Chương 92 Một Con Chó

Bọn họ đều cho rằng người trước mắt sẽ có giá trị vài tỷ là một đại phú hào, mọi người tìm đến nịnh bợ.

Lại không ngờ rằng giờ đã thành một người nghèo không xu dính túi!

Bởi vì anh, mọi người Lý gia đều mắt hết mặt mũi.

“Diệp Quân Lâm!!! Anh nói cho tôi biết xảy ra chuyện gì? Anh chưa rõ mọi chuyện đã đến tiếp nhận công ty?”

“Ta con mẹ nó hận không thể giết mày!”

Lý Thiên Hạo tức giận phát điên.

Trương Tùng tức giận mắng: “Con mẹ nó trong đầu mày đều là phân sao? Công ty này có liên quan gì tới mày sao?”

Lý Văn Hải tức giận đến mức nhảy dựng lên: “Cũng vì mày, toàn bộ mặt mũi Lý giŸ cổ ni cương Lý Văn Uyên cùng Triệu Nhã Lan càng là khóc nói: “Sao chúng tôi lại nuôi một tai hoa như anh chứ! Anh đừng có mơ mộng giúp tôi nữa có được không? Làm phiền đến người khác còn ảnh hưởng người khác!”

*Có người con rễ như vậy thật sự khổ tám đời rồi! Về sau đừng nói là chúng tôi quên biết anh!”

Thật sự, Lý Tử Nhiễm rất thất vọng với Diệp Quân Lâm.

Chuyện này so với với các truyện trước kia đều rất quá đáng.

š ị Bọn họ đều cho rằng người trước mắt sẽ có giá trị vài tỷ là một đại phú hào, mọi người tìm đến nịnh bợ.

Lại không ngờ rằng giờ đã thành một người nghèo không xu dính túi!

Bởi vì anh, mọi người Lý gia đều mắt hết mặt mũi.

“Diệp Quân Lâm!!! Anh nói cho tôi biết xảy ra chuyện gì? Anh chưa rõ mọi chuyện đã đến tiếp nhận công ty?”

“Ta con mẹ nó hận không thể giết mày!”

Lý Thiên Hạo tức giận phát điên.

Trương Tùng tức giận mắng: “Con mẹ nó trong đầu mày đều là phân sao? Công ty này có liên quan gì tới mày sao?”

Lý Văn Hải tức giận đến mức nhảy dựng lên: “Cũng vì mày, toàn bộ mặt mũi Lý gia đều mát hết!”

Lý Văn Uyên cùng Triệu Nhã Lan càng là khóc nói: “Sao chúng tôi lại nuôi một tai hoa như anh chứ! Anh đừng có mơ mộng giúp tôi nữa có được không? Làm phiền đến người khác còn ảnh hưởng người khác!”

*Có người con rễ như vậy thật sự khổ tám đời rồi! Về sau đừng nói là chúng tôi quên biết anh!”

Thật sự, Lý Tử Nhiễm rất thất vọng với Diệp Quân Lâm.

Chuyện này so với với các truyện trước kia đều rất quá đáng.

Làm cho Lý gia mắt hết mặt mũi!

Tốt xấu Lý gia ở Tô Hàng cũng có địa vị tương đối cao, kết quả bị bảo vệ đuổi đi.

Đây hết thảy đều do Diệp Quân Lâm!

Lý Tử Nhiễm trừng mắt Diệp Quân Lâm tức giận nói: “Em đã nói bao nhiêu lần rồi, làm việc làm đến nơi đến chốn đi, không nên quá xúc động, sao cứ làm chuyện không nắm chắc! Anh làm cho em quá thất vọng rồi! Anh không thể làm ông nội tự hào thì thôi còn làm ông mắt hết mặt mũi!”

“Nhưng mà, không sao. Về sau chúng ta cố gắng xây dựng cuộc sống ổn định là được! Em tin anh làm được điều này.”

Lý Tử Nhiễm nói một tràng nhưng cuối cùng vẫn muốn Diệp Quân Lâm thoải mái một chút.

Đây chính là điểm mà Diệp Quân Lâm rất thích ở Lý Tử Nhiễm.

Thất vọng là vậy.

Nhưng thủy chung tin tưởng anh.

Có nữ nhân nguyện tin tưởng mình là một điều vô cùng hạnh phúc.

“Được, về sau nghe lời eml”

Diệp Quân Lâm lại cười nói: “Nhưng mà em yên tâm, anh sẽ nhanh chóng lấy lại tập đoàn Quân Lâm!”

“Đừng khoác lác!!!”

“Tôi thật muốn tát chết anh al”

Trương Tùng, Lý Tùng Khuê nỗi giận.

Lý Thiên Hạo cảnh cáo ằn nữa nói: “Lý Văn Uyên coi trọng con rể như mày, về cũng sẽ không dính dáng gì tới Lý gia! Gặp chuyện không may chớ liên lụy Lý gial”

Mọi người Lý gia giận đùng đùng rời đi.

Lý Văn Uyên cùng Triệu Nhã Lan nhìn chòng chọc vào Diệp Quân Lâm: “Anh thật sự là một đứa vô dụng!!!

Nói xong, hai người cũng rời đi.

Lý Tử Nhiễm an ủi: “Quân Lâm, ba mẹ họ đang giận thôi, anh không cần để ý a, dù sao anh còn sống là đủ.”

Diệp Quân Lâm không sao cả mỉm cười: “Không sao, qua rồi thì thôi.”

Hai người Diệp Quân Lâm hai rời đi không lâu.

Một chiếc màu vàng thiết kế riêng của Rolls-Royce dừng trước cửa tòa nhà của tập đoàn Quân Lâm.

Đám người Hoa Thiên Hải lập tức đón tiếp, Hoa Thiên hải tự mình mở cửa xe.

: Bước xuống xe một người đàn ông mặc tây trang màu trắng, giày , y phục đều là do bậc thầy thủ công cao cấp của Italia chế tạo.

Người đàn ông nâng đỡ gọng kính vàng, cười nói: “Diệp Quân Lâm cùng Lý Tử Nhiễm đã rời đi?”

Người đàn ông kia chính là !

“Tiêu thiếu bọn họ đều rời đi! Diệp Quân Lâm giống như là một con chó!”

Hoa Thiên Hải cười nói.

cong môi lạnh lùng nói: “Kế tiếp tôi muốn nhằm vào Diệp Quân Lâm cùng Lý Tử Nhiễm!”

“Tôi muốn Diệp Quân Lâm giống như Lục Vân Đình phải nhảy lầu tự sát, còn Lý Tử Nhiễm phải ngoan ngoãn nằm trên giường của tôi, ở dưới người của ta hầu hại”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện