Chương 17. Anh Và Côn Luân Tướng Quân Có Quan Hệ Gì

Căn biệt thự do Diệp Quân Lâm thiết kế là số A88.

Hiện tại bốn căn biệt thự A88, A87, A89, B88 đều đã đứng đầy binh linh được trang bị đầy đủ vũ khí.

Bao vây bốn phía, nghiêm chỉnh đợi lệnh, vũ khí trong tay toàn bộ đều đã lên đạn.

Bọn họ chỉ đợi lệnh được hạ xuống.

Phía trước biệt thự.

Diệp Diệu Dương một mặt cười lạnh đăm đăm nhìn Diệp Quân Lâm: “Thế nào? Người đâu? Còn chưa đến sao?”

Diệp Quân Lâm búng tay một tiếng.

Giây tiếp theo.

“Ầm… ầm… ầm.

Mặt đất đột nhiên rung chuyển, tiếng bước chân ầm ầm vang lên.

“Tình huống gì đây? Có chuyện gì?”

Thuộc hạ của Tam gia nhìn xung quanh, mỗi một người đều hoảng sợ.

Tiếng bước chân càng ngày càng rõ, âm thành dày đặc, giống như thiên binh vạn mã tập kích bất ngờ.

“Đây là?”

Thời điểm nhìn thấy tứ phía đều bị binh lính bao vây, bọn thuộc hạ của Tam gia liền bị dọa sợ.

Sử Hồng Phi choáng váng.

Diệp Diệu Dương choáng váng.

Tam gia choáng váng.

Tất cả mọi người đều bị dọa ngây người.

Làm sao lại có nhiều binh lính như vậy?

Binh lính tứ phía tạo thành một đoàn, đem mọi người bao vây lại.

Họng súng lạnh lẽo nhắm vào đám người Diệp Diệu Dương.

Răng rắc…

Càng khoa trương hơn chính là ở khoảng trống bên ngoài, một khẩu đại pháo đã sẵn sàng, sau khi điều chỉnh phương hướng, cũng nhắm đúng vào đám người Diệp Diệu Dương.

Bọn họ thậm chí còn nhìn thấy pháo xạ kích…

“Lạch cạch, lạch cạch…”

Những tên thuộc hạ của Tam gia đều lần lượt ném đi vũ khí trong tay, gio tay đâu hàng.

Có vài người đã sợ đến tè ra quần.

Giữa sân tràn ngập mùi nước tiểu.

Ngay cả Tam gia cũng vứt đi hạch đào trong tay, ngoan ngoãn giơ tay đầu hàng.

Tam gia là lão đại đã tung hoành ngang dọc hơn mười năm, có tình cảnh nào mà chưa thấy qua?

Giết mười mấy người cũng không cần chớp mắt.

Nhưng tình cảnh hôm nay thật sự dọa ông ta sợ rồi!

Sử Hồng Phi trực tiếp quỳ trên mặt đất: “Tôi cái gì cũng chưa làm Diệp Diệu Dương nhìn thấy họng súng lạnh băng, sợ tới mức run rẫy.

“Tôi… tôi cũng chưa làm gì cả.”

Diệp Diệu Dương làm sao có thể nghĩ ra chỉ một cuộc điện thoại của Diệp Quân Lâm, liền gọi đến cả một quân đoàn…

Lý Tử Nhiễm trước sau vẫn trong tình trạng chắn động, sau khi hoàn hồn, cô nhìn về phía Diệp Quân Lâm.

Thời khắc này, cô cảm thấy Diệp Quân Lâm dường như phát ra ánh sáng.

Anh có thể gọi đên một đội quân như vậy chỉ với một cuộc điện thoại?

Lúc này từ trong đội quân một người bước ra.

Người chỉ huy tác chiến mang quân hàm có hai vạch vàng và ba ngôi sao.

Rõ ràng là một vị đại tá.

“Sĩ quan chỉ huy quân đoàn Cương Thiết quân khu Tô Hàng Thẩm Hiểu Huy tuân theo mệnh lệnh bảo vệ Côn Luân tướng quân.”

Thảm Hiểu Huy khom người nói, cố ý không nhìn Diệp Quân Lâm.

Ở hướng khác, từ trong đám người đông đúc, một người đàn ông với quân hàm có một ngôi sao trên vai bước ra.

Một vị thiếu tướng cũng xuất hiện.

“Thanh Long thiếu thướng, quân đoàn Cương Thiết đã bao vây toàn bộ nơi này! Xin đợi lệnh!”

Thảm Hiểu Huy bước đến trước mặt Thanh Long, thực hiện nghỉ thức chào của quân đội.

Thanh Long thiếu tướng tháo găng tay xuống, lạnh giọng nói: “Các người có biết nơi này là chỗ ở của ai không?”

Diệp Diệu Dương bị dọa đến toàn thân chấn động, run rẫy nói: “Chăng lẽ là là là… là Côn Luân tướng quân?”

Thanh Long mỉm cười: “Đúng vậy, nơi này đúng là biệt thự của Côn Luân tướng quân.”

Diệp Diệu Dương hít sâu một hơi.

Bị dọa đến sắp ngắt xỉu.

Tam gia nghe đến cái tên này, sợ tới hồn vía lên mây, sắc mặt trắng bệch không chút tơ máu.

Nếu biết đây là địa bàn của Côn Luân tướng quân, mẹ nó cho ông ta mười cái mạng ông ta cũng không dám tới.

“Các người mang nhiều người đến đây như vậy, là muốn làm cái gì? Muốn ám sát Côn Luân tướng quân sao?”

Ánh mắt Thanh Long thiếu tướng bỗng nhiên dừng trên người Diệp Diệu Dương và Tam gia.

Diệp Diệu Dương, Tam gia, Sử Hồng Phi cùng hơn 100 người toàn bộ quỳ rạp xuống đất.

“Hiểu lầm, là hiểu lầm, hoàn toàn là hiểu lầm…”

Cảnh tưởng hơn 100 người quỳ rạp trên mặt đất dập đầu cực kỳ hoành tráng.

Lý Tử Nhiễm cũng rất nhanh bị dọa ngắt đi.

Chuyển biến trước sau quá lớn rồi đi?

Mấy tên côn đồ này mà lại bị dọa sợ thành như vậy?

“Tử Nhiễm em vào biệt thự trước đi, không cần quấy rầy người ta làm việc.”

Diệp Quân Lâm nói.

Lý Tử Nhiễm đã sớm bị cảnh tượng này dọa sợ.

Vâng lời chạy vào biệt thự, cô thậm chí không dám nhìn một cái.

“Các vị thủ trưởng việc này thật sự không liên quan đến tôi, tôi chỉ là bị Diệp Diệu Dương thuê đến…”

“Đúng đúng đúng, chúng tôi cũng không biết!”

Tam gia cùng hơn 100 tên kia vội vàng phủi bỏ sạch sẽ tội trạng, toàn bộ đều ném cho Diệp Diệu Dương.

Diệp Diệu Dương bị dọa choáng váng, phun ra một ngụm máu.

“Để bọn họ đi đi!”

Điều khiến ba người Diệp Diệu Dương không ngờ đã xảy ra, vậy mà Diệp Quân Lâm lại mở miệng.

Khủng bồ nhát chính là Diệp Quân Lâm vừa mở miệng, Thanh Long thiếu tướng lại vung tay lên: “Nhanh cút đi, đừng để tôi gặp lại.”

Điều này nói rõ Diệp Quân Lâm là…

Một sự thật khủng khiếp hiện ra trong đầu mọi người.

Tam gia cùng hơn 100 tên thuộc hạ nhanh chóng rời khỏi.

Như sợ có người sẽ cho họ một viên đạn.

“Diệp… Diệp thiếu tôi là người vô tội! Tất cả là Diệp Diệu Dương…”

Sử Hồng Phi cũng nhanh chóng trốn tránh trách nhiệm.

Diệp Quân Lâm đột nhiên mỉm cười: “Thanh Long, đối với những kẻ phản bội nên làm thế nào?”

“Phải trừng phạt!”

Thanh Long hét lên.

Sử Hồng Phi bị dọa ngắt đi.

Nhưng kết cục của kẻ phản bội chỉ có một con đường chết.

Sử Hồng Phi chết!

Diệp Diệu Dương nhìn thấy kết cục của Sử Hồng Phi, ngay lập tức cầu xin: “Anh Quân Lâm, bọn em không biết thân phân hiện tại của anh, nễ mặt đều là người nhà, anh tạm tha cho em đi?

Chỉ cần anh quay lại, người trong nhà khẳng định rất vui mừng!”

Lúc này Diệp Thiếu Dương vậy mà lại chơi trò tình thân.

Diệp Quân Lâm vui vẻ: “Lúc tôi bị các người đánh gãy tay chân giống như một con chó ném ra đường, các người có nghĩ chúng ta là người nhà không?”

“Anh, đó là hiểu lầm, tuyệt đối là hiểu lầm!”

Diệp Diệu Dương đã khóc tới nơi.

“Tao nghe nói mày còn muốn ngủ với vợ tao?”

Diệp Quân Lâm từng bước đến gần Diệp Diệu Dương.

Diệp Diệu Dương bị dọa đến đứng không nổi, lắp bắp: “Anh, đó là nói đùa, nói đùa thôi…”

“Mày cũng xứng để nói đùa?”

Diệp Quân Lâm đấm một quyền vào mặt Diệp Diệu Dương.

Một quyền này liền khiến Diệp Diệu Dương bắt tỉnh.

“Tống nó đến Diệp gia! Nói đây là món quà đầu tiên Diệp Quân Lâm tặng!”

Diệp Quân Lâm mặt không cảm xúc.

“Đã hiểu, tướng quân!”

Thanh Long nói.

“À, tôi nhớ anh rồi, đại tá Thẫm Hiểu Huy.”

Diệp Quân Lâm nhìn Thẩm Hiểu Huy một cái.

“Hướng tướng quân chào!”

Thẩm Hiểu Huy hét lên một tiếng, toàn bộ binh sĩ của quân đoàn Cương Thiết liền hướng Diệp Quân Lâm kính lễ.

Diệp Quân Lâm cũng đáp lại theo nghỉ thức quân đội tiêu chuẩn!

Lúc Diệp Quân Lâm bước vào biệt thự, nhìn thấy Lý Tử Nhiễm đang run rẫy ngồi trên ghế sô pha.

Tình cảnh ngàn người tụ tập hôm nay thật sự đã dọa đến cô.

Vì vậy mà Lý Tử Nhiễm cũng không dám liếc mắt nhìn tình huống bên ngoài lấy một cái.

“Tử Nhiễm yên tâm, không có việc gì, mọi chuyện đều đã được giải quyết. Biệt thự này từ nay về sau là của chúng ta rồi.”

Diệp Quân Lâm ôm lấy Lý Tử Nhiễm.

Lý Tử Nhiễm ngẳng đầu, không chắc chắn hỏi: “Thật sao?”

“Thật sự! Bằng không bọn khốn kia đã ở rồi, chúng ta nhất quyết không ở nữa, anh định sẽ phá bỏ xây lại toàn bội”

Diệp Quân Lâm nói.

Lý Tử Nhiễm hoàn hôn trở lại, nghiêm túc nhìn Diệp Quân Lâm hỏi: “Quân Lâm, em hỏi anh một chuyện, anh phải thật lòng trả lời eml”

“Được, em hỏi đi.”

Lý Tử Nhiễm cắn môi hỏi: “Anh và Côn Luân tướng quân, hay là nói anh với Thanh Long thiếu tướng có quan hệ gì? Hãy nghiêm túc trả lời em!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện