Chương 38

Trong sở cảnh sát.

Mấy người cảnh sát vẻ mặt kinh ngạc nhìn chăm chăm đại đội trưởng và tổng đốc đang quỳ không biết nên làm như thế nào.

Vũ Đức Trung nhìn mấy người cấp dưới vẫn đứng nguyên tại chỗ, sợ đến giật mình một cái.

“Ngớ người ra đấy làm gì, quỳ xuống cho tôi!”

Một tiếng gầm lên, làm thức tỉnh toàn bộ mấy người cảnh sát vẫn còn đang lơ mơ.

Tất cả vội vội vàng vàng quỳ xuống mặt đất, lúng ta lúng túng.

“Tôi hỏi cậu, người đâu?”

Sát ý trong mắt Vũ Hoàng Minh, đã không thể khống chế nổi.

Lúc anh nghe thấy tiếng rống giận của Sở Thanh Nam ở bên ngoài, anh liền biết bé Dâu Tây đã xảy ra chuyện rồi Bảng không, anh ta cũng sẽ không chạy đến tìm mình gấp gáp như vậy.

“Minh Vương, Dâu Tây… có lẽ là đã bị người khác bắt mất r Sở Thanh Nam nói với giọng run rẩy.

Nhìn đôi mắt khiếp người của Vũ Hoàng Minh, anh ta tựa hồ nhìn thấy xác chất như núi, máu chảy thành sông, vạn người khuất phục Minh Vương?

Vào lúc nghe thấy hai chữ này, toàn thân Vũ Đức Trung và Vương Minh Nam liền toát mồ hôi lạnh.

Bọn họ, nghĩ tới một sự việc xảy ra mấy hôm trước.

Đó chính là ở bệnh viện… một phòng cấp cứu bác sĩ bỏ mình.

Hôm đó, cả khu bệnh viện đều bị phong tỏa.

Người xuất hiện ở đó, chính là Minh Vương!

Cả nước Bắc Sơn, là Vương mạnh nhất.

Duy nhất!

Hơn nữa, vừa nấy người kia cầm một cái lệnh bài, nếu như ông ta không nhìn nhầm, đó chính là Chiến Long Lệnh!

Ừng ực!

Hai người theo bản năng nuốt một ngụm nước miếng.

Liếc nhìn nhau, đều thấy được tia sợ hãi trong mắt đối phương.

Toi rồi!

Bọn họ vậy mà lại để cho Minh Vương chịu tội?

Còn đòi… tử hình!

Toàn thân hai người đang không ngừng run lập cập, chỉ sợ vị này dưới cơn nóng giận, trực tiếp chém chết bọn họ.

Kể cả có chém chết bọn họ đi, thì cả Bắc Sơn này, cũng sẽ không ai đứng ra nói một lời cho bọn họ.

Đây chính là uy nghiêm của Vương “Điều trai”

“Trong vòng một ngày tôi muốn nhìn thấy tất cả mọi tin tức!”

“Không tra ra được, mang đầu tới gặp!”

Thanh âm lạnh lẽo thấu xương tủy, truyền vào tai của mọi người.

“Vâng!”

Lúc này Sở Thanh Nam mới đứng dậy, trên hai đầu gối, đã loang lổ vết máu Anh ta chật vật ròi khỏi sở cảnh sát, phát động tất cả các ám vệ trong khả năng có thể, toàn lực tìm kiếm tung tích của Dâu Tây.

Đợi sau khi Sở Thanh Nam rời khỏi, Vũ Hoàng Minh nhắm hai mắt lại, hít sâu một hơi.

Mà Vũ Đức Trung vẫn đang chờ, quỳ trên mặt đất không dám nhúc nhích.

Mồ hôi to như hạt đậu, từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất.

Là nỗi sợ hãi từ sâu thẩm trong linh hồn, giống như có một bàn tay, bóp chặt lấy cổ của bọn họ, không thể hô hấp.

Một lúc lâu sau, Vũ Hoàng Minh mới mở mắt ra.

Xoay người qua, nhìn Vũ Đức Trung đang quỳ trên mặt đất chờ đợi.

“Chuyện ngày hôm nay, tôi không tính toán với các người.”

“Nhưng… nếu như con gái tôi bị mất tích có liên quan đến các người, các người liền tự mình động thủ đi”

“Hiểu ý của tôi không?”

Ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Vũ Đức Trung và Vương Minh Nam.

“Vâng!”

“Chúng tôi đã hiểu”

Vũ Đức Trung run rẩy trả lời Ý tứ của người này rất rõ ràng, nếu như chuyện con gái của anh ta bị mất tích có liên quan đến bọn họ, thì bọn họ có thể tự vẫn được rồi.

Vê phần chạy trốn, là không thể nào.

Kể cả bọn họ có chạy tới chân trời góc biển, người này cũng sẽ không buông tha cho bọn họ.

“Còn có, tin tức của tôi, nếu như để lộ ra nửa chữ, hậu quả thì ông biết rồi đấy”

Dứt lời, xoay người rời khỏi sở cảnh sát.

Vũ Hoàng Minh rời đi thật lâu sau đó, Vũ Đức Trung mới khó khăn đứng dậy.

Nhìn một vũng mồ hôi trên mặt đất, sống lưng đều phát lạnh.

“May mắn thay!”

“May là vị đại nhân kia tới đúng lúc, bằng không đầu của chúng ta khó mà giữ được!”

Vũ Đức Trung trong lòng vô cùng khiếp sợ nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện