Cuộc chiến cứ thế mà chấm dứt khiến cho ai cũng cảm thấy cực kỳ quái dị. Lúc này mọi người mới chú ý tới tiểu cô nương mới bảy, tám tuổi mà có biểu hiện trưởng thành sớm này. Khí độ của Thanh Loan và thái độ của cô bé cho thấy lai lịch phi phàm. Mà những hạng người tâm tư linh động đều mơ hồ đoán được lai lịch của tiểu cô nương cho nên dù trên mặt vẫn gắng gượng giữ bình tĩnh nhưng vẻ kinh hãi trong mắt lại không sao che lấp hết được. 

Chờ, chờ đã… lão sư…!

Đột nhiên bọn chúng nhớ lại lúc tiểu cô nương xưng hô với Đường Thiên, sau đó thần sắc không thể nào giữ được vẻ trấn định.

Cố Tuyết ngây ra như phỗng nhìn Đường Thiên. Mặc dù thị có nhiều suy đoán về lai lịch của Đường Thiên nhưng không thể ngờ được, Đường Thiên lại là sư phụ của công chúa Minh Châu.

Khó trách... A Thiên lại lợi hại như vậy…

Dù là ở đâu, sư phụ không thể cứ nhận bừa. Dù là truyền thừa về truyền thống giữa thầy và trò hay là truyền thừa học viện như hiện tại thì sư phụ vẫn là một danh xưng cực kỳ nghiêm túc.

Nhưng chợt trong lòng Cố Tuyết nảy lên vài cảm giác quái dị. Tuổi của A Thiên không còn có quá trẻ à cơ. Trong đầu thị bỗng hiện phong thái nghiêm trang rung đùi đắc ý chỉ điểm cho công chúa Minh Châu thì tự nhiên phì cười.

Chờ chút, không đúng rồi. A Thiên đã nói không phải là người Hắc Hồn cơ mà, Cố Tuyết cảm thấy rất mơ hồ. Nhưng thị nhanh chóng quẳng vấn đề này đi, thị chú ý tới chi tiết khác, A Thiên có vẻ thiếu tiền rồi …

Thị tự nhiên cảm thấy ảo não trong lòng, vài ngày qua thị không hỏi han gì A Thiên.

“Tiểu thư …” Trong mắt Thanh Loan bốc lên màn sương, mặt hiện vẻ tủi thân. 

Tiểu cô nương dịu dàng nói: “Tóm lại, hắn là sư phụ của ta. Nếu các ngươi làm huyên náo quá lớn ta sẽ rất buồn phiền.”

Thanh Loan méo xệch miệng, mắt mọng nước chỉ chực khóc. Thị và công chúa dù danh nghĩa là chủ tớ nhưng thực tế thân như tỷ muội.

Địch Hoành Chiến đưa mắt liếc nhìn Đường Thiên đang tỏ ra sung sướng ở xa xa, nhỏ giọng thì thầm: “Hắn rất nguy hiểm.”

Nhìn thấy Thanh Loan vẫn tỏ vẻ không phục, Địch Hoành Chiến than nhẹ, nói tếp: “Hắn vừa mới động sát cơ, ngươi phải cẩn trọng đừng trêu chọc hắn.”

Thanh Loan trừng mắt không thể tin nổi, bảo: “Chẳng lẽ hắn dám giết ta.”

Địch Hoành Chiến không né tránh ánh mắt của Thanh Loan, y thản nhiên bảo: “Vì sao hắn lại không dám?”

Thanh Loan giật mình. Thị không phải là đứa ngang ngược mà chẳng qua là vì thấy công chúa tủi thân nên sự giận dữ đang tràn trong ngực. Địch Hoành Chiến không giống với nàng, Địch Hoành Chiến có kinh nghiệm chiến đấu ở tiền tuyến, có nhiều chiến công. Ở trong phủ, Địch Hoành Chiến được rất nhiều người kính trọng.

Tiểu cô nương nói có chút sâu xa: “Đột nhiên ta cảm thấy, có lẽ hắn sẽ là vị sư phụ tốt đấy.”

Cố Tuyết tìm thấy Đường Thiên, vừa gặp liền hỏi: “A Thiên, có phải ngươi đang thiếu tiền hay không?”

Đường Thiên dương dương đắc ý bảo: “Ha ha, bây giờ không thiếu! Oa, oa hai trăm vạn tinh tệ đây này, đánh một chầu thì có hai trăm vạn tinh tệ. Thực muốn ngày nào cũng oánh nhau một lần!”

Cố Tuyết không dám nhắc tới chữ “tiền” nữa. Nàng hiểu rõ là dù có nói gì thì A Thiên cũng sẽ không nghe. Cho dù đến tận giờ A Thiên trông vừa ngố vừa chày cối nhưng trong lòng hắn hiểu rõ chuyện gì ra chuyện đó.

“Đúng vậy mà, hai trăm vạn tinh tệ, A Thiên kiếm lợi lớn rồi!” Cố Tuyết che miệng cười khẽ, A Thiên chắc sẽ không ngừng thu tinh tệ hẳn là để mua đồ gì đó.

Tình hình đã gió êm sóng lặng ở Cố gia, gia chủ các lộ nhao nhao tìm đến. Công chúa Minh Châu thông minh vô cùng quen mắt với những cảnh tượng nên không câu nệ chút nào. Cố Tuyết đã mở được huyết mạch Tuyết Hồng, tiền đồ bừng sáng, quan trọng là nàng có bằng hữu lợi hại như tên Đường Thiên.

Công chúa Minh Châu không lộ dấu vết mà nâng đỡ Cố gia làm sức ảnh hưởng của Cố gia tăng lên rất cao. Tất cả các gia chủ đều biết Cố gia sau này nhất định sẽ là thế lực quan trọng nhất Phỉ Lâm Tinh.

Có Đường Thiên làm cầu dẫn, quan hệ giữa Cố gia và Võ Hầu phủ sẽ cực kỳ thân mật.

Đám ngang ngược ở địa phương có lẽ trước mặt Tinh chủ còn tỏ ra mấy phần ngạo khí nhưng không ai dám thể hiện sự phách lối trước mặt công chúa Minh Châu. Tinh chủ cũng chỉ là một thành viên dưới trướng Võ Hầu, công chúa Minh Châu là hòn ngọc quý trên tay Võ Hầu. Trước mặt Võ Hầu chúng chỉ như con sâu con kiến.

Vì lấy lòng Cố gia, Vu gia bị mọi người xa lánh. Hành vi ngu xuẩn của Vu lão đầu đưa họa diệt môn tới cho Vu gia. Sản nghiệp các nơi ở Vu gia chịu công kích không ngừng nên nhanh chóng suy sụp. Võ giả mà Vu gia nuôi dưỡng cũng nhanh chóng bỏ đi, còn đệ tử Vu gia luôn chịu những đòn công kích khó hiểu.

Đến Cố Tuyết cũng không ngờ được, chỉ sau có ba tháng Vu gia hiển hách một thời vậy mà biến mất không tăm tích.

Chuyện này được các gia chủ đàm tiếu trong các bữa yến tiệc không chút hạ thủ lưu tình

Thế nhưng, vị sư phụ thần bí của công chúa vẫn chưa lộ diện. Vị cường giả thanh niên đó có được trang bị Bạch Ngân mà những gia chủ này đều đã bỏ lỡ trận chiến đấu đó.

Nhưng không ai tỏ ra không phục.

Trang bị Bạch Ngân, song huyết mạch, chỉ vào hai điểm này cũng đủ để tiếu ngạo Phỉ Lâm Tinh rồi. Huống hồ, Đường Thiên còn rất trẻ tuổi, tương lai của hắn tất sáng lạn vô cùng.

Những tên quỷ quái bị Đường Thiên tiêu diệt kia, Kim Xà huyết mạch của chúng bán được một trăm vạn tinh tệ. Đường Thiên thông qua Cố gia mua hai trăm khối tinh thần thạch lục giai. Cố Tuyết nghe thấy Đường Thiên cần tinh thần thạch thì không nói hai lời đưa cho hắn một trăm khối tinh thần thạch lục giai.

Trong nháy mắt, trong tay Đường Thiên có ba trăm khối tinh thần thạch cấp sáu.

Đường Thiên bắt đầu phương thức tu luyện Địa Ngục.

Trong bầu trời Cơ Ngạ cốc, tiếng rú thảm của Đường Thiên không ngừng nghỉ, mỗi ngày đều như ở Địa Ngục. Hắn không lãng phí thời gian, chú tâm và tu luyện, luôn luôn chăm chú tu luyện theo cách cực kỳ nghiêm khắc của Binh, không tìm ra nửa điểm lơ là.

Đan điền và hấp lực trong kinh mạch Đường Thiên càng lúc càng lớn. Hiệu suất hấp thụ năng lượng không ngừng đề cao. Sau khi giải quyết xong nỗi lo về tinh thần thạch, tiến bộ Đường Thiên vô cùng nhanh chóng.

Trong lúc nhập định, đan điền và kinh mạch dường như một vòng xoáy có hấp lực cực mạnh. Năng lượng nồng đậm xung quanh bị hút vào trong cơ thể hắn với tốc độ kinh người.

Mà lúc này, Đường Thiên đang trùng kích thành lũy lục giai không ngừng nghỉ.

Kinh mạch trong cơ thể lưu chuyển, chân lực dồi dào tinh thuần. Chúng như một đội quân, lúc Đường Thiên thúc dục nó dọc theo thiên thê không ngừng nghỉ ngược dòng lao lên, không ngừng nghỉ đánh thẳng vào thành lũy trong đan điền.

Đó chính là bức lũy viên mãn.

Hiện giờ trong tay Đường Thiên không có tâm pháp lục giai, hắn phải dùng biện pháp khác.

Tầng thành lũy vô hình này cực kỳ cứng cỏi, cho dù Đường Thiên vận dụng chân lực thế nào, nó vẫn sừng sững bất động.

Lực lượng chưa đủ!

Trong nội tâm Đường Thiên thầm động, bởi vì không có tâm pháp lục giai mà hắn chỉ có thể dùng chân lực ngũ giai phá vỡ bức thành lũy này. Một thẻ hồn tướng tâm pháp lục giai vô cùng đắt đó. Hiện giờ đương nhiên Đường Thiên không thể mua nổi. Hơn nữa hắn hiểu rõ tầm quan trọng của tâm pháp, ví dụ như Hạc Khí Quyết Hạc Thân kình, Tứ Thiên Long Thiên Long kình, đều là thủ đoạn công kích trọng yếu của hắn.

Huyết mạch Thanh Loan tổ hợp cùng võ kỹ là một gợi ý lớn cho hắn.

Nếu như có thể kết hợp hoàn mỹ tâm pháp, huyết mạch, võ kỹ và trang bị lại thì thực lực của hắn sẽ tăng mạnh. Đường Thiên ôm ý tưởng một điều cho chín*, thế nhưng nếu đột phá lục giai trước cũng làm cho thực lực của hắn một bước nhảy vọt.

* Tục ngữ: ý là tìm hiểu một thứ cho kỹ.

Tiến bộ những ngày qua thật lớn, chân lực trong cơ thể mạnh mẽ chưa từng có làm cho lòng tin của Đường Thiên càng vững chắc.

Nhất định có thể phá tan thành lũy*.

*Chướng ngại để thăng cấp.

Nhưng làm Đường Thiên bất ngờ là chân lực của hắn mạnh mẽ bao nhiêu thì thành lũy cũng mạnh mẽ như vậy. Dù cho hắn trùng kích kiểu gì thì thành lũy vẫn không chút suy chuyển.

Sức mạnh chưa đủ!

Trong lòng Đường Thiên khẽ động, hắn nhớ tới Hạc Thân kình. Ở phương diện chân lực, hắn đang ở hạ phong tuyệt đối nhưng Hạc thân kình sẽ làm cho công kích của hắn, lực trùng kích của hắn mạnh hơn nhiều.

Đường Thiên điều khiển Hạc thân kình như theo bản năng. Tâm niệm vừa động, chân lực đã chậm rãi điều động, từng chút đảy mạnh. Tất cả chân lực trong cơ thể Đường Thiên đều chồng chất phía trước thành lũy.

Bỗng dưng, chân lực được thả lỏng ra rồi bỗng nhiên phát động, tầng tầng lớp lớp chân lực rời rạc lập tức hình thành mỏ hạc, mổ mạnh vào thành lũy.

Keng!

Trong lòng Đường Thiên chấn động, thành lũy vốn sừng sững bỗng rung lên.

Biện pháp này có hiệu quả.

Nhận được khích lệ, Đường Thiên không nói hai lời tiếp tục dùng Hạc Thân kình thúc dục chân lực.

Keng keng keng!

Mỗi một cú mổ, thành lũy rung động kịch liệt một hồi.

Tần suất mổ càng lúc càng nhanh, tần suất dao động của thành lúy càng lúc càng kịch liệt.

Bỗng nhiên, binh một tiếng như thủy tinh vỡ. Chân lực mãnh liệt ầm ầm ngược dòng leo lên.

Thành công rồi!

Đường Thiên không kịp mừng rỡ, toàn thân bỗng nhiên chấn động, trong đầu nổ vang.

Gần như là đồng thời, Binh và Đường Thiên thủy chung gắn bó mật thiết, không nói hai lời bèn bóp nát hai mươi khối tinh thần thạch lục giai. Năng lượng nồng đậm dường như ngưng thành thực chất.

Năng lượng nồng đậm dũng mãnh, điên cuồng tràn vào trong cơ thể Đường Thiên, dọc theo thiên thê ngược dòng leo lên.

Thêm một đan điền trì càng rộng lớn hơn, giống như hồ nước khô cạn được nước mưa rót vào. Nếu nói đan điền trì ngũ giai chỉ là một bể nước thì đan điền trì lục giai như một cái hồ nhỏ.

Chân lực nhanh chóng rót vào đan điền trì lục giai, tẩm bổ đan điền trì lục giai.

Đan điền trì lục giai chỉ một chốc đã bị lấp đầy, được đan điền trì mới sinh ra tẩm bổ, cơ thể bắt đầu phát ra sinh cơ bừng bừng. Kinh mạch tương liên, thông suốt với đan điền trì lục giai bắt đầu có chân lực rót vào, cảm giác dễ chịu thoải mái khó mà tả thành lời làm cho suýt nữa Đường Thiên rên lên thành tiếng.

Đường Thiên dường như cảm thấy cơ thể của mình như cây héo được mưa thấm nhuần.

Đột phá rồi sao?

Đây là lục giai sao?

Thế giới dường như đã biến đổi rồi mặc dù không mãnh liệt như hồi Đường Thiên luyện thành Bạch Ngân Võ Hồn nhưng sự biến hóa cũng khiến hắn mê người.

Sinh cơ!

Không có gì làm cho người ta cảm động bằng sinh cơ.

Võ Hồn làm hắn hiểu về thế giới càng sâu, mà chân lực làm cho hắn có thể khống chế tinh tế cơ thể của bản thân. Chân lực chảy dọc kinh mạch, chảy vào những chỗ heo hút trong cơ thể, những chỗ khô cạn ít được chú ý, những chỗ hẻo lánh được kích hoạt tỏa sáng sinh cơ.

Hắn có thể cảm nhận sức mạnh của mình tăng lên rõ ràng. Thậm chí ngay cả lực lượng cũng có tăng trưởng biên độ nhỏ.

Trong lúc giật mình, nội tâm Đường Thiên dâng lên một sự giác ngộ.

Tu luyện chân lực chính là khai phá, kích hoạt bản thân không ngừng.

Từng nơi hẻo lánh được chân lực không ngừng làm cho tỉnh lại, kích hoạt. Cơ thể hoàn mỹ không ngừng.

Đường Thiên mở to mắt, lộ vẻ cảm động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện