Chương 171

“Hộ thể canh khí! Cậu… cũng là tông sư sao?”

Huyết Lang thốt lên kinh ngạc, trong lòng càng nổi lên sóng to gió lớn.

Hắn ta tu hành hơn mười năm, trải qua vô số gian nan hiểm trở, mới bước chân vào cảnh giới tông sư.

Ai có thể nghĩ đến… Tân Vũ Phong trước mắt này, lại có thể là võ đạo tông sư!

“Các hạ, anh là người của môn phái nào?”

Huyết Lang cẩn thận dè chừng hỏi.

“Thân phận của tôi, anh không xứng đáng được biết!”

Tần Vũ Phong hàm hồ lên tiếng, tựa như vốn dĩ không để Huyết Lang vào mắt.

Nếu là người khác dám to gan lớn lối như thế, Huyết Lang sớm đã nổi điên.

Nhưng lúc này, hắn ta hoàn toàn không có nổi giận, ngược lại càng thêm kiêng kị. Hắn ta nhận thấy, Tân Vũ Phong tuổi còn trẻ đã là võ đạo tông sư, lai lịch tuyệt đối không tầm thường, rất có khả là nhân vật trọng yếu của tông môn nào đó!

“Các hạ, giữa tôi và anh vốn dĩ không có thù oán sâu nặng gì, hà tất phải liều mạng anh chết tôi sống? Tôi đây lùi một bước, coi như hôm nay chưa xảy ra chuyện gì cả!” Huyết Lang thấp giọng nói.

Cái gì?!

nhà, đả thương không ít bảo vệ rồi nhỉ”

Để hai cánh tay lại đây, xem như anh đã đền tội!”

Tần Vũ Phong lạnh lùng mở miệng, ngữ khí vô cùng cứng rắn.

“Anh đây là có ý gì? Chỉ vì mấy người bảo vệ, lại muốn bất chấp mặt mũi với tôi như vậy?”

Sắc mặt Huyết Lang lập tức tối sâm lại, khó coi như nuốt phải con ruồi.

“Hoặc là, tự chặt hai cánh tay xuống! Hoặc là, chết!”

Giọng Tân Vũ Phong ẩn chứa ý chí như chém đỉnh chặt sắt, không cho.

phép kháng cự.

Nê Bồ Tát cũng phải nổi giận ba phần!

Nghe được lời này, Huyết Lang nháy mắt giận tím mặt, cũng không màng đến cảnh giác, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thằng nhãi này, ăn hiếp người quá đáng, cậu thật sự nghĩ là tôi sợ sao”

Chúng ta đều là tông sư, nếu thật sự đánh nhau, còn chưa biết ai chết ai sống đâu!”

Trên người hắn ta phát ra sát khí khủng bố, dường như muốn đem mọi thứ xung quanh biến thành núi thây biển máu, không biết hắn ta đã đồ sát bao nhiêu sinh mạng, mới có thể đúc nên sát khí như vậy.

“Tôi mười tám tuổi xuất đạo, trong vòng ba năm hoàn thành thành tựu Bách nhân trảm, trở thành Kim bài sát thủ ưu tú nhất!”

“Đến bây giờ, người chết trong tay tôi, đã đạt đến 823 người!”

“Còn cậu, sẽ trở thành người thứ 824”

Vừa nói, Huyết Lang vừa cởi bỏ áo khoác, để lộ ra cơ thể cường tráng.

Nhìn từ xa, trên người hắn ta chằng chịt vết sẹo, trải rộng khắp nơi, phủ kín toàn thân.

Hắn ta tựa như một con thú dữ xuất chuồng!

Bất kể là ai, nhìn thấy hắn ta đều sợ mất mật.

“Hừ”

Đột nhiên, Tân Vũ Phong cười khẩy một tiếng, đứng từ xa nhìn hắn ta, nói: “Giết hại tám trăm người mà đã đắc ý như thế? Vậy anh có biết… tôi đã từng giết bao nhiêu người không? Tôi chỉ cần lệnh một tiếng, hàng triệu sinh mạng cũng phải đền tội!”

Lời vừa nói ra, lòng người chấn động.

Huyết Lang và ông Kiều Bát đều kinh hãi.

Phải biết rằng, Dương Hải cũng không hơn mười triệu nhân khẩu, Tân Vũ Phong lại nói mình đã tàn sát cả triệu sinh mạng!

Làm sao có thể”

“Tên nhóc, cậu nhất định là đang khoác lác, xem tôi là thằng ngốc sao”

Hôm nay, tôi sẽ dùng máu tươi của cậu để chứng minh”

Huyết Lang trong mắt tràn ngập tàn nhẫn, đang chuẩn bị vươn tay.

Đúng vào lúc này, Tân Vũ Phong bỗng nhiên tiến lên trước một bước, bộ ngực ngang rộng, mang theo uy lực bất khả chiến bại.

“Ánh sáng của hạt gạo, sao có thể sánh với trời trăng?”

“Quỳ xuống!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện