Sáng hôm sau mưa mới tạnh, những học sinh còn đang ở trên núi không thể chậm trễ thêm được nữa. Lúc Bùi Hướng Tước tỉnh lại, thầy cô giáo đã đưa học sinh xuống núi hết. An Tri Châu không kịp chào Bùi Hướng Tước đành phải để lại một tờ giấy cho cậu. Lục Úc đã xin nghỉ cho Bùi Hướng Tước, đùi cậu bị thương, không thể đi lại trong một khoảng thời gian dài, xuống núi lại càng khó khăn, vì thế Lục Úc dùng tiền mua cái biệt thự trên núi kia, đi đến đó so với đi xuống núi thuận tiện hơn nhiều. Chuyện này bàn bạc rất nhanh, tới chiều, chìa khóa biệt thự đã được đưa tới.

Lúc chạng vạng tối, mặt trời giấu mình sau tầng mây, ráng đỏ kéo dài đến tận chân trời, trên đỉnh núi bao một màu vàng chanh. Bầu trời tối mờ, Lục Úc quay lưng về phía Bùi Hướng Tước sắp xếp đồ đạc, chỉ nghe thấy cậu nhẹ nhàng hỏi: "Lục thúc thúc, phải đi rồi sao?"

Từ khi Lục Úc chấp nhận xưng hô "Lục thúc thúc" này, ba chữ này thường xuyên xuất hiện từ miệng Bùi Hướng Tước, hiện tại đã nói rất trôi chảy, không bị nói lắp.

Lục Úc không quay đầu lại, chỉ tùy tiện "ừ" một tiếng.

Bùi Hướng Tước bị thương, đi khập khiễng có hơi chậm, sẽ khiến hành trình bị chậm lại, cậu vò tóc, xốc chăn lên, cẩn thận duỗi chân phải ra, nhẹ nhàng cho chân trái xuống sàn, chỉ là chân còn chưa chạm sàn cơ thể đã bị bế bổng lên. Bùi Hướng Tước ngửa người về phía sau, cậu sợ tới mức vô thức ôm chặt cổ người phía trước, chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

Một tay Lục Úc đỡ cổ cậu, tay kia ôm lấy thắt lưng cậu, dễ dàng bế cậu lên. Bùi Hướng Tước mặc dù gầy nhưng so với bạn cùng tuổi cũng là khá cao, nhưng lúc được Lục Úc ôm lấy, xương cốt đều nhẹ bẫng, gần như không có chút sức nặng nào.

Anh điều chỉnh động tác, để cho Bùi Hướng Tước thoải mái hơn, nhưng tư thế này vô cùng thân mật, thân thể hai người dính chặt lấy nhau. Bùi Hướng Tước bất đắc dĩ đặt cằm lên vai Lục Úc, trong trí nhớ, cậu chưa từng được ai bế lên như vậy, mẹ thân thể yêu được không thể bế cậu, còn bố lại không thích cậu. Hiện tại cậu không cả dám thở mạnh, hơi thở phảng phất quanh cổ Lục Úc.

Chủ yếu là, tư thế này thực sự chứa quá nhiều yêu chiều, nhận được quá nhiều yêu chiều.

Lục Úc liếc nhìn vành tai đỏ ửng của Bùi Hướng Tước, mím môi cười: "Còn muốn tự mình xuống giường? Định nhảy lò cò xuống núi à?"

Bùi Hướng Tước không nghe ra ý tứ của người khác, nghe thế thì cau mày, còn nghiêm túc nghĩ: "Lục thúc thúc, nếu anh đồng ý đỡ tôi, đi chậm một chút, tôi có thể xuống nhảy lò cò xuống núi được."

Lục Úc không biết làm thế nào, đành ôm chặt cậu hơn: "Đùa em thôi, còn tưởng thật."

Bùi Hướng Tước mơ hồ, phản ứng luôn chậm một nhịp, mãi mới tiêu hóa được lời nói vừa rồi.

Lục Úc mở cửa, đi xuống lầu. Cho dù là chim sẻ nhỏ 16 tuổi hay hoàng yến hai mươi sáu, với thể lực của anh, ôm cậu đi xuống lầu cũng không có trở ngại gì. Nhưng hôm nay không giống như vậy, anh đi rất chậm, bước đi có phần bất ổn.

Anh nghĩ, có thể không thể bế cậu được.

Lí Trình Quang đi theo sau, cầm đồ đạc đã được sắp xếp lên, nhìn thấy Lục Úc buông Bùi Hướng Tước xuống, anh còn tưởng Lục Úc sẽ bế như thế một lúc nữa. Kết quả Lục Úc cúi đầu nói vào tai Bùi Hướng Tước, cõng cậu lên, vẫy tay với mấy thuộc hạ phía sau, chuẩn bị rời đi.

Hăn đến gần, nghe thấy Bùi Hướng Tước bộ dáng xinh đẹp kia chậm chạp hỏi: "Lúc thúc thúc, chúng ta đi đâu thế?"

Luc Úc cũng dịu dàng từ tốn trả lời: "Đến biệt thự để em nghỉ ngơi, là cái biệt thự lúc em lên núi không được vào."

"Nhưng giáo viên nói không có chìa khóa, không vào được mà?"

Lục Úc cười: "Ta tình cờ quen chủ nhà mới, họ để chúng ta ở nhờ một thời gian."

Anh lặp lại một lần nữa, mới nghe thấy Bùi Hướng Tước khen một câu: "Lục thúc thúc thật lợi hại."

Lí Trình Quang đứng cạnh tỏ vẻ một lời không thể nói hết. Anh đi theo Lục Úc cũng được một đoạn thời gian rồi, Lục Úc là một ông chủ tốt, thưởng phạt phân minh, làm việc quyết đoán, nhìn xa trông rộng, nhưng tính cach vô cùng lãnh đạm, không hiểu nhân tình thế thái. Bao nhiêu người muốn lọt vào mắt xanh của anh, nhưng chẳng ai có cơ hội. Cho nên sao anh lại đột nhiên đối xử tốt với một thiếu niên như vậy? Ai cũng không biết lý do, đến cả đứa nhỏ kia cũng chưa chắc đã biết.

Đường trên núi thường rất dài. Bùi Hướng Tước yên ổn trên tấm lưng rộng của Lục Úc, thân thể nghiêng ngả theo đường núi không mấy bằng phẳng, nhưng lại cảm thấy rất an tâm. Cậu không dám trò chuyện với Lục Úc, chỉ sợ khiến anh mất sức, nhưng thỉnh thoảng lại lấy tay áo lau đi mồ hôi lấm tấm trên thái dương của anh.

Mỗi lần như thế, Lục Úc sẽ nghiêm túc nói: Cảm ơn, chim sẻ nhỏ."

Gọi, gọi mình là chim sẻ nhỏ...

Bùi Hướng Tước bị chọc trúng chỗ ngứa, nên sau đó, cho dù không có mồ hôi, cậu vẫn cứ dùng ống tay áo lau nhe, hoàn toàn là vì một câu chim sẻ nhỏ này.

Mặt trời đã dần xuống núi, biến mất nơi chân trời, chỉ còn lại chút tia sáng mờ nhạt.

Lúc vượt qua đoạn dốc, dù Lục Úc là người có sức chịu đứng đau đớn cao, cũng không thể kiểm soát được ý chí của bản thân, tới bên kia núi, anh còn thở dốc nhiều hơn so với lúc mới lên núi. Bùi Hướng Tước cảm thấy sau lưng Lục Úc ướt đẫm, quần áo gần như tắm trong mồ hôi.

Co chút không thích hợp.

Bùi Hướng Tước cuối cùng cũng phát giác ra, đầu óc cũng thông suốt, không giống như thường ngày trực tiếp đi hỏi một người rất giỏi dỗ người khác là Lục Úc, mà nhanh chóng giơ tay lên áp vào trán Lục Úc đo nhiệt độ, độ nóng ở trán anh khiến cậu sợ hãi.

Lục Úc không kịp phòng bị, dừng bước ngẩng đầu lên. Anh có cảm giadc Lục Úc nhanh chóng vỗ tay lên bả vai mình, muốn anh dừng lại.

Một lúc sau, Bùi Hướng Tước mới nói: "Anh sốt rồi, Lục thúc thúc, anh sốt rồi."

Lục Úc ngẩn người, giọng nói khàn đặc do phát sốt: "Không thể nào..."

Bùi Hướng Tước không nghe anh giải thích, nhanh chóng nói: "Anh sốt rồi, đừng cõng tôi nữa, tôi sẽ tự đi, không thì để người khác cõng tôi cũng được."

Thực ra ngoại trừ Lục Úc, Bùi Hướng Tước không muốn để ai cõng mình cả, nhưng vẫn đưa ra lời đề ngị này.

"Không được. Chỉ có tôi mới có thể cõng em thôi, chỉ có tôi." Lục Úc thậm chí không mảy may suy xét lời đề nghị này, lập tức cự tuyết: "Tôi không sốt, chúng ta sắp đến rồi."

Nhưng Bùi Hướng Tước vẫn giữ vững lập trường, cậu không phải kẻ ngốc, cái trán nóng hầm hập và hơi thở nặng nề kia khiến cậu hoàn toàn tin vào phán đoán của mình. Cậu không thuận theo Lục Úc, bắt đầu giãy dụa muốn đứng xuống.

Lục Úc hết cách, chỉ có thể dừng lại, thở dài: "A Bùi, đừng nhúc nhích, chúng ta sắp đến nơi rồi. Em cứ như thế tôi cũng không buông em ra đâu, chúng ta chỉ có thể đứng giữa đường thế này thôi." Anh nói tiếp: "Vừa rồi tôi nói dối đây, thực ra tôi bị ốm rồi, hiện tại rất đau đầu, rât khó chịu. Nếu em ngoan một chút, chúng ta có thể nhanh chóng đến biệt thự, nhờ bác sĩ khám cho tôi. Em xem có đúng không?"

Cánh tay anh vẫn không chịu buông ra, anh nói như thế, là lấy sức khỏe của bản thân ra uy hiếp, chỉ có người thật sự quan tâm, lời uy hiếp này mới có hiệu lực.

Mà Bùi Hướng Tước sau khi nghe xong, liền giống như mất đi hoàn toàn khí lực, nằm sấp trên lưng Lục Úc, không giãy dụa nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện