Một ngày này bà ta cũng không hề nhàn rỗi mà đi thu thập tin tức, cho nên đã hỏi ra được rất nhiều chuyện.

Quả đúng là như vậy, sở dĩ gia chủ của hai nhà họ Từ và nhà họ Lộ lâm trận đổi ý chính là vì gia chủ nhà họ Sử ở đằng sau giật dây, ngoài ra kẻ đứng sau màn điều khiển tất cả lại có bóng dáng của Cực Hỏa Môn.

“Chân bà bà, cơm có thể ăn bậy nhưng lời không thể nói bậy được, bà nói chúng tôi cản trở Cực Hàn Băng Cung thì phải lấy ra được bằng chứng, nếu không chính là ăn nói hàm hồ, bôi nhọ danh tiếng nhà họ Sử chúng tôi.”
Hỏa Thanh vẫn còn chưa kịp mở miệng thì gia chủ nhà họ Sử đã bước tới với vẻ mặt u ám, sau đó lớn tiếng nói.

Biểu cảm mọi người xung quanh đều thay đổi khi thấy gia chủ nhà họ Sử đối đầu với Chân bà bà.

Xem ra tin đồn là thật, quả nhiên nhà họ Sử và Cực Hàn Băng Cung đã xảy ra mâu thuẫn lớn.

“Gia chủ Sử nói rất đúng, Cực Hỏa Môn chúng tôi cũng có quá nhiều chuyện phải làm nên vô cùng bận rộn, làm gì có thời gian rảnh rỗi đi lo chuyện của người khác chứ” Hỏa Thanh cũng phụ họa theo rồi mỉm cười như có như không sau đó mở miệng nói.

“Tôi thấy gần đây Cực Hàn Băng Cung có rất nhiều chuyện phải phiền lòng, hơn nữa liên tiếp ba lần đều không thu hoạch được gì ở Cực Địa, lẽ nào là do không đủ sức nắm quyền nên mới khiến cho hai nhà họ Từ và họ Lộ phải thất vọng đi”

“Dù sao chim khôn chọn cành mà đậu, nhưng nếu như cành đó đã mục nát thì tất nhiên chim chóc sẽ chủ động tránh xa.

“Môn chủ Hỏa, ông nói Cực Hàn Băng Cung chúng tôi là gỗ mục sao?” Vẻ mặt Dư bà bà nổi giận nói.

“Ha ha, tôi không hề nói như vậy, nhưng em Mục à, em phải làm cho tốt chứ, đừng để xảy ra bất cứ chuyện gì rồi lại vu oan cho Cực Hỏa Môn chúng tôi, chúng tôi không thể kham nổi đâu” Hỏa Thanh mập mờ lên tiếng.

“Làm việc gì cũng phải tự kiểm điểm chính mình tìm ra nguyên nhân.

Nếu không tại sao Cực Hỏa Môn chúng tôi lại ngày càng phát triển rực rỡ, mà các người lại ngày càng suy tàn vậy?”
Hỏa Thanh vừa thốt ra những lời này, khiến cho sắc mặt của rất nhiều tu sĩ Cực Hàn Băng Cung trở nên khó coi, tức đến độ hai tay nắm chặt thành quyền.

Nếu không phải Cực Hỏa Môn chọc gậy bánh xe thì làm sao có thể xảy ra những chuyện như vậy, bây giờ lại ở đây nói mát.

Lại nói sự hưng thịnh hay suy tàn của một môn phái là do rất nhiều yếu tố khác nhau, năm đó Cực Hỏa Môn cũng đã từng có lần suýt chút nữa thì tan rã, nhưng Cực Hàn Băng Cung cũng không hề nói ra những lời như vậy.


Thậm chí khi ấy môn chủ Cực Hỏa đến nhờ vả quỳ dưới đất van cầu, Cực Hàn cung chủ lúc đó nể tình cả hai đều là truyền thừa của Vĩnh Cực Thánh Tông, cho nên đã giúp đỡ Hỏa Thanh không ít, giúp ông ta vượt qua cửa ải khó khăn.

Họ lại không hề nghĩ tới, Cực Hỏa Môn vừa mới thoát khỏi khó khăn thì đã hoàn toàn thay đổi cách ăn nói.

Hỏa Thanh này quả thật chính là một con sói mắt trắng vọng ơn bội nghĩa.

“Ồ đúng rồi em Mục, năm đó sư tôn của em đối xử không tồi v.

¡ còn giúp đỡ tôi một chút.

Nếu như em không đủ người thì có thể nhờ Cực Hỏa Môn chúng tôi giúp đỡ, tôi nghĩ các vị trưởng lão Thái Thượng của chúng tôi cũng rất sẵn lòng trợ giúp đó” Hỏa Thanh cười đắc ý rồi nói.

“Cực Hàn Băng Cung có thể tự mình xử lý, tôi nghĩ điều này cũng không cần thiết đâu” Cực Hàn cung chủ lắc đầu từ chối, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét.

Họ muốn vào được Cực Địa mà còn cần phải dựa vào sự giúp đỡ của Cực Hoả Môn, nếu chuyện này bị truyền ra ngoài thì danh tiếng của họ sẽ hoàn toàn bị hủy hoại.

Hỏa Thanh mỉm cười, tất nhiên ông ta biết Cực Hàn cung chủ sẽ không đồng ý, chẳng qua mục đích ban đầu của ông ta không phải là khiến đối phương cúi đầu, mà là cố ý sỉ nhục bọn họ..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện