Tiêu Việt bước nhanh về phía trước, đợi đi đến trước bàn làm việc thì dừng lại, tay chống lên mặt bàn, cúi người thấp giọng nói: “Tâm trạng không tốt, là vì chuyện trước kia em hét lầu à? Hay là vì em và Triệu Viên Viên có quan hệ tốt?”
Nhậm Giang Lâm ngẩng đầu đối diện với người trước mặt, hai người cách nhau không quá nửa mét, dáng vẻ hết sức vui mừng của Tiêu Việt rõ ràng rơi vào trong mắt anh, Nhậm Giang Lâm khẽ nhướng mày, cơ thể ngả ra sau nhàn nhã tựa vào lưng ghế ngồi, trả lời: “Nếu như tôi nói đúng cả thì sao?”
Lời này rơi vào tai Tiêu Việt, khiến trong lòng Tiêu Việt run lên, không kìm được xích lại gần hơn, “Ông chủ lớn à, xem ra anh rất quan tâm em… Anh nói lời này, em rất vui vẻ, nhưng,” Nói đến đây, Tiêu Việt nghiêm mặt nói: “Vì để tránh cho anh hiểu lầm, em vẫn giải thích cho anh hiểu rõ, em thật sự không biết chuyện hét lầu, Triệu Viên Viên cũng chỉ là bạn của em, em không có tâm tư với cô ấy.”
Nhậm Giang Lâm thấy Tiêu Việt giải thích chững chạc đàng hoàng như thế, không nhịn được cười nói: “Tôi biết.” Cũng nhìn ra được.
Nhìn ra được Tiêu Việt không có tình cảm trên bạn bè với Triệu Viên Viên, cũng nhìn ra được Triệu Viên Viên đối với Tiêu Việt khác biệt, từ lần đầu tiên nhìn thấy Triệu Viên Viên, anh đã mơ hồ cảm thấy, cho dù Triệu Viên Viên che giấu đi nữa, nhưng chỉ cần có tâm vẫn nhìn ra tâm tư của cô với Tiêu Việt.
“Biết thì biết, nhưng nói rõ ràng lại là thái độ của em, Nhậm Giang Lâm à, nếu em từ bỏ làm bạn bè với anh, vậy dĩ nhiên là có ý tiến tới với anh, em cũng thực sự nói cho anh, nhiều năm như vậy, anh là người đầu tiên có thể kéo sự chú ý của em ra khỏi máy tính, anh là người đầu tiên em thích… Về phần sau này, em không biết, nhưng giờ phút này và hai bảy năm trước kia, em chỉ thích anh…”
“…” Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tiêu Việt, tai Nhậm Giang Lâm hơi nóng, sau đó mới cố gắng nói sang chuyện khác, “Được rồi, không nói chuyện này nữa, người của công ty đi hết rồi đúng không? Sao cậu vẫn chưa về?”
“Anh vẫn còn ở đây, em trở về làm gì?” Tiêu Việt vòng qua cái bàn, đi đến bên cạnh Nhậm Giang Lâm cười một tiếng: “Ông chủ Nhậm à, chẳng lẽ quên lời em đã nói hồi chiều rồi?”
Nhậm Giang Lâm vừa nghe thì nhớ câu nói “Rất muốn gặp anh” của Tiêu Việt, đã hiểu ý Tiêu Việt, cười nói: “Cậu muốn đợi tôi cùng về?”
“Đó là đương nhiên,” Người hôm qua “sàm sỡ” hắn phủi mông một cái rồi đi, hôm nay hắn không lấy lại chút thù lao, vậy chẳng phải thua thiệt lớn rồi? Tiêu Việt nghĩ vậy, liếc nhìn phần tài liệu trên tay Nhậm Giang Lâm mà Nhạc Đào Tiến đưa cho, nói tiếp: “Anh đã xem hết tài liệu rồi?”
“Chưa, có mấy phần tôi không hiểu lắm.”
Tiêu Việt gật đầu: “Chuyện này cũng bình thường, Nhạc Đào Tiến không biết anh đến, không chuẩn bị lời giải thích cho báo cáo.” Tiêu Việt nói đến đây dừng một chút, một lát sau cười híp mắt nói: “Nếu không, bây giờ em giải thích cho anh?”
Tiêu Việt cười một tiếng như thế, Nhậm Giang Lâm nào không nhìn ra hắn có chủ kiến gì? Cười nói: “Lần này cậu giải thích cũng muốn ‘phần thưởng’?”
Tiêu Việt vui vẻ: “Ông chủ lớn rất hiểu rõ giá thị trường ở chỗ em đấy, muốn giao dịch không?”
Nhậm Giang Lâm không trả lời đồng ý hay không, chỉ đặt văn bản tài liệu xuống, cầm điện thoại lên nhướng mày với Tiêu Việt, “Đã vậy, tôi chỉ có thể làm phiền Nhạc Đào Tiến quay lại một chuyến, tài liệu do anh ta chuẩn bị, bảo anh ta giải thích đương nhiên tốt nhất, hơn nữa có lẽ lúc này anh ta chưa đi xa.”
Dứt lời tìm đến dãy số của Nhạc Đào Tiến chuẩn bị quay số.
Tiêu Việt bên cạnh thấy thế vội vàng ngăn lại, “Này, đừng mà!”
Tiêu Việt nhìn Nhậm Giang Lâm không nhịn được cười, bật cười nói: “Được rồi được rồi, phục anh rồi, hôm nay em sẽ phục vụ miễn phí được không? Gọi Nhạc Đào Tiến làm gì, hiếm khi ở riêng với anh vun đắp chút tình cảm, bảo anh ta tới làm gì?”
Nhậm Giang Lâm mỉm cười, gật đầu nói: “Vậy làm phiền anh Tiêu rồi?”
“Anh Tiêu” này khiến tai Tiêu Việt hơi ngứa, híp mắt nhếch miệng cười nói: “Nếu em đã là anh Tiêu của anh, vậy thì mặc cho anh làm phiền.”
“…” Nhậm Giang Lâm không biết làm thế nào, “Những lời này cậu học được từ đâu? Không phải nói trước kia chưa từng quen bạn gái à?” Sao những lời tâm tình này hắn hạ bút thành văn, bản nháp cũng không cần viết.
Tiêu Việt suy nghĩ chốc lát, rồi đáp: “Em có độc thân hai mươi bảy năm hay không? Anh nhìn đi, lời tâm tình em chưa bao giờ nói một câu với người khác, thoáng cái đã nhẫn nhịn mấy chục năm, chẳng phải bây giờ anh gặp được anh sao, có cái mở miệng, làm thế nào cũng không khống chế nổi.”
“…”
Nhưng đã đồng ý với Nhậm Giang Lâm, Tiêu Việt không tiếp tục trêu chọc người nữa, khi làm chuyện chính, hắn luôn luôn nghiêm túc, giải thích tài liệu cho Nhậm Giang Lâm vô cùng cẩn thận.
Cho nên khi Triệu Viên Viên trở lại khu làm việc, đang định bật đèn thì nghe được văn phòng của Nhậm Giang Lâm phát ra tiếng vang, bàn làm việc của cô ở góc khu làm việc, cách văn phòng Nhậm Giang Lâm hơi xa, trong thời gian ngắn không phân biệt được ai đang nói chuyện.
Chẳng lẽ sếp Nhậm vẫn chưa đi? Nghĩ vậy, Triệu Viên Viên đi sang bên mấy bước, nhìn qua cánh cửa kính mờ đóng một nửa, thấy Tiêu Việt và Nhậm Giang Lâm trong văn phòng. Vốn chuẩn bị lên tiếng gọi hai người, Triệu Viên Viên lại nuốt lời xuống khi chú ý đến tư thế ngồi của hai người.
Cùng một bên của bàn làm việc, Tiêu Việt ngồi bên phải Nhậm Giang Lâm, cúi đầu đang giảng giải gì đó cho Nhậm Giang Lâm.
Hai người kề rất gần, gần tới mức cánh tay chạm nhau, thậm chí, Tiêu Việt gác tay trái sau lưng ghế của Nhậm Giang Lâm, hơi nghiêng người, tay phải cầm bút gạch mấy cái trên tài liệu trước mặt Nhậm Giang Lâm, vừa viết, vừa giải thích.
Thật ra, đây vốn cũng chỉ là tư thế ngồi bình thường mà thôi, vốn cũng không có vấn đề gì, khi Tiêu Việt giảng giải cho người khác đều ngồi như vậy, với Uông Trạch như vậy, với Cung Hữu Vĩ, với cô cũng thế, nhưng không biết vì sao, Triệu Viên Viên cứ cảm thấy Tiêu Việt và Nhậm Giang Lâm không nên là khoảng cách này, cho dù Tiêu Việt có thói quen như thế, nhưng người như Nhậm Giang Lâm lại không có khả năng ngồi cùng một bên với người khác, càng sẽ không để Tiêu Việt gần sát anh như vậy…
Chẳng biết tại sao Triệu Viên Viên nghĩ đến thái độ của Tiêu Việt đối với Nhậm Giang Lâm lúc ăn cơm buổi chiều, nhớ đến cái cách Tiêu Việt nhìn Nhậm Giang Lâm, nghĩ đến cảm giác kỳ lạ không nói rõ được không tả rõ được kia…
Cô vô thức hít thở chậm lại, chậm rãi đi tới cột đá bên cạnh bàn làm việc, trong khu làm việc tối mò, lặng lẽ nhìn về phía văn phòng Nhậm Giang Lâm.
Cũng không biết qua bao lâu, cô thấy Tiêu Việt ngừng giảng giải, sau đó vẫn cười nhìn Nhậm Giang Lâm, cô mơ hồ nghe thấy Tiêu Việt nói gì đó, nhưng lại không thể hoàn toàn nghe rõ, không biết Tiêu Việt nói gì, Nhậm Giang Lâm bên cạnh bỗng nhiên nghiêng đầu…
Sau đó, Tiêu Việt hôn lên.
“Bùm ——” một tiếng, hình ảnh trước mắt nổ vang trong đầu cô! Triệu Viên Viên hít vào một hơi lạnh, trong chốc lát toàn thân cứng đờ.
Lúc cơm chiều, cảm giác kỳ lạ kia trong lòng cô, cũng rõ ràng trong nháy mắt này.
Tiêu Việt gắp thức ăn cho Nhậm Giang Lâm.
Ánh mắt Tiêu Việt nhìn Nhậm Giang Lâm.
Khoảng cách quá gần của Tiêu Việt và Nhậm Giang Lâm…
Sự thân mật khó giải thích kia…
Mọt thứ của mọi thứ đều có nơi hội tụ.
Tiêu Việt thích Nhậm Giang Lâm!
Không thể, không thể nào, sao Tiêu Việt lại cùng Nhậm Giang Lâm…
Đột nhiên, cô nghĩ đến mấy lần Nhậm Giang Lâm tới tấp đến Hạo Thiên… Triệu Viên Viên khó có thể tin được lùi lại một bước, lại không cẩn thận giẫm phải ghế, khu làm việc yên tĩnh phát ra tiếng vang chói tai…
***
Được rồi, trên tổng thể là vậy, ông chủ lớn hiểu rồi chứ?”
“Ừ, tôi xem lại.”
Tiêu Việt gật đầu, “Được, từ từ xem, có gì khó hiểu thì lại hỏi em.” Nói đến đây Tiêu Việt vốn đã nghiêng người, để bút trong tay xuống khuỷu tay chống lên mặt bàn, một tay chống cằm, bắt đầu nhìn chằm chằm Nhậm Giang Lâm, mắt cũng không nháy một cái.
Nhậm Giang Lâm định nghiên cứu tài liệu, bởi vì ánh nhìn của người bên cạnh quá nóng bỏng, muốn coi nhẹ cũng không thể, đành phải bất đắc dĩ nói: “Anh Tiêu à, nhìn đủ chưa?”
“Chưa đâu, làm thế nào cũng cảm thấy nhìn không đủ mà, càng nhìn càng thích.”
Tiêu Việt nhìn Nhậm Giang Lâm, liếm miệng một cái, “Đúng rồi, ông chủ lớn này, có một chuyện, em cảm thấy vẫn phải nói với anh, lúc mới quen anh, anh gọi em là anh Tiêu đúng không, em chỉ cảm thấy quái gở, nghe đáng ghét, có điều bây giờ, sau khi em thích anh, đặc biệt là gần đây, anh còn gọi em như thế, em sẽ cảm thấy anh đang quyến rũ em… Sẽ không nhịn được muốn hôn anh đấy…”
Nhậm Giang Lâm nhíu mày, nghiêng đầu định nói gì đó, nhưng lời muốn nói vẫn chưa kịp nói, Tiêu Việt bên cạnh đã trực tiếp hôn lên.
Không giống nụ hôn như trêu đùa của anh với Tiêu Việt vào tối qua, lần này sau khi Tiêu Việt hôn lên đã giữ chặt anh, lè lưỡi ra liếm liếm, nóng bỏng mà xoay chuyển mút vào, cố gắng cạy mở hàm răng anh…
Nhậm Giang Lâm vốn cũng không phải thờ ơ, đôi môi nóng bỏng dán chặt lấy, bên tai là tiếng liếm hôn mập mờ của Tiêu Việt, tình nóng chưa tan đêm qua, dường như được nhen lửa trong nháy mắt này, hơi thở Nhậm Giang Lâm nghẹn lại, vô thức túm lấy cổ áo Tiêu Việt đang muốn đáp lại, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên âm thanh chói tai.
Nhậm Giang Lâm chợt tỉnh táo, đẩy Tiêu Việt cắn môi anh rồi không muốn nhả ra, nghĩ đến môi mình bây giờ chắc chắn bị Tiêu Việt gặm đến đỏ bừng, Nhậm Giâng Lâm đứng lên quay lưng lại, ra hiệu Tiêu Việt xử lý, “Bên ngoài có người.”
Tiêu Việt cũng nghe được âm thanh, hít sâu một hơi bình phục hô hấp, mới nói vọng ra bên ngoài đen kịt, “Ai?”
Trong nháy mắt hắn lên tiếng, khu làm việc đã sáng lên, giọng Uông Trạch vang lên, “Ơi? Anh Việt, mày và Nhậm tổng vẫn ở đây?” Nói rồi đi tới văn phòng bên này, “Tao vừa quay lại lấy chìa khóa với Viên Viên, cô ấy quên lấy chìa khóa.”
Nói đoạn, anh ta chỉ chỉ Triệu Viên Viên ngồi xổm trên mặt đất cách đó không xa, “Cô ấy vừa đi vào đã vấp phải ghế.”
Tiêu Việt nhìn nhau với Uông Trạch cười ha hả, sau đó lại nhìn Triệu Viên Viên với ánh mắt tránh né bên kia, hắn còn có gì không hiểu, bèn nói thẳng: “Mày nghĩ tao tin mày? Nhìn thấy tao hôn Nhậm Giang Lâm rồi?”
Vẻ mặt Uông Trạch cứng đờ, “… Anh Việt…”
“…” Nhậm Giang Lâm nhắm mắt lại, anh đột nhiên cảm thấy vừa rồi bảo Tiêu Việt xử lý chính là một sai lầm.
Nhậm Giang Lâm ngẩng đầu đối diện với người trước mặt, hai người cách nhau không quá nửa mét, dáng vẻ hết sức vui mừng của Tiêu Việt rõ ràng rơi vào trong mắt anh, Nhậm Giang Lâm khẽ nhướng mày, cơ thể ngả ra sau nhàn nhã tựa vào lưng ghế ngồi, trả lời: “Nếu như tôi nói đúng cả thì sao?”
Lời này rơi vào tai Tiêu Việt, khiến trong lòng Tiêu Việt run lên, không kìm được xích lại gần hơn, “Ông chủ lớn à, xem ra anh rất quan tâm em… Anh nói lời này, em rất vui vẻ, nhưng,” Nói đến đây, Tiêu Việt nghiêm mặt nói: “Vì để tránh cho anh hiểu lầm, em vẫn giải thích cho anh hiểu rõ, em thật sự không biết chuyện hét lầu, Triệu Viên Viên cũng chỉ là bạn của em, em không có tâm tư với cô ấy.”
Nhậm Giang Lâm thấy Tiêu Việt giải thích chững chạc đàng hoàng như thế, không nhịn được cười nói: “Tôi biết.” Cũng nhìn ra được.
Nhìn ra được Tiêu Việt không có tình cảm trên bạn bè với Triệu Viên Viên, cũng nhìn ra được Triệu Viên Viên đối với Tiêu Việt khác biệt, từ lần đầu tiên nhìn thấy Triệu Viên Viên, anh đã mơ hồ cảm thấy, cho dù Triệu Viên Viên che giấu đi nữa, nhưng chỉ cần có tâm vẫn nhìn ra tâm tư của cô với Tiêu Việt.
“Biết thì biết, nhưng nói rõ ràng lại là thái độ của em, Nhậm Giang Lâm à, nếu em từ bỏ làm bạn bè với anh, vậy dĩ nhiên là có ý tiến tới với anh, em cũng thực sự nói cho anh, nhiều năm như vậy, anh là người đầu tiên có thể kéo sự chú ý của em ra khỏi máy tính, anh là người đầu tiên em thích… Về phần sau này, em không biết, nhưng giờ phút này và hai bảy năm trước kia, em chỉ thích anh…”
“…” Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tiêu Việt, tai Nhậm Giang Lâm hơi nóng, sau đó mới cố gắng nói sang chuyện khác, “Được rồi, không nói chuyện này nữa, người của công ty đi hết rồi đúng không? Sao cậu vẫn chưa về?”
“Anh vẫn còn ở đây, em trở về làm gì?” Tiêu Việt vòng qua cái bàn, đi đến bên cạnh Nhậm Giang Lâm cười một tiếng: “Ông chủ Nhậm à, chẳng lẽ quên lời em đã nói hồi chiều rồi?”
Nhậm Giang Lâm vừa nghe thì nhớ câu nói “Rất muốn gặp anh” của Tiêu Việt, đã hiểu ý Tiêu Việt, cười nói: “Cậu muốn đợi tôi cùng về?”
“Đó là đương nhiên,” Người hôm qua “sàm sỡ” hắn phủi mông một cái rồi đi, hôm nay hắn không lấy lại chút thù lao, vậy chẳng phải thua thiệt lớn rồi? Tiêu Việt nghĩ vậy, liếc nhìn phần tài liệu trên tay Nhậm Giang Lâm mà Nhạc Đào Tiến đưa cho, nói tiếp: “Anh đã xem hết tài liệu rồi?”
“Chưa, có mấy phần tôi không hiểu lắm.”
Tiêu Việt gật đầu: “Chuyện này cũng bình thường, Nhạc Đào Tiến không biết anh đến, không chuẩn bị lời giải thích cho báo cáo.” Tiêu Việt nói đến đây dừng một chút, một lát sau cười híp mắt nói: “Nếu không, bây giờ em giải thích cho anh?”
Tiêu Việt cười một tiếng như thế, Nhậm Giang Lâm nào không nhìn ra hắn có chủ kiến gì? Cười nói: “Lần này cậu giải thích cũng muốn ‘phần thưởng’?”
Tiêu Việt vui vẻ: “Ông chủ lớn rất hiểu rõ giá thị trường ở chỗ em đấy, muốn giao dịch không?”
Nhậm Giang Lâm không trả lời đồng ý hay không, chỉ đặt văn bản tài liệu xuống, cầm điện thoại lên nhướng mày với Tiêu Việt, “Đã vậy, tôi chỉ có thể làm phiền Nhạc Đào Tiến quay lại một chuyến, tài liệu do anh ta chuẩn bị, bảo anh ta giải thích đương nhiên tốt nhất, hơn nữa có lẽ lúc này anh ta chưa đi xa.”
Dứt lời tìm đến dãy số của Nhạc Đào Tiến chuẩn bị quay số.
Tiêu Việt bên cạnh thấy thế vội vàng ngăn lại, “Này, đừng mà!”
Tiêu Việt nhìn Nhậm Giang Lâm không nhịn được cười, bật cười nói: “Được rồi được rồi, phục anh rồi, hôm nay em sẽ phục vụ miễn phí được không? Gọi Nhạc Đào Tiến làm gì, hiếm khi ở riêng với anh vun đắp chút tình cảm, bảo anh ta tới làm gì?”
Nhậm Giang Lâm mỉm cười, gật đầu nói: “Vậy làm phiền anh Tiêu rồi?”
“Anh Tiêu” này khiến tai Tiêu Việt hơi ngứa, híp mắt nhếch miệng cười nói: “Nếu em đã là anh Tiêu của anh, vậy thì mặc cho anh làm phiền.”
“…” Nhậm Giang Lâm không biết làm thế nào, “Những lời này cậu học được từ đâu? Không phải nói trước kia chưa từng quen bạn gái à?” Sao những lời tâm tình này hắn hạ bút thành văn, bản nháp cũng không cần viết.
Tiêu Việt suy nghĩ chốc lát, rồi đáp: “Em có độc thân hai mươi bảy năm hay không? Anh nhìn đi, lời tâm tình em chưa bao giờ nói một câu với người khác, thoáng cái đã nhẫn nhịn mấy chục năm, chẳng phải bây giờ anh gặp được anh sao, có cái mở miệng, làm thế nào cũng không khống chế nổi.”
“…”
Nhưng đã đồng ý với Nhậm Giang Lâm, Tiêu Việt không tiếp tục trêu chọc người nữa, khi làm chuyện chính, hắn luôn luôn nghiêm túc, giải thích tài liệu cho Nhậm Giang Lâm vô cùng cẩn thận.
Cho nên khi Triệu Viên Viên trở lại khu làm việc, đang định bật đèn thì nghe được văn phòng của Nhậm Giang Lâm phát ra tiếng vang, bàn làm việc của cô ở góc khu làm việc, cách văn phòng Nhậm Giang Lâm hơi xa, trong thời gian ngắn không phân biệt được ai đang nói chuyện.
Chẳng lẽ sếp Nhậm vẫn chưa đi? Nghĩ vậy, Triệu Viên Viên đi sang bên mấy bước, nhìn qua cánh cửa kính mờ đóng một nửa, thấy Tiêu Việt và Nhậm Giang Lâm trong văn phòng. Vốn chuẩn bị lên tiếng gọi hai người, Triệu Viên Viên lại nuốt lời xuống khi chú ý đến tư thế ngồi của hai người.
Cùng một bên của bàn làm việc, Tiêu Việt ngồi bên phải Nhậm Giang Lâm, cúi đầu đang giảng giải gì đó cho Nhậm Giang Lâm.
Hai người kề rất gần, gần tới mức cánh tay chạm nhau, thậm chí, Tiêu Việt gác tay trái sau lưng ghế của Nhậm Giang Lâm, hơi nghiêng người, tay phải cầm bút gạch mấy cái trên tài liệu trước mặt Nhậm Giang Lâm, vừa viết, vừa giải thích.
Thật ra, đây vốn cũng chỉ là tư thế ngồi bình thường mà thôi, vốn cũng không có vấn đề gì, khi Tiêu Việt giảng giải cho người khác đều ngồi như vậy, với Uông Trạch như vậy, với Cung Hữu Vĩ, với cô cũng thế, nhưng không biết vì sao, Triệu Viên Viên cứ cảm thấy Tiêu Việt và Nhậm Giang Lâm không nên là khoảng cách này, cho dù Tiêu Việt có thói quen như thế, nhưng người như Nhậm Giang Lâm lại không có khả năng ngồi cùng một bên với người khác, càng sẽ không để Tiêu Việt gần sát anh như vậy…
Chẳng biết tại sao Triệu Viên Viên nghĩ đến thái độ của Tiêu Việt đối với Nhậm Giang Lâm lúc ăn cơm buổi chiều, nhớ đến cái cách Tiêu Việt nhìn Nhậm Giang Lâm, nghĩ đến cảm giác kỳ lạ không nói rõ được không tả rõ được kia…
Cô vô thức hít thở chậm lại, chậm rãi đi tới cột đá bên cạnh bàn làm việc, trong khu làm việc tối mò, lặng lẽ nhìn về phía văn phòng Nhậm Giang Lâm.
Cũng không biết qua bao lâu, cô thấy Tiêu Việt ngừng giảng giải, sau đó vẫn cười nhìn Nhậm Giang Lâm, cô mơ hồ nghe thấy Tiêu Việt nói gì đó, nhưng lại không thể hoàn toàn nghe rõ, không biết Tiêu Việt nói gì, Nhậm Giang Lâm bên cạnh bỗng nhiên nghiêng đầu…
Sau đó, Tiêu Việt hôn lên.
“Bùm ——” một tiếng, hình ảnh trước mắt nổ vang trong đầu cô! Triệu Viên Viên hít vào một hơi lạnh, trong chốc lát toàn thân cứng đờ.
Lúc cơm chiều, cảm giác kỳ lạ kia trong lòng cô, cũng rõ ràng trong nháy mắt này.
Tiêu Việt gắp thức ăn cho Nhậm Giang Lâm.
Ánh mắt Tiêu Việt nhìn Nhậm Giang Lâm.
Khoảng cách quá gần của Tiêu Việt và Nhậm Giang Lâm…
Sự thân mật khó giải thích kia…
Mọt thứ của mọi thứ đều có nơi hội tụ.
Tiêu Việt thích Nhậm Giang Lâm!
Không thể, không thể nào, sao Tiêu Việt lại cùng Nhậm Giang Lâm…
Đột nhiên, cô nghĩ đến mấy lần Nhậm Giang Lâm tới tấp đến Hạo Thiên… Triệu Viên Viên khó có thể tin được lùi lại một bước, lại không cẩn thận giẫm phải ghế, khu làm việc yên tĩnh phát ra tiếng vang chói tai…
***
Được rồi, trên tổng thể là vậy, ông chủ lớn hiểu rồi chứ?”
“Ừ, tôi xem lại.”
Tiêu Việt gật đầu, “Được, từ từ xem, có gì khó hiểu thì lại hỏi em.” Nói đến đây Tiêu Việt vốn đã nghiêng người, để bút trong tay xuống khuỷu tay chống lên mặt bàn, một tay chống cằm, bắt đầu nhìn chằm chằm Nhậm Giang Lâm, mắt cũng không nháy một cái.
Nhậm Giang Lâm định nghiên cứu tài liệu, bởi vì ánh nhìn của người bên cạnh quá nóng bỏng, muốn coi nhẹ cũng không thể, đành phải bất đắc dĩ nói: “Anh Tiêu à, nhìn đủ chưa?”
“Chưa đâu, làm thế nào cũng cảm thấy nhìn không đủ mà, càng nhìn càng thích.”
Tiêu Việt nhìn Nhậm Giang Lâm, liếm miệng một cái, “Đúng rồi, ông chủ lớn này, có một chuyện, em cảm thấy vẫn phải nói với anh, lúc mới quen anh, anh gọi em là anh Tiêu đúng không, em chỉ cảm thấy quái gở, nghe đáng ghét, có điều bây giờ, sau khi em thích anh, đặc biệt là gần đây, anh còn gọi em như thế, em sẽ cảm thấy anh đang quyến rũ em… Sẽ không nhịn được muốn hôn anh đấy…”
Nhậm Giang Lâm nhíu mày, nghiêng đầu định nói gì đó, nhưng lời muốn nói vẫn chưa kịp nói, Tiêu Việt bên cạnh đã trực tiếp hôn lên.
Không giống nụ hôn như trêu đùa của anh với Tiêu Việt vào tối qua, lần này sau khi Tiêu Việt hôn lên đã giữ chặt anh, lè lưỡi ra liếm liếm, nóng bỏng mà xoay chuyển mút vào, cố gắng cạy mở hàm răng anh…
Nhậm Giang Lâm vốn cũng không phải thờ ơ, đôi môi nóng bỏng dán chặt lấy, bên tai là tiếng liếm hôn mập mờ của Tiêu Việt, tình nóng chưa tan đêm qua, dường như được nhen lửa trong nháy mắt này, hơi thở Nhậm Giang Lâm nghẹn lại, vô thức túm lấy cổ áo Tiêu Việt đang muốn đáp lại, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên âm thanh chói tai.
Nhậm Giang Lâm chợt tỉnh táo, đẩy Tiêu Việt cắn môi anh rồi không muốn nhả ra, nghĩ đến môi mình bây giờ chắc chắn bị Tiêu Việt gặm đến đỏ bừng, Nhậm Giâng Lâm đứng lên quay lưng lại, ra hiệu Tiêu Việt xử lý, “Bên ngoài có người.”
Tiêu Việt cũng nghe được âm thanh, hít sâu một hơi bình phục hô hấp, mới nói vọng ra bên ngoài đen kịt, “Ai?”
Trong nháy mắt hắn lên tiếng, khu làm việc đã sáng lên, giọng Uông Trạch vang lên, “Ơi? Anh Việt, mày và Nhậm tổng vẫn ở đây?” Nói rồi đi tới văn phòng bên này, “Tao vừa quay lại lấy chìa khóa với Viên Viên, cô ấy quên lấy chìa khóa.”
Nói đoạn, anh ta chỉ chỉ Triệu Viên Viên ngồi xổm trên mặt đất cách đó không xa, “Cô ấy vừa đi vào đã vấp phải ghế.”
Tiêu Việt nhìn nhau với Uông Trạch cười ha hả, sau đó lại nhìn Triệu Viên Viên với ánh mắt tránh né bên kia, hắn còn có gì không hiểu, bèn nói thẳng: “Mày nghĩ tao tin mày? Nhìn thấy tao hôn Nhậm Giang Lâm rồi?”
Vẻ mặt Uông Trạch cứng đờ, “… Anh Việt…”
“…” Nhậm Giang Lâm nhắm mắt lại, anh đột nhiên cảm thấy vừa rồi bảo Tiêu Việt xử lý chính là một sai lầm.
Danh sách chương