Dì Hà vội vàng đem sủi cảo bỏ xuống: "Sanh Tiêu, làm sao vậy?”
Mạch Sanh Tiêu cũng không nôn ra nữa, dì Hà đỡ cô ngồi trở lại ghế sô pha: "Để tôi đi lấy cho cô ly nước.”
Uống hết nửa ly nước ấm, Sanh Tiêu lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn nhiều: "Không có việc gì, có thể do chưa ăn sáng.”
Dì Hà là người từng trải, bà nhìn chằm chằm mặt trắng bệch của Mạch Sanh Tiêu: "Sanh Tiêu, cô có phải hay không đã mang thai?”
"Không thể nào! " Cô không chút nghĩ ngợi ngắt câu nói của dì Hà: "Tuyệt đối không có khả năng đó.”
"Chuyện này, kỳ thật chỉ có cô là biết rõ ràng nhất, có một số việc hàng ngày như vậy mà trùng hợp, cô đã nói không thể nào, thì chắc là vậy.”
Mạch Sanh Tiêu nắm chặt ly nước, cô cùng Duật Tôn chỉ có lần kia tại du thuyền, ngàn vạn lần không nên, không nên có chuyện trùng hợp này.
Trước khi ly hôn, cô đã từng thử không dưới một lần quan hệ mà không dùng thuốc tránh thai hay biện pháp tránh thai an toàn nào, nhưng chưa lần nào mang thai cả, Mạch Sanh Tiêu lắc đầu, tuyệt đối không có khả năng.
"Ọe, ọe. . . . . . .”
Sanh Tiêu khổ sở ngồi trở lại ghế sô pha, cô đem khuôn mặt nhỏ nhắn vùi sâu vào lòng bàn tay, kinh nguyệt mới qua chừng mười mấy ngày, cho dù thật sự có, chắc cũng không sớm như thế mà có biểu hiện. Cô nghe dì Hà nói qua một câu khiến cho cô phập phòng lo sợ: "Dì Hà, chuyện này, dì đừng nói cho anh ta biết, con chỉ là cảm thấy buồn nôn thôi, lát nữa uống thuốc đau dạ dày vào là sẽ không sao.”
Dì Hà lộ ra vẻ mặt do dự, biển hiện này của Sanh Tiêu cùng với mang thai không khác biệt lắm, bà nhẹ gật đầu, lên tiếng: "Được rồi.”
.
.
.
Lúc ăn cơm chiều, dì Hà cố ý đã làm nhiều món ăn thanh đạm, Duật Tôn liếc mắt qua: "Dì Hà, đồ ăn bữa nay sao có thay đổi vậy?”
Mạch Sanh Tiêu cầm lấy chiếc đũa: "Là tôi muốn ăn đơn giản thế này.”
"Em quá gầy, nên ăn tốt hơn.” Duật Tôn lấy đĩa thức ăn mặn duy nhất đặt trước mặt của Mạch Sanh Tiêu, hắn gắp một miếng thịt sườn vào trong chén cô.
Sanh Tiêu tránh không được, cảm thấy trong cổ họng đè nén không được cơn buồn nôn theo từ dạ dày xông thẳng đến cửa miệng, cô cố nén không cho nôn ra, cô gắp rút gấp miếng thịt trong chén bỏ ra trên mặt bàn: "Dì Hà, nhanh lấy cho con ly nước đến đây.”
Mạch Sanh Tiêu ăn tiếp phần cơm, cầm ly nước của dì Hà đưa đến uống mấy ngụm.
"Anh gắp thức ăn cho em như vậy cũng thấy buồn nôn sao?” Duật Tôn khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, liếc nhìn miếng thịt bị ném trên bàn gần bên tay hắn.
Lần này, Sanh Tiêu ngược lại chỉ có cử chỉ vô tâm, cô gẩy vài cái trong chén cơm: "Thôi, tôi ăn không vô.” Nói xong, muốn đứng lên.
Duật Tôn bỏ xuống bát đũa trong tay: "Em nếu không muốn cùng anh ngồi cùng một chỗ, thì anh đi.”
Người đàn ông đẩy cái ghế ra, dì Hà vòng qua trước bàn ăn: "Duật thiếu, để tôi mang cơm tối lên thư phòng cho cậu.”
Duật Tôn gật đầu, xoay người đi lên lầu hai.
Mạch Sanh Tiêu ánh mắt nhìn lên, con mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng người đan ông rẽ lên cầu thang rồi biến mất, khẩu vị của cô cũng không bởi vì hành động rời đi lần này của người đàn ông mà tốt lên được, dì Hà đi vào phòng bếp, mang lại một đĩa trái cam đã cắt ra đi tới: "Ăn một chút trái cây đi.”
Dì Hà đem cơm tối đã chuẩn bị xong mang lên lầu cho Duật Tôn, đi vào phòng sách thì, nhìn thấy người đàn ông đang mất hồn ngồi trước màn hình máy tính, hai chân hắn duỗi thẳng ra, hoàn toàn đem thân thể dựa hết vào trong ghế sa lon làm bằng da thật.
"Duật thiếu.”
Duật Tôn hoàn hồn, trông thấy dì Hà bước đến, hắn mày kiếm khóa chặt: "Dì mang xuống đi, tôi cũng ăn không vô.”
"Như vậy sao được, có câu nói sức khỏe quan trọng hơn cả tiền bạc, không ăn cơm, ngay cả người sắt cũng không sống nổi.”
Duật Tôn xếp lại tài liệu trên bàn.
"Mấy ngày nay, Sanh Tiêu khẩu vị cũng không tốt.” Bà giống như vô tình đề cập đến chuyện này.
"Cô ấy nhìn thấy tôi, thì ở đâu còn có thể nuốt trôi cơm.” Duật Tôn cong môi cười yếu ớt, phác hoạ đường cong lại càng khổ sở.
"Không phải, buổi trưa tôi theo nhìn cô ấy, Sanh Tiêu cũng ít động đũa, nhất là mấy ngày nay.” Dì Hà không có nói rõ, cũng đã cho Duật Tôn hiểu ra cái gì đó. Người đàn ông cũng không nghĩ đến phương diện nào khác, hắn chỉ cho rằng, Mạch Sanh Tiêu còn chưa quên được chuyện của Đào Thần, cô không muốn gặp lại hắn, trong lòng cất giấu nhiều chuyện thương tâm, nên khẩu vị tất nhiên là không tốt.
"Dì hỏi một chút ngày mai cô ấy muốn ăn món gì, dựa vào khẩu vị của cô ấy mà làm.”
"Vâng.” Dì Hà để thức ăn lên trên bàn sách.
Lúc xuống lầu, chén cơm kia Sanh Tiêu hình như cũng không đụng vào, cô ngồi ở ghế sô pha trước mặt, bụng cảm thấy đói, lại một mực ăn không trôi, bên cạnh có vài vỏ quả cam, Mạch Sanh Tiêu nhìn qua chậu hoa bên cạnh ti vi đến xuất thần, cô lúc trước khẩu vị dù không tốt thế nào, cũng sẽ không giống như hôm nay như vậy, buồn nôn đến muốn ói ra ngoài.
Sanh Tiêu bực tức nghịch tóc rơi trên má, trong lòng lo lắng càng lúc càng tăng thêm, cô đứng người lên, vịn lan can đi lên lầu.
*********************
Hôm sau.
Dì Hà dọn dẹp xong nhà bếp đi ra, thấy Sanh Tiêu tay cầm túi xách: "Sanh Tiêu, cô muốn đi ra ngoài sao?”
"Vâng, trong phòng quá buồn bực, muốn đi ra ngoài dạo một chút.” Mạch Sanh Tiêu nói xong rồi rời đi.
"Sanh Tiêu, cô chờ một chút, tôi đi cùng với cô.”
Mạch Sanh Tiêu đứng ở trong phòng khách, cô cầm lấy áo khoác và khăn quàng cổ: "Không cần, dì Hà, con có hẹn với Thư Điềm rồi đi ra ngoài một chút thôi, sẽ trở về ngay.”
"Sanh Tiêu, Duật thiếu đã căn dặn, cô nếu có đi ra ngoài thì tôi phải đi cùng, nếu không thì tôi phải nghỉ làm, Sanh Tiêu, lúc các cô đi dạo phố tôi đi ở phía sau là được.” Dì Hà mặc vào áo lông, đã nhất định cùng nhau đi ra ngoài.
Mạch Sanh Tiêu thần sắc không vui ngồi trở lại trên ghế sa lon: "Anh ta làm vậy là có ý gì, muốn nhốt con sao? Có phải là con ngay cả một chút tự do của bản thân cũng không có?”
Dì Hà đứng ở bên cạnh cũng không nói gì.
Sanh Tiêu lời nói nhẹ nhàng hơn chút ít: "Dì Hà, thật xin lỗi, con không phải nói dì.”
"Tôi không sao.”
Mạch Sanh Tiêu cũng không muốn cho Duật Tôn biết chuyện cô đi ra ngoài, không còn cách khác, chỉ đành phải chịu cho dì Hà đi theo.
********************
Hai người đi ra khỏi Ngự Cảnh Uyển, Sanh Tiêu cố ý muốn ngồi xe bus, cô ngồi ở hàng cuối cùng, bên trong mở ra máy điều hòa, rất ấm, lại có vẻ rất buồn bực. Cô căn bản không có hẹn cùng Thư Điềm, sau khi Đào Thần gặp chuyện không may, cô không có tâm trạng nào ra ngoài, làm sao mà có thể nghĩ đến đi dạo phố.
Mạch Sanh Tiêu nhìn qua bên đường thoáng hiện lên nhà thuốc, cô hơi nhếch bờ môi, không biết nên tìm gì lý do gì cho dì Hà rời khỏi một lúc.
Hai người tới đường dành riêng cho người đi bộ, Sanh Tiêu hai tay bỏ vào trong túi quần: "Dì Hà, chúng ta đi uống cà phê đi.”
"Sao?”
Mạch Sanh Tiêu đã bước vào trước, vừa lúc đó Nghiêm Trạm Thanh cũng từ trong quán cà phê đi ra, cùng cô nhìn thấy nhau.
Người đàn ông giật mình run lên, trên mặt anh tuấn lộ ra vẻ khó có thể tin được, hắn không khỏi kéo tay Sanh Tiêu: "Sanh Tiêu, thật là em sao?”
Mạch Sanh Tiêu rút tay đưa về.
"Sanh Tiêu, khoảng thời gian trước nay em sống ở đâu?” Nghiêm Trạm Thanh thần sắc kích động: "Đi, chúng ta đi vào trong ngồi một chút.”
Mạch Sanh Tiêu không hỏi qua dì Hà bên cạnh, cô gật đầu: "Được.”
Dì Hà có chút lúng túng, Sanh Tiêu thấy thế, mượn cơ hội để bà rời đi: "Dì Hà, con nghĩ muốn ăn món nồi dán Du Long Tứ Hải, dì đi mua giúp con một phần đi, con cùng anh ta ngồi xuống một lát, dì mua xong chúng ta sẽ về.”
"Cái này. . . . . .” Dì Hà nhận ra Nghiêm Trạm Thanh, rồi nghĩ giữa hai người bọn họ chắc sẽ không có chuyện gì: "Được rồi.”
Nhân viên phụ vụ đem cà phê nóng hổi đưa đến.
Mạch Sanh Tiêu hai tay đặt ở trên đầu gối, vết sẹo ở cổ tay phải bị đồng hồ che khuất.
"Sanh Tiêu, anh đang đi tìm em ở khắp nơi, em làm sao mà đột nhiên lại mất tích vậy?”
Mạch Sanh Tiêu dùng cái thìa nhỏ khuấy cà phê nồng đậm: "Em không có mất tích.”
"Vậy em ở đâu?” Nghiêm Trạm Thanh tinh thần sáng láng, nghĩ đến những chuyện gần đây đều thích hợp: "Anh cùng Tô Nhu đã ly hôn, em biết không?”
Mạch Sanh Tiêu một chút giật mình: "Hả?”
"Anh đi tìm em khắp nơi, nhưng lại không có gặp lại em, Duật Tôn khi đó tìm nữ sinh của Hoa Nhân. . . . . .”
Sanh Tiêu cũng không muốn nghe đến cái sự thật đã qua này từ trong miệng hắn nói ra: "Trạm Thanh, em đã sống rất tốt, anh phải biết, giữa chúng ta thật sự là không có khả năng.”
"Sanh Tiêu. . . . . .”
Mạch Sanh Tiêu tính đã qua thời gian, dì Hà đi bộ đi mua, đến nơi lại phải cộng thêm thời gian xếp hàng, ít nhất cũng mất nửa tiếng đồng hồ.
Cô bộ dạng hoàn toàn không yên lòng, Nghiêm Trạm Thanh nhìn ra.
"Anh biết rõ, có một số việc đã qua rồi sẽ khó có thể mà quay lại, anh bây giờ nhìn thấy em bình yên vô sự, anh cũng yên lòng.” Nghiêm Trạm Thanh liếc nhìn gò má Sanh Tiêu, cô đã cắt tóc ngắn, khuôn mặt gầy đi chỉ còn bằng bàn tay lớn vậy.
Mạch Sanh Tiêu nghe vậy, không khỏi có chút động lòng: "Anh tại sao lại ly hôn với Tô Nhu?”
Khi đó, đã yêu đến chết đi sống lại, thì ra điều gì cũng bị thời gian làm mai một đi.
"Anh vốn là không ý định cùng Tô Nhu kết hôn, anh hiện tại mới hiểu được, thật sự miễn cưỡng là không thể hạnh phúc.” Nghiêm Trạm Thanh tự giễu nhẹ nhấp một chút cà phê: "Anh nghĩ, lúc ấy nếu như anh hiểu được như thế nào là quý trọng, anh và em cũng sẽ không giống như bây giờ, em đối với anh, cách xa giống như hai người xa lạ.”
"Có lẽ, thật sự là duyên phận trời đã định, cho dù chúng ta lúc trước có thể đi đến cùng với nhau, nói không chừng cũng sẽ không có tương lai, em đến cuối cùng cũng không phải là ngươi để cho anh chờ đợi.” Mạch Sanh Tiêu lời nói ra cực kỳ nhẹ, cô ánh mắt suy tư nhìn về phía ngoài cửa sổ, tay phải đem chén cà phê đặt lại trên bàn: "Thật xin lỗi, em muốn đi qua bên cạnh mua một ít đồ, sẽ quay lại ngay.”
Mạch Sanh Tiêu sợ Nghiêm Trạm Thanh sẽ muốn đi cùng, liền cố tình đem túi xách đặt lại ở trên mặt ghế, cô bước đi ra khỏi quán cà phê, đi vào trong tiệm thuốc bên
cạnh.
"Chào cô, xin hỏi cô cần gì?”
Sanh Tiêu đến gần quầy thuốc: "Cho tôi một que thử thai.”
Cô trả tiền xong, đem hóa đơn cùng với que thử thai nhét vào trong túi quần.
Trở lại quán cà phê, thấy dì Hà vẫn chưa về, Mạch Sanh Tiêu thở dài ra một hơi, rất nhanh trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.
Cô đi trở về ngồi đối diện Nghiêm Trạm Thanh: "Em đi mua một hộp thuốc si-rô, hai ngày này cổ họng có chút khó chịu.”
"Không có sao chứ.”
"Không có gì đáng lo.” Sanh Tiêu cầm lấy chén cà phê còn để lại trên bàn, hai người vừa nói tiếp mấy câu, dì Hà cầm một phần nồi dán đi tới.
"Chúng tôi còn có việc khác, hôm nào gặp nhau lại nói chuyện tiếp.” Mạch Sanh Tiêu cầm lấy túi sách bên cạnh.
Nghiêm Trạm Thanh gật đầu, rồi lên tiếng: "Anh đưa em về.”
"Không cần.” Sanh Tiêu vội vàng từ chối: "Em cùng dì Hà còn muốn đi mua vài thứ.”
Người đàn ông đưa mắt nhìn theo bóng lưng đã đi xa của cô, cũng không lập tức ra về, mà là ngồi trở lại trong ghế. Gần một năm không gặp, lại lạ lẫm, giống như trước giờ chưa từng có thân thiết qua.
. . .
Đi ra khỏi quá cà phê, dì Hà đưa nồi dán vừa mới mua được cho Mạch Sanh Tiêu: "Cô ăn đi, vẫn còn nóng đây.”
Sanh Tiêu trong mắt nóng lên, lòng cảm thấy rất áy náy.
Cô đưa tay cầm lấy, đúng lúc nhìn thấy bên cạnh có tiệm bán đồ con nít Anh Phường, cô kéo cánh tay dì Hà đi vào, mua cho cháu của dì Hà không ít quần áo mới và vài món đồ chơi.
*******************
Trở lại Ngự Cảnh Viên, Duật Tôn còn chưa trở về.
Sanh Tiêu lấy cớ nói muốn đi ngủ, cô vội vàng đi lên lầu, đi vào phòng tắm sau đó khóa của lại.
Hai tay cô chống tại trước gương, vài ngày ăn không ngon, sắc mặt càng phát ra tái nhợt tiều tụy.
Cô nghĩ, cô sẽ không xui xẻo như vậy.
Mạch Sanh Tiêu xé mở que thử thai ra, đợi sau khi kiểm tra đo lường, rõ ràng hai vạch rõ ràng làm tiêu tan hết tất cả hy vọng của cô.
.
.
.
Cô mang thai.
Mạch Sanh Tiêu cũng không nôn ra nữa, dì Hà đỡ cô ngồi trở lại ghế sô pha: "Để tôi đi lấy cho cô ly nước.”
Uống hết nửa ly nước ấm, Sanh Tiêu lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn nhiều: "Không có việc gì, có thể do chưa ăn sáng.”
Dì Hà là người từng trải, bà nhìn chằm chằm mặt trắng bệch của Mạch Sanh Tiêu: "Sanh Tiêu, cô có phải hay không đã mang thai?”
"Không thể nào! " Cô không chút nghĩ ngợi ngắt câu nói của dì Hà: "Tuyệt đối không có khả năng đó.”
"Chuyện này, kỳ thật chỉ có cô là biết rõ ràng nhất, có một số việc hàng ngày như vậy mà trùng hợp, cô đã nói không thể nào, thì chắc là vậy.”
Mạch Sanh Tiêu nắm chặt ly nước, cô cùng Duật Tôn chỉ có lần kia tại du thuyền, ngàn vạn lần không nên, không nên có chuyện trùng hợp này.
Trước khi ly hôn, cô đã từng thử không dưới một lần quan hệ mà không dùng thuốc tránh thai hay biện pháp tránh thai an toàn nào, nhưng chưa lần nào mang thai cả, Mạch Sanh Tiêu lắc đầu, tuyệt đối không có khả năng.
"Ọe, ọe. . . . . . .”
Sanh Tiêu khổ sở ngồi trở lại ghế sô pha, cô đem khuôn mặt nhỏ nhắn vùi sâu vào lòng bàn tay, kinh nguyệt mới qua chừng mười mấy ngày, cho dù thật sự có, chắc cũng không sớm như thế mà có biểu hiện. Cô nghe dì Hà nói qua một câu khiến cho cô phập phòng lo sợ: "Dì Hà, chuyện này, dì đừng nói cho anh ta biết, con chỉ là cảm thấy buồn nôn thôi, lát nữa uống thuốc đau dạ dày vào là sẽ không sao.”
Dì Hà lộ ra vẻ mặt do dự, biển hiện này của Sanh Tiêu cùng với mang thai không khác biệt lắm, bà nhẹ gật đầu, lên tiếng: "Được rồi.”
.
.
.
Lúc ăn cơm chiều, dì Hà cố ý đã làm nhiều món ăn thanh đạm, Duật Tôn liếc mắt qua: "Dì Hà, đồ ăn bữa nay sao có thay đổi vậy?”
Mạch Sanh Tiêu cầm lấy chiếc đũa: "Là tôi muốn ăn đơn giản thế này.”
"Em quá gầy, nên ăn tốt hơn.” Duật Tôn lấy đĩa thức ăn mặn duy nhất đặt trước mặt của Mạch Sanh Tiêu, hắn gắp một miếng thịt sườn vào trong chén cô.
Sanh Tiêu tránh không được, cảm thấy trong cổ họng đè nén không được cơn buồn nôn theo từ dạ dày xông thẳng đến cửa miệng, cô cố nén không cho nôn ra, cô gắp rút gấp miếng thịt trong chén bỏ ra trên mặt bàn: "Dì Hà, nhanh lấy cho con ly nước đến đây.”
Mạch Sanh Tiêu ăn tiếp phần cơm, cầm ly nước của dì Hà đưa đến uống mấy ngụm.
"Anh gắp thức ăn cho em như vậy cũng thấy buồn nôn sao?” Duật Tôn khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, liếc nhìn miếng thịt bị ném trên bàn gần bên tay hắn.
Lần này, Sanh Tiêu ngược lại chỉ có cử chỉ vô tâm, cô gẩy vài cái trong chén cơm: "Thôi, tôi ăn không vô.” Nói xong, muốn đứng lên.
Duật Tôn bỏ xuống bát đũa trong tay: "Em nếu không muốn cùng anh ngồi cùng một chỗ, thì anh đi.”
Người đàn ông đẩy cái ghế ra, dì Hà vòng qua trước bàn ăn: "Duật thiếu, để tôi mang cơm tối lên thư phòng cho cậu.”
Duật Tôn gật đầu, xoay người đi lên lầu hai.
Mạch Sanh Tiêu ánh mắt nhìn lên, con mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng người đan ông rẽ lên cầu thang rồi biến mất, khẩu vị của cô cũng không bởi vì hành động rời đi lần này của người đàn ông mà tốt lên được, dì Hà đi vào phòng bếp, mang lại một đĩa trái cam đã cắt ra đi tới: "Ăn một chút trái cây đi.”
Dì Hà đem cơm tối đã chuẩn bị xong mang lên lầu cho Duật Tôn, đi vào phòng sách thì, nhìn thấy người đàn ông đang mất hồn ngồi trước màn hình máy tính, hai chân hắn duỗi thẳng ra, hoàn toàn đem thân thể dựa hết vào trong ghế sa lon làm bằng da thật.
"Duật thiếu.”
Duật Tôn hoàn hồn, trông thấy dì Hà bước đến, hắn mày kiếm khóa chặt: "Dì mang xuống đi, tôi cũng ăn không vô.”
"Như vậy sao được, có câu nói sức khỏe quan trọng hơn cả tiền bạc, không ăn cơm, ngay cả người sắt cũng không sống nổi.”
Duật Tôn xếp lại tài liệu trên bàn.
"Mấy ngày nay, Sanh Tiêu khẩu vị cũng không tốt.” Bà giống như vô tình đề cập đến chuyện này.
"Cô ấy nhìn thấy tôi, thì ở đâu còn có thể nuốt trôi cơm.” Duật Tôn cong môi cười yếu ớt, phác hoạ đường cong lại càng khổ sở.
"Không phải, buổi trưa tôi theo nhìn cô ấy, Sanh Tiêu cũng ít động đũa, nhất là mấy ngày nay.” Dì Hà không có nói rõ, cũng đã cho Duật Tôn hiểu ra cái gì đó. Người đàn ông cũng không nghĩ đến phương diện nào khác, hắn chỉ cho rằng, Mạch Sanh Tiêu còn chưa quên được chuyện của Đào Thần, cô không muốn gặp lại hắn, trong lòng cất giấu nhiều chuyện thương tâm, nên khẩu vị tất nhiên là không tốt.
"Dì hỏi một chút ngày mai cô ấy muốn ăn món gì, dựa vào khẩu vị của cô ấy mà làm.”
"Vâng.” Dì Hà để thức ăn lên trên bàn sách.
Lúc xuống lầu, chén cơm kia Sanh Tiêu hình như cũng không đụng vào, cô ngồi ở ghế sô pha trước mặt, bụng cảm thấy đói, lại một mực ăn không trôi, bên cạnh có vài vỏ quả cam, Mạch Sanh Tiêu nhìn qua chậu hoa bên cạnh ti vi đến xuất thần, cô lúc trước khẩu vị dù không tốt thế nào, cũng sẽ không giống như hôm nay như vậy, buồn nôn đến muốn ói ra ngoài.
Sanh Tiêu bực tức nghịch tóc rơi trên má, trong lòng lo lắng càng lúc càng tăng thêm, cô đứng người lên, vịn lan can đi lên lầu.
*********************
Hôm sau.
Dì Hà dọn dẹp xong nhà bếp đi ra, thấy Sanh Tiêu tay cầm túi xách: "Sanh Tiêu, cô muốn đi ra ngoài sao?”
"Vâng, trong phòng quá buồn bực, muốn đi ra ngoài dạo một chút.” Mạch Sanh Tiêu nói xong rồi rời đi.
"Sanh Tiêu, cô chờ một chút, tôi đi cùng với cô.”
Mạch Sanh Tiêu đứng ở trong phòng khách, cô cầm lấy áo khoác và khăn quàng cổ: "Không cần, dì Hà, con có hẹn với Thư Điềm rồi đi ra ngoài một chút thôi, sẽ trở về ngay.”
"Sanh Tiêu, Duật thiếu đã căn dặn, cô nếu có đi ra ngoài thì tôi phải đi cùng, nếu không thì tôi phải nghỉ làm, Sanh Tiêu, lúc các cô đi dạo phố tôi đi ở phía sau là được.” Dì Hà mặc vào áo lông, đã nhất định cùng nhau đi ra ngoài.
Mạch Sanh Tiêu thần sắc không vui ngồi trở lại trên ghế sa lon: "Anh ta làm vậy là có ý gì, muốn nhốt con sao? Có phải là con ngay cả một chút tự do của bản thân cũng không có?”
Dì Hà đứng ở bên cạnh cũng không nói gì.
Sanh Tiêu lời nói nhẹ nhàng hơn chút ít: "Dì Hà, thật xin lỗi, con không phải nói dì.”
"Tôi không sao.”
Mạch Sanh Tiêu cũng không muốn cho Duật Tôn biết chuyện cô đi ra ngoài, không còn cách khác, chỉ đành phải chịu cho dì Hà đi theo.
********************
Hai người đi ra khỏi Ngự Cảnh Uyển, Sanh Tiêu cố ý muốn ngồi xe bus, cô ngồi ở hàng cuối cùng, bên trong mở ra máy điều hòa, rất ấm, lại có vẻ rất buồn bực. Cô căn bản không có hẹn cùng Thư Điềm, sau khi Đào Thần gặp chuyện không may, cô không có tâm trạng nào ra ngoài, làm sao mà có thể nghĩ đến đi dạo phố.
Mạch Sanh Tiêu nhìn qua bên đường thoáng hiện lên nhà thuốc, cô hơi nhếch bờ môi, không biết nên tìm gì lý do gì cho dì Hà rời khỏi một lúc.
Hai người tới đường dành riêng cho người đi bộ, Sanh Tiêu hai tay bỏ vào trong túi quần: "Dì Hà, chúng ta đi uống cà phê đi.”
"Sao?”
Mạch Sanh Tiêu đã bước vào trước, vừa lúc đó Nghiêm Trạm Thanh cũng từ trong quán cà phê đi ra, cùng cô nhìn thấy nhau.
Người đàn ông giật mình run lên, trên mặt anh tuấn lộ ra vẻ khó có thể tin được, hắn không khỏi kéo tay Sanh Tiêu: "Sanh Tiêu, thật là em sao?”
Mạch Sanh Tiêu rút tay đưa về.
"Sanh Tiêu, khoảng thời gian trước nay em sống ở đâu?” Nghiêm Trạm Thanh thần sắc kích động: "Đi, chúng ta đi vào trong ngồi một chút.”
Mạch Sanh Tiêu không hỏi qua dì Hà bên cạnh, cô gật đầu: "Được.”
Dì Hà có chút lúng túng, Sanh Tiêu thấy thế, mượn cơ hội để bà rời đi: "Dì Hà, con nghĩ muốn ăn món nồi dán Du Long Tứ Hải, dì đi mua giúp con một phần đi, con cùng anh ta ngồi xuống một lát, dì mua xong chúng ta sẽ về.”
"Cái này. . . . . .” Dì Hà nhận ra Nghiêm Trạm Thanh, rồi nghĩ giữa hai người bọn họ chắc sẽ không có chuyện gì: "Được rồi.”
Nhân viên phụ vụ đem cà phê nóng hổi đưa đến.
Mạch Sanh Tiêu hai tay đặt ở trên đầu gối, vết sẹo ở cổ tay phải bị đồng hồ che khuất.
"Sanh Tiêu, anh đang đi tìm em ở khắp nơi, em làm sao mà đột nhiên lại mất tích vậy?”
Mạch Sanh Tiêu dùng cái thìa nhỏ khuấy cà phê nồng đậm: "Em không có mất tích.”
"Vậy em ở đâu?” Nghiêm Trạm Thanh tinh thần sáng láng, nghĩ đến những chuyện gần đây đều thích hợp: "Anh cùng Tô Nhu đã ly hôn, em biết không?”
Mạch Sanh Tiêu một chút giật mình: "Hả?”
"Anh đi tìm em khắp nơi, nhưng lại không có gặp lại em, Duật Tôn khi đó tìm nữ sinh của Hoa Nhân. . . . . .”
Sanh Tiêu cũng không muốn nghe đến cái sự thật đã qua này từ trong miệng hắn nói ra: "Trạm Thanh, em đã sống rất tốt, anh phải biết, giữa chúng ta thật sự là không có khả năng.”
"Sanh Tiêu. . . . . .”
Mạch Sanh Tiêu tính đã qua thời gian, dì Hà đi bộ đi mua, đến nơi lại phải cộng thêm thời gian xếp hàng, ít nhất cũng mất nửa tiếng đồng hồ.
Cô bộ dạng hoàn toàn không yên lòng, Nghiêm Trạm Thanh nhìn ra.
"Anh biết rõ, có một số việc đã qua rồi sẽ khó có thể mà quay lại, anh bây giờ nhìn thấy em bình yên vô sự, anh cũng yên lòng.” Nghiêm Trạm Thanh liếc nhìn gò má Sanh Tiêu, cô đã cắt tóc ngắn, khuôn mặt gầy đi chỉ còn bằng bàn tay lớn vậy.
Mạch Sanh Tiêu nghe vậy, không khỏi có chút động lòng: "Anh tại sao lại ly hôn với Tô Nhu?”
Khi đó, đã yêu đến chết đi sống lại, thì ra điều gì cũng bị thời gian làm mai một đi.
"Anh vốn là không ý định cùng Tô Nhu kết hôn, anh hiện tại mới hiểu được, thật sự miễn cưỡng là không thể hạnh phúc.” Nghiêm Trạm Thanh tự giễu nhẹ nhấp một chút cà phê: "Anh nghĩ, lúc ấy nếu như anh hiểu được như thế nào là quý trọng, anh và em cũng sẽ không giống như bây giờ, em đối với anh, cách xa giống như hai người xa lạ.”
"Có lẽ, thật sự là duyên phận trời đã định, cho dù chúng ta lúc trước có thể đi đến cùng với nhau, nói không chừng cũng sẽ không có tương lai, em đến cuối cùng cũng không phải là ngươi để cho anh chờ đợi.” Mạch Sanh Tiêu lời nói ra cực kỳ nhẹ, cô ánh mắt suy tư nhìn về phía ngoài cửa sổ, tay phải đem chén cà phê đặt lại trên bàn: "Thật xin lỗi, em muốn đi qua bên cạnh mua một ít đồ, sẽ quay lại ngay.”
Mạch Sanh Tiêu sợ Nghiêm Trạm Thanh sẽ muốn đi cùng, liền cố tình đem túi xách đặt lại ở trên mặt ghế, cô bước đi ra khỏi quán cà phê, đi vào trong tiệm thuốc bên
cạnh.
"Chào cô, xin hỏi cô cần gì?”
Sanh Tiêu đến gần quầy thuốc: "Cho tôi một que thử thai.”
Cô trả tiền xong, đem hóa đơn cùng với que thử thai nhét vào trong túi quần.
Trở lại quán cà phê, thấy dì Hà vẫn chưa về, Mạch Sanh Tiêu thở dài ra một hơi, rất nhanh trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.
Cô đi trở về ngồi đối diện Nghiêm Trạm Thanh: "Em đi mua một hộp thuốc si-rô, hai ngày này cổ họng có chút khó chịu.”
"Không có sao chứ.”
"Không có gì đáng lo.” Sanh Tiêu cầm lấy chén cà phê còn để lại trên bàn, hai người vừa nói tiếp mấy câu, dì Hà cầm một phần nồi dán đi tới.
"Chúng tôi còn có việc khác, hôm nào gặp nhau lại nói chuyện tiếp.” Mạch Sanh Tiêu cầm lấy túi sách bên cạnh.
Nghiêm Trạm Thanh gật đầu, rồi lên tiếng: "Anh đưa em về.”
"Không cần.” Sanh Tiêu vội vàng từ chối: "Em cùng dì Hà còn muốn đi mua vài thứ.”
Người đàn ông đưa mắt nhìn theo bóng lưng đã đi xa của cô, cũng không lập tức ra về, mà là ngồi trở lại trong ghế. Gần một năm không gặp, lại lạ lẫm, giống như trước giờ chưa từng có thân thiết qua.
. . .
Đi ra khỏi quá cà phê, dì Hà đưa nồi dán vừa mới mua được cho Mạch Sanh Tiêu: "Cô ăn đi, vẫn còn nóng đây.”
Sanh Tiêu trong mắt nóng lên, lòng cảm thấy rất áy náy.
Cô đưa tay cầm lấy, đúng lúc nhìn thấy bên cạnh có tiệm bán đồ con nít Anh Phường, cô kéo cánh tay dì Hà đi vào, mua cho cháu của dì Hà không ít quần áo mới và vài món đồ chơi.
*******************
Trở lại Ngự Cảnh Viên, Duật Tôn còn chưa trở về.
Sanh Tiêu lấy cớ nói muốn đi ngủ, cô vội vàng đi lên lầu, đi vào phòng tắm sau đó khóa của lại.
Hai tay cô chống tại trước gương, vài ngày ăn không ngon, sắc mặt càng phát ra tái nhợt tiều tụy.
Cô nghĩ, cô sẽ không xui xẻo như vậy.
Mạch Sanh Tiêu xé mở que thử thai ra, đợi sau khi kiểm tra đo lường, rõ ràng hai vạch rõ ràng làm tiêu tan hết tất cả hy vọng của cô.
.
.
.
Cô mang thai.
Danh sách chương