Hoang Vũ Cực lại không biết suy nghĩ trong đầu của Hoang Vô Dục, vẫn hét to: “Thiếu gia Hoang Vô Dục, chính là tên này làm tôi bị thương. Anh phải làm chủ cho tôi. Thiếu gia Hoang Vô Dục, anh ta còn nói, chỉ cần anh ta ở đây, cho anh mượn mười lá gan, anh cũng không dám động thủ. Loại người cuồng vọng này, anh nhất định phải giáo huấn anh ta một trận, để cho anh ta hiểu được trời cao địa rộng là như thế nào!”  

Hoang Vũ Cực càng nói càng hưng phấn, như thế anh ta vừa hét vừa nhìn thấy cảnh Đường Tuấn bị đánh ngã. Nhưng anh ta không phát hiện vẻ mặt Hoang Vô Dục ngày càng u ám.  

Hoang Vô Dục dẫn theo cấm vệ Hắc Giáp dừng trên đài cao. Đám người Hoang Tàn Phong vội vàng tiến lên, cung kính nói: “Chuyện này không liên quan đến anh Đường. Tất cả tội lỗi hãy trách mạch Đệ Cửu Mạch chúng tôi.”  

Hoang Vô Dục không nói một lời.  

“Yên tâm, tôi nói chỉ cần có tôi ở đây, anh ta cũng không dám động thủ. Nếu anh ta dám làm điều đó, tôi sẽ đánh anh ta thành con lợn.”  

Đường Tuấn thản nhiên nói.     

Sắc mặt mấy người Hoang Tàn Phong thay đổi, trầm giọng nói: “Anh Đường, đừng nói nữa.”  

Ông ta chủ động gánh chịu tội lỗi, chính là vì bảo vệ Đường Tuấn. Vậy mà hiện tại Đường Tuấn còn nói những lời như vậy, Hoang Vô Dục tha cho anh mới là lạ.     

Advertisement

Đường Tuấn lại coi như không nghe thấy, nhìn Hoang Vô Dục, nói: “Anh muốn thay anh ta làm chủ sao? Hay là phải giáo huấn tôi một trận thật tốt? Anh có chắc không?”    

Ánh mắt Đường Tuấn trêu chọc.    

“Xong rồi! Không cứu được nữa rồi!”  

Đám người Hoang Tàn Phong cũng không nghĩ được gì nữa.    

Hoang Vũ Cực cứ tưởng Đường Tuấn nói những lời này sẽ khiến Hoang Vô Dục lập tức ra tay, nhưng Hoang Vô Dục lại bình tĩnh đến kỳ lạ.    

Advertisement

Lúc này, Hoang Vũ Cực cũng phát hiện Hoang Vô Dục có điều gì đó khác thường.  

“Thiếu gia Hoang Vô Dục.” - Hoang Vũ Cực trầm ngâm nói.         

“Câm miệng lại.” -  Hoang Vô Dục quát.           

Sau đó trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, anh ta từng bước đi tới trước mặt Đường Tuấn, giọng nói mang theo vài phần cung kính, nói: “Hoang Vô Dục chào anh Đường.”  

Đường Tuấn lạnh lùng nói: “Anh muốn làm chủ cho anh ta sao?”  

Nói xong, anh đá cho Hoang Vũ Cực một cái.  

Tuy rằng biểu cảm của Hoang Vô Dục không dễ nhìn, nhưng anh ta vẫn cung kính trả lời: “Không dám ạ.”  

Đám người Hoang Tàn Phong vô cùng ngạc nhiên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?  Hoang Vô Dục là người luôn luôn kiêu ngạo, ương ngạnh, nhưng bây giờ lại dịu dàng như thế, thật sự không thể tưởng tượng nổi.  

“Anh Đường không hề lừa gạt em.” - Cô bé nhảy nhót.           

“Ba. Không thể tưởng được! Thân phận anh Đường thật sự không tầm thường.”  

Hoang Dược Phi và Hoang Vũ ngạc nhiên, trên mặt bỗng nhiên lộ ra vẻ mừng như điên, mặc kệ như thế nào, nguy cơ bị tiêu diệt của Đệ Cửu Mạch coi như giải trừ.     

Có thể làm cho Hoang Vô Dục ngang ngược biểu hiện như thế, Đường Tuấn chắc chắn là đại nhân vật mà họ không biết.  

Nhìn thấy dáng vẻ của đám người Hoang Tàn Phong, Hoang Vô Dục nhướng mày, trầm giọng nói: "Anh Đường, anh có thể bảo vệ họ nhất thời, nhưng không thể bảo vệ họ một đời.”  

Anh ta hơi dừng lại, nói tiếp: “Hội trưởng lão trong tộc chúng tôi đã quyết định, đá tộc của họ ra khỏi bộ tộc Cổ Hoang Thú. Không có danh hào Cổ Hoang Thú, kết cục của họ còn thảm hơn lúc này gấp mười lần.”  

“Không thể có chuyện đó được. Cậu gạt người!” - Hoang Tàn Phong điên cuồng gầm lên, nhìn chằm chằm Hoang Vô Dục, run rẩy nói: “Thiếu gia Hoang Vô Dục, nhất định là cậu đang lừa gạt chúng tôi đúng không? Nếu bởi vì lời nói của anh Đường thì tôi xin lỗi cậu.”  

Những tộc nhân khác của Đệ Cửu Mạch cũng nhìn về phía Hoang Vô Dục, muốn nghe chính miệng anh ta nói lại một lần nữa.     

Hoang Vô Dục cười lạnh, nói: “Thân phận của tôi bây giờ, cũng không cần lừa gạt các người. Lần này tôi tới Đan Hà Cảnh, chính là muốn tuyên bố với các người mệnh lệnh này.”  

Trong khi nói chuyện, anh ta lấy ra một cuốn sách gấm.    

Anh ta triển khai văn tự trong cuốn sách gấm, hơn trăm chữ chằng chịt hiện lên trên không trung.   

Nhìn thấy văn tự trên sách gấm, ảo tưởng của tất cả đám người Hoang Tàn Phong đều tan vỡ.     

Hoang Tàn Phong tê liệt ngồi bịch xuống mặt đất, mặt xanh mét, lẩm bẩm nói: “Vì sao lại như vậy?”   

Vẻ mặt của những trưởng lão khác vô cùng mất mát.   

Gần trăm tộc nhân của Đệ Cửu Mạch đều cúi đầu, yên lặng rơi lệ.       

Vốn tưởng rằng nghênh đón thi thể Hoang Cửu Hỏa thì mạch của họ có cơ hội quật khởi, không nghĩ lại nghe được tin dữ như vậy.           

“Tại sao?”  

Hoang Vô Dục chế nhạo nói: “Những năm gần đây, mạch của các người đã cống hiến gì cho bộ tộc chúng ta chưa? Mỗi lần đại hội gia tộc, các người đều là mạch xếp cuối cùng, là sỉ nhục của bộ tộc chúng ta! Càng đừng nói đến mạch của các người đã hơn mười nghìn năm nay chưa từng xuất hiện người thức tỉnh. Tám Mạch khác, mấy nghìn năm đều sẽ xuất hiện một người, duy chỉ có các người, từ trước tới này không hề có một người nào xuất hiện.”  

Cơ thể Hoang Tàn Phong run rẩy, ông ta nói: “Tôi vô cùng hổ thẹn với tổ tiên!”  

Ông ta đánh mạnh vào đầu mình.      

Hoang Vô Dục thấy thế thì cười lạnh. Trong lòng anh ta suy nghĩ, loại phế vật này, chết mới tốt.    

Các trưởng lão khác của Đệ Cửu Mạch phản ứng không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn.  

“Đủ rồi.”  

Một tiếng quát lạnh vang lên.     

Cơ thể Hoang Tàn Phong cứng đờ, bàn tay sắp đánh vào đầu mình cũng dừng lại giữa không trung, không cách nào tiếp tục.   

Ông ta nhìn Đường Tuấn, nói: “Anh Đường, tôi là tội nhân của mạch chúng tôi, anh không nên ngăn cản tôi, để tôi lấy cái chết tạ tội.”  

Đường Tuấn nói: "Chết không thể giải quyết vấn đề. Ông chết rồi, hai con gái của ông phải làm sao?”  

Hoang Dược Phi cùng Hoang Vũ nhào tới trước người Hoang Tàn Phong, gắt gao nắm lấy tay ông ta.       

Hoang Tàn Phong ôm hai người con gái của mình, khóc lóc nói: “Ba có lỗi với các con, tôi có lỗi với tộc nhân.”  

Vẻ mặt các tộc nhân khác của Đệ Cửu Mạch càng bi thương.   

Hoang Vô Dục ném sách gấm đến trước mặt Hoang Tàn Phong, nói: “Trang sách gấm này chính là do hội trưởng lão phát ra, từ nay về sau, mạch của các người không có bất kỳ quan hệ gì với bộ tộc Cổ Hoang Thú chúng tôi!”  

Hoang Vũ Cực nhìn Đường Tuấn, lạnh lùng nói: “Ha ha ha, anh thấy rồi đấy, anh không cứu được họ đâu.”  

Đường Tuấn không để ý Hoang Vũ Cực, nói với Hoang Tàn Phong: “Người thức tỉnh là gì?”  

Từ lời nói Hoang Vô Dục, anh biết được sở dĩ Đệ Cửu Mạch bị đá ra khỏi tộc quần, nguyên nhân là bởi vì Đệ Cửu Mạch đã rất lâu không xuất hiện người thức tỉnh.     

Hoang Tàn Phong đã không còn tâm tư giải thích, Hoang Dược Phi lau nước mắt, nói: “Bộ tộc Cổ Hoang Thú chúng em am hiểu tinh thần lực, mà một số ít thiên tài dị bẩm tinh thần lực sẽ xuất hiện biến dị, loại biến dị này chúng em gọi là thức tỉnh, một khi thức tỉnh, tinh thần lực của người đó sẽ tăng gấp đôi, việc tu luyện thành nửa bước Thần Quân cũng không phải vấn đề lớn.”   

Đường Tuấn nhíu mày, nói: “Vậy nếu Mạch các em cũng có người thức tỉnh xuất hiện, có phải sẽ không bị đá ra khỏi tộc quần hay không.”  

Hoang Dược Phi gật đầu, nói: “Dựa theo đạo lý mà nói là như vậy, nhưng mà...”  

“Nhưng sự thức tỉnh này là không chắc chắn, đây là yếu tố mà con người không thể kiểm soát được. Huống hồ, hơn mười nghìn năm nay, Đệ Cửu Mạch đã không xuất hiện người thức tỉnh, anh cho rằng trong thời gian ngắn có thể xuất hiện sao?”  

Hoang Vũ Cực tiếp lời, lạnh lùng nói.           

Hoang Vô Dục cũng thở dài nói: “Muốn tinh thần lực là được thật sự quá khó khăn, thế hệ chúng tôi chỉ có một người ở Đệ Nhất Mạch thức tỉnh trước đó không lâu, hiện giờ đang bế quan. Ngoại trừ anh ta ra, thế hệ chúng tôi hiện tại không có người thức tỉnh nào khác xuất hiện.”  

“Nó thật sự là thứ mà con người không thể khống chế sao?”   

Đường Tuấn nhíu mày.    

Hoang Vũ Cực khinh thường nói: “Chúng tôi cũng từng mời bác sĩ thần, nhưng ngay cả bác sĩ thần cũng không làm gì được, anh cảm thấy anh làm được không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện