Ta chưa từng hôn hắn như thế.

Trước kia hắn là thân nhân, là bằng hữu, là triều thần, thậm chí là đứa cháu tối sủng ái của ta. Cho nên chúng ta dù có thân mật thế nào, ta cũng chỉ dám nhẹ nhàng hôn trán hắn. Lần ở phủ Chiêu Dương Hầu, ta cũng bởi vì bị dược tính của “hoặc nhân” làm cuồng loạn, thô bạo với hắn…

Vân Dạ cũng hoàn toàn không ngờ rằng ta hôn môi hắn. Hắn kinh ngạc nhìn ta. Cảm giác được đầu lưỡi ta, hắn tựa hồ do dự một chút, nhưng rất nhanh liền mở môi, vươn đầu lưỡi, đáp lại nụ hôn. Ta nhịn không được quấn lấy đầu lưỡi mềm mại ướt át kia, cùng nhau dây dưa một hồi

“Ngươi…” lưỡi ta khó khăn ly khai đôi môi hắn, hắn hơi thở thất thần, ánh mắt mê mang.

“Hư… Không được nói.” Ta ngắt lời hắn, tay phải sớm thuần thục sờ loạn trong vạt áo hắn.

Hắn chỉ mặc một chiếc áo đơn, chiếc áo chảy xuống lộ ra nửa người trên hoàn toàn trần trụi, trên da thịt trắng noãn là hai khỏa hồng anh màu đỏ sậm hết sức mê người. Ta nhẹ nhàng liếm nhẹ

“A…” Bởi vì mang thai mà cơ thể trở nên hết sức mẫn cảm, căn bản kinh không chịu được kích thích như vậy. Hắn nhịn không được khẽ gọi ra tiếng.

Ta cúi đầu, hôn lên hồng anh trước ngực, dùng đầu lưỡi chậm rãi đảo qua đảo lại

“Ân…”

Khiêu khích một nửa, ta đột nhiên buông hắn ra, xuất ra một bình dược màu trắng Vưu thái y đưa, ngón tay lấy ra một ít nhũ dịch, tay lần sờ phía sau Vân Dạ.

Vẻ mặt của hắn vốn có chút mê loạn, hiện tại bởi vì ta đột nhiên rời đi mà trở nên có chút mê mang cùng… Hư không.

Ta không khỏi cúi đầu cười.

Nghe được tiếng cười của ta, thấy biểu tình của ta, hắn tựa hồ có chút tỉnh táo lại. Khẽ nâng người dậy, giống như muốn đem ta đẩy ra.

“Vân Kha…”

Ta như thế nào cho hắn cơ hội này.

Bắt lấy tay hắn, lần thứ hai cúi đầu xuống hôn.

Lần hôn này không giống vừa rồi, có mang theo chút cuồng dã, ta nhiệt liệt mà ôn nhu, hút thứ dịch mật trong miệng hắn. Cảm giác ngọt ngào lan tỏa đến toàn thân

Ta một bên hôn hắn, một bên thuần thục lấy tay lần được mật động. Thừa dịp hắn ý loạn tình mê, đưa ngón tay dính nhũ dịch chậm rãi đi vào.

“Ân…” Tuy rằng bị ta hôn, nhưng phản ứng của hắn vẫn thực mẫn tuệ – sâu sắc.

“Vân Kha, ngươi làm cái gì?” Hắn thở gấp hỏi.

“Ta muốn làm cái gì ngươi không biết sao?” Ta xem hắn rõ ràng mê loạn không thôi.

Nói xong, ta lại hung hăng hôn, ngón tay thâm nhập rồi thăm dò mật động. Nơi đó nhờ dược mà nhanh chóng trở nên mềm mại.

“Vân Kha… Không được, đứa nhỏ, a…” thân thể vừa trải qua cao trào đã sớm vô lực chống cự sự xâm phạm của ta

“Ngươi yên tâm, thái y nói phía sau không thành vấn đề, làm vậy đối với ngươi mới có lợi.” Ta khàn khàn thanh âm nói.

“Dạ Nhi, phóng thoải mái. Ngươi không muốn cùng ta ở một chỗ sao?” Ta nhớ chúng ta từng một lần kết hợp thô bạo, tuy rằng ta bị hạ dược, nhưng vẫn xem như là cường bạo hắn.

“Kha…” Vân Dạ lên tiếng, hai tròng mắt mang đầy mị tình.

Ta nhẹ nhàng nâng hai chân Dạ Nhi, đem dục vọng của mình để ở tại nụ hoa, rồi đỡ lấy thắt lưng hắn, lúc này mới hơi hơi dùng sức đỉnh đầu. Nụ hoa chậm rãi nở rộ, tiếp nạp hoàn toàn dục vọng của ta. Ta cẩn thận trừu tống trong tiếng rên rỉ của Dạ Nhi.



Ta phát ra toàn bộ nhiệt tình tại nơi sâu nhất bên trong Dạ Nhi, mà hắn cũng đồng thời co rút đạt tới cao trào. Giống như bị rút hết khí lực, Dạ Nhi nằm ở trên giường, ngay cả ngón tay đều lười động. Ta rời khỏi thân thể hắn, để hắn nằm ở trong ngực, khẽ hôn trán hắn, một tay ôn nhu xoa xoa bụng hắn.

Dạ Nhi gối lên tay ta, nhắm mắt nhẹ nhàng thở dốc.

Khó có cơ hội được nhìn bộ dáng này của Dạ Nhi, ta thầm hạ quyết tâm, hai cái bình dược kia ta nhất định phải tận lực dùng, còn nữa, nhất định phải bảo Vưu thái y chuẩn bị nhiều một chút…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện