop, cô vừa dùng khăn lau tóc, vừa đi đến bên canh người đàn ông, hai tay ôm lấy cổ y: “Làm gì vậy?”
“Lên mạng.”
“Em xem nào.”
Người đàn ông đặt máy tính sang một bên, giữ lấy thặt lưng Sanh Tiêu kéo cô ngồi lên đùi mình: “Có phải là sợ anh đi tìm vợ bé không đấy?”
“Anh cứ đi tìm đi.”
Duật Tôn kéo cô vào lòng, làn da Sanh Tiêu thật mềm mại. Điện thoại bên cạnh liền vang lên, y tùy tiện ấn nghe, động tác trên tay và miệng cũng chưa ngừng lại.
Hai tay Mạch Sanh Tiêu ôm lấy cổ người đàn ông, cô cảm thấy lồng ngực mà cô đang vùi vào đột nhiên cứng đờ, giọng nói của người đàn ông lạnh lẽo: “Cậu nhắc lại một lần nữa xem?”
Sanh Tiêu ngẩng lên, sắc mặt Duật Tôn rất đáng sợ, cô đã quên rằng bao lâu rồi cô không nhìm thấy trên mặt người đàn ông này vẻ hung ác, nham hiểm như vậy. Trong đôi mắt ấy đen như mực, cô một cảm giác tàn nhẫn ẩn giấu trong đó.
Duật Tôn bỏ điện thoại xuống, tay trái ở bên hông Sanh Tiêu cũng thả ra.
“Tôn, đã xảy ra chuyện gì?”
Tầm mắt Duật Tôn dừng ở môt điểm, cặp mắt tựa như một con hổ khát máu nheo lại. Y đẩy Sanh Tiêu ra, cầm lấy chìa khóa xe: “Anh đi ra ngoài một chuyến.”
“Tôn, rốt cục là đã xảy ra chuyện gì?” Mạch Sanh Tiêu nhận ra có gì đó không ổn, liền đứng dậy theo.
“Không cần đợi anh, em ngủ trước đi.” Duật Tôn nói xong, vội vàng đi ra ngoài.
Khi y lái ô tô đến nơi xảy ra chuyện không may, Nam Dạ Tước đã đến trước.
Bởi vì nơi này rất yên lặng, cho nên vẫn chưa có ai phát hiện ra đổ máu ở đây.
Nam Dạ Tước đi đến bên cạnh A Nguyên, những người bên cạnh cúi đầu không dám nói lời nào. Vẻ mặt anh lạnh lùng u ám, trầm mặc hồi lâu, người xung quanh không dám thở mạnh.
“Sao lại như thế này?” Ánh mắt anh quét qua mọi người, giọng nói oán giận, ẩn giấu trong đó là sự đau xót.
“Tước thiếu, vốn là bọn em đuổi theo xe đi vào khu này, hành động cũng vô cùng bí mật, ngay lúc sắp kết thúc, lại nghe thấy một tiếng súng. Khi bọn em chạy đến, A Nguyên đã xảy ra chuyện.”
“Không phải dặn các cậu không được động đến súng, phải giải quyết không để lại dấu vết sao?”
“Bọn em cũng không ngờ, những người đó hình như là đột nhiên biết tin, nhưng trước đó, bọn em thật sự là đã đảm bảo rằng không có sai sót gì nên mới ra tay.”
“A Nguyên làm việc từ trước đến nay đều cẩn thận…” Nam Dạ Tước nhìn sang phía khác, sự tàn ác nơi khóe khiến anh ở trong bóng đêm giống như một tên ma vương. A Nguyên là trợ thủ đắc lực của anh, theo anh nhiều năm như vậy, cũng chưa từng thất thủ lần nào.
Duật Tôn đi qua thảm cỏ mềm mại, chồi non còn chưa kịp nhú đã bị các dấu chân giẫm nát. Y ngồi xổm xuống bên cạnh, trong mắt ẩn giấu sự phẫn nộ vô tận cùng với sự đau xót. Cái loại cảm giác này, giống như bị một vết thương nặng, rất lâu mới hoàn hồn: “Theo như miệng vết thương, là bị người ta bắn trộm từ sau lưng.”
Nhưng A Nguyên làm việc rất cẩn thận, sao lại có thể dễ dàng xảy ra chuyện như thế? Trừ khi, lúc ấy hắn bị phân tâm.
Từ sau khi Duật Tôn tới Bạch Sa, A Nguyên vẫn luôn đi theo y, lần này cũng là làm việc cho y.
“Duật thiếu, đây là di động tìm được bên người cậu ấy.” Người bên cạnh đem chiếc di động mà Tương Tư không cẩn thận làm rơi đưa cho Duật Tôn.
“Điều tra xem là của ai, còn nữa, xem cả nhật ký liên lạc.”
“Vâng.”
Một chân Nam Dạ Tước quỳ xuống thảm cỏ, anh tháo chiếc găng tay trắng ở tay trái phủ lên mặt A Nguyên: “Những người tham gia vào vụ này, ta sẽ khiến bọn nó phải đền mạng, một đứa cũng không tha.”
Mạch Sanh Tiêu ở trong phong ngủ bất an đi đi lại lại. Lúc Duật Tôn đi vẻ mặt cũng không tốt, cô mơ hồ có một loại cảm giác không ổn, nhất định đã xảy ra chuyện.
Di động dặt ở trên tủ đầu giường đột nhiên vang lên, cô hai ba bước vội chạy tới, cũng không thèm nhìn số, liền ấn nghe: “Alo, Tôn…”
“Sanh Tiêu…”
Đầu bên kia truyền tới, là tiếng khóc giống như người mắc bệnh tâm thần của Mach Tương Tư, Sanh Tiêu sợ hãi: “Chị, chị làm sao vậy?”
“Sanh Tiêu, em mau đến đây, chị rất sợ, huhu…”
Mạch Sanh Tiêu vội vàng thay quần áo đi ra ngoài, cô lái xe đến nhà Tương Tư, đã thấy cửa nhà cũng chẳng khóa. Cô đi vào phòng khách, bật đèn lên, Mạch Tương Tư đang cuộn mình trên mặt đất, tóc tai hỗn độn, đôi mắt vô thần.
“Chị, chị, chị không sao chứ?”
Tương Tư nhìn thấy cô, hai tay ra sức ôm lấy Mạch Sanh Tiêu, ghìm chặt tới mức cô gần như không thở nổi: “Chị rất sợ, rất sợ, huhuhu…”
“Chị, chị đừng sợ, có em ở đây.” Sanh Tiêu không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể trước tiên an ủi ả.
“Chị nhìn thấy giết người, huhu… Sanh Tiêu, chị không dám nghĩ đến, thật đáng sợ.”
“Chị, chị nhìn thấy ở đâu?”
“Chính là bên khu đại học, hai người chết ở trước mặt chị, chị trốn ở trong bồn hoa, đến động đậy cũng không dám, nếu bọn họ phát hiện ra, nhất định là đến cả chị cũng bị giết…” Vẻ mặt Mạch Tương Tư hốt hoảng, hai bên má đầy vệt xước do bụi hoa để lại. Trên cánh tay, hai chân, những nói có thể thấy, đều là những vết thương nhỏ.
“Chị, đừng nghĩ đến, không có chuyện gì, đừng sợ…” Mạch Sanh Tiêu ôm chặt Tương Tư, chính mình lại không nén được run rẩy.
Cô đưa Tương Tư vào phòng tắm tắm rửa, lại bật hết đèn trong nhà lên: “Chị, hay chúng ta đi báo án?”
“Không được.” Mạch Tương Tư vô thức lắc đầu: “Bọn họ sẽ không bỏ qua cho chị, nếu báo cảnh sát, chị cũng không sống được, Sanh Tiêu, không cần báo án.”
“Được, không báo án.” Sanh Tiêu ôm Tương Tư nằm lên giường, cô đành phải tạm thời trấn an tâm trạng của Mạch Tương Tư. Di động ở bên cạnh, cả đêm Duật Tôn cũng không gọi điện đến. Mạch Sanh Tiêu trong lòng càng lo lắng, càng sợ hãi. Sáng sớm tiếng chuông cửa vang lên, cô cố gắng không đánh thức Tương Tư, ra mở cửa: “Dì Hà.”
“Sanh Tiêu, sao cháu lại ở đây?” Tối hôm qua khi cô đi ra ngoài, dì Hà đang ngủ.
“Dì Hà, Duật thiếu đã về chưa?”
“Buổi sáng dì không thấy có động tĩnh gì, Duật thiếu đi đâu?”
Mạch Sanh Tiêu vào phòng tắm rửa mặt xong đi ra: “Dì Hà, hôm nay dì ở lại đây với chị gái cháu, không cần trở lại Hoàng Duệ Ấn Tượng, đợi chị ấy tỉnh, dì nói với chị ấy, cháu về nhà một chút, lập tức sẽ trở lại.”
“Được.”
Trong lòng Sanh Tiêu còn vướng bận, khi về đến nhà, đã nhìn thấy giày của Duật Tôn ở cửa.
Sự lo lắng trong lòng cô lúc này mới ổn định lại.
Mạch Sanh Tiêu đi lên lầu hai, cửa phòng ngủ đang mở, Duật Tôn nằm giữa giường lớn, nhìn qua bộ dạng có vẻ mệt mỏi, ngay cả tắm cũng chưa.
“Tôn?” Sanh Tiêu tới gần.
Hai mắt người đàn ông nhắm nghiền, trên mặt tràn đầy u ám, mày kiếm cau lại, ngũ quan tuấn mỹ cũng nhăn nhó. Mạch Sanh Tiêu nằm xuống bên cạnh y, người đàn ông vẫn chưa ngủ, bạc môi khẽ mở, giọng nói không chút kiên nhẫn: “Để tôi yên.”
Mạch Sanh Tiêu nín thở, không dám làm phiền y.
Duật Tôn duy trì tư thế đó ngủ đến trưa. Mạch Sanh Tiêu xuống lầu, gọi điện thoại cho dì Hà, dì Hà nói Tương Tư còn đang ngủ, chỉ là luôn gặp ác mộng, tỉnh lại mấy lần.
Phòng bếp đầy nguyên liệu nấu ăn, bây giờ Sanh Tiêu có thể được coi là một bà nội trợ giỏi. Cô không yên lòng gọt cà chua, mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng không nói không rõ được.
Trong lòng chứa nhiều nghi vấn.
Mạch Tương Tư vì sao lại lại đến khu đại học, vì sao lại thấy được hung án?
Còn Duật Tôn nữa, y vội vàng đi ra ngoài, đến cùng là có chuyện gì?
“A! ” Mạch Sanh Tiêu kêu lên, tay phải vẩy vài cái, bị dao cứa đứt một vệt, cô vội vàng đi tìm băng cá nhân.
Duật Tôn nằm trên giường, từng sợi dây thần kinh đều căng như dây cung, tiếng chuông di động vang lên, mắt y liền mở ra, ngồi dậy nghe điện: “Alo?”
“Duật thiếu, đã điều tra ra, chủ nhân chiếc di động kia là Mạch Tương Tư, lần cuối cô ta gọi điện là trước khi A Nguyên gặp chuyện không may, hơn nữa, cũng chính là chiếc điện thoại đã báo tin đi.”
Ánh sánh trong mắt Duật Tôn lóe lên, y rời chiếc di động ra khỏi tai, đôi mắt sâu không thấy đáy bất cứ lúc nào cũng có thể hút người ta vào trong. Y ngồi ở mép giường, tùy ý để ánh mặt trời sáng chói bên ngoài chiếu vào, dừng lại trên bóng dáng thon dài, cô đơn của y.
Duật Tôn đi vào phòng tắm, tắm nước lạnh, y thay quần áo xong liền đi xuống lầu.
Trong phong khách thoang thoảng mùi đồ ăn, trên bàn ăn đã bày bốn món chỉnh tề. Mạch Sanh Tiêu đeo tạp dề đang ở trong bếp, mái tóc của cô buộc cao thành đuôi ngựa, chiểc cổ xinh đẹp hoàn toàn lộ ra.
Duật Tôn đứng ở trước dương cầm, khuôn mặt thất thần nhìn bóng dáng bận rộn của Sanh Tiêu.
Bầu không khí yên lặng không luôn không duy trì được lâu, ngay cả khi họ như thế. Tay Sanh Tiêu bưng bát súp đi ra từ phòng bếp. Nhìn thấy y đứng gần đấy, trong lòng bỗng giật mình, bát canh thiếu chút nữa đổ mất.
“Anh dậy rồi?”
“Anh đói.”
“Vâng.” Mạch Sanh Tiêu cởi tạp dề ra: “Em nấu toàn những món anh thích ăn, mau lại đây ăn đi.”
Duật Tôn kéo ghế ra ngồi vào, Sanh Tiêu xới cơm đặt bát vào tay y. Người đàn ông quét mắt nhìn trên bàn bốn món một canh, trong thời gian ngắn, Mạch Sanh Tiêu từ một cô gái chỉ biết nấu mỳ ăn liền đã trở thành một cô gái đảm đang.
“Tôn, sao anh vẫn chưa động đũa?”
Duật Tôn gắp vài miếng, đối với những món ăn đủ hương đủ vị, nhưng lại không muốn ăn.
Y không nói lời nào, khuôn mặt tối tắm khiến Sanh Tiêu không khỏi buông đôi đũa trong tay xuống. Sự bất an trong lòng càng tăng thêm, giống như bị người ta tạt cả một gáo nước lạnh vào mặt, khó khăn hít thở đến mức cảm thấy ngực đau đớn, kèm theo sự sợ hãi vô cùng ập đến.
Danh sách chương