“Cậu Đường, em họ của tôi không xúc phạm đến cậu chứ?” Ninh Đình Trung có chút bất an hỏi. Hiện tại Đường Tuấn có liên quan đến tiền đồ của nhà họ Ninh anh ta, nếu như bởi vì Lê Nhược Nam mà mất đi một sự trợ giúp lớn như vậy, e rằng anh ta sẽ hối hận đến xanh ruột mất.  

Ánh mắt Đường Tuấn lạnh nhạt, nhẹ nhàng lắc đầu. Chỉ là một Lê Nhược Nam, còn không có tư cách khiến anh nổi giận.  

Advertisement

Ninh Đình Trung thấy vậy, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.  

Sau nửa giờ, xe dừng lại tại một quảng trường cách Bảo Tế Minh không xa.   

Hai người Đường Tuấn và Ninh Đình Trung đi về phía Bảo Tế Minh, dọc đường đi bọn họ phát hiện có không ít người cũng đều đi đến Bảo Tế Minh. Trong đám người, hai người nghe được không ít tiếng thảo luận.  

“Không nghĩ tới đã nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có người dám thách đấu y thuật với nhà họ Vương. Thật là một màn khiến người ta mong đợi.”  

“Thôi đi, có cái gì để mong đợi. Chắc là thằng nhóc không biết từ nơi nào nhảy ra, muốn dựa vào nhà họ Vương để nổi tiếng. Đáng tiếc, tên này đã tính toán nhầm rồi. Có người nói y thuật của Vương Tấn Lợi nhà họ Vương đã không kém ông nội cậu ta là Vương Trọng Khang bao nhiêu, người bình thường sao có thể so bì được.”  

“Nhưng tôi nghe nói lần này hình như là cậu ấm nhà họ Vương chủ động khiêu chiến người ta mà?”  

“Thôi đi. Cậu ấm nhà họ Vương có địa vị như thế, có thể có người đáng để cậu ta chủ động khiêu chiến sao. Anh đừng tin lời đồn đại linh tinh.”  

Ninh Đình Trung yên ổn ở bên cạnh nghe những câu nói này, sau đó lặng lẽ quan sát vẻ mặt Đường Tuấn, lại phát hiện biểu cảm Đường Tuấn rất bình tĩnh, giống như kẻ trong miệng những người kia không phải là cậu ta vậy. Điều này khiến trong lòng Ninh Đình Trung có hơi lo lắng, nhỏ giọng hỏi:  

“Hay là chúng ta không đi nữa, ngược lại cũng không có ai biết cậu, cũng không tính là chuyện mất mặt.”  

Đường Tuấn cười nói:  

“Anh vẫn chưa rõ sao? Chỉ là thời gian một buổi tối, nhưng bây giờ gần như ai cũng biết tin Vương Tấn Lợi muốn so y thuật với tôi.”  

Ninh Đình Trung hơi thay đổi sắc mặt nói:  

“Ý cậu là Vương Tấn Lợi đang ép cậu phải thi đấu!”  

Đường Tuấn không trả lời, nhưng trong ánh mắt đã có chiến ý hừng hực. Đều là thế gia Đông Y, đương nhiên muốn thỉnh giáo một chút bản lĩnh của đối phương.  

Hai người rất nhanh đã đến cửa Bảo Tế Minh, nhìn đám người đông đúc trước cửa ra vào, anh không khỏi cười khổ ra tiếng. Đang nghĩ có nên liên hệ với người Bảo Tế Minh để bọn họ đi ra nghênh đón không, lại nghe được một tiếng thắng xe ô tô. Ngay sau đó Lý Ngọc Mai dưới sự bảo vệ của bảy, tám vệ sĩ đi đến.  

Lý Ngọc Mai đi thẳng đến trước mặt Đường Tuấn, lạnh lùng nói:  

“Đi thôi. Theo tôi vào.”  

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện