“Đùng!”
Một âm thanh định tại nhức óc vang dội bên tại tất cả mọi người.

Cả mặt đất khói bụi mịt mờ, cơ thể của Sonic bật thẳng lên như một chiếc lò xo.

Nhát búa này nhất quyết chặt đứt đường sống của anh ta.

Lục phủ ngũ tạng sau phát búa này đều vụn nát cả.

Nhưng đây chưa phải kết thúc.


Dương Cửu đã kìm nén cơn thịnh nộ bấy lâu nay, đầu thế giải tỏa xong một cách nhẹ nhàng như vậy.

Nhát búa này nối tiếp nhát búa kia.

Toàn bộ mặt đất đã lún xuống một mảng lớn.

Kirock và người bên đội đối phương lộ ra sắc mặt u ám, tuyệt đối không thể ngờ người này lại có sức mạnh ghê gớm như vậy.

Ban đầu Kirock cho rằng nếu không thể thắng đối phương thì cũng vào thế hoà.

Nhưng bây giờ xem ra, từ đầu đến cuối toàn bộ ưu thế đều nghiêng về đối thủ.

Ngoại trừ một chiêu đầu tiên, Sonic chớp trước cơ hội, ra tay trước.

Chiêu tiếp theo đó đã bị áp chế rồi.

Chiêu thứ ba, bị đối thủ thẳng tay giết chết.

“Nộp mạng đi!”
Giữa sân đấu, Dương Cửu nhún người nhảy vọt lên cao tận hơn ba mét, nên một búa xuống xác của Sonic.

“Ầm!”
Máu thịt bắn ra ngoài như nước.


Toàn bộ mặt đất như bị phủ một lớp máu bùn đỏ tươi lên, trông khá buồn nôn.

Thế nhưng điều này không mảy may ảnh hưởng đến tiếng gào thét của các binh sĩ Bắc Sơn.

“Tốt!”
Dương Cửu vác theo cây búa nhuốm đầy máu bước đến vị trí chính giữa Bắc Sơn và quân địch.

Giơ tay chỉ vào bọn chúng: “Đám người bọn bây còn ai muốn chết thì cứ thử xem!”
Ngạo mạn, điên cuồng! Đều là những trạng thái đang được anh ta thể hiện tinh tế sâu sắc.

Đám người đều trầm mặc không nói gì, còn lông mày của Mộ Dung Anh Nguyên đã nhíu chặt thành một đường rồi.

Ông ta dường như đoán được điều gì đó, nhưng trong phút chốc lại không thể nhớ ra.

Cuối cùng, Dương Cửu vác chiếc búa lớn đó quay về phía Vũ Hoàng Minh và đồng đội của mình.

“Đã lắm!”
“Thật muốn làm lại lần nữa”
"Ha ha ha!"
Anh ta không hề che đây tiếng cười của mình, mỗi một người đều có thể nghe thấy tiếng cười ngông cuồng đó của anh ta.

“Trận tiếp theo đây, hãy để tôi!”
Lư Thuy Lâm không nói nhiều, lần này anh nhất định phải sân đấu, không ai ngăn cản được.


Dương Cửu còn vỗ mạnh vào vai anh, cười khà khà nói: “Khá lắm, tôi đã lâu không thấy thủ đoạn của anh rồi, lần này có định cho Vũ Minh mở mang tầm mắt không hả?”
Lúc nghe thấy lời này, Vũ Hoàng Minh đã sững sờ trong giây lát.

Câu này! là có ý gì?
Lưu Thuy Lâm không có thay đổi gì, rút hai tay đang đút túi ra.

Sau đó đột ngột vung tay lên, hai tia sáng mạnh mẽ từ trong tay anh ta lao ra.

Cả Vũ Hoàng Minh và Vũ Cuồng đều sửng sốt, còn hơi nhìn không rõ được đó là thứ gì.

“Đó là phi đao!”
“Phi đạo chỉ có kích thước bằng ngón tay cái thôi.


Liễu Quân mỉm cười, giải thích cho hai người họ.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện