Chương 104:

Lên hết một lượt luôn đi!

Trên chiến trường rộng lớn, bầu không khí yên lặng như tờ, yên tĩnh một cách chết chó!

c Tất cả mọi người đều đắm chìm trong hành động phi thường của Tần Vũ Phong, mãi chưa thể hoàn hồn lại.

Trước khi quyết đấu, Tân Vũ Phong nói ra mấy lời hung ác, anh nói muốn giết Miyamoto chỉ trong một chiêu, nếu không thì sẽ thua ngay tại chỗ!

Lúc đó, ai cũng cho rằng anh đang khoác lá!

c Dù sao thì thực lực của Miyamoto dũng mãnh quá mức, đánh bại mười chiến sĩ Đại Ninh liên tiếp.

Ai ngờ đâu… Kỳ tích đã xảy ra thật rồi!

Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, cuối cùng cũng có người hồi phục tinh thần, lập tức hoan hô ầm lên: “Quá giỏi!”

“Đây mới là thực lực của Đại Ninh, Đông Hoàng há có thể so sánh được!”

“Không sai! Không phải tên Đông Hoàng vừa nãy trâu bò lắm hả, sao bây giờ đến rắm cũng không dám thả nữa vậy!”

Tất thảy chiến sĩ doanh trại Dương Hải nhiệt huyết sôi trào, cực kỳ kích động.

Tất cả nỗi phẫn uất và nhục nhã trước đó đều biến thành niềm hãnh diện!

“Đồ ngu”

Vẻ mặt người đứng đầu đội Đông Hoàng tái mét lại, hung hăng trợn trừng lên nhìn Tân Vũ Phong trên võ đài, cắn răng nói: “Rốt cuộc cậu là ai mà có thể đánh bại Miyamoto chỉ với một chiêu? Ai cũng biết rằng Miyamoto là đồ đệ của tông sư Tây Dã, là người luôn giữ vị trí đứng đầu trong thế hệ người trẻ tuổi của giới võ thuật Đông Hoàng!”

“Ha ha…”

Tần Vũ Phong bật cười khinh thường: “Không phải tôi quá mạnh mà anh ta quá yếu! Loại công phu mèo cào đó còn chưa đủ để tôi làm nóng người!”

Đối mặt với sự trào phúng này, cho dù là người đứng đầu đội Đông Hoàng hay những võ sĩ còn dư lại của Đông Hoàng ở kia đều tức muốn bùng nổi!

Lần này bọn họ tới là để hung hăng chèn ép doanh trại Dương Hải.

Ai ngờ, lúc này, tỉnh tướng không xong còn bị mất mặt ngược lại, sao bọn họ có thể chịu nổi chuyện này kia chứ?

“Sato, cậu lên đi!”

Người đứng đầu đội Đông Hoàng hạ lệnh ngay lập tức.

“Vù!”

Một tên võ sĩ đeo kiếm bên eo nhảy một phát lên võ đài, ánh mắt sắc như chim ưng, nhìn chăm chằm Tần Vũ Phong: “Tên nhãi phách lối kia, tôi sẽ dùng cây kiếm này chặt đứt tay chân cậu, báo thù cho Miyamoto!”

Dứt lời, tay phải Sato nắm chặt chuôi kiếm, giống như một giây sau có thể rút kiếm ra giết người.

Cho dù đã giữ một khoảng cách nhất định với anh ta rồi nhưng vẫn có thể cảm nhận được sát khí tràn ngập mùi máu tanh trên người anh ta.

Sato này đã từng giết người rồi, mà không chỉ một người.

“Khoan đãi”

Đột nhiên Tần Vũ Phong lên tiếng.

“Tên nhãi kia, sợ rồi sao?”

Sato nở một nụ cười hung tác: “Nếu như bây giờ cậu quỳ xuống đất xin tha, đồng thời thừa nhận người Đại Ninh là lũ ma bệnh, võ thuật Đại Ninh không bằng Đông Hoàng thì tôi có thể tha cho cậu một mạng!”

“Dừng!”

Tần Vũ Phong khinh thường bĩu môi, quay người nhìn những võ sĩ Đông Hoàng còn dư lại dưới đài, cất cao giọng nói: “Từng người lên rất phiền toái! Các người lên hết một lượt luôn đi!”

Câu nói này giống như một tảng đá lớn ném vào mặt hồ yên tĩnh, tạo nên ngàn cơn sóng lớn, gây chấn động mạnh bên trong.

“To gan!”

“Láo xược!”

“Ngông cuồng!”

Dường như những võ sĩ Đông Hoàng kia vừa nhận lấy sự nhục nhã ác liệt, tiếng mắng chửi vang ầm cả lên.

Có thể được chọn đến đối đầu với Dương Hải, đương nhiên bọn họ đều là người giỏi nhất trong số những người giỏi, vô vùng kiêu ngạo và tự phụ.

Mà dáng vẻ của Tần Vũ Phong lúc này, hoàn toàn không đặt bọn họ vào mắt, cứ như bọn họ là một đám vô dụng.

“Nếu tên nhãi này muốn chết thì giúp cậu ta một tay đi! Tất cả mọi người lên hết đi, phải để cậu ta trả giá bằng máu!” Người đứng đầu đội Đông Hoàng ra lệnh.

“Tuân lệnh!”

Mười mấy võ sĩ Đông Hoàng còn lại đều leo hết lên võ đài, bao vây Tần Vũ Phong lại.

Các chiến sĩ của doanh trại Dương Hải phía dưới thì lại lau mồ hôi thay Tần Vũ Phong.

Mặc dù trước đó Tần Vũ Phong thể hiện ra sức đánh kinh người, một chiêu hạ gục Miyamoto.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện