- Ha ha ha, là Hoa Anh ta đánh giá cao ngươi. Sở Vân! Không ngờ ngươi không có tính nhẫn nại như vậy!
Trong mắt Hoa Anh hiện lên đạo quang sắc bén, trong lòng ngầm cười to.
- Cùng chuẩn bị cho tốt!
Hắn ra lệnh một tiếng, hơn năm người đồng đội bên cạnh lập tức cài tên giương cung. Khóe mắt dư quang, đều nhìn chằm chằm vào Sở Vân.
Xem ra, Hoa Anh hao tốn nhiều nhân lực như thế, không tiếc phải trả giá, muốn chặn mũi tên của Sở Vân lại!
- Đê tiện!
Nhan Khuyết nghiến răng nghiến lợi.
- Hành vi của Tiểu nhân!
Trong đội ngũ của Sở Vân còn chưa có người nào ra tay, lúc này thấy bên Hoa Anh làm như thế, đều thống hận không thôi.
Mặt Sở Vân không chút thay đổi, âm thầm nở nụ cười:
- Hoa Anh, ngươi trúng kế!
- Ngươi bắn đi. Chỉ cần ngươi dám bắn, ta sẽ làm cho ngươi có đến mà không có về!
Mã Hữu Tài cười rất đắc ý, hắn nóng lòng muốn xem Sở Vân xấu mặt.
- Sở Vân, ta muốn báo thù! Báo thù! Chính ngươi, bị hủy ba con Cương Vũ Ưng của ta. Lúc này chính là lúc ngươi phải trả giá.
Trong năm người cố ý mở cung ra đặt tên, muốn ngắm bắn mũi tên của Sở Vân còn có Vệ Khiếp.
Trong mắt Trữ Y Y cũng chớp động hàn khí:
- Có lẽ một mình ta không đối phó được ngươi, nhưng lúc này đây là cạnh tranh đoàn thể. Sở Vân, xem ngươi làm thế nào đối phó được chúng ta!
- Sở Vân, ngươi vẫn còn quá non.
Khóe miệng Hoa Anh cong lên cười lộ chút âm hiểm.
- Mau nhìn, Sở Vân muốn bắn!
- Trĩ Hổ... Cư nhiên xuất thủ sớm như vậy sao?
Trong lúc nhất thời, rất nhiều người đều tập trung ánh mắt ở trên người Sở Vân.
Sở Vân cài tên giương cung, thân hình thẳng đứng, vững chãi như núi. Cánh tay giống như vững chắc, không nhúc nhích.
- Ngươi dám bắn, ta liền chặn lại!
- Bắn đi!
Trong lòng rất nhiều người kêu to, cảm xúc sôi trào. Nhất là những người muốn chặn lại, trong lòng kích động vạn phần. Có thể lấy phương thức này đánh bại người giữ vị trí đứng đầu Thư Viện, làm bọn họ cảm thấy vô cùng vinh quang.
Nhưng mà, một lúc lâu sau, Sở Vân lại chậm chạp không bắn.
- Sao còn chưa bắn?
- Sở Vân đang làm cái quỷ gì vậy?
Trong lòng không ít người cảm thấy buồn bực, nghi hoặc nhìn về phía Sở Vân. Sở Vân giống như bức tượng, cung kéo căng như trăng tròn, cánh tay lộ ra cơ bắp, tràn ngập sức mạnh khỏe khoắn.
Nhưng, vẫn không bắn.
- Đáng giận, không duy trì được nữa!
- Không chịu được, không được nữa.
Thành viên của nhóm muốn chặn lại đều đổ mồ hôi trán, thân hình run rẩy, Cung Tiễn đã ở trong tay đã lảo đảo dao động.
- A…
Có người quát to một tiếng, rốt cuộc không chống đỡ được, trong tay thoát lực, mũi tên bắn ra. Hắn dùng chính là đạo pháp chặn lại, bắn hạ hai, ba con Phong Linh, không hề tạo nên được chiến tích.
Có người thứ nhất, còn có người thứ hai, người thứ ba. Rất nhanh, có rất nhiều người muốn chặn tên lại, đều bất đắc dĩ bắn vào khoảng không. Xem ra không chỉ có đội của Hoa Anh, ngay cả trong đội ngũ khác cũng có
người có chủ ý đánh Sở Vân.
Nhưng tất cả bọn họ đều tính sai.
Yêu binh, không phải yêu thú, yêu thực. Nó yêu cần Ngự yêu sư tự mình sử dụng. Bởi vậy đối với tố chất thân thể Ngự yêu sư, cũng yêu cầu nhiều hơn.
Ví dụ như cần khí lực, cần kỹ xảo vân vân.
Yêu Cung đối với yêu cầu sức mạnh, cũng không cần nhiều như bằng chiến chùy, trường thương, đại đao vân vân. Nhưng hành vi liên tục kéo cung này, yêu cầu sức
mạnh cao hơn.
Sở Vân không giống với người khác, hắn bị hàn khí của Định Tinh Cung ăn mòn thân thể.
Bởi vậy mỗi buổi tối, Sở Vân đều dùng thuốc mỡ trân quý, để bảo dưỡng cánh tay.
Lâu ngày, dưới sự kích thích của dược lực nóng lạnh luân phiên, lực cánh tay của Sở Vân đột nhiên tăng vọt.
Hắn có thể liên tục kéo cung, căng như trăng tròn, nửa canh giờ không chút nhúc nhích.
Những người khác lại không làm được.
Rất nhanh, phần lớn những người ôm ý đồ đối với Sở Vân, đều không kiên trì được, buông dây cung, bắn tên ra.
Sắc mặt Hoa Anh xanh mét, hắn phát hiện mình tự nhiên bị Sở Vân tính kế! Lần này mất đi rất nhiều lực lượng chặn lại bên mình.
- Hả? Tuổi còn nhỏ, lực cánh tay đã được như vậy.
Ánh mắt Mông Nguyên quốc chủ sáng ngời.
- Không ngờ kéo cung lâu, chậm chạp không bắn!
Giang Hán quốc chủ không khỏi gật đầu khen ngợi.
- Hóa ra tương kế tựu kế, dùng kế dẫn xà xuất động!
- Sở Vân quá gian trá, đáng giận!
Cuối cùng là Vệ Khiếp, cũng kiên không trì được. Phát ra một tiếng mắng, bất đắc dĩ bắn tên trong tay ra.
Sở Vân coi như không nghe thấy tiếng mắng, thân hình vững như núi.
- Đáng giận!
Hoa Anh giật cung lại, đặt năm mũi tên.
- Bách Hoa Hỗn Loạn!
- Nghĩ thật hay!
Nhan Khuyết nở nụ cười.
- Bạo Liệt Thiên Tinh Tiễn!
Một tiếng nổ mạnh "Ầm".
Năm mũi tên của Hoa Anh gần như vừa mới bay ra, liền bị chặn lại. Năm mũi tên chỉ có hai mũi tên may mắn thoát khỏi, còn lại ba mũi tên đều bị Bạo Liệt Thiên Tinh Tiễn hủy diệt.
- Đại Phi Vũ!
Ngay sau đó, Kim Bích Hàm chờ sẵn đã lâu, bắn tên ra.
Đại Phi Vũ là đạo pháp giai đoạn thượng đẳng của Tiểu Phi Vũ. Thừa dịp mọi người chú ý tới tiếng nổ, tên thuận lợi bay lên nổ tung thành mưa trắng đầy trời. Tên bay đi, nháy mắt đã diệt sạch một đám Khinh Vũ Phong Linh rất lớn trên không.
- Không xong, ta quá kích động!
Sắc mặt Hoa Anh trắng nhợt.
- Đây là liên hoàn kế!
Trong mắt Trữ Y Y lộ ra hàn qua, nụ cười ung dung đã không còn nữa.
Chỉ dựa vào một đòn này, đoàn đội của Sở Vân đã vững chắc chiếm được ưu thế. Tới thời điểm cuối cùng, lúc này Sở Vân mới bắn tên trong tay ra.
Đây là đạo pháp Tiểu Phi Vũ.
Hắn chọn một thời cơ tốt, lọt qua không bị tên chặn lại. Chẳng qua lúc này, không trung đã không còn nhiều Phong Linh, thành tích cá nhân cũng bình thường.
Một lát sau, thành tích của trận khảo hạch đầu được công bố ra.
Không hề ngoại lệ, đội ngũ của Sở Vân, chiếm vị trí đứng đầu. Vị trí thứ hai, tất nhiên là đội ngũ của Hoa Anh.
Phong Bá Nhạc và rất nhiều người ở trên đài cao đều âm thầm gật đầu, trong lòng ngầm ủng hộ biểu hiện của Sở Vân.
Sở Vân lấy tự thân làm mồi, dựa vào lực cánh tay cường đại, thành công lấy yếu thắng mạnh. Có thể nói biểu hiện của hắn trong giai đoạn đầu của đại xạ lễ, làm cho người ta có ấn tượng rất sâu khắc.
- Hy sinh cá nhân, đổi lấy thắng lợi của đoàn thể. Sở Vân thực sự có cái nhìn đại cục.
Giang Hán quốc chủ vui mừng nở nụ cười. Bất luận thượng vị giả nào đều thích loại thần tử lấy đại cục làm trọng. Ấn tượng của hắn đối với Sở Vân lại bay lên thêm vài phần.
- Sở Vân, có tài làm người tiên phong, là nhân tài không thể không trọng dụng. Có thể từ từ bồi dưỡng.
Mông Nguyên quốc chủ vuốt râu, tròng mắt xoay chuyển, bỗng nhiên vẫy tay.
Danh sách chương