Không nghi ngờ gì nữa, trong cơ thể của người này cũng có chí hỏa.

“Anh là anh trai của Sử Thi Vũ, qua đây tìm tôi là để hạ chiến thư sao?”
Tân Trạm nghĩ đến thân phận của đối phương, thờ ơ nhìn người thanh niên.

Chính mình đã giết chết Sử Thi Vũ, lúc trước gia chủ nhà họ Sử cũng đã vô cùng tức giận.

“Anh nói đúng.

Tôi quả thật là anh trai của Sử Thi Vũ, nhưng tôi không có hứng thú hạ chiến thư với anh”
Người thanh niên lắc đầu, đi tới bên cạnh Tân Trạm, ngắm nhìn dấy núi phía trước cùng anh.


“Thật ra anh giết chết nó, tôi cũng không hề tức giận một chút nào, thậm chí còn cảm thấy hơi mừng thầm trong lòng, muốn cám ơn anh, anh có tin không?”
“Ồ? Tôi giết chết em trai ruột của anh, anh còn cám ơn tôi à?” Tân Trạm cũng cảm thấy sửng sốt, nở nụ cười như có như không rồi nói.

“Bởi vì Sử Thi Vũ chẳng qua chỉ là một tên rác rưởi” Người thanh niên nhìn anh rồi khẽ cười nhẹ sau đó mở miệng giải thích.

“Tôi và nó không phải cùng một mẹ sinh ra.

Từ nhỏ quan hệ giữa hai chúng tôi không hòa thuận.

Tôi rõ ràng có tài năng và thực lực cao hơn nó, nhưng dù tôi có làm tốt đến đâu chăng nữa thì tài nguyên mà nó nhận được, hay linh khí công pháp nó nắm giữ đều vượt xa so với tôi, nhưng dù là như vậy nó vẫn kém cỏi hơn tôi.”
“Cho nên anh không thích anh ta là bởi vì anh ta trở thành người thừa kế của nhà họ Sử sao?” Tân Trạm hỏi.

“Đúng vậy, tất cả đều là do người đàn bà kia mà thôi”
Người thanh niên cười chế nhạo một tiếng: “Mẹ tôi mất sớm, còn mẹ của nó xuất thân trong một gia tộc lớn nào đó, được ba tôi vô cùng tín nhiệm, nên nắm quyền của nhà họ Sử, thiên vị đưa tất cả những thứ tốt cho Sử Thi Vũ.

Ba tôi còn vì bà ta mà không thích tôi cho lắm, cho nên mới đuổi tôi đến tu luyện ở Cực Hỏa Môn, muốn để lại nhà họ Sử cho Sử Thi Vũ”
“Tên nhóc ngây thơ đó còn tưởng rằng tôi có thể kế thừa Cực Hỏa Môn? Môn chủ cũng có con cái của chính mình, sao có thể chắp tay nhường môn phái cho tôi được chứ”
“Vì vậy tôi thật sự rất muốn cảm ơn anh, bây giờ Sử Thi Vũ đã chết, tôi chính là người kế thừa xứng đáng của nhà họ Sử”
“Anh đặc biệt đến đây tìm tôi chỉ để nói những điều này thôi sao?” Tân Trạm cau mày nói.


Bản thân anh cũng không thấy hứng thú với chuyện nội bộ của nhà họ Sử.

Anh tin rằng đối phương cũng biết chuyện này, nhưng vẫn cố ý nói cho mình nghe.

“Đương nhiên không phải, nhưng tôi cảm thấy nói ra một số chuyện này thì tôi và anh mới có thể thật sự buông bỏ khúc mắc”
Người thanh niên nở một nụ cười thân thiện và nói: “Đúng rồi, tôi quên giới thiệu, thực ra tôi cảm thấy tôi và ông có thể trở thành bạn bè tốt”
“Tôi nghĩ tôi và anh không cần thiết phải như vậy đâu” Tân Trạm lắc đầu nói.

Sử Hoài Quang là con trai trưởng của nhà họ Sử, dù có quan hệ không tốt với Sử Thi Vũ thì đó cũng là con nối dõi của ba anh ta, là em trai anh ta, làm sao Sử Hoài Quang có thể chủ động chạy đến làm bạn với mình.

Hơn nữa đôi mắt của tên này lóe lên, thỉnh thoảng lại lộ ra vẻ tà ma không đàng hoàng.

Trực giác của Tân Trạm cho thấy tên này không phải là người lương thiện.

“Ha ha, cũng không sao, không làm bạn bè cũng tốt hơn so với việc làm kẻ thù”

Cho dù bị Tân Trạm từ chối, nhưng sắc mặt Sử Hoài Quang vẫn tỏ ra ôn hòa, dường như không bị ảnh hưởng một chút nào.

“Nếu tôi không tới, anh chắc chắn nghĩ rằng tôi là kẻ thù của anh, bây giờ ít nhất tôi và anh cũng là người đi đường.

Với lại tôi cũng có thể đưa ông một ít thông tin để bày tỏ thành ý của tôi”
Sử Hoài Quang chỉ vào một số nam nữ tu sĩ cách đó không xa, anh ta lần lượt giới thiệu.

“Lần này có không ít cường giả tiến vào Cực Địa.

Ví dụ như con gái nhà họ Âu Dương đứng thứ sáu trong bảng anh hùng băng tuyết, còn có cả Doãn Quân của nhà họ Doãn cũng ẩn núp rất sâu, tu vi không tâm thường”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện