Bao tay Thiên Lô cấp đồng.

Ngọn lửa màu xanh thậm chí mang theo một chút lạnh lùng uy nghiêm tới thấu xương. Không biết có phải do Đường Thiên tự mình rèn luyện không, võ hồn của bao tay cấp đồng này kết nối cùng tâm thần hắn. Lòng tin của Đường Thiên tăng nhiều, phúc đến lòng cũng sáng ra, đột nhiên hét lớn: "Thiên Lô!"

Phù!

Ngọn lửa màu xanh bừng lên, lan dọc theo cánh tay Đường Thiên, chỉ trong chớp mắt đã bao phủ hai tay hắn.

Thân hình Đường Thiên lóe lên, trảo phải như tia chớp đánh ra, một cảm giác tự nhiên khó tả thành lời từ cổ tay hắn truyền tới, nhẹ bỗng như không có gì trói buộc!

Trong không trung như có một tia chớp xanh lướt qua.

Trảo này của Đường Thiên tốc độ cực nhanh, cho dù đem so với " Thiểm Điện Sát "cũng không kém hơn chút nào.

Điều này khiến Đường Thiên vô cùng vui mừng, cho tới giờ " Thiểm Điện Sát "là thủ đoạn công kích có tốc độ cao nhất của hắn, có điều uy lực của nó với Đường Thiên bây giờ mà nói đã quá nhỏ. Mà tốc độ Ưng Trảo Công của Đường Thiên trước đây đã khá kinh người, giờ lại càng thêm kinh khủng.

Song trảo liên hoàn

Trong không trung lấp loáng vô số tia chớp xanh chói mắt.

Keng keng keng!

Tia lửa văng khắp nơi, hồn tướng dưới công kích mãnh liệt của Đường Thiên cũng phải lùi lại liên tục.

Song đây là trảo công cấp đại sư, lúc này biểu hiện cực mạnh, cho dù ở thế hạ phong nhưng vẫn như mưa rơi không lọt, thế công sắc bén ác liệt như cuồng phong vũ bão của Đường Thiên vẫn không khiến nó chịu thương tổn trí mạng.

Trảo công thật cường đại!

Đường Thiên bất giác nhớ tới Tác Hồn Thương. Sau trận đánh với Chu Bằng, Đường Thiên bỏ chút thời gian tìm hiểu về sự tích cuộc đời vị thương thuật đại sư Dương Vân. May là thẻ hồn tướng trên tay Chu Bằng chẳng qua chỉ là Tác Hồn Thương được chế khi còn trẻ tuổi, lúc đó Tác Hồn Thương chỉ mới có chút danh tiếng, thương pháp cũng chỉ là mới thành lập.

Nhưng hồn tướng trước mắt mặc dù cấp bậc không cao nhưng trảo công sắc mén lão luyện, lợi hại hơn nhiều so với Tác Hồn Thương, lại không chút sơ hở nào.

Hai bên dùng nhanh đấu nhanh, vô số tia lửa lấp lóe.

Nếu không có bao tay Thiên Lô, không có Hạc Thân, chỉ so sánh trảo công, Đường Thiên còn kém rất xa. Trảo công của hồn tướng đã đạt mức lô hỏa thuần thanh, khiến Đường Thiên cũng phải ngưỡng mộ không thôi.

Nhưng nó lại càng kích thích lòng hiếu thắng của Đường Thiên.

Tiếng rít thê lương đày trời đã biến mất, ánh trảo màu xanh thu lại thanh thế, biến thành từng tiếng xì xì nhỏ như rắn độc lè lưỡi.

Xẹt xẹt xẹt!

Keng keng keng!

Ánh trảo như tia chớp xanh, lực lượng vô cùng lớn, hồn tướng mặc dù ngăn cản được thế công của Đường Thiên nhưng lực lượng truyền lại cũng khiến thân hình nó không tự chủ được lui lại phía sau.

Đường Thiên lập tức chú ý tới những chi tiết này, hăn cũng hiểu được đôi chút. Nói chung người tu luyện trảo công thường không mạnh về lực lượng, bọn hắn thường chú tâm vào rèn luyện chỉ lực, lực cổ tay, rất ít khi dùng tới lực lượng toàn thân. Nhưng tố chất thân thể Đường Thiên vô cùng xuất sắc cân đối, có lẽ so với tên trâu điên thiên lực lượng như Amaury thì hơi kém một chút nhưng kỹ xảo phát lực của Đường Thiên lại càng thêm hoàn mỹ, lực lượng cũng thuần khiết hơn. Có kỹ xảo phát lực hoàn mỹ làm cơ sở, Đường Thiên có thể nhanh chóng điều động lực lượng toàn thân.

Nếu dùng lực lượng toàn thân dung nhập vào Ưng Trảo Công thì sao? Trong lòng có ý tưởng, động tác của Đường Thiên cũng lặng lẽ biến hóa.

Phong cách Ưng Trảo Công của Đường Thiên bắt đầu biến đổi, mạnh mẽ rộng rãi, khí tức âm lãnh nhạt dần, đổi thành vẻ đường đường chính chính.

Tiếng va chạm chỉ chưởng hai bên cũng lập tức biến đổi, keng keng keng!

Chỉ chưởng Đường Thiên như chùy, dùng mạnh phá xảo, hồn tướng vốn dĩ đã ở thế hạ phong giờ đối mặt với phương thức tấn công trái với đạo lý của Đường Thiên lại càng thêm chật vật.

Đường Thiên hoàn toàn đắm chìm trong Ưng Trảo Công hoàn toàn mới, hắn không ngừng đem lực lượng toàn thân truyền vào trong hai trảo. Vốn tiếng xuất trảo như rắn rít xì xì giờ trở nên trầm thấp hùng hồn, trảo pháp mới thế lớn lực mạnh, mặc dù mặt biến hóa yếu đi nhưng uy lực lại mạnh mẽ hơn vài phần.

Nhưng cũng rất nhanh chóng, Đường Thiên lại phát hiện mình có thể áp chế hồn tướng nhưng muốn phá vỡ phòng ngự của nó lại cực kỳ khó khăn.

Đột nhiên, Đường Thiên nhớ tới biến hóa tiết tấu của hồn tướng lúc vừa rồi, công kích của hiệu trưởng chợt nhẹ chợt nặng, hư thật giao nhau khiến hắn bực bội muốn hộc máu. Giờ Đường Thiên lại bắt chước hiệu trưởng, công kích của hắn chợt nhẹ chợt nặng, chợt nhanh chợt chậm, hồn tướng lại càng thêm chật vật, phòng tuyến vốn nghiêm ngặt lập tức xuất hiện sơ hở.

Mắt thấy bại cục của hiệu trưởng đã định, đột nhiên trong mắt nó xuất hiện một ký hiệu sáng ngời màu đỏ.

Trong lòng Đường Thiên đột nhiên dâng lên cảm giác báo động!

Không chút do dự, lập tức thối lui!

Năm tia lửa chói mắt đột nhiên bừng sáng trước mặt Đường Thiên.

Năm ngón tay hiệu trưởng lướt qua không khí, đầu ngón tay dùng tốc độ kinh người ma xát với không khí tạo thành tia lửa chói mắt!

Đây là sát chiêu!

Cảm giác nguy hiểm chưa từng thấy bao phủ Đường Thiên, trong lúc rút lui tóc gáy hắn đều dựng đứng lên. Gần như không nghĩ ngợi gì, Đường Thiên đột nhiên hét lớn, ánh mắt bừng sáng, chân lực toàn thân vận chuyển tới cực hạn, giơ trảo phải lên, nắm người ón tay khép lại như mỏ chiêm, mổ thẳng xuống.

" Ưng Kích "!

Sát chiêu luyện thành sau khi dung hợp Hạc Thân kình. Vệt móng tay sắc nhọn xanh biếc tới chói mắt đột nhiên xuất hiện giữa không trung, đánh thẳng lên ánh trảo cong cong mang theo một loạt tia lửa.

Bùng!

Hồn tướng như bị sét đánh, trước đó nó đã tiêu hao khá nhiều chân lực mà đòn " Ưng Kích "Đường Thiên đánh ra lúc này lại tràn trề lực lượng, chuẩn bị cho nó một đòn trí mạng.

Hồn tướng đột nhiên nổ tung trước mặt Đường Thiên, vô số mảnh vỡ võ hồn như những sợi tơ bị gió thổi tung, từ từ tiêu biến trong không trung với tốc độ mắt thường thấy được.

Đường Thiên giật mình đứng trước hành lang trống vắng không người, trong lúc nhất thời bỗng có cảm giác thương cảm. Chỉ từ hồn tướng cũng có thể thấy năng lực chỉ công của vị tiền bối này lợi hại tới mức nào! Người sau khi chết, võ hồn sẽ tiêu tán, mà võ hồn của vị tiền bối này lại hóa thành hồn tướng, bảo vệ nơi này, vậy chắc chắn còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành.

Đường Thiên lẩm bẩm tự nói: "Tiền bối xin hãy yên tâm, ta sẽ không bôi nhọ võ kỹ và bí bảo của người!"

Hắn không biết tâm nguyện của vị tiền bối này là gì, chỉ có thể dùng cách này để biểu đạt lòng thành kính của mình đối với tiền bối. Thần sắc Đường Thiên lại khôi phục vẻ nghiêm nghị và chăm chú, hắn giang rộng bước chân, xoay người đi vào sâu trong hành lang.

Đi về phía trước được bốn năm trăm mét, một cái động đá xuất hiện trước mặt Đường Thiên.

Bước vào trong động, ánh mắt Đường Thiên lập tức bị một món đồ đặt ngay chính giữa thu hút, không chuyển mắt đi nổi.

Một bộ áp giáp cấp đồng hoàn chỉnh lặng lẽ đặt tại đó, cho dù bị thời gian che phủ nhưng nó vẫn sáng bóng như mới, trên giáp không chút bụi bặm. Đường Thiên có thể cảm nhận được khí tức cường đại của nó, đây là lần đầu tiên hắn thấy áo giáp cấp đồng.

"Đây là bộ giáp cấp đồng của chòm Khổng Tước, nó tên là " Khổng Tước Lam "." Một giọng nói vang lên phía sau Đường Thiên.

Hắn giật mình, vội vàng quay lại, là Tinh Hào.

Thần sắc Tinh Hào vẫn vô cùng bình tĩnh nhìn bộ giáp cấp đồng đó, thản nhiên nói: "Chòm Khổng Tước mặc dù không phải chòm sao gì lớn nhưng bộ giáp này lại là tinh phẩm trong số những bộ giáp cấp đồng. Thật không ngờ nó lại trên tay Nông tiền bối."

Hắn để ý thấy vẻ đề phòng trên mặt Đường Thiên, bèn nói: "Yên tâm, ta sẽ không cướp của ngươi."

"Vì sao?" Đường Thiên ngạc nhiên.

Tinh Hào thản nhiên nói: "Ta tự có giáp rồi."

Đường Thiên mặt mày hớn hở: "A, vậy thì tốt quá!" Nói xong chạy vội ra chỗ " Khổng Tước Lam ".

Tinh Hào vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, chỉ tiếp tục nói: "Bộ giáp khác với những bí bảo khác. Nó ẩn chứa lực lượng cường đại hơn, muốn thu phục nó không dễ lắm đâu..."

Đang nói chợt im, hắn ngơ ngác nhìn Đường Thiên đã bắt đầu luống cuống tay chân mặc Khổng Tước Lam vào.

Sao lại như vậy...

Bộ giáp đâu dễ thu phục như vậy...

Sao bộ giáp này lại không hề phản ứng...

Ngơ ngác nhìn Đường Thiên, vẻ mặt Tinh Hào vô cùng kỳ quái. Bộ giáp là một trong những bí bảo phức tạp nhất vì chỉ có những chòm sao đủ mạnh mẽ mới có thể thai nghén ra bộ giáp. Cũng bởi vậy lực lượng của bộ giáp là cường đại nhất, lại cũng là khó thu phục nhất.

Tinh Hào nhớ rất rõ khi mình thu phục bộ giáp bản thân đang dùng đã phải bỏ ra hơn một tháng.

Tên này...

Lần đầu tiên Tinh Hào có cảm giác ghen ghét.

"Ha ha, quả nhiên rất cường đại, ta cảm thấy lực lượng mênh mông bát ngát!" Đường Thiên đột nhiên ồ lên một tiếng.

Nghe Đường Thiên kêu vậy, Tinh Hào ngẩng đầu, sắc mặt cứng lại trên mặt.

Dưới chân Đường Thiên bỗng sáng lên vô số quầng sáng.

Đường Thiên nhắm mắt lại, cảm thụ thật cẩn thận.

Trong quầng sáng đó, phía ngoài của bộ giáp cấp đồng này đột nhiên tan ra.

Cái này... Cái này....

Đường Thiên há hốc mồm, vẻ mặt kinh sợ nhìn cảnh tượng đang diễn ra.

Theo phía ngoài bộ giáp tan ra như sáp, từng vệt hoa văn dần dần xuất hiện bên ngoài bộ giáp cấp đồng này. Hoa văn càng lúc càng nhiều, cũng càng lúc càng phức tạp. Những góc vốn trống trải góc cạnh cũng nhanh chóng bị hòa tan, hóa thành những vòng cung duyên dáng.

Một bộ " Khổng Tước Lam "hoàn toàn mới hiện ra trước mắt hắn.

Bộ giáp vốn hơi đầy đặn giờ đã trở nên thon gọn. Mỗi phần đều dược khắc hoa văn màu xanh da trời đẹp đẽ như những chiếc lông của khổng tước xếp với nhau tầng tầng lớp lớp, nó tựa như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ. Bả vai hơi gồ lên song không hề ảnh hưởng tới hoạt động của Đường Thiên. Mỗi khi Đường Thiên cử động tay chân chúng sẽ như làn nước chảy, làm gợn lên từng gợn sóng màu xanh lam, cực kỳ đẹp mắt.

Đường Thiên vô cùng hiếu kỳ, hắn có thể cảm giác được lực lượng ẩn chứa trên bộ giáp này lại mạnh lên vài phần.

Võ hồn thật cườngd dại!

Đường Thiên có thể cảm giác được võ hồn bên trong bộ giáp, cực kỳ mạnh mẽ, hơn cả võ hồn trong bao tay!

"Võ hồn thức tỉnh. . ."

Tinh Hào ánh mắt ngây ngốc thì thào tự nói, thân thể hắn đột nhiên chấn động, bừng tỉnh hiểu ra: "Ta hiểu rồi, Nông tiền bối đã chấp nhận ngươi!"

Trong giọng nói của hắn còn xen lẫn sự khiếp sợ, hâm mộ và khó lòng tin nổi. Tinh hào đã sớm biết chỗ này rồi, hắn không tới là bởi bản thân tu luyện kiếm thuật, không hứng thú gì với chỉ công. Song giờ nhìn Khổng Tước Lam rực rỡ trên ngươi Đường Thiên, hắn lại có chút hối hận.

"A... Nông tiền bối chấp nhận ta?" Đường Thiên cười tới mức không ngậm miệng lại nổi: "Ai da ai da, quả không hổ là tiền bối lợi hại, ánh mắt thật chính xác! Chắc chắn chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra ta là thiếu niên đáng tin cậy! Ha ha ha!"

Khuôn mặt Tinh Hào cứng lại, một kẻ thế này mà cũng được Nông tiền bối chấp nhận...

Tinh hào đột nhiên có cảm giác "thế giới thật quá hoang đường".

Đường Thiên đang đắc ý vô cùng chợt ngưng lại, hắn nhớ ra câu mà Tinh Hào hô lúc vừa rồi bèn tò mò hỏi: "À đúng rồi, võ hồn thức tỉnh là sao?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện