Người tới đúng là Thương Nghi cuối năm trước được Vân Dạ bí mật mang ra cung, cùng với Đồ Càng tướng quân được cứu ra khỏi lao ngục Tây Mộc quốc.

Bởi vì bị tin tức Vân Kha tới tạm thời phong tỏa, cho nên hai người cũng không nghĩ tới có thể ở trong này nhìn thấy Hoàng Thượng.

“Hoàng Thượng, gần đây… gần đây khỏe không?” Thương Nghi lại nhìn thấy Vân Kha, kích động, nhịn không được tiến lên hai bước hỏi.

Vân Kha nhìn hắn vẫn nhỏ bé yếu ớt như lê hoa, con ngươi ôn ý kéo dài, vẫn là Thương Nghi thái độ yếu đuối trước kia. Ngày đó hai người chia tay vội vàng chưa kịp nói lời từ biệt. Sau đó đã xảy nhiều biến hóa nghiêng trời lệch đất. Hôm nay tái gặp lại, cả hai đều sinh ra cảm giác dường như mấy đời rồi không gặp.

Vân Kha thu hồi tâm tư, mỉm cười nói: “Trẫm tốt lắm! Thương Nghi ngược lại gầy yếu không ít.” Rồi hắn hướng Đồ Càng bên cạnh nói, “Đồ tướng quân biệt lai vô dạng a?”

Đồ Càng hơi cảm thấy sợ hãi, cung kính đáp: “Nhờ hồng phúc Hoàng Thượng, thần, tại hạ… Đồ mỗ gần đây hoàn hảo.” Thân phận của hắn đã đổi, nhất thời không biết ở trước mặt Vân Kha nên thế nào xưng hô. Thay đổi vài lần xưng hô, đều cảm giác không ổn. Nhìn về phía Thương Nghi, nghe Hoàng Thượng nói hắn gầy yếu không ít, chính là ở bên cạnh hắn lại không để ý. Lúc này vừa thấy, thật thực cảm thấy được hắn gầy rất nhiều, không khỏi cảm thấy áy náy, cầm tay Thương Nghi than nhẹ: “Chính là khổ Thương Nghi…”

Thương Nghi quay lại cầm tay hắn, hé miệng cười, khinh khẽ lắc đầu.

Vân Kha thấy hắn hai người thần thái đang lúc thân mật ân ái, hiển nhiên cảm tình mỹ mãn, cảm thấy không khỏi vui sướng. Chính là bỗng nhiên liền nghĩ tới Dạ Nhi cùng mình Vạn Hoa Cốc cũng nhu tình mật ý, nhất thời trong lòng trầm xuống

Vân Kha mời bọn họ ngồi xuống, cùng nhau nói chuyện một cách tình cảm.

Nguyên lai hai người bọn họ ở Tây Mộc quốc được Vân Dạ phái người trợ giúp, lẩn trốn xuất cảnh, đi Bắc Huyền quốc. Lại từ đó trở về Vân quốc. Hai người vốn tính toán mai danh ẩn tích, từ nay về sau sống một cuộc sống bình thường. Chính là lần này Minh Nguyệt vương triều cùng Viêm quốc khai chiến, đối hai người mà nói đều là ý nghĩa trọng đại, liền nhịn không được đi vào chiến trường, hy vọng có thể tìm hiểu một ít tin tức.

Bởi vì Huyền Vũ đại quân vẫn đang dùng quân kỳ (cờ) Thiên đại tướng quân, hai người nghĩ người nắm giữ ấn soái là Chiêu Dương hầu Vân Dạ. Chiêu Dương hầu đối bọn họ ân huệ có thể nói là giống như phụ mẫu tái sinh. Hai người tiến đến cầu kiến, liền hy vọng có thể vi Vân Dạ giúp được chút gì đó, trợ hắn đánh hạ Hàm Quan, để đáp ân tình. Lại không nghĩ rằng thế nhưng nhìn thấy Hoàng Thượng.

Thương Nghi cùng Hoàng Thượng rốt cuộc tình cảm không phải bình thường, nghĩ đến ngày đó lời đồn Hoàng Thượng gặp chuyện trọng thương, tự nhiên vạn phần quan tâm.

Vân Kha đơn giản giải thích một chút, không nói thêm gì nữa. Hai người hỏi tình hình gần đây của Chiêu Dương hầu, tất nhiên là kỳ quái tại sao rõ ràng dùng quân kỳ Thiên đại tướng quân mà không gặp bóng người.

Vân Kha nhớ tới Dạ Nhi, thật không hiểu nên như thế nào trả lời.

Cũng may hai người hiểu trong đó hẳn có ẩn tình khác, cũng không tái hỏi lại.

Thương Nghi gặp Hoàng Thượng tuy rằng cười yếu ớt, nhưng trong con ngươi lại có một tia vui mừng. Ngẫm đến tình hình hiện tại Hàm Quan khó có thể hạ, Thương Nghi nhân tiện nói: “Hoàng Thượng, năm đó đệ nhất võ tướng đánh vào Hàm Quan làm cho toàn bộ Viêm quốc khiếp sợ. Khi tướng quân lui binh, Viêm quốc tu sửa lại Hàm Quan. Lúc ấy có người hướng Viêm chủ hiến kế, lúc này ở hai sườn Hàm Quan xây hai đài quan sát cao. Gần nhất có thể củng cố biện pháp phòng ngừa tiết lộ bí mật, thứ hai dễ dàng phái ra kị binh nhẹ nếu có địch nhân tấn công, địa thế lại dễ công dễ thủ (dễ tấn công, dễ phòng thủ), cho nên hiện tại này quan khó có thể công phá. Bất quá, vẫn có một cách phá được Hàm Quan.”

Vân Kha cùng Võ Lương Từ đứng một bên nghe nói lời ấy đều kinh nghi nhìn hắn.

Thương Nghi năm đó ở Viêm quốc chịu bao khổ sở, tuy là do Viêm chủ mang đi tiến cống Vân quốc để hắn ra khỏi cung, nhưng Thương Nghi đối Viêm quốc lại không hề hảo cảm, nói thẳng một lời là ‘không có nửa phần tình cảm’. Lúc này, Vân Kha mỉm cười: “Đây đúng là nguyên nhân Thương Nghi cùng Đồ Càng ngàn dặm xa xôi tới nơi đây.”

“A! Thiếu chủ! Ngài chậm một chút! Chậm một chút!” Lâm Kỳ kinh hoảng bất an nhìn Vân Dạ bụng đã gần tám tháng đi tới tủ sách cao.

“Chẳng qua là lấy một chút đồ vật này nọ, ngươi kích động cái gì!” Vân Dạ không kiên nhẫn quát lớn nói, thần sắc không đổi, lấy xuống một cuốn sách trên giá.

Lâm Kỳ sát sát trên trán mồ hôi lạnh, hai tay đều ở phát run.

Thật là! Chính mình mới vừa chỉ hầu hạ Thiếu chủ hơn nửa tháng, lại cảm giác giống như đã qua mười mấy năm, thật sự khắc sâu lý giải cái gì gọi là ‘sống một ngày bằng một năm’! Thầm mắng Đồng Khu này giảo hoạt, chính mình rõ ràng đến hỏi quá hắn hầu hạ Thiếu chủ có gì phải chú ý, hắn lại nói chỉ cần nhìn hiện đang Thiếu chủ cao hứng, không phải rất tốt sao. Chính là Thiếu chủ lúc đó quả thật tâm tình rất tốt, bất quá đó là khi Hoàng Thượng ở bên cạnh. Bây giờ Hoàng Thượng đi rồi, mình chưa thấy thiếu chủ vui lấy một lần!

Lại nhịn không được oán Thiếu chủ bằng mặt không bằng lòng, rõ ràng đáp ứng Cốc chủ phải hảo hảo tĩnh dưỡng quyết không hành động thiếu suy nghĩ, lại vẫn tùy hứng như lúc ban đầu. Chẳng phải sau này bị trách phạt vẫn sẽ là Lâm Kỳ hắn chịu khổ sao.

Chính là hắn nhưng không biết, Vân Dạ căn bản không cho là mình làm việc gì quá đáng không thể cứu vãn. Theo hắn mà nói, giờ ở Vạn Hoa Cốc đã là những ngày hiếm có hắn nghe lời rồi.

“Thiếu chủ, lần tới ngài muốn lấy đồ gì chỉ cần nói cho thuộc hạ một tiếng là được, thuộc hạ giúp ngài lấy là tốt rồi!” Lâm Kỳ vội vàng đỡ lấy Vân Dạ. Chỉ mới uống chút được, Thiếu chủ liền ngồi không yên. Thật sự là chưa tới một khắc đi.

Nhớ tới ngày ấy Thiếu chủ không nên đi Thần Tinh các, mình không có biện pháp ngăn cản, đành phải cùng hắn đi. Nửa đường gặp được Bách Tùng, Thiếu chủ bảo hắn cùng tới.

Kết quả ở nhiều năm không có đi qua Thần Tinh các, hai người đầu tiên là mặt xám mày tro thu thập một phen, làm lụng vất vả một chút gân cốt. Tiếp theo lại trong lòng run sợ nhìn Thiếu chủ thần sắc không hờn giận, đi qua đi lại chỗ giá sách làm tâm bọn hắn bị tra tấn một phen.

Cũng may Thiếu chủ rất nhanh mệt mỏi, giúp hắn ngồi xuống nghỉ ngơi, hai người bọn họ càng thêm lo lắng bận rộn. Giằng co một buổi chiều, Thiếu chủ mới miễn cưỡng sai bảo hai người bọn hắn đem những thứ cần ra.

Trải qua chuyện này, Bách Tùng đánh chết cũng không chịu tái ra xuất hiện trước mặt Thiếu chủ. Nói cái gì thân thể mệt nhọc, chẳng thà nói thẳng ra là chịu không nổi áp lực trong lòng đi.

Thật sự là tức chết hắn! Chẳng lẽ hắn cũng chịu được sao! Hiện tại hắn mỗi ngày lo lắng nói không chừng thời điểm nào đó Thiếu chủ không cẩn thận khiến đứa nhỏ phải sinh non…

“Ngươi cho ta là phế nhân sao! Việc nhỏ vậy cũng cần phải gọi ngươi!” Vân Dạ tâm tình không hờn giận, không kiên nhẫn nói.

Bây giờ vẫn có thể đi lại, ai biết quá mấy ngày nữa còn có thể như vậy hay không. Trên người ngày càng trầm, bụng cũng trở nên nặng, lúc bước đi cũng khó khăn hơn. Dược tính đản tử đan phản ứng dường như lấy hết khí lực của hắn, giống như tất cả dinh dưỡng cùng năng lượng đều chạy tới chỗ đứa nhỏ, mà tiểu gia khỏa này càng ngày càng không an phận.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện