<Tluc: Chương bonus do người anh em #PhanTu ủng hộ (。•̀ᴗ-)۶ >
✦✧✦✧
Ngày 22 – Buổi Tối, Quán Trọ White Weirdo
Tôi đang bị mắng siêu nặng? Bởi tất cả 20 cô gái? Họ tiếp tục mắng gần 1 tiếng rồi á? Hỏi tại sao tôi lại ra ngoài và vướng vào cuộc chiến giữa các quý tộc á? Đó là điều tôi cũng muốn biết nữa đó. Nhưng vào những lúc như vậy người ta không nên xúc động. Và cũng không nên logic một cách chặt chẽ. Những lúc như vậy người ta phải xem lại mọi việc ngay từ đầu. Chuyện gì đã xảy ra thế? Làm thế nào mà nó đến với điều này? Nén mọi thứ thành các dấu đầu dòng đơn giản và trình bày theo trình tự thời gian. Lời giải thích như vậy chắc chắn là dễ chấp nhận nhất và dễ hiểu nhất.
「Không, như tớ đã nói, tớ không có ra ngoài, tớ chỉ đi mua nước tương, nhưng bị binh lính truy đuổi, bị hầu gái lừa và nhận được giấy thông hành thôi á? Thế là tớ ra ngoài nhưng người gác cổng giận tớ vì không thể quay lại, và sau khi cố gắng đặt sách từ đơn vị chuyển phát nhanh thì họ đang bị tấn công á? Khi những kẻ tấn công trở nên hói đầu, thì hóa ra Shipper thực chất lại là quý tộc á? Đại loại vậy? Tớ chỉ đi mua nước tương thôi á? Tớ không làm gì sai cả đâu nhé?」
Hửm? Có vẻ như không ai bị thuyết phục? Thuyết phục thất bại rồi à? Mặc dù tôi đã giải thích mọi thứ quá rõ ràng mà? 「Ý tớ đó là nước tương đấy? Chắc chắn phải mua nó phải chứ? Bằng mọi giá phải mua nó phải chứ? Tớ làm sai gì sao? Tại sao tớ lại phải bị mắng? Nếu là về cuộc chiến giữa các quý tộc thì hãy mắng họ, không phải tớ, tớ hoàn toàn không liên quan. Cuối cùng nếu biết tớ ra ngoài thì người gác cổng-san sẽ giận, nên tớ không thể quay lại được á? Hãy mắng người gác cổng-san đi, nhưng sao lại mắng tớ chứ? Tớ là nạn nhân đây! Ngay từ đầu, ai có thể ngờ họ sẽ đánh nhau giữa đường đâu? Tớ tưởng họ là Shipper thôi mà? Tớ chỉ muốn đặt hàng thôi á? Tôi đã bị lừa á? Nhưng tớ chỉ đi mua nước tương thôi mà? Nó ngon lắm á? Vậy không phải mọi chuyện đều ổn sao?」
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao chúng ta không thể đạt được sự thấu hiểu lẫn nhau thế? Tại sao người ta không thể hiểu nhau dù có nói bao nhiêu từ thế? Mặc dù tôi không làm gì sai......
Cuối cùng, tôi phải ngồi seiza.
Chà, có vẻ như các cô gái đã quen với việc này rồi, nên không giống như ngày hôm qua, không ai trong số họ khóc cả. Tôi đoán, đúng như mọi người mong đợi, cách cư xử hàng ngày của tôi đã khiến họ tin tưởng vào tôi. Đúng như người ta thường nói, hành động là cách nhanh nhất để có được lòng tin. Nhưng có vẻ như không phải điểm tình cảm......
Được đưa vào tư thế seiza, tôi lén lút nướng cá. Khi tôi đổ nước tương thì bài giảng đã kết thúc. Tất cả đã được giải quyết. Đúng như dự đoán, tôi không có lỗi gì cả. Một cáo buộc sai lầm. Tôi vô tội. Nước tương chiếm ưu thế.
Mọi người đang ăn trong nước mắt. Đó chắc hẳn là nỗi nhớ. Mùi và vị đã ăn sâu vào ký ức của chúng tôi, nên hương vị này, mùi hương này chính là Nhật Bản. Gái Cá đang ăn vui vẻ nhưng liệu có ổn với cô ấy không? Gia đình tàn sát à? Lỡ như đó là người thân của cô ấy từ thế giới cũ thì sao? Nó có thể trở thành một vấn đề lớn giữa những người thân từ thế giới khác nhau, nhưng vì cô ấy hạnh phúc nên tôi đoán là ổn thôi. Nếu cá phàn nàn thì chúng tôi vẫn có thể chiên nó. Làm khô cá cũng ngon đấy chứ.
Sự vô tội của tôi đã được chứng minh và chúng tôi đã ăn cá. Giờ là lúc đi tắm.
「Aaa, tớ không thể tìm thấy bọn Otaku, họ lăn lê dưới ngăn kéo hay gì à?」
Tôi càu nhàu trong bồn tắm. Càu nhàu như tôi muốn. Sau tất cả, tôi có tất cả cho riêng mình. Vì vậy, ngồi giữa bồn tắm, tôi càu nhàu về những tên Otaku.
「Nó sắp trở thành một vấn đề thực sự......」
Ra khỏi bồn tắm tôi trở về phòng.
Đã là đêm thứ năm của chúng tôi ở đây rồi, điều đó có nghĩa là...... Chúng tôi đã dành 5 ngày ở thị trấn này.
Đương nhiên, Hang Động bị bỏ quên.
Tôi đã nghĩ đến việc nhờ tụi Đồ Ngốc chăm sóc nó, nhưng đó không phải là việc có thể để lại cho người khác.
Tuy nhiên, tụi Đồ Ngốc lại không có mặt trong thị trấn. Đã 5 ngày trôi qua, vẫn không có dấu hiệu nào của họ.
Những Otaku có thể được để yên, họ có thể đang nâng cao Lv và kỹ năng với hiệu quả cao nhất có thể. Suy cho cùng thì đó là lĩnh vực chuyên môn của họ. Về cơ bản họ có một hướng dẫn chiến lược cho thế giới này.
Vậy tại sao 5 chàng trai Đồ Ngốc vẫn chưa có mặt tại thị trấn? Vì họ không ở trong thị trấn nên có nghĩa là họ vẫn ở trong rừng. Tại sao? Tại sao họ phải ở lại trong rừng?
Bất kể chúng tôi định đợi Otaku hay rời khỏi thị trấn, tôi đều phải kiểm tra Hang Động.
Và ngay cả khi chúng tôi không tìm kiếm họ, những Otaku chắc chắn sẽ tìm đến 『White Weirdo』khi họ quay trở lại thị trấn này. Không có nghi ngờ gì về điều đó. Điều này là chắc chắn, tôi đã kiểm tra tất cả các quán trọ trong thị trấn này, đây là nơi duy nhất họ có thể quay lại. Đó là bởi vì, ở thị trấn này, đây là nơi duy nhất có một Loli dễ thương.
Sắp vào cao trào của Arc 1.
Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550. Cảm ơn mọi người.
✦✧✦✧
Ngày 22 – Buổi Tối, Quán Trọ White Weirdo
Tôi đang bị mắng siêu nặng? Bởi tất cả 20 cô gái? Họ tiếp tục mắng gần 1 tiếng rồi á? Hỏi tại sao tôi lại ra ngoài và vướng vào cuộc chiến giữa các quý tộc á? Đó là điều tôi cũng muốn biết nữa đó. Nhưng vào những lúc như vậy người ta không nên xúc động. Và cũng không nên logic một cách chặt chẽ. Những lúc như vậy người ta phải xem lại mọi việc ngay từ đầu. Chuyện gì đã xảy ra thế? Làm thế nào mà nó đến với điều này? Nén mọi thứ thành các dấu đầu dòng đơn giản và trình bày theo trình tự thời gian. Lời giải thích như vậy chắc chắn là dễ chấp nhận nhất và dễ hiểu nhất.
「Không, như tớ đã nói, tớ không có ra ngoài, tớ chỉ đi mua nước tương, nhưng bị binh lính truy đuổi, bị hầu gái lừa và nhận được giấy thông hành thôi á? Thế là tớ ra ngoài nhưng người gác cổng giận tớ vì không thể quay lại, và sau khi cố gắng đặt sách từ đơn vị chuyển phát nhanh thì họ đang bị tấn công á? Khi những kẻ tấn công trở nên hói đầu, thì hóa ra Shipper thực chất lại là quý tộc á? Đại loại vậy? Tớ chỉ đi mua nước tương thôi á? Tớ không làm gì sai cả đâu nhé?」
Hửm? Có vẻ như không ai bị thuyết phục? Thuyết phục thất bại rồi à? Mặc dù tôi đã giải thích mọi thứ quá rõ ràng mà? 「Ý tớ đó là nước tương đấy? Chắc chắn phải mua nó phải chứ? Bằng mọi giá phải mua nó phải chứ? Tớ làm sai gì sao? Tại sao tớ lại phải bị mắng? Nếu là về cuộc chiến giữa các quý tộc thì hãy mắng họ, không phải tớ, tớ hoàn toàn không liên quan. Cuối cùng nếu biết tớ ra ngoài thì người gác cổng-san sẽ giận, nên tớ không thể quay lại được á? Hãy mắng người gác cổng-san đi, nhưng sao lại mắng tớ chứ? Tớ là nạn nhân đây! Ngay từ đầu, ai có thể ngờ họ sẽ đánh nhau giữa đường đâu? Tớ tưởng họ là Shipper thôi mà? Tớ chỉ muốn đặt hàng thôi á? Tôi đã bị lừa á? Nhưng tớ chỉ đi mua nước tương thôi mà? Nó ngon lắm á? Vậy không phải mọi chuyện đều ổn sao?」
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao chúng ta không thể đạt được sự thấu hiểu lẫn nhau thế? Tại sao người ta không thể hiểu nhau dù có nói bao nhiêu từ thế? Mặc dù tôi không làm gì sai......
Cuối cùng, tôi phải ngồi seiza.
Chà, có vẻ như các cô gái đã quen với việc này rồi, nên không giống như ngày hôm qua, không ai trong số họ khóc cả. Tôi đoán, đúng như mọi người mong đợi, cách cư xử hàng ngày của tôi đã khiến họ tin tưởng vào tôi. Đúng như người ta thường nói, hành động là cách nhanh nhất để có được lòng tin. Nhưng có vẻ như không phải điểm tình cảm......
Được đưa vào tư thế seiza, tôi lén lút nướng cá. Khi tôi đổ nước tương thì bài giảng đã kết thúc. Tất cả đã được giải quyết. Đúng như dự đoán, tôi không có lỗi gì cả. Một cáo buộc sai lầm. Tôi vô tội. Nước tương chiếm ưu thế.
Mọi người đang ăn trong nước mắt. Đó chắc hẳn là nỗi nhớ. Mùi và vị đã ăn sâu vào ký ức của chúng tôi, nên hương vị này, mùi hương này chính là Nhật Bản. Gái Cá đang ăn vui vẻ nhưng liệu có ổn với cô ấy không? Gia đình tàn sát à? Lỡ như đó là người thân của cô ấy từ thế giới cũ thì sao? Nó có thể trở thành một vấn đề lớn giữa những người thân từ thế giới khác nhau, nhưng vì cô ấy hạnh phúc nên tôi đoán là ổn thôi. Nếu cá phàn nàn thì chúng tôi vẫn có thể chiên nó. Làm khô cá cũng ngon đấy chứ.
Sự vô tội của tôi đã được chứng minh và chúng tôi đã ăn cá. Giờ là lúc đi tắm.
「Aaa, tớ không thể tìm thấy bọn Otaku, họ lăn lê dưới ngăn kéo hay gì à?」
Tôi càu nhàu trong bồn tắm. Càu nhàu như tôi muốn. Sau tất cả, tôi có tất cả cho riêng mình. Vì vậy, ngồi giữa bồn tắm, tôi càu nhàu về những tên Otaku.
「Nó sắp trở thành một vấn đề thực sự......」
Ra khỏi bồn tắm tôi trở về phòng.
Đã là đêm thứ năm của chúng tôi ở đây rồi, điều đó có nghĩa là...... Chúng tôi đã dành 5 ngày ở thị trấn này.
Đương nhiên, Hang Động bị bỏ quên.
Tôi đã nghĩ đến việc nhờ tụi Đồ Ngốc chăm sóc nó, nhưng đó không phải là việc có thể để lại cho người khác.
Tuy nhiên, tụi Đồ Ngốc lại không có mặt trong thị trấn. Đã 5 ngày trôi qua, vẫn không có dấu hiệu nào của họ.
Những Otaku có thể được để yên, họ có thể đang nâng cao Lv và kỹ năng với hiệu quả cao nhất có thể. Suy cho cùng thì đó là lĩnh vực chuyên môn của họ. Về cơ bản họ có một hướng dẫn chiến lược cho thế giới này.
Vậy tại sao 5 chàng trai Đồ Ngốc vẫn chưa có mặt tại thị trấn? Vì họ không ở trong thị trấn nên có nghĩa là họ vẫn ở trong rừng. Tại sao? Tại sao họ phải ở lại trong rừng?
Bất kể chúng tôi định đợi Otaku hay rời khỏi thị trấn, tôi đều phải kiểm tra Hang Động.
Và ngay cả khi chúng tôi không tìm kiếm họ, những Otaku chắc chắn sẽ tìm đến 『White Weirdo』khi họ quay trở lại thị trấn này. Không có nghi ngờ gì về điều đó. Điều này là chắc chắn, tôi đã kiểm tra tất cả các quán trọ trong thị trấn này, đây là nơi duy nhất họ có thể quay lại. Đó là bởi vì, ở thị trấn này, đây là nơi duy nhất có một Loli dễ thương.
Sắp vào cao trào của Arc 1.
Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550. Cảm ơn mọi người.
Danh sách chương