Sau khi hát cho Lục Úc nghe xong, Bùi Hướng Tước cúp máy, tựa lên thành giường viết nhật ký. Cậu viết lại những lời An Tri Châu đã nói với mình hôm nay, nhưng đột nhiên lại cảm thấy lạ lùng.

Bùi Hướng Tước ngẫm lại chuyện một năm trước, cậu cũng có được vận may lạ thường thế này, được trung tâm cứu trợ thanh thiếu niên giúp đỡ, tiền nhà cửa, học phí hay phí sinh hoạt đều được bố trí ổn thỏa. Nếu chuyện An Tri Châu vừa trải qua chỉ là một cơ may nhỏ, vậy thì chuyện cậu đã trải qua là sự phức tạp hóa của cơ may đó.

Bùi Hướng Tước giật mình nhìn chằm chằm cây bút trên tay, nghĩ lại chuyện hôm nay, cuối cùng vẫn lắc đầu, cảm thấy khả năng mình nghĩ đến không lớn, sao có thể thế được? Nếu thực sự là vậy, Lục thúc thúc đã gặp mình từ lúc nào? Cậu do dự chốc lát, vẫn nhẹ nhàng viết một câu, rồi đóng cuốn nhật ký lại.

Đêm đã về khuya, có lúc, trí nhớ của Bùi Hướng Tước rất ngắn, cậu nhanh chóng bỏ chuyện này ra sau đầu, chìm vào giấc ngủ.

Cậu hình như đã nằm mơ, nhưng khi vừa tỉnh dậy, lại chẳng nhớ gì nữa.

Lúc Úc nhanh chóng từ Hoài Thành trở về, còn mang theo một bộ sách giáo khoa. Hoài Thành và Ninh Tân, một ở phía Nam, một ở phía Bắc, không chỉ xa cách về mặt địa lý, mà ngay cả chương trình sách giáo khoa cũng khác nhau. Bùi Hướng Tước lặng lẽ trải qua quãng thời gian cuối cùng học tập ở Ninh Ba, thủ tục chuyển trường cũng đã hoàn thành xong, với tư cách là giáo viên chủ nhiệm, cô Trương giữ lấy cậu hỏi han đủ chuyện, cuối cùng Bùi Hướng Tước chỉ đành lấy cái cớ Lục Úc là người chú nhiều năm không gặp cho qua chuyện, tới lúc viết chuyện này vào nhật ký, cậu có hơi chột dạ.

Sau đợt kiểm tra hàng tháng thứ hai, Bùi Hướng Tước sẽ rời đi.Trước khi đi, cậu mời An Tri Châu và Từ Húc đi ăn lẩu, An Tri Châu đã biết chuyện cậu chuyển đi từ trước, nhưng Từ Húc đến lúc cậu thông báo mới hay tin. Hôm đó họ gọi nồi lẩu uyên ương, Từ Húc ăn rất cay, mặt hoe đỏ, không biết là vì cay hay vì buồn.

Từ Húc ôm lấy cánh tay Bùi Hướng Tước, không nỡ xa cậu, nói câu được câu mất: "Đứa ngốc Bùi Bùi của chúng ta, đến thành phố mới không biết có bị bắt nạt không, lớp trưởng, cậu không lo lắng sao?"

An Tri Châu nhìn cậu, uống một ngụm nước lạnh: "Không đâu, cậu ấy đáng yêu như thế, không ai nỡ bắt nạt cậu ấy đâu."

Cho dù có, Lục Úc cũng sẽ biến thành không có. Nhưng không thể nói chuyện này cho Từ Húc đang vô cùng lo lắng được.

Từ Húc lẩm bẩm: "Cũng đúng, Bùi Bùi rất đáng yêu, ngoại hình ưa nhìn đúng là tốt thật."

Bùi Hướng Tước không hiểu hai người họ đang nói gì, chỉ mỉm cười, cầm cốc nước của mình lên, chạm cốc với họ, vừa cà lăm vừa mắc cỡ, ngoại trừ Lúc Úc, cậu vẫn chưa thể nói chuyện lưu loát với người khác được: "Tớ, thực sự cảm ơn hai cậu. Hai cậu, thực sự rất tốt."

Từ Húc nhìn cậu cười: "Tớ cũng rất cảm ơn Bùi Bùi."

Hôm đó đúng dịp không có giờ tự học, ba người ngồi bên nồi lẩu rất lâu, cuối cùng vẫn là Từ Húc ngông cuồng gọi rượu, An Tri Châu và Bùi Hướng Tước đều rất trắng, nên uống được mấy ngụm mặt đã đỏ bừng cả lên, khiến Từ Húc chê cười một trận.

Nhưng có vui vẻ thế nào, cũng đến lúc phải tạm biệt.

Lục Úc nhận được tin nhắn, đưa hai đứa trẻ đã say bí tỉ kia về nhà, lúc xuống xe, Bùi Hướng Tước đều nghiêm túc chào tạm biệt.

Trong xe chỉ còn lại hai người họ, Bùi Hướng Tước rốt cuộc cũng có thể gần gũi Lục thúc thúc của mình. Tửu lượng của cậu kém, lại vừa ăn lẩu xong nên người nóng hầm hập, lại bị gió lạnh thổi vào người, nên hiện tại có hơi không thoải mái, cậu ngoan ngoãn tựa đầu lên đùi Lục, hai tai đỏ bừng.

Bùi Hướng Tước thân mật ôm lấy thắt lưng Lục Úc, nũng nịu hỏi: "Lục thúc thúc, ở, trường mới, em còn có thể, kết giao với bạn bè mới không?" Trước năm mười sáu tuổi, cậu chưa từng có bạn bè, đến Ninh Tân mới gặp được An Tri Châu và Từ Húc. Nếu lại tới một thành phố mới, cậu còn có thể may mắn như thế nữa không? Giọng cậu run lên nhè nhè, đầy sự buồn bã và tiếc nuối, thêm cả một chút sợ hãi nữa.

Nói cho cùng, cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ, chưa trưởng thành, những ngày qua cố gắng giả vờ, bây giờ có chút men, mới không giả vờ nổi nữa, để lộ ra dáng vẻ nhát gan của mình. Nhưng không dám nói với bạn bè, sợ khiến họ buồn lòng hơn. Chỉ dám nói trước mặt bạn trai, vì người ấy là người cậu tin tưởng nhất.

Lúc Úc thở dài, dừng xe bên đường, ôm Bùi Hướng tước dậy, để cậu tựa vào lòng mình, nhẹ nhàng hôn lên hai má cậu, hứa hẹn: "Sẽ có thôi. Chim sẻ nhỏ của tôi tốt như thế, sao lại không kết bạn được với ai? Đừng lo lắng, cũng đừng buồn nữa."

Mặc dù Bùi Hướng Tước rất tin tưởng Lục Úc, nhưng nghe xong vẫn bán tín bán nghi, chuyện tương lai ai chắc chắn được đây?

Cậu hỏi: "Thật sao?"

Lục Úc buông cậu ra, cắn lên tau cậu, đó là chỗ nhạy cảm của cậu, lại mới uống rượu, chỉ chạm nhẹ thôi đã không chịu nổi, lập tức lùi ra sau, tủi thân lườm Lục thúc thúc.

Lục Úc giẫm lên chân ga: "Đương nhiên là thật rồi."

Anh không hề nói dối Bùi Hướng Tước. Trước khi rời khỏi Hoài Thành, anh đã hẹn gặp Lục Tịnh Viên một lần, ở một quán cà phê gần trường học. Khác với kiếp trước, Bùi Hướng Tước sẽ không ở nhà cũ Lục gia nữa, cũng sẽ không thể cùng chung sống với Lục Tịnh Viên, nên Lục Úc cần phải làm cầu nối trước,

Lục Tịnh Viên chẳng hiểu ra sao, mặc dù cá nhân cô vô cùng sùng bái anh ba của mình, nhưng thanh danh của Lục Úc ở bên ngoài hay trong nhà đều không được tốt lắm, cô lại có phần nhát gan, nên vẫn thấy hơi sợ, dè dặt gọi một cốc trà sữa, uống từng ngụm nhỏ, lén lút nhìn Lục Úc ngồi dối diện.

Giống như chú chim cút bị dọa sợ, đúng là rất hợp với chim sẻ nhỏ Bùi Hướng Tước, là một đôi bạn bè tri kỷ.

Lục Úc gọi một cốc cà phê, thờ ơ bỏ vào một viên đường, cười với Lục Tịnh Viên hỏi: "Trước đây anh đều ở nước ngoài, về nước cũng chưa lâu, tự dưng lại có thêm một đứa em gái, chưa thân thuộc lắm. Đúng rồi, trường học của các em thế nào?"

Lục Tịnh Viên nghe anh hỏi thì vừa mừng vừa lo: "Trường học, rất tốt ạ." Cô theo học tại một trường tư nhân, học phí đắt đỏ, đương nhiên chất lượng cũng phải tương đương, thầy cô thân thiên, phụ huynh của các học sinh trong trường đa số quen biết nhau, hiểu rõ tình hình gia cảnh, nên sẽ không xảy ra những sự việc quá trớn. Lục Tịnh Viên xinh đẹp, tính tình tốt, nên rất được yêu quý ở trường.

Ngón tay Lục Úc thon dài, chậm rãi khuấy ly cà phê, trầm ngâm một lát, mới mở miệng: "Tiên sinh nhỏ nhà anh sẽ đến Hoài Thành học. Nhưng em ấy mắc bệnh, không thể giao tiếp với người khác, anh không thể chăm sóc em ấy lúc ở trường, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể nhờ vả em thôi."

1

Lục Tịnh Viên cũng coi như tinh ý, nhưng mãi vẫn chẳng thể tiêu hóa nổi, ngơ ngác cả nửa buổi, đến mức trà sữa cũng nguội lạnh rồi, mới đứng ngồi không yên hỏi: "Chuyện này, anh ba, "tiên sinh nhỏ" ý là sao ạ?"

Lục Úc cười, vô cùng dịu dàng, ít nhất là cho tới bây giờ Lục Tinh Viên chưa từng thấy dáng vẻ này của anh: "Là từ đồng nghĩa với vợ, nhưng em ấy là nam, xưng hô như vậy không hay lắm."

Lục Tịnh Viên bất ngờ biết được một bí mật lớn, mãi vẫn ngẩn ngơ cả người, nhưng chuyện quan trọng như thế lại phó thác cho mình, cô cảm thấy vô cùng vinh hạnh, lập tức tỏ ý sẽ chăm sóc chu đáo cho tiên sinh nhỏ nhà anh ba.

Quan trọng nhất là, có cảm giác anh ba không còn thờ ơ bạc bẽo với cuộc đời như trước nước, đã có vợ, tuổi tác lại còn nhỏ như thế!

Về đến nhà, Bùi Hướng Tước đã ngủ, Lục Úc bế cậu lên, hôn nhẹ lên môi cậu, khẽ giọng hỏi: "Mọi nguyện vọng của em, đều sẽ được thỏa mãn."

Ngày hôm sau, tiết trời quang đãng, đúng là một ngày thích hợp để ra ngoài.

Lục Úc và Bùi Hướng Tước lên máy bay tới Hoài Thành, trong lòng Bùi Hướng Tước dẫu hơi sợ hãi, nhưng cảm giác chờ mong vẫn nhiều hơn. Thực ra cậu không phải một người yêu thích sự mới mẻ và mạo hiểm, nhưng nghĩ đến chuyện người sẽ đồng hành cùng mình là Lục thúc thúc, cậu lại cảm thấy chẳng có gì phải sợ cả.

Họ sẽ bắt đầu một cuộc sống mới.

P/s: Dáng nằm của em Tước lúc ở trên xe hơi weird cũng hơi đau thắt lưng ha:)))
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện