Trên chiến trường đa số là mãng phu, ít có phụ nữ và trẻ em. Khi công thành, đại đa số phụ nữ sẽ chạy trốn, không đi lại trên đường, mà hắn lại rất ít khi vào nhà dân. Hắn giết tướng địch lấy thủ cấp lĩnh thưởng, không đoạt vợ con, không cướp tiền tài của người ta. Hắn vốn không phải là lính, năm đó đại quân đột kích, mẹ vì cứu hắn mà chết, nhưng cuối cùng cũng không thay đổi được gì. Hắn vẫn trở thành tù binh, thành nô lệ.

Bỗng dưng, có người từ bên cạnh rút kiếm tấn công. Người kia múa kiếm, chiêu thức rất đẹp, tấn công vào hai mắt hắn. Hắn không hiểu chiêu thức, nhưng hắn biết làm thế nào để giữ mạng. Hắn cúi người quét chân, khi đối phương mất thăng bằng liền túm lấy tay người ta, đoạt kiếm, ấn người kia xuống đất, cầm kiếm đâm về phía cổ họng kẻ tập kích. Nhưng làm đến một nửa, hắn thấy rõ người kia.

Đó là một đứa nhỏ choai choai, chắc chỉ tầm mười một, mười hai tuổi.

Tay cầm kiếm kịp thời chuyển hướng, keng một tiếng đâm vào sàn đá cạnh cổ họng đứa nhỏ.

Nhưng cùng lúc đó, người phụ nữ bị hắn ghim trên tường phát ra tiếng rên giận dữ. Hắn liếc thấy bà ta vì đứa con mà bất chấp chảy máu, tay không ra sức rút đao cắm ở trên cổ xông về phía hắn.

Giữa lúc hoảng hốt, hắn dường như thấy mẹ nhiều về năm trước.

Tất cả chỉ xảy ra trong giây lát, máu tươi như mực từ miệng vết thương của bà bắn tung tóe lên đầu và mặt hắn.

Khung cảnh này rất quen, khiến hắn choáng váng ngừng thờ. Đợi tới khi hoàn hồn, hắn nhận ra mình đã đứng dậy, lấy kiếm gạt đao ra, đè lên miệng vết thương ở cổ, cố gắng cầm máu cho bà ấy. Nhưng miệng vết thương quá lớn, bà ấy mất máu quá nhiều.

“Mẹ!!!” Đứa bé bị hắn đánh gục xuống đất đứng lên thất thanh hét to, tiếng hét cực kỳ thê lương: “Buông mẹ ta ra!”

Đứa nhỏ không để ý trên tay hắn vẫn còn cầm kiếm, dùng hết sức đẩy hắn nhưng vô dụng. Hắn rất cao lớn, đứa bé trai này lại quá gầy yếu, giống hắn năm đó. Cái đẩy yếu ớt này chỉ làm cho máu của bà ấy từ tay hắn chảy ra càng nhiều hơn mà thôi.

Thằng bé đưa hai tay muốn hất tay hắn ra.

Hắn giơ kiếm muốn ép nó lùi lại, nhưng người phụ nữ kia lại dùng chút sức lực cuối cùng nắm chặt cổ tay hắn. Tay bà ấy vừa trắng vừa lạnh như tuyết dưới mái hiên vào mùa đông. Hắn giương mắt nhìn bà ấy, chỉ nhìn thấy đôi mắt ấy đong đầy nước mắt và khẩn cầu tuyệt vọng, bà mấp máy đôi môi đã mất đi huyết sắc, yếu ớt run rẩy nói:

“Đừng. . . . . . Đừng. . . . . . Giết con ta. . . . . .”

Hắn biết bà ấy sắp chết, đao của hắn đâm xuyên cổ bà ấy, hắn có thể cảm nhận được sinh mệnh của bà đang từ từ trôi đi, hắn không thể ngăn cản hay thay đổi được gì.

Hắn buông tay ra, thấy sự nhẹ nhõm trong mắt bà ấy.

Thằng bé mặc Hán phục không tiếp tục tấn công hắn nữa mà ôm lấy người phụ nữ kia, quỳ rạp xuống đất, khóc hô: “Mẹ, mẹ ơi!!!!”

Máu như suối chảy qua gáy bà, qua tay và đầu gối thằng bé, thấm ướt quần áo hai người, tạo thành một vũng máu nhỏ trên mặt đất.

Thằng bé muốn cầm máu cho bà nhưng vô dụng. Cả hắn và thằng bé đều biết bà ấy sắp chết. Bà ấy nâng đôi tay nhuốm máu muốn vuốt ve khuôn mặt thằng bé, nhưng vừa chạm vào đã vô lực buông thõng xuống.

Bà ấy hít vào một hơi rồi tắt thở.

Thằng bé rơi lệ đầy mặt, ôm chặt mẹ, khóc thất thanh, đã quên còn có người ở đây, hiển nhiên cũng không quan tâm chuyện gì sắp xảy đến với mình.

Đây là chiến tranh.

Trên chiến trường, ngươi không giết người, người sẽ giết ngươi.

Hắn không có lỗi.

Trên tay bà ấy cầm nỏ liên hoàn, bà ấy bắn tên về phía hắn, hắn chỉ có thể giết bà ấy, không còn lựa chọn nào khác.

Nhưng nhìn thằng bé đau đớn khóc và người phụ nữ đã chết, hắn chỉ cảm thấy không thở nổi. Dường như hắn lại thấy chính mình nhiều năm trước, thấy người mẹ đã chết trong vòng tay hắn nhiều năm trước.

Tách.

Trong tiếng khóc thảm thiết của thằng bé kia còn có tiếng động kỳ lạ vang lên.

Tách.

Âm thanh ấy chậm rãi lặp lại. Hắn cúi đầu nhìn, chỉ thấy trên tay hắn còn có máu của người phụ nữ kia. Chất lỏng ấm áp ấy tụ lại ở đầu ngón tay rồi rơi xuống.

Tách.

Tiếng rơi nghe rất rõ, không biết vì sao lại giống mũi tên sắc nhọn đâm vào ngực.

Máu tanh giống thủy triều từ từ, cuồn cuộn bao phủ hắn.

Hắn không nghĩ được gì, cũng không muốn nghĩ, là binh lính không cần nghĩ. Hắn vứt bỏ tất cả cảm xúc và ký ức ra khỏi đầu.

Hắn khiến mình chết lặng, trở nên càng vô cảm, sau đó xoay người rời khỏi căn nhà này.

Ngoài phòng ánh mặt trời sáng chói mắt, khiến tầm mắt hắn trắng xóa một màu. Hắn bước trên đường đá, đi qua hẻm phố. Bão cát thổi qua khuôn mặt lạnh lùng ướt đẫm của hắn, khiến máu trở nên lạnh lẽo. Hắn đã đi rất xa rất xa, lại tìm được một cái giếng khác, chết lặng rửa vết máu trên người và trên mặt, nhưng tiếng khóc của thằng bé kia lại cứ quanh quẩn đâu đây.

Đây là chiến tranh.

Hắn sải bước đi về phía trước, đây không phải lỗi của hắn, thằng bé kia cũng không phải trách nhiệm của hắn.

Hắn cần phải đuổi kịp quân đội, hắn phải đi tập hợp, bọn họ còn những trận phải đánh, những tòa thành phải công.

Người phụ nữ chết cực kỳ bất hạnh, đứa nhỏ thật thê thảm, nhưng đây là chiến tranh, đây là cuộc sống, hắn rõ hơn ai hết. Cho dù thằng bé sẽ bị những binh lính khác làm thịt, hoặc bị bắt, bị đánh, bị ngược đãi, bị đưa đến tòa thành tiếp theo, trước khi quân đội tấn công sẽ bị đẩy lên tiền tuyến làm lá chắn, rồi khi khai chiến sẽ đứng hàng đầu tiên làm kẻ chết thay.

Dù thằng oắt ấy gặp phải chuyện xui xẻo gì cũng chẳng liên quan đến hắn.

Hắn tiếp tục đi, một tiểu đội lướt qua hắn. Chuyện này không liên quan đến hắn, không liên quan đến hắn…

Bọn họ quẹo vào cái ngõ nhỏ kia, hắn khựng lại.

Hắn không cần để ý tới sự sống chết của nó, dựa theo tình huống của hắn vốn không thể chăm sóc nó, hắn không giúp gì được.

Hắn siết chặt đao, lại bước đi, không quay đầu lại.

****

Mẹ ngừng thở nằm trong lòng cậu.

Không.

Nhưng dòng máu ấm áp của mẹ nhiễm đầy tay cậu, nhuộm ướt áo cậu.

Cậu không tin, không muốn tin.

Một phút trước mẹ còn sống, còn nhất quyết muốn cậu trốn.

Đây là chiến tranh, không phải trò chơi, không phải lý luận suông, kẻ địch vào trong thành, trong lúc chiến loạn chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Cậu biết tình thế không ổn, cậu có thể nghe thấy tiếng trống trận vội vàng, có thể nghe thấy tiếng lưỡi mác vang lên, nghe thấy tiếng sát phạt.

Mẹ giấu cậu vào trong tủ, không cho cậu ra. Một lát sau, có người xông vào, những người đó định làm nhục mẹ cậu. Trong lúc hỗn loạn, cậu xông ra.

Cậu thấy kẻ xông vào cầm đao đi tới, nhưng cậu quá chậm rồi.

Quá chậm……..

Cậu ôm chặt mẹ, khóc đến khàn cả giọng, nhưng dù cậu lay thế nào, mẹ cũng không đáp lại cậu một tiếng. Đều là lỗi của cậu, đều là lỗi của cậu.

Kẻ vừa xông vào không biết đã chạy đi đâu, cậu cũng không quan tâm, nước mắt đã ngừng từ lúc nào, chỉ có tim đau như đốt.

Cậu ôm chặt mẹ, chỉ cảm thấy đau.

Nếu không phải cậu ham vui nhất thời, đắc tội Vương gia, cha sẽ không mang theo mẹ và cậu rời Trung Nguyên, sẽ không tin lầm chủ, sẽ không rơi vào kết cục bị thiêu chết. Nếu không tại cậu, cha và mẹ vẫn còn sống.

Hiện giờ cha đã chết, mẹ cũng đi rồi, tim đã ngừng đập, đã ngừng thở.

Trên đời này, cậu không còn người thân, cậu rời quê hương rất xa rất xa, không còn cha thương, không còn mẹ yêu, chỗ kia từ lâu đã không còn là nhà cậu rồi. Không có cha mẹ, cậu còn sống làm gì? Còn sống làm gì? Trên đời này đã không còn ai, còn chỗ nào thuộc về cậu. Không bằng đi theo cha mẹ thì hơn.

“Ngươi muốn ôm thi thể đấy bao lâu nữa?”

Một giọng nói lạnh lẽo đột nhiên vang lên, cậu ngẩng đầu, thấy con quái vật đầu tóc rối bù như sói.

Giáp da trên người quái vật dính đầy máu, nhưng tay và mặt lại sạch sẽ. Dù hắn đã rửa sạch mặt, nhưng vẫn là sói. Rửa máu trên tay và mặt chỉ càng khiến giáp da và giày nhuốm máu trên người hắn càng thêm kinh khủng.

“Người phụ nữ ấy đã chết rồi, ngươi có ôm nữa thì bà ta cũng sẽ không thể sống lại đâu.” Lời nói lạnh lẽo từ miệng hắn khiến đôi mắt đen láy vốn lặng lẽ của cậu hiện lên một chút tức giận.

Cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân, hắn sải bước tiến lên, bắt được cánh tay gầy yếu của cậu, lôi ra ngoài.

“Không! Ngươi làm cái gì vậy? Buông ta ra.” Cậu liều mạng giãy giụa, tức giận vươn tay đánh hắn, vừa đánh vừa kêu: “Ta muốn ở bên mẹ. . . . Mẹ. . . .”

Hắn kéo cậu ra phía trước, cúi đầu lạnh giọng nói: “Bà ta đã chết rồi, ngươi ở bên bà ta làm cái gì? Chờ chết sao?”

Cậu kinh ngạc trợn mắt nhìn tên kia, mặc dù tên quái vật này đã rửa mặt sạch nhưng cậu vẫn nhận ra hắn là người phi đao, là người giết chết mẹ cậu, bây giờ còn giễu cợt cậu.

Hận thù trào lên trong lòng, hắn chưa nói xong, cậu đã cầm kiếm trên mặt đất đâm về phía hắn.

Hắn chẳng thèm nhìn, dùng bộ bảo vệ tay đỡ kiếm, sau đó dùng sức gạt kiếm khỏi tay cậu. Hắn siết chặt tay trái cậu, tiếp tục lôi ra ngoài.

“Buông ta ra, ngươi buông ta ra!”

Cậu tức giận gào thét, nhưng hắn kéo cậu bước ra cửa lớn.

Phía trước có một tiểu đội, Ngũ thập phu trưởng dẫn đội nhìn hắn một cái, gật đầu chào hỏi.

Hắn không để ý, kéo cậu tiếp tục đi về phía trước. Cậu liều mạng giãy giụa, vừa dùng mũi giày ghìm bùn đất dưới chân, vừa kêu: “Tên mọi rợ! Buông ta ra! Ngươi muốn mang ta đi đâu. . . .”

Quái vật không để ý đến những lời la hét của cậu, tiếp tục kéo cậu ra đường cái. Cậu há miệng cắn lên tay hắn, trong lúc rối loạn lại cắn nhầm vào bộ bảo vệ tay. Dưới bộ bảo vệ tay bằng da trâu dường như còn lót cái gì đó vô cùng cứng. Cậu cắn vào lại khiến răng đau buốt, vội che miệng, lệ rơi đầy mặt.

Hành động này khiến tất cả đám binh lính trên đường cái cười rộ lên. Cậu tức giận quay đầu nhe răng trợn mắt với bọn chúng, mắng: “Cười cái gì? Các ngươi là đám giết người phóng hỏa khốn kiếp! Tất cả sẽ không được chết tử tế!”

Vài tên kỵ binh dũng mãnh cưỡi ngựa đi qua, nghe tiếng quay đầu lại nhìn. Quái vật tát cậu một cái đau điếng, khiến cậu không nói được nữa.

Cậu ngã xuống đất, máu tươi từ trong lỗ mũi chảy ra.

Hắn lại ngồi xổm xuống trước mặt thằng nhóc kia, túm vạt áo của nó, nói: “Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là nô lệ của ta, ta muốn ngươi làm cái gì ngươi phải làm cái đó! Ta cho ngươi nói, ngươi mới được nói; ta cho ngươi mở miệng, ngươi mới được mở miệng.”

“Nằm mơ!”

Thằng bé nhổ một bãi nước bọt, căm giận nói: “Tên mọi rợ, có gan ngươi một đao giết ta đi. Muốn ta hầu hạ ngươi, ta thà chết ngay lúc này!”

Hắn không né tránh bãi nước bọt, khóe mắt giật giật, nhếch môi nở nụ cười lạnh lẽo. Hắn buông vạt áo bằng tơ đẹp đẽ kia ra, ép thằng nhóc quay đầu, đè khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia xuống cát.

Thằng nhóc ra sức giãy giụa muốn đứng dậy nhưng không địch lại sức của hắn. Vì không thở được, hai tay thằng nhóc không chống nữa mà quay ra cầm lấy tay hắn, không ngừng đánh đấm.

Binh lính bên cạnh nhìn bộ dạng đó của thằng nhóc, lại cười to.

Hắn nới tay, thằng nhóc lập tức đứng lên thở. Khuôn mặt nhỏ nhắn vì dính máu người phụ nữ kia và cát trở nên thật buồn cười.

Hắn lại kéo thằng oắt đấy lên phía trước, cười khẩy nói: “Không phải ngươi muốn chết sao? Muốn chết còn giãy làm gì?”

“Phi.”

Lần này hắn nghiêng đầu tránh bãi nước bọt, lại ấn đầu thằng nhóc xuống đất, tiến đến bên lỗ tai nó nói: “Chết rất dễ dàng, muốn chết lúc nào cũng có tường chờ ngươi đập đầu vào, có dốc núi cho ngươi nhảy, có dây thừng cho ngươi thắt cổ. Nhưng chẳng lẽ ngươi không muốn báo thù cho mẹ mình sao? Sống có thể tìm cơ hội giết ta. Chết rồi ngươi chẳng làm gì được nữa.”

Thằng nhóc ngẩn ra, ngừng giãy giụa.

Hắn từ khóe mắt nhìn thấy mấy đội kỵ binh dũng mãnh quay ngựa đi mới buông thằng nhóc ra, đứng lên. Hắn chống nạnh, xoải chân, lạnh lùng nhìn xuống thằng oắt kia, ngoài cười nhưng trong không cười đề nghị: “Ngươi muốn báo thù thì phải sống, sống làm nô lệ của ta, rót rượu, cho ngựa ăn, giúp ta kỳ lưng, nấu cơm. Ngươi làm được hết, ta sẽ cho ngươi một cây đao, nhìn ngươi tự giết bản thân hoặc nếu ngươi lợi hại thật thì đánh đổ ta giết ta cũng được.”

Mấy tiểu binh khác nghe xong, lại cười ầm lên.

“Ngươi làm khó nó quá, thằng nhóc này chẳng khác nào con chuột, làm sao có thể đánh đổ người được xưng là A Lãng Đằng như ngươi. Làm vậy không bằng bảo nó đi hái mặt trăng còn dễ hơn? Ha ha ha ha. . . .”

Trong đôi mắt đen của thằng nhóc ngập tràn thù hận, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng. Có điều, tuy rằng tức giận nhưng nó không tiếp tục tấn công hắn nữa.

Hắn nhận ra thằng nhóc này đã đè nén ý muốn báo thù rửa hận vào cái đầu nho nhỏ kia rồi.

Trong hoàn cảnh này, chết tử tế không bằng sống sót. Có lẽ hắn nên để thằng nhóc này chết, như vậy đối với nó có khi còn thoải mái hơn.

Nhưng lúc này thằng nhóc kia sẽ không muốn chết nữa, nó sẽ nghĩ mọi cách để giết hắn, giống như hắn năm đó.

Lúc hắn xoay người rời đi, hắn biết thằng nhóc kia sẽ tự động đuổi theo.

Mà hắn quả thật đã nghe thấy tiếng bước chân khe khẽ đi theo phía sau, đó là tiếng cái chết đếm ngược, đó là tử thần hắn tự tìm cho mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện