Đời người nếu là lúc mới gặp nhau, nếu như không phải hận đến thấu xương, cô cũng sẽ không đối xử với bản thân như vậy.

Mạch Sanh Tiêu nắm chặt con dao gọt trái cây trong tay, trên người đau từng tấc, từng tấc lan tràn đến tận con tim, vết máu trên vai Duật Tôn bắn vào tay cô, theo miệng vết thương tùy ý chảy dài, Sanh Tiêu cảm giác cả bàn tay là chất lỏng màu đỏ sền sệt, cô nhìn vết thương của Duật Tôn trong nháy mắt sưng lên, máu chảy ào ạt, ngay chỗ bị đâm trúng đã thấy sắc máu đen ngưng tụ.

Ngay cả chân mày người đàn ông cũng không nhăn lại, hơn một nửa chiếc áo len xanh đậm đã dính đầy vết máu.

Một nhát dao đâm vào, hẳn nhiên hắn hiểu rõ trong lòng cô hận sâu đến đâu.

Mạch Sanh Tiêu hoàn toàn quên đi cảm giác đau đớn trên người, chỉ đưa ánh mắt nhìn bả vai Duật Tôn, trong ánh mắt bình tĩnh như thường, không ánh lên một chút lo lắng, cũng không một chút thất kinh, cô buông tay để con dao rớt bên chân, bàn tay bởi vì máu sền sệt mà nắm chặt, hoàn toàn không thể mở ra.

"Được chưa?” Duật Tôn giọng nói chậm rãi, không hề lớn tiếng.

Mạch Sanh Tiêu cảm giác trước ngực đau nhức tựa như trái tim bị cắt thành từng mảnh, cô đối với lời nói của người đàn ông mà mắt điếc tai ngơ, tầm mắt xuyên qua gò má hắn nhìn về phía xa xa: "Anh đã đáp ứng với tôi là thả Đào Thần.”

Hắn đối với cô lúc này mà nói cũng chỉ là hạt bụi.

Trong mắt Mạch Sanh Tiêu dĩ nhiên không chịu được một hạt cát tồn tại.

Ánh mắt tĩnh lặng của cô, thẳng thắng bức Duật Tôn vào sâu thẳm không thấy đáy đầm: "Lại muốn nói chuyện không tính toán gì nữa sao? Anh thả hay không thả Đào Thần?”

Duật Tôn ôm bả vai đi qua tới, sốc chăn ở trên người Mạch Sanh Tiêu ra, dù cô lạnh đến phát run nhưng cũng không chịu cho hắn đụng chạm vào mình, Duật Tôn lấy ra hộp thuốc sơ cứu, muốn xử lý vết thương cho cô, rồi còn đến bệnh viện.

"Anh đừng uổng phí tâm tư.” Mạch Sanh Tiêu dựa vào tủ rượu bên cạnh: "Tôi hỏi anh lần cuối, thả hay không thả.”

"Tôi thả! " Duật Tôn vất hộp thuốc ngã trên mặt đất, bên trong rượu cồn cùng băng gạc lăn đầy ra đất, chỉ vì cử động mạnh của hắn đã liên lụy đến miệng vết thương ở bả vai, hắn mặc dù cắn răng chỉ là không có biểu hiện ra ngoài, nhưng chỗ thái dương đã thấy mồ hôi lạnh chảy ra.

Sanh Tiêu đứng ở tủ rượu, cảm thấy cả thân thể như chống đỡ không nổi.

Duật Tôn nhẫn nhịn nuốt xuống cơn giận này, ngồi xổm người nhặt những thứ vung vãi trên mặt đất vào hộp thuốc.

"Tôi sẽ không để cho anh đụng vào tôi, cho dù tôi máu chảy đến chết, cũng không cần con người giả mèo khóc chuột từ bi như anh, chỉ cần anh tuân thủ đúng lới hứa của anh là đủ rồi.”

Duật Tôn để bàn tay ở trong hộp thuốc bởi vì những lời của cô mà cứng đờ, Mạch Sanh Tiêu hoàn toàn không tiếp nhận cái gọi là lòng tốt của hắn, hắn đã bức cô đến mức này, đã tàn nhẫn, đã máu lạnh, ai sẽ tiếp nhận được đây? Hắn đã đối xử tốt với cô như vậy, mà cô làm như không thấy, còn chống trả quyết liệt.

Duật Tôn đứng dậy đi qua, đem chiếc chăn đến khoác lên vai cho Sanh Tiêu: "Theo tôi trở về, em muốn để thân thể không mặc quần áo mà đến bệnh viện, tôi đây sẽ không ngăn cản, nếu như còn ở đây lãng phí thời gian, tôi chỉ sợ tâm tình của em cùng người kia không đợi gặp nhau được.”

Mạch Sanh Tiêu trên môi không có chút huyết sắc nào, sắc mặt trắng bệch theo sát Duật Tôn ra khỏi khoang thuyền.

Người đàn ông khom lưng muốn bế cô lên, Mạch Sanh Tiêu hai tay lại nắm chặt lan can không chịu bước thêm về phía trước, miệng vết thương đau nhức cùng cõi lòng tan nát, cô không giống Duật Tôn, không thể nào vượt qua quá khứ.

Hai gã đàn ông đang canh giữ ở một chỗ khác chạy tới: "Duật thiếu, ngài bị thương.”

Duật Tôn khoát tay nói: "Đi kéo hắn lên.”

Hai người cùng nhìn nhau: "Vâng.”

Thân ảnh màu đen biến mất tại du thuyền, Mạch Sanh Tiêu mười ngón tay nắm chặt lan can, gió biển xuyên qua tấm chăn đơn xâm nhập vào miệng vết thương, cô lạnh phát run, chỗ bị thương lại đau đến chết lặng, cô thì lạnh phát run, Duật Tôn hai tay ôm cô trước ngực: "Đi.”

"Tôi làm sao biết. . . . . .” Mạch Sanh Tiêu đôi môi run rẩy: "Anh có lừa gạt tôi hay không?”

Tay cô bởi vì ra sức mà trở nên trắng bệt, đường gân hẹp dài màu lam nhạt cùng mạch máu của cô bị kéo căng vô cùng.

Trong mắt cô, Duật Tôn sớm đã tội ác tày trời.

Mạch Sanh Tiêu kiên cường chống lại, cô buông một tay đặt tại trước ngực, cô vừa rồi chỉ là tuyệt vọng đến cùng, mặc dù như vậy, cô cũng không thật sự muốn tìm tới cái chết, bởi vì mọi thứ xảy ra với cô hôm này đều do Duật Tôn, nên cô không muốn trọn vẹn dâng mình cho hắn.

Đau đớn làm đầu óc cô càng tỉnh táo hơn, khát khao muốn sống mãnh liệt khiến cho miệng vết thương của Sanh Tiêu căng ra.

Đào Thần bị hai gã đàn ông kéo lên bờ, anh liền sặc mấy ngụm nước biển, bị ném trên bờ cát thì đông lạnh đến tứ chi chết lặng, cuộn mình lại ngay cả ngón tay cũng không thể cử động.

Anh khó khăn hé mở mắt, đôi môi thâm lại, thân thể run bần bật, hai tay chống lên nhiều lần lại ngã trên bãi cát, anh đưa hai tay đặt ở trước môi, mười đầu ngón tay đỏ và sưng tấy.

Hai người đem anh bỏ lại rồi trở về chiếc du thuyền.

Mạch Sanh Tiêu nhìn về phía căn nhà gỗ đã bị đốt thành tro bụi, người ở đây rất thưa thớt, sự việc xảy ra lớn như vậy, mà ngay cả xe cứu hỏa cũng không có chạy tới.

Cô trơ mắt nhìn hạnh phúc mơ ảo bị phá hủy.

"Mọi thứ của tôi cùng Đào Thần đều ở trong căn nhà bị cháy đó, trên người anh ta hiện không có tiền, vì tôi mà còn bán nhà, cũng mất. Tôi muốn anh ấy chắc chắn được sống tốt.”

Duật Tôn nhìn về hai gã đàn ông kia: "Hai người ở lại đây, chờ thân thể hắn khôi phục, rồi cho hắn một khoản tiền.”

"Vâng.”

Duật Tôn không thể không bội phục, cô rõ ràng ở trong hoàn cảnh này mà còn có thể vì Đào Thần mà lo lắng chu toàn.

Đào thần ánh mắt nhìn theo hai gã nam tử đi lên du thuyền, Duật Tôn ôm lấy mạch Sanh Tiêu, lúc này cô mới buông tay ra. Lái xe chạy xe đến ven đường, Đào Thần mắt thấy mạch Sanh Tiêu bị ôm xuống du thuyền, anh động đậy hai chân muốn đứng lên, nhưng cơ thể lạnh như băng làm thân thể anh mất đi tri giác, mất vài phút sau mà anh vẫn không thể đứng thẳng: "Sanh Tiêu, Sanh Tiêu. . .”

Gió biển thổi bay bọt sóng, đập vào đá ngầm cùng rặng san hô hòa vào bóng đêm, âm thanh gào thét hoàn toàn át đi tiếng gọi suy yếu của Đào Thần. Mạch Sanh Tiêu trông thấy anh chống thân lên, đầu gối quỳ trên bờ cát, đang dùng khuỷu tay bò về phía trước.

Cô không nghe được tiếng gọi của anh, nhưng lại có thể biết rõ Đào Thần lúc này đang lo lắng cùng kinh sợ, Mạch Sanh Tiêu sóng mũi cay cay, máu chảy trên chiếc ga giường màu trắng, loang lổ nhiều điểm đỏ bừng.

"Sanh Tiêu. . .” Đào thần xòe bàn tay ra, lúc này khoảng cách tạo nên thì ra đã trở nên xa đến nỗi mãi mãi không thể chạm vào, Duật Tôn ôm Sanh Tiêu xoay người tiến vào chỗ ngồi phía sau.

Mạch Sanh Tiêu nắm chặt lấy cửa sổ xe: "Tôi làm sao mới có thể tin tưởng anh? Nếu anh còn gây bất lợi cho anh ấy, tôi còn có thể đi tìm ai giúp?”

"Sanh Tiêu.” Duật Tôn cầm lấy cổ tay của cô: "Sau khi em theo tôi trở về thành phố Bạch Sa, tôi sẽ không làm khó hắn nữa, mục đích của tôi chỉ có em, người ngoài không có can hệ gì.”

Sanh Tiêu quay đầu nhìn về phía Đào Thần, Duật Tôn đưa tay ra hiệu với tài xế.

.

.

.

"Đừng mà, Sanh Tiêu. . .”

Chiếc xe màu đen có rèm che giống như chuyển động trong màn đêm u tối, Đào Thần toàn thân run rẩy, ngón tay bị vách đá sắc nhọn sắc nhọn đâm vào, chiếc xe về sau tăng tốc, tuyệt tình mà đi.

"Sanh Tiêu. . .”

.

.

.

Mạch Sanh Tiêu vào độ tuổi đẹp nhất của đời người đã gặp được người đàn ông đầu tiên đối xử với cô tốt nhất, chính là Đào Thần.

Trong xe mở sẵn hệ thống sưởi ấm, lại tăng tốc, lúc cô quay đầu lần nữa, đã nhìn không thấy bóng dáng của Đào Thần.

Mạch Sanh Tiêu trước kia cho rằng Nghiêm Trạm Thanh sẽ thật sự đối xử tốt với cô, thật sự có thể không để tâm đến quá khứ của cô, cho đến một lần ngoài ý muốn tại Thiên Sắc, Nghiêm Trạm Thanh đã ôm lấy cô mà nói, Sanh Tiêu, cố chịu đựng, chúng ta không cần đứa bé này, cô mới hoàn toàn tỉnh ngộ.

Nếu yêu nhau thật lòng thì sẽ bao dung cho nhau, cô cũng không phủ nhận tình cảm của Nghiêm Trạm Thanh dành cho mình, có thể bọn họ lúc đó yêu nhau chưa đủ để vượt qua rào cản.

Mà với Đào Thần, thì không giống như vậy.

Anh như ánh sáng mặt trời, lạc quan, tính cách ôn hòa. Thậm chí tình cảm Mạch Sanh Tiêu dành cho anh còn không ấm áp bằng với Nghiêm Trạm Thanh, nhưng Sanh Tiêu thật lòng muốn giao phó cuộc đời này cho anh, cô thật sự muốn gắn bó với Đào Thần trọn kiếp.

Đào Thần nằm dài trên bờ cát, đầu tóc cùng mặt mũi đều dính đầy cát, đôi mắt anh mông lung, vô định.

******************

Mạch Sanh Tiêu được đưa vào bệnh viện lân cận ở đấy, nhưng bởi vì đây là một địa phương nhỏ, cơ sở y tế không đầy đủ, cộng thêm Duật Tôn không yên tâm để Sanh Tiêu ở nơi này chữa trị, ngay cả vết thương ở vai hắn cũng không để ý, liền ôm Sanh Tiêu bước nhanh trở lại xe, khiến tài xế không ngừng tăng tốc chạy về thành phố Bạch Sa.

Mạch Sanh Tiêu ở bệnh viện sau khi uống viên thuốc giảm đau và thuốc giảm sốt, có chút mơ màng, không còn cảm thấy đau.

Cô liền cuộn trong ngực Duật Tôn, mất đi khí lực giương nanh múa vuốt, thuận theo làm hắn khó ở.

Hắn nhớ tới hoàn cảnh lần đầu gặp gỡ Mạch Sanh Tiêu, cô đứng ở trạm xe buýt nhìn ra xa, lúc đấy trong lòng Duật Tôn chỉ nghĩ, bộ dạng của cô vô cùng đẹp mắt, thân hình mềm mại, đúng kiểu hắn thích. Sau khi kết hôn, cô thỉnh thoảng có tính trẻ con, có khi làm nũng, ôm chặt cổ hắn, rồi cùng hắn đánh đàn. Hầu hết thời gian, cô đều yên tĩnh đọc sách, đó là khoảng thời gian yên bình hạnh phúc nhất của hắn. Duật Tôn bắt đầu hoài niệm về những kỉ niệm đó, cô và hắn không hề như lúc này mà giương cung bạt kiếm, Mạch Sanh Tiêu càng sẽ không hận đến nỗi dồn hắn vào chỗ chết.

Duật Tôn nghĩ, chẳng lẽ hắn đây đã làm sai?

Nhưng hắn sai

ở đâu?

Không buông tay được cũng là sai lầm sao? Hắn không học được cách chấp nhận khi hắn chấp nhận buông tay cho Sanh Tiêu hạnh phúc, vậy ai đem hạnh phúc đến cho hắn?

Hắn không muốn cam chịu vì đó không phải là tính cách từ nhỏ của hắn. Bởi vì lúc hắn còn trẻ người non dạ thì người huấn luyện đã dạy cho bọn hắn biết, muốn thứ gì thì phải tự hai tay mình đoạt lấy, nếu ngươi không động thủ, món đồ sẽ không ngoan ngoãn chịu nằm ở trên tay ngươi. Đoạt không được, liền hủy diệt, chỉ đơn giản như thế.

Hắn nghĩ, hắn không có hủy diệt Sanh Tiêu, hắn cũng không muốn hủy diệt Sanh Tiêu.

Xe chạy như bay tới tòa cao ốc to lớn, thủy tinh ngăn cản tiếng gió gào thét lạnh đến thấu xương.

Duật Tôn lấy điện thoại ra, bấm vào dãy số quen thuộc.

******************

"Alo?” Bên kia thanh âm có vẻ lười biếng, mười phần là đang ngủ trên giường.

"Chuẩn bị cho tớ một phòng cấp cứu.”

Duật Tôn nghe được bên kia truyền đến tiếng chửi rủa: "Cậu xem bây giờ là mấy giờ rồi hả? Cậu phải chết rồi sao?”

"Đừng nói nhảm, một giờ sau tớ đến.”

Từ Khiêm mở ra đôi mắt u ám: "Cậu lại gây sự à?”

"Không phải tớ.”

"Nếu là người ngoài tớ không xen vào đâu, cứ để mặc cho họ chết đi.”

"Còn lại 58 phút, tớ đến bệnh viện của cậu, nếu như không thấy người, tớ đem mọi chuyện nghiên cứu y học của cậu nói ra ngoài.”

Từ Khiêm hung hăng cúp điện thoại, nhìn đồng hồ, mới 3 giờ sáng.

Duật Tôn liếc mắt ra ngoài cửa sổ: "Cho xe chạy nhanh lên.”

"Vâng.”

*******************

Mạch Sanh Tiêu lắc lư bị cơn đau làm thức tỉnh, xe hơi tiến vào tầng hầm. Từ Khiêm chuẩn bị tốt phòng giải phẫu, khi Duật Tôn tới, hắn đã mặc áo khoác trắng, hai tay khoanh trước ngực đứng ở cửa ra vào, bên trong hộ sĩ cùng ý tá đã đứng chờ sẵn, thân thể hắn nghiêng dựa vào cửa: "Đem cô ấy vào đi. Tôi thực sự nợ phụ nữ quá nhiều.”

Mạch Sanh Tiêu được đặt trên bàn giải phẫu, toàn thân bị ga giường che phủ kín không kẽ hở, Từ Khiêm mang bao tay đi qua: "Đem ga giường cắt đi.”

Hắn tập trung nhìn người đang nằm trên giường, lại là cô ấy.

"Cậu lại chơi trò gì nữa vậy?” Hắn đưa đôi mắt quét về phía Duật Tôn: "Lại trò biến thái gì mà để bây giờ chính mình thu nhập tàn cuộc thế này.”

Mạch Sanh Tiêu bị ánh đèn pha trước mặt làm cho tỉnh giấc: "Các người muốn làm cái gì?”

"Khoan đã. . .”

Ga giường bị cắt bỏ.

Cô nhận ra Từ Khiêm: "Tôi không cần, thả tôi ra. . .”

"Cô nghĩ rằng tôi muốn chiếm đoạt cô à.” Từ Khiêm biết rõ cô kiêng kị cái gì: "Yên tâm đi, khi làm phẫu thuật, không phân biệt nam nhân nữ, dù gì cô cũng không muốn trước ngực có vài vết sẹo khó coi mà đúng không?”

"Tôi thà để lại sẹo cũng không muốn ở lại nơi này. . . . . .”

Duật Tôn đi qua đè lại bờ vai của nàng: "Sanh Tiêu, em đừng cử động, sẽ không có gì đâu.”

Hắn chỉ tin tưởng Từ Khiêm.

Từ Khiêm gạt tay hắn ra, Duật Tôn cùng Nam Dạ Tước đều như nhau, lúc trước cũng chưa từng thấy hắn đối với phụ nữ có sự nuông chiều như lúc này, Từ Khiêm nhìn Sanh Tiêu trên bàn giải phẫu, cô không phải phụ nữ của hắn, cho nên không cần phải khuyên bảo nói tốt làm gì, hắn trực tiếp tiêm thuốc mê cho cô để ngăn lại sự ồn ào.

Bớt được nhiều rắc rối.

"Đừng để lưu lại sẹo trên người cô ấy.”

"Vậy lúc ấy cậu đừng biến thái với cô ta quá.” Từ Khiêm nhận con dao phẫu thuật của hộ sĩ đưa tới, cắt miếng ga trắng che ngực Mạch Sanh tiêu ra, liền thấy rõ hai nhát dao đâm sâu: "Tớ dùng thịt tuyến khâu lại miệng vết thương cho cô ta, chờ miệng vết thương lành lại sẽ là một vết màu đỏ nhạt, nếu bình phục tốt sẽ cùng màu da, nếu như không lý tưởng, làm phẫu thuật thẩm mỹ cũng không phát hiện ra được.”

Duật Tôn nghe nói, lúc này tâm tư mới nhẹ nhõm đi.

"Lưu Uyên, cô đi xử lý vết thương cho hắn đi.” Từ Khiêm nhìn sơ qua, cũng biết Duật Tôn bị thương vô cùng nặng.

Mạch Sanh Tiêu sau khi được tiêm thuốc mê đã ngủ say sưa, khi tỉnh lại, cô đã ở Ngự Cảnh Viên.

Bên tai truyền đến tiếng nói, Sanh Tiêu cũng không mở mắt ra.

"Tay của cô ấy cậu xem qua chưa?”

Từ Khiêm nhìn cổ tay phải của Sanh tiêu ở trong chăn: "Vết cắt thứ hai quá sâu nên dẫn tới suy giảm kinh mạch, tớ nghĩ bác sỹ cũng đã nói với cô ấy rồi, ngoài việc ít cử động còn có thêm không được xách nặng quá 3 kg.”

Duật Tôn vẫn trầm mặc một lát: "Vậy, có thể chữa được được không?”

"Không thể.” Từ Khiêm trả lời dứt khoát mười phần.

"Tớ có thể đưa cô ấy ra nước ngoài chữa trị. . . . . .”

"Tôn.” Từ Khiêm hiểu được tâm tình của người đàn ông, đột nhiên giương cao ngữ điệu: "Vô dụng thôi, cho dù cô ấy được chữa trị kịp thời, nhưng vì kinh mạch đã bị tổn thương, cho nên tính linh động còn không thể nào khôi phục, đừng nói chi đến việc tiếp tục đánh đàn.”

Mạch Sanh Tiêu đối với cái này kết quả đã cam tâm chấp nhận, lúc cô gặp khó khăn nhất, Đào Thần đã cùng cô vượt qua, hiện tại lại đề cập đến một lần nữa, cô chẳng qua là cảm thấy trong lòng xúc động chứ không đau nữa.

Duật Tôn lại cho rằng, chỉ cần có tiền thì có thể chữa khỏi tay cho mạch Sanh Tiêu, hắn không thể nào ngờ được tay của cô lại có ngày thật sự không thể lướt trên phím dương cầm.

Hắn còn nhớ rõ hình ảnh Sanh Tiêu ở Hoa Nhân biểu diễn trong ngày khai giảng, khi đó hắn đã nghĩ, trên đời này tiếng đàn hay nhất chỉ có thể thoát ra từ đôi tay của cô.

Từ Khiêm đi đến kiểm tra miệng vết thương cho hắn: "Cậu nên nằm viện đi.”

Duật Tôn lấy quần áo mặc vào: "Không đi.”

"Tớ thấy miệng vết thương có khả năng bị nhiễm trùng rất lớn, nếu như có phát sốt, lập tức gọi điện thoại cho tớ, bằng không có thể phiền toái lắm đấy.”

Duật Tôn cũng không trả lời, hắn cũng từng bị thương nặng hơn lần này, tuy bị thương sâu trong xương, nhưng xử lý xong rồi lại không thấy có gì khó chịu.

Mạch Sanh Tiêu tiếp tục giả vờ ngủ, ngực đau nhức đã đỡ hơn rất nhiều, cô nghe thấy tiếng bước chân của Từ Khiêm đi ra khỏi phòng, về sau, bên cạnh giường bị hắn làm cho lõm xuống, Duật Tôn với cánh tay bị thương ôm lấy bụng Sang Tiêu

Khi trở về cô hôn mê bất tỉnh, dì Hà cũng không dám hỏi nhiều, nay lại bận rộn dưới bếp, Sanh Tiêu tỉnh lại nhất định sẽ cần ăn gì đó, cũng không biết sau khi rời đi thì rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với cô.

Mạch Sanh Tiêu đưa lưng về phía Duật Tôn, cô mở to mắt, ánh mắt nhìn ra ngoài rất xa lạ, bày trí trong phòng cũng không giống là ở Hoàng Duệ Ấn Tượng.

Duật Tôn có vẻ mệt chết đi, không bao lâu liền hô hấp trầm ổn ngủ say.

Sanh Tiêu kéo tay của hắn ra, đứng dậy thì ngực căng cứng, cơn đau tê liệt làm cô không khỏi nhíu mày, cánh tay cô chống đỡ tủ giường, cố gắng đứng dậy.

Trong phòng mở sẵn máy điều hòa, nhiệt độ ổn định cảm giác rất thoải mái

Mạch Sanh Tiêu cảm thấy lâng lâng trong người, cô ra khỏi phòng, vừa vặn dì Hà rón ra rón rén lên lầu, muốn gọi hai người xuống dưới ăn cơm tối.

"Sanh Tiêu, cô đã tỉnh rồi?” Dì Hà mừng rỡ.

"Dì Hà.”

Hải Bối chạy với cước bộ như vồn vã om sòm, lăn lộn bên cạnh Mạch Sanh Tiêu, còn dùng miệng cắn ống quần cô.

"Hải Bối, Sanh Tiêu đang bị thương, mau tránh ra.”

Dì Hà dùng chân gẩy dưới thân thể Hải Bối, Mạch Sanh Tiêu vòng tay xuống ôm Hải Bối: "Cổ của Hải Bối làm sao vậy?”

"À, cùng với chú chó nhà Tước thiếu đánh nhau, Hải Bối cắn bị thương nó, về sau Đồng Đồng bỗng dưng tới chơi, thừa dịp tôi không chú ý, đem một túm lông ở cổ Hài Bối xẻo mất.”

Đồng Đồng? Không phải ngày cô kết hôn cũng từng gặp qua tiểu cô nương đó sao?

"Dì Hà, đây là đâu?”

"Là Ngự Cảnh Viên, Duật thiếu đã sớm đem tu sửa nơi này, nói chờ cô trở về, sẽ chuyển qua bên này ở.”

Mạch Sanh Tiêu đứng im tại chỗ, quả nhiên hắn sớm đã có ý định.

Hắn cho rằng, đổi chỗ ở mới, có thể xóa đi mọi tổn thương sao? Hắn nghĩ quá đơn giản.

"Cô đói bụng chưa?” Dì Hà buổi tối nấu cháo: "Duật thiếu đã phân phó, cô hiện tại cơ thể còn rất yếu, cho nên cố ý dặn tôi nấu cháo loãng cho cô.”

"Dì Hà, cám ơn dì.” Mạch Sanh Tiêu ngồi vào trước bàn ăn: "Dì không cần phải nói tốt cho hắn, hắn là người như thế nào, trong lòng tôi biết rõ.”

"Sanh Tiêu, giữa hai người có hiểu lầm phải không?”

Mạch Sanh Tiêu nhận lấy chén cháo dì Hà đưa cho: "Là hiểu lầm thì đã tốt rồi.” Sanh Tiêu không muốn nhiều lời, dì Hà cũng không tiện hỏi.

"Dì nói Đồng Đồng, cũng ở đây?”

"Đúng vậy, chỉ cách đây đi bộ không quá mười phút, tiểu nghịch ngợm kia thực quấn người, hiện tại Hải Bối mỗi lần nhìn thấy cô bé đến liền trốn biệt đi, lúc nào cô bé cũng dẫn chú chó nhỏ Dạ Dạ đi cùng. . . . . .”

Từ lúc Duật Tôn dời đến Ngự Cảnh Viên ở, Đồng Đồng cứ hở ra một chút là chạy sang đây gọi "Soái soái".

Mạch Sanh Tiêu sau bữa cơm chiều đi vào sân thượng, trong mắt cô, Ngự Cảnh Viên cùng Hoàng Duệ Ấn Tượng không có khác biệt bao nhiêu, cũng chỉ là trong cái hoa lệ mà không có được tự do.

Cô vịn lan can chậm rãi trở lại lầu hai, Duật Tôn vẫn chưa tỉnh, cô đi vào phòng ngủ lớn, cũng không biết Đào Thần ra sao, có còn ở trấn Lâm Thủy hay không.

Mạch Sanh Tiêu đến trước tủ đầu giường, có để sẵn thuốc của Từ Khiêm.

Cô lấy ra hai viên rồi uống.

Cánh tay bị thương của Duật Tôn đặt ở bên ngoài chăn, chỗ vai bị quấn băng gạc lên đến gần khuôn mặt mị hoặc chúng sinh đang áp sát vào gối đầu, Mạch Sanh Tiêu mở đèn bàn đã thấy sắc mặt hắn trắng bệch, thái dương chảy ra nhiều mồ hôi, lông mày nhíu chặt, bộ dạng trông rất khổ sở.

Cô đưa tay đặt vào trán hắn thì thấy nóng vô cùng.

Phát sốt.

Mạch Sanh Tiêu nhớ tới lời dặn của Từ Khiêm lúc trước phân phó với Duật Tôn, cô rút tay về, tầm mắt liếc về khuôn mặt của người đàn ông.

Nơi ngực bị thương lại càng đau nhức, tim của Mạch Sanh Tiêu như nhói lên, lúc này, tiếng gõ cửa ở ngoài làm cô thức tỉnh.

Sanh Tiêu mở cửa, dì Hà đem cơm tối: "Sanh Tiêu, Duật thiếu chưa tỉnh à? Tôi thấy cậu ấy cả ngày chắc cũng chưa ăn gì.”

Mạch Sanh Tiêu chỉ là mở hé cửa, cô đưa mắt nhìn nam nhân nằm trên giường nói: "Dì Hà, dì ra ngoài trước đi, hắn vừa rồi đã tỉnh, nói còn muốn ngủ thêm, đợi chút nữa sẽ tự mình xuống ăn, cũng không còn việc gì, dì cứ nghỉ ngơi trước đi.”

"Được.”

Mạch Sanh Tiêu đóng cửa lại, cô đi đến trước giường, không nhìn Duật Tôn lấy một cái, chỉ đem đèn ở đầu giường tắt đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện