Trong đó có hơn bảy mươi vị tu sĩ đạt tới cảnh giới Hợp.

Thể và hơn hai mươi vị đạt tới cảnh giới Phân thần, khi hơi thở dung hòa lại với nhau tạo nên khí khái hào hùng, thanh thế làm rung động đất trời.

Vào bảy ngày trước, Cực Hàn cung chủ đã tuyên bố Tân Trạm trở thành thống lĩnh của các cô ấy, nhưng khi đó Hàn Băng vệ bọn họ chỉ chấp nhận vị thống này bởi vì đó là lệnh của công chúa mà thôi.

Nhưng đến hiện tại, Tân Trạm đã thực sự trở thành thống lĩnh của Hàn Băng Vệ ở trong lòng của bọn họ.

Vì Tân Trạm, bọn họ có thể cống hiến cả tính mạng của mình, chỉ cần anh ra lệnh một tiếng thì tuyệt đối sẽ không chất vấn một câu nào, bọn họ tình nguyện cúi đầu trước vị thống lĩnh này!
Đây cũng là nam thống lĩnh duy nhất được công nhận kể †ừ sau gần ngàn vạn năm Hàn Băng Vệ được thành lập!

“Đứng lên đi, tất cả đi về nghỉ ngơi đi, hãy cố gắng rèn luyện.

Chỉ còn cách Cực Địa Chi Hành có hai ngày, tôi hy vọng mấy ngay nay, sau khi mọi tế người phi kiếm mới thì có thể vượt qua tầng thứ bảy của khảo nghiệm mà không có sự giúp đỡ của tôi”
“Vâng, thống lĩnh”
Ánh mặt của Tân Trạm bĩnh tĩnh như mặt hồ, sau khi nghe anh chỉ đạo xong thì đám người Ngô Đông đồng loạt đứng dậy, từ từ đi ra ngoài, trông vô cùng kỷ luật và nghiêm minh.

Cực Hàn cung chủ mỉm cười gật đầu, vẻ mặt của Tô Uyên thì lại đăm chiêu như đang suy nghĩ gì đó, sau đó lại nở một nự cười rồi liếc nhìn Tân Trạm một cái.

Cô ấy biết Tân Trạm có thể làm được tất cả những điều này mà.

Bọn họ biết rõ vừa nấy Tân Trạm đã ngưng tụ bản nguyên, hiện giờ cần có thời gian để bế quan, vậy nên đám người cung chủ và Dư bà bà tươi cười chúc mừng xong rồi lần lượt rời đi.

Còn về phần Tô Uyên… Chỉ thấy lúc này Tân Trạm đang mân mê khóe miệng, có vẻ như vẫn còn vương vấn chút dư vị.

Mùi thơm thoang thoảng và cảm giác ấm nóng vẫn chừa hề biến mất.

Không ngờ cô ấy lại nhào tới với một nụ hôn chuồn chuồn lướt ngay trước mặt mọi người, đứng là khiến cho lòng tần Trạm dậy sóng mà.

Nhưng Tô Uyên hay ngượng ngùng, xong việc lạp tức bay đi, không cho Tân Trạm có cơ hội đáp lại.


Tân Trạm nhẹ nhàng nở nụ cười rồi cũng bay về chỗ ở của mình, bắt đầu củng cố cơ sở cho bản nguyên thời gian vừa ngưng tụ được lúc nãy.

Trong hai ngày cuối cùng, Hàn Băng Vệ tiếp tục cố gắng rèn luyện thử nghiệm ở trong trận pháp, không cần Tân Trạm tăng độ khó, mà chính bọn họ tự tăng độ khó của việc rèn luyện mỗi ngày lên tám lần.

Mà đây gần như cũng đã là cực hạn của một tu sĩ, đến ngay cả tiên đan cấp bậc hoàn mỹ do Tân Trạm luyện chế cũng khó mà có thể bồi bổ trở lại.

Nhưng mà điên cuồng khổ luyện thì đương nhiên cũng sẽ nhận được kết quả tương ứng.

Vào sáng sớm ngày hôm sau, Hàn Băng Vệ đã có thể đột phá tầng thứ bảy thử nghiệm mà không có sự giúp đỡ của Tần Trạm.

Với nền tảng tu vi tổng thể kém hơn so với Hàn Băng Vệ trước đó, nhưng lại đạt được thành tích mà Hàn Băng Vệ lúc trước chưa từng làm được.


Tát cả mọi người đều vui mừng khôn xiết, đương nhiên bọn họ cũng hiểu rõ người góp phần lớn công lao trong chuyện này chính là Tân Trạm.

Chỉ trong vài ngày, ba thầy trò Thẩm Lục cũng dốc toàn bộ sức lực luyện khí, cộng với việc phối hợp với tu sĩ luyện khí của Cực Hàn cung do Cực Hàn cung chủ phái tới, khiến cho mỗi một Hàn Băng Vệ đều có một phi kiếm phù hợp và có thể phát huy tác dụng của Băng Thần Kiếm Quyết tốt nhất.

Sau đó, Tân Trạm cũng giao bản vẽ con rối trong tay cho Thẩm Lục.

Thẩm Lục cảm thấy hết sức xúc động, chòm râu rối kia cũng vểnh lên, bởi vì bản vẽ hoàn thiện Vô Tự Thiên Thư chính là sự tồn tại hoàn hảo và xinh đẹp nhất trên thế giới này.

Sau khi Thẩm Lục xem qua thì cảm thấy kinh ngạc như gặp được thần tiên, cảm giác ông ta đã nhận được một món lợi lớn, thậm chí còn có thể lấy nó làm tài liệu tham khảo cho một số món trong Bách Bảo tháp của ông ta..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện