Toàn bộ ngự lâm quân thức trắng đêm bên trong hoàng thành cẩn thận triển khai điều tra.
Vưu thái ý và vài tên thái giám tỉnh lại sau khi hôn mê hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra.
Theo phân phó của Dạ Nhi, mỗi đêm phải có ngự y của Thái y viện ở lại Vĩnh Dạ cung chiếu cố Dạ Nhi, đêm nay đến phiên Vưu thái y. Giờ Dậu (6 giờ tối)Vưu thái y tới xem mạch cho Dạ Nhi, đợi hắn ngủ rồi ra ngoại thất nghỉ ngơi.
Vài tiểu thái giám luôn luôn ở Vĩnh Dạ cung hầu hạ, hôm nay cũng lui tới giống như bình thường.
Bọn họ chỉ nhớ đại khái mình hôn mê là giờ Tuất (8 giờ) một khắc (một khắc =15 phút)
“Hoàng Thượng! Thần xem xét thấy Chiêu Dương Hầu bị bắt đi không quá hai canh giờ.” Phúc Khí ở một bên suy đoán.
Nếu như là thích khách, chỉ cần… giết thì tốt rồi, tại sao phải bắt Dạ Nhi? Giờ Tuất một khắc? Khi đó cửa thành sớm đã đóng cửa. Nhưng là bởi vì đã qua lập hạ, dựa theo luật lệ của Minh Nguyệt vương triều, cửa thành phía bắc phải giờ hợi mới đóng cửa đóng cửa, muốn ra khỏi thành thì hoàn toàn kịp.
(Lập hạ: là một trong 24 tiết khí của lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản. Thường bắt đầu vào ngày 5 -/5 theo dương lịch. Cách lập lịch này của các nuwóc Đông Á chịu ảnh hưởng của Trung Quốc. Lập ha mang ý nghĩa bắt đầu mùa hè. Thời gian lập hạ khoảng 5-6/5 đến 21-22/5)
Bọn họ rốt cuộc có mấy người người? Rốt cuộc là tại sao đem Dạ Nhi bắt đi khỏi hoàng cung?
Sa trướng bị xả đến trên mặt đất, trong nội thất không có dấu vết đánh nhau…
Nửa đêm canh ba, tuấn mã từ phía bắc đi ra, tiếng vó ngựa thanh thuý ở trong đêm yên tĩnh dị thường rõ ràng.
Người cưỡi ngựa đi đầu mặc một thân hoàng bào, đầu bó buộc kim quan, màu vàng bên tay áo ở trong đêm tối tung bay theo gió phi thường rõ ràng.
“Hoàng Thượng!” vài tên Ngự lâm quân từ phía trước chạy tới, xoay người xuống ngựa, một người tiến lên phía trước nói, “Phía trước trong rừng cây phát hiện một chiếc xe ngựa.”
“Đi!” Vân Kha lãnh quát một tiếng, giơ lên mã tiên chạy đi.
Nguyên bản rừng cây tối đen bị đuốc sáng của Ngự lâm quân thắp sáng trưng, một chiếc xe ngựa màu đen đang lẳng lặng dừng ở trong đó.
“Hoàng Thượng!”
Vân Kha nhảy xuống lưng ngựa, đi vào xe ngựa, vén rèm lên. Phúc Khí ở bên cạnh giơ lên cây đuốc, chiếu xe ngựa sáng ngời.
Trong xe ngựa trống trơn có một mùi thơm, cùng mùi lưu lại Vĩnh Dạ trong cung giống nhau, bên trong có một cái khăn tay ở trên chỗ ngồi.
Vân Kha cầm lấy khăn tay, sắc mặt tái nhợt.
Đây đúng là khăn tay mà buổi chiều Vân Dạ cầm. Vân Kha bắt lấy chiếc khăn đưa lên mũi ngửi, tựa hồ còn có thể ngửi được mùi trên người Vân Dạ.
“Hoàng Thượng, không lưu lại dấu vết nào.” Phúc Khí ở bên trong xe cẩn thận tìm tòi một lúc rồi nói.
“Truy!” Vân Kha sắc mặt nhất trầm, thu hồi cẩm khăn, xoay người lên ngựa chạy đi rừng cây.
Mọi người theo sát, kiểm tra mấy dặm xung quanh, lại không tái phát hiện gì
Đột nhiên, Vân Kha dừng tuấn mã lại
Mọi người không dám vọng động. Chờ giây lát, Phúc Khí tiến lên thấy Hoàng Thượng cau mày, thần sắc ngưng trọng.
“Hoàng Thượng?”
“Hiện tại là canh giờ nào?”
“Đại khái là đến canh năm.” Phúc Khí ngẩng đầu nhìn xem tia nắng ban mai phương Đông dần dần hiện trong không trung, tính ra nói. Đã thấy thần sắc Hoàng Thượng càng thêm trầm nặng.
Trầm tư một lát, Vân Kha đột nhiên quát, “Lập tức về thành.”
Vân Kha phóng ngựa trở lại, hướng đô thành Thương Lãng chạy đi.
Vân Kha giống như đang cùng thi chạy với thời gian, một vài tia nắng ban mai bám theo sát ngàn dặm đường. Không trung lại dường như cố tình đối nghịch, tờ mờ sáng ánh sáng chậm rãi dâng lên, trong nháy mắt đã tới cửa thành Thương Lãng
Vừa tới, cửa thành đã mở rộng ra, tướng lãnh thủ thành sớm đã trông thấy Hoàng Thượng ra khỏi thành đã trở lại, vội vàng quỳ ngoài cửa nghênh đón.
Vân Kha kéo dây cương, dừng ngựa trước của thành.
“Cửa thành đã mở bao lâu?”
Tướng lãnh nghe ngữ khí Hoàng Thượng không tốt, nơm nớp lo sợ đáp, “Khởi bẩm Hoàng Thượng, từ khi mở cửa đến giờ, cũng khoảng một canh giờ.”
Vân Kha biến sắc, “Người tới. Truyền ý chỉ của trẫm, lập tức đóng cửa tất cả cửa thành.”
Vài tên Ngự lâm quân lĩnh mệnh, lập tức hướng các cửa thành truyền lệnh.
Nhìn lại, trên đường đã thấy đến một vài thân ảnh đi lại. Bắc môn hẻo lánh, lúc này canh giờ còn sớm, người lác đác ra khỏi cửa thành có thể đếm được. Nhưng cửa thành phía Đông gần chợ phồn hoa nhiều người, cửa thành phía Nam là trung tâm thương mậu giao dịch, buổi sáng dòng người khỏi thành mua đồ ăn, vào thành luôn luôn nối liền không dứt. Một canh giờ, hẳn đã có rất nhiều người xuất nhập.
“Hoàng Thượng!” Phúc Khí đã hiểu được, đêm qua giờ Hợi, cửa thành phía Bắc có chiếc xe ngựa khả nghi đi ra, chỉ sợ là địch nhân dùng kế dương đông kích tây.
Giục ngựa đi gần tới chỗ Hoàng Thượng, nghe được Hoàng Thượng thì thào tự nói: “Chỉ mong còn kịp…”
“Hoàng Thượng, chúng ta vẫn nên về cung trước.” Phúc Khí nhẹ nhàng mà nói.
Vân Kha nhìn đám bụi xám trắng đã dần dần biến mất trong không trung, sau một lúc lâu, cuối cùng chậm rãi gật gật đầu hướng hoàng cung phi đi.
Vưu thái ý và vài tên thái giám tỉnh lại sau khi hôn mê hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra.
Theo phân phó của Dạ Nhi, mỗi đêm phải có ngự y của Thái y viện ở lại Vĩnh Dạ cung chiếu cố Dạ Nhi, đêm nay đến phiên Vưu thái y. Giờ Dậu (6 giờ tối)Vưu thái y tới xem mạch cho Dạ Nhi, đợi hắn ngủ rồi ra ngoại thất nghỉ ngơi.
Vài tiểu thái giám luôn luôn ở Vĩnh Dạ cung hầu hạ, hôm nay cũng lui tới giống như bình thường.
Bọn họ chỉ nhớ đại khái mình hôn mê là giờ Tuất (8 giờ) một khắc (một khắc =15 phút)
“Hoàng Thượng! Thần xem xét thấy Chiêu Dương Hầu bị bắt đi không quá hai canh giờ.” Phúc Khí ở một bên suy đoán.
Nếu như là thích khách, chỉ cần… giết thì tốt rồi, tại sao phải bắt Dạ Nhi? Giờ Tuất một khắc? Khi đó cửa thành sớm đã đóng cửa. Nhưng là bởi vì đã qua lập hạ, dựa theo luật lệ của Minh Nguyệt vương triều, cửa thành phía bắc phải giờ hợi mới đóng cửa đóng cửa, muốn ra khỏi thành thì hoàn toàn kịp.
(Lập hạ: là một trong 24 tiết khí của lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản. Thường bắt đầu vào ngày 5 -/5 theo dương lịch. Cách lập lịch này của các nuwóc Đông Á chịu ảnh hưởng của Trung Quốc. Lập ha mang ý nghĩa bắt đầu mùa hè. Thời gian lập hạ khoảng 5-6/5 đến 21-22/5)
Bọn họ rốt cuộc có mấy người người? Rốt cuộc là tại sao đem Dạ Nhi bắt đi khỏi hoàng cung?
Sa trướng bị xả đến trên mặt đất, trong nội thất không có dấu vết đánh nhau…
Nửa đêm canh ba, tuấn mã từ phía bắc đi ra, tiếng vó ngựa thanh thuý ở trong đêm yên tĩnh dị thường rõ ràng.
Người cưỡi ngựa đi đầu mặc một thân hoàng bào, đầu bó buộc kim quan, màu vàng bên tay áo ở trong đêm tối tung bay theo gió phi thường rõ ràng.
“Hoàng Thượng!” vài tên Ngự lâm quân từ phía trước chạy tới, xoay người xuống ngựa, một người tiến lên phía trước nói, “Phía trước trong rừng cây phát hiện một chiếc xe ngựa.”
“Đi!” Vân Kha lãnh quát một tiếng, giơ lên mã tiên chạy đi.
Nguyên bản rừng cây tối đen bị đuốc sáng của Ngự lâm quân thắp sáng trưng, một chiếc xe ngựa màu đen đang lẳng lặng dừng ở trong đó.
“Hoàng Thượng!”
Vân Kha nhảy xuống lưng ngựa, đi vào xe ngựa, vén rèm lên. Phúc Khí ở bên cạnh giơ lên cây đuốc, chiếu xe ngựa sáng ngời.
Trong xe ngựa trống trơn có một mùi thơm, cùng mùi lưu lại Vĩnh Dạ trong cung giống nhau, bên trong có một cái khăn tay ở trên chỗ ngồi.
Vân Kha cầm lấy khăn tay, sắc mặt tái nhợt.
Đây đúng là khăn tay mà buổi chiều Vân Dạ cầm. Vân Kha bắt lấy chiếc khăn đưa lên mũi ngửi, tựa hồ còn có thể ngửi được mùi trên người Vân Dạ.
“Hoàng Thượng, không lưu lại dấu vết nào.” Phúc Khí ở bên trong xe cẩn thận tìm tòi một lúc rồi nói.
“Truy!” Vân Kha sắc mặt nhất trầm, thu hồi cẩm khăn, xoay người lên ngựa chạy đi rừng cây.
Mọi người theo sát, kiểm tra mấy dặm xung quanh, lại không tái phát hiện gì
Đột nhiên, Vân Kha dừng tuấn mã lại
Mọi người không dám vọng động. Chờ giây lát, Phúc Khí tiến lên thấy Hoàng Thượng cau mày, thần sắc ngưng trọng.
“Hoàng Thượng?”
“Hiện tại là canh giờ nào?”
“Đại khái là đến canh năm.” Phúc Khí ngẩng đầu nhìn xem tia nắng ban mai phương Đông dần dần hiện trong không trung, tính ra nói. Đã thấy thần sắc Hoàng Thượng càng thêm trầm nặng.
Trầm tư một lát, Vân Kha đột nhiên quát, “Lập tức về thành.”
Vân Kha phóng ngựa trở lại, hướng đô thành Thương Lãng chạy đi.
Vân Kha giống như đang cùng thi chạy với thời gian, một vài tia nắng ban mai bám theo sát ngàn dặm đường. Không trung lại dường như cố tình đối nghịch, tờ mờ sáng ánh sáng chậm rãi dâng lên, trong nháy mắt đã tới cửa thành Thương Lãng
Vừa tới, cửa thành đã mở rộng ra, tướng lãnh thủ thành sớm đã trông thấy Hoàng Thượng ra khỏi thành đã trở lại, vội vàng quỳ ngoài cửa nghênh đón.
Vân Kha kéo dây cương, dừng ngựa trước của thành.
“Cửa thành đã mở bao lâu?”
Tướng lãnh nghe ngữ khí Hoàng Thượng không tốt, nơm nớp lo sợ đáp, “Khởi bẩm Hoàng Thượng, từ khi mở cửa đến giờ, cũng khoảng một canh giờ.”
Vân Kha biến sắc, “Người tới. Truyền ý chỉ của trẫm, lập tức đóng cửa tất cả cửa thành.”
Vài tên Ngự lâm quân lĩnh mệnh, lập tức hướng các cửa thành truyền lệnh.
Nhìn lại, trên đường đã thấy đến một vài thân ảnh đi lại. Bắc môn hẻo lánh, lúc này canh giờ còn sớm, người lác đác ra khỏi cửa thành có thể đếm được. Nhưng cửa thành phía Đông gần chợ phồn hoa nhiều người, cửa thành phía Nam là trung tâm thương mậu giao dịch, buổi sáng dòng người khỏi thành mua đồ ăn, vào thành luôn luôn nối liền không dứt. Một canh giờ, hẳn đã có rất nhiều người xuất nhập.
“Hoàng Thượng!” Phúc Khí đã hiểu được, đêm qua giờ Hợi, cửa thành phía Bắc có chiếc xe ngựa khả nghi đi ra, chỉ sợ là địch nhân dùng kế dương đông kích tây.
Giục ngựa đi gần tới chỗ Hoàng Thượng, nghe được Hoàng Thượng thì thào tự nói: “Chỉ mong còn kịp…”
“Hoàng Thượng, chúng ta vẫn nên về cung trước.” Phúc Khí nhẹ nhàng mà nói.
Vân Kha nhìn đám bụi xám trắng đã dần dần biến mất trong không trung, sau một lúc lâu, cuối cùng chậm rãi gật gật đầu hướng hoàng cung phi đi.
Danh sách chương