Hứa Lộ Dương kết hôn ngày ấy, mặc váy cưới màu trắng, trao nhẫn cho chú rể, sau đó hôn môi.
Hàn Hân Viễn cùng Minh Lãng ngồi ở trương bàn gần sân khấu nhất.
Cùng một chiếc bàn, hai người mặt đối mặt ngồi ở hai bên.
Hàn Hân Viễn nhìn Hứa Lộ Dương trong bộ váy cưới, đột nhiên nhớ ra bảy năm trước Quý Thần Ly cũng từng mặc nó, nhưng nàng trông thế nào cô lại nhớ không ra.
Khi đó cô và nàng như nước với lửa, trong hôn lễ cô chỉ lo nghiến răng nghiến lợi, nào còn nhớ rõ người nọ mặc váy cưới kiểu gì, có đẹp hay không.
Hẳn là đẹp vô cùng đi.
Hàn Hân Viễn ở trong đầu thử tưởng tượng cảnh nàng khoác lên mình chiếc váy cưới, sao có thể xấu đâu? Lòng cô thắt lại, quay đầu nhìn Minh Lãng, tình cờ Minh Lãng cũng đang nhìn cô.
Bốn mắt chạm nhau, Minh Lãng nâng ly rượu lên, lắc nhẹ, rồi thu lại, mặt vô biểu tình nhấp một ngụm.
Hàn Hân Viễn chần chờ một giây, cũng nâng ly lên nhấp một ngụm, xem như đáp lễ.
Hàn gia cùng Minh gia một năm trước đại náo một hồi, chuyện này C thị mọi người đều biết, từ đây Hàn Minh hai nhà phân rõ ranh giới, ăn miếng trả miếng không ai nhường ai.
Người ngoài xem là bất phân thắng bại, chỉ Hàn Hân Viễn biết, nếu Minh Lãng không cố ý nương tay, bằng căn cơ Hàn gia dư lại, Minh Lãng muốn bóp chết Hàn gia là chuyện dễ như trở bàn tay.
Nhưng bất kể là nương tay hay không, tóm lại, Hàn Hân Viễn và Minh Lãng đã hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ, từ đó tới nay không còn đi lại.
Nếu không nhờ buổi hôn lễ này, không biết chừng nào hai người mới có thể thấy được một mặt.
Minh Lãng nhìn qua cùng một năm trước không có gì khác nhau, Quý Thần Ly chết dường như không hề ảnh hưởng đến Minh Lãng, thậm chí Minh thị ổn định nhiều năm lại bắt đầu bành trướng, có vài phần bóng dáng Minh Lãng khi vừa mới tiếp quản Minh thị.
Tiệc cưới 10 giờ tối kết thúc, Hàn Hân Viễn nguyên tưởng nhân dịp khách khứa đi hết tìm Minh Lãng đơn độc nói chuyện.
Ai ngờ tiệc tan Minh Lãng đã không thấy tăm hơi, hỏi Hứa Lộ Dương mới biết Minh Lãng sớm đi rồi.
Hàn Hân Viễn đành phải từ biệt cô, hậm hực về nhà.
Uống chút rượu vang người có điểm mơ màng, Hàn Hân Viễn đơn giản tắm rửa rồi nhào vào giường ngủ thiếp đi.
Thật vất vả chìm vào giấc ngủ, trong mộng cũng không yên, gặp hết cơn ác mộng này đến cơn ác mộng khác.
Mơ thấy cô đứng trước cửa một bệnh viện trống trải, cách đó không xa có một vũng máu đỏ tươi đang chảy dọc theo nền xi măng, trong vũng máu có một người đang nằm.
Hàn Hân Viễn kìm chế toàn thân run rẩy, bước tới.
Là Quý Thần Ly, khuôn mặt tái nhợt, tròng mắt trợn tròn trắng dã, thật đáng sợ.
Hàn Hân Viễn mở choàng mắt bật dậy, thở hổn hển, sau lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Hàn Hân Viễn kỳ thật chưa thấy nàng lúc chết.
Cô khi đó đương kỳ bận rộn nhất, một ngày vài ba thông cáo, bận đến cơm không rảnh lo ăn, nào còn có tâm tư bận tâm Quý Thần Ly —— dù sao nàng đã phẫu thuật, bác sĩ cũng nói chậm rãi tĩnh dưỡng là có thể khôi phục, hơn nữa nàng cũng đã cùng Minh Lãng ly hôn.
Dù sao 6 năm Hàn Hân Viễn còn đợi được, lại chờ thêm mấy ngày cũng không sao.
Ai ngờ chờ thêm mấy ngày lại chờ tới một xác chết.
Hàn Hân Viễn đầu óc căng đến khó chịu, huyệt Thái Dương giật giật đau từng cơn.
Cô đỡ đầu đi chân trần xuống giường, rót một cốc nước, chất lỏng mát lạnh đi xuống cổ họng mới thấy tốt hơn một chút.
Cô đặt cốc xuống, thẫn thờ ngồi ở mép giường, hai mắt nhìn chằm chằm sàn nhà thất thần.
Hàn Hân Viễn tuy không nhìn thấy Quý Thần Ly lần cuối, nhưng não bổ ra cũng đã đủ tuyệt vọng.
Không hiểu sao, cô chợt nhớ tới Minh Lãng, nghe nói lúc ấy Quý Thần Ly ngã ngay cạnh chân Minh Lãng, thật không hiểu người nọ có bao nhiêu sức chịu đựng mới không lập tức phát điên.
Hàn Hân Viễn lấy di động ra, nhập vào dãy số cô đã sớm thuộc làu.
Điện thoại chuyển được, cô không đợi đối diện phản ứng, nói thẳng: "Minh Lãng, ra tới uống rượu đi."
Minh Lãng ở bên kia trầm mặc vài giây, "Thời gian, địa điểm."
"Hiện tại, chỗ chị có rượu sao?"
"Không có."
"Vậy chị lại đây đi, tôi chờ." Nói xong cô cúp điện thoại, ra khỏi phòng, nhìn từng hàng đỉnh cấp rượu ngon cô vơ vét từ khắp mọi nơi, cười trào phúng, không biết đang cười ai.
Minh Lãng tới thực nhanh, xem bộ là mở xe bay tới.
Hàn Hân Viễn đã chuẩn bị ly rót sẵn rượu, cô vừa tới gì cũng không nói, làm trước một ly, tựa hồ cảm thấy chưa đã, lại rót thêm một ly uống một hơi cạn sạch.
Hàn Hân Viễn lắc lắc ly rượu, nhìn cô cười, "Rượu ngon đi?"
"Ân." Trong chớp mắt, Minh Lãng đã uống cạn ba ly rượu.
Cô uống rượu không lên mặt, ba ly xuống bụng thần sắc như thường, giống như đang uống nước lã.
Hàn Hân Viễn lại nghĩ tới Quý Thần Ly.
Quý Thần Ly tuy rằng thích rượu, nhưng nàng uống rượu rất dễ lên mặt, vừa quá ba ly mặt lập tức đỏ như thiêu, như thể tùy thời sẽ say.
Nhưng tửu lượng nàng hảo, nhìn tưởng say, người khác đều chờ nàng làm trò cười, lại thường uống rượu khiến người trên bàn gục hết mà nàng vẫn còn tỉnh, không biết ngầm nàng phải uống bao nhiêu mới luyện ra được tửu lượng như vậy.
Hàn Hân Viễn cũng uống cạn ly rượu trong tay, lại đổ một ly, nói: "Này đó rượu vốn là vì Thần Ly chuẩn bị."
Minh Lãng uống rượu động tác cứng lại, không lưu ý sặc một chút, che miệng ho khan, Hàn Hân Viễn vội đưa khăn giấy cho cô.
"Em ấy không thích rượu vang đỏ." Minh Lãng đặt ly rượu xuống, nói.
"Đúng không?" Hàn Hân Viễn cười nhạo, "Tôi cho rằng có liên quan đến em ấy chị gì cũng không biết."
Minh Lãng nghĩ một lúc, nói: "Em ấy thích uống rượu Nhị oa đầu."
Nhị oa đầu 50 độ, một ngụm đi xuống cổ họng như bị thiêu cháy, Minh Lãng chỉ thử một lần, say một ngày mới tỉnh lại.
Hàn Hân Viễn nghe xong lại cười, châm chọc nói: "Chị biết tại sao không?"
Minh Lãng quay mặt nhìn cô, chờ cô nói tiếp.
"Bởi vì Nhị oa đầu dễ say."
Minh Lãng gật gật đầu, hiểu rõ: "Nói cũng đúng."
Sau đó hai người đều không nói lời nào, mỗi người cầm một ly giải sầu.
Hàn Hân Viễn uống đến hơi say, phiền muộn trong lòng mới tiêu tán chút, cằm chống bình rượu, mắt nửa nhắm nửa mở, "Chị còn nhớ rõ Quý Thần Ly lúc mặc váy cưới sao?"
"Nhớ rõ."
"Đẹp sao?"
"Đẹp."
"Đẹp cỡ nào?"
Hàn Hân Viễn đợi rất lâu, không chờ đến Minh Lãng trả lời.
Cô tò mò quay đầu, thấy Minh Lãng lại mở chai rượu uống tiếp, có vẻ không tính toán trả lời.
Hàn Hân Viễn bĩu môi, lẩm bẩm: "Quỷ hẹp hòi."
Hàn Hân Viễn cũng muốn biết Quý Thần Ly mặc váy cưới đẹp đến thế nào, nhưng tiếc là không có cơ hội.
Cô đột nhiên không đầu không đuôi nói: "Còn có 50 năm."
"Cái gì?"
"Giả sử tôi có thể sống đến 80 tuổi, tôi phải sống 50 năm không có Quý Thần Ly." Hàn Hân Viễn cười khẽ, "Đã qua một năm, còn thừa 49 năm." Cô dựa vào sô pha che mặt thở dài: "49 năm, sống làm sao."
Minh Lãng vô pháp trả lời cô, bởi vì Minh Lãng cũng không biết mình có thể chịu đựng nổi không.
"Minh Lãng, trước kia chị đối với em ấy được không?" Hàn Hân Viễn hỏi.
Minh Lãng nói: "Tệ lắm."
Khóe mắt Hàn Hân Viễn đột nhiên trào ra nước mắt, "Tôi cũng vậy."
Hai người hai tên đao phủ, bức nàng đi vào tuyệt lộ.
Đây là lần đầu tiên sau khi Quý Thần Ly chết, hai người ở một chỗ cùng nhau uống rượu.
Đêm đó, họ gần như quét hết kho hàng Hàn Hân Viễn trữ 6 năm, đều uống đến say mèm, ngã trái ngã phải nằm trên sàn nhà một đêm.
Tỉnh dậy, sửa sang lại dung nhan, từng người coi như không có gì phát sinh, không còn giao thoa.
Quý Thần Ly chết năm thứ nhất, Hàn Hân Viễn chỉ nghĩ không có nàng phải sống làm sao.
Quý Thần Ly chết năm thứ hai, Hàn Hân Viễn rốt cuộc ý thức được, mặc kệ như thế nào, cuộc sống vẫn sẽ từng ngày trôi đi, thời gian đẩy cô về phía trước, dù cô có muốn hay không.
Lại qua mấy năm, Hàn Hân Viễn tựa hồ đã thích ứng Quý Thần Ly không còn, cô cuối cùng dám đi tảo mộ cho nàng.
Không bận một tháng đi hai lần, mỗi lần đều ở trước mộ cả ngày, sau lại dần dần không đi.
Chờ đến Quý Thần Ly chết năm thứ mười, Hàn Hân Viễn phát hiện thời gian trôi thật mau.
9 năm trước còn đang suy nghĩ không có nàng phải sống thế nào, bất tri bất giác đã mười năm đi qua, thậm chí trong mộng cô đã không thường mơ thấy Quý Thần Ly.
Hàn Hân Viễn nghĩ, thời gian quả nhiên là liều thuốc chữa lành tất cả.
Rồi cô phát hiện, mình đã 9 năm không gặp Minh Lãng, không biết chị ta giờ ra sao, đã đi ra hay chưa.
Có lẽ là sắp đi, Hàn Hân Viễn nghĩ.
Mười năm, mình đã đi ra, Minh Lãng dù năm đó bị thiên đại kích thích, cũng nên tốt lên từng ngày.
Nhưng cô không có ý định đi tìm Minh Lãng.
Quan hệ hai người đi đến bước này, coi đối phương không tồn tại mới là kết cục tốt nhất.
Tới rồi Quý Thần Ly chết năm thứ hai mươi, năm ấy Hàn Hân Viễn 50 tuổi.
Dù cô bảo dưỡng kỹ lưỡng thế nào, vẫn xuất hiện tóc bạc.
Nhổ một cái là mọc một cái, vì thế Hàn Hân Viễn nhận ra mình già rồi.
Hàn Hân Viễn ném tóc bạc vào thùng rác, đột nhiên nghĩ lại thêm ba mươi năm, khi cô xuống gặp Quý Thần Ly, Quý Thần Ly vẫn là nàng khi 30 tuổi, mà cô đã là bà cụ tóc bạc phơ, không biết nàng nhìn thấy mình có thể hay không bật cười.
Hàn Hân Viễn nghĩ tới cảnh tượng kia, trước tiên bật cười.
Lúc này, di động có người gọi đến, cô nghe điện thoại, nụ cười cứng lại.
Điện thoại là Hứa Lộ Dương gọi, cô nói Minh Lãng đã chết, nhảy lầu, ngay nơi Quý Thần Ly tự sát năm đó.
Di động ầm rớt xuống, cô ngã người xuống sô pha.
Trong phút chốc, Quý Thần Ly tử vong, những cơn ác mộng khiến người nửa đêm bừng tỉnh, hết thảy đột ngột nhào đến, bao trùm cô.
Hàn Hân Viễn rùng mình, chỉ nghĩ tìm một chỗ giấu mình đi, cô thậm chí phân không rõ mình là sợ hãi vẫn là thương tâm.
Cô lại nghĩ tới mười chín năm trước, cô hỏi Minh Lãng: "Sống làm sao."
Minh Lãng chung quy vẫn không thể chịu được.
Hàn Hân Viễn sợ rằng mình cũng chịu không nổi.
Hàn Hân Viễn không thấy được Quý Thần Ly một lần cuối, cũng không dám đi nhìn mặt Minh Lãng lần cuối.
Phải đến khi Minh gia theo Minh Lãng di chúc đem cô và Quý Thần Ly hợp táng ở một chỗ, tiết thanh minh năm sau, Hàn Hân Viễn mới dám đi viếng.
Quý Thần Ly sinh thời đối Minh Lãng ái mà không được, chết rồi lại phải chịu đựng Minh Lãng ngày đêm quấy rầy.
Hàn Hân Viễn đứng trước mộ bia, nhìn hai tấm bia mộ song song nằm cạnh nhau, có điểm hâm mộ.
"Còn có ba mươi năm." Hàn Hân Viễn nói, "Chậm rãi chịu đi."
......!
Mùa hè nóng nực, không biết khi nào cúp điện, điều hòa bị ngắt, Hàn Hân Viễn mơ một giấc mơ vừa dài vừa sợ, mang một trán ướt đẫm mồ hôi bật dậy khỏi giường.
Giấc mộng quá mức chân thật, chân thật như cô đã sống cả một đời người, thế nên tỉnh xong cô vẫn không dám tin mình đã tỉnh, véo mạnh đùi mình một cái, đau đến run lên.
Trong mộng kia, Quý Thần Ly chết, Minh Lãng cũng chết, chỉ còn mình cô một người cô độc sống quãng đời còn lại.
Hàn Hân Viễn tỉnh lại vẫn kinh hồn chưa định, 3 giờ sáng gạt ra số Quý Thần Ly gọi điện cho nàng.
"Ai......" Tiếp điện thoại là Minh Lãng, giọng nói mơ mơ màng màng, sau lại dường như Quý Thần Ly bị đánh thức, rầu rĩ một câu, Hàn Hân Viễn nghe thấy Minh Lãng ôn nhu an ủi.
"Là em." Hàn Hân Viễn nói.
3 giờ đêm gọi điện cho Quý Thần Ly, Minh Lãng giật mình, sau đó trong lòng không quá thống khoái, "Hàn Hân Viễn? Thần Ly ngủ, có việc em nói với chị là được." Cô nói xong vẫn không cảm thấy thoải mái, lại bổ sung: "Chị ngày mai nói cho Thần Ly."
"Em......" Hàn Hân Viễn không biết nên nói gì.
Minh Lãng không biết có phải vì ở chung với Quý Thần Ly lâu rồi hay không, nhiễm tật xấu thiếu kiên nhẫn của nàng, đợi không được Hàn Hân Viễn trả lời, lại nói: "Không có việc gì thì chị cúp."
"Có việc!" Hàn Hân Viễn vội vàng nói, "Thần Ly gần nhất được không?"
"Được."
"Vậy còn chị?"
"Cũng được."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Hàn Hân Viễn kỳ quái lặp lại mấy lần, mới nói: "Vậy hai người hảo hảo, em cúp máy."
"Hàn Hân Viễn!" Minh Lãng bỗng nhiên hô, "Có phải em nhớ tới cái gì?"
"Cái gì?"
Minh Lãng nhìn Quý Thần Ly, đại khái cũng cảm thấy ý nghĩ của mình có điểm ghê rợn, "Không có gì, chị cúp."
Điện thoại truyền đến tiếng tút tút.
Hàn Hân Viễn nhìn căn nhà trống trải, có điểm mất mát, nhưng lại kiên định ngủ.
Cô ích kỷ từ trong xương cốt, điểm này cô biết, cho nên cô sẽ không bao giờ học được cách yêu một ai, cũng không có ai nguyện ý yêu một người ích kỷ như vậy.
Tự mình yêu mình thôi, Hàn Hân Viễn nghĩ.
Cũng không có gì không tốt.
......!
Minh Lãng đặt điện thoại xuống đầu giường, một lần nữa nằm xuống.
Mới vừa nằm xong, cánh tay Quý Thần Ly liền vòng qua, ngay sau đó một đoàn nhiệt khí thổi vào cổ cô, đầu Quý Thần Ly cũng nhích lại gần.
"Ai a?" Quý Thần Ly ôm Minh Lãng, mơ màng hỏi.
"Hàn Hân Viễn." Minh Lãng hôn hôn đỉnh đầu Quý Thần Ly.
Quý Thần Ly đối ba chữ Hàn Hân Viễn này mang theo thiên nhiên địch ý, nhắm mắt ở bên tai Minh Lãng nghiến răng, "Chị hiện tại là em nuôi, chị đi tìm cô ta thử xem?"
"Không tìm không tìm." Minh Lãng ôm nàng cười dỗ dành: "Lão bà ở trong ngực ôm ấm vô cùng, nào còn nghĩ được người khác?"
Quý Thần Ly hi hi cười, giả vờ tức giận, "Minh Lãng, sao chị càng già càng không đứng đắn?"
Minh Lãng ở bên tai nàng nói nhỏ: "Công em dạy dỗ."
Quý Thần Ly nằm trong lòng ngực cô, tay loạn sờ một hồi, lẩm bẩm nói: "Minh Lãng, ngực chị hình như to ra?"
"Phải không?"
"Đúng vậy, to hơn 0.5 centimet!" Quý Thần Ly ranh mãnh cười rộ lên, "Chị phải cảm ơn em, biết không?"
"Biết biết." Minh Lãng đem bàn tay tác loạn của nàng đặt lên môi hôn hôn, "Cảm tạ lão bà xoa to ngực, được chưa?"
"Lão lưu manh." Quý Thần Ly ở trong lòng ngực Minh Lãng cười trộm.
Phòng an tĩnh lại, đêm đã khuya..
Hàn Hân Viễn cùng Minh Lãng ngồi ở trương bàn gần sân khấu nhất.
Cùng một chiếc bàn, hai người mặt đối mặt ngồi ở hai bên.
Hàn Hân Viễn nhìn Hứa Lộ Dương trong bộ váy cưới, đột nhiên nhớ ra bảy năm trước Quý Thần Ly cũng từng mặc nó, nhưng nàng trông thế nào cô lại nhớ không ra.
Khi đó cô và nàng như nước với lửa, trong hôn lễ cô chỉ lo nghiến răng nghiến lợi, nào còn nhớ rõ người nọ mặc váy cưới kiểu gì, có đẹp hay không.
Hẳn là đẹp vô cùng đi.
Hàn Hân Viễn ở trong đầu thử tưởng tượng cảnh nàng khoác lên mình chiếc váy cưới, sao có thể xấu đâu? Lòng cô thắt lại, quay đầu nhìn Minh Lãng, tình cờ Minh Lãng cũng đang nhìn cô.
Bốn mắt chạm nhau, Minh Lãng nâng ly rượu lên, lắc nhẹ, rồi thu lại, mặt vô biểu tình nhấp một ngụm.
Hàn Hân Viễn chần chờ một giây, cũng nâng ly lên nhấp một ngụm, xem như đáp lễ.
Hàn gia cùng Minh gia một năm trước đại náo một hồi, chuyện này C thị mọi người đều biết, từ đây Hàn Minh hai nhà phân rõ ranh giới, ăn miếng trả miếng không ai nhường ai.
Người ngoài xem là bất phân thắng bại, chỉ Hàn Hân Viễn biết, nếu Minh Lãng không cố ý nương tay, bằng căn cơ Hàn gia dư lại, Minh Lãng muốn bóp chết Hàn gia là chuyện dễ như trở bàn tay.
Nhưng bất kể là nương tay hay không, tóm lại, Hàn Hân Viễn và Minh Lãng đã hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ, từ đó tới nay không còn đi lại.
Nếu không nhờ buổi hôn lễ này, không biết chừng nào hai người mới có thể thấy được một mặt.
Minh Lãng nhìn qua cùng một năm trước không có gì khác nhau, Quý Thần Ly chết dường như không hề ảnh hưởng đến Minh Lãng, thậm chí Minh thị ổn định nhiều năm lại bắt đầu bành trướng, có vài phần bóng dáng Minh Lãng khi vừa mới tiếp quản Minh thị.
Tiệc cưới 10 giờ tối kết thúc, Hàn Hân Viễn nguyên tưởng nhân dịp khách khứa đi hết tìm Minh Lãng đơn độc nói chuyện.
Ai ngờ tiệc tan Minh Lãng đã không thấy tăm hơi, hỏi Hứa Lộ Dương mới biết Minh Lãng sớm đi rồi.
Hàn Hân Viễn đành phải từ biệt cô, hậm hực về nhà.
Uống chút rượu vang người có điểm mơ màng, Hàn Hân Viễn đơn giản tắm rửa rồi nhào vào giường ngủ thiếp đi.
Thật vất vả chìm vào giấc ngủ, trong mộng cũng không yên, gặp hết cơn ác mộng này đến cơn ác mộng khác.
Mơ thấy cô đứng trước cửa một bệnh viện trống trải, cách đó không xa có một vũng máu đỏ tươi đang chảy dọc theo nền xi măng, trong vũng máu có một người đang nằm.
Hàn Hân Viễn kìm chế toàn thân run rẩy, bước tới.
Là Quý Thần Ly, khuôn mặt tái nhợt, tròng mắt trợn tròn trắng dã, thật đáng sợ.
Hàn Hân Viễn mở choàng mắt bật dậy, thở hổn hển, sau lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Hàn Hân Viễn kỳ thật chưa thấy nàng lúc chết.
Cô khi đó đương kỳ bận rộn nhất, một ngày vài ba thông cáo, bận đến cơm không rảnh lo ăn, nào còn có tâm tư bận tâm Quý Thần Ly —— dù sao nàng đã phẫu thuật, bác sĩ cũng nói chậm rãi tĩnh dưỡng là có thể khôi phục, hơn nữa nàng cũng đã cùng Minh Lãng ly hôn.
Dù sao 6 năm Hàn Hân Viễn còn đợi được, lại chờ thêm mấy ngày cũng không sao.
Ai ngờ chờ thêm mấy ngày lại chờ tới một xác chết.
Hàn Hân Viễn đầu óc căng đến khó chịu, huyệt Thái Dương giật giật đau từng cơn.
Cô đỡ đầu đi chân trần xuống giường, rót một cốc nước, chất lỏng mát lạnh đi xuống cổ họng mới thấy tốt hơn một chút.
Cô đặt cốc xuống, thẫn thờ ngồi ở mép giường, hai mắt nhìn chằm chằm sàn nhà thất thần.
Hàn Hân Viễn tuy không nhìn thấy Quý Thần Ly lần cuối, nhưng não bổ ra cũng đã đủ tuyệt vọng.
Không hiểu sao, cô chợt nhớ tới Minh Lãng, nghe nói lúc ấy Quý Thần Ly ngã ngay cạnh chân Minh Lãng, thật không hiểu người nọ có bao nhiêu sức chịu đựng mới không lập tức phát điên.
Hàn Hân Viễn lấy di động ra, nhập vào dãy số cô đã sớm thuộc làu.
Điện thoại chuyển được, cô không đợi đối diện phản ứng, nói thẳng: "Minh Lãng, ra tới uống rượu đi."
Minh Lãng ở bên kia trầm mặc vài giây, "Thời gian, địa điểm."
"Hiện tại, chỗ chị có rượu sao?"
"Không có."
"Vậy chị lại đây đi, tôi chờ." Nói xong cô cúp điện thoại, ra khỏi phòng, nhìn từng hàng đỉnh cấp rượu ngon cô vơ vét từ khắp mọi nơi, cười trào phúng, không biết đang cười ai.
Minh Lãng tới thực nhanh, xem bộ là mở xe bay tới.
Hàn Hân Viễn đã chuẩn bị ly rót sẵn rượu, cô vừa tới gì cũng không nói, làm trước một ly, tựa hồ cảm thấy chưa đã, lại rót thêm một ly uống một hơi cạn sạch.
Hàn Hân Viễn lắc lắc ly rượu, nhìn cô cười, "Rượu ngon đi?"
"Ân." Trong chớp mắt, Minh Lãng đã uống cạn ba ly rượu.
Cô uống rượu không lên mặt, ba ly xuống bụng thần sắc như thường, giống như đang uống nước lã.
Hàn Hân Viễn lại nghĩ tới Quý Thần Ly.
Quý Thần Ly tuy rằng thích rượu, nhưng nàng uống rượu rất dễ lên mặt, vừa quá ba ly mặt lập tức đỏ như thiêu, như thể tùy thời sẽ say.
Nhưng tửu lượng nàng hảo, nhìn tưởng say, người khác đều chờ nàng làm trò cười, lại thường uống rượu khiến người trên bàn gục hết mà nàng vẫn còn tỉnh, không biết ngầm nàng phải uống bao nhiêu mới luyện ra được tửu lượng như vậy.
Hàn Hân Viễn cũng uống cạn ly rượu trong tay, lại đổ một ly, nói: "Này đó rượu vốn là vì Thần Ly chuẩn bị."
Minh Lãng uống rượu động tác cứng lại, không lưu ý sặc một chút, che miệng ho khan, Hàn Hân Viễn vội đưa khăn giấy cho cô.
"Em ấy không thích rượu vang đỏ." Minh Lãng đặt ly rượu xuống, nói.
"Đúng không?" Hàn Hân Viễn cười nhạo, "Tôi cho rằng có liên quan đến em ấy chị gì cũng không biết."
Minh Lãng nghĩ một lúc, nói: "Em ấy thích uống rượu Nhị oa đầu."
Nhị oa đầu 50 độ, một ngụm đi xuống cổ họng như bị thiêu cháy, Minh Lãng chỉ thử một lần, say một ngày mới tỉnh lại.
Hàn Hân Viễn nghe xong lại cười, châm chọc nói: "Chị biết tại sao không?"
Minh Lãng quay mặt nhìn cô, chờ cô nói tiếp.
"Bởi vì Nhị oa đầu dễ say."
Minh Lãng gật gật đầu, hiểu rõ: "Nói cũng đúng."
Sau đó hai người đều không nói lời nào, mỗi người cầm một ly giải sầu.
Hàn Hân Viễn uống đến hơi say, phiền muộn trong lòng mới tiêu tán chút, cằm chống bình rượu, mắt nửa nhắm nửa mở, "Chị còn nhớ rõ Quý Thần Ly lúc mặc váy cưới sao?"
"Nhớ rõ."
"Đẹp sao?"
"Đẹp."
"Đẹp cỡ nào?"
Hàn Hân Viễn đợi rất lâu, không chờ đến Minh Lãng trả lời.
Cô tò mò quay đầu, thấy Minh Lãng lại mở chai rượu uống tiếp, có vẻ không tính toán trả lời.
Hàn Hân Viễn bĩu môi, lẩm bẩm: "Quỷ hẹp hòi."
Hàn Hân Viễn cũng muốn biết Quý Thần Ly mặc váy cưới đẹp đến thế nào, nhưng tiếc là không có cơ hội.
Cô đột nhiên không đầu không đuôi nói: "Còn có 50 năm."
"Cái gì?"
"Giả sử tôi có thể sống đến 80 tuổi, tôi phải sống 50 năm không có Quý Thần Ly." Hàn Hân Viễn cười khẽ, "Đã qua một năm, còn thừa 49 năm." Cô dựa vào sô pha che mặt thở dài: "49 năm, sống làm sao."
Minh Lãng vô pháp trả lời cô, bởi vì Minh Lãng cũng không biết mình có thể chịu đựng nổi không.
"Minh Lãng, trước kia chị đối với em ấy được không?" Hàn Hân Viễn hỏi.
Minh Lãng nói: "Tệ lắm."
Khóe mắt Hàn Hân Viễn đột nhiên trào ra nước mắt, "Tôi cũng vậy."
Hai người hai tên đao phủ, bức nàng đi vào tuyệt lộ.
Đây là lần đầu tiên sau khi Quý Thần Ly chết, hai người ở một chỗ cùng nhau uống rượu.
Đêm đó, họ gần như quét hết kho hàng Hàn Hân Viễn trữ 6 năm, đều uống đến say mèm, ngã trái ngã phải nằm trên sàn nhà một đêm.
Tỉnh dậy, sửa sang lại dung nhan, từng người coi như không có gì phát sinh, không còn giao thoa.
Quý Thần Ly chết năm thứ nhất, Hàn Hân Viễn chỉ nghĩ không có nàng phải sống làm sao.
Quý Thần Ly chết năm thứ hai, Hàn Hân Viễn rốt cuộc ý thức được, mặc kệ như thế nào, cuộc sống vẫn sẽ từng ngày trôi đi, thời gian đẩy cô về phía trước, dù cô có muốn hay không.
Lại qua mấy năm, Hàn Hân Viễn tựa hồ đã thích ứng Quý Thần Ly không còn, cô cuối cùng dám đi tảo mộ cho nàng.
Không bận một tháng đi hai lần, mỗi lần đều ở trước mộ cả ngày, sau lại dần dần không đi.
Chờ đến Quý Thần Ly chết năm thứ mười, Hàn Hân Viễn phát hiện thời gian trôi thật mau.
9 năm trước còn đang suy nghĩ không có nàng phải sống thế nào, bất tri bất giác đã mười năm đi qua, thậm chí trong mộng cô đã không thường mơ thấy Quý Thần Ly.
Hàn Hân Viễn nghĩ, thời gian quả nhiên là liều thuốc chữa lành tất cả.
Rồi cô phát hiện, mình đã 9 năm không gặp Minh Lãng, không biết chị ta giờ ra sao, đã đi ra hay chưa.
Có lẽ là sắp đi, Hàn Hân Viễn nghĩ.
Mười năm, mình đã đi ra, Minh Lãng dù năm đó bị thiên đại kích thích, cũng nên tốt lên từng ngày.
Nhưng cô không có ý định đi tìm Minh Lãng.
Quan hệ hai người đi đến bước này, coi đối phương không tồn tại mới là kết cục tốt nhất.
Tới rồi Quý Thần Ly chết năm thứ hai mươi, năm ấy Hàn Hân Viễn 50 tuổi.
Dù cô bảo dưỡng kỹ lưỡng thế nào, vẫn xuất hiện tóc bạc.
Nhổ một cái là mọc một cái, vì thế Hàn Hân Viễn nhận ra mình già rồi.
Hàn Hân Viễn ném tóc bạc vào thùng rác, đột nhiên nghĩ lại thêm ba mươi năm, khi cô xuống gặp Quý Thần Ly, Quý Thần Ly vẫn là nàng khi 30 tuổi, mà cô đã là bà cụ tóc bạc phơ, không biết nàng nhìn thấy mình có thể hay không bật cười.
Hàn Hân Viễn nghĩ tới cảnh tượng kia, trước tiên bật cười.
Lúc này, di động có người gọi đến, cô nghe điện thoại, nụ cười cứng lại.
Điện thoại là Hứa Lộ Dương gọi, cô nói Minh Lãng đã chết, nhảy lầu, ngay nơi Quý Thần Ly tự sát năm đó.
Di động ầm rớt xuống, cô ngã người xuống sô pha.
Trong phút chốc, Quý Thần Ly tử vong, những cơn ác mộng khiến người nửa đêm bừng tỉnh, hết thảy đột ngột nhào đến, bao trùm cô.
Hàn Hân Viễn rùng mình, chỉ nghĩ tìm một chỗ giấu mình đi, cô thậm chí phân không rõ mình là sợ hãi vẫn là thương tâm.
Cô lại nghĩ tới mười chín năm trước, cô hỏi Minh Lãng: "Sống làm sao."
Minh Lãng chung quy vẫn không thể chịu được.
Hàn Hân Viễn sợ rằng mình cũng chịu không nổi.
Hàn Hân Viễn không thấy được Quý Thần Ly một lần cuối, cũng không dám đi nhìn mặt Minh Lãng lần cuối.
Phải đến khi Minh gia theo Minh Lãng di chúc đem cô và Quý Thần Ly hợp táng ở một chỗ, tiết thanh minh năm sau, Hàn Hân Viễn mới dám đi viếng.
Quý Thần Ly sinh thời đối Minh Lãng ái mà không được, chết rồi lại phải chịu đựng Minh Lãng ngày đêm quấy rầy.
Hàn Hân Viễn đứng trước mộ bia, nhìn hai tấm bia mộ song song nằm cạnh nhau, có điểm hâm mộ.
"Còn có ba mươi năm." Hàn Hân Viễn nói, "Chậm rãi chịu đi."
......!
Mùa hè nóng nực, không biết khi nào cúp điện, điều hòa bị ngắt, Hàn Hân Viễn mơ một giấc mơ vừa dài vừa sợ, mang một trán ướt đẫm mồ hôi bật dậy khỏi giường.
Giấc mộng quá mức chân thật, chân thật như cô đã sống cả một đời người, thế nên tỉnh xong cô vẫn không dám tin mình đã tỉnh, véo mạnh đùi mình một cái, đau đến run lên.
Trong mộng kia, Quý Thần Ly chết, Minh Lãng cũng chết, chỉ còn mình cô một người cô độc sống quãng đời còn lại.
Hàn Hân Viễn tỉnh lại vẫn kinh hồn chưa định, 3 giờ sáng gạt ra số Quý Thần Ly gọi điện cho nàng.
"Ai......" Tiếp điện thoại là Minh Lãng, giọng nói mơ mơ màng màng, sau lại dường như Quý Thần Ly bị đánh thức, rầu rĩ một câu, Hàn Hân Viễn nghe thấy Minh Lãng ôn nhu an ủi.
"Là em." Hàn Hân Viễn nói.
3 giờ đêm gọi điện cho Quý Thần Ly, Minh Lãng giật mình, sau đó trong lòng không quá thống khoái, "Hàn Hân Viễn? Thần Ly ngủ, có việc em nói với chị là được." Cô nói xong vẫn không cảm thấy thoải mái, lại bổ sung: "Chị ngày mai nói cho Thần Ly."
"Em......" Hàn Hân Viễn không biết nên nói gì.
Minh Lãng không biết có phải vì ở chung với Quý Thần Ly lâu rồi hay không, nhiễm tật xấu thiếu kiên nhẫn của nàng, đợi không được Hàn Hân Viễn trả lời, lại nói: "Không có việc gì thì chị cúp."
"Có việc!" Hàn Hân Viễn vội vàng nói, "Thần Ly gần nhất được không?"
"Được."
"Vậy còn chị?"
"Cũng được."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Hàn Hân Viễn kỳ quái lặp lại mấy lần, mới nói: "Vậy hai người hảo hảo, em cúp máy."
"Hàn Hân Viễn!" Minh Lãng bỗng nhiên hô, "Có phải em nhớ tới cái gì?"
"Cái gì?"
Minh Lãng nhìn Quý Thần Ly, đại khái cũng cảm thấy ý nghĩ của mình có điểm ghê rợn, "Không có gì, chị cúp."
Điện thoại truyền đến tiếng tút tút.
Hàn Hân Viễn nhìn căn nhà trống trải, có điểm mất mát, nhưng lại kiên định ngủ.
Cô ích kỷ từ trong xương cốt, điểm này cô biết, cho nên cô sẽ không bao giờ học được cách yêu một ai, cũng không có ai nguyện ý yêu một người ích kỷ như vậy.
Tự mình yêu mình thôi, Hàn Hân Viễn nghĩ.
Cũng không có gì không tốt.
......!
Minh Lãng đặt điện thoại xuống đầu giường, một lần nữa nằm xuống.
Mới vừa nằm xong, cánh tay Quý Thần Ly liền vòng qua, ngay sau đó một đoàn nhiệt khí thổi vào cổ cô, đầu Quý Thần Ly cũng nhích lại gần.
"Ai a?" Quý Thần Ly ôm Minh Lãng, mơ màng hỏi.
"Hàn Hân Viễn." Minh Lãng hôn hôn đỉnh đầu Quý Thần Ly.
Quý Thần Ly đối ba chữ Hàn Hân Viễn này mang theo thiên nhiên địch ý, nhắm mắt ở bên tai Minh Lãng nghiến răng, "Chị hiện tại là em nuôi, chị đi tìm cô ta thử xem?"
"Không tìm không tìm." Minh Lãng ôm nàng cười dỗ dành: "Lão bà ở trong ngực ôm ấm vô cùng, nào còn nghĩ được người khác?"
Quý Thần Ly hi hi cười, giả vờ tức giận, "Minh Lãng, sao chị càng già càng không đứng đắn?"
Minh Lãng ở bên tai nàng nói nhỏ: "Công em dạy dỗ."
Quý Thần Ly nằm trong lòng ngực cô, tay loạn sờ một hồi, lẩm bẩm nói: "Minh Lãng, ngực chị hình như to ra?"
"Phải không?"
"Đúng vậy, to hơn 0.5 centimet!" Quý Thần Ly ranh mãnh cười rộ lên, "Chị phải cảm ơn em, biết không?"
"Biết biết." Minh Lãng đem bàn tay tác loạn của nàng đặt lên môi hôn hôn, "Cảm tạ lão bà xoa to ngực, được chưa?"
"Lão lưu manh." Quý Thần Ly ở trong lòng ngực Minh Lãng cười trộm.
Phòng an tĩnh lại, đêm đã khuya..
Danh sách chương