Cánh mũi của Sanh Tiêu nghe được mùi hương, đúng là đêm đó Duật Tôn đã mang về.
Bôn Bôn nằm ở trên vai Mạch Sanh Tiêu, bé con bĩu môi, nước miếng nhiễu ra dính lên chiếc áo thun cao cấp màu xanh nhạt của cô.
"Cô có biết những lời này, tôi đã nghe qua bao nhiêu người phụ nữ nói rồi không?” Sắc mặc Sanh Tiêu bình tĩnh như nước, không như Alice dự đoán sẽ trừng mắt chất vấn mình. Alice cầm lấy quả táo bên cạnh ước lượng trong tay: "Tôi và họ không giống nhau, cô đã từng thấy Tôn đưa phụ nữ về chưa?”
Alice nghĩ, cô đối với Duật Tôn như vậy là đủ rồi.
Tại căn cứ nhiều năm như vậy, Duật Tôn cho tới bây giờ cũng không đưa một người phụ nữ nào xuất hiện trước mặt họ.
Nhìn qua vẻ mặt chắc chắn của Alice, khóe miệng Mạch Sanh Tiêu câu dẫn ra một nụ cười nhưng lại tối tăm khó hiểu: "Cô có thể tự mình đi hỏi anh ta, anh ta ở bên ngoài bao dưỡng quá nhiều thiếu nữ. Khách quan mà nói, cô xem như là bình thường nhất, chẳng phải chỉ là đưa về một người phụ nữ mà anh ta không thường xuyên ở bên cạnh thôi sao?”
Alice sắc mặt cứng đờ, tất nhiên Sanh Tiêu biết rõ là mình nói có khoa trương chút ít. Nhưng Mạc Y trước kia là sự thật. Tay trái của cô ôm lấy Bôn Bôn, tay phải không đỡ được nhiều nên cánh tay trái đã bắt đầu mỏi nhừ.
"Chẳng lẽ, Duật Tôn cùng tôi ôn lại chuyện cũ, cô cũng có thể chấp nhận hay sao?”
Mạch Sanh Tiêu sờ vào gáy Bôn Bôn, phát hiện con đã chảy mồ hôi: "Xem ra anh ta còn có ham mê mà cô không biết, anh ta thích nữ sinh trẻ tuổi.”
"Cô. . . . .”
Tầm mắt Sanh Tiêu liếc qua khuôn mặt của Alice, cô ta trang điểm rất đậm nhưng không thô. Còn ở trong mắt Alice, mặc kệ Mạch Sanh Tiêu xinh đẹp thế nào thì cùng với Duật Tôn cũng không xứng.
Sanh Tiêu ôm lấy Bôn Bôn sải bước hướng vào trong nhà, vừa mới thay dép đã thấy Duật Tôn vội vàng từ trên lầu đi xuống. Hắn biết rõ tay Mạch Sanh Tiêu không khỏe: "Để anh ôm cho.”
Người đàn ông nói xong, hai tay đã đưa tới nhưng Sanh Tiêu lại ôm Bôn Bôn tránh sang một bên, nhìn xuống mặt đất một hồi lâu.
Duật Tôn bất đắc dĩ thu tay lại, hắn đứng yên tại chỗ, tầm mắt xuyên qua cửa nhìn ra phía bên ngoài.
. . .
Alice nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu lên.
Mi mắt Duật Tôn cụp xuống: "Cô nói gì với cô ấy?”
Lời nói của hắn gọn gàng dứt khoát, dường như chỉ một ánh mắt cũng có thể nhìn thấu lòng của cô.
Alice cũng thẳng thắn, cô đứng dậy, thân thể cao gầy đứng sóng vai cùng Duật Tôn: "Tôi nói cho cô ấy biết, tôi là người phụ nữ đầu tiên của anh.”
"Cô điên rồi! "
"Kích động như thế làm cái gì?” Khuỷu tay của Alice huých nhẹ vào Duật Tôn: "Tôi thực muốn ngủ cùng anh, anh sao có thể thua thiệt được chứ?”
"Thực rãnh rỗi! "
Alice thấy hắn muốn đi, lại bước một bước chắn trước mặt Duật Tôn: "Tôn, cô ấy đối với anh chẳng hề quan tâm.”
Duật Tôn nhướng mi lên: "Làm sao cô biết?”
"Cùng là phụ nữ, tôi có thể nhìn ra.” Hai tay Alice cản đường Duật Tôn: "Chuyện của anh, cô ta đều không quan tâm, cô ấy còn nói phụ nữ của anh còn nhiều. Tôn, vợ như thế anh cưới làm gì chứ?”
"Alice, tôi cho cô đến Ngự Cảnh Viên không phải để cô thêu dệt này nọ, cô trở về đi.”
"Anh đến tột cùng là vừa ý cô ta chỗ nào chứ?”
"Tất cả những gì của cô ấy tôi đều để ý! "
Alice cắn khóe môi, một hồi lâu không nói gì, Duật Tôn cũng hạ giọng mềm mỏng hơn chút ít: "Mấy ngày này cô nên ở trong nhà, Dạ Thần bên kia đợi không được tin tức của cô nhất định sẽ phái người đến.”
Alice ánh mắt rời rạc, cũng không nghe lọt lời nói của Duật Tôn, người đàn ông đẩy tay của cô ra, bước vào trong nhà.
Trần tỷ ôm Bôn Bôn từ trên lầu đi xuống, muốn cho bé con ăn một chút nước trái cây.
"Duật thiếu.”
Duật Tôn gật đầu: "Sanh Tiêu đâu?”
"Duật phu nhân đang ở trên lầu.”
Mạch Sanh Tiêu mở máy tính ra ngồi ở ngoài sân thượng, trên mặt đeo một chiếc kính chống phóng xạ gọng đen, mua lúc đi ra ngoài dạo phố cùng Thư Điềm, nhìn thấy nó thật thú vị nên đã mua về dùng. Duật Tôn mở cửa đi ra, vừa vặn nhìn thấy bóng lưng của Alice đi ra Ngự Cảnh Viên.
Sanh Tiêu nâng tầm mắt lên nhìn xuống dưới lầu.
Duật Tôn ngồi xuống bên cạnh cô, Mạch Sanh Tiêu nhích sang bên cạnh một chút, người đàn ông thấy vậy, lại kề sát vào cô. Sanh Tiêu bị ép ở bên hông ghế, vùi ở trên sô pha không động đậy được.
"Anh sao lại lấn như vậy?”
"Sanh Tiêu, trong lòng em đang suy nghĩ gì, anh đều biết được.”
Mạch Sanh Tiêu đẩy mắt kiếng ở sống mũi lên: "Vậy tôi đang suy nghĩ gì?”
"Em nghĩ, người phụ nữ đầu tiên của anh là Alice, bây giờ cô ấy trở lại, bọn anh có phải tình cũ không rủ cũng tới hay không? Em không cảm thấy gì nhưng Bôn Bôn phải làm sao? Em còn có thể nghĩ là, anh ngoại tình lần đầu tiên thì sẽ có lần sau, lần sau nữa. . . . . . .”
Trên khuôn mặt Mạch Sanh Tiêu thoáng vẻ lúng túng nhưng vẫn còn mạnh miệng: "Anh cùng với Alice. . . . . .”
"Chuyện anh với Alice, em không có quan tâm phải không?” Duật Tôn ngắt lời của cô, đem nửa câu sau thuận miệng nói ra.
Mạch Sanh Tiêu á khẩu không trả lời được, hắn đều đã nói hết những gì cô nghĩ, cô còn có thể nói gì nữa.
Duật Tôn duỗi tay đến sau cổ Sanh Tiêu: "Sanh Tiêu, anh và Alice từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, anh đối với người quen không ra tay, với lại, Alice cũng không phải tuýp người anh thích. Hiểu không?”
Mạch Sanh Tiêu không phải là không nhìn ra những chuyển biến của Duật Tôn trong khoảng thời gian này. Cô mỗi lần đều viện cớ tránh đi, lún vào một lần là đủ rồi. Dù là thân bất do kỷ cũng muốn làm sao cự tuyệt được việc động lòng.
Thấy cô không nói lời nào, Duật Tôn dứt khoát vươn tay giữ lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hướng vào mình: "Mạch Sanh Tiêu, anh và em đã nói nhiều như vậy nhưng em chưa bao giờ đáp lại anh. Đừng có giả vờ im lặng, hôm nay em phải cho anh một đáp án rõ ràng nhất, em còn có thể yêu anh không?”
Sanh Tiêu vạn bất đắc dĩ nhìn vào khuôn mặt của người đàn ông, cô mím đôi môi trái tim không nói gì.
"Không nói gì nghĩa là có thể rồi, phải không?”
Mạch Sanh Tiêu mí mắt giật giật, Duật Tôn và cô kề trán lên nhau: "Em hãy bắt đầu tín nhiệm anh. Sanh Tiêu, em thử để trong lòng tin tưởng anh, anh cũng nỗ lực để em có thể đối với anh ngày càng có nhiều lòng tin, có thể chứ?”
Mùi thuốc lá nhàn nhạn trong miệng hắn theo lời nói mà lan tràn đến cánh mũi Mạch Sanh Tiêu. Trong lòng cô không kiềm chế được mà cảm thấy một dòng nước ấm quanh quẩn dâng trào, cô lại ngậm miệng như cũ không nói lời nào. Duật Tôn thấy thế cũng không thôi, lui về phía sau một chút, đôi mắt sắc bén chăm chú nhìn vào Sanh Tiêu.
Mạch Sanh Tiêu bị hắn giữ chặt lấy khuôn mặt, không thể động đậy.
"Sanh Tiêu, em hãy tha thứ cho anh một lần, ngay lúc ngày đây.” Khẩu khí của Duật Tôn không còn cao cao tại thượng nữa, thậm chí có thể nhận thấy là ăn nói khép nép. Mạch Sanh Tiêu giơ tay lên cầm lấy cổ tay của Duật Tôn, người đàn ông thuận thế ôm cô vào trong ngực.
Không có được câu trả lời của cô, lòng Duật Tôn lại một lần nữa trầm xuống.
Mạch Sanh Tiêu gối cằm lên bờ vai của hắn: "Tôi nếu như cả đời đều không thể tha thứ cho anh, anh cũng không sợ mọi nỗ lực đến cùng của mình hoàn toàn uổng phí sao?”
"Sanh Tiêu, chỉ cần em nói với anh là chịu bắt đầu tín nhiệm anh.”
Mạch Sanh Tiêu không thể dễ dàng mở miệng, hai chữ "Tín nhiệm" này, nói ra dễ vậy sao? ! Có vài người dù có yêu nhau cũng không làm được việc hoàn toàn tin tưởng. Bàn tay ở sau lưng người đàn ông không khỏi nắm chặt: "Anh. . . . . . . . . . để cho tôi thử xem.”
Cuộc sống này không thể mãi dậm chân tại chỗ, hắn không chịu buông tay, hắn vì một câu tha thứ mà cố gắng. Mạch Sanh Tiêu cái gì cũng không cần làm, cô chỉ cần đứng một chỗ mà nhìn xem, nhưng đừng hoàn toàn quay lưng lại làm như không thấy là được.
Đối với Duật Tôn mà nói, đây đã là đáp án tốt nhất rồi.
Người đàn ông hai tay vòng căng, ghìm thật chặt, hận không thể đem Mạch Sanh Tiêu hòa vào trong cơ thể.
*********************
Alice trở lại biệt thự, đem toàn bộ rèm cửa trong phòng ngủ kéo lại, cả căn phòng ngập trong âm u, ánh mặt trời xuyên qua vân của rèm cửa mà chiếu vào khuôn mặt cô, càng làm nổi bật lên khuôn mặt tái nhợt như quỷ mỵ.
Alice mở máy tính ra, chỉ trong chốc lát liền kết nối trò chuyện video với đối phương.
Bên kia cũng là một gian phòng lạnh như hầm băng, ánh sáng chiếu vào mái tóc ngắn màu nâu sẫm của người đàn ông, Dạ Thần đang lau khẩu súng trong tay: "Nhìn thấy hắn chưa?”
"Đã gặp được tồi.”
"Alice, tinh thần của cô cũng không tốt.” Người đàn ông cười nhẹ, để súng trong thay xuống, nửa người trên nghiêng đến: "Xem ra, Tử Thần uy lực không nhỏ.”
"Dạ Thần, ngài yên tâm, chuyện ngài giao phó tôi cũng sẽ làm theo. Thuốc này là căn cứ nghiên cứu ra, có phải là cũng sẽ có thuốc giải hay không? Tôi không muốn lại tiếp tục tiêm vào, Dạ Thần, ngài cho tôi thuốc giải đi. . . . . . . .”
"Alice.” Video phát hình ảnh Dạ Thần ở bên kia đang cầm lấy một cái ly dạ quang: "Ta nếu không dùng thuốc để khống chế cô, sợ là cô đã sớm không liên lạc với ta rồi.”
"Không đâu, tôi có thể thề.” Alice dứt lời liền vươn tay ra.
"Đừng ở đây đóng kịch với ta.” Dạ Thần co hai chân thon dài đặt ở mép bàn, nửa người to lớn của hắn dựa vào ghế: "Ta có thể cho cô biết, thuốc giải là có, nhưng cất ở két sắt trong căn cứ, cô có muốn không?”
"Tôi muốn.” Alice không chút do dự gật đầu trả lời.
"Ta cho cô hai sự lựa chọn.”
Alice ngay lập tức lâm vào tuyệt vọng, cái gọi là "lựa chọn" của Dạ Thần, đơn giản chính là muốn cho cô hoặc Duật Tôn hy sinh một trong hai người. Alice chợt cảm thấy toàn thân bắt đầu khó chịu, lại đến lúc phải tiêm thuốc.
Dạ Thần uống cạn rượu đỏ trong ly, hắn thích dùng ly dạ quang để uống rượu. Cái loại ánh sáng lấp lánh đó giống như màu máu tươi của một gương mặt hồng hào diễm lệ.
"Alice, cô nếu như có thể đem thuốc này tiêm vào trong cơ thể của người phụ nữ kia thì ta liền xem như cô đã thoàn thành nhiệm vụ, thế nào?”
Tay phải Alice che lấy ngực, nghe những lời này của Dạ Thần khiến sắc mặt của cô phải cố gắng giấu đi vẻ thảng thốt, làm như khuôn mặt tràn đầy bình tĩnh: "Ngài nói Mạch Sanh Tiêu?”
"Đúng vậy.”
"Vì sao?”
"Tử Thần một khi đã nghiện thì cảm giác như thế nào, A
lice, cô so với ta rõ ràng hơn cả. Cô còn không thể kháng cự thì huống chi một người hết sức bình thường?” Dạ Thần mười ngón tay đan lại, bộ dáng nhẹ nhàng ung dung: "Cái khối chướng ngại này bị đá đi, cô có thể không cần lo lắng mà tiếp cận Duật Tôn.”
Ánh mắt Alice nhìn về phía Dạ Thần trong video: "Ngài, ngài thật sự muốn có được cô ta?”
Hắn nếu muốn, sao lại là người phụ nữ như thế? "Alice, thời gian ta cho cô có hạn, chờ cô tiêm thuốc vào xong thì cô đã làm nhiệm vụ tốt rồi.”
"Khônggg. . .”
Đối phương đã trước một bước cắt đứt đường truyền.
Alice hai tay chống đứng dậy như rơi và đường cùng, đành phải tắt máy tính rồi đóng lại. Cô chán nản dựa vào phía sau, vùi mặt vào lòng bàn tay. Mọi người đều ích kỷ, huống chi cô và Mạch Sanh Tiêu còn có Duật Tôn ở giữa. Mười ngón tay của Alice dắt vào tóc, dùng sức bứt ra, từng hạt mồ hôi rỉ trên trán. Cô không chỉ một lần thử qua, cho dù có ngâm cả người vào nước lạnh cũng không được, Tử Thần chính là một loại ma túy mà khi độc tính phát tác, so với bị ngàn vạn con kiến gặm nuốt còn khó chịu hơn gấp trăm lần. Alice cắn nát khóe miệng cũng không nghĩ ra cách gì, cuối cùng không thể không thỏa hiệp. Cô lảo đảo chạy vào trong phòng rửa tay, đem thuốc giấu ở bên trong lấy ra.
Tiêm vào xong, Alice chống lên bồn rửa mặt trước gương, mở nước lạnh ra, hất nước vào mặt.
Nhìn qua gương mặt này trong gương, Alice thiếu chút nữa ngay cả mình cũng nhận không ra. Cô xòe bàn tay ra vỗ vỗ vào mặt. Xem ra, ma túy thật sự có thể phá hủy ý chí của một con người. Cô cùng Duật Tôn trước đây đã không thể nào, huống chi bây giờ cô đã thành ra như vậy?
Alice vùi mặt xuống bồn nước tay, cảm giác sợ hãi vì bị nghẹt thở trong nháy mắt xuất hiện. Hốc mắt của cô nóng hổi, cũng không biết đến tột cùng nước rơi trên mặt là nước mắt hay nước thường.
Nếu như lúc trước khi Duật Tôn bỏ đi, có thể đợi cô làm nhiệm vụ trở về, có thể mang cô đi cùng thì thật tốt biết bao?
Alice cho đến khi không nhịn được cơn tức này mới nâng mặt từ trong bồn ngước lên.
Cô há miệng to thở phì phò, chết hóa ra là đáng sợ như vậy, cô không muốn chết. Trải qua cuộc sống không khác gì từ địa ngục kia mà cô còn có thể sống, Alice bây giờ chỉ có thể đi một bước, tính một bước.
Cô đứng lên đi đến trước bồn tắm, mở nước lạnh từ vòi hoa sen xối thẳng vào mình. Nếu như cái rét lạnh này có thể làm cho cô tỉnh táo thì như thế nào cô cũng chịu được.
Alice trở lại phòng ngủ, quần áo cũng không thay, cô vén chăn lên co rúc ở trên giường.
. . .
Duật Tôn chuẩn bị lái xe trở về Ngự Cảnh Viên.
Vô tình nhận được điện thoại của Alice, giọng cô ở đầu dây bên kia nói không ra hơi, chỉ nói là bị cảm. Duật Tôn tắt điện thoại, ghé qua tiệm thuốc mua hai hộp thuốc.
Duật Tôn đi vào phòng của Alice, lúc này mới phát hiện là cô sốt rất cao. Alice ngủ được rất trầm, mơ mơ hồ hồ còn nói mê sảng.
"Tôn, dẫn em đi. . .”
"Tôi không muốn giết người, đừng đến tìm tôi, buông tôi ra! Tôn, đem em cùng đi, anh ở đâu. . . . . .”
"Alice! " Duật Tôn vén chăn của cô lên: "Dậy đi.”
Alice mông lung nhìn thấy người đàn ông ở trước mặt, miệng cô khô nứt. Duật Tôn nhanh chóng lấy điện thoại ra muốn gọi điện thoại. Alice thấy thế mới đưa ngón thay mảnh khảnh giữ chặt góc áo của hắn: "Tôi không sao, uống thuốc là tốt rồi.”
"Tôi gọi bác sỹ đến khám cho cô một chút.”
Alice như đang cười: "Anh quên rồi sao? Chúng ta từ nhỏ đã bị ngâm dưới nước biển lạnh như băng, sức chống cự mà kém quá thì toàn bộ đã bị sốt mà chết rồi.”
Cô nói ra được được, như một sự mỉa mai chê cười.
Duật Tôn cầm lấy chiếc gối bên cạnh đặt ở sau lưng cô. Alice nói là sự thật, những đứa trẻ bị bắt về căn cứ đều là những công tử tiểu thư được nuông nhiều từ bé, ở nhà nào mà không được cha mẹ nâng niu ở trong bàn tay đây?
Alice trên khuôn mặt khổ sở hỏi qua Duật Tôn: "Tôn, anh nói tôi không phải là công chúa bị thất lạc ở bên ngoài sao?”
Kỳ thật, cho dù thật sự là công chúa, sau khi đến căn cứ cũng chỉ có thể sa vào cảnh nô lệ giết người.
Duật Tôn đem miếng giảm nhiệt và thuốc hạ sốt cho cô, Alice không dám gặp bác sỹ vì sợ những vết kim tiêm trên tay bị phát giác. Cô tiếp nhận thuốc, bỏ vào trong miệng, uống hai miếng nước nuốt xuống.
"Tôn, anh nói Dạ Thần có tìm được tôi không?”
"Không biết.”
Alice vừa muốn cười liền bị một hồi ho khan kịch liệt, cô phải thật vất vả mới kiềm lại được, lúc này giọng nói yếu ớt: "Anh không thể an ủi tôi mà nói bọn họ sẽ không tìm được sao?”
"Alice, cô yên tâm. Đối với cô, tôi sẽ không thấy chết mà không cứu.”
"Thật sự?”
"Tôi nghĩ, căn cứ bên kia sẽ không chịu để yên. Cái tổ chức tội ác này sẽ có ngày bị phá hủy.”
Alice không khỏi nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cũng không biết mình có thể chờ đến được ngày đó hay không.
"Tôn, tôi cũng vậy, thật muốn có một mái nhà.”
"Cô sẽ có.”
Alice thu hồi tầm mắt, nhìn vào khuôn mặt của người đàn ông: "Anh có thể coi tôi giống như người nhà không?”
Duật Tôn im lặng không nói, cũng không mở miệng nói thêm gì.
"Tôi không cần anh hứa hẹn cái gì, chỉ thuần túy mà người nhà mà thôi. Giống như trước kia ở tại căn cứ vậy, anh đã nói, tôi một ngày không tìm được cha mẹ của mình thì anh một ngày xem tôi như người nhà.”
"Alice, tôi chỉ có thể xem cô là bạn.”
"Tôi không phải là muốn giống như Mạch Sanh Tiêu, chẳng lẽ là người thân cũng không được sao?”
Duật Tôn nhìn vào khuôn mặt tiều tụy của Alice, hắn đứng lên: "Alice, nhà của tôi chỉ có một thôi, tôi và cô lại không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào. Huống chi, sớm muộn gì cũng có một ngày cô sẽ tìm được người thân của mình.”
Alice không kiên trì nữa, cô nhịn xuống chua xót trong mắt: "Tôi mặc kệ, tôi liền xem anh là người thân duy nhất của tôi.”
Cô không muốn mình không chỗ nương tựa, với lại cô linh tính rằng, ngay cả một mái nhà cũng đều không có được.
Alice từ hôm qua rời khỏi Ngự Cảnh Viên đến bây giờ cũng không ăn một miếng. Duật Tôn gọi đồ ăn mang đến cho cô ấy, Alice không đói bụng, chỉ ăn qua loa chút ít: "Tôn, thực xin lỗi, tôi không thích Mạch Sanh Tiêu nên mới nói những lời đó với cô ấy.”
"Không sao, cô ấy sẽ không để ở trong lòng.” Duật Tôn vén ống tay áo lên, đem toàn bộ rèm cửa trong phòng kéo ra: "Alice, Sanh Tiêu là vợ tội, nếu quả như cô muốn trở thành người nhà của tôi thì cô nhất định phải đối tốt với cô ấy.”
"Tôi biết rồi.”
******************
Alice ở trong biệt thự dưỡng bệnh mấy ngày, tinh thần lúc này mới khôi phục lại.
Cô ta cố ý mua cho Bôn Bôn không ít đồ chơi, lại chạy xe đến Ngự Cảnh Viên, bởi vì là buổi sáng nên Duật Tôn không có ở nhà.
Mạch Sanh Tiêu đi theo dì Hà xuống lầu, nhìn thấy Alice ở trong phòng khách.
Sanh Tiêu ra hiệu cho dì Hà đi trước, Alice thấy cô đi tới liền đứng lên. Nhìn qua khuôn mặt đề phòng của Mạch Sanh Tiêu, khóe miệng của cô không khỏi câu dẫn ra một nụ cười: "Tôi không phải đến đây để khiêu khích, chuyện lần trước thực xin lỗi, tôi muốn cho cô cảm thấy khó chịu trong lòng một chút.”
Sanh Tiêu không nghĩ đến cô ấy sẽ nói ra những lời như vậy, Alice ngồi thẳng lưng trên ghế sô pha: "Chúng ta làm bạn tốt được không?”
Mạch Sanh Tiêu nhìn qua bàn tay của cô ấy duỗi ra, trên mặt Alice nhẹ mỉm cười, Sanh Tiêu cũng không khỏi giơ cánh tay lên theo.
"Đúng là tôi thích Duật Tôn, cũng biết anh ấy bây giờ là chồng cô. Cô không cần phải đề phòng tôi, anh ấy không yêu tôi, cố gắng cũng không được, cho nên. . . . . . .” Alice bất đắc dĩ nhún vai.
Mạch Sanh Tiêu hiếm khi nào gặp được người thẳng tính như thế: "Cô nói đúng, anh ấy là người đã có vợ con, cho nên. . . . . . . .”
Alice vung tay ra: "Đừng có nhại tôi, cô chẳng phải muốn nói tôi đừng tiếp cận anh ấy sao.”
Duật Tôn lúc trở về, liếc mắt liền nhìn thấy Alice ngồi ở trong phòng khách.
Mạch Sanh Tiêu đang ôm Bôn Bôn, cũng không biết đang nói với cô cái gì. Duật Tôn đi đến bên cạnh Sanh Tiêu, đưa tay ôm lấy con vào lòng.
Alice ngồi ở phía đối diện, rõ ràng cảm thấy mình như người thừa ở đây.
"Không phải đã sắp xếp chỗ ở cho cô rồi sao?”
Alice khóe mắt nâng lên, ánh mắt nhìn vào Sanh Tiêu: "Lời này của anh như có nghĩa khác, tôi như người phụ nữ được anh bao dưỡng vậy.”
Khuôn mặt tuấn tú kiên quyết mà lãnh đạm của Duật Tôn cũng không nhịn được cười. Tầm mắt của hắn nhìn qua Mạch Sanh Tiêu: "Không đâu, cô ấy tin tôi.”
Khóe miệng Alice cứng lại, tiện đà kéo ra ý cười.
Sanh Tiêu trông thấy ánh mắt cô đơn của Alice, cô ngước lên khuôn mặt nhỏ nhắn, nhớ đến những lời nói của Duật Tôn đã nói với mình hôm qua.
Alice đến nay cũng không biết cha mẹ của mình đã chết.
Cô thậm chí còn cho rằng đến một ngày nào đó có thể tìm được người thân. Duật Tôn giấu giếm chuyện này cho đến bây giờ, cũng là một lần làm nhiệm vụ mà hắn vô tình biết được.
Dì Hà chuẩn bị cơm trưa thật ngon, đem thức ăn dọn lên bàn.
"Ở đây ăn cơm đi.” Mạch Sanh Tiêu hướng về Alice mà nói.
Trên bàn cơm, Duật Tôn bế Bôn Bôn, Sanh Tiêu trộn tôm đã bóc vỏ vào cơm, múc một muỗng đút cho con của họ. Alice ăn nhạt như nước ốc, đôi mắt cũng ảm đạm không ánh sáng.
***************
Từ đó về sau, cô ta thường xuyên đến cho Ngự Cảnh Viên, có khi sẽ chơi cùng Bôn Bôn, Mạch Sanh Tiêu cũng không có ý khước từ cô ấy. Alice khách quan mà thẳng thắn, cô ấy không phải ở sau lưng làm chuyện độc ác.
Trần tỷ ôm Bôn Bôn đi lên lầu ngủ, dì Hà sau giờ cơm trưa cũng muốn đi ngủ một lát.
Trong phòng khách chỉ có Alice và Mạch Sanh Tiêu, Sanh Tiêu chọn kênh rồi đặt điều khiển từ xa ở bên cạnh.
Alice mang túi xách đặt ở trên bàn trà, cô như có điều suy nghĩ mà nhìn chăm chú vào một nơi. Mạch Sanh Tiêu thấy cô ấy không chú ý vào ti vi: "Có chuyện gì vậy?”
Alice hoàn hồn, lắc đầu nói: "Không có gì.”
"Nếu cô không thoải mái thì đi lên lầu nằm nghỉ đi.”
"Không cần.” Ánh mắt Alice nhìn về hướng Sanh Tiêu. Mạch Sanh Tiêu đối với cô cũng không hề đề phòng, cô phác thảo ra một nét cười lạnh. Chẳng lẽ Sanh Tiêu có thể chắc chắn là cô thật sự sẽ không làm gì gây tổn thương đến mình hay sao?
Mạch Sanh Tiêu cũng cảm thấy kỳ lạ, trong vô thức cô cũng không bài xích Alice đến gần, cũng không phải do đồng tình tất cả mọi chuyện với Alice.
Chính Mạch Sanh Tiêu cũng không nhận ra, cô tin Duật Tôn, nên mới tin Alice.
Nội dung bộ phim buồn tẻ và
vô vị, tay trái Sanh Tiêu chống đầu, dần dần hai mắt khép lại, gối lên thành ghế mà ngủ thiếp đi.
Alice cầm lấy túi xách, không một tiếng động ngồi vào bên cạnh Mạch Sanh Tiêu.
Cô ta lấy ra một ống tiêm từ trong túi xách, bên trong đã có sẵn thuốc, chỉ cần nhấn thuốc này xuống, cô ta đã có thể được giải thoát.
Alice nhìn chằm chằm vào ống tiêm có dung dịch màu lam, tay phải của Mạch Sanh Tiêu ở ngay bên cạnh của cô. Mạch máu có thể thấy được rõ ràng, cô ta nhẹ nâng tay của Sanh Tiêu lên, mũi kim là đặc chế, bảo đảm một mũi này tiêm vào, Mạch Sanh Tiêu cũng sẽ không phát giác ra được.
Dạ Thần đã nói, chỉ cần cô tiêm thuốc vào cho Mạch Sanh Tiêu thì cô có thể lấy được thuốc giải.
Nếu như, sự lựa chọn này thật sự chỉ có thể do cô lựa chọn thì cô sẽ không chút do dự mà lựa chọn bảo vệ Duật Tôn.
Alice đặt tay của Sanh Tiêu bên chân mình, cô đẩy kim tiêm vào không khí, sau đó nhắm ngay vào mạch máu của Mạch Sanh Tiêu.
Nhưng tầm mắt của cô chuyển xuống phía dưới một chút, đã nhìn thấy hai vết sẹo trên tay của Sanh Tiêu.
Alice ngưng lại động tác, lâm vào trong mâu thuẫn. Nếu như một mũi kim này thật sự đi xuống, Mạch Sanh Tiêu về sau có thể bị Dạ Thần khống chế. Alice do dự, như vậy, Duật Tôn phải làm sao?
Cô đã thấy được tình cảm của Duật Tôn đối với Sanh Tiêu, huống chi, anh ấy thật vất vả mới có một mái nhà. . . . . . . . . .
-----
Bôn Bôn nằm ở trên vai Mạch Sanh Tiêu, bé con bĩu môi, nước miếng nhiễu ra dính lên chiếc áo thun cao cấp màu xanh nhạt của cô.
"Cô có biết những lời này, tôi đã nghe qua bao nhiêu người phụ nữ nói rồi không?” Sắc mặc Sanh Tiêu bình tĩnh như nước, không như Alice dự đoán sẽ trừng mắt chất vấn mình. Alice cầm lấy quả táo bên cạnh ước lượng trong tay: "Tôi và họ không giống nhau, cô đã từng thấy Tôn đưa phụ nữ về chưa?”
Alice nghĩ, cô đối với Duật Tôn như vậy là đủ rồi.
Tại căn cứ nhiều năm như vậy, Duật Tôn cho tới bây giờ cũng không đưa một người phụ nữ nào xuất hiện trước mặt họ.
Nhìn qua vẻ mặt chắc chắn của Alice, khóe miệng Mạch Sanh Tiêu câu dẫn ra một nụ cười nhưng lại tối tăm khó hiểu: "Cô có thể tự mình đi hỏi anh ta, anh ta ở bên ngoài bao dưỡng quá nhiều thiếu nữ. Khách quan mà nói, cô xem như là bình thường nhất, chẳng phải chỉ là đưa về một người phụ nữ mà anh ta không thường xuyên ở bên cạnh thôi sao?”
Alice sắc mặt cứng đờ, tất nhiên Sanh Tiêu biết rõ là mình nói có khoa trương chút ít. Nhưng Mạc Y trước kia là sự thật. Tay trái của cô ôm lấy Bôn Bôn, tay phải không đỡ được nhiều nên cánh tay trái đã bắt đầu mỏi nhừ.
"Chẳng lẽ, Duật Tôn cùng tôi ôn lại chuyện cũ, cô cũng có thể chấp nhận hay sao?”
Mạch Sanh Tiêu sờ vào gáy Bôn Bôn, phát hiện con đã chảy mồ hôi: "Xem ra anh ta còn có ham mê mà cô không biết, anh ta thích nữ sinh trẻ tuổi.”
"Cô. . . . .”
Tầm mắt Sanh Tiêu liếc qua khuôn mặt của Alice, cô ta trang điểm rất đậm nhưng không thô. Còn ở trong mắt Alice, mặc kệ Mạch Sanh Tiêu xinh đẹp thế nào thì cùng với Duật Tôn cũng không xứng.
Sanh Tiêu ôm lấy Bôn Bôn sải bước hướng vào trong nhà, vừa mới thay dép đã thấy Duật Tôn vội vàng từ trên lầu đi xuống. Hắn biết rõ tay Mạch Sanh Tiêu không khỏe: "Để anh ôm cho.”
Người đàn ông nói xong, hai tay đã đưa tới nhưng Sanh Tiêu lại ôm Bôn Bôn tránh sang một bên, nhìn xuống mặt đất một hồi lâu.
Duật Tôn bất đắc dĩ thu tay lại, hắn đứng yên tại chỗ, tầm mắt xuyên qua cửa nhìn ra phía bên ngoài.
. . .
Alice nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu lên.
Mi mắt Duật Tôn cụp xuống: "Cô nói gì với cô ấy?”
Lời nói của hắn gọn gàng dứt khoát, dường như chỉ một ánh mắt cũng có thể nhìn thấu lòng của cô.
Alice cũng thẳng thắn, cô đứng dậy, thân thể cao gầy đứng sóng vai cùng Duật Tôn: "Tôi nói cho cô ấy biết, tôi là người phụ nữ đầu tiên của anh.”
"Cô điên rồi! "
"Kích động như thế làm cái gì?” Khuỷu tay của Alice huých nhẹ vào Duật Tôn: "Tôi thực muốn ngủ cùng anh, anh sao có thể thua thiệt được chứ?”
"Thực rãnh rỗi! "
Alice thấy hắn muốn đi, lại bước một bước chắn trước mặt Duật Tôn: "Tôn, cô ấy đối với anh chẳng hề quan tâm.”
Duật Tôn nhướng mi lên: "Làm sao cô biết?”
"Cùng là phụ nữ, tôi có thể nhìn ra.” Hai tay Alice cản đường Duật Tôn: "Chuyện của anh, cô ta đều không quan tâm, cô ấy còn nói phụ nữ của anh còn nhiều. Tôn, vợ như thế anh cưới làm gì chứ?”
"Alice, tôi cho cô đến Ngự Cảnh Viên không phải để cô thêu dệt này nọ, cô trở về đi.”
"Anh đến tột cùng là vừa ý cô ta chỗ nào chứ?”
"Tất cả những gì của cô ấy tôi đều để ý! "
Alice cắn khóe môi, một hồi lâu không nói gì, Duật Tôn cũng hạ giọng mềm mỏng hơn chút ít: "Mấy ngày này cô nên ở trong nhà, Dạ Thần bên kia đợi không được tin tức của cô nhất định sẽ phái người đến.”
Alice ánh mắt rời rạc, cũng không nghe lọt lời nói của Duật Tôn, người đàn ông đẩy tay của cô ra, bước vào trong nhà.
Trần tỷ ôm Bôn Bôn từ trên lầu đi xuống, muốn cho bé con ăn một chút nước trái cây.
"Duật thiếu.”
Duật Tôn gật đầu: "Sanh Tiêu đâu?”
"Duật phu nhân đang ở trên lầu.”
Mạch Sanh Tiêu mở máy tính ra ngồi ở ngoài sân thượng, trên mặt đeo một chiếc kính chống phóng xạ gọng đen, mua lúc đi ra ngoài dạo phố cùng Thư Điềm, nhìn thấy nó thật thú vị nên đã mua về dùng. Duật Tôn mở cửa đi ra, vừa vặn nhìn thấy bóng lưng của Alice đi ra Ngự Cảnh Viên.
Sanh Tiêu nâng tầm mắt lên nhìn xuống dưới lầu.
Duật Tôn ngồi xuống bên cạnh cô, Mạch Sanh Tiêu nhích sang bên cạnh một chút, người đàn ông thấy vậy, lại kề sát vào cô. Sanh Tiêu bị ép ở bên hông ghế, vùi ở trên sô pha không động đậy được.
"Anh sao lại lấn như vậy?”
"Sanh Tiêu, trong lòng em đang suy nghĩ gì, anh đều biết được.”
Mạch Sanh Tiêu đẩy mắt kiếng ở sống mũi lên: "Vậy tôi đang suy nghĩ gì?”
"Em nghĩ, người phụ nữ đầu tiên của anh là Alice, bây giờ cô ấy trở lại, bọn anh có phải tình cũ không rủ cũng tới hay không? Em không cảm thấy gì nhưng Bôn Bôn phải làm sao? Em còn có thể nghĩ là, anh ngoại tình lần đầu tiên thì sẽ có lần sau, lần sau nữa. . . . . . .”
Trên khuôn mặt Mạch Sanh Tiêu thoáng vẻ lúng túng nhưng vẫn còn mạnh miệng: "Anh cùng với Alice. . . . . .”
"Chuyện anh với Alice, em không có quan tâm phải không?” Duật Tôn ngắt lời của cô, đem nửa câu sau thuận miệng nói ra.
Mạch Sanh Tiêu á khẩu không trả lời được, hắn đều đã nói hết những gì cô nghĩ, cô còn có thể nói gì nữa.
Duật Tôn duỗi tay đến sau cổ Sanh Tiêu: "Sanh Tiêu, anh và Alice từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, anh đối với người quen không ra tay, với lại, Alice cũng không phải tuýp người anh thích. Hiểu không?”
Mạch Sanh Tiêu không phải là không nhìn ra những chuyển biến của Duật Tôn trong khoảng thời gian này. Cô mỗi lần đều viện cớ tránh đi, lún vào một lần là đủ rồi. Dù là thân bất do kỷ cũng muốn làm sao cự tuyệt được việc động lòng.
Thấy cô không nói lời nào, Duật Tôn dứt khoát vươn tay giữ lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hướng vào mình: "Mạch Sanh Tiêu, anh và em đã nói nhiều như vậy nhưng em chưa bao giờ đáp lại anh. Đừng có giả vờ im lặng, hôm nay em phải cho anh một đáp án rõ ràng nhất, em còn có thể yêu anh không?”
Sanh Tiêu vạn bất đắc dĩ nhìn vào khuôn mặt của người đàn ông, cô mím đôi môi trái tim không nói gì.
"Không nói gì nghĩa là có thể rồi, phải không?”
Mạch Sanh Tiêu mí mắt giật giật, Duật Tôn và cô kề trán lên nhau: "Em hãy bắt đầu tín nhiệm anh. Sanh Tiêu, em thử để trong lòng tin tưởng anh, anh cũng nỗ lực để em có thể đối với anh ngày càng có nhiều lòng tin, có thể chứ?”
Mùi thuốc lá nhàn nhạn trong miệng hắn theo lời nói mà lan tràn đến cánh mũi Mạch Sanh Tiêu. Trong lòng cô không kiềm chế được mà cảm thấy một dòng nước ấm quanh quẩn dâng trào, cô lại ngậm miệng như cũ không nói lời nào. Duật Tôn thấy thế cũng không thôi, lui về phía sau một chút, đôi mắt sắc bén chăm chú nhìn vào Sanh Tiêu.
Mạch Sanh Tiêu bị hắn giữ chặt lấy khuôn mặt, không thể động đậy.
"Sanh Tiêu, em hãy tha thứ cho anh một lần, ngay lúc ngày đây.” Khẩu khí của Duật Tôn không còn cao cao tại thượng nữa, thậm chí có thể nhận thấy là ăn nói khép nép. Mạch Sanh Tiêu giơ tay lên cầm lấy cổ tay của Duật Tôn, người đàn ông thuận thế ôm cô vào trong ngực.
Không có được câu trả lời của cô, lòng Duật Tôn lại một lần nữa trầm xuống.
Mạch Sanh Tiêu gối cằm lên bờ vai của hắn: "Tôi nếu như cả đời đều không thể tha thứ cho anh, anh cũng không sợ mọi nỗ lực đến cùng của mình hoàn toàn uổng phí sao?”
"Sanh Tiêu, chỉ cần em nói với anh là chịu bắt đầu tín nhiệm anh.”
Mạch Sanh Tiêu không thể dễ dàng mở miệng, hai chữ "Tín nhiệm" này, nói ra dễ vậy sao? ! Có vài người dù có yêu nhau cũng không làm được việc hoàn toàn tin tưởng. Bàn tay ở sau lưng người đàn ông không khỏi nắm chặt: "Anh. . . . . . . . . . để cho tôi thử xem.”
Cuộc sống này không thể mãi dậm chân tại chỗ, hắn không chịu buông tay, hắn vì một câu tha thứ mà cố gắng. Mạch Sanh Tiêu cái gì cũng không cần làm, cô chỉ cần đứng một chỗ mà nhìn xem, nhưng đừng hoàn toàn quay lưng lại làm như không thấy là được.
Đối với Duật Tôn mà nói, đây đã là đáp án tốt nhất rồi.
Người đàn ông hai tay vòng căng, ghìm thật chặt, hận không thể đem Mạch Sanh Tiêu hòa vào trong cơ thể.
*********************
Alice trở lại biệt thự, đem toàn bộ rèm cửa trong phòng ngủ kéo lại, cả căn phòng ngập trong âm u, ánh mặt trời xuyên qua vân của rèm cửa mà chiếu vào khuôn mặt cô, càng làm nổi bật lên khuôn mặt tái nhợt như quỷ mỵ.
Alice mở máy tính ra, chỉ trong chốc lát liền kết nối trò chuyện video với đối phương.
Bên kia cũng là một gian phòng lạnh như hầm băng, ánh sáng chiếu vào mái tóc ngắn màu nâu sẫm của người đàn ông, Dạ Thần đang lau khẩu súng trong tay: "Nhìn thấy hắn chưa?”
"Đã gặp được tồi.”
"Alice, tinh thần của cô cũng không tốt.” Người đàn ông cười nhẹ, để súng trong thay xuống, nửa người trên nghiêng đến: "Xem ra, Tử Thần uy lực không nhỏ.”
"Dạ Thần, ngài yên tâm, chuyện ngài giao phó tôi cũng sẽ làm theo. Thuốc này là căn cứ nghiên cứu ra, có phải là cũng sẽ có thuốc giải hay không? Tôi không muốn lại tiếp tục tiêm vào, Dạ Thần, ngài cho tôi thuốc giải đi. . . . . . . .”
"Alice.” Video phát hình ảnh Dạ Thần ở bên kia đang cầm lấy một cái ly dạ quang: "Ta nếu không dùng thuốc để khống chế cô, sợ là cô đã sớm không liên lạc với ta rồi.”
"Không đâu, tôi có thể thề.” Alice dứt lời liền vươn tay ra.
"Đừng ở đây đóng kịch với ta.” Dạ Thần co hai chân thon dài đặt ở mép bàn, nửa người to lớn của hắn dựa vào ghế: "Ta có thể cho cô biết, thuốc giải là có, nhưng cất ở két sắt trong căn cứ, cô có muốn không?”
"Tôi muốn.” Alice không chút do dự gật đầu trả lời.
"Ta cho cô hai sự lựa chọn.”
Alice ngay lập tức lâm vào tuyệt vọng, cái gọi là "lựa chọn" của Dạ Thần, đơn giản chính là muốn cho cô hoặc Duật Tôn hy sinh một trong hai người. Alice chợt cảm thấy toàn thân bắt đầu khó chịu, lại đến lúc phải tiêm thuốc.
Dạ Thần uống cạn rượu đỏ trong ly, hắn thích dùng ly dạ quang để uống rượu. Cái loại ánh sáng lấp lánh đó giống như màu máu tươi của một gương mặt hồng hào diễm lệ.
"Alice, cô nếu như có thể đem thuốc này tiêm vào trong cơ thể của người phụ nữ kia thì ta liền xem như cô đã thoàn thành nhiệm vụ, thế nào?”
Tay phải Alice che lấy ngực, nghe những lời này của Dạ Thần khiến sắc mặt của cô phải cố gắng giấu đi vẻ thảng thốt, làm như khuôn mặt tràn đầy bình tĩnh: "Ngài nói Mạch Sanh Tiêu?”
"Đúng vậy.”
"Vì sao?”
"Tử Thần một khi đã nghiện thì cảm giác như thế nào, A
lice, cô so với ta rõ ràng hơn cả. Cô còn không thể kháng cự thì huống chi một người hết sức bình thường?” Dạ Thần mười ngón tay đan lại, bộ dáng nhẹ nhàng ung dung: "Cái khối chướng ngại này bị đá đi, cô có thể không cần lo lắng mà tiếp cận Duật Tôn.”
Ánh mắt Alice nhìn về phía Dạ Thần trong video: "Ngài, ngài thật sự muốn có được cô ta?”
Hắn nếu muốn, sao lại là người phụ nữ như thế? "Alice, thời gian ta cho cô có hạn, chờ cô tiêm thuốc vào xong thì cô đã làm nhiệm vụ tốt rồi.”
"Khônggg. . .”
Đối phương đã trước một bước cắt đứt đường truyền.
Alice hai tay chống đứng dậy như rơi và đường cùng, đành phải tắt máy tính rồi đóng lại. Cô chán nản dựa vào phía sau, vùi mặt vào lòng bàn tay. Mọi người đều ích kỷ, huống chi cô và Mạch Sanh Tiêu còn có Duật Tôn ở giữa. Mười ngón tay của Alice dắt vào tóc, dùng sức bứt ra, từng hạt mồ hôi rỉ trên trán. Cô không chỉ một lần thử qua, cho dù có ngâm cả người vào nước lạnh cũng không được, Tử Thần chính là một loại ma túy mà khi độc tính phát tác, so với bị ngàn vạn con kiến gặm nuốt còn khó chịu hơn gấp trăm lần. Alice cắn nát khóe miệng cũng không nghĩ ra cách gì, cuối cùng không thể không thỏa hiệp. Cô lảo đảo chạy vào trong phòng rửa tay, đem thuốc giấu ở bên trong lấy ra.
Tiêm vào xong, Alice chống lên bồn rửa mặt trước gương, mở nước lạnh ra, hất nước vào mặt.
Nhìn qua gương mặt này trong gương, Alice thiếu chút nữa ngay cả mình cũng nhận không ra. Cô xòe bàn tay ra vỗ vỗ vào mặt. Xem ra, ma túy thật sự có thể phá hủy ý chí của một con người. Cô cùng Duật Tôn trước đây đã không thể nào, huống chi bây giờ cô đã thành ra như vậy?
Alice vùi mặt xuống bồn nước tay, cảm giác sợ hãi vì bị nghẹt thở trong nháy mắt xuất hiện. Hốc mắt của cô nóng hổi, cũng không biết đến tột cùng nước rơi trên mặt là nước mắt hay nước thường.
Nếu như lúc trước khi Duật Tôn bỏ đi, có thể đợi cô làm nhiệm vụ trở về, có thể mang cô đi cùng thì thật tốt biết bao?
Alice cho đến khi không nhịn được cơn tức này mới nâng mặt từ trong bồn ngước lên.
Cô há miệng to thở phì phò, chết hóa ra là đáng sợ như vậy, cô không muốn chết. Trải qua cuộc sống không khác gì từ địa ngục kia mà cô còn có thể sống, Alice bây giờ chỉ có thể đi một bước, tính một bước.
Cô đứng lên đi đến trước bồn tắm, mở nước lạnh từ vòi hoa sen xối thẳng vào mình. Nếu như cái rét lạnh này có thể làm cho cô tỉnh táo thì như thế nào cô cũng chịu được.
Alice trở lại phòng ngủ, quần áo cũng không thay, cô vén chăn lên co rúc ở trên giường.
. . .
Duật Tôn chuẩn bị lái xe trở về Ngự Cảnh Viên.
Vô tình nhận được điện thoại của Alice, giọng cô ở đầu dây bên kia nói không ra hơi, chỉ nói là bị cảm. Duật Tôn tắt điện thoại, ghé qua tiệm thuốc mua hai hộp thuốc.
Duật Tôn đi vào phòng của Alice, lúc này mới phát hiện là cô sốt rất cao. Alice ngủ được rất trầm, mơ mơ hồ hồ còn nói mê sảng.
"Tôn, dẫn em đi. . .”
"Tôi không muốn giết người, đừng đến tìm tôi, buông tôi ra! Tôn, đem em cùng đi, anh ở đâu. . . . . .”
"Alice! " Duật Tôn vén chăn của cô lên: "Dậy đi.”
Alice mông lung nhìn thấy người đàn ông ở trước mặt, miệng cô khô nứt. Duật Tôn nhanh chóng lấy điện thoại ra muốn gọi điện thoại. Alice thấy thế mới đưa ngón thay mảnh khảnh giữ chặt góc áo của hắn: "Tôi không sao, uống thuốc là tốt rồi.”
"Tôi gọi bác sỹ đến khám cho cô một chút.”
Alice như đang cười: "Anh quên rồi sao? Chúng ta từ nhỏ đã bị ngâm dưới nước biển lạnh như băng, sức chống cự mà kém quá thì toàn bộ đã bị sốt mà chết rồi.”
Cô nói ra được được, như một sự mỉa mai chê cười.
Duật Tôn cầm lấy chiếc gối bên cạnh đặt ở sau lưng cô. Alice nói là sự thật, những đứa trẻ bị bắt về căn cứ đều là những công tử tiểu thư được nuông nhiều từ bé, ở nhà nào mà không được cha mẹ nâng niu ở trong bàn tay đây?
Alice trên khuôn mặt khổ sở hỏi qua Duật Tôn: "Tôn, anh nói tôi không phải là công chúa bị thất lạc ở bên ngoài sao?”
Kỳ thật, cho dù thật sự là công chúa, sau khi đến căn cứ cũng chỉ có thể sa vào cảnh nô lệ giết người.
Duật Tôn đem miếng giảm nhiệt và thuốc hạ sốt cho cô, Alice không dám gặp bác sỹ vì sợ những vết kim tiêm trên tay bị phát giác. Cô tiếp nhận thuốc, bỏ vào trong miệng, uống hai miếng nước nuốt xuống.
"Tôn, anh nói Dạ Thần có tìm được tôi không?”
"Không biết.”
Alice vừa muốn cười liền bị một hồi ho khan kịch liệt, cô phải thật vất vả mới kiềm lại được, lúc này giọng nói yếu ớt: "Anh không thể an ủi tôi mà nói bọn họ sẽ không tìm được sao?”
"Alice, cô yên tâm. Đối với cô, tôi sẽ không thấy chết mà không cứu.”
"Thật sự?”
"Tôi nghĩ, căn cứ bên kia sẽ không chịu để yên. Cái tổ chức tội ác này sẽ có ngày bị phá hủy.”
Alice không khỏi nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cũng không biết mình có thể chờ đến được ngày đó hay không.
"Tôn, tôi cũng vậy, thật muốn có một mái nhà.”
"Cô sẽ có.”
Alice thu hồi tầm mắt, nhìn vào khuôn mặt của người đàn ông: "Anh có thể coi tôi giống như người nhà không?”
Duật Tôn im lặng không nói, cũng không mở miệng nói thêm gì.
"Tôi không cần anh hứa hẹn cái gì, chỉ thuần túy mà người nhà mà thôi. Giống như trước kia ở tại căn cứ vậy, anh đã nói, tôi một ngày không tìm được cha mẹ của mình thì anh một ngày xem tôi như người nhà.”
"Alice, tôi chỉ có thể xem cô là bạn.”
"Tôi không phải là muốn giống như Mạch Sanh Tiêu, chẳng lẽ là người thân cũng không được sao?”
Duật Tôn nhìn vào khuôn mặt tiều tụy của Alice, hắn đứng lên: "Alice, nhà của tôi chỉ có một thôi, tôi và cô lại không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào. Huống chi, sớm muộn gì cũng có một ngày cô sẽ tìm được người thân của mình.”
Alice không kiên trì nữa, cô nhịn xuống chua xót trong mắt: "Tôi mặc kệ, tôi liền xem anh là người thân duy nhất của tôi.”
Cô không muốn mình không chỗ nương tựa, với lại cô linh tính rằng, ngay cả một mái nhà cũng đều không có được.
Alice từ hôm qua rời khỏi Ngự Cảnh Viên đến bây giờ cũng không ăn một miếng. Duật Tôn gọi đồ ăn mang đến cho cô ấy, Alice không đói bụng, chỉ ăn qua loa chút ít: "Tôn, thực xin lỗi, tôi không thích Mạch Sanh Tiêu nên mới nói những lời đó với cô ấy.”
"Không sao, cô ấy sẽ không để ở trong lòng.” Duật Tôn vén ống tay áo lên, đem toàn bộ rèm cửa trong phòng kéo ra: "Alice, Sanh Tiêu là vợ tội, nếu quả như cô muốn trở thành người nhà của tôi thì cô nhất định phải đối tốt với cô ấy.”
"Tôi biết rồi.”
******************
Alice ở trong biệt thự dưỡng bệnh mấy ngày, tinh thần lúc này mới khôi phục lại.
Cô ta cố ý mua cho Bôn Bôn không ít đồ chơi, lại chạy xe đến Ngự Cảnh Viên, bởi vì là buổi sáng nên Duật Tôn không có ở nhà.
Mạch Sanh Tiêu đi theo dì Hà xuống lầu, nhìn thấy Alice ở trong phòng khách.
Sanh Tiêu ra hiệu cho dì Hà đi trước, Alice thấy cô đi tới liền đứng lên. Nhìn qua khuôn mặt đề phòng của Mạch Sanh Tiêu, khóe miệng của cô không khỏi câu dẫn ra một nụ cười: "Tôi không phải đến đây để khiêu khích, chuyện lần trước thực xin lỗi, tôi muốn cho cô cảm thấy khó chịu trong lòng một chút.”
Sanh Tiêu không nghĩ đến cô ấy sẽ nói ra những lời như vậy, Alice ngồi thẳng lưng trên ghế sô pha: "Chúng ta làm bạn tốt được không?”
Mạch Sanh Tiêu nhìn qua bàn tay của cô ấy duỗi ra, trên mặt Alice nhẹ mỉm cười, Sanh Tiêu cũng không khỏi giơ cánh tay lên theo.
"Đúng là tôi thích Duật Tôn, cũng biết anh ấy bây giờ là chồng cô. Cô không cần phải đề phòng tôi, anh ấy không yêu tôi, cố gắng cũng không được, cho nên. . . . . . .” Alice bất đắc dĩ nhún vai.
Mạch Sanh Tiêu hiếm khi nào gặp được người thẳng tính như thế: "Cô nói đúng, anh ấy là người đã có vợ con, cho nên. . . . . . . .”
Alice vung tay ra: "Đừng có nhại tôi, cô chẳng phải muốn nói tôi đừng tiếp cận anh ấy sao.”
Duật Tôn lúc trở về, liếc mắt liền nhìn thấy Alice ngồi ở trong phòng khách.
Mạch Sanh Tiêu đang ôm Bôn Bôn, cũng không biết đang nói với cô cái gì. Duật Tôn đi đến bên cạnh Sanh Tiêu, đưa tay ôm lấy con vào lòng.
Alice ngồi ở phía đối diện, rõ ràng cảm thấy mình như người thừa ở đây.
"Không phải đã sắp xếp chỗ ở cho cô rồi sao?”
Alice khóe mắt nâng lên, ánh mắt nhìn vào Sanh Tiêu: "Lời này của anh như có nghĩa khác, tôi như người phụ nữ được anh bao dưỡng vậy.”
Khuôn mặt tuấn tú kiên quyết mà lãnh đạm của Duật Tôn cũng không nhịn được cười. Tầm mắt của hắn nhìn qua Mạch Sanh Tiêu: "Không đâu, cô ấy tin tôi.”
Khóe miệng Alice cứng lại, tiện đà kéo ra ý cười.
Sanh Tiêu trông thấy ánh mắt cô đơn của Alice, cô ngước lên khuôn mặt nhỏ nhắn, nhớ đến những lời nói của Duật Tôn đã nói với mình hôm qua.
Alice đến nay cũng không biết cha mẹ của mình đã chết.
Cô thậm chí còn cho rằng đến một ngày nào đó có thể tìm được người thân. Duật Tôn giấu giếm chuyện này cho đến bây giờ, cũng là một lần làm nhiệm vụ mà hắn vô tình biết được.
Dì Hà chuẩn bị cơm trưa thật ngon, đem thức ăn dọn lên bàn.
"Ở đây ăn cơm đi.” Mạch Sanh Tiêu hướng về Alice mà nói.
Trên bàn cơm, Duật Tôn bế Bôn Bôn, Sanh Tiêu trộn tôm đã bóc vỏ vào cơm, múc một muỗng đút cho con của họ. Alice ăn nhạt như nước ốc, đôi mắt cũng ảm đạm không ánh sáng.
***************
Từ đó về sau, cô ta thường xuyên đến cho Ngự Cảnh Viên, có khi sẽ chơi cùng Bôn Bôn, Mạch Sanh Tiêu cũng không có ý khước từ cô ấy. Alice khách quan mà thẳng thắn, cô ấy không phải ở sau lưng làm chuyện độc ác.
Trần tỷ ôm Bôn Bôn đi lên lầu ngủ, dì Hà sau giờ cơm trưa cũng muốn đi ngủ một lát.
Trong phòng khách chỉ có Alice và Mạch Sanh Tiêu, Sanh Tiêu chọn kênh rồi đặt điều khiển từ xa ở bên cạnh.
Alice mang túi xách đặt ở trên bàn trà, cô như có điều suy nghĩ mà nhìn chăm chú vào một nơi. Mạch Sanh Tiêu thấy cô ấy không chú ý vào ti vi: "Có chuyện gì vậy?”
Alice hoàn hồn, lắc đầu nói: "Không có gì.”
"Nếu cô không thoải mái thì đi lên lầu nằm nghỉ đi.”
"Không cần.” Ánh mắt Alice nhìn về hướng Sanh Tiêu. Mạch Sanh Tiêu đối với cô cũng không hề đề phòng, cô phác thảo ra một nét cười lạnh. Chẳng lẽ Sanh Tiêu có thể chắc chắn là cô thật sự sẽ không làm gì gây tổn thương đến mình hay sao?
Mạch Sanh Tiêu cũng cảm thấy kỳ lạ, trong vô thức cô cũng không bài xích Alice đến gần, cũng không phải do đồng tình tất cả mọi chuyện với Alice.
Chính Mạch Sanh Tiêu cũng không nhận ra, cô tin Duật Tôn, nên mới tin Alice.
Nội dung bộ phim buồn tẻ và
vô vị, tay trái Sanh Tiêu chống đầu, dần dần hai mắt khép lại, gối lên thành ghế mà ngủ thiếp đi.
Alice cầm lấy túi xách, không một tiếng động ngồi vào bên cạnh Mạch Sanh Tiêu.
Cô ta lấy ra một ống tiêm từ trong túi xách, bên trong đã có sẵn thuốc, chỉ cần nhấn thuốc này xuống, cô ta đã có thể được giải thoát.
Alice nhìn chằm chằm vào ống tiêm có dung dịch màu lam, tay phải của Mạch Sanh Tiêu ở ngay bên cạnh của cô. Mạch máu có thể thấy được rõ ràng, cô ta nhẹ nâng tay của Sanh Tiêu lên, mũi kim là đặc chế, bảo đảm một mũi này tiêm vào, Mạch Sanh Tiêu cũng sẽ không phát giác ra được.
Dạ Thần đã nói, chỉ cần cô tiêm thuốc vào cho Mạch Sanh Tiêu thì cô có thể lấy được thuốc giải.
Nếu như, sự lựa chọn này thật sự chỉ có thể do cô lựa chọn thì cô sẽ không chút do dự mà lựa chọn bảo vệ Duật Tôn.
Alice đặt tay của Sanh Tiêu bên chân mình, cô đẩy kim tiêm vào không khí, sau đó nhắm ngay vào mạch máu của Mạch Sanh Tiêu.
Nhưng tầm mắt của cô chuyển xuống phía dưới một chút, đã nhìn thấy hai vết sẹo trên tay của Sanh Tiêu.
Alice ngưng lại động tác, lâm vào trong mâu thuẫn. Nếu như một mũi kim này thật sự đi xuống, Mạch Sanh Tiêu về sau có thể bị Dạ Thần khống chế. Alice do dự, như vậy, Duật Tôn phải làm sao?
Cô đã thấy được tình cảm của Duật Tôn đối với Sanh Tiêu, huống chi, anh ấy thật vất vả mới có một mái nhà. . . . . . . . . .
-----
Danh sách chương