"Còn cần một khoảng thời gian nữa mới có thể khôi phục." Đường Thiên có chút lo lắng. Trong trận chiến với Hoa Sa, Khổng Tước Lam bị hư hại nặng nề, thay hắn đỡ hơn hai mươi đòn. Hơn nữa, một kích cuối cùng làm cho nó nguyên khí đại thương.

Đường Thiên không ngừng dùng võ hồn bồi dưỡng cho nó, có điều hiệu quả lại rất thấp. Nhưng làm cho hắn an tâm một chút chính là, mặc dù khí tức của võ hồn Khổng Tước mong manh nhưng ngược lại sinh cơ dường như mãnh liệt hơn lúc trước.

"Ta đã hỏi Tỉnh Hào đại ca. Tĩnh Hào đại ca nói không có vấn đề gì, để cho nó tĩnh dưỡng một thời gian, bồi dưỡng lại hồn hạch nó sẽ khôi phục."

Lần đầu tiên Đường Thiên gặp phải tình huống thế này. Hắn bỏ tâm tư vào Khổng Tước Lam nhiều nhất. Dưới sự rèn luyện không ngừng, thực lực Khổng Tước Lam mạnh hơn trước kia rất nhiều. Nhưng lần này ngoài ý muốn, lại hư hại quá nặng.

"Ngươi cũng cần nghiêm túc tiêu hóa thu hoạch của trận chiến vừa rồi đi!" Binh nhắc nhở hắn.

"Ừm!" Đường Thiên gật đầu dứt khoát, kiên quyết nói: "Thiếu niên như thần không biết nhàn hạ là gì đâu."

Binh hừ mũi nói: "Đừng có đem những lời tự mãn như vậy nói trước mặt ta! Đến đây, cho ngươi thấy khóa học mới mà ta đã chuẩn bị cho ngươi."

"Khóa học mới?" Hai mắt Đường Thiên tỏa sáng.

Tuy rằng bị Thập Bát Đồng Nhân thất giày vò ác liệt, nhưng quả thực đã làm cho hắn tiến bộ rất lớn. Nếu như không hoàn thành Thập Bát Đồng Nhân thất thì hắn tuyệt đối không thể giao thủ với địch nhân cỡ Hoa Sa, và đừng nói đến chuyện giành được thắng lợi.

"Ta không ngờ ngươi lại thông qua Thập Bát Đồng Nhân thất sớm như vậy. Điều này quả thực nằm ngoài dự liệu của ta." Binh liếc mắt nhìn Đường Thiên: "Ta vốn nghĩ rằng có thể giày vò ngươi trong đó lâu một chút, nên chưa chuẩn bị khóa học mới cho ngươi. Được rồi, chúng ta nói về khóa học mới đi!"

Lỗ tai Đường Thiên dựng lên, trên mặt đầy vẻ chờ mong.

Binh nhẹ nhàng nhấn một cái. Những tinh cầu màu sắc khác nhau đang bồng bềnh trong phòng nhanh chóng chuyển động. Sau một lát, một tinh cầu màu xám dừng lại trước mặt Binh.

"Võ kỹ của ngươi không có quá nhiều tỳ vết, nhưng như vậy vẫn chưa đủ. Vấn đề của ngươi bây giờ là thân thể của ngươi không theo kịp phản ứng. Võ hồn của ngươi đã đạt đến cấp Bạch Ngân, nó có thể từ từ tiến bộ. Nhưng võ kỹ và chân lực của ngươi lại đang ở trình độ tương đối thấp. Nhất là chân lực, trình độ ngũ giai đã bắt đầu không còn thích hợp với chiến đấu của ngươi bây giờ. Bởi vậy lần tu luyện này sẽ nhằm vào chân lực."

Binh như một giáo quan bí mật, nhất châm kiến huyết.

"Chân lực mà cũng có khóa học dạy tu luyện sao?" Đường Thiên ngây người. Trong suy nghĩ của hắn, tu luyện chân lực chính là do thời gian tích tụ. Người có điều kiện thì dùng tinh thạch để đẩy nhanh tiến độ. Nhưng điều hiển nhiên là, với tài sản của hắn bây giờ thì không thể dùng biện pháp xa xỉ như vậy.

Cũng may là mật độ năng lượng trong doanh trại tân binh tương đối cao, nên tốc độ tu luyện chân lực cũng không chậm.

"Đương nhiên là có."

Binh mở tinh cầu màu xám ra.

Đường Thiên cảm thấy trước mắt biết đổi, bản thân đang ở trong một sơn cốc khổng lồ. Khe núi màu xám, quái thạch lởm chởm, địa hình cực kỳ phức tạp. Gió lùa trong khe núi rất mạnh, gần như không mở mắt được. Đường Thiên phải tốn một chút khí lực mới có thể ổn định được thân hình. Binh đang phiêu phù trên không trung bên cạnh hắn.

"Có phải cảm thấy nơi đây rất khác thường không? Đúng thế, gió nơi này sẽ không ngừng cắn nuốt chân lực của ngươi, từ đó tốc độ xói mòn chân lực của ngươi sẽ tăng lên. Cho dù ngươi có đứng yên bất động đi chăng nữa thì chân lực trong cơ thể ngươi vẫn không ngừng tiêu hao."

Đường Thiên nghe vậy vội vàng kiểm tra chân lực trong cơ thể mình. Quả nhiên, chân lực thiếu hụt đi rất nhiều mà hắn không hề hay biết.

"Chân lực là trụ cột của tất cả các loại võ kỹ. Nghiên cứu chân lực cũng là một trong những trọng điểm của bọn ta. Đề cao mật độ năng lượng của không gian xung quanh là phương pháp thường được dùng nhất. Nhưng một lần chúng ta phát hiện được, nếu làm chân lực nhanh chóng bị tiêu hao thì kinh mạch và đan điền sẽ luôn ở trong trạng thái áp suất âm. Lúc này kinh mạch và đan điền sẽ được cường hóa, hiệu suất hấp thu năng lượng của chúng sẽ tăng cao."

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, chân lực trong cơ thể Đường Thiên bị tiêu hao mất một phần tư mà hắn không hề hay biết. Nhưng lúc này, hắn chẳng quan tâm đến việc chân lực tiêu hao, tất cả sự chú ý của hắn đều tập trung lên những gì Binh đang nói.

"Ta hiểu rồi, chính là làm cho kinh mạch và đan điền bị đói, sau đó chúng sẽ ăn rất nhanh." Đường Thiên giơ tay nói.

"Ngươi hình dung đúng rồi đó." Khóe miệng Binh lộ ra nét cười, nhưng chợt khôi phục vẻ nghiêm túc: "Đúng vậy! Vì thế mà bọn ta xây dựng phòng luyện tập này. Tên của nơi này gọi là Cơ Ngạ Cốc*. Ở đây không có năng lượng, ngươi không thể bổ sung chân lực ở nơi này. Rất nhanh ngươi sẽ hiểu được cảm giác đói bụng là như thế nào."

*Thung lũng đói khát.

Trong thời gian nói chuyện, chân lực của Đường Thiên chỉ còn một nửa.

"Đương nhiên, nếu chỉ vậy thôi thì không đủ. Vì trong thời gian dài không bổ sung chân lực nên kinh mạch và đan điền của ngươi sẽ héo rũ. Và bọn ta lại phát hiện, chỉ cần ngươi duy trì vận động cường độ cao thì sức mạnh cơ thịt của ngươi sẽ không ngừng bồi bổ kinh mạch và đan điền. Đây chính là trình độ dinh dưỡng và sức khỏe cao cấp hơn."

"Cho nên!" Binh bày ra bộ mặt tú-lơ-khơ cười âm hiểm rồi vỗ tay một cái: "Đây chính thứ mà bọn ta giúp các ngươi tăng lượng vận động lên một chút, cũng là đồng đội tốt của các ngươi, Tước Cốt Lang*."

*Sói gặm xương.

Đột nhiên, Đường Thiên phát hiện điều gì đó, hắn quay đầu lại.

Vài con sói có thể hình lớn như hắn. Răng sói sắc bén đáng sợ, nước giãi ròng ròng, con mắt đỏ quạch hung ác nhìn chằm chằm Đường Thiên.

Trong lòng Đường Thiên phát lạnh.

"Cứ yên tâm, bọn chúng có đuổi kịp thì ngươi cũng không chết đâu, nhưng mà đau khổ thì không thể nào tránh được. Bọn chúng thích nhất là nhai xương của ngươi, khi nào nhai nát thì chúng mới tiếc nuối mà nuốt vào. Ngươi cứ vui vẻ mà nếm thử cảm giác chân thật đó đi nha!"

Âm thanh hiểm độc của Binh truyền đến.

Sắc mặt Đường Thiên biến đổi.

Mấy con Tước Cốt Lang gào lên vài tiếng rồi lao tới Đường Thiên như một mũi tên.

Tóc gáy Đường Thiên dựng đứng, không nói gì thêm, xoay người chạy như điên.

*********

Trong phòng, Lăng Húc cởi áo khoác dày ra. Toàn thân gã quấn đầy vải như một xác ướp. Gã cuối xuống tháo băng vải trên cổ tay, từng vòng băng vải được tháo ra, khuỷu tay, bả vai, ngực, eo…

Nhìn vào gương, khuôn mặt tóc lam mắt cam anh khí bừng bừng, thân hình dị dạng, khuỷu tay gấp khúc biến hình nhìn qua có chút quái dị. Đột nhiên Lăng Húc chìm vào dòng hồi ức.

"Lão sư, vì sao người không dạy con cách sử dụng thương?" Âm thanh non nớt mang theo vẻ đáng thương.

"Bởi vì con không luyện được." Âm thanh già nua kiên nhẫn đáp.

"Lão sư! Con nhất định sẽ cố gắng, nỗ lực hết mình. Lão sư, con xin người, dạy con đi!" Âm thanh non nớt mà kiên định cầu xin.

Lão sư khẽ than: "Tiểu Húc, lúc ta nhặt được con, cơ thể của con đã bị thương rất nặng. Xương cốt gần như biến dạng, nhất là xương sống của con. Mỗi ngày ta xoa bóp cho con vẫn không thể thay đổi được. Con đường sử dụng thương yêu cầu rất cao đối với cơ thể, cơ thể của con không thể chịu được. Cổ tay, khuỷu tay và các đốt ngón tay của con chịu những tổn thương ở các mức độ khác nhau. Khả năng phát lực của con vốn đã thiếu hụt. Quan trọng nhất là nó sẽ khiến xương sống của con chịu lực rất lớn, làm con sống không bằng chết.

"Lão sư, con chịu được, con nhất định chịu được mà!" Lăng Húc lúc nhỏ ngưỡng mặt lên kiên quyết nói.

Lão sư nhìn vào đôi mắt gã, đến giờ Lăng Húc vẫn còn nhớ rõ.

"Lão sư, con chịu được!" Nhìn hình ảnh của mình trong gương, Lăng Húc thì thào tự nói. Đôi mắt màu cam mang theo vẻ hoài niệm và kiên quyết.

Gã nhảy vào trong một thùng gỗ. Trong thùng gỗ là một loại nước thuốc màu đen, tỏa ra mùi hương đặc biệt. Nước thuốc dâng đến cổ gã.

Trên mặt gã hiện ra nét đau đớn.

Dược lực* rót vào cơ thể gã khiến toàn thân như bị lửa đốt. Xương cốt bị một vùng lửa nóng vây quanh, không ngừng thiêu đốt, dường như muốn đem xương cốt cứng rắn kiệt ngạo đốt đến mềm đi.

*Sức thuốc.

Đây là phương thuốc mà lão sư gã bào chế cho gã khi còn tại thế, có thể giảm bớt áp lực lên thân thể. Mỗi một thời gian ngắn, gã đều phải ngâm để tiêu trừ đi những ám thương trong cơ thể. Từ khi gã bắt đầu tu luyện thương thuật đến nay, chưa từng dừng việc dùng thuốc.

Nhưng quá trình này tuyệt đối không phải là hưởng thụ.

Sau khi cảm giác thiêu đốt đi qua, tiếp theo đó chính là đau đớn khó có thể tưởng tượng được. Tựa như vô số ngọn lửa len lỏi vào giữa các khớp xương, liên tục mài mòn những gai xương mới sinh ra.

Đầu óc gã trống rỗng, sắc mặt trắng bệch. Đôi mắt giận dữ bất kham nhìn về phía xa vô cùng và càng tái nhợt đi. Miệng vô thức phát ra những tiếng gầm gừ như dã thú. Đầu gã như vừa nhúng vào trong nước, mồ hôi tuôn như tắm, mái tóc màu lam bết dính lại thành từng cụm trên đầu.

Một giờ sau, đôi mắt nhìn về vô cùng kia từ từ khôi phục lại thần thái.

Đau đớn dần biết mất, gã có cảm giác cơ thể mình đã khôi phục sức sống một lần nữa. Các khớp xương cứng ngắc bắt đầu trở nên mềm hơn. Loại cảm giác đau đớn như kim đâm kia cũng biến mất.

Cảm giác thoải mái thế này sẽ không kéo dài.

Gã bước ra khỏi thùng gỗ, lau khô nước thuốc trên người, tìm cuộn băng vải sạch mới rồi bắt đầu tỉ mỉ quấn quanh người. Loại băng vải này dùng chất liệu đặc thù chế thành, vô cùng cứng chắc, sau khi quấn chặt có thể giúp xương cốt đáng thương của gã chịu đựng một phần lực lượng.

Cơ thể dị dạng từng chút, từng chút bị băng vải nuốt mất.

Từ lâu, gã đã học được cách quấn chặt băng vải mà không ảnh hưởng đến độ linh hoạt của cơ thể.

Toàn thân quấn đầy băng vải trắng như tuyết làm gương mặt gã đỏ ửng, thoạt nhìn có chút bệnh trạng. Tay gã nắm lấy ngân thương, thân thương lạnh như băng lập tức làm tim gã ổn định trở lại.

Thương này là do lão sư giao lại cho gã, cũng là suối nguồn sức mạnh của gã. Nhiều năm lưu lạc, rốt cuộc gã cũng tìm thấy được con đường của mình.

Cổ tay nhẹ nhàng run làm mũi thương cũng run lên. Vài đốm ánh sáng bạc lóe lên giữa không trung rồi biến mất.

Lăng Húc lộ vẻ hài lòng. Ánh mắt gã đặt lên bộ trường bào màu trắng mới tinh để trên ghế. Trường bào màu trắng có viền vàng, cổ áo dựng đứng đính hai huy hiệu màu vàng.

Lão sư, cuối cùng thì con cũng có tư cách mang nó rồi…

Lăng Húc hơi kích động, gã xòe bàn tay vuốt ve trường bào màu trắng. Lời dặn dò của lão sư trước khi lâm chung vẫn vang vọng bên tai.

"Nếu có một ngày con có thể luyện thành Chính Nghĩa Bản Tâm Thứ thì con hay mặc nó vào…"

Lăng Húc cẩn thận từng ly từng tý mang áo bào trắng vào. Áo bào trắng rộng rãi, che kín thân thể gã. Bạch y Thắng Tuyết, ngân thương Nộ Hồng Anh, tóc lam mắt cam. Nhìn thấy hình ảnh anh tuấn của mình trong gương, Lăng Húc cũng cảm thấy bất ngờ. Bộ quần áo này càng nhìn càng không giống đồ của võ giả mà giống đồ của quan lại hay mục sư.

Nhưng rất nhanh, gã đem chuyện này ném ra khỏi đầu. Dù nó là gì đi nữa thì gã cũng không để ý, cho dù đây có là đồ của ăn mày thì gã vẫn mặc vào không chút do dự.

"Lão sư, Tiểu Húc nhất định không phụ sự kỳ vọng của người."

Câu nói nhẹ nhàng này lại giống như một lời thề.

Thiếu niên mở cửa ra, ánh sáng mặt trời rãi khắp phòng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện