“Vậy thầy Dumbledore có định làm gì không? Giống như sa thải giáo sư Roald?” Harry tiếp tục hỏi, nó muốn biết Hội Phượng Hoàng muốn làm gì.

“Không có lý do chính đáng, hiệu trưởng không thể tùy ý sa thải giáo sư. Trước khi xác định chắc chắn mọi việc, nóng vội công bố suy đoán này không phải chuyện tốt.” Sirius giải thích, “Cụ ấy chỉ có thể ngầm chú ý nhất cử nhất động của Roald.”

“Bây giờ con đang học bổ túc với giáo sư Roald… Chuyện này cũng phải ngừng lại sao?” Harry đột nhiên nghĩ đến chuyện này. Thầy Dumbledore hình như hoàn toàn không có biểu hiện gì cho thấy sẽ đổi giáo sư dạy nó hoặc là dừng học bổ túc cả.

Trên mặt Sirius đầy vẻ xót xa.

Lòng Harry trầm xuống, những hoài nghi cùng trái tim băng giá quét sạch mọi cảm xúc của nó. Nó có một suy nghĩ đáng sợ, là thầy Dumbledore cố ý không nói cho nó biết, để nó không chút phòng bị cứ thế ở cạnh Voldemort. Chỉ có nó tiếp tục tiếp xúc với Voldemort, Hội Phượng Hoàng mới có cơ hội phát hiện ra chứng cứ mới. Vì sao lại không nói cho nó biết? Sợ sau khi nó biết được sẽ không chịu nổi mà bùng nổ sao? Hay là cho rằng nó sẽ lùi bước trước Voldemort? Cảm giác không được tín nhiệm khiến cả người Harry mất hết sức lực. Nó đã được chỉ định là người hi sinh. Tuy rằng nó đã chuẩn bị sẵn tinh thần để đối mặt, thế nhưng chính mình đi lên con đường này với việc không hay biết gì bị người khác đẩy lên, cảm giác thật sự quá khác biệt. Nó không thắc mắc tại sao cụ Dumbledore lại làm như vậy, suy nghĩ của Hiệu trưởng chính là vì thắng lợi cuối cùng, trong quá trình hi sinh là tất yếu, hơn nữa là không thể tránh khỏi. Nhưng bọn họ đều không biết, đối với Voldemort, nó còn biết nhiều hơn.

“Thầy ấy sẽ không.” Harry chậm rãi lắc đầu, “Thầy ấy sẽ không làm như vậy đâu.”

Chú Sirius có chút nóng ruột, “Chú biết, Harry, chú cũng giống như con, cảm thấy đối với con như vậy quá tàn nhẫn… Chú thật sự mong người phải làm việc này là chú, thế nhưng, bọn họ nói không ai có thể thay thế được vị trí của con… Chú không thể để con không biết gì mà đi chịu chết được! Cho nên chú mới một mình tới đây nói cho con!” Giọng chú nghẹn ngào.

“Chú Sirius, chú hiểu nhầm rồi. Con hiểu ý của thầy Dumbledore…” Harry nhìn chú, tiếp tục lắc đầu, “Con muốn nói là, dù là giáo sư Roald, hay là Tom, con đều tin tưởng bọn họ. Bọn họ sẽ không làm tổn thương con.”

“Harry?” Chú Sirius vô cùng sửng sốt, “Con nói cái gì?” Con đỡ đầu của mình không chỉ không để ý đến chuyện bị đem ra làm mồi nhử, hơn nữa còn tin tưởng bản thân sẽ không bị làm tổn thương? “Tại sao con lại nghĩ như vậy?” Sirius cảm giác chuyện này như truyện Nghìn lẻ một đêm vậy (ý nói khó làm cho người khác tin được), phản ứng của Harry hoàn toàn vượt xa so với suy nghĩ của chú.

Quan hệ giữa nó và Voldemort không thể nói rõ trong một chốc một lát được, hơn nữa bây giờ Harry không có tâm tình thảo luận chuyện này với chú Sirius, “Con biết chú muốn tốt cho con, chú Sirius. Con sẽ vẫn học bổ túc với giáo sư Roald. Nhưng, con sẽ vẫn đến Hogsmeade, con cũng sẽ không rời xa Tom.” Harry từng câu từng từ nói ra quyết định của mình.

Nó tin chắc cụ Dumbledore không cho phép chú Sirius nói cho nó những chuyện này, nếu nó đột nhiên trở nên phòng bị, chuyện ngày hôm nay sẽ bị cụ Dumbledore phát giác. Chú Sirius đã làm như vậy, chứng tỏ chú ấy không quan tâm, thế nhưng Harry tuyệt đối không muốn mang đến phiền phức cho ba đỡ đầu của mình.

“Con…” Sirius thấy được sự quyết tâm của Harry, không khỏi buột miệng thốt ra nghi vấn lớn trong lòng. “Sự tin tưởng của hai người là từ đâu chứ? Chú nghe được những lời này đến hai lần, thật không tin được…”

“Hả? Là ai thế ạ?” Harry ngạc nhiên. “Còn có ai nói như vậy thế ạ? Hội Phượng Hoàng cũng có người suy nghĩ giống như con sao?”

Khuôn mặt Sirius đột nhiên trở nên cứng ngắc, giống như mới nhận ra mình lỡ miệng. “Thật ra…” Chú nhìn quanh bốn phía, sau đó giống như vừa hạ quyết tâm, khom lưng, kéo gần khoảng cách giữa bọn họ: “Không phải là thành viên của Hội Phượng Hoàng.” Chú ghé sát tai Harry, dùng âm lượng nhỏ nhất có thể nghe được nói: “Em trai của chú còn sống.”

Em trai chú Sirius? Không phải chính là người tên R.A.B trong hộp dây chuyền sao? Là Tử Thần Thực Tử muốn tiêu diệt Trường Sinh Linh Giá trong hộp dây chuyền của Voldemort đó? Hắn còn sống sao? Hai mắt Harry mở lớn, chuyện này có sức công phá rất lớn! Từ sau khi nó trùng sinh đến giờ, chưa có tin tức nào khiến nó kinh ngạc như tin tức này.

“‘Harry sẽ không có việc gì.’, chú ấy nói với chú như vậy đấy. Nói thực, khi đó chú không hề tin…” Chú Sirius có vẻ nghĩ ngợi, “Thế nhưng hôm nay, con cũng nói như vậy… Có chuyện gì chú chưa biết đúng không? Harry?”

Harry đang mải nghĩ đến những nguyên nhân Regulus Black còn sống, lại chợt nghe những lời này, nếu chú Sirius biết sự thật, chú ấy sẽ bắt nó dừng lại, hay là sẽ xông thẳng đến quyết đấu với Voldemort? “Giống như chú thấy vậy, con tin tưởng họ.” Harry ậm ờ nói, khiến cho chú Sirius tưởng rằng tình cảm của nó với Tom rất thân thiết, cho nên liền tin.

Sirius cẩn thận nhìn chằm chằm vào mắt Harry, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Chú rất muốn ủng hộ cách nghĩ cùng quyết định của con, nhưng nếu hắn thật sự là Voldemort, sự tin tưởng này chính là một hành động vô cùng ngu xuẩn.”

“Con sẽ chú ý.” Harry nói rất nhanh. Hiện tại, chỉ có hai người biết chân tướng mọi việc, chính là nó và Voldemort. Voldemort sẽ không giải thích suy nghĩ của hắn, còn nó thì không cách nào giải thích được. Đợi sau này, đến lúc thời cơ chín muồi rồi nói vậy, Harry thầm an ủi chính mình. Thấy chú Sirius như muốn nói thêm gì nữa, nó vội chuyển đề tài: “Không phải chú nói em trai chú đã bị Voldemort giết từ mười mấy năm trước rồi sao? Sao bây giờ lại còn sống?” Harry nghĩ đến lúc nó ở căn nhà số 12 trong quảng trường Grimmauld từng có một lần cảm giác như có người đang quan sát mình. Bây giờ xem ra đó không phải ảo giác, mà là sự thật. “Chú ấy ở trong căn phòng phía cuối hành lang?”

“Con đã phát hiện ra từ trước rồi sao?” Sirius sửng sốt, tạm thời quên mất chuyện chú định hỏi Harry, “Chú không hề để ý… Mãi đến khi chú đồng ý dùng căn nhà của dòng họ Black làm căn cứ của Hội Phượng Hoàng, chú mới phát hiện ra thì ra chú ấy vẫn luôn ở đó!”

“Cho nên Kreacher là nghe lời chú ấy mới săn sóc chú như vậy?” Đây là hoài nghi chú Sirius từng nói với nó hồi lễ Giáng Sinh! Harry so sánh những chuyện trước kia với bây giờ, rất nhanh đã xâu chuỗi lại, giải thích được rất nhiều vấn đề.

“Chú ấy bị thương ạ? Hoặc là trúng độc? Còn rất nghiêm trọng nữa cho nên mới không thể ra ngoài?” Nhớ lại phản ứng của cụ Dumbledore sau khi uống loại nước xanh lè kia, còn có bao nhiêu Âm Thi trong hồ nước đen sì nữa! Có ai có thể ở đó đúng lúc cứu chú ấy được chứ? Đáp án hiển nhiên là Voldemort!

“Chú ấy vẫn là Tử Thần Thực Tử đúng không ạ? Hơn nữa vẫn luôn nghe lệnh Voldemort?” Ở bờ biển của bang Ái Nhĩ Lan lần ấy, người đứng phía sau lưng nó, mà theo như lời Voldemort nói ‘đã trở lại, làm một thành viên trong số chúng ta’, người khiến đám Tử Thần Thực Tử có phản ứng kinh ngạc đó, kỳ thật chính là Regulus Black? Hắn trở lại làm Tử Thần Thực Tử cũng dễ giải thích thôi, hẳn là do bị Voldemort nắm thóp gì đó… Hay là dùng tính mạng của Kreacher uy hiếp… Xem ra lý do trước có khả năng hơn.

“Có chú ấy cộng thêm Kreacher nữa, những tin tức trong các cuộc họp của Hội Phượng Hoàng hẳn là Voldemort đều biết được?” Voldemort chưa bao giờ là người có cái gọi là sự thương cảm, thậm chí có thể nói hắn là một người vô cùng lạnh lùng tàn nhẫn, đương nhiên sẽ không bao giờ cứu một Tử Thần Thực Tử chỉ muốn mình chết… Hắn không giết người đã phản bội mình, chỉ có một nguyên nhân, là kẻ kia còn giá trị lợi dụng. Mà một người bị trúng độc đến chỉ có thể nằm liệt trên giường bệnh cả ngày, chỉ có thể ở trong căn nhà của dòng họ Black, trừ nghe lén những chuyện trong căn nhà đó ra, còn có thể làm được gì nữa chứ?

Harry cảm thấy nó đã có thể biết được gần hết mọi chuyện diễn ra từ sau khi nó trở về. Trước khi Voldemort đi giết nó đã chuẩn bị kỹ càng, mà nơi hắn chuẩn bị để ẩn náu sau khi thân thể tiêu tán chính là hang động bên bờ biển kia. Ba tháng, cũng có thể là nửa năm sau đó, Regulus Black tìm đến nơi đó, định phá hủy dây chuyền chứa một mảnh hồn của Voldemort. Rất có khả năng Voldemort từ chỗ ẩn náu đã nhìn thấy Regulus uống thứ thuốc độc kia, lệnh cho Kreacher trở về, sau đó có lẽ là nghĩ tới có thể lợi dụng dòng họ Black làm việc gì đó, cho nên mới cứu Regulus lúc này đã sắp chết. Về sau vẫn khống chế tính mạng của hắn, dù không sống tử tế nhưng vẫn chết không được. Còn sợi dây chuyền kia, khẳng định là đã bị hắn thu hồi lại rồi.

“Harry!” Sirius nhìn nó với ánh mắt hoàn toàn khác, hiển nhiên là bị suy đoán vô cùng chuẩn xác của nó làm cho kinh ngạc, “Tất cả những gì con nói đều đúng cả! Giống như con tận mắt nhìn thấy những chuyện này vậy!” Chú khen ngợi, “Xem ra, dựa vào trí thông minh này, con có thể tự bảo vệ được mình! Chú sẽ không hỏi làm sao con đoán được, chú chỉ muốn con cam đoan với chú, đối với sự an nguy của mình, nhất định lúc nào cũng phải tỉnh táo như vậy!”

“Chú đừng lo lắng cho con. Tin tức của Hội Phượng Hoàng đã để lộ, có làm ảnh hưởng tới hành động của Hội không?” Thấy chú Sirius mở miệng là nhắc tới sự an toàn của mình, Harry không khỏi nghi hoặc.

“Chú có thể làm gì được chứ?” Vẻ mặt chú Sirius trở nên vô vùng phức tạp, giọng nói tràn ngập bứt rứt, “Harry, hy vọng con có thể tha thứ cho chú. Cho dù con có tức giận với chú như thế nào chú đều có thể hiểu được. Chú rất muốn báo thù cho James, nhưng chú không thể đẩy em trai mình vào Azkaban được…” Chú đau khổ vò đầu.

“Chú thực sự không làm được! Chú biết chú ấy là một Tử Thần Thực Tử, chú cũng biết chú ấy đang làm cái gì; nhưng chú không cách nào ngăn cản chú ấy, cũng không thể nhìn chú ấy ngày càng trở nên suy nhược trước mặt mình được! Chú phải làm thế nào mới tốt đây?” Sirius ngồi thụp xuống, mặt chôn ở giữa hai đầu gối, hai tay ôm đầu.

Chả trách dạo gần đây nó cảm thấy trong thư của chú Sirius luôn lộ ra vẻ lo lắng. Tình thân và tình bạn, tình thân và chính nghĩa, đều khó lựa chọn. Harry cũng ngồi xổm xuống, hai tay vòng qua vai Sirius, nhẹ nhàng vỗ lưng ba đỡ đầu. “Con không giận chú đâu, chú Sirius. Con không thể ép chú đưa em trai mình đến bên miệng Giám Ngục…” Lại càng không cần nói đến Regulus Black vốn cũng không hẳn là Tử Thần Thực Tử, chú ấy là vì muốn tiêu diệt Voldemort mới thành như bây giờ, sao Harry có thể bỏ đá xuống giếng được? Hơn nữa cho dù không có Regulus báo tin, Voldemort vẫn có thể liệu trước được mọi chuyện, dù sao những việc hắn biết được còn nhiều hơn cả đám người Hội Phượng Hoàng. Nhưng ba đỡ đầu của nó đau khổ giằng xé như vậy, xem ra là hoàn toàn không biết những chuyện Regulus làm trước kia.

Sirius ngẩng đầu lên nhìn nó, Harry thấy rõ tơ máu trong con ngươi của ba đỡ đầu, không khỏi đau lòng. “Harry…” Sirius thì thào nói, “Con nói thật không?”

Harry gật mạnh đầu, sau đó phát hiện ra chính mình cũng đang bị ôm chặt cứng.

“Là chú có lỗi với con, Harry, chú không đủ tư cách làm ba đỡ đầu của con…” Giọng nói nghẹn ngào vang lên bên tai Harry, mà nội dung khiến nó hoảng hốt.

“Chú đã làm rất tốt, chú Sirius, con nói thật đấy.” Harry cố gắng khiến cho giọng nói của mình vô cùng chân thành đáng tin. Không ai có thể thay thế được địa vị của chú Sirius trong lòng nó, không một người nào.

Hai người giữ tư thế thân mật kia một lúc lâu. Đến khi Harry cảm thấy chân mình không còn cảm giác, chú Sirius mới kéo nó đứng lên. “Hôm nay chú thất thố quá…” Chú chân thành nói, “Cũng bởi vì chuyện này chú đã nén trong lòng rất lâu rồi, chú không dám nói cho ai cả…”

Harry gật đầu, nó có thể hiểu được cảm giác này, đặc biệt là khi Voldemort làm loạn. “Con sẽ không nói với ai, kể cả là thầy Dumbledore, con cũng không nói!” Nó cố ý dùng giọng điệu căm giận nói.

Chú Sirius khẽ cười: “Chú biết con sẽ không nói, Harry.” Chú cẩn thận nhìn vào mắt con đỡ đầu, “Hôm nay con khiến chú có cảm giác con rất giống một người trưởng thành, thậm chí còn chững chạc hơn cả James năm xưa.”

Harry nói thầm trong lòng, thực ra nó đã là người trưởng thành rồi, không chỉ mỗi hôm nay mới chững chạc. Có điều nó không nói ra miệng, chỉ cười trêu chọc: “Cho nên về sau chú có chuyện gì hãy nói với con, đừng giữ một mình.”

“Quay lại chuyện chính!” Sirius nhịn không được nhéo nhéo hai má nó, “Chú ý an toàn của mình mới là chuyện tốt! Chuyện của Hội Phượng Hoàng cũng đừng có xía vào, quan trọng nhất là an toàn của con.”

Harry gật đầu. Sau đó hai người đi xuống sườn núi, chú Sirius lại mua cho Harry một bịch kẹo lớn, còn cả một đống đồ chơi trong tiệm Giỡn Zonko nữa.

Buổi tối, Harry nhịn không được, trong buổi học bổ túc như thông lệ đã chứng thực chuyện ban ngày với Voldemort. Hai người hôm nay học phép Phi hành cực nhanh, đây là phép thuật Voldemort thích dùng để di chuyển nhất. Bởi vì nó vô cùng tiện lợi, chỉ cần đũa phép là có thể thi triển, hơn nữa không có cảm giác dồn ép khó chịu như khi Độn Thổ. Nếu như có thể khống chế tốt, là có thể tạo ra hiệu quả như thuật khinh công trong Võ hiệp Phương Đông vậy.

“Không sai, phần lớn là chính xác. Regulus đích thực không nói cho Sirius Black biết những việc hắn đã làm.” Cuối cùng Voldemort nói. “Chỉ có một vấn đề rất rất nhỏ.” Hắn chậm rãi bổ sung, “Khi đó ta hoàn toàn không nghĩ tới dòng họ Black có thể có được tác dụng gì, chỉ là vô tình nhìn thấy một chuyện vô cùng thú vị.”

“Ngươi nhìn được cái gì?” Harry nghi hoặc hỏi.

“Tư tưởng của Regulus Black.” Voldemort nói ngắn gọn. “Chắc chắn em không thể tưởng tượng được…” Hắn nhếch môi cười, nhưng trong mắt không chút độ ấm, “Đoán chắc ba đỡ đầu của em cũng không nói cho em biết… Hắn thích Sirius Black, thích đến ngay cả tính mạng mình cũng không cần.”

Harry phát hiện ra, dù sống lại một lần nữa, cuộc sống của nó vẫn không thiếu những điều bất ngờ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện