"Làm sao vậy?" Diệp Nam Nhật thấy thế, hỏi.  

"Không có gì ạ." Đường Tuấn lắc lắc đầu, hơi thở thứ ba tuy rằng mạnh hơn rất nhiều so với sư huynh muội Thiệu Nhất Nguyên, nhưng với anh mà nói vẫn như cũ không đáng để vào mắt. Hơn nữa đối phương hình như căn bản không cảm ứng được anh, bởi vậy có thể thấy được, thực lực của đối phương thấp hơn anh nhiều.  

Advertisement

Ngoài phòng bệnh cao cấp có mấy người vệ sĩ mà Diệp Nam Nhật sắp xếp đang đứng, nhìn thấy Diệp Nam Nhật và Đường Tuấn đi đến, họ nào dám ngăn trở, lập tức mở cửa cho hai người.  

Hai người vừa bước vào trong phòng bệnh lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người, gương mặt trắng bệch của Diệp Thanh Phương tràn đầy tức giận, còn Tề Hưng thì cười lạnh, nhưng trái lại Lý Ngọc Mai, trong đôi mắt đẹp kia hiếm thấy lại lộ ra một chút lo lắng. Về phần thầy Quách, ngay cả mắt cũng chưa mở ra, hai tay khoanh trước người, hình như đang nhắm mắt dưỡng thần.  

"Cha, cha dẫn anh ta tới đây làm cái gì? Là tới để nhục mạ con sao?" Ánh mắt của Diệp Thanh Phương đỏ ngầu, anh ta cuồng loạn hét lên.  

Dù sao Diệp Thanh Phương cũng là đứa con do Diệp Nam Nhật nuôi từ nhỏ đến lớn, ông ta có chút không đành lòng khi nhìn thấy bộ dạng anh ta như vậy, vì vaayj nhanh chóng giải thích: "Thanh Phương, cha nghĩ còn cùng Đường Tuấn hẳn là có chút hiểu lầm, vì vậy dẫn cậu ấy đến đây giải thích với con một chút, để tránh trong lòng hai đứa sinh ra khoảng cách."

Diệp Thanh Phương cười lạnh lùng nói: "Khoảng cách? Nếu cha đã biết sẽ có hậu quả như vậy, sao còn đưa cái đứa..., đưa anh ta về làm cái gì?”  

Vốn dĩ Diệp Thanh Phương định nói là con hoang, nhưng dù sao vì nể mặt Diệp Nam Nhật, nên cũng không nói lời quá khó nghe.  

“Chú Diệp, cháu cũng thấy chú làm chuyện này không đúng lắm.”  

Tề Hưng nói: “Thanh Phương là con trai của chú, mặc dù không phải là con đẻ, nhưng tập đoàn Nam Nhật sau này chắc chắn sẽ do cậu ấy tiếp quản. Vậy mà bây giờ chú lại vì một người ngoài mà đối xử với cậu ấy như vậy, cháu thay cậu ấy cảm thấy không đáng!”  

“Tề Hưng, đây là chuyện nhà nhà họ Diệp chú, khi nào đến lượt cháu xía mũi vào.”  

Diệp Nam Nhật lạnh lùng nói.  

Tề Hưng lại tiếp tục: “Chú Diệp, Thanh Phương là bạn cháu, cậu ấy tủi thân như vậy, sao cháu có thể trơ mắt nhìn cơ chứ! Chú không nói giúp cậu ấy, lẽ nào cũng không cho đứa bạn như cháu nói giúp cậu ấy mấy câu sao?”  

Sau đó hắn khẽ nghiêng đầu nhìn Đường Tuấn mở miệng: “Tôi đã nói với anh rồi, thành phố Vinh không phải là nơi anh thích đến thì đến. Bây giờ tôi cho anh một cơ hội, anh quỳ xuống xin lỗi Diệp Thanh Phương, tôi sẽ để anh an toàn rời đi, nếu không thì đừng trách tôi không khách sáo!”  

Đường Tuấn khẽ cười, nói: “Tôi cũng muốn xem cậu Tề làm thế nào để không khách sáo với tôi!”  

Tề Hưng cười lạnh lùng, trả lời: “Anh sẽ sớm nhìn thấy thôi.”  

“Thầy Quách, mời thầy ra tay dạy bảo tên nhóc không biết trời cao đất dày này là gì đi ạ!”  

Tề Hưng nói với thầy Quách.  

Thầy Quách mới từ từ mở mắt ra, liếc Đường Tuấn một cái, nói: “Chính là cậu đánh Diệp Thanh Phương sao?” 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện