Một chiếc xe ngựa bình thường phi nhanh trong rừng cây. Nó tuy rằng đi cực nhanh lại dị thường vững vàng.

Kỹ thuật của người lái xe hảo như thế nào? Nhìn kỹ, bất quá là một đại hán diện mạo bình thường.

Màn xe xốc lên, một nữ nhân chui ra, ngồi bên cạnh hán tử. Dáng người nàng thướt tha, dung mạo cũng rất có tư sắc, chỉ tiếc trên má trái lại có một vết bớt lớn ở nửa bên mặt, làm cho người ta liếc mắt một cái cũng không có hứng thú.

Nữ nhân ngồi xuống, cúi đầu mở miệng, “Đã hơn nửa tháng, cũng không thấy nhân ảnh đuổi theo.” âm sắc của nàng thấp trầm, nghe rất có lực hấp dẫn

Gặp nam nhân không nói gì, nữ nhân hừ nói, “Xem ra hắn cũng không sao… cũng không cần quá lưu ý đâu!”

Hán tử nghĩ nghĩ, trầm thanh nói, “Kia cũng không nhất định. Chúng ta một đường đi phía Tây vòng qua phía Nam, nhiễu lộ mà đi, lại đều là đường nhỏ hoang vắng đường tắt, vậy tiếp cận thành trấn cũng không sao.”

Nữ nhân liếc hắn liếc mắt một cái, lại hừ nói, “Vậy chúng ta mười ngày trước đi thành Lạc Châu, sao cũng không thấy có gì dị thường.”

Bọn họ dọc theo đường đi đi tới, tránh được tất cả trấn thành, Lạc Châu là bọn hắn vì tiếp viện tiếp tế.

Nam nhân lần này giống như không nói, chỉ là quay đầu nhìn xe ngựa. Sau một lúc lâu, hỏi, “Hắn sao rồi?”

“Vẫn như cũ, cũng không có gì khởi sắc.” Nữ nhân nhíu mày.

“Xem ra vẫn là nên đi nhanh về nhanh.”

“Nhanh đến Thanh Châu, ta đây có vài thứ không đủ, đến lúc đó ngươi vào thành giúp ta đi một chuyến.”

“Hảo.”

Khi nói chuyện, xe ngựa đã ra khỏi rừng cây, đi trên đường lớn

Đi được một lát, rất xa chỉ thấy bên đường xuất hiện một quán trà, có thể thấy được đã tiếp cận Thanh Châu.

Đại hán tuổi trẻ đem xe ngựa dừng lại, nhảy xuống, đi vào cửa hàng. Một lão bản bộ dáng tiến lên đón, “Khách quan uống trà sao?”

“Không cần trà. Chỉ cần một ấm nước trắng. Thêm mười bánh mỳ.” Nói xong đưa lên hơn mười quan tiền.

Không uống trà chỉ cần nước trắng. Lão bản tại đây kinh doanh trà tứ nhiều năm, dạng người nào cũng đã gặp qua. Người này tuy rằng bộ dáng ăn mặc đều thực bình thường, nhưng nói chuyện ngắn gọn, làm việc lưu loát, nói không chừng cũng có việc gì mới đến đây. Lão bản lập tức thu tiền, cười nói, “Nước sẽ đưa tới luôn, bất quá bánh mỳ vừa mới làm, xin ngài chờ một lát.”

“Không ngại. Đợi lát nữa ta tới lấy.” Đại hán thân thủ tiếp nhận ấm trà cùng cái chén, cũng không ngồi trong trà quán, xoay người trở lại mã xa. Đem ấm trà đưa cho nữ nhân ở bên trong.

Cửa hàng có vài khách nhân nhàn tản, gặp nữ nhân kia có vài phần tư sắc, còn muốn hy vọng được thấy nhiều hơn, ai ngờ nhìn thấy má trái của nàng, nhất thời biến sắc mà trà trong miệng cũng muốn phun ra. Sau, họ đều quay lại tán gẫu tiếp.

“Hiện ở kinh thành loạn như thế, tiểu tử ta khuyên ngươi vẫn là không cần đi thì tốt hơn.” Một khách thương bộ dáng trung niên nhân hảo tâm ngồi ở bàn đối diện với tiểu tiểu thương nói.

Cái tiểu thương kia mặt cười khổ nói, “Có lẽ chỉ là đồn đãi thôi, hiện tại cũng không nghe triều đình có động tĩnh gì a.”

“Chờ có động tĩnh, chỉ sợ có cáo văn Minh Trinh đế băng hà rồi!” Ngồi ở bên cạnh khách thương là anh chàng lỗ mãng, gặp thương nhân cùng thư sinh nói nửa ngày, thư sinh lại còn không tin, sớm không còn kiên nhẫn, ồn ào lên, “Hoàng đế gặp chuyện trọng thương hôn mê hơn mười ngày, nghe nói đến hiện tại cũng không tỉnh, ngươi cho là có người thích nói giỡn sao. Lão gia nhà ta rời đi kinh thành, kinh thành đều sắp loạn đến nơi rồi. Nói cho ngươi biết cũng là ta tốt đi, ai có tâm tình cùng ngươi nói việc buôn bán, không chừng ngươi đến đó bị xem là gian tế rồi bắt lại.”

“Lão Tứ, nói chuyện chú ý một chút.” Khách thương nhíu hạ mi, nhắc nhở anh chàng lỗ mãng.

Ngoài cửa hàng, đại hán cùng nữ nhân trên mã xa nghe xong lời nói của anh chàng lỗ mãng kia cảm thấy thất kinh. Nữ nhân làm bộ như lơ đãng vén khởi màn xe, liếc mắt một cái, gặp người bên trong xe hôn mê vẫn chưa tỉnh lại, cảm thấy yên tâm, nhìn hán tử, gật đầu một cái.

Đại hán cầm lấy ấm trà chén trà trở lại cửa hàng trả lại cho lão bản, vừa lúc nghe được khách thương nhắc nhở anh chàng lỗ mãng trong lời nói, ra vẻ kỳ quái tiến lên phía trước nói, “Hoàng Thượng gặp chuyện? Đó là lúc nào? Lúc chúng ta rời kinh thành vẫn còn hảo hảo nha.”

Khách thương kia nhìn hắn một cái, chỉ thấy hắn là một xa phu bình thường.

“Các ngươi khi nào rời kinh thành?”

“Tháng tư hai mươi chín.”

“Hoàng Thượng là đầu tháng năm gặp chuyện, cho tới hôm nay vừa đúng nửa tháng.”

“Người nào lớn mật như thế, dám ám sát Hoàng Thượng?”

“Còn không phải Viêm quốc sao.” Bên cạnh anh chàng lỗ mãng lại ồn ào, căn bản không đem lời của khách thương vừa rồi để ở trong lòng. “Viêm quốc cùng chúng ta cũng coi như kẻ thù truyền kiếp, bị chúng ta đánh nhiều năm đánh bại, lại cắt nhiều đất, há có thể từ bỏ ý đồ. Nghe nói lúc này là bởi vì có gian tế, nội gian vẫn lẻn vào hoàng cung, đây không phải là làm cho Hoàng Thượng khó lòng phòng bị a. Năm đó Minh Đức đế chính là bị bọn họ đâm chết, hiện tại lại đến phiên Minh Trinh đế. Bất quá Minh Đức đế còn khỏe, sau hai ngày mới đi đời nhà ma, còn có Trinh đế kế thừa ngôi vị hoàng đế. Khả Trinh đế lại không có con, hiện tại sống chết như vậy, có muốn sinh cũng không còn kịp rồi, vậy ngôi vị hoàng đế tương lai cũng không biết truyền cho ai.”

“Lão Tứ, đừng nói lung tung. Ta đã nói ngươi bao nhiêu lần…”

Lúc này lão bản đã gói kỹ bánh mỳ đưa tới. Đại hán nghe khách thương liên miên cằn nhằn giáo huấn anh chàng lỗ mãng, cũng không muốn nghe nữa, liền ly khai.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện