“Ta muốn cùng ngươi đi!”

“Không được!”

“Ta mới là Thống soái Huyền Vũ đại quân!”

“Vậy cũng không được”

“Thật sự là nực cười. Có cái gì không được! Ta không nhớ rõ Hoàng Thượng từng hạ chỉ thu hồi binh quyền của ta!”

Vân Kha có chút đau đầu nhìn người bốc đồng trước mắt.

Tự hắn luôn do dự mãi, cuối cùng vẫn là quyết định khi sắp sửa đi Viêm cảnh đốc chiến nói chi tiết cho Dạ Nhi. Dạ Nhi lúc đầu khiếp sợ, sau biết việc này đã định, liền kiên quyết cùng với hắn đi.

Nói giỡn a! Hắn bây giờ thân mình như vậy, sao có thể để hắn đi chiến trường nguy hiểm?. Hắn vẫn nghĩ mình vẫn là Thiên đại tướng quân năm trước sao? “Dạ Nhi!” Vân Kha ôn nhu gọi hắn, chính là Vân Dạ sắc mặt xanh mét, ngồi ở bên giường, cũng không thèm nhìn hắn một cái.

“Tin tức đưa tới nói Huyền Vũ đại quân đã phá tam quân Viêm quốc, Võ Lương Từ đã đưa mật hàm tới, hiện tại binh sĩ đang ở ngoài bên thành Hàm Quan. Muốn công phá Viêm quốc nhất định phải phá được quan khẩu (cửa thành) này, chỉ cần công phá này quan, Viêm quốc sẽ diệt vong. Trẫm… Ta vô luận như thế nào cũng phải đi.”

“Ngươi muốn đi đâu cứ đi, ta cũng không ngăn cản ngươi. Miễn cho sau này bị nhóm nguyên lão hoàng triều trách cứ. Chính là ta muốn đi, ngươi cũng không quản được ta!”

“Dạ Nhi, ngươi hiện tại cái dạng này, sao có thể xuất cốc? Cho dù ngươi không nghĩ vì mình, cũng phải vì đứa nhỏ ngẫm lại a!” Vân Kha có chút nóng nảy vội la lên.

“Ngươi nói ta hiện tại cái dạng này không thể ra cốc, vậy còn ngươi thì sao?” Vân Dạ xoay người lại, hai tròng mắt lợi hại nhìn chăm chú Vân Kha.

“Ngươi vết thương cũ tái phát đã nhiều ngày? Ngươi cho ta không biết sao! Ngươi hiện tại còn muốn ra chiến trường! Nói cái gì đốc thúc chiến sự, sợ là phải ngự giá thân chinh đi! Ta biết ngươi chờ đợi ngày này đã lâu rồi, bất quá ngươi không cần nói mỗi ta, ngươi cũng phải hảo hảo chiếu cố chính mình.”

Vân Kha nhất thời không biết nên làm gì.

Hắn cũng biết mình ngày đêm bên cạnh Dạ Nhi, việc này sớm muộn gì cũng giấu không được. Chính là không nghĩ tới Dạ Nhi hội ở phía sau đột nhiên lấy lý do này trách mình rồi đòi cùng ra chiến trường.

Suy nghĩ một lúc lâu sau, Vân Kha ngồi vào bên cạnh Vân Dạ, ôn nhu nói: “Thân thể của ta ngươi cứ yên tâm đi. Trong đại quân có phần đông tướng lãnh bảo hộ, lại có ngự y ở, ta nhất chịu không nổi thương, nhị sinh không được bệnh. Điểm ấy vết thương cũ cũng không có gì, như thế nhiều năm, không phải điều dưỡng rất tốt sao. Ngươi an tâm ở trong cốc tĩnh dưỡng, ta đi khích lệ binh sĩ đánh trận rồi sẽ trở lại…”

Vân Dạ không chút khách khí hừ lạnh một tiếng, hai tay đặt trên bụng.

Hơn nửa tháng này có Vân Kha bên cạnh, Vân Dạ tâm tình rất tốt, điều dưỡng thỏa đáng, đứa nhỏ cũng giống đột nhiên ăn linh đan diệu dược bình thường, càng không ngừng lớn dần. Chính là mấy ngày này, trên người đã nặng nề hơn rất nhiều.

Điều này làm cho Vân Dạ vốn luôn luôn thân thủ mạnh mẽ, phi thường không thích ứng. Đối với thân thể mình phản cảm cực kỳ, chỉ là vì đứa nhỏ, vì Vân Kha, hắn mới cố gắng nhẫn nại.

Kỳ thật hắn cũng hiểu được chính mình hiện tại vô luận thế nào cũng không được tới chiến trường. Không chỉ có tình hình thân thể không để cho phép, bên trong lục quân, sợ cũng chưa ai thấy qua tướng quân mang thai mà tới chiến trường thống lãnh binh sĩ. Huống chi mình lấy nam tử thân nghịch thiên dựng dục con nối dòng, ở trong mắt nhiều người cũng là phi thường khó tin.

Chính là nghĩ đến Vân Kha, mặc dù từ nhỏ tập cưỡi ngựa bắn cung phòng thân thuật, nhưng rốt cuộc chưa từng luyện qua võ công. Lại thụ thương quá nặng, thân mình yếu ớt. Hiện tại lại muốn đi chiến trường…

Bản thân hắn từng mang binh đánh giặc, chiến tranh loại sự tình này, tùy thời cơ đều sẽ có những biến hóa lớn. Vân Kha nói là đi đảm nhiệm hay không đảm nhiệm chức vụ quay về, nhưng vạn nhất quân tình có biến, hết thảy liền nói không chính xác. Huống chi mình hiện tại tới lúc lâm bồn không tới ba tháng nữa…

Vân Kha đại khái biết Dạ Nhi suy nghĩ cái gì, vươn hai tay ôm vai hắn nói: “Ngươi yên tâm, trước ngày Trung thu ta nhất định trở về, hảo hảo bồi ngươi. Chúng ta một nhà ba người đón Tết trung thu, được không?”

Vân Dạ nghe hắn nói ‘một nhà ba người’, hơi hơi động tâm. Nhưng lập tức nghĩ đến hắn muốn đi chiến trường đốc chiến, nói không chừng còn muốn ngự giá thân chinh, tuy rằng ngoài miệng nói thoải mái, nhưng ở trên chiến trường sẽ gặp không ít nguy hiểm, nhịn không được giận lên, bỏ tay Vân Kha ra nói:

“Ở trong lòng Hoàng Thượng, quốc sự đương nhiên nặng nhất! Thiên hạ nặng nhất! Vân Dạ ta đáng là cái gì! Hoàng Thượng nếu thật sự trong lòng có ta, có đứa bé này, thì đã không ra chiến trường!”

Vân Kha gặp Dạ Nhi không thể nói lý, biết rằng một khi Vân Dạ gọi mình là ‘Hoàng Thượng’ nghĩa là đang tức giận. Vân Kha thở dài, biết hắn đây là vì mang thai, tính tình trở nên táo bạo dễ giận, không suy nghĩ bằng lý trí. Bằng không lấy tính tình hắn luôn luôn lãnh ngạo không kềm chế được tính cách, sao nói ra lời nói như phụ nhân (phụ nữ có chồng) oán giận chồng đi với người khác. Chỉ phải ôn tồn nhỏ nhẹ. Vân Dạ lại không chút nào cảm kích.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện