Lữ Hưng Minh chết ở ngay trong thư phòng mình, thoạt nhìn như là bất cẩn trong quá trình chế tác 'viên cầu', bị nổ chết.

Hiện trường lúc mới nhìn chỉ thấy đáng tiếc, còn trẻ như vậy, sao phải làm chuyện nguy hiểm như vậy, nhìn thêm vài lần liền hoài nghi, quá nhiều chỗ không thích hợp.

Uy lực của viên cầu không tính là quá lớn, lấy vị trí của người chết làm trung tâm, nổ tỏa ra xung quanh, thiêu đốt rõ ràng nhưng không đầy đủ, chỉ có thân thể người chết và xung quanh có dấu đốt trụi, diện tích không lớn, chung quanh có vật phẩm, trang giấy... rơi xuống, hoặc bị dòng khí do nổ mạnh đẩy văng ra, từ chính giữa ra bên ngoài, ảnh hưởng bị giảm dần, có vài món chỉ bị đáng nghiêng, vị trí vẫn không xê dịch.

Diệp Bạch Đinh cùng Cừu Nghi Thanh không phải có kinh nghiệm xử án phong phú, tri thức phong phú, mà là có sức quan sát nhạy bén, thấy rõ, có thể căn cứ vào thói quen của người chết phát hiện điểm đáng ngờ, từ đó hoài nghi tới khả năng vu oan, hết sức bình thường.

Còn có nữa là căn phòng này, Thân Khương đã từng tới.

Ở phương diện phân tích lý luận, Thân Khương có thể còn chưa thành thục, khiếm khuyết một chút, nhưng khi hắn làm việc là phi thường cẩn thận, hắn nhìn chằm chằm việc khám nghiệm hiện trường, chính xác đến độ vị trí của một viên đá nhỏ cũng không sai, tin tức do hắn bài tra thăm viếng, toàn diện hơn, tinh tế hơn so với bất cứ ai, công việc này giao cho hắn, không có tra sót, chỉ có cấp trên đưa ra phương hướng bị khuyết thiếu, chưa chạm đến điểm trung tâm.LaoHuchidangtruyentrenwattpad

Hắn tới thư phòng của Lữ Hưng Minh, chắc là trong lòng hoài nghi, đến để tập trung tra hỏi, nhưng lúc ấy không có chứng cứ, hắn cũng không thể vô duyên vô cớ tra soát phòng, chỉ có thể thừa cơ, nhìn qua một cái giản lược.

Hắn nói cái gì cũng chưa phát hiện...... chính là vấn đề.

Mỗi người có tính cách bất đồng, thói quen bất đồng, trong phòng có thể chỉnh tề sạch sẽ, gọn gàng ngăn nắp, cũng có thể hỗn độn, không chỗ đặt chân, nhưng chúng đều có một điểm chung, chính là 'hài hòa', một căn phòng chỉnh tề sạch sẽ đột nhiên có cái góc thật bừa bộn, hoặc là một cái phòng bừa bộn, đột nhiên có cái góc sạch sẽ, là không phù hợp, rất khó không gây chú ý.

Với sự cẩn thận của Thân Khương, đến có mục đích, hễ mà có một chút khác thường, đều không thể xem nhẹ, còn có thứ như hỏa dược, mùi rất mẫn cảm, rất khó tiêu trừ, chỉ cần có, Thân Khương sẽ không có chuyện không phát hiện được.

Hắn nói không có dị thường, cái gì cũng chưa phát hiện, cũng chính là ngay lúc đó xác thật không có dị thường, nếu hung thủ của vụ án này thật là Lữ Hưng Minh, vậy vị trí hắn cất giữ vật liệu, rất có thể là không ở trong căn phòng này, nếu có, cũng không phải là cách sắp xếp như vậy, đột ngột mà không hài hòa.

Thân Khương vẫn còn chìm trong khiếp sợ, thế nhưng là vu oan: "Vì sao? Ai lại làm chuyện như vậy?"

Tầm mắt Diệp Bạch Đinh xẹt qua gian phòng: "Chơi đủ rồi, chán rồi, mà chán rồi, không muốn chơi nữa, hoặc là đã làm xong chuyện muốn làm, không có ý tưởng gì nữa, hoặc là hối hận, giãy giụa, muốn kết thúc...... dùng cách nào để rời khỏi, là an toàn nhất?"

Cừu Nghi Thanh: "Tất nhiên là đẩy cho người khác."

Diệp Bạch Đinh: "Đẩy cho người ra sao, thì mình mới có thể thoát thân chứ?"

Cái này thì Thân Khương không cần nhắc nhở, cũng giành nói: "Đương nhiên là người có hiềm nghi lớn nhất, thoạt nhìn dễ làm chuyện này nhất!"

Diệp Bạch Đinh rũ mắt: "Cho nên a, ngươi không phải cũng hoài nghi Lữ Hưng Minh sao?"

Thân Khương:......

Cũng phải, hắn có thể cảm thấy Lữ Hưng Minh khả nghi nhất, người khác có phải cũng sẽ có suy nghĩ như vậy hay không?

Cừu Nghi Thanh hỏi Thân Khương: "Ngươi đã điều tra nhiều ngày, có từng có sơ hở về mặt cảm xúc hay không?"

"Không có, người khác không có khả năng nhìn ra," Thân Khương cẩn thận nghĩ nghĩ, lắc đầu, "Quy định về hành vi của Cẩm Y Vệ thuộc hạ đều hiểu, trước kia cũng không phải chưa bị cho vào tròng trong chuyện như vậy, thuộc hạ dù trong lòng có hoài nghi, trong tay không có chứng cứ, không có công văn, cũng không có khả năng để lộ ra, thăm viếng bài tra, hắn cũng như mọi người, đều dựa theo lưu trình bình thường, sẽ không quá nhiều, cũng sẽ không quá thiếu, lại nói Chỉ Huy Sứ cùng thiếu gia đều không có mệnh lệnh rõ ràng, vẫn chưa nói rõ là hoài nghi Lữ Hưng Minh không phải sao? Người có tâm không có khả năng không biết."

Diệp Bạch Đinh trầm ngâm: "Cũng có thể là người này cho rằng, chúng ta nhất định sẽ hoài nghi Lữ Hưng Minh."

Vậy rất có thể còn có chuyện gì khác, mà bọn họ không biết.

Hắn đi đến trước thi thể, móc bao tay màu trắng ra, mang lên, bắt đầu tiến hành nghiệm thi thô sơ lần đầu ở hiện trường.

"Thi đốm nhiều ở phần gối, sau vai, mông, lan rộng thành phiến, ấn ngón tay xuống thì mất màu, giác mạc vẩn đục cường độ thấp, thi cương rõ ràng, thi thể mất nhiệt nghiêm trọng......" Diệp Bạch Đinh suy tư, "Thời gian người chết tử vong, ít nhất có hai cái canh giờ."LaoHuchidangtruyentrenwattpad

Kết luận này vừa ra, gian phòng tức khắc an tĩnh.

Thân Khương phản ứng chậm một phách: "Không......không có khả năng a, thứ đồ chơi này phát nổ nhưng không thể so với cái khác, dù là động tĩnh hay là khí thế, đều không thể nhỏ, thư phòng xảy ra chuyện, bọn hạ nhân sẽ biết, ta cũng lập tức chạy đến, cho dù có trì hoãn, tổng cộng thời gian tới tới lui lui, cũng lắm là nửa canh giờ, sao sẽ đến hai cái canh giờ?"

Cái này sai lệch hơi nhiều!

"Thời gian tử vong sẽ bị người dẫn dắt, tầm mắt của mọi người sẽ bị đồ vật hỗn độn quấy nhiễu, người chết lại không nói dối."

Trong lòng Diệp Bạch Đinh hiển nhiên đã có đáp án, nhắc nhở Thân Khương: "Ngươi tới xem, người chết hiện tại là có trạng thái gì?"

"Nằm ngửa ở trên ghế, sau đầu dựa vào lưng ghế, hai tay gần như bị nổ hết một nửa, rũ hai bên người, ngực có một cái lỗ lớn......" Thân Khương nhìn kiểu gì cũng nhìn không ra dị thường, "Giống như là làm chuyện xấu không cẩn thận, bị nổ chết a."

Diệp Bạch Đinh: "Hắn không có giãy giụa, vì sao?"

Thân Khương: "Chết......chết rồi đi."

Người cũng đã chết, còn giãy giụa như thế nào?

Diệp Bạch Đinh lại lắc đầu: "Không đúng. Chúng ta đều biết, chế tạo 'viên cầu' tuy là tham khảo bản vẽ của Lôi Hỏa Đạn, nhưng thiếu đi giai đoạn quan trọng là tạo 'tấm chắn', dẫn tới tính năng của nó không quá ổn định, có thể sẽ phát nổ bất ngờ bất cứ lúc nào, nếu như Lữ Hưng Minh là kẻ chế tạo cái này, không biết cái khuyết điểm này sao?"

Cừu Nghi Thanh thần sắc chắc chắn: "Không có khả năng."

Thân Khương cũng gật đầu theo, không sai! Thứ như cái này sao có thể không thử nghiệm liền tùy tiện chơi? Chẳng lẽ mới làm ra một lần, hung thủ sẽ biết tính năng của nó?

Diệp Bạch Đinh: "Nếu biết nó không ổn định, vì sao không mặc đồ bảo hộ? Hắn chỉ là coi cái này như trò tiêu khiển, như món đồ chơi, mà không phải muốn tự sát."

"Đúng nha," Thân Khương gật gật đầu, "Đồ bảo hộ đâu?"

Trong phòng căn bản là không có thứ của nợ kia!

Diệp Bạch Đinh lại nói: "Nếu là nóng vội, muốn làm xong tập tức, không kịp chuẩn bị đồ bảo hộ cũng phải làm, vậy trong toàn bộ quá trình chế tác, là người chế tác trong lòng hiểu rõ tính năng của 'tiểu viên cầu', Lữ Hưng Minh có phải sẽ hết sức chăm chú, cả người căng chặt, theo bản năng đề phòng khả năng bất ngờ phát nổ bất cứ lúc nào hay không?"LaoHuchidangtruyentrenwattpad

Thân Khương gật đầu: "Đây là đương nhiên!"

"Nếu vậy, người đầu tiên nhận ra thao tác sai lầm, viên cầu sắp phát nổ, chính là bản thân hắn," Diệp Bạch Đinh chỉ vào tư thế tử vong của người chết, "Cho dù tai nạn phát sinh quá nhanh, hắn không kịp thoát đi, cũng khẳng định sẽ có động tác 'tránh né', đây là thân thể phản ứng theo bản năng, giống như khi có người đánh vào mặt ngươi, ngươi nhất định sẽ giơ tay đỡ, trên cánh tay nhất định sẽ có dấu vết chống cự, người chết cũng vậy, hắn không có khả năng ngồi an tường trên ghế như vậy, chờ viên cầu nổ tung, ít nhất sẽ có động tác như nghiêng người, nghiêng đầu, đôi tay chuyển hướng, thậm chí ôm đầu linh tinh."

Đúng vậy......

Thân Khương ngẫm lại thấy rất đúng: "Vậy vì sao người chết không có? Chẳng lẽ...... hắn không phải bị nổ chết!"

Diệp Bạch Đinh đã khom người, cẩn thận xem xét chi tiết trên thi thể: "Phần ngoài thi thể bị bỏng ở phạm vi lớn, dấu cháy xém đã che đi miệng vết thương do bị nổ...... từ từ, chỗ này rất rõ ràng."

Hắn nhẹ nhàng đè lại đầu người chết, xoay một hướng, chỉ vào sau cổ bên trái, nơi không bị lửa đốt đến, một cái vết do mảnh lưu li cắt ra, cũng nhường ra một vị trí, để Cừu Nghi Thanh cùng Thân Khương nhìn đến rõ ràng hơn ——

"Miệng vết thương có hình dạng dài, mép cuốn không rõ ràng, không có xuất huyết dưới da, không bị viêm sưng, cơ thịt không có co rút, phần da không hình thành vẩy......đây là thương sau khi chết."

"Cho nên hắn là chết trước, mới bị viên cầu nổ thêm lần nữa!" Thân Khương lập tức minh bạch.

Diệp Bạch Đinh gật đầu: "Cho nên nói theo một nghĩa khác, ngươi nói cũng đúng."

Nơi nào?

Thân Khương gãi gãi đầu: "Người cũng đã chết, còn phản ứng gì nữa?"

"Ừm."

Diệp Bạch Đinh tiếp tục nghiệm thi, cẩn thận quan sát tình huống phần mặt người chết, ngón tay của hai tay người chết đều gần như bị nổ bay, thứ muốn nhìn thấy không nhìn được, hắn dứt khoát lột giày vớ người chết, xem xét móng chân hắn.LaoHuchidangtruyentrenwattpad

Thân Khương:......

"Nếu không để ta?"

"Không cần," Diệp Bạch Đinh đã thấy rõ ràng, "Móng chân có vết thâm tím rất nhỏ, người chết hẳn là trúng độc."

Cừu Nghi Thanh: "Trên người có vết thương khác không?"

Diệp Bạch Đinh biết y đang nói cái gì, cũng thuận tiện nhìn kỹ hết một lần từ đầu đến chân người chết, một chút cũng không bỏ sót: "Ngoại trừ mảnh lưu li, thì không có vết thương rõ ràng nào khác, không có vết cắn của rắn hay trùng độc gì."

Vậy thì chỉ có vào miệng......

Tầm mắt Cừu Nghi Thanh xẹt qua án thư cùng mặt đất: "Nơi này thiếu một món."

Y vừa nhắc nhở như vậy, Thân Khương cũng phát hiện: "Đúng vậy, trà đâu! Cho dù chính hắn không khát, bọn hạ nhân chẳng lẽ không biết điều, không chuẩn bị? Hạ nhân nhà ai lười như vậy!"

Hắn lập tức kêu gã sai vặt trong viện đến hỏi chuyện: "Trà đâu? Chén trà, chung trà, đĩa trà, sao cái gì cũng không có, các ngươi không pha trà cho chủ nhân?"

Gã sai vặt mang vẻ mặt mộng bức, cẩn thận nhìn nhìn trong phòng, duỗi tay chỉ hướng án kỉ: "Tiểu nhân thật sự không dám lười biếng, trà là có pha, sáng sớm đã pha xong, đặt ở ngay đó a, sao không có?"

Cừu Nghi Thanh híp mắt: "Đồ vật Lữ Hưng Minh dùng, có chỗ đặc thù gì?"

"Cái này...... không có," chân gã sai vặt hơi run, trả lời rất cẩn thận, "Thiếu......thiếu gia tuy mê chơi, thích tiêu tiền, đồ mà thiếu gia thích đều không rẻ, nhưng cũng không phải mọi thứ đều quý, thứ mà hắn không thèm để ý, thì không có quan hệ, dùng cái gì cũng được, tỷ như chén đĩa ăn cơm, trà cụ uống nước, ngay cả trà uống cũng vậy, thiếu gia cũng không có yêu cầu gì, dùng giống với mấy nơi khác trong nhà, chính là sứ trắng cùng một lò nung ra, loại rất bình thường, không có gì đặc biệt......"

Thân Khương đã nhanh chóng tìm kiếm ở trong viện, cùng với sương phòng hai bên, rất nhanh đã kêu lên: "Có phải chính là bộ trà cụ này hay không? Chỉ Huy Sứ ngài lại đây xem!"

Cừu Nghi Thanh cùng gã sai vặt kia đi qua, phòng này bố trí hoàn toàn bất đồng với sương phòng, chính là một cái phòng lấy nước, có bếp lò, nước chảy, bàn, Thân Khương chỉ vào một bộ trà cụ đặt ở ngay trên bàn, toàn thân bằng sứ trắng, chén trà úp trên đĩa trà, miệng ấm trà còn hơi ẩm, nhìn kỹ, còn có vệt nước.

"Đã rửa qua." Thân Khương sờ soạng, "Rất sạch sẽ."

Gã sai vặt đi qua, nhìn kỹ một lần: "Thật đúng là rửa qua? Không thể a, thiếu gia chúng ta mười ngón không dính nước dương xuân, chuyện như rửa cái ly là thật sự không có khả năng tự mình làm, tiểu nhân nhớ rành mạch, sáng nay thiếu gia nói có việc, kêu chúng ta đừng quấy rầy, tiểu nhân vội đi pha một bình trà lớn mang vào, sợ quay đầu lại nước trà không đủ bị ăn mắng, chẳng lẽ đã quên không làm?"

Cừu Nghi Thanh: "Nói có việc, kêu các ngươi đừng quấy rầy?"

Gã sai vặt có cảm giác việc này quá kỳ quặc, có chút hoảng: "Phải, thiếu gia thường xuyên như vậy, hắn thích chơi mấy món đồ chơi nhỏ đó, thích tự làm ra tài liệu, tự mình lắp ghép, bởi vì linh kiện đều rất nhỏ, sợ chúng ta đi vào vướng hỏng đi của hắn, nhiều lúc hắn muốn chơi, đều là đóng cửa, không cho chúng ta vào."

"Hắn khi nào đi vào?"

"Cuối giờ Mẹo."

"Vẫn luôn ở bên trong?"

"Không hề thấy ra ngoài."

"Có người ngoài nào vào không?"

"Cái này......" Gã sai vặt liền có chút do dự, "Bởi vì thiếu gia không cho tới gần, tất cả chúng ta đều cách có chút xa, nếu thật có người tới, có khả năng sẽ không nhìn thấy, bất quá người gác cổng bên kia canh cổng lớn, nếu có khách ở ngoài vào, nhất định có ghi chép lại!"LaoHuchidangtruyentrenwattpad

Thân Khương:......

Nói cái gì mà cách hơi xa, có khả năng sẽ không nhìn thấy, nói thẳng là lười biếng đi không phải được rồi?

Hắn nhìn nhìn hoàn cảnh trong viện, phát hiện vị trí thư phòng này hơi lệch, tường cũng không quá cao, nếu có người lựa chọn đạp lên đầu tường nhảy vào, rất tiện lợi, tìm người gác cổng cũng vô dụng, nhưng để ngừa vạn nhất, hắn vẫn ngoắc tay sai thuộc hạ đi xác minh......

Hỏi gã sai vặt này là hỏi không được cái gì nhiều, hai người ở bên ngoài xem kỹ, đi một lượt, mới về lại thư phòng.

Diệp Bạch Đinh vẫn đang phân cao thấp với thi thể: "Có phát hiện gì không?"

Thân Khương: "Trà cụ tìm được ở phòng lấy nước cách vách, nói là không có khách lạ, đầu tường viện rất thấp, nhìn kỹ, có dấu vết có người đạp lên."

Diệp Bạch Đinh lập tức minh bạch: "Nơi này đã có người tới, nhưng không biết là ai."

Thân Khương: "Không sai, khẳng định là hung thủ!"

Cừu Nghi Thanh nhìn Diệp Bạch Đinh: "Ngươi thì sao, có thu hoạch gì thêm không?"

"Đúng là có." Diệp Bạch Đinh xòe tay, trên bao tay màu trắng, có một sợi tơ màu xanh lục, "Lúc trước khi ở trong phòng ngỗ tác, kiểm nghiệm thi thể lão giả kia, ta đã phát hiện cái này, lúc đó hơi nghi ngờ, lại không có chứng cứ khác để phụ trợ, liền tạm thời phong ấn, hiện tại lại có một cái, rõ ràng không phải bình thường, có khả năng lớn là thứ trên người hung thủ."

"Đây là cái quỷ gì?" Thân Khương chồm lại gần xem, "Không qua giống như vải quần áo, nhìn như là dải lụa? Cái loại tua treo trên phối sức?"

Diệp Bạch Đinh gật gật đầu: "Không sai."

Cừu Nghi Thanh quay đầu hỏi gã sai vặt kia: "Lữ Hưng Minh thích màu xanh lục?"

Gã sai vặt liên tục lắc đầu, thập phần quyết đoán: "Không không không, thiếu gia nhà ta bị lục qua*, ghét nhất màu xanh lục."

*là bị phản bội, bị cho đội nón xanh lục

Thân Khương:......

"Vậy người bên cạnh hắn thì sao? Chúng ta Chỉ Huy Sứ hỏi chính là, bằng hữu của thiếu gia nhà ngươi, người thường xuyên lui tới với nhau, có ai rất thích màu xanh lục không? Hoặc là thường xuyên mặc?"

"Cái này...... tiểu nhân không biết, không quá nhớ ai là thường mặc quần áo màu xanh lục, phối sức linh tinh, thì lại quá nhỏ, đại nhân đột nhiên hỏi như vậy, tiểu nhân thật sự nghĩ không ra."

Thân Khương cũng muốn nổi điên, một cái hỏi đã hết ba cái là không biết, muốn ngươi làm cái gì!

"Con của ta...... sao lại đột nhiên ra ngoài ý muốn......"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện