Không biết từ bao giờ, tôi đã bắt đầu chú ý người con gái Châu Á bé nhỏ ấy. Ở cô ấy luôn có một sức sống tiềm tàng, mạnh mẽ. Ở bên cô ấy, tôi cảm thấy cuộc sống của tôi dường như luôn căng tràn những niềm vui nho nhỏ ngọt ngào, mỗi ngày là những chuỗi bình yên đến kì lạ. Cô ấy đem đến cho tôi một thứ tình cảm mà có lẽ tôi chưa từng có khi yêu ai.
Cô ấy không phải là mối tình đầu của tôi, nhưng có lẽ lại là mối tình mà suốt đời tôi không thể nào quên được.
Cô gái ấy có một cái tên cũng rất dịu yên: Bình Tâm, nghĩa là tâm trí luôn ở trạng thái phẳng lặng, nhưng mà nhiều lúc cô ấy nóng nảy và mất bình tĩnh một cách đáng yêu.
Khi nhận ra rằng mình đã thích cô ấy, tôi thấy mình rối trí như đang đi sâu vào một mớ lộn xộn hỗn độn không có lối thoát. Tôi cố gắng phủ nhận tình yêu của mình, nhưng cuối cùng lại tự làm đau mình, lại càng xót xa hơn khi nhìn thấy ánh mắt thất vọng của cô ấy, hoặc có thể tự tôi huyễn hoặc ra tình cảm của cô ấy.
Tôi không xứng đáng với tình cảm trong sáng của cô ấy, lại sợ cô ấy gặp nguy hiểm khi yêu tôi.
Tôi có một đứa con gái nhỏ, là kết quả của mối tình dại khờ thưở trẻ. Tôi không biết đó chính là con gái tôi cho đến khi Ngữ Yên, mẹ của đứa trẻ quỳ xuống khóc lóc:
Từ khi gặp Tâm, tình yêu của tôi dành cho cô ấy ngày càng lớn lên, lớn nhiều đến mức trái tim tôi đau nhói mỗi khi cô ấy ở bên cạnh một người nào đó. Tôi ghen tuông khi có bất kì một ai tỏ tình với cô ấy.
Nhiều lúc thấy cô ấy vui vẻ bên cạnh John, tôi chỉ muốn thẳng tay cho anh ta một cú đấm thật mạnh, nhưng tôi biết mình chẳng có tư cách gì để làm điều đó. Tôi cố tỏ ra bình thản, nhưng mà chẳng ai biết được tôi đã ghen đến thế nào khi cô ấy ban phát nụ cười cho hắn, ban phát sự trắc ẩn và đồng cảm cho hắn.
Trái tim tôi cuối cùng đã chiến thắng lí trí. Tôi yêu cô ấy, và tôi không muốn buông cô ấy ra. Tôi quyết định sẽ thổ lộ với cô ấy vào một buổi chiều nhập nhoạng. Tôi hân hoan với một bó hoa dại trong tay, tiến đến căn phòng của cô ấy. Giọng nói của cô ấy pha loãng và vang vọng giữa những khoảng lặng đau khổ trong trái tim tôi:
Tôi sực tĩnh, chạy lại bế cô ta lên, im lặng đau khổ nhìn Tâm. Nỗi đau quá lớn khiến giọng nói tắt lịm. Tôi lầm lũi bế Ngữ Yên về phía phòng y tế. Giọng Ngữ Yên rít lên trong đêm tối:
– Nelson, cô ta hại em và con chúng ta.
Tôi bực dọc nhìn Ngữ Yên, cảm thấy cô ta thay đổi quá nhiều so với ngày xưa. Ngày xưa, cô ấy rất lành, rất đáng yêu và chưa bao giờ cay nghiệt như thế. Tất nhiên, tôi biết rõ đứa trẻ trong bụng cô ta không phải là con của tôi.
Cô ta đã từng một lần chuốc say tôi, nhưng tôi biết mình không hề làm gì cô ta. Sáng hôm sau, khi tôi tỉnh dậy thì cô ta nằm bên cạnh tôi, không một mảnh vải che thân thể đầy đặn. Tôi chỉ nhếch mép cười đi vào phòng tắm, không buồn nhìn hay lật trò của cô ta.
Bởi vì khi say, tôi chỉ lăn ra ngủ mê mệt, và Ngữ Yên cũng quên rằng tôi biết ngày hôm đó không phải là ngày dễ thụ thai của cô ta.
Tôi đã nghĩ rằng mình sẽ chôn sâu mối tình với Tâm sau buổi chiều đó, nhưng hình như tôi nhớ cô ấy nhiều hơn. Tôi nhớ đến nụ cười trong trẻo và ngọt ngào của cô ấy. Tôi nhớ đến ánh mắt biết cười của cô ấy. Tôi nhớ đến thân thể tỏa mùi oải hương khiến tôi choáng ngợp mỗi lần bước cạnh cô ấy. Tôi nhớ đến mái tóc dài mượt mà như làn suối thường được cột gọn cao rất trẻ trung của cô ấy.
Tôi nhớ cô ấy đến phát điên. Tôi chỉ muốn ôm gọn cô ấy trong tay và bao bọc suốt đời.
Và tôi quyết định rằng cô ấy yêu tôi cũng được, không yêu tôi cũng chẳng sao, chỉ cần tôi yêu cô ấy là đủ.
Tôi thường ở nhà ăn, lặng lẽ quan sát cô ấy từ phía xa. Tôi đau khi cô ấy bị mọi người xa lánh, lại càng tự trách mình đã gây ra cho cô ấy nhiều mệt mỏi. Có lẽ, không gặp tôi, cô ấy sẽ sống bình yên hơn rất nhiều. Có lẽ, không gặp tôi, cô ấy vẫn sẽ luôn mỉm cười vui vẻ và luôn giúp đỡ mọi người hết lòng.
Tôi thấy John bế cô ấy ra khỏi gian bếp vào một buổi chiều. Trái tim tôi rung lên, đau đớn và hờn ghen như bóp ngạt tim. Tôi lặng lẽ đi theo hai người ấy. Tôi thấy cô ấy giằng co tay John, không kịp suy nghĩ gì, liền bước tới ngăn cản. Chỉ có điều, tôi không ngờ rằng cô ấy đã chọn John thay vì tôi.
Tôi thảng thốt đứng chôn chân nơi đó. Tôi đợi cô ấy quay trở về, đợi hàng giờ, hàng giờ trong vô vọng. Gió lạnh phả qua, làm tê liệt các giác quan của tôi, nhưng có lẽ chẳng thể đau bằng trái tim bị tổn thương.
Tôi cứ ngồi cô độc như vậy cho đến khi cô ấy quay trở lại.
Đêm hôm ấy có lẽ là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi. Tôi ôm thân thể mảnh dẻ ấy vào lòng, hít lấy mùi hương nhè nhẹ trên làn da mềm mại, chỉ sợ làn hương ấy sẽ tan biến mất một ngày nào đó.
Khi chưa có cô ấy, tôi sợ cô ấy không yêu tôi. Khi có được cô ấy rồi, tôi lại sợ cô ấy rời xa tôi.
Tình yêu là một thứ tình cảm mong manh, chỉ sợ một lần nông nổi thì tình cảm ấy sẽ tan biến mất vào không gian, chỉ để lại những tàn tích vô hình lẩn khuất nơi đáy sâu của trái tim.
Nhiều lúc, thức dậy trong đêm tối, tôi hoảng sợ, qườ quạng tìm lấy cô ấy. Chỉ khi nhìn thấy cô ấy đang thở đều,nằm cuộn tròn bên cạnh thì tôi mới an tâm. Và chính vì vậy, tôi ép cô ấy chuyển đến sống với mình.
Nhưng có lẽ đau khổ trên đời thì triền miên mà hạnh phúc thì lại ngắn ngủi.
Khi tôi nhìn thấy cô ấy hôn John, tôi cảm thấy trái đất như sụp đổ xuống chân, hận không thể chém hắn ta ra thành hàng nghìn mảnh.Tôi giận dữ quầy quả bỏ đi.
Đêm ấy, tôi không về nhà. Tôi cần tĩnh tâm suy nghĩ về tất cả.
Đêm thứ hai tôi không về nhà.Người ta đồn rằng tôi ngủ với Jess, và tôi cũng chẳng biết tin đồn ấy từ đâu ra. Nhưng mặc kệ, tôi nghĩ, biết đâu tin đồn ấy có thể làm Tâm nghĩ đến tôi nhiều hơn, yêu tôi nhiều hơn. Tôi cũng nhận được kết quả AND của bé Anne. Đứa trẻ ấy hoàn toàn không phải là con của tôi. Tôi muốn được chạy ngay đi tìm Tâm, ôm cô ấy vào lòng và đưa tờ xét nghiệm cho cô ấy, nhưng lí trí bảo tôi rằng hãy cho cô ấy một thời gian để nhận thấy sự có mặt của tôi quan trọng đến mức nào.
Đêm thứ ba, tôi đã suy nghĩ thông suốt và quyết định tin tưởng cô ấy, bởi vì nỗi nhớ cô ấy lan tỏa đến từng kẻ hở trong đầu óc tôi tuy tôi cho rằng, mình cũng phải cho cô ấy một bài học: không nên quá thân mật với đàn ông khác, ngoài tôi. Khi yêu cô ấy, tôi dường như mất đi sự điềm tĩnh thường có và mất đi cả sự sáng suốt thường ngày.
Đêm thứ tư, tôi quyết định mua một bó hoa thật tươi và một chiếc nhẫn thật đẹp. Tôi muốn cầu hôn với cô ấy. Tôi muốn buộc chặt cuộc đời cô ấy vào số phận của tôi. Nhưng khi tôi về đến nhà, căn phòng trống trơn, chỉ còn những dư âm mùi hương của cô ấy váng vất khắp căn phòng như trêu ngươi tôi.
Cô ấy đã hoàn toàn rời xa tôi. Biến mất tựa như chưa từng tồn tại.
Tuần đầu tiên, tôi đau khổ đến cùng cực, nhắm mắt lại cũng nhìn thấy cô ấy cười với tôi. Mở mắt ra chỉ còn nhìn thấy những ảo ảnh.
Tuần thứ hai, tôi dằn vặt mình đã đánh mất người con gái ấy.
Tuần thứ ba, nỗi nhớ, nỗi đau khổ đan xen nhau thành nỗi hận. Tôi hận cô ấy không cho tôi cơ hội để tin tưởng cô ấy.
Tôi sống lây lất, trở về cuộc đời của một sinh viên trường Y.
Tôi dường như mất đi nụ cười, chỉ còn một gương mặt lạnh lùng và trái tim vô cảm trước sự săn đón của phụ nữ.
Ai bảo rằng người Mỹ không biết yêu?
Ai bảo rằng người Mỹ không chung tình?
Ai bảo rằng người Mỹ không bằng lòng với những sự lựa chọn và luôn đi tìm những tình yêu mới lạ?
Cô ấy không phải là mối tình đầu của tôi, nhưng có lẽ lại là mối tình mà suốt đời tôi không thể nào quên được.
Cô gái ấy có một cái tên cũng rất dịu yên: Bình Tâm, nghĩa là tâm trí luôn ở trạng thái phẳng lặng, nhưng mà nhiều lúc cô ấy nóng nảy và mất bình tĩnh một cách đáng yêu.
Khi nhận ra rằng mình đã thích cô ấy, tôi thấy mình rối trí như đang đi sâu vào một mớ lộn xộn hỗn độn không có lối thoát. Tôi cố gắng phủ nhận tình yêu của mình, nhưng cuối cùng lại tự làm đau mình, lại càng xót xa hơn khi nhìn thấy ánh mắt thất vọng của cô ấy, hoặc có thể tự tôi huyễn hoặc ra tình cảm của cô ấy.
Tôi không xứng đáng với tình cảm trong sáng của cô ấy, lại sợ cô ấy gặp nguy hiểm khi yêu tôi.
Tôi có một đứa con gái nhỏ, là kết quả của mối tình dại khờ thưở trẻ. Tôi không biết đó chính là con gái tôi cho đến khi Ngữ Yên, mẹ của đứa trẻ quỳ xuống khóc lóc:
- Hãy trở về với em. Em xin anh đấy. Em sẽ ly hôn với Spencer, chỉ cần anh trở về với em.
Từ khi gặp Tâm, tình yêu của tôi dành cho cô ấy ngày càng lớn lên, lớn nhiều đến mức trái tim tôi đau nhói mỗi khi cô ấy ở bên cạnh một người nào đó. Tôi ghen tuông khi có bất kì một ai tỏ tình với cô ấy.
Nhiều lúc thấy cô ấy vui vẻ bên cạnh John, tôi chỉ muốn thẳng tay cho anh ta một cú đấm thật mạnh, nhưng tôi biết mình chẳng có tư cách gì để làm điều đó. Tôi cố tỏ ra bình thản, nhưng mà chẳng ai biết được tôi đã ghen đến thế nào khi cô ấy ban phát nụ cười cho hắn, ban phát sự trắc ẩn và đồng cảm cho hắn.
Trái tim tôi cuối cùng đã chiến thắng lí trí. Tôi yêu cô ấy, và tôi không muốn buông cô ấy ra. Tôi quyết định sẽ thổ lộ với cô ấy vào một buổi chiều nhập nhoạng. Tôi hân hoan với một bó hoa dại trong tay, tiến đến căn phòng của cô ấy. Giọng nói của cô ấy pha loãng và vang vọng giữa những khoảng lặng đau khổ trong trái tim tôi:
- Thật nực cười. Cô đi mà nói với Nelson là anh ta đừng bám theo tôi ấy. Tôi chán ghét cả cô lẫn anh ta. Và tôi cũng chưa hề thích anh ta bao giờ.
Tôi sực tĩnh, chạy lại bế cô ta lên, im lặng đau khổ nhìn Tâm. Nỗi đau quá lớn khiến giọng nói tắt lịm. Tôi lầm lũi bế Ngữ Yên về phía phòng y tế. Giọng Ngữ Yên rít lên trong đêm tối:
– Nelson, cô ta hại em và con chúng ta.
Tôi bực dọc nhìn Ngữ Yên, cảm thấy cô ta thay đổi quá nhiều so với ngày xưa. Ngày xưa, cô ấy rất lành, rất đáng yêu và chưa bao giờ cay nghiệt như thế. Tất nhiên, tôi biết rõ đứa trẻ trong bụng cô ta không phải là con của tôi.
Cô ta đã từng một lần chuốc say tôi, nhưng tôi biết mình không hề làm gì cô ta. Sáng hôm sau, khi tôi tỉnh dậy thì cô ta nằm bên cạnh tôi, không một mảnh vải che thân thể đầy đặn. Tôi chỉ nhếch mép cười đi vào phòng tắm, không buồn nhìn hay lật trò của cô ta.
Bởi vì khi say, tôi chỉ lăn ra ngủ mê mệt, và Ngữ Yên cũng quên rằng tôi biết ngày hôm đó không phải là ngày dễ thụ thai của cô ta.
Tôi đã nghĩ rằng mình sẽ chôn sâu mối tình với Tâm sau buổi chiều đó, nhưng hình như tôi nhớ cô ấy nhiều hơn. Tôi nhớ đến nụ cười trong trẻo và ngọt ngào của cô ấy. Tôi nhớ đến ánh mắt biết cười của cô ấy. Tôi nhớ đến thân thể tỏa mùi oải hương khiến tôi choáng ngợp mỗi lần bước cạnh cô ấy. Tôi nhớ đến mái tóc dài mượt mà như làn suối thường được cột gọn cao rất trẻ trung của cô ấy.
Tôi nhớ cô ấy đến phát điên. Tôi chỉ muốn ôm gọn cô ấy trong tay và bao bọc suốt đời.
Và tôi quyết định rằng cô ấy yêu tôi cũng được, không yêu tôi cũng chẳng sao, chỉ cần tôi yêu cô ấy là đủ.
Tôi thường ở nhà ăn, lặng lẽ quan sát cô ấy từ phía xa. Tôi đau khi cô ấy bị mọi người xa lánh, lại càng tự trách mình đã gây ra cho cô ấy nhiều mệt mỏi. Có lẽ, không gặp tôi, cô ấy sẽ sống bình yên hơn rất nhiều. Có lẽ, không gặp tôi, cô ấy vẫn sẽ luôn mỉm cười vui vẻ và luôn giúp đỡ mọi người hết lòng.
Tôi thấy John bế cô ấy ra khỏi gian bếp vào một buổi chiều. Trái tim tôi rung lên, đau đớn và hờn ghen như bóp ngạt tim. Tôi lặng lẽ đi theo hai người ấy. Tôi thấy cô ấy giằng co tay John, không kịp suy nghĩ gì, liền bước tới ngăn cản. Chỉ có điều, tôi không ngờ rằng cô ấy đã chọn John thay vì tôi.
Tôi thảng thốt đứng chôn chân nơi đó. Tôi đợi cô ấy quay trở về, đợi hàng giờ, hàng giờ trong vô vọng. Gió lạnh phả qua, làm tê liệt các giác quan của tôi, nhưng có lẽ chẳng thể đau bằng trái tim bị tổn thương.
Tôi cứ ngồi cô độc như vậy cho đến khi cô ấy quay trở lại.
Đêm hôm ấy có lẽ là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi. Tôi ôm thân thể mảnh dẻ ấy vào lòng, hít lấy mùi hương nhè nhẹ trên làn da mềm mại, chỉ sợ làn hương ấy sẽ tan biến mất một ngày nào đó.
Khi chưa có cô ấy, tôi sợ cô ấy không yêu tôi. Khi có được cô ấy rồi, tôi lại sợ cô ấy rời xa tôi.
Tình yêu là một thứ tình cảm mong manh, chỉ sợ một lần nông nổi thì tình cảm ấy sẽ tan biến mất vào không gian, chỉ để lại những tàn tích vô hình lẩn khuất nơi đáy sâu của trái tim.
Nhiều lúc, thức dậy trong đêm tối, tôi hoảng sợ, qườ quạng tìm lấy cô ấy. Chỉ khi nhìn thấy cô ấy đang thở đều,nằm cuộn tròn bên cạnh thì tôi mới an tâm. Và chính vì vậy, tôi ép cô ấy chuyển đến sống với mình.
Nhưng có lẽ đau khổ trên đời thì triền miên mà hạnh phúc thì lại ngắn ngủi.
Khi tôi nhìn thấy cô ấy hôn John, tôi cảm thấy trái đất như sụp đổ xuống chân, hận không thể chém hắn ta ra thành hàng nghìn mảnh.Tôi giận dữ quầy quả bỏ đi.
Đêm ấy, tôi không về nhà. Tôi cần tĩnh tâm suy nghĩ về tất cả.
Đêm thứ hai tôi không về nhà.Người ta đồn rằng tôi ngủ với Jess, và tôi cũng chẳng biết tin đồn ấy từ đâu ra. Nhưng mặc kệ, tôi nghĩ, biết đâu tin đồn ấy có thể làm Tâm nghĩ đến tôi nhiều hơn, yêu tôi nhiều hơn. Tôi cũng nhận được kết quả AND của bé Anne. Đứa trẻ ấy hoàn toàn không phải là con của tôi. Tôi muốn được chạy ngay đi tìm Tâm, ôm cô ấy vào lòng và đưa tờ xét nghiệm cho cô ấy, nhưng lí trí bảo tôi rằng hãy cho cô ấy một thời gian để nhận thấy sự có mặt của tôi quan trọng đến mức nào.
Đêm thứ ba, tôi đã suy nghĩ thông suốt và quyết định tin tưởng cô ấy, bởi vì nỗi nhớ cô ấy lan tỏa đến từng kẻ hở trong đầu óc tôi tuy tôi cho rằng, mình cũng phải cho cô ấy một bài học: không nên quá thân mật với đàn ông khác, ngoài tôi. Khi yêu cô ấy, tôi dường như mất đi sự điềm tĩnh thường có và mất đi cả sự sáng suốt thường ngày.
Đêm thứ tư, tôi quyết định mua một bó hoa thật tươi và một chiếc nhẫn thật đẹp. Tôi muốn cầu hôn với cô ấy. Tôi muốn buộc chặt cuộc đời cô ấy vào số phận của tôi. Nhưng khi tôi về đến nhà, căn phòng trống trơn, chỉ còn những dư âm mùi hương của cô ấy váng vất khắp căn phòng như trêu ngươi tôi.
Cô ấy đã hoàn toàn rời xa tôi. Biến mất tựa như chưa từng tồn tại.
Tuần đầu tiên, tôi đau khổ đến cùng cực, nhắm mắt lại cũng nhìn thấy cô ấy cười với tôi. Mở mắt ra chỉ còn nhìn thấy những ảo ảnh.
Tuần thứ hai, tôi dằn vặt mình đã đánh mất người con gái ấy.
Tuần thứ ba, nỗi nhớ, nỗi đau khổ đan xen nhau thành nỗi hận. Tôi hận cô ấy không cho tôi cơ hội để tin tưởng cô ấy.
Tôi sống lây lất, trở về cuộc đời của một sinh viên trường Y.
Tôi dường như mất đi nụ cười, chỉ còn một gương mặt lạnh lùng và trái tim vô cảm trước sự săn đón của phụ nữ.
Ai bảo rằng người Mỹ không biết yêu?
Ai bảo rằng người Mỹ không chung tình?
Ai bảo rằng người Mỹ không bằng lòng với những sự lựa chọn và luôn đi tìm những tình yêu mới lạ?
Danh sách chương