Khi đoàn người Đường Thiên xuất hiện ở trước cửa Cố gia thì phát hiện ra ở đó không có thanh âm tranh đấu. Trong lòng Đường Thiên cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Mọi người quen đường tìm đến hậu viện nơi bọn họ đang ở.

Vẫn không thấy ai! Đến lúc này Đường Thiên mới thở ra nhẹ nhõm, hắn nén lút khiêng Địch Hoành Chiến luồn vào trong phòng như một tên ăn trộm, phía sau hắn là Lăng Húc.

"A Thiên còn chưa trở về sao?"

Bỗng nhiên phía ngoài sân vang lên thanh âm của Cố Tuyết khiến Đường Thiên và Lăng Húc giật nảy mình, hai người quay sang liếc nhìn nhau, Đường Thiên hạ giọng nói: "Mau cầm lấy hai đồ vật này giấu đi mau."

Đồ vật...

Địch Hoành Chiến thì còn tốt, vẫn bình chân như vại, nhưng Cô bé dây leo thì trừng lớn con mắt như sắp phun lửa.

Tiếng bước chân vọng lại càng lúc càng gần, ánh mắt Đường Thiên quét đến cái tủ dựng ở góc phòng, lập tức tinh thần rung lên. Hắn nhanh chóng tiến lại gần mở ra ước lượng, độ lớn vừa vặn!

"Nơi đây, nơi đây!" Đường Thiên vội vàng ngoắc tay với Lăng Húc.

Địch Hoành Chiến và cô bé dây leo bị dựng thẳng đứng lên đặt ở bên trong tủ, Đường Thiên cảnh cáo nói: "Tốt nhất các ngươi không nên loạn động, nếu như dám loạn động, hừ hừ…!" Đường Thiên chú ý thấy con mắt tiểu cô nương kia đang không ngừng chuyển động, hiển nhiên là không có đem lời nói của hắn để vào trong lòng.

Mấy tên gia hỏa này không có giác ngộ của tù binh...

Đường Thiên lấy từ trong Thủy Bình Vũ Quỹ ra một thanh chủy thủ vô cùng sắc bén. Trên chủy thủ còn lưu lại hương vị của thịt quay, bình thường Đường Thiên hay dùng nó để cắt thịt quay.

Nhưng dù sao dao cắt thịt quay thì vẫn cứ là dao, đao phong băng lãng dí sát vào cái cổ của tiểu cô nương, hàn ý lạnh thấu xương khiến thân thể tiểu cô nương trong nháy mắt đã cứng đờ.

Lúc này cái vị tiểu cô nương bướng bỉnh này đã triệt để bị hù dọa rồi.

"Nếu ngươi mà dám loạn động, ta sẽ vạch vài nhát trên khuôn mặt hoa của người!" Đường Thiên trừng mắt con mắt, cố tình thấp giọng đe dọa.

Cho đến khi nhìn thấy trong mắt tiểu cô nương đầy cảm giác sợ hãi, Đường Thiên mới cảm thấy mỹ mãn mà thu hồi chủy thủ. Tiếng bước chân đã áp sát ngoài cửa, Đường Thiên nhanh chóng đóng cánh tủ lại, đồng thời đem cái mặt nạ Tinh tinh trên mặt ném đi. Còn Lăng Húc cũng ném cái mặt nạ gấu trúc đi.

Quỷ Trảo và Binh thì trở về bên trong quang môn.

Két, cửa bị đẩy ra.

Cố Tuyết nhìn thấy Đường Thiên và Lăng Húc liền thở phào nhẹ nhỏm, rồi ngay sau đó tuyết mi dựng thẳng lên, trên mặt hàm sương: "Hai người các ngươi lêu lổng ở đâu?"

Lời vừa ra khỏi miệng, nàng liền cảm thấy dùng từ không đúng, lập tức trên cổ liền đỏ ửng lên.

"A ha, ta và Tiểu Húc Húc hai người quyết định đánh một trận thật thoải mái, nhưng mà nơi này quá nhỏ, chúng ta sợ đem phòng ở làm hỏng. Lên chạy ra xa xa chút, kết quả là bị lạc đường." Đường Thiên cười ha ha đánh trống lảng.

Lăng Húc ở một bên, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm(xấu hổ cúi đầu), không nói một lời.

"Lạc đường?" Cố Tuyết sửng sốt, có chút kỳ quái hỏi: "Các ngươi chạy bao xa, sao cả hai đều bị lạc đường?"

Đường Thiên vò đầu bứt tai, trên mặt giả vờ mơ hồ nói: "Chúng ta cũng không biết, nếu mà biết thì sao có thể lạc đường chứ?"

Rồi sau đó Đường Thiên chuyển hướng đề tài: "Người của chấp sự đoàn tới rồi sao?"

"Tới rồi!" Cố Tuyết trừng mắt với Đường Thiên: "Đã đến từ hai ngày trước rồi, may là không trông cậy vào các ngươi, đến thời điểm mấu chốt đúng là nhờ không được."

"Thế nhưng cũng may là các ngươi không có mặt, những tên gia hỏa kia cũng quá thô bạo đi. May mà đám người Vu lão đến kịp cho lên không phát sinh ra xung đột lớn." Giọng nói của Cố Tuyết trở nên trầm thấp hẳn: "Thế nhưng Mục thúc lại bị thương."

"A!" Đường Thiên cả kinh, trên mặt bất giác hiện lên một tia giận dữ: "Bị thương có nặng hay không? Người nào xuất thủ?"

"Phải tĩnh dưỡng một thời gian." Cố Tuyết cũng cảm thấy hơi hối hận khi nói cho Đường Thiên biết chuyện này. Nàng biết rõ với tình tình của Đường Thiên chắc chắn sẽ không chịu để yên như vậy, nàng sợ Đường Thiên thụ thương. Nàng vội vàng nói: "Không có vấn đề gì lớn cả. A Thiên, tốt nhất thời gian sắp tới ngươi ít xuất môn, ta đã bảo với bọn họ là các ngươi đang bế quan. Sự tình lần này không hề đơn giản như vậy, lần này là chấp sự đoàn và cường hào địa phương tranh đấu. Tuy chấp sự đoàn chẳng phải là kém cỏi, nhưng thực lực của mỗi gia tộc địa phương cũng rất mạnh. Mâu thuẫn giữa hai bên đã tồn tại từ rất lâu, lúc trước thì vẫn bảo trì trấn tĩnh và ước chế. Lần này mới tính là triệt để bạo phát. Điều quan trọng nhất với chúng ta lúc này là yên tĩnh xem kỳ biến."

Sắc mặt Đường Thiên trở lên âm trầm.

Cố Tuyết thấy thế, trong lòng càng lo lắng: "A Thiên, lúc này ngươi ngàn vạn lần không được xuất thủ, những ngày gần đây liên tục có cao thủ của các tộc đến đây khiến thế cục nơi này trở lên vô cùng phức tạp và vi diệu, A Thiên, ngươi nghìn vạn lần đừng làm điều xằng bậy!"

"Tiểu thư!" Bỗng bên ngoài cửa vọng lên tiếng quản gia hô to.

Cố Tuyết cả kinh, nhưng sau đó sắc mặt nhanh chóng bình tĩnh lại, hờ hững đáp: "Chuyện gì?"

"Vu lão thỉnh ngài tới thương nghị." Quản gia vội vàng nói.

"Biết rồi." Cố Tuyết lên tiếng.

Nàng quay sang, nhìn chăm chú vào Đường Thiên rồi thấp giọng nói: "A Thiên, ngươi nghìn vạn lần không nên làm điều xằng bậy, tuy ngươi cũng lợi hại nhưng không thể chịu nổi bọn họ nhiều người đâu!"

Đường Thiên có thể cảm thụ được sự quan tâm sâu sắc trong lời nói của Cố Tuyết, trong lòng không khỏi cảm động, trên mặt cũng hòa hoãn xuống, nói: "Ừm, ta biết rồi."

Thấy vậy trong lòng Cố Tuyết cũng an tâm hơn ít nhiều, nói: "Ta đi trước nhìn xem sao."

Sau khi căn dặn Đường Thiên một phen, nàng mới xoay người ly khai.

Cố Tuyết vừa ly khai, lửa giận trong lòng Đường Thiên đột nhiên bạo phát: "Cái đám hỗn đản này! Nhất định không thể buông tha cho bọn hắn!"

"Không sai!" Lăng Húc cũng đầy căm phẫn: "Nhân danh chính nghĩa!"

Đường Thiên bỗng tỉnh táo lại, liếc nhìn Lăng Húc hỏi: "Thương thế của ngươi có nặng hay không?"

"Không nặng, đả tọa hai tiếng đồng hồ là có thể khôi phục." Lăng Húc hơi nóng lòng muốn thử: "Muốn đánh nhau sao? À nhầm! Là định giữ gìn chính nghĩa sao?"

"Không sai! Chính là phải giữ gìn chính nghĩa!" Đường Thiên bình thản, trên khuôn mặt hiện lên một chút dữ tợn và hung ác: "Nhiều người thì làm sao? Nhiều người thì có thể bắt chúng ta nén giận hả? Nhất định sẽ có biện pháp, Binh, ra đây nhanh một chút nào!"

Thân ảnh Binh thoáng hiện.

"Ngươi có biện pháp gì tốt không?" Đường Thiên đầy mong đợi nhìn Binh: "Hiện tại ngươi chính là quân sư quạt mo của chúng ta đó!"

Binh dang hai tay ra, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ: "Ta chỉ là huấn luyện viên, mấy cái âm mưu quỷ kế ta hoàn toàn không am hiểu."

Đường Thiên không khỏi vô cùng thất vọng, thì thào tự nói: "Ngay cả ngươi cũng không có biện pháp sao? Nếu như Thiên Huệ ở chỗ này thì tốt rồi, nàng nhất định sẽ có biện pháp!"

Lăng Húc hừ lạnh một tiếng: "Theo ý ta, đến lúc đó cứ đánh là được rồi. Ta nhớ có ai đó từng nói, tất cả chính nghĩa đều là dùng nắm tay để giữ gìn đấy!"

"Tất cả chính nghĩa đều là dùng nắm tay giữ gìn..." Đường Thiên không khỏi nhấm nuốt những lời này.

"Sâu sắc!" Binh lên tiếng khen, sắc mặt hơi kinh ngạc nhìn Lăng Húc.

Bỗng nhiên, từ trong tủ bát vang lên tiếng đập bang bang.

Trán Đường Thiên thoáng nhăn lại, nổi giận đùng đùng đi qua cái tủ bát, tiểu cô nương bên trong đang phát ra những âm thanh ô ô ô.

"Gọi cái quỷ gì? Chán sống rồi à!" Đường Thiên đằng đằng sát khí thái độ như hung thần ác sát.

Tiểu cô nương vẫn cứ ô ô mà gọi khiến Đường Thiên cảm thấy hơi nghi hoặc, liền gở chiếc khăn lụa trên miệng nàng ra, hừ lạnh nói: "Tốt nhất ngươi đừng có mà bầy ra mấy cái thủ đoạn!"

Tiểu cô nương thở hổn hển mấy hơi thở, hai mắt mở to vẻ mặt vô hại nói: "Ta rất am hiểu âm mưu quỷ kế, ta có thể giúp ngươi!"

Đường Thiên nhìn tiểu cô nương từ trên xuống dưới, cười ha ha: "Ngươi mấy tuổi rồi a? Số từ một đến một trăm đã học xong chưa? Còn âm mưu quỷ kế gì nữa chứ?"

Tiểu cô nương dùng cái vẻ mặt miệt thị khinh bỉ nhìn Đường Thiên nói: "Lấy con số trong phạm vi từ một đến một trăm mà tính toán sao? Đây là ngươi dùng trình độ của mình để hỏi ta sao? Rất xin lỗi, đúng là khiến ngươi thất vọng rồi. Số học của ta là học từ đại sư Águeda kiêm tu cả thiên văn học. Ngôn ngữ học thì theo học bác học đại sư Lý Sắt, tinh thông ba loại ngôn ngữ, biết qua loa sáu loại. Hội họa thì học từ đại sư Ninh Viễn. Vũ đạo theo học đại sư Công Tôn. Trừ mấy cái đó ra hứng thú của ta còn bao gồm cả cơ quan thuật, nghiên cứu hồn hạch..."

Đường Thiên, Lăng Húc, Binh ba người nghe thấy vậy mà trợn mắt há hốc mồm.

"Những số từ một đến một trăm ngươi biết hay không?" Đường Thiên quay sang hỏi Lăng Húc.

Lăng Húc vẻ mặt đầy mờ mịt: "Đó là cái gì? Thương pháp sao?"

Đường Thiên thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ bờ vai Lăng Húc rất có vị đạo "Chúng ta không cô độc" đầy cảm khái.

Tiểu cô nương nhẹ nhàng nói: "Nói thật, tình cảnh hiện tại của các ngươi rất nguy hiểm."

"Xì!" Đường Thiên cười nhạt: "Đừng nghĩ làm bọn ta sợ."

"Chính nghĩa chắc chắn đánh đổ tàn ác!" Lăng Húc chính khí lẫm liệt.

Binh bất động thanh sắc xê sang bên cạnh, làm ra vẻ ta không quen hai ngươi.

"Tuy nội dung mà ta nghe được không có nhiều, nhưng có thể đại khái phán đoán ra tình cảnh hiện tại của Cố gia. Hiển nhiên chấp sự đoàn tới Cố gia là mang theo ý đồ nào đó mà đến. Nhưng ta tin rằng các ngươi không biết được ý đồ chân chính của bọn họ là gì. Mà cái vị gọi là Vu lão kia hiển nhiên là đang tạo uy tín cho bản thân lão. Hiện tại song phương đang bị rơi vào thế giằng co và Cố gia chính là ngòi nổ để hai bên bùng phát. Trong chuyện này có hai tầng nguy hiểm. Thứ nhất là chuyện vị Vu lão kia thay mặt Cố gia xuất đầu, việc này vốn đã không ổn rồi. Nếu như ta là Vu lão, ngoại trừ mượn cơ hội tạo uy vọng cho chính mình thì sẽ thuận thế thôn tính luôn Cố gia. Cố gia đang ở thế yếu, bốn bề thọ địch, chính là một khối thịt mỡ cực lớn, vì sao lại không nuốt cơ chứ? Hơn nữa, đừng quên rằng ngòi nổ nằm trong tay các ngươi, đó cũng là manh mối, nếu hắn muốn khống chế cục diện thì nhất định phải đem Cố gia khống chế vững vàng trong tay miễn cho phát sinh biến số khó đoán."

Trên mặt tiểu cô nương hiện lên nụ cười nhạt khiến trong lòng Đường Thiên phát lạnh, nhưng hắn vẫn mạnh miệng nói: "Cái này còn phải nhìn xem chúng ta có đồng ý hay không đã!"

"Các ngươi sao?" Tiểu cô nương vẫn cứ cười nhạt như trước: "Không phải ta xem thường các ngươi, phía sau Vu lão là thế lực khổng lồ đó chính là 'thế'. 'Thế' không thể đỡ, ngươi biết câu này có nghĩa gì không? Một khi thế đã thành hình thì các ngươi có muốn ngăn cũng không thể ngăn nổi. Lão chỉ cần tùy tiện tìm vài người đem các ngươi giết sạch thì Cố gia có nóng nảy nổi không? Các ngươi rất lợi hại, nhưng đối phương lại có nhiều người. Bị thần bí nhân công kích, a, bọn họ hoàn toàn có thể lấy cớ đổ tội cho Chấp Sự đoàn, mà đương nhiên mấy cái việc như vậy nhất định là do chấp sự đoàn làm rồi! Từ đó lại tạo thêm một vòng mâu thuẫn mới."

Nghe thấy vậy tay chân Đường Thiên phát lạnh, tuy hắn không phải kẻ thông minh lắm nhưng vẫn có thể phân biệt được tốt xấu, tiểu cô nương kia nói không sai vì thế hắn cố gắng trấn định lại: "Vậy mối nguy hiểm thứ hai là gì?"

Tiểu cô nương biết rõ những câu nói vừa nãy đã chế ngự được Đường Thiên, trong đáy lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, bình tĩnh nói: "Mối nguy hiểm thứ hai là các ngươi không có biết rõ ý đồ chân chính của chấp Sự đoàn. Nếu như ý đồ của hai bên không tập trung vào một điểm thì căn bản là không có xung đột, vì thế hai bên sẽ bước tới thảo hiệp. Mà đến thời điểm đó Cố gia tất nhiên sẽ trở thành vật hi sinh để thỏa hiệp rồi."

Đường Thiên nghẹn họng nhìn trân trối, lẩm bẩm nói: "Cố gia có cái gì đáng giá khiến Chấp Sự đoàn phải đỏ mắt chứ?"

Tiểu cô nương cười nhạt: "Ai mà biết được, nói không chừng là cái vị mỹ nữ vừa nãy ấy chứ, vừa nghe thanh âm là ta đã biết đó là một đại mỹ nữ rồi!"

Sắc mặt Đường Thiên bỗng trầm xuống, hung hăng nhìn chằm chằm vào tiểu cô nương: "Cẩn thận lời nói, nếu không muốn ăn phải quả đắng, những lời nói vừa nãy tốt nhất ngươi không lên nói ra!"

Tiểu cô nương bị nhìn chăm chú, trong lòng liền cảm thấy sợ hãi, lúc này tên Đường Thiên trước mắt giống như một con dã thú cực kỳ nguy hiểm.

Cái tên gia hỏa này cùng với cái mặt nạ tinh tinh quả đúng là tuyệt phối...

Nàng thức thời nói lảng sang chuyện khác: "Ngươi không muốn biết phải làm thế nào để đối phó bọn họ sao?"

Quả nhiên lực chú ý của Đường Thiên lập tức bị dời đi: "Làm thế nào để đối phó với bọn họ?"

Tiểu cô nương lộ ra vẻ đắc ý: "Thực ra cũng rất đơn giản, đưa Cố gia từ vòng che chở của Vu lão đầu đưa ra trước mặt mọi người. Dưới tầm mắt mọi người không có gì che dấu, bất kể một bàn tay nào muốn vươn tới nắm các người đều phải cố kỵ mấy phần. hơn nữa lúc này Vu lão đầu cũng không còn khả năng bỏ chạy."

Đường Thiên bừng tỉnh đại ngộ, rất là hưng phấn vỗ cái đầu: "Một biện pháp đơn giản như vậy sao ta lại không nghĩ ra cơ chứ!"

Vẻ mặt tiểu cô nương đầy kiêu ngạo nói: "Một việc cỏn con như thế... Ô ô..."

Khăn lụa lại chặn miệng nàng một lần nữa, nàng trợn tròn con mắt, vô cùng phẫn nộ nhìn Đường Thiên.

Đường Thiên nở ra nụ cười vô hại, vuốt cái đầu nhỏ của nàng giả mù sa mưa nói: "Tiểu thiếu nữ thiên tài, trước tiên ta thử làm cái biện pháp của ngươi đã, nếu hữu hiệu ta lại đến cảm tạ ngươi!"

"Ô ô... Ô ô..."

Tiếng ô ô phẫn nộ của tiểu cô nương đều bị cánh tủ ngăn cách.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện