Sau khi trở lại Hoài Thành, Lục Úc không trở lại làm việc ngay lập tức, mà cho mình hai ngày nghỉ, đưa Bùi Hước Tước đi thăm thú một vòng thành phố. Thực ra anh cũng chẳng phải "thổ địa" ở đây, sau khi từ nước ngoài trở về anh chỉ chuyên tâm làm việc, nhưng trước khi dẫn chim sẻ nhỏ nhà mình ra ngoài chơi cũng đã chuẩn bị trước, cho nên không tới nỗi lúng túng.
Hai ngày trôi qua, công việc của Lục Úc cũng đã đi vào ổn định, còn Bùi Hướng Tước cũng đã nhập học vào trường mới, trở thành bạn học cùng trường cùng khóa cùng lớp cùng chỗ ngồi với Lục Tịnh Viên.
Trường học này rất khác với trường ở Ninh Tân, trường trung hộc Đức Dục là một trường tư rất có tiếng, tuyển sinh ít học phí cao, môi trường nổi trội, ngay đến học sinh cũng chín chắn hơn rất nhiều, dẫu sao cũng biết rõ gốc gác của nhau, nếu gây sự thẳng mặt, dễ khiến hai bên phụ huynh khó xử. Mà cái danh xưng "cậu" Lục Úc thuận miệng nói với người ngoài vẫn được dùng đến, Bùi Hướng Tước nói với mọi người Lục Úc là người thân bên ngoại, với danh tiếng của Lục Úc cộng thêm việc Lục Tịnh Viên luôn bên cạnh cậu, cho dù Bùi Hướng Tước nói năng không lưu loát, khó hòa đồng với mọi người, thì mọi người vẫn đối xử ôn hòa với cậu.
Khắp Hoài Thành này, ai dám có ý kiến với người của Lục tam gia chứ? Lúc mới nhập học, Bùi Hướng Tước không thích ứng lắm, đều nhờ Lục Tịnh Viên lúc nào cũng ở bên cạnh giúp đỡ, giới thiệu giải thích cho cậu, bận rộn đến mức chẳng có thời gian riêng mình.
Bùi Hướng Tước hơi áy náy, cậu với anh trai của Lục Tịnh Viên hẹn hò, còn lớn hơn cô ấy đôi ba tuổi, thế mà cứ để cô ấy phải chăm sóc, đúng là không nên.
Một tuần sau, sinh hoạt của Bùi Hướng Tước mới xem như đã ổn định hơn, cũng thích ứng hơn với môi trường ở đây.
Qua tiết học buổi sáng, Lục Tịnh Viên dẫn Bùi Hướng Tước tới nhà ăn, chưa đi được hai bước, phía sau đã có một chàng trai cao lớn đi theo. Chàng trai này tên là Chu Hưng Ngôn, sáng sủa đẹp trai, Bùi Hướng Tước mới nhập học được một tuần cũng có thể nhận ra cậu ta rất được quý mến, có tiếng nói trong lớp.
Nhưng Bùi Hướng Tước không muốn kết thân với cậu ta lắm vì cậu ta cứ như cái đuôi theo sau Lục Tịnh Viên.
Chu Hưng Ngôn tiến lên phía trước mấy bước, nhìn Bùi Hướng Tước, cười cười nói: "Bạn Lục này, cậu dẫn bạn mới đi ăn à? Tớ là lớp trưởng, cũng nên đi cùng các cậu, để còn giúp bạn mới hiểu thêm về tình hình lớp mình."
Lục Tịnh Viên trước đó đã từ chối mấy lần, lần này chẳng còn lý do nào hữu dụng, nên đành để đối phương theo cùng.
Chu Hưng Ngôn vô cùng ân cần tìm cho họ một chỗ ngồi tốt, xào hai món xào nhỏ rồi bưng ra bàn.
Có thể nói ý đồ đã rõ như ban ngày.
Bùi Hướng Tước có chút âu sầu, cậu tìm trong nhóm lớp Weixin của Chu Hưng Ngôn, chuyển tiền sang, còn nhắn thêm một câu, mình là anh của Lục Tịnh Viên lại là học sinh mới chuyển đến, lần này nên để cậu mời mới đúng.
Chu Hưng Ngôn ngồi đối diện sờ sờ mũi, không lên tiếng, yên lặng dùng bữa.
Ăn xong, vì có chuyện phải ra ngoài, Chu Hưng Ngôn tiếc nuối không thể tiễn crush về lớp, nên chỉ còn lại Bùi Hướng Tước và Lục Tịnh Viên.
Bùi Hướng Tước không biết nên nói với Lục Tịnh Viên thế nào. Từ nhỏ cậu không có ai quan tâm, không có ai thân cận, hơn nữa vì Bùi Định luôn coi cậu như thằng ngốc, không muốn cậu ảnh hưởng đến trí thông minh của đứa con thứ, nên rất ít khi để hai anh em tiếp xúc với nhau. Đến năm 16 tuổi, khó khăn lắm vận may mới mỉm cười, cho cậu gặp được Lục thúc thúc, giao lưu với rất nhiều người tốt khác, ngay cả Từ Húc cũng không ngoại lệ, trong lòng họ đều vô cùng thương xót Bùi Hước Tước, bất kể làm gì cũng chăm sóc quan tâm đến cậu.
Điều này khiến trái tim người làm anh muốn chăm sóc người khác của Bùi Hướng Tước vô cùng kích động, sau khi gặp được cô em gái Lục Tịnh Viên xinh xắn đáng yêu thì rốt cuộc cũng bột phát.
Cứ suy nghĩ mãi, đến lúc sắp tới đi vào phòng học, Bùi Hướng Tước cũng nhắn một tin, thuận theo suy nghĩ của mình, thẳng thừng bảo: "Tịnh Viên, em còn nhỏ, phải cẩn thận, đừng yêu sớm quá."
Lục Tịnh Viên dở khóc dở cười, càng quen biết, cô lại càng hiểu được tính cách của Bùi Hước Tước, vừa ngốc nghếch vừa ngây thơ nhưng cũng rất đáng yêu.
Cô trêu: "A Bùi lúc nào cũng dính lấy anh ba em, thế có tính là yêu sớm không?"
Bùi Hướng Tước như vừa bị lửa hun, khuôn mặt trắng như tuyết đỏ bừng lên, cố gắng kìm nén không giậm chân, chẳng biết làm thế nào để né tránh vấn đề này.
Cậu thầm nghĩ, người làm anh như mình, đúng là chẳng có mặt mũi nào lên tiếng.
Cứ xoắn xuýt thế cả một buổi chiều, sau khi tan học, Lục Úc mang cơm đến như thường lệ, Bùi Hướng Tước vẫn chưa bình tĩnh lại được, tay cầm đũa khều khều hộp cơm trước mặt.
Lục Úc kéo cửa kính xe xuống, trông thấy Bùi Hướng Tước như vậy, nhẹ giọng hỏi: "Sao thế? Trong trường có ai dám bắt nạt em à?"
Bùi Hướng Tước nuốt thức ăn trong miệng xuống, lắc đầu: "Không, không có chuyện đó đâu. Chỉ là, hai chúng ta thế này, có phải, đang làm gương xấu, cho Tịnh Viên không?"
Lục Úc nhíu mày, hỏi vặn lại: "Gương xấu gì cơ?"
Bùi Hướng Tước hơi xấu hổ, lén lút liếc sang Lục thúc thúc, do dự chốc lát mới nói nhỏ: "Thì, yêu sớm ấy..."
Âm điệu cậu nói rất nhỏ, nhưng lúc nói chuyện với Bùi Hướng Tước, Lục Úc luôn cẩn thận lắng nghe, dù chữ được chữ không nhưng vẫn hiểu được đại khái.
Anh không nhịn được bật cười, mặt mày giãn ra, nhưng lại cố ra vẻ ngạc nhiên: "Sao lại nói thế? Ban đầu không phải chim sẻ nhỏ tỏ tình trước, muốn hẹn hò với tôi sao?"
Bùi Hướng Tước đang húp canh, nghe vậy liền muốn nói lại, nhưng vì quá vội nên bị sặc, ho khan hồi lâu, cuối cùng Lục Úc phải ôm vào lòng xoa lưng cho mới dứt.
Lục Úc cau mày, thầm nghĩ đúng là không nên trêu em ấy lúc đang ăn.
"Có lẽ cũng coi như yêu sớm, nhưng, nêu không sớm bên nhau" Lục Úc dừng lại một chút, trong mắt chất chứa ý cười, "thì phải đợi đến năm mười tám tuổi mới yêu, từ mười sáu đến mười tám tuổi, còn hai năm lận đấy."
Bùi Hướng Tước trộm nghĩ, hai năm, quá dài. Cậu ngẩng đầu lên nhìn Lục Úc, Lục thúc thúc của cậu ngay cả cau mày cũng đẹp trai như thế, sau cậu nỡ bỏ ra một thời gian dài như thế để chờ đợi cơ chứ.
Sau khi ngộ ra, Bùi Hướng Tước tự trách bảo: "Được rồi, cứ yêu sớm đi vậy." Chỉ là sau này không thể lấy mình ra làm gương, căn dặn Lục Tịnh Viên cố gắng đừng yêu sớm được rồi.
1
Suy nghĩ này cậu chỉ giữ trong lòng không nói ra, cho dù có lựa chọn cả trăm lần nữa, cậu vẫn sẽ tỏ tình với Lục thúc thúc vào đêm giao thừa ấy, chậm một giây cũng không được.
Sau khi hai người thảo luận xong về chuyện yêu sớm, thì cũng sắp đến giờ tự học buổi tối. Lục Úc nhìn theo Bùi Hướng Tước đi vào cổng trường, vẫy tay với mình rồi mới lái xe rời đi.
Vừa đến công ty, Lí Trình Quang đã thông báo với Lục Úc, Chu Ninh đang chờ anh ở phòng tiếp khách.
Kể từ sau khi Chu Ninh hoàn thành nhiệm vụ dịp Tết nguyên đán và thanh toán xong khoản thanh toán cuối cùng, Lục Úc đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc với cô. Nhưng anh vẫn bảo Lí Trình Quang đưa Chu Ninh vào phòng làm việc, một tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, Chu Ninh tiến vào, trang điểm không diễm lệ như lần gặp trước.
Nói ra thì dù hợp tác đã lâu, nhưng cả hai mới gặp nhau được hai lần.
Lục Úc nhìn sang, gật đầu hỏi: "Cô có chuyện gì không?" Nếu không có chuyện gì, với tính cách của Chu Ninh, chắc chắn cô sẽ không tìm tới tận đây.
Chu Ninh lịch sự cười: "Đúng là có một chuyện này, nếu không nói cho anh biết, thì lòng tôi sẽ thấp thỏm không yên."
Lục Úc đặt tập giấy tờ trên tay xuống, hời hợp đáp: "Cô cứ nói."
Chuyện xảy ra mấy ngày trước. Lục Úc trở về Hoài Thành, tiếp quản Lục gia, Lục Thành Quốc vô cùng vui mừng, nhưng Lục Huy và Lục Tu ngoài mặt thuận theo, có điều trong lòng nghĩ thế nào thì chẳng ai hay biết. Lục Huy còn đỡ, vừa phạm sai lầm, Trương Tuyết lại có bản lĩnh, không cho phép hắn xuất đầu lộ diện. Nhưng bên kia, Tiếu Mộng Tuệ sắp không nhẫn nhịn nổi nữa rồi, bà ta tuyệt đối không cam tâm nhường Lục gia cho Lục Úc dễ dàng như thế. Có điều bà ta lại chưa thể tìm ra sơ hở nào để uy hiếp anh.
Tiếu Mộng Tuệ không quen biết nhiều người trong giới làm ăn, nghĩ tới nghĩ lui, Chu Ninh đã theo đuổi Lục Úc gần nửa năm, thể nào cũng biết một ít chuyện. Vì thế, bà ta mới gửi lời hẹn Chu Ninh ra ngoài dùng bữa. Tuy tuổi của Tiếu Mộng Tuệ gấp đôi tuổi Chu Ninh, nhưng Chu Ninh cũng không để bị lừa, một chữ cũng không lộ ra ngoài.
Mọi người đều bảo Lục gia là nơi long tranh hổ đấu, nhưng Chu Ninh lại không cho là như vậy. So sánh với Lục Úc, hai người còn lại hoàn toàn không có sức chiến đấu.
Hơn nữa đã từng hợp tác và nhận lại không ít lợi ích, nên lần này tặng lại cho Lục Úc thông tin mình biết được cũng chẳng có gì thiệt thòi.
Chu Ninh rất có lòng tin vào mắt nhìn người của mình.
Đúng như dự đoán, nghe cô nói xong, Lục Úc chẳng có biểu hiện gì quá khích, chỉ dặn dò Lí Trình Quang gửi lại cho cô một phần quà.
Trước khi đi, Chu Ninh thuận miệng hỏi: "Anh Lục, lần này trở về, tiểu tiên sinh nhà anh có theo cùng không?"
Nếu Lúc Úc đưa người về cùng, với thận phận của anh ở Hoài Thành, không thể nào không gây song gió. Nhưng đã qua một tuần lễ mà cô vẫn không nghe phong thanh được gì.
Chuyện này quả thật kỳ quái.
Thực ra chuyện này chẳng liên quan gì đến cô, chỉ đơn thuần là sự hiếu kỳ của phụ nữ, hơn nữa, muốn xem tình cảm của người trước mắt này sâu sắc đến đâu thôi.
Lục Úc nhìn cô một cái, âm thầm cảnh cáo: "Chớ nhắc đến em ấy ở bên ngoài, giờ em ấy còn nhỏ tuổi, chưa thích hợp để gặp gỡ những người khác."
Sống lưng Chu Ninh chợp lạnh buốt, thầm nghĩ chẳng trách ai cũng nói Lục Úc trên thương trường vô cùng đáng sợ, thế rồi cười tự giễu nói: "Tôi biết rõ, tôi tuyệt đối sẽ không nhắc đến tiểu tiên sinh nhà anh ra bên ngoài."
Đây là ranh giới cuồi cùng của Lục Úc, muốn động một đầu ngón tay vào cũng không được.
Sau khi Chu Ninh rời đi, Lục Úc mở tập giấy tờ ra, suy nghĩ một hồi chuyện trước mắt. Lục Huy và Lục Tu đều không có năng lực, thực ra kiếp trước, cả hai đều không gây ra bất cứ trở ngại nào cho Lục Úc. Người của Lục Thành Quốc trong công ty cũng đã bị quét sạch, tình thế đã vô cùng rõ ràng.
Nhưng Lục Úc vẫn không muốn Bùi Hướng Tước xuất đầu lộ diện, tình nguyện dùng cái danh thân thích, cố gắng che giấu mọi lúc mọi nơi, bảo vệ che chở cậu, không muốn để ai biết.
Chim sẻ nhỏ của anh còn quá bé bỏng, tinh thần vẫn chưa được coi là trưởng thành, cậu vẫn chưa đủ khả năng gánh vác được gánh nặng khi trở thành bạn đời của anh, bên ngoài bão táp mưa sa, đồn đoán ác ý nhiều vô số kể, Bùi Hướng Tước còn đang đi học, khó tránh khỏi nghe được những lời bóng gió. Có lẽ với tính cách của cậu, sẽ không quá để ý, nghe rồi thì thôi.
Có điều Lục Úc lại không nỡ. Anh muốn chim sẻ nhỏ của mình yên ổn trải qua thời kỳ niên thiếu, không ai được phá hoại.
Cho dù d.ục vọng quấy nhiễu, cho dù muốn để mọi người trên thế giới biết Bùi Hướng Tước xinh đẹp này là của mình, không ai được phép chạm vào, được phép nhìn ngắm, đến nói một câu cũng không được.
Thì anh cũng phải cố gắng kiềm chế đến cùng.
Extra
Tiểu Tước: Tớ không phải một chú chim tước tốt, bởi vì tớ đã yêu sớm.
Đại Bùi: Vậy đừng yêu sớm nữa.
Tiểu Tước: Không, tớ chỉ hối hận, sao không yêu Lục thúc thúc ngay lần đầu gặp gỡ.
Đại Bùi: Mấy con chim tước các cậu đều hót nhiều thế sao???
Vì đã mất hết file word bộ truyện này nên lúc dịch lại não cá vàng của tớ cứ nhớ nhớ quên quên phần nhân xưng, nếu có sai sót mong mọi người thông cảm nha. Một lần nữa, tớ không drop truyện nhé, cảm ơn mọi người ủng hộ.
Hai ngày trôi qua, công việc của Lục Úc cũng đã đi vào ổn định, còn Bùi Hướng Tước cũng đã nhập học vào trường mới, trở thành bạn học cùng trường cùng khóa cùng lớp cùng chỗ ngồi với Lục Tịnh Viên.
Trường học này rất khác với trường ở Ninh Tân, trường trung hộc Đức Dục là một trường tư rất có tiếng, tuyển sinh ít học phí cao, môi trường nổi trội, ngay đến học sinh cũng chín chắn hơn rất nhiều, dẫu sao cũng biết rõ gốc gác của nhau, nếu gây sự thẳng mặt, dễ khiến hai bên phụ huynh khó xử. Mà cái danh xưng "cậu" Lục Úc thuận miệng nói với người ngoài vẫn được dùng đến, Bùi Hướng Tước nói với mọi người Lục Úc là người thân bên ngoại, với danh tiếng của Lục Úc cộng thêm việc Lục Tịnh Viên luôn bên cạnh cậu, cho dù Bùi Hướng Tước nói năng không lưu loát, khó hòa đồng với mọi người, thì mọi người vẫn đối xử ôn hòa với cậu.
Khắp Hoài Thành này, ai dám có ý kiến với người của Lục tam gia chứ? Lúc mới nhập học, Bùi Hướng Tước không thích ứng lắm, đều nhờ Lục Tịnh Viên lúc nào cũng ở bên cạnh giúp đỡ, giới thiệu giải thích cho cậu, bận rộn đến mức chẳng có thời gian riêng mình.
Bùi Hướng Tước hơi áy náy, cậu với anh trai của Lục Tịnh Viên hẹn hò, còn lớn hơn cô ấy đôi ba tuổi, thế mà cứ để cô ấy phải chăm sóc, đúng là không nên.
Một tuần sau, sinh hoạt của Bùi Hướng Tước mới xem như đã ổn định hơn, cũng thích ứng hơn với môi trường ở đây.
Qua tiết học buổi sáng, Lục Tịnh Viên dẫn Bùi Hướng Tước tới nhà ăn, chưa đi được hai bước, phía sau đã có một chàng trai cao lớn đi theo. Chàng trai này tên là Chu Hưng Ngôn, sáng sủa đẹp trai, Bùi Hướng Tước mới nhập học được một tuần cũng có thể nhận ra cậu ta rất được quý mến, có tiếng nói trong lớp.
Nhưng Bùi Hướng Tước không muốn kết thân với cậu ta lắm vì cậu ta cứ như cái đuôi theo sau Lục Tịnh Viên.
Chu Hưng Ngôn tiến lên phía trước mấy bước, nhìn Bùi Hướng Tước, cười cười nói: "Bạn Lục này, cậu dẫn bạn mới đi ăn à? Tớ là lớp trưởng, cũng nên đi cùng các cậu, để còn giúp bạn mới hiểu thêm về tình hình lớp mình."
Lục Tịnh Viên trước đó đã từ chối mấy lần, lần này chẳng còn lý do nào hữu dụng, nên đành để đối phương theo cùng.
Chu Hưng Ngôn vô cùng ân cần tìm cho họ một chỗ ngồi tốt, xào hai món xào nhỏ rồi bưng ra bàn.
Có thể nói ý đồ đã rõ như ban ngày.
Bùi Hướng Tước có chút âu sầu, cậu tìm trong nhóm lớp Weixin của Chu Hưng Ngôn, chuyển tiền sang, còn nhắn thêm một câu, mình là anh của Lục Tịnh Viên lại là học sinh mới chuyển đến, lần này nên để cậu mời mới đúng.
Chu Hưng Ngôn ngồi đối diện sờ sờ mũi, không lên tiếng, yên lặng dùng bữa.
Ăn xong, vì có chuyện phải ra ngoài, Chu Hưng Ngôn tiếc nuối không thể tiễn crush về lớp, nên chỉ còn lại Bùi Hướng Tước và Lục Tịnh Viên.
Bùi Hướng Tước không biết nên nói với Lục Tịnh Viên thế nào. Từ nhỏ cậu không có ai quan tâm, không có ai thân cận, hơn nữa vì Bùi Định luôn coi cậu như thằng ngốc, không muốn cậu ảnh hưởng đến trí thông minh của đứa con thứ, nên rất ít khi để hai anh em tiếp xúc với nhau. Đến năm 16 tuổi, khó khăn lắm vận may mới mỉm cười, cho cậu gặp được Lục thúc thúc, giao lưu với rất nhiều người tốt khác, ngay cả Từ Húc cũng không ngoại lệ, trong lòng họ đều vô cùng thương xót Bùi Hước Tước, bất kể làm gì cũng chăm sóc quan tâm đến cậu.
Điều này khiến trái tim người làm anh muốn chăm sóc người khác của Bùi Hướng Tước vô cùng kích động, sau khi gặp được cô em gái Lục Tịnh Viên xinh xắn đáng yêu thì rốt cuộc cũng bột phát.
Cứ suy nghĩ mãi, đến lúc sắp tới đi vào phòng học, Bùi Hướng Tước cũng nhắn một tin, thuận theo suy nghĩ của mình, thẳng thừng bảo: "Tịnh Viên, em còn nhỏ, phải cẩn thận, đừng yêu sớm quá."
Lục Tịnh Viên dở khóc dở cười, càng quen biết, cô lại càng hiểu được tính cách của Bùi Hước Tước, vừa ngốc nghếch vừa ngây thơ nhưng cũng rất đáng yêu.
Cô trêu: "A Bùi lúc nào cũng dính lấy anh ba em, thế có tính là yêu sớm không?"
Bùi Hướng Tước như vừa bị lửa hun, khuôn mặt trắng như tuyết đỏ bừng lên, cố gắng kìm nén không giậm chân, chẳng biết làm thế nào để né tránh vấn đề này.
Cậu thầm nghĩ, người làm anh như mình, đúng là chẳng có mặt mũi nào lên tiếng.
Cứ xoắn xuýt thế cả một buổi chiều, sau khi tan học, Lục Úc mang cơm đến như thường lệ, Bùi Hướng Tước vẫn chưa bình tĩnh lại được, tay cầm đũa khều khều hộp cơm trước mặt.
Lục Úc kéo cửa kính xe xuống, trông thấy Bùi Hướng Tước như vậy, nhẹ giọng hỏi: "Sao thế? Trong trường có ai dám bắt nạt em à?"
Bùi Hướng Tước nuốt thức ăn trong miệng xuống, lắc đầu: "Không, không có chuyện đó đâu. Chỉ là, hai chúng ta thế này, có phải, đang làm gương xấu, cho Tịnh Viên không?"
Lục Úc nhíu mày, hỏi vặn lại: "Gương xấu gì cơ?"
Bùi Hướng Tước hơi xấu hổ, lén lút liếc sang Lục thúc thúc, do dự chốc lát mới nói nhỏ: "Thì, yêu sớm ấy..."
Âm điệu cậu nói rất nhỏ, nhưng lúc nói chuyện với Bùi Hướng Tước, Lục Úc luôn cẩn thận lắng nghe, dù chữ được chữ không nhưng vẫn hiểu được đại khái.
Anh không nhịn được bật cười, mặt mày giãn ra, nhưng lại cố ra vẻ ngạc nhiên: "Sao lại nói thế? Ban đầu không phải chim sẻ nhỏ tỏ tình trước, muốn hẹn hò với tôi sao?"
Bùi Hướng Tước đang húp canh, nghe vậy liền muốn nói lại, nhưng vì quá vội nên bị sặc, ho khan hồi lâu, cuối cùng Lục Úc phải ôm vào lòng xoa lưng cho mới dứt.
Lục Úc cau mày, thầm nghĩ đúng là không nên trêu em ấy lúc đang ăn.
"Có lẽ cũng coi như yêu sớm, nhưng, nêu không sớm bên nhau" Lục Úc dừng lại một chút, trong mắt chất chứa ý cười, "thì phải đợi đến năm mười tám tuổi mới yêu, từ mười sáu đến mười tám tuổi, còn hai năm lận đấy."
Bùi Hướng Tước trộm nghĩ, hai năm, quá dài. Cậu ngẩng đầu lên nhìn Lục Úc, Lục thúc thúc của cậu ngay cả cau mày cũng đẹp trai như thế, sau cậu nỡ bỏ ra một thời gian dài như thế để chờ đợi cơ chứ.
Sau khi ngộ ra, Bùi Hướng Tước tự trách bảo: "Được rồi, cứ yêu sớm đi vậy." Chỉ là sau này không thể lấy mình ra làm gương, căn dặn Lục Tịnh Viên cố gắng đừng yêu sớm được rồi.
1
Suy nghĩ này cậu chỉ giữ trong lòng không nói ra, cho dù có lựa chọn cả trăm lần nữa, cậu vẫn sẽ tỏ tình với Lục thúc thúc vào đêm giao thừa ấy, chậm một giây cũng không được.
Sau khi hai người thảo luận xong về chuyện yêu sớm, thì cũng sắp đến giờ tự học buổi tối. Lục Úc nhìn theo Bùi Hướng Tước đi vào cổng trường, vẫy tay với mình rồi mới lái xe rời đi.
Vừa đến công ty, Lí Trình Quang đã thông báo với Lục Úc, Chu Ninh đang chờ anh ở phòng tiếp khách.
Kể từ sau khi Chu Ninh hoàn thành nhiệm vụ dịp Tết nguyên đán và thanh toán xong khoản thanh toán cuối cùng, Lục Úc đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc với cô. Nhưng anh vẫn bảo Lí Trình Quang đưa Chu Ninh vào phòng làm việc, một tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, Chu Ninh tiến vào, trang điểm không diễm lệ như lần gặp trước.
Nói ra thì dù hợp tác đã lâu, nhưng cả hai mới gặp nhau được hai lần.
Lục Úc nhìn sang, gật đầu hỏi: "Cô có chuyện gì không?" Nếu không có chuyện gì, với tính cách của Chu Ninh, chắc chắn cô sẽ không tìm tới tận đây.
Chu Ninh lịch sự cười: "Đúng là có một chuyện này, nếu không nói cho anh biết, thì lòng tôi sẽ thấp thỏm không yên."
Lục Úc đặt tập giấy tờ trên tay xuống, hời hợp đáp: "Cô cứ nói."
Chuyện xảy ra mấy ngày trước. Lục Úc trở về Hoài Thành, tiếp quản Lục gia, Lục Thành Quốc vô cùng vui mừng, nhưng Lục Huy và Lục Tu ngoài mặt thuận theo, có điều trong lòng nghĩ thế nào thì chẳng ai hay biết. Lục Huy còn đỡ, vừa phạm sai lầm, Trương Tuyết lại có bản lĩnh, không cho phép hắn xuất đầu lộ diện. Nhưng bên kia, Tiếu Mộng Tuệ sắp không nhẫn nhịn nổi nữa rồi, bà ta tuyệt đối không cam tâm nhường Lục gia cho Lục Úc dễ dàng như thế. Có điều bà ta lại chưa thể tìm ra sơ hở nào để uy hiếp anh.
Tiếu Mộng Tuệ không quen biết nhiều người trong giới làm ăn, nghĩ tới nghĩ lui, Chu Ninh đã theo đuổi Lục Úc gần nửa năm, thể nào cũng biết một ít chuyện. Vì thế, bà ta mới gửi lời hẹn Chu Ninh ra ngoài dùng bữa. Tuy tuổi của Tiếu Mộng Tuệ gấp đôi tuổi Chu Ninh, nhưng Chu Ninh cũng không để bị lừa, một chữ cũng không lộ ra ngoài.
Mọi người đều bảo Lục gia là nơi long tranh hổ đấu, nhưng Chu Ninh lại không cho là như vậy. So sánh với Lục Úc, hai người còn lại hoàn toàn không có sức chiến đấu.
Hơn nữa đã từng hợp tác và nhận lại không ít lợi ích, nên lần này tặng lại cho Lục Úc thông tin mình biết được cũng chẳng có gì thiệt thòi.
Chu Ninh rất có lòng tin vào mắt nhìn người của mình.
Đúng như dự đoán, nghe cô nói xong, Lục Úc chẳng có biểu hiện gì quá khích, chỉ dặn dò Lí Trình Quang gửi lại cho cô một phần quà.
Trước khi đi, Chu Ninh thuận miệng hỏi: "Anh Lục, lần này trở về, tiểu tiên sinh nhà anh có theo cùng không?"
Nếu Lúc Úc đưa người về cùng, với thận phận của anh ở Hoài Thành, không thể nào không gây song gió. Nhưng đã qua một tuần lễ mà cô vẫn không nghe phong thanh được gì.
Chuyện này quả thật kỳ quái.
Thực ra chuyện này chẳng liên quan gì đến cô, chỉ đơn thuần là sự hiếu kỳ của phụ nữ, hơn nữa, muốn xem tình cảm của người trước mắt này sâu sắc đến đâu thôi.
Lục Úc nhìn cô một cái, âm thầm cảnh cáo: "Chớ nhắc đến em ấy ở bên ngoài, giờ em ấy còn nhỏ tuổi, chưa thích hợp để gặp gỡ những người khác."
Sống lưng Chu Ninh chợp lạnh buốt, thầm nghĩ chẳng trách ai cũng nói Lục Úc trên thương trường vô cùng đáng sợ, thế rồi cười tự giễu nói: "Tôi biết rõ, tôi tuyệt đối sẽ không nhắc đến tiểu tiên sinh nhà anh ra bên ngoài."
Đây là ranh giới cuồi cùng của Lục Úc, muốn động một đầu ngón tay vào cũng không được.
Sau khi Chu Ninh rời đi, Lục Úc mở tập giấy tờ ra, suy nghĩ một hồi chuyện trước mắt. Lục Huy và Lục Tu đều không có năng lực, thực ra kiếp trước, cả hai đều không gây ra bất cứ trở ngại nào cho Lục Úc. Người của Lục Thành Quốc trong công ty cũng đã bị quét sạch, tình thế đã vô cùng rõ ràng.
Nhưng Lục Úc vẫn không muốn Bùi Hướng Tước xuất đầu lộ diện, tình nguyện dùng cái danh thân thích, cố gắng che giấu mọi lúc mọi nơi, bảo vệ che chở cậu, không muốn để ai biết.
Chim sẻ nhỏ của anh còn quá bé bỏng, tinh thần vẫn chưa được coi là trưởng thành, cậu vẫn chưa đủ khả năng gánh vác được gánh nặng khi trở thành bạn đời của anh, bên ngoài bão táp mưa sa, đồn đoán ác ý nhiều vô số kể, Bùi Hướng Tước còn đang đi học, khó tránh khỏi nghe được những lời bóng gió. Có lẽ với tính cách của cậu, sẽ không quá để ý, nghe rồi thì thôi.
Có điều Lục Úc lại không nỡ. Anh muốn chim sẻ nhỏ của mình yên ổn trải qua thời kỳ niên thiếu, không ai được phá hoại.
Cho dù d.ục vọng quấy nhiễu, cho dù muốn để mọi người trên thế giới biết Bùi Hướng Tước xinh đẹp này là của mình, không ai được phép chạm vào, được phép nhìn ngắm, đến nói một câu cũng không được.
Thì anh cũng phải cố gắng kiềm chế đến cùng.
Extra
Tiểu Tước: Tớ không phải một chú chim tước tốt, bởi vì tớ đã yêu sớm.
Đại Bùi: Vậy đừng yêu sớm nữa.
Tiểu Tước: Không, tớ chỉ hối hận, sao không yêu Lục thúc thúc ngay lần đầu gặp gỡ.
Đại Bùi: Mấy con chim tước các cậu đều hót nhiều thế sao???
Vì đã mất hết file word bộ truyện này nên lúc dịch lại não cá vàng của tớ cứ nhớ nhớ quên quên phần nhân xưng, nếu có sai sót mong mọi người thông cảm nha. Một lần nữa, tớ không drop truyện nhé, cảm ơn mọi người ủng hộ.
Danh sách chương