Trong cuộc đời mình, Nguyễn Hạ luôn cố gắng vươn
tới một hình mẫu lý tưởng như Cố Minh Châu.
Lần đầu tiên hai chị em gặp nhau là vào năm Nguyễn Hạ mười sáu tuổi. Mùa xuân năm ấy, mẹ Nguyễn Hạ qua đời trong một tai nạn máy bay, Nguyễn Hạ bỗng trở thành trẻ mồ côi, phải dọn về quê sống với bà ngoại.
Trường học dưới quê không dạy dương cầm, không có môn vẽ, dĩ nhiên càng không có môn rèn luyện tố chất, thậm chí cũng chẳng có lấy bộ đồng phục trường. Nhưng thành tích học tập của đám bạn dưới ấy lại vượt xa Nguyễn Hạ cả dặm. Kỳ kiểm tra theo tháng đầu tiên, Nguyễn Hạ đứng thứ nhất toàn khối từ dưới đếm lên.
Một cô bé xinh đẹp nhường này, vậy mà thi hóa chỉ được có bốn mươi hai điểm.
Thế nên chẳng còn bạn học nào muốn nhìn cô bé có mái tóc đen dài suôn mượt và bộ váy trắng thướt tha mới tinh này bằng con mắt ngưỡng mộ nữa.
Nhiều năm sau đó, mỗi lần nhớ lại những kỷ niệm này, trong lòng lại cảm thấy nỗi buồn ấy mới thật thi vị làm sao. Thế mà vào lúc đó, cô bé mười sáu tuổi Nguyễn Hạ lại thấy buồn thối gan thối ruột.
Đêm xuống, ở quê không có ánh đèn neon rực rỡ như ở thành phố, mọi thứ im lìm đến đáng sợ. Đêm nào cũng vậy, Nguyễn Hạ luôn thiếp đi khi những giọt nước chưa kịp khô, và lại choàng tỉnh với những giọt nước mắt lăn dài.
Cố Minh Châu xuất hiện vào đúng lúc đó, theo kiểu từ trên trời rơi xuống.
Nom cảnh dì ruột mình thân mật khoác tay đứa con chồng mà bà vốn yêu quý, Nguyễn Hạ vừa tủi thân lại vừa ghen tỵ
“Tiểu Hạ à, đây là chị Sở Sở.” Nguyễn Vô Song kéo Nguyễn Hạ đang gặm móng tay trong góc nhà ra, bàn giao cho Cố Minh Châu cả bảng điểm và bài thi cuối tháng của cô bé, “Dì giao nhóc này cho con đó nhé, công chúa lớn.”
Cho đến tận bây giờ, Nguyễn Hạ vẫn nhớ như in, Cố Minh Châu xinh đẹp kiều diễm của ngày ấy điện một chiếc áo măng tô tay lỡ màu xám, đôi boots cao ôm sát bắp chân thon, tác phong cử chỉ nom oai vô cùng. Từ nhỏ cô bé đã theo chân mẹ đi giảng dạy ở nhiều nơi, gặp không biết bao chị gái xinh đẹp, nhưng chưa thấy ai sắc nước hương trời như Cố Minh Châu.
Đó là một vẻ đẹp không ai sánh bằng, không ai dám so bì, và dĩ nhiên vẻ đẹp đó vượt xa tất cả.
“Đứng đó làm gì? Qua đây, lấy giấy bút ra, để chị xem xem rốt cuộc em mắc chứng gì?” Vừa xem qua bài kiểm tra, Cố Minh Châu vừa vẫy con bé. Nguyễn Hạ ngồi xuống ngay ngắn, nín thở tập trung cao độ với khuôn mặt cúi gằm.
“Ái chà!” Cố Minh Châu xem xong những lỗi sai trong bài kiểm tra, cô cười thở phào, “Khá đấy chứ! Tiểu Hạ vẫn còn giỏi chán, Cố Yên hậu đậu nhà mình chỉ đáng xách dép cho em! Nào, để chị giảng lại cho em mấy chỗ này, em lấy bút ra, chỗ nào cần chép thì chép. Lát nữa chị sẽ qua trường nói chuyện với thầy cô, để họ thông cảm cho trường hợp của em.”
Vừa nhắc đến trường học, mặt Nguyễn Hạ đã tái mét, đầu chúi xuống thấp hơn. Cố Minh Châu chau mày, “Sao thế? Ở trường có đứa nào dám bắt nạt em à?”
“Dạ không, không!” Nguyễn Hạ luống cuống xua tay, nghe giọng điệu của chị Sở Sở cứ như thể chị sẽ bẻ cổ nhai sống đứa nào dám bắt nạt cô vậy. Cô bé thấy mắt mình cay xè, bặm môi lắp bắp nói lời cám ơn: “… Em cám ơn chị Sở Sở.”
Cố Minh Châu thấy con bé này dễ thương ghê, cô bèn xoa đầu nó, dỗ dành bảo, “Thôi nào, con gái phải mạnh dạn lên chứ. Được rồi, chúng ta học thôi!”
Nguyễn Hạ sụt sịt gật đầu.
Mất cả một buổi chiều, Cố Minh Châu mới củng cố được kiến thức cơ bản cho con bé, sau đó cô còn nêu ví dụ để giúp con bé hiểu vấn đề. Một đống kiến thức toán lý hóa rối như mở bòng bong, thế mà chỉ bằng vài đường kẻ, vài mũi tên của chị, cái mớ ấy đã bị cắt xoẹt tan tành.
Nguyễn Hạ kinh ngạc quá đỗi - trên đời này còn có người thông minh hơn cả mẹ hay sao! Thế rồi sự xuất hiện của Cố Minh Châu, ở một mức độ nhất định nào đó, đã chóng vánh đập tan giấc mơ công chúa của Nguyễn Hạ.
Đối với đứa con gái mộng mơ lãng mạn mà nói, không có gì đau khổ hơn việc phát hiện ra một đứa con khác giống với nữ chính trong tiểu thuyết diễm tình hơn mình.
Xét về mặt ngoại hình, IQ lẫn EQ, Cố Minh Châu quá hoàn mỹ đến nỗi cô bé Nguyễn Hạ thuần khiết chỉ muốn độn thổ cho xong.
Thế nên, trái ngược hoàn toàn với thành tích tiến bộ theo từng ngày là việc Nguyễn Hạ càng lúc càng trở nên trầm mặc.
Đương nhiên Cố Minh Châu cũng nhận ra lý do vì sao con bé giận dỗi, đôi mắt bồ câu long lanh của con bé luôn ánh lên vẻ cô đơn lẫn đôi chút tự ti, khiến cô xót lòng.
Bởi vậy nên cô mới kéo Cố Yên về quê cùng mình.
Quãng thời gian đó Nguyễn Hạ đã sống rất vui vẻ. Nhà bà ngoại luôn rộn rã tiếng cười đùa, theo sau Cố Minh Châu luôn có Trình Quang, mà Trình Quang thì đẹp trai hơn cả tuxedo mặt nạ. Phương Diệc Thành, gã bạn trai Cố Yên cũng đẹp, song hơi trầm tính. Còn Cố Yên, khuôn mặt nhỉnh hơn Nguyễn Hạ một tẹo, thế mà ngố thì thôi rồi.
Hầu như lần nào cũng vậy, Cố Yên luôn bị chị Sở Sở mắng cho te tua: nào là viết thì lề mà lề mề, chỉ giỏi ăn bơ làm biếng với cả thẫn thờ, số lần trốn đi vệ sinh nhiều không biết bao nhiêu mà đếm...
Dạo đó, nắng luôn rực rỡ vào mỗi chiều cuối tuần, bàn học gần cửa sổ thường bày một bình hoa ngải tiên trắng rấp đẹp. Những bức ảnh đen trắng chụp bà ngoại đoan trang quý phái được ép dưới mặt bàn bằng thủy tinh, một hương vị cố điển hòa lẫn vẻ ngọt ngào của các cô cháu gái, đã gợi lên bầu không khí thật tuyệt vời.
Đó chính là sự săn sóc an ủi mà Cố Minh Châu dành cho Nguyễn Hạ.
Bản thân Nguyễn Hạ đã có tố chất quật cường của người mẹ đã khuất, nay được Cố Minh Châu giúp đỡ, chẳng mấy chốc cô bé đã đuổi kịp chương trình trên lớp.
Gian khổ luôn là con đường tắt dẫn đến sự trưởng thành. Vượt qua cửa ải này, cô bé Nguyễn Hạ đã dần bộc lộ vẻ chín chắn vững vàng.
Một hôm, Nguyễn Vô Song và Cố Minh Châu đang dở tay sắp hành lý chuẩn bị ra về. Lúc cô bé đã lấy hết dũng khí, trao cho chị Sở Sở một tập bản thảo dày cộp.
Gương mặt cố giữ vẻ bình tĩnh của cô bé hơi ửng đỏ, nhưng giọng vẫn hết sức từ tốn: “Em không muốn học đại học ở đây, nơi này không thích hợp với em. Em muốn học ngành thiết kế đồ trang sức, đó là mơ ước từ lâu của em. Đây là bản thảo trong mấy năm qua của em. À, là một phần mà em cảm thấy hài lòng nhất mới đúng.”
Nguyễn Vô Song lập tập bản thảo ra, đoạn nhìn sang công chúa lớn nhà mình, Cố Minh Châu lẳng lặng lật giở tỉ mẩn từng trang giấy. Bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng, Nguyễn Hạ cắn chặt răng, song vẫn giữ ánh mắt kiên định.
Đó là một sự biến đổi, là cái run rẩy đầu đời của nhộng con.
May phước Nguyễn Hạ gặp được Cố Minh Châu nên đôi cánh lộng lẫy chưa hiện hình sau lưng mới có cơ hội cất cánh tung bay.
Trong cuộc đời mình, Nguyễn Hạ luôn cố gắng để có được một người như Dung Lỗi.
Vào lúc cuộc sống xa xứ bên trời Úc trở nên khốn khó nhất, cô đã gặp anh. Khi cái cảm giác mới mẻ của ngày đầu đặt chân lên đất nước xinh đẹp này đã phai nhạt, chỉ còn lại cảnh bơ vơ nơi xứ người và thực tế phũ phàng, chúng khiến cô thấy bức bối. Lúc xuất ngoại, Cố Minh Châu đã đưa cô hai năm tiền học và một năm tiền ăn, cho đến giây phút này chẳng còn lại là bao.
Mùng một tết Nguyên đán, theo lịch của người Trung Quốc, miếng bánh bao khô không khốc làm cô nghẹn nhảy dựng cả lên, phải tu ngay hai cốc nước máy. Sau đó, cô đành cắn răng ra ngoài làm thêm kiếm tiền đóng tiền học.
Ngày hôm đó, chính cái pha “người đẹp gặp nạn” xưa như trái đất đã run rủi cho họ gặp nhau, ngặt nỗi người anh hùng giải cứu mỹ nhân lại không phải là Dung Lỗi.
Bữa đó, anh ngồi trên quầy bar, thản nhiên nhả thuốc, mắt lạnh lùng nhìn bạn mình xông pha vì người đẹp. Tận mắt chứng kiến cảnh đánh đấm loạn xà ngầu, Nguyễn Hạ sợ xanh mặt, đầu choáng váng quay cuồng, tay giữ đống vái vóc rách bươm trên người, kiên cường đứng dựa vào tường, ánh mắt mở trừng trừng lướt qua vai đám người kia, nhìn về phía hoàng tử Châu Á có bản mặt lạnh tanh nọ.
Hồi đó, Dung Lỗi đã trở thành huyền thoại của ngôi trường nổi tiếng này, đương nhiên Nguyễn Hạ cũng biết anh.
Gã trai người Ý gốc Hoa - thấy chuyện bất bình giữa đường thì ra tay cứu giúp kia - có tên tiếng Trung là Diên, một nghiên cứu sinh của đại học New South Wales, xét về diện mạo, tài hoa và học vị thì cậu ta là người duy nhất có thể sánh vai bên cạnh Dung Lỗi. Chính cậu đã xả thân giải cứu Nguyễn Hạ thoát khỏi tay bọn con trai da trắng chuyên kì thị nữ sinh châu Á, để rồi liều mình xông pha giữa cái đám mười mấy thằng, thằng nào thằng nấy cao to như cây cổ thụ.
Thấy tình hình căng thẳng có khả năng gây án mạng cao, Nguyễn Hạ run như cầy sấy, mắt hoa lên. Đúng lúc đó Dung Lỗi đã nhập cuộc, kéo Diên dừng lại.
Vẻ mặt hung tợn cùng đôi mắt xanh đằng đằng sát khí của cậu ta dần dịu xuống khi gặp cánh tay can ngăn của Dung Lỗi.
Đám người kia nằm rạp dưới đất, miệng rên rỉ trong đớn đau vậy mà Dung Lỗi làm như không thấy gì, anh thản nhiên giẫm lên những cánh tay cặp giò bị Diên bẻ quặt của chúng để tiến ra ngoài.
Đám người dưới chân anh oằn mình giãy giụa trong đau đớn, tiếng khóc than lại càng thảm thiết hơn, hai tay Dung Lỗi vẫn bỏ trong túi, đôi mắt đen láy toát lên một vẻ bình thản đến khó hiểu.
Dáng dấp của anh cũng ung dung đến lạ, mỗi bước chân đặt xuống hắn phải rất mạnh, tiếng xương răng rắc nghe giòn rụm cứ tiếp nối nhau vang lên.
Hơi thở nồng nàn như những mũi tên làm từ băng giá ấy khiến Nguyễn Hạ chết điếng tại chỗ. Đường viền ánh vàng trên cổ áo sơ mi trắng muốt của Dung Lỗi càng làm đầu óc cô thêm quay cuồng váng vất.
Chính bộ mặt lạnh tanh tàn nhẫn của anh mới là thứ khiến Nguyễn Hạ sợ chết khiếp, giờ đây đám người đang phủ phục dưới đất kia đã chẳng còn gì đáng sợ, thậm chí anh bạn Diên, nghe đâu là mafia Ý, cũng chẳng là gì so với Dung Lỗi.
Cơ thể chỉ nuốt bánh bao cầm cự suốt một tuần cua cô trượt xuôi theo bức tường, khuỵu xuống rồi ngất lịm.
Kể từ vụ đó, trong trường chẳng còn ai dám bắt nạt nữ sinh gốc Á nữa.
Và cũng kể từ đó, họ trở thành bạn bè của nhau.
Diên và Dung Lỗi đều là những người kiệm lời, nhưng bản thân Diên trời sinh đã vậy, còn Dung Lỗi lại khác.
Với sự nhạy bén thiên phú của một nhà thiết kế, Nguyễn Hạ đoán hẳn anh đã từng trải qua tổn thương sâu sắc. Vào lúc chếnh choáng men say, cô tò mò hỏi anh, anh nhấp ngụm rượu, bờ môi mím lại thật chặt kể từ lúc đó, sau những phút lặng im thật lâu, anh cười nhạt bảo, “Anh bị đá. Cô ấy yêu anh, nhưng không cần anh.”
Nguyễn Hạ kinh ngạc lắm, nhưng gặng hỏi thì anh không chịu nói.
Đêm ấy, bầu trời sao tại Úc đẹp tuyệt vời. Từ vị trí chếch phía sau anh, Nguyễn Hạ đã tận mắt chứng kiến từng biểu cảm nhớ nhung đến thất thần của anh dành cho người đó.
Ở một nơi không có cô, anh kiên cường chịu đựng. Ở một nơi không có cô, anh âm thầm tự hàn gắn vết thương.
Lần đầu tiên trong đời, trái tim non nớt thuần khiết của Nguyễn Hạ biết thế nào là “yêu”.
Thời gian vun vút thoi đưa.
Nhờ kế hoạch của Dung Lỗi mà Diên đã giành lại được quyền kế thừa của gia tộc. Theo đà đó, công ty nhỏ do Dung Lỗi sáng lập ngày càng phát triển mở rộng với tốc độ đáng kinh ngạc, chỉ trong vòng ba năm ở Úc, giờ đây anh đã có trong tay một sự nghiệp đủ để anh áo gấm vinh quy.
Cũng trong năm đó, số thuốc an thần mà Dung Lỗi uống hằng đêm đã vươn tới một con số đáng sợ.
Bước sang mùa thu cũng là lúc anh ngã quỵ.
Khi Diên đạp bung cánh cửa xông vào thì anh đã mê man không còn tỉnh táo nữa. Diên dốc cho anh cả đống sữa tươi giải độc, lúc đó Nguyễn Hạ phải thò tay vào miệng anh, ấn cuống lưỡi anh xuống, ép anh phải nôn hết ra.
Thấy anh đã nôn ra mật xanh mật vàng rồi, Diên mới chịu dừng tay. Cậu ta dặn Nguyễn Hạ trông chừng Dung Lỗi để cậu ta ra ngoài gọi bác sĩ.
Dung Lỗi nằm co ro như một đứa trẻ, bàn tay sũng mồ hôi kéo Nguyễn Hạ ngồi lên mép giường.
Anh ôm eo cô, nhoài người trên đùi cô và ngước nhìn cô bằng đôi mắt nửa mê nửa tỉnh, đôi con ngươi sáng long lanh của anh trở nên mông lung, vô định. Trong ấy phơi bày một nỗi đớn đau thấu tận ruột gan.
Anh siết chặt cánh tay Nguyễn Hạ, truyền cái đau sang cô nhưng cô không dám động đậy, bởi, cô đã thấy giọt nước nơi khóe mắt anh, lòng cô đau biết chừng nào.
“Ỉn con... em đừng bỏ anh...” Anh cúi đầu cọ vào người cô, giọng thì thào nỉ non. Nỗi đau ứa khỏi ruột gan, những mảnh vỡ đau thương lan ra khắp cơ thể.
Chỉ một thời gian ngắn sau đó Dung Lỗi đã xuất viện, và những viên thuốc an thần vẫn giúp anh duy trì nhu cầu ngủ nghỉ thiết yếu hằng ngày.
Mùa hè năm thứ hai, Nguyễn Hạ đã gom hết dũng khí để bày tỏ nỗi lòng bấy lâu nay với anh.
Đó là một ngày lộng gió, Dung Lỗi vuốt ve mái tóc dài xõa tung trong gió của cô, anh mỉm cười bảo, “Không được đâu.”
Giọng anh nhẹ tênh, nhưng lại chắc nịch như thể đang khẳng định trái đất có hình cầu.
Nguyễn Hạ như điên lên với giọng điệu hờ hững của anh, cô vênh mặt kiên quyết làm tới cùng: “Em biết trong lòng anh đã có người con gái khác, em rất giống cô ấy đúng không? Chắc tự bản thân anh không biết, nhiều khi anh nhìn em mà ánh mắt trôi về đâu đâu... nó rất là dịu dàng. Anh không thể cứ mãi thế này được! Hãy ở bên em, Kevin, em sẽ giúp anh quên cô ấy!”
Có nói vậy thôi mà cũng tiêu tốn sức lực mấy năm tích góp của cô.
Trong lòng không ngừng nhớ lại dáng vẻ cao ngạo kiều diễm của chị Sở Sở và thế là sống lưng cũng ưỡn thắng tắp.
Dung Lỗi vẫn giữ cho mình biểu cảm thờ ơ.
Nhưng dần dà, thái độ kiên trì gượng gạo của Nguyễn Hạ cứ mòn vẹt đi trước vẻ dửng dưng ấy, cho đến sau cùng, mắt cô chỉ toàn là nước.
“Hãy cứ coi em là người thay thế tạm thời cho cô ấy, được không anh?” Nguyễn Hạ gần như cầu xin anh.
Dung Lỗi nhìn cô, như nhìn một cô em gái chỉ giỏi làm nũng anh trai, “Cô ấy tồn tại mãi trong tim anh, em không bước vào được thì thay thế kiểu gì?”
“Đời này chắc anh chẳng yêu được ai nữa. Em còn trẻ, hãy đi tìm một người đàn ông mà cuộc đời anh ta dành trọn tình yêu cho em. Fay, em là cô gái tuyệt vời, đừng tự làm khổ bản thân.”
Anh xem đồng hồ, bảo sắp có cuộc họp nên phải đi luôn.
Tuồng như cuộc nói chuyện vừa rồi chỉ là một vấn đề thường ngày, hay gặp trong gia đình.
Đồ nói dối.
Nguyễn Hạ dõi theo bóng dáng anh, lòng buồn rầu nghĩ, nếu em là cô gái tuyệt vời thật, tại sao anh còn chối bỏ?
Lần đầu tiên hai chị em gặp nhau là vào năm Nguyễn Hạ mười sáu tuổi. Mùa xuân năm ấy, mẹ Nguyễn Hạ qua đời trong một tai nạn máy bay, Nguyễn Hạ bỗng trở thành trẻ mồ côi, phải dọn về quê sống với bà ngoại.
Trường học dưới quê không dạy dương cầm, không có môn vẽ, dĩ nhiên càng không có môn rèn luyện tố chất, thậm chí cũng chẳng có lấy bộ đồng phục trường. Nhưng thành tích học tập của đám bạn dưới ấy lại vượt xa Nguyễn Hạ cả dặm. Kỳ kiểm tra theo tháng đầu tiên, Nguyễn Hạ đứng thứ nhất toàn khối từ dưới đếm lên.
Một cô bé xinh đẹp nhường này, vậy mà thi hóa chỉ được có bốn mươi hai điểm.
Thế nên chẳng còn bạn học nào muốn nhìn cô bé có mái tóc đen dài suôn mượt và bộ váy trắng thướt tha mới tinh này bằng con mắt ngưỡng mộ nữa.
Nhiều năm sau đó, mỗi lần nhớ lại những kỷ niệm này, trong lòng lại cảm thấy nỗi buồn ấy mới thật thi vị làm sao. Thế mà vào lúc đó, cô bé mười sáu tuổi Nguyễn Hạ lại thấy buồn thối gan thối ruột.
Đêm xuống, ở quê không có ánh đèn neon rực rỡ như ở thành phố, mọi thứ im lìm đến đáng sợ. Đêm nào cũng vậy, Nguyễn Hạ luôn thiếp đi khi những giọt nước chưa kịp khô, và lại choàng tỉnh với những giọt nước mắt lăn dài.
Cố Minh Châu xuất hiện vào đúng lúc đó, theo kiểu từ trên trời rơi xuống.
Nom cảnh dì ruột mình thân mật khoác tay đứa con chồng mà bà vốn yêu quý, Nguyễn Hạ vừa tủi thân lại vừa ghen tỵ
“Tiểu Hạ à, đây là chị Sở Sở.” Nguyễn Vô Song kéo Nguyễn Hạ đang gặm móng tay trong góc nhà ra, bàn giao cho Cố Minh Châu cả bảng điểm và bài thi cuối tháng của cô bé, “Dì giao nhóc này cho con đó nhé, công chúa lớn.”
Cho đến tận bây giờ, Nguyễn Hạ vẫn nhớ như in, Cố Minh Châu xinh đẹp kiều diễm của ngày ấy điện một chiếc áo măng tô tay lỡ màu xám, đôi boots cao ôm sát bắp chân thon, tác phong cử chỉ nom oai vô cùng. Từ nhỏ cô bé đã theo chân mẹ đi giảng dạy ở nhiều nơi, gặp không biết bao chị gái xinh đẹp, nhưng chưa thấy ai sắc nước hương trời như Cố Minh Châu.
Đó là một vẻ đẹp không ai sánh bằng, không ai dám so bì, và dĩ nhiên vẻ đẹp đó vượt xa tất cả.
“Đứng đó làm gì? Qua đây, lấy giấy bút ra, để chị xem xem rốt cuộc em mắc chứng gì?” Vừa xem qua bài kiểm tra, Cố Minh Châu vừa vẫy con bé. Nguyễn Hạ ngồi xuống ngay ngắn, nín thở tập trung cao độ với khuôn mặt cúi gằm.
“Ái chà!” Cố Minh Châu xem xong những lỗi sai trong bài kiểm tra, cô cười thở phào, “Khá đấy chứ! Tiểu Hạ vẫn còn giỏi chán, Cố Yên hậu đậu nhà mình chỉ đáng xách dép cho em! Nào, để chị giảng lại cho em mấy chỗ này, em lấy bút ra, chỗ nào cần chép thì chép. Lát nữa chị sẽ qua trường nói chuyện với thầy cô, để họ thông cảm cho trường hợp của em.”
Vừa nhắc đến trường học, mặt Nguyễn Hạ đã tái mét, đầu chúi xuống thấp hơn. Cố Minh Châu chau mày, “Sao thế? Ở trường có đứa nào dám bắt nạt em à?”
“Dạ không, không!” Nguyễn Hạ luống cuống xua tay, nghe giọng điệu của chị Sở Sở cứ như thể chị sẽ bẻ cổ nhai sống đứa nào dám bắt nạt cô vậy. Cô bé thấy mắt mình cay xè, bặm môi lắp bắp nói lời cám ơn: “… Em cám ơn chị Sở Sở.”
Cố Minh Châu thấy con bé này dễ thương ghê, cô bèn xoa đầu nó, dỗ dành bảo, “Thôi nào, con gái phải mạnh dạn lên chứ. Được rồi, chúng ta học thôi!”
Nguyễn Hạ sụt sịt gật đầu.
Mất cả một buổi chiều, Cố Minh Châu mới củng cố được kiến thức cơ bản cho con bé, sau đó cô còn nêu ví dụ để giúp con bé hiểu vấn đề. Một đống kiến thức toán lý hóa rối như mở bòng bong, thế mà chỉ bằng vài đường kẻ, vài mũi tên của chị, cái mớ ấy đã bị cắt xoẹt tan tành.
Nguyễn Hạ kinh ngạc quá đỗi - trên đời này còn có người thông minh hơn cả mẹ hay sao! Thế rồi sự xuất hiện của Cố Minh Châu, ở một mức độ nhất định nào đó, đã chóng vánh đập tan giấc mơ công chúa của Nguyễn Hạ.
Đối với đứa con gái mộng mơ lãng mạn mà nói, không có gì đau khổ hơn việc phát hiện ra một đứa con khác giống với nữ chính trong tiểu thuyết diễm tình hơn mình.
Xét về mặt ngoại hình, IQ lẫn EQ, Cố Minh Châu quá hoàn mỹ đến nỗi cô bé Nguyễn Hạ thuần khiết chỉ muốn độn thổ cho xong.
Thế nên, trái ngược hoàn toàn với thành tích tiến bộ theo từng ngày là việc Nguyễn Hạ càng lúc càng trở nên trầm mặc.
Đương nhiên Cố Minh Châu cũng nhận ra lý do vì sao con bé giận dỗi, đôi mắt bồ câu long lanh của con bé luôn ánh lên vẻ cô đơn lẫn đôi chút tự ti, khiến cô xót lòng.
Bởi vậy nên cô mới kéo Cố Yên về quê cùng mình.
Quãng thời gian đó Nguyễn Hạ đã sống rất vui vẻ. Nhà bà ngoại luôn rộn rã tiếng cười đùa, theo sau Cố Minh Châu luôn có Trình Quang, mà Trình Quang thì đẹp trai hơn cả tuxedo mặt nạ. Phương Diệc Thành, gã bạn trai Cố Yên cũng đẹp, song hơi trầm tính. Còn Cố Yên, khuôn mặt nhỉnh hơn Nguyễn Hạ một tẹo, thế mà ngố thì thôi rồi.
Hầu như lần nào cũng vậy, Cố Yên luôn bị chị Sở Sở mắng cho te tua: nào là viết thì lề mà lề mề, chỉ giỏi ăn bơ làm biếng với cả thẫn thờ, số lần trốn đi vệ sinh nhiều không biết bao nhiêu mà đếm...
Dạo đó, nắng luôn rực rỡ vào mỗi chiều cuối tuần, bàn học gần cửa sổ thường bày một bình hoa ngải tiên trắng rấp đẹp. Những bức ảnh đen trắng chụp bà ngoại đoan trang quý phái được ép dưới mặt bàn bằng thủy tinh, một hương vị cố điển hòa lẫn vẻ ngọt ngào của các cô cháu gái, đã gợi lên bầu không khí thật tuyệt vời.
Đó chính là sự săn sóc an ủi mà Cố Minh Châu dành cho Nguyễn Hạ.
Bản thân Nguyễn Hạ đã có tố chất quật cường của người mẹ đã khuất, nay được Cố Minh Châu giúp đỡ, chẳng mấy chốc cô bé đã đuổi kịp chương trình trên lớp.
Gian khổ luôn là con đường tắt dẫn đến sự trưởng thành. Vượt qua cửa ải này, cô bé Nguyễn Hạ đã dần bộc lộ vẻ chín chắn vững vàng.
Một hôm, Nguyễn Vô Song và Cố Minh Châu đang dở tay sắp hành lý chuẩn bị ra về. Lúc cô bé đã lấy hết dũng khí, trao cho chị Sở Sở một tập bản thảo dày cộp.
Gương mặt cố giữ vẻ bình tĩnh của cô bé hơi ửng đỏ, nhưng giọng vẫn hết sức từ tốn: “Em không muốn học đại học ở đây, nơi này không thích hợp với em. Em muốn học ngành thiết kế đồ trang sức, đó là mơ ước từ lâu của em. Đây là bản thảo trong mấy năm qua của em. À, là một phần mà em cảm thấy hài lòng nhất mới đúng.”
Nguyễn Vô Song lập tập bản thảo ra, đoạn nhìn sang công chúa lớn nhà mình, Cố Minh Châu lẳng lặng lật giở tỉ mẩn từng trang giấy. Bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng, Nguyễn Hạ cắn chặt răng, song vẫn giữ ánh mắt kiên định.
Đó là một sự biến đổi, là cái run rẩy đầu đời của nhộng con.
May phước Nguyễn Hạ gặp được Cố Minh Châu nên đôi cánh lộng lẫy chưa hiện hình sau lưng mới có cơ hội cất cánh tung bay.
Trong cuộc đời mình, Nguyễn Hạ luôn cố gắng để có được một người như Dung Lỗi.
Vào lúc cuộc sống xa xứ bên trời Úc trở nên khốn khó nhất, cô đã gặp anh. Khi cái cảm giác mới mẻ của ngày đầu đặt chân lên đất nước xinh đẹp này đã phai nhạt, chỉ còn lại cảnh bơ vơ nơi xứ người và thực tế phũ phàng, chúng khiến cô thấy bức bối. Lúc xuất ngoại, Cố Minh Châu đã đưa cô hai năm tiền học và một năm tiền ăn, cho đến giây phút này chẳng còn lại là bao.
Mùng một tết Nguyên đán, theo lịch của người Trung Quốc, miếng bánh bao khô không khốc làm cô nghẹn nhảy dựng cả lên, phải tu ngay hai cốc nước máy. Sau đó, cô đành cắn răng ra ngoài làm thêm kiếm tiền đóng tiền học.
Ngày hôm đó, chính cái pha “người đẹp gặp nạn” xưa như trái đất đã run rủi cho họ gặp nhau, ngặt nỗi người anh hùng giải cứu mỹ nhân lại không phải là Dung Lỗi.
Bữa đó, anh ngồi trên quầy bar, thản nhiên nhả thuốc, mắt lạnh lùng nhìn bạn mình xông pha vì người đẹp. Tận mắt chứng kiến cảnh đánh đấm loạn xà ngầu, Nguyễn Hạ sợ xanh mặt, đầu choáng váng quay cuồng, tay giữ đống vái vóc rách bươm trên người, kiên cường đứng dựa vào tường, ánh mắt mở trừng trừng lướt qua vai đám người kia, nhìn về phía hoàng tử Châu Á có bản mặt lạnh tanh nọ.
Hồi đó, Dung Lỗi đã trở thành huyền thoại của ngôi trường nổi tiếng này, đương nhiên Nguyễn Hạ cũng biết anh.
Gã trai người Ý gốc Hoa - thấy chuyện bất bình giữa đường thì ra tay cứu giúp kia - có tên tiếng Trung là Diên, một nghiên cứu sinh của đại học New South Wales, xét về diện mạo, tài hoa và học vị thì cậu ta là người duy nhất có thể sánh vai bên cạnh Dung Lỗi. Chính cậu đã xả thân giải cứu Nguyễn Hạ thoát khỏi tay bọn con trai da trắng chuyên kì thị nữ sinh châu Á, để rồi liều mình xông pha giữa cái đám mười mấy thằng, thằng nào thằng nấy cao to như cây cổ thụ.
Thấy tình hình căng thẳng có khả năng gây án mạng cao, Nguyễn Hạ run như cầy sấy, mắt hoa lên. Đúng lúc đó Dung Lỗi đã nhập cuộc, kéo Diên dừng lại.
Vẻ mặt hung tợn cùng đôi mắt xanh đằng đằng sát khí của cậu ta dần dịu xuống khi gặp cánh tay can ngăn của Dung Lỗi.
Đám người kia nằm rạp dưới đất, miệng rên rỉ trong đớn đau vậy mà Dung Lỗi làm như không thấy gì, anh thản nhiên giẫm lên những cánh tay cặp giò bị Diên bẻ quặt của chúng để tiến ra ngoài.
Đám người dưới chân anh oằn mình giãy giụa trong đau đớn, tiếng khóc than lại càng thảm thiết hơn, hai tay Dung Lỗi vẫn bỏ trong túi, đôi mắt đen láy toát lên một vẻ bình thản đến khó hiểu.
Dáng dấp của anh cũng ung dung đến lạ, mỗi bước chân đặt xuống hắn phải rất mạnh, tiếng xương răng rắc nghe giòn rụm cứ tiếp nối nhau vang lên.
Hơi thở nồng nàn như những mũi tên làm từ băng giá ấy khiến Nguyễn Hạ chết điếng tại chỗ. Đường viền ánh vàng trên cổ áo sơ mi trắng muốt của Dung Lỗi càng làm đầu óc cô thêm quay cuồng váng vất.
Chính bộ mặt lạnh tanh tàn nhẫn của anh mới là thứ khiến Nguyễn Hạ sợ chết khiếp, giờ đây đám người đang phủ phục dưới đất kia đã chẳng còn gì đáng sợ, thậm chí anh bạn Diên, nghe đâu là mafia Ý, cũng chẳng là gì so với Dung Lỗi.
Cơ thể chỉ nuốt bánh bao cầm cự suốt một tuần cua cô trượt xuôi theo bức tường, khuỵu xuống rồi ngất lịm.
Kể từ vụ đó, trong trường chẳng còn ai dám bắt nạt nữ sinh gốc Á nữa.
Và cũng kể từ đó, họ trở thành bạn bè của nhau.
Diên và Dung Lỗi đều là những người kiệm lời, nhưng bản thân Diên trời sinh đã vậy, còn Dung Lỗi lại khác.
Với sự nhạy bén thiên phú của một nhà thiết kế, Nguyễn Hạ đoán hẳn anh đã từng trải qua tổn thương sâu sắc. Vào lúc chếnh choáng men say, cô tò mò hỏi anh, anh nhấp ngụm rượu, bờ môi mím lại thật chặt kể từ lúc đó, sau những phút lặng im thật lâu, anh cười nhạt bảo, “Anh bị đá. Cô ấy yêu anh, nhưng không cần anh.”
Nguyễn Hạ kinh ngạc lắm, nhưng gặng hỏi thì anh không chịu nói.
Đêm ấy, bầu trời sao tại Úc đẹp tuyệt vời. Từ vị trí chếch phía sau anh, Nguyễn Hạ đã tận mắt chứng kiến từng biểu cảm nhớ nhung đến thất thần của anh dành cho người đó.
Ở một nơi không có cô, anh kiên cường chịu đựng. Ở một nơi không có cô, anh âm thầm tự hàn gắn vết thương.
Lần đầu tiên trong đời, trái tim non nớt thuần khiết của Nguyễn Hạ biết thế nào là “yêu”.
Thời gian vun vút thoi đưa.
Nhờ kế hoạch của Dung Lỗi mà Diên đã giành lại được quyền kế thừa của gia tộc. Theo đà đó, công ty nhỏ do Dung Lỗi sáng lập ngày càng phát triển mở rộng với tốc độ đáng kinh ngạc, chỉ trong vòng ba năm ở Úc, giờ đây anh đã có trong tay một sự nghiệp đủ để anh áo gấm vinh quy.
Cũng trong năm đó, số thuốc an thần mà Dung Lỗi uống hằng đêm đã vươn tới một con số đáng sợ.
Bước sang mùa thu cũng là lúc anh ngã quỵ.
Khi Diên đạp bung cánh cửa xông vào thì anh đã mê man không còn tỉnh táo nữa. Diên dốc cho anh cả đống sữa tươi giải độc, lúc đó Nguyễn Hạ phải thò tay vào miệng anh, ấn cuống lưỡi anh xuống, ép anh phải nôn hết ra.
Thấy anh đã nôn ra mật xanh mật vàng rồi, Diên mới chịu dừng tay. Cậu ta dặn Nguyễn Hạ trông chừng Dung Lỗi để cậu ta ra ngoài gọi bác sĩ.
Dung Lỗi nằm co ro như một đứa trẻ, bàn tay sũng mồ hôi kéo Nguyễn Hạ ngồi lên mép giường.
Anh ôm eo cô, nhoài người trên đùi cô và ngước nhìn cô bằng đôi mắt nửa mê nửa tỉnh, đôi con ngươi sáng long lanh của anh trở nên mông lung, vô định. Trong ấy phơi bày một nỗi đớn đau thấu tận ruột gan.
Anh siết chặt cánh tay Nguyễn Hạ, truyền cái đau sang cô nhưng cô không dám động đậy, bởi, cô đã thấy giọt nước nơi khóe mắt anh, lòng cô đau biết chừng nào.
“Ỉn con... em đừng bỏ anh...” Anh cúi đầu cọ vào người cô, giọng thì thào nỉ non. Nỗi đau ứa khỏi ruột gan, những mảnh vỡ đau thương lan ra khắp cơ thể.
Chỉ một thời gian ngắn sau đó Dung Lỗi đã xuất viện, và những viên thuốc an thần vẫn giúp anh duy trì nhu cầu ngủ nghỉ thiết yếu hằng ngày.
Mùa hè năm thứ hai, Nguyễn Hạ đã gom hết dũng khí để bày tỏ nỗi lòng bấy lâu nay với anh.
Đó là một ngày lộng gió, Dung Lỗi vuốt ve mái tóc dài xõa tung trong gió của cô, anh mỉm cười bảo, “Không được đâu.”
Giọng anh nhẹ tênh, nhưng lại chắc nịch như thể đang khẳng định trái đất có hình cầu.
Nguyễn Hạ như điên lên với giọng điệu hờ hững của anh, cô vênh mặt kiên quyết làm tới cùng: “Em biết trong lòng anh đã có người con gái khác, em rất giống cô ấy đúng không? Chắc tự bản thân anh không biết, nhiều khi anh nhìn em mà ánh mắt trôi về đâu đâu... nó rất là dịu dàng. Anh không thể cứ mãi thế này được! Hãy ở bên em, Kevin, em sẽ giúp anh quên cô ấy!”
Có nói vậy thôi mà cũng tiêu tốn sức lực mấy năm tích góp của cô.
Trong lòng không ngừng nhớ lại dáng vẻ cao ngạo kiều diễm của chị Sở Sở và thế là sống lưng cũng ưỡn thắng tắp.
Dung Lỗi vẫn giữ cho mình biểu cảm thờ ơ.
Nhưng dần dà, thái độ kiên trì gượng gạo của Nguyễn Hạ cứ mòn vẹt đi trước vẻ dửng dưng ấy, cho đến sau cùng, mắt cô chỉ toàn là nước.
“Hãy cứ coi em là người thay thế tạm thời cho cô ấy, được không anh?” Nguyễn Hạ gần như cầu xin anh.
Dung Lỗi nhìn cô, như nhìn một cô em gái chỉ giỏi làm nũng anh trai, “Cô ấy tồn tại mãi trong tim anh, em không bước vào được thì thay thế kiểu gì?”
“Đời này chắc anh chẳng yêu được ai nữa. Em còn trẻ, hãy đi tìm một người đàn ông mà cuộc đời anh ta dành trọn tình yêu cho em. Fay, em là cô gái tuyệt vời, đừng tự làm khổ bản thân.”
Anh xem đồng hồ, bảo sắp có cuộc họp nên phải đi luôn.
Tuồng như cuộc nói chuyện vừa rồi chỉ là một vấn đề thường ngày, hay gặp trong gia đình.
Đồ nói dối.
Nguyễn Hạ dõi theo bóng dáng anh, lòng buồn rầu nghĩ, nếu em là cô gái tuyệt vời thật, tại sao anh còn chối bỏ?
Danh sách chương