Thính đường an tĩnh, lặng ngắt như tờ.



Tình cảm giữa hai nữ nhân thật sự làm người cảm động, các nàng ôm nhau giúp nhau chống đỡ, một đường cùng chung hoạn nạn, nâng đỡ nhau, mặc kệ người ngoài nhìn là bộ dáng gì, các nàng đều là người hiểu nhau nhất.



Lý Dao đã sớm nhịn không được, lặng lẽ khóc ướt khăn, mắt Thịnh Lung cũng ngập nước, Mã Hương Lan lớn tuổi hơn một chút, đã trải qua nhiều chuyện, tính cách cũng mạnh mẽ, chỉ hơi đỏ mắt.



Đừng nói là các nàng, đại nam nhân như Thân Khương trong lòng tư vị cũng có chút không dễ chịu. Cũng không cần nói xa hơn, chỉ ngay hôm nay, lúc kêu người bị hiềm nghi lên sảnh đường thẩm vấn, hắn cũng còn rất táo bạo, trách đám đàn bà này lòng dạ thâm, nghĩ nhiều, nếu không phải họ cố ý làm nhiều chuyện như vậy, ngươi kéo ta ta kéo ngươi ngươi yểm hộ quấy đục nước các kiểu, vụ án đã sớm có thể phá, sao có thể kéo dài tới 28 tháng chạp còn chưa được kết án? Còn trì hoãn hắn ăn tết!



Hiện tại nhìn tình cảnh này, lại cảm thấy, vụ án này phá không được kỳ thật cũng khá tốt......



Cho nên chân tướng của vụ án mạng liên hoàn này là, mười mấy năm trước, Dung Ngưng Vũ giết Trịnh Hoằng Phương, Yến Nhu Mạn biết, nàng chẳng những biết, còn luôn đặt ở trong lòng, hơn một tháng trước, phát hiện Bắc Trấn Phủ Tư đã tìm được thi thể về, nếu là dĩ vãng, nàng có khả năng chỉ là đề phòng, chú ý chút tin tức, nhưng hiện tại Bắc Trấn Phủ Tư không phải trước kia Bắc Trấn Phủ Tư, Chỉ Huy Sứ rất lợi hại, năng lực cùng uy nghiêm đều chân thật đáng tin, trong tư lại có một ngỗ tác có thể mổ thi kiểm nghiệm rất lợi hại......



Yến Nhu Mạn không phải nữ nhân bình thường, con đường tin tức của nàng sẽ làm nàng biết càng nhiều, càng cảnh giác, mấy tháng nay Cẩm Y Vệ liên tục phá đại án, chưa bao giờ thất thủ, lần này đây, chỉ sợ cũng như thế. Chỉ Huy Sứ cùng thiếu gia đều là người chính trực, không có khả năng đến mấy chỗ này, chơi mấy cái trò này, nàng vô pháp dùng kỹ năng nàng am hiểu để tiến vào, làm sao để bảo hộ Dung Ngưng Vũ đây?



Dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, kế hoạch cùng thực thi một vụ giết người liên hoàn, dù sao ba người chết này cũng chẳng phải người tốt, nàng gan lớn không sợ, nếu chuyện thật sự phát sinh, nàng nhận luôn chuyện giết Trịnh Hoằng Phương không phải là xong việc sao?



Ai ngờ thiếu gia lợi hại như vậy, căn bản lừa gạt không được, không đợi nàng nói đến việc này, đã hoàn nguyên một bộ phận sự thật, mấy vụ án mạnh này, vẫn đến lúc chân tướng đại bạch!



Thân Khương nghĩ, trách không được từ xưa đến nay các đại nhân đều thích nói 'hiếm khi hồ đồ', có đôi khi, quá thông minh cũng không tốt. Nhưng phá án lại không phải những việc khác, không phải không hỏi tình lý, chỉ hỏi chân tướng, 《 Đại Chiêu luật 》 đã viết rành mạch, phá án phải hắc bạch phân minh, không chấp nhận được nửa hạt cát......



Hắn nhìn trộm biểu tình của thiếu gia, mí mắt rũ, khóe môi nhấp kia, rõ ràng đã phá án, một chút vui vẻ cũng không có, giống như khóc không chỉ là nữ nhân trong sảnh, trong lòng hắn cũng đang khóc vậy.



Dung Ngưng Vũ vỗ vỗ vai Yến Nhu Mạn, nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng: "A Mạn chớ sợ, nhà tù hồng trần, hoàng tuyền bích lạc, ta đều bồi ngươi."



Yến Nhu Mạn ngoan ngoãn gật đầu, đôi mắt sạch sẽ, giống như tiểu muội muội năm xưa, ngoan ngoãn nghe lời.



Dung Nhưng Vũ kéo nàng quỳ xuống, nàng liền an an tĩnh tĩnh quỳ gối ở chính đường, cái gì cũng chưa nói.



"Đại nhân nói không sai, Trịnh Hoằng Phương, là ta giết."



Nói về chuyện năm xưa, mặt Dung Ngưng Vũ không hề gợn sóng, tựa như đã sớm nghĩ tới sẽ có ngày này, tựa như những việc này dù đã qua đi nhiều năm, vẫn cứ bồi hồi trong đầu nàng, nàng đã không còn nhiều cảm xúc: "Những việc Trịnh Hoằng Phương làm năm đó, ta không ủng hộ. Cho dù hắn đề phòng ta, sợ ta biết quá nhiều chuyện xấu của hắn, làm ta giúp đỡ đều là tìm hiểu tin tức, lung lạc người khác, ta vẫn cảm thấy ghê tởm. Ta khi đó cũng trẻ, xúc động, nữ nhi lại nhỏ như vậy, ta không có biện pháp không suy xét tới nó, bức nóng nảy cũng sẽ muốn đánh bạc tính mạng, ngày ấy ở thôn trang suối nước nóng Tây Sơn, hắn lại dùng mạng của nữ nhi uy hiếp bắt ta đi bồi một nam nhân,. Ta biết loại chuyện này hắn làm được, hắn vốn dĩ đã không cảm thấy nữ nhi là người, đối với hắn có ích lợi gì, nhưng nam nhân kia ta biết, ta chỉ cần đi, sợ sẽ không thể sống sót trở về......"



"Ta muốn giết Trịnh Hoằng Phương. Giết hắn rồi, rất nhiều bí mật có thể vùi lấp dưới nền đất, giết hắn rồi, sẽ không còn ai dùng chuyện này tới uy hiếp ta, ngày qua ngày ngày qua ngày......"



Dung Ngưng Vũ nhắm mắt: "Vóc người của Trịnh Hoằng Phương rất cao, thể trạng vô cùng to lớn, ta không có khả năng đánh thắng hắn, đành dùng lá cây độc ta có để pha trà, cho hắn uống. Nhưng hắn thật lâu sau vẫn không có phản ứng, ta liền biết là liều lượng độc không đủ, nhưng lúc đó đang ở Tây Sơn tham gia đường hội, đồ có thể mang theo không nhiều lắm, lá cây độc trên tay chỉ có hai mảnh, nhiều hơn lại không có, ta liền tìm một cơ hội, nói với hắn một chuyện khác mà hắn rất để ý, nói ta vừa mới được tin tức mới, chỗ đông người khó mà nói, mới hẹn ở bên bờ đầm lầy hẻo lánh, bình thường sẽ không có người qua lại kia."



"...... Ta thừa lúc hắn ngồi xuống, đưa lưng về phía ta, nhất lên cục đá lớn đã sớm chọn, đập vào gáy hắn, máu lập tức chảy ra, nhưng hắn không chết, chỉ là vô cùng phẫn nộ mà nhìn ta, vừa mắng vừa nhào tới, nói phải giết ta, ta lúc ấy không một chút sợ hãi, trực tiếp rút cây trâm dài trên đầu xuống, đâm vào ngực hắn."



"Trịnh Hoằng Phương là kẻ cặn bã, tất cả những gì hắn làm đều là tội, kéo đến quan phủ phán tử hình mấy lần cũng không đủ, nhưng việc ta giết người, là không đúng. Ta từng thuyết phục chính mình, ta không sai, ta chỉ là báo thù, ta chỉ là phản kháng, nhưng lòng ta có lẽ không đồng ý, ta bắt đầu đêm đêm trằn trọc, ngủ không yên, đêm khuya mộng hồi, thường có một bản thân khác hỏi ta, vì sao lại phải biến thành người giống kẻ cặn bãn, vì sao phải làm chuyện giống như hắn."



"Giết người......chưa bao giờ là chuyện vui vẻ, nó là gông xiềng, là tâm lao, là gông cùm xiềng xích cả đời đều không thoát được."



Yến Nhu Mạn lại rơi nước mắt: "Tỷ tỷ......"



Dung Ngưng Vũ thở dài: "Ta biết A Mạn là đứa trẻ ngoan, nếu như nhất thời luẩn quẩn trong lòng cũng làm chuyện như vậy...... Ta sẽ rất đau lòng. Ta không muốn nàng khổ sở, không muốn nàng giống như ta, ngày ngày không được an bình, ngủ không ngon giấc."



Nàng nhìn về phía Yến Nhu Mạn, khóe môi nở nụ cười nhạt: "Cũng may, hiện tại đều đi qua, sai rồi thì nhận phạt, sinh thời có quan phủ, địa ngục có quỷ môn, tất cả tội nghiệt, đều sẽ được thanh toán."



Sự tình đến đây, chân tướng vụ án đã rõ ràng, có thể trực tiếp kết án.



Ngay vào lúc này, lại có người mở miệng.



Mã Hương Lan đứng dậy, vừa bước ra liền tung chiêu lớn: "Ngươi nói ngươi giết Trịnh Hoằng Phương? Thôi đi, trước mặt Chỉ Huy Sứ, nói mê sảng cái gì vậy?"



Mọi người chuyển tầm mắt, tập trung lên người Mã Hương Lan, lời này......là có ý tứ gì?



Mã Hương Lan nhìn chằm chằm Dung Ngưng Vũ, ánh mắt có chút hung dữ: "Ngươi nói ngươi hạ độc, độc chết hắn sao? Không có, bởi vì lượng độc không đủ! Ngươi nói ngươi đập đầu hắn, hắn đã chết sao? Không có, bởi vì hắn thân cao thể tráng, đập hai cái như vậy không chết được, chảy chút máu mà thôi! Ngươi nói ngươi lấy trâm dài đâm vào ngực hắn, ngươi giết chết sao? Ngươi có tận mắt nhìn thấy hắn tắt thở? Có kiểm tra hơi thở của hắn?"



"Cái này......"



Dung Ngưng Vũ ngơ ngác, có vẻ cũng không xác định, hoặc là căn bản là chưa làm qua chuyện như vậy.



Diệp Bạch Đinh cùng Cừu Nghi Thanh liếc nhau, cái này phát triển ra ngoài dự đoán......



Cừu Nghi Thanh co ngón tay gõ mặt bàn: "Dung thị, trả lời câu hỏi của Mã thị."



Dung Ngưng Vũ suy nghĩ một lát, mới nói: "Không có. Ta xác thật đã hạ độc, đã đập đầu, cũng xác thật dùng trâm dài đâm vào ngực trái của Trịnh Hoằng Phương, hắn lúc ấy đã chảy rất nhiều máu, yếu dần, ta cảm thấy hắn nhất định sẽ chết, căn bản không nghĩ đi thử hơi thở của hắn......"



"Thi thể của người chết được phát hiện trong đầm lầy," Diệp Bạch Đinh hỏi Dung Ngưng Vũ, "Là ngươi bỏ vào sao?"



Dung Ngưng Vũ gật: "Đúng vậy."



Diệp Bạch Đinh lại hỏi: "Khi nào bỏ vào? Ngươi dùng trâm dài đâm vào ngực hắn, rồi lập tức đẩy mạnh hắn xuống?"



Hắn tuy là hỏi như vậy, lại không cảm thấy đây là đáp án, vết thương trí mạng của người chết rõ ràng là vết đâm vào tim ở ngực trái, cũng không phải là hít thở không thông mà chết, nếu người còn chưa có chết hẳn đã rơi vào đầm lầy, trên thi thể nhất định có biểu hiện.



Hắn lúc ấy cũng không cảm thấy có dị, trái tim người chết bị đâm thật sự rất sâu, không cần quá lâu là sẽ chết, cũng không tồn tại thời gian sai lệch, trong lúc này, thật sự đã xảy ra cái gì ngoài ý muốn sao?



Tầm mắt Dung Ngưng Vũ lướt qua Mã Hương Lan, rồi chậm rãi rũ xuống: "Không phải, ta tuy lên kế hoạch rất tốt, lúc ấy cũng là lần đầu tiên giết người, có chút hoảng sợ, trên đường kỳ thật cũng lãng phí chút thời gian, có chuyện khác cần phải làm, đó cũng là ta vì thoát tội mà nghĩ ra 'chứng cứ ngoại phạm', thời gian gấp gáp, ta liền nhanh chóng chạy đi, hoàn thành chuyện này trước, sau đó mới quay lại, ngồi phát ngốc bên cạnh thi thể của Trịnh Hoằng Phương nửa ngày, mới đẩy vào đầm lầy."



"Vậy không phải là kết thúc sao?" Mã Hương Lan rổn rảng, "Rõ ràng không phải ngươi làm, vì sao phải chắc chắn như vậy? Chuyện này, chỉ có ta rõ ràng nhất."



Tất cả mọi người trong sảnh đều nhìn về phía Mã Hương Lan, mỗi người đều mang biểu tình khác nhau, suy nghĩ cũng không giống nhau, lại đều thật sự kinh ngạc.



Thân Khương cảm giác đầu óc mình bị xoắn: "Sao lại là ngươi rõ ràng nhất? Chẳng lẽ là ngươi giết? Hay là ngươi nhìn thấy?"



Ngón tay Cừu Nghi Thanh dừng trên án kỉ: "Mã thị, nói sự thật."



Mã Hương Lan rũ mắt, nhún người hành lễ với Cừu Nghi Thanh ngồi bên trên: "Phải. Ta đích xác thấy được, Trịnh Hoằng Phương, là do trượng phu ta giết."



Trượng phu của nàng? Trịnh Hoằng Xuân? Hai tên này không phải huynh đệ sao? Thân Khương cảm giác đầu mình to ra.



Mã Hương Lan không nhanh không chậm, vô cùng ổn trọng: "Huynh đệ nhà người khác tương thân tương ái, nâng đỡ cho nhau, huynh đệ Trịnh gia, a, lớn thì ghét bỏ nhỏ nhát gan, sợ hãi rụt rè không dám làm gì, nhỏ thì ghét lớn keo kiệt, không chia chác cho hắn một chút, đặc biệt là tiền, chỉ có thể gắt gao xin xỏ, làm ca ca hôm này tâm tình tốt, ngón tay hé một chút, mới có thể húp miếng canh, năm đó Trịnh Hoằng Phương ôm đùi quý nhân, kiếm lời một số vàng lớn, không có ai biết hắn cất ở nơi nào, Trịnh Hoằng Xuân thèm đến chảy máu mắt, nhưng một miếng cũng không dính được."



"Hôm đó ở thôn trang suối nước nóng Tây Sơn, vừa lúc là Trịnh Hoằng Xuân nhìn trúng một cái phấn đầu*, lúc cần dùng tiền lại kiếm không được, liền muốn trộm từ Trịnh Hoằng Phương, hắn đã liên tục theo dõi Trịnh Hoằng Phương thật lâu, muốn biết số vàng kia ở nơi nào, Trịnh Hoằng Phương hôm đó rõ ràng rất bận, lại lén lút, lặng lẽ gặp riêng Dung Ngưng Vũ, còn rời khỏi chỗ một mình, hắn sao có thể không theo?"



*là cách xưng hô thiếu tôn trọng chỉ kỹ nữ, hoặc con hát là nữ, dạng sống buông thả không nguyên tắc



"Chuyện Dung Ngưng Vũ làm, Trịnh Hoằng Xuân đều thấy hết, nhưng hắn không ngăn cản, thậm chí trong thời gian Dung Ngưng Vũ hoảng loạn rời khỏi, hắn chạy tới trước mặt Trịnh Hoằng Phương, thừa dịp hỏi số vàng kia giấu ở nơi nào, nếu Trịnh Hoằng Phương không nói, hắn liền không cứu người. Trịnh Hoằng Phương tiếc mạng sống, có nhìn đệ đệ này không thuận mắt đi nữa, vẫn nói ra chỗ giấu vàng, nhưng Trịnh Hoằng Xuân không những không thực hiện ước định, lập tức đỡ Trịnh Hoằng Phương về hoặc đi tìm người cứu hắn, mà lại đè mạnh cây trâm dài Dung Ngưng Vũ đã đâm vào ngực Trịnh Hoằng Phương trước đó, dùng sức rất mạnh, đâm càng sâu —— huynh trưởng là cái gì, so với vàng là không đáng một đồng, huynh trưởng chết rồi, mớ vàng đó không phải đều là của hắn sao?"



Mã Hương Lan cười lạnh một tiếng: "Tin Trịnh Hoằng Phương 'mất tích' dần dần truyền ra, Trịnh Hoằng Xuân cũng chưa lập tức đi lấy số vàng kia, sợ dính phải phiền phức, mà ngạnh sinh sinh làm chính mình chịu 'số con rệp' mấy năm, mới lặng lẽ lấy vàng, bao dưỡng phấn đầu, làm buôn bán, mua một tước quan nhỏ...... Nhưng rác rưởi chính là rác rưởi, có núi vàng núi bạc, cũng có ngày miệng ăn núi lở, sau đó không phải là hết tiền sao?"



Diệp Bạch Đinh nhìn nàng: "Khẩu cung của ngươi, chỉ là lời nói một phía, ngươi dám chắc chắn như vậy, là có vật chứng?"



"Không sai," Mã Hương Lan nói, "Đại nhân có thể hỏi Dung Ngưng Vũ một câu, cây trâm dài nàng dùng để giết người kia đi đâu rồi?"



Dung Ngưng Vũ dừng một chút: "Ta khi đó gấp gáp, trong lúc hoảng loạn đã quên mất nó, khi rời đi cũng không có nhổ ra, sau đó quay lại cũng quên nhìn kỹ, lúc đó tâm thần hoảng hốt, cũng không biết mình đã ngồi bao lâu, khi đứng lên chân còn bị tê...... Nhưng ta xác định người đã chết, mới đẩy hắn vào đầm lầy."



"Lúc đó dù ngươi có tìm, cũng tìm không ra. Vì cây trâm kia, bị Trịnh Hoằng Xuân dùng xong, liền nhổ ra cất đi. Ngày thường ngu tột đỉnh, khi đó lại lanh trí, nghĩ muốn phòng ngừa chu đáo, nếu như ngày nào đó có chuyện, tra đến trên người hắn, hắn liền có thể lấy cây trâm này ra, chỉ ra và xác nhận hung thủ, thoát khỏi hiềm nghi."



Mã Hương Lan nhìn về phía Cừu Nghi Thanh: "Hung khí hiện giờ giấu trong ám cách bàn thở ở tiểu Phật đường nhà ta, Chỉ Huy Sứ có thể sai người đi lấy."



Cừu Nghi Thanh ra cái thủ thế, có Cẩm Y Vệ đã nhanh chóng chạy đi.



"Nhưng còn có một điểm không đúng a," Thân Khương rất nhanh nghĩ tới, "Trịnh Hoằng Xuân cũng không phải loại tử tế gì, trong tay nắm nhược điểm như vậy, không có tiền, sẽ không làm tiền Dung Ngưng Vũ?"



Nhưng nhìn dáng vẻ hiện tại của Dung Ngưng Vũ, giống như căn bản là không biết có chuyện như vậy?



"Hắn đúng là muốn làm tiền," Mã Hương Lan hừ lạnh một tiếng, nói, "Cũng không phải là còn có ta sao? Ta chẳng những thấy được chuyện Dung Ngưng Vũ làm, cũng thấy được hắn động thủ, ngươi cho rằng ta là một cái điển thê, dựa vào cái gì có thể sống sót ở Trịnh gia cho đến bây giờ, còn khiến hắn dùng vị trí thê tử để đối đãi, được số tài phú lớn như vậy cũng chưa đá văng, ngày thường ngoại trừ đánh vài cái, chuyện gì cũng không thể làm?"



"Ta cũng uy hiếp hắn, muốn cho ta câm miệng, hắn nhất định phải bảo đảm địa vị của ta, còn không được lấy chuyện này đi uy hiếp Dung Ngưng Vũ."



Mã Hương Lan rũ mắt: "Ta không biết vụ án mạng đó có quan hệ với vụ án này, vốn tính toán mang chuyện này vào quan tài, Trịnh Hoằng Xuân kia có súc sinh đi nữa, cũng là phụ thân trên danh nghĩa của tiểu Vi, hắn là tội phạm giết người, giết còn là thân huynh đệ, sẽ làm mất mặt tiểu Vi, Dung Ngưng Vũ......là mẹ đẻ của tiểu Vi, cho dù ta cái gì cũng không làm, để nàng bị uy hiếp, để nàng giãy dụa trong khổ sở, tiểu Vi cũng sẽ không trách ta, đều là Dung Ngưng Vũ tự tìm, nhưng ta không muốn tiểu Vi khổ sở, trưởng thành nghĩ đến mấy chuyện này, trong lòng sẽ có gánh nặng, ta đời này......chỉ có một nữ nhi là tiểu Vi, nó ngoan ngoãn như vậy, tốt như vậy, cười đẹp như vậy, chuyện ta có thể làm không nhiều lắm, chỉ hy vọng quãng đời sau này của nó, trôi chảy an bình, trên mặt vĩnh viễn tươi cười."



Diệp Bạch Đinh cùng Cừu Nghi Thanh nhìn nhau một cái, đều mang vẻ trầm ngâm, suy tư.



Mã Hương Lan nếu đã nói ra chuyện cây trâm, nói rõ vị trí, Cẩm Y Vệ liền nhất định có thể tìm được, vì loại chuyện này cũng khó nói dối, nhưng......có phải có chút trùng hợp hay không?



Dung Ngưng Vũ là thật sự kinh ngạc, Mã Hương Lan từ đầu tới đuôi cảm xúc cũng thực ổn, không có nửa điểm chột dạ, vậy vụ án mạng năm đó, sự thật rốt cuộc là như thế nào?



Diệp Bạch Đinh đoán, Trịnh Hoằng Xuân hôm đó, vào khoảng thời gian này, nhất định đã xuất hiện, Mã Hương Lan nói ra chi tiết rất phong phú, có một số việc cũng rất dễ dàng xác nhận, tỷ như số vàng kia, tỷ như hành tung đại khái của hắn ngày hôm đó, cảm xúc thay đổi trước sau, thái độ đối với người khác, Trịnh Hoằng Xuân không phải là kẻ có thể giấu được tâm sự, tra một cái liền biết.



Có thể chưa chắc toàn bộ những gì Mã Hương Lan nói đều là thật.



Tỷ như...... lúc Trịnh Hoằng Xuân đến, chưa kịp ra tay dùng sức, Trịnh Hoằng Phương cũng đã chết rồi thì sao?



Hoặc là hắn chưa kịp hỏi ra vàng ở đâu, dùng thân phận người thừa kế, có được số vàng kia, hoàn toàn không thể được sao? Hoặc là hắn nhổ cây trâm xuống, muốn uy hiếp Dung Ngưng Vũ, vì Dung Ngưng Vũ là người bên gối của Trịnh Hoằng Phương, thông tuệ, thiện mưu, bí mật của Trịnh Hoằng Phương, nàng nhất định biết, cho dù không biết cũng có thể nghĩ cách tìm ra, hắn không phải cũng có thể lấy được sao? Thậm chí cũng không cần lấy cây trâm ra uy hiếp, hắn chỉ cần nói

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện